Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 037

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 037
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thở dài, Mạc Kỳ Hàn quyết định không nghĩ nữa, đi một bước tính một bước, nếu như đến lúc đó nàng không đồng ý, hắn lại không thả nàng đi, không lập hậu cung cũng không sao, chỉ là áp lực hắn phải đối mặt sẽ lớn hơn, cần phải nắm giữ quyền hành mạnh hơn mới được, như vậy-

"Híc... híc..."

Thiên hạ trong lòng còn khóc, suy nghĩ bay xa của Mạc Kỳ Hàn bị kéo trở lại, nghiêng tai nghe, sấm chớp đã không còn, ngoài trời mưa to, có thể nghe được âm thanh tí tách của hạt mưa rơi trên nền đá.

Tiếng khóc nhỏ dần, Lăng Tuyết Mạn lại mơ màng ngủ, chính là vẫn ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn không chịu buông tay, tự hồ sợ vừa buông tay, cái loại cảm giác đáng sợ này lại sẽ tới.

Cúi đầu, nhìn đến nước mắt vương trên lông mi, trên gò má, Mạc Kỳ Hàn phủ môi lên, nhẹ nhàng liếm sạch, sau đó mới lại nhắm mắt ngủ.

Lăng Tuyết Mạn ngủ được một chút, vài lần muốn lật người lại nhưng không được, cánh tay vung loạn, đụng đến trên mặt Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn kêu một tiếng, làm Lăng Tuyết Mạn thức tỉnh, mở mắt, không thể tin nhìn gương mặt nam nhân kề bên, ngón tay vừa chạm đến, nhanh như chớp thu trở về, thì thào: "Ngươi... ngươi sao lại ở trên giường? Ngươi không phải đi rồi sao?"

"Nàng sợ sấm như vậy, làm sao ta có thể đi?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ giọng nói.

"Không có ngươi xuất hiện, cuộc sống của ta không phải vẫn trôi qua bình thường sao?" Lăng Tuyết Mạn không cam lòng trả lời một cách mỉa mai.

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn, một hồi lâu mới nói nhỏ: "Nếu ta đã xuất hiện, nàng liền là trách nhiệm của ta."

"Trách nhiệm? Ai muốn ngươi phụ trách?" Lăng Tuyết Mạn tức giận đỏ mặt, thì ra đối xử tốt đủ thứ với nàng, đều là bởi vì trách nhiệm!

"Nàng muốn hay không tùy nàng, còn có làm hay không là việc của ta." Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, thản nhiên nói.

Lăng Tuyết Mạn nổi giận thở phì phò, lạnh lùng trừng mắt vài lần, dùng sức quay thân mình, đưa lưng về phía Mạc Kỳ Hàn.

"Chút nữa sợ là còn có sét đánh."

Phía sau truyền đến tiếng nói khàn khàn, Lăng Tuyết Mạn lấy tay bịt kín lỗ tai.

"Nếu sét lại đánh, nàng lại không nghe lời, vậy bản công tử sẽ đưa nàng đi ra ngoài, chính mắt nhìn tia chớp cắt qua bầu trời sáng rọi."

Thân mình Lăng Tuyết Mạn hung hăng run lên, càng là dùng sức bịt hai tai.

"A? Nàng không muốn nhìn thấy bản công tử? Vậy được, ngày mai bản công tử phải rời kinh thành, chuyện nơi đây đã xử lý xong, nàng cũng không muốn làm phu nhân của ta, như vậy chúng ta vĩnh biệt, lúc rời đi, ta sẽ đưa một phong thư đến hoàng cung, tâm sự với Hoàng Thượng chuyện xưa về một dâm tặc cùng đương kim Tứ Vương phi yêu đương vụng trộm."

Tức lên, Lăng Tuyết Mạn không thể nhịn được nữa, xoay người một cái, cắn răng, đạp một cước, " Nam nhân chết tiệt, nam nhân thối, ngoại trừ uy hiếp, ngươi còn có thể làm gì?"

Mạc Kỳ Hàn ăn đau trên đùi, nhíu mày thật sâu, chậm rãi nói: "Ngoại trừ sẽ không nhu tình mật ý dỗ nữ nhân, cái khác bản công tử đều có thể!"

"Đáng chết, ngươi còn nói như vậy? Rõ ràng ngươi là thích ta đúng không? Dâm tặc đáng ghét, đến lão gia gia cũng nói ngươi phải dỗ ta, ngươi lại cứ cứng miệng đến một câu cũng không có!" Lăng Tuyết Mạn giận muốn điên rồi, gầm xong, lại dùng lực quay lưng qua, thân mình dán vào tường, hung ác giật chăn trùm lấy đầu, vô cùng tức giận.

Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn rút rút, mắt nhiễm một chút lười nhác, rảnh rang ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cười ra vẻ lạnh nhạt, nói: "Đều nói tối độc phụ nhân tâm, hiện tại lời này xem ra một chút cũng không sai, thời tiết đã gần đến đầu mùa đông, nàng lôi hết chăn đi, là muốn đông chết phu quân ta sao? Tốt, nếu ta đông chết trên giường này, sáng mai bọn nha hoàn vào, xem nàng giải thích như thế nào? À, còn có, nữ nhân không phải đều thích nghe nam nhân nói lời tâm tình? Nàng nếu thật sự muốn nghe, ta miễn cưỡng có thể nói cho nàng một câu, nhưng nàng nhất định phải nghe sao? Nàng không có tình với ta, nếu ép ta nói, vậy bản thân nàng thề cho ta, nói trong lòng nàng không bao giờ nghĩ đến Nhị Vương gia nữa, về sau thể xác và tinh thần đều thuộc về một mình ta!"

"Ha ha, hơn nữa, thề thì phải làm được, nếu không, thiên lôi sẽ đánh xuống!"

Bên tai đột nhiên có hơi thở ấm áp phun vào, kèm theo tiếng nói khàn khàn lười nhác, lại âm hiểm, Lăng Tuyết Mạn kìm lòng không được run run một chút, kích động nói: "Không nghe, không nghe."

Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn hiện lên một tia âm trầm, nàng, vẫn không có hoàn toàn giao trái tim cho hắn!

Cảm thấy mất mát, chậm rãi lui trở về, lại tựa vào đầu giường, không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật lâu sau, nghe không được bất kỳ động tĩnh gì, Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía bên giường, không khỏi ngẩn ra, "Ngươi... ngươi sao không tức giận?"

"Ta tức giận có ích không? Nàng không muốn nghe, ta nói cũng vô dụng, nữ nhân đối với ta, cho tới bây giờ đều là ôn nhu thuận theo, cố gắng hầu hạ ta, ta có bao giờ nói một câu tâm tình? Nàng muốn ta nói, ta sẽ không nói đâu." Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn cũng không có nhìn qua, vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh nhạt cực kỳ.

"Ách-"

Lăng Tuyết Mạn nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cắn môi nửa ngày mới nhẹ thở, nói: "Từ khi ngươi ở với ta, còn có cùng nữ nhân khác.... không?"

"Không có." Nhàn nhạt hai chữ, sạch sẽ lưu loát.

"Thật... thật sự?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mắt, trong lòng không hiểu sao lại thấy ngọt ngào, "Vậy ngươi vì sao không muốn nữ nhân khác?"

"Chẳng quan tâm."

"A?" Miệng Lăng Tuyết Mạn há ra, thất thần, cứng ngắc thì thầm: "Vậy thời điểm nào có thể muốn?"

"Xem tâm tình."

"Ách-" Lăng Tuyết Mạn dùng sức nuốt nước miếng, cúi đầu thấp xuống, "Đó là thời điểm tâm tình tốt hay không?"

"Không tốt."

"Tại sao là thời điểm không tốt?"

"Bởi vì nàng."

"A?" Lăng Tuyết Mạn lại ngẩng đầu lên, chớp lông mi, hồ nghi nói: "Ngươi cùng nữ nhân lên giường, sao lại bởi vì ta?"

Mạc Kỳ Hàn nghiêng mắt, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lăng Tuyết Mạn, lại quay lại đến cửa sổ, "Nếu là đạt được thân thể cùng lòng của nàng, ta sao còn có tâm tình và hứng thú đi sủng hạnh những nữ nhân khác?"

"Sủng hạnh? Thôi, ngươi xem ngươi là Hoàng đế à? Ta tự thấy mình không có bản lĩnh cao để nhận sủng hạnh của ngươi."

Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, nói xong, nhín Mạc Kỳ Hàn mặc quần áo đơn bạc tựa vào giường, cảm thấy có chút không phải, liền đem chăn ném qua một ít, nhẹ giọng không được tự nhiên nói: "Phủ lên đi, ngươi đông chết, ta cũng khó sống."

"Nàng đây là bố thí sao?" Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nói, "Nếu là bố thí, thì không cần."

*****

"Hừ, không đắp thì thôi, đông chết ngươi!" Lăng Tuyết Mạn tức giận đỏ mặt, quyết định không lại để ý nam nhân bị bệnh thần kinh này, kéo chăn về, quay đầu đi ngủ.

Mạc Kỳ Hàn không phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt chớp mắt một cái, vẫn vẫn duy trì tư thế đó, không nói thêm nữa.

Nhưng Lăng Tuyết Mạn rối rắm trong lòng, ngủ không được, cắn môi yên lặng đếm "Một, hai, ba-" đợi Mạc Kỳ Hàn bá đạo đoạt chăn lại, Nhưng, đếm qua một trăm, nam nhân kia không phản ứng, lại đếm, hai trăm, ba trăm, vẫn là không phản ứng!

Đáng chết! Không lẽ con sói này lại đi ăn cỏ?

Tiếp tục đếm! Lăng Tuyết Mạn cắn răng một cái, một hơi đếm tới năm trăm, rốt cục chịu không nổi, phẫn hận bò dậy, quỳ ở trên giường, trong mắt hừng hực bốc lên ngọn lửa, gầm nhẹ: "Ngươi có ý tứ gì? Muốn chết ngươi đến nơi khác chết đi, đừng chết ở trên giường ta!"

"Nàng thẹn quá thành giận sao? Ta không khi dễ quả phụ, cũng có tội sao?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.

"Có tội! Đương nhiên có tội!" Lăng Tuyết Mạn kéo gối, lại ném tới.

Mạc Kỳ Hàn rốt cục nổi giận, sắc mặt có chút tối tăm, tiếp được gối đầu, hơi giận dữ nói: "Nàng thật sự là khó hiểu! Ta như thế nào cũng đều không đúng sao? Vậy nàng rốt cuộc muốn ta ra sao?"

"Ngươi hoặc là đắp chăn vào đi ngủ, hoặc là đi ra!" Lăng Tuyết Mạn quát lên.

"Nàng không phải hận ta sao không đi chết sao? Còn muốn ta đắp chăn làm cái gì?" Khuôn mặt Mạc Kỳ Hàn vẫn lạnh, nhưng giọng nói rõ ràng nhu hòa đi rất nhiều.

Lăng Tuyết Mạn thở gấp, trừng mắt hung dữ: "Ngươi không phải nói trong chút nữa sét còn có thể đánh sao? Chờ hết sấm sét ngươi lại đi chết đi!"

"A? Vậy là nàng đang lợi dụng ta?" Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, lạnh giọng, "Ta dễ bị người lợi dụng như vậy à? Khi cần thì giữ lại, không cần liền một cước đá văng ra? Lăng Tuyết Mạn, nàng coi ta là cái gì?"

"Ta... ta không có!" Lăng Tuyết Mạn nói xong, co rúm lại, sợ nam nhân này nổi lửa giận lại thô bạo với nàng.

"Nói, nàng coi ta là cái gì của nàng?" Mạc Kỳ Hàn giữ giọng nhỏ nhẹ, một đôi mắt sâu mắt sáng như đuốc nhìn Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn lại co rụt lại, lúng ta lúng túng nói: "Ta... ta làm sao mà biết? Ngươi nói Tình nhân liền Tình nhân, ta không gọi ngươi dâm tặc còn không được sao?"

"Ha ha!"

Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cười khẽ lên, trong tiếng cười tràn đầy sung sướng.

Lăng Tuyết Mạn trợn tròn mắt, nhất thời không rõ ràng lắm, theo bình thường, nam nhân này không tức giận thì ít nhất cũng không thể cười a, chẳng lẽ tinh thần thất thường rồi?

"Ngươi... ngươi không sao chứ? Mấy cái kia, coi như ta cái gì cũng chưa nói, ngươi cái gì cũng không nghe thấy, đừng để trong lòng nha!" Lăng Tuyết Mạn dùng hết khả năng làm mềm giọng nói, xem như trấn an.

"Lộn xộn cái gì? Nàng rõ ràng đã nói, làm sao có thể coi như chưa nói?" Mạc Kỳ Hàn dừng cười, cau mày nói.

"Được rồi, được rồi, coi như ta nói, đại ca ngươi đừng tức giận, đừng nóng giận, chọc tức thân mình không ai đau lòng, ngươi nhanh đắp chăn lên đi, được không?" Lăng Tuyết Mạn vươn tay phải đến phía trước, lấy chăn ném tới cho hắn, khuôn mặt tươi cười an ủi.

Mạc Kỳ Hàn giật mình ngây ra một lúc, vẻ mặt càng tươi cười, vẫy tay nói: "Ha ha, vật nhỏ lại đây!"

"Ách, còn cười?"

Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, nhưng vì không để mình lại bị ngược, liền rất nghe lời bò qua, nam nhân kia vung bàn tay to, liền ôm nàng vào trong lòng, thân mình hai người trợt xuống, nằm ở trên gối, Mạc Kỳ Hàn thế này mới kéo chăn qua đắp kín cả hai người bọn họ.

Hơi thở ấm áp nhẹ phả ở trên má, môi mỏng chạm nhẹ xuống má nàng, sung sướng nói: "Mạn Mạn, về sau ta gọi nàng như vậy được không?"

"Ách, ngươi... ngươi tùy tiện đi." Tim Lăng Tuyết Mạn đập nhanh, cả thân thể bị bao lấy ở trong lòng hắn, hai người gò má kề nhau, mặc dù từng có nhiều lần giường chiếu hoan ái, nhưng giờ phút này nàng vẫn đỏ mặt đỏ tai, cảm giác không chỉ có trên mặt, thậm chí toàn thân đều trở nên cực nóng.

"Ha ha, Mạn Mạn, thấy ta lạnh, nàng đau lòng phải không?" Mạc Kỳ Hàn cười yếu ớt, nhẹ giọng hỏi.

Lăng Tuyết Mạn "lộp bộp" trong lòng một cái, đau lòng? Nàng đau lòng hắn sao? Làm sao có thể? Nàng sao có thể đau lòng một nam nhân khi dễ nàng?

Nghĩ, cằm nâng lên, kiên định nói: "Không có!"

"Phải không?" Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, "Nàng dám khẳng định?"

"Khẳng... khẳng định!" Lăng Tuyết Mạn chẳng biết tại sao đột nhiên cà lăm.

"Ha ha, nha đầu này thật là thẳng thắn!" Mạc Kỳ Hàn bật cười, thò tay nhéo cái mũi Lăng Tuyết Mạn, hạ giọng mị hoặc nói: "Mạn Mạn, hôm nay ta lại cứu nàng một mạng, nàng không phải nên báo đáp ta sao?"

"Ách, báo đáp thế nào?" Lăng Tuyết Mạn chưa sử dụng kịp đầu óc, mơ hồ chớp mắt.

Khóe miệng Mạc Kỳ Hàn tràn ra tà khí, cười, không chút khách khí nói: "Hôn ta!"

"Không được, ta sợ!" Lăng Tuyết Mạn thế này mới hiểu được, vội vàng dùng tay bịt miệng, trong mắt tràn ngập kinh sợ cùng chuẩn bị.

"Không sợ, hãy quên chuyện không thoải mái đêm qua, ta thề, về sau không bao giờ làm cái loại chuyện cầm thú này nữa!" Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng nói xong, bắt được yay Lăng Tuyết Mạn, ở trên làn môi kia ôn nhu hôn nhẹ, thì thào: "Mạn Mạn, thực xin lỗi, thân mình còn đau không?"

Một câu đơn giản "Thực xin lỗi", lại làm Lăng Tuyết Mạn như nghẹ họng, ba chữ kia có thể từ miệng nam nhân này nói ra, quả thực làm cho nàng không thể tin được, chóp mũi nổi lên chua xót, nước mắt tràn mi, lại giận dữ lại oán hận đấm lồng ngực của hắn, "Khốn kiếp, ngươi thật khốn kiếp, ngươi biết không, ngươi làm ta đau muốn chết, thật sự rất đau-"

"Ta biết, ta đều biết..." Mạc Kỳ Hàn ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, cằm để ở giữa tóc nàng, nhỏ vụn an ủi cảm xúc kích động của nàng, "Mạn Mạn nín khóc, là ta không tốt, là ta nóng vội muốn nàng không được thích người khác, sẽ không... về sau bất luận ra sao, đều sẽ không lại thô bạo... "

"Hừ, về sau ngươi không thể lại cầm thú như vậy, tối hôm qua ta khóc thật lâu, thân mình đau gần như động không được, rất khổ sở."

"Ta sẽ nhớ kỹ, làm cho Mạn Mạn đáng yêu thương tâm khóc nhè, đều tại ta, ta thật đáng trách."

Nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, hôn lên môi anh đào của nàng, ôn nhu liếm, mút cánh môi mềm mại của nàng, sau đó đầu lưỡi linh hoạt tiến vào miệng của nàng, lưỡi trơn ẩm trêu chọc, gợi lên cái lưỡi đinh hương của nàng, dây dưa, thưởng thức hương thơm tuyệt vời của nàng.

Đáy lòng nàng bị hắn làm xúc động, lần đầu tiên thử hôn trả hắn, nàng ngây ngô đáp lại, làm trong lòng hắn mừng rỡ như điên, tiện đà hôn càng sâu, từ ôn nhu đến kịch liệt, động đến hai cỗ dục vọng nguyên thủy nhất trong hai cơ thể đang kề nhau.

*****

Quần áo hai người chẳng biết lúc nào đã bị Mạc Kỳ Hàn thuần thục cởi sạch trong lúc hôn, môi dời đến vành tai khéo léo của Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng cắn, thiên hạ trong lòng khẽ run lên, trên má đỏ kéo dài đến bên tai.

"Mạn Mạn, bộ dạng ôn nhu này được chứ?" Mạc Kỳ Hàn hỏi nhỏ.

Lăng Tuyết Mạn quẫn, khép mắt thật chặt, một câu cũng nói không nên lời, ngượng ngùng cắn môi, không muốn nói được, cũng không dám nói không, tim đập chưa bao giờ nhanh như vậy, nàng không khỏi tự hỏi mình, nàng cam tâm tình nguyện thừa nhận hắn là tình nhân của nàng sao? Sự tình phát triển đến bây giờ, nàng chưa tính là bị ép buộc, mà là thật sự có không tuân theo đạo đức cùng hắn yêu đương vụng trộm sao?

"Mạn Mạn, nói chuyện, ta muốn nghe nàng nói được." Mạc Kỳ Hàn dời môi tới bên môi nàng, ôn nhu mê hoặc nói.

"Được... được rồi." Gò má Lăng Tuyết Mạn nóng rực, đụng chạm đến mặt của hắn, tay nhỏ bé để trên ngực hắn không khỏi khẩn trương nắm chặt.

"Ha ha!"

Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi cười khẽ, bàn tay to từ trên lưng nàng dời đến trước ngực, một tay xoa nơi mềm mại đẫy đà, môi từ cần cổ dời xuống, hôn xương quai xanh của nàng, dời xuống đóa mai hồng khẽ liếm vòng quanh một vòng, nhẹ nhàng ngậm chặt, khẽ cắn, mà bàn tay kia nhẹ áp sát, chậm rãi vân vê, lòng bàn tay cực nóng mơn trớn mỗi một tấc thân thể mềm mại tuyết trắng của nàng, khơi lên từng trận lửa nóng bỏng, nàng nhịn không được yêu kiều ra tiếng, "Ừm ừm, thông dâm tình nhân..."

"Mạn Mạn, thích hành động của ta đối với nàng không?"

Mạc Kỳ Hàn ở trước ngực Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, tà khí trong mắt tuôn hừng hực, bờ môi tràn đầy tươi cười, tiếng nói mị hoặc như nam châm thâm nhập vào đầu óc của nàng, làm cho nàng ngượng ngùng bịt chặt mắt, nói nhỏ đến không thể nghe thấy, "Thích!"

Sung sướng nhướng mày, Mạc Kỳ Hàn một lần nữa dán lên bên tai Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu nhẹ trêu, "Mạn Mạn, ngực nhỏ của nàng đã lớn hơn một chút, phát hiện chưa? Ha ha, đây chính là công lao của ta!"

"Cái gì, cái gì?" Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, nhất thời quẫn nhưng không có chỗ chui, xấu hổ đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, gắt giọng: "Ngươi... ngươi không biết xấu hổ, lời như thế ngươi cũng nói được?"

"Ha ha, Mạn Mạn không cần e lệ, ta và nàng thân mật như thế, nói một chút cũng không sao a." Mạc Kỳ Hàn giữ hai tay nhỏ bé đang đẩy hắn, sủng nịch tươi cười.

Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, bĩu môi, sẳng giọng: "Vậy một khi đã thân mật như vậy, liền nói cho ta ngươi tên gì?"

"Không thể nói." Mạc Kỳ Hàn cười lắc đầu, "Thật không thể nói, bởi vì bây giờ còn không phải thời điểm cho nàng biết."

"Ngươi lại đem ta ra đùa!" Lăng Tuyết Mạn mất hứng, miệng cong lên, "Ngươi không tin ta, sợ ta tố giác ngươi sao?"

"Không phải, nàng đừng hỏi, nàng chỉ cần nhớ kỹ, ai cũng có thể hại nàng, mà ta tuyệt đối sẽ không, ngược lại ta còn sẽ liều mạng bảo vệ nàng." Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, giọng vô cùng kiên định.

"Không nghe, không nghe!" Lăng Tuyết Mạn bắt đầu chơi xấu, hai tay bịt kín lỗ tai, "Ta không nghe gì hết, ta cũng không biết ngày mai ta có thể sống sót hay không, ngộ nhỡ ngươi không kịp tới cứu ta, ta chết mà không biết nam nhân muốn thân thể ta là ai, đó không phải là thiệt thòi lớn sao?"

"Ha ha, nàng chết không xong!" Mạc Kỳ Hàn cười nói.

"Mặc kệ, ngươi nói đi, ngươi không nói sẽ không được chạm vào ta!" Lăng Tuyết Mạn thử uy hiếp.

Mạc Kỳ Hàn mang ý cười thật sâu, mày giãn ra, nói: "Được, ta nói, ta tên là Tam."

"Thật sự?" Lăng Tuyết Mạn không nghi ngờ gì, hơi giật mình hỏi: "Vì sao kêu là Tam? Khó nghe quá!"

"Bởi vì nhà ta họ Trương, ta là lão tam." Mạc Kỳ Hàn nói mặt không đỏ tim không đập mạnh, cực kỳ tự nhiên.

"À." Lăng Tuyết Mạn hiểu biết gật đầu.

Mạc Kỳ Hàn bật cười không thôi, "Vậy bây giờ có thể chạm vào nàng sao?"

"Ừ." Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc gật đầu, lẩm bẩm, "Tam? Tam? Sao cha nương ngươi lại cho ngươi cái tên quê mùa như vậy? Thật không có tài nghệ, xem tên của ta thật hay nha, người cũng như tên, tên của ta hay, bộ dạng ta cũng xinh đẹp, tên ngươi khó nghe quá! Khẳng định diện mạo ngươi cũng khó coi, cho nên mới không dám cho ta nhìn thấy phải không?"

Lăng Tuyết Mạn tự phán đoán như vậy, khiến cho Mạc Kỳ Hàn vừa muốn hôn lên nàng cũng phải dừng lại, buồn bực ngẩng đầu lên nói: "Nói cái gì đó? Dung mạo bản công tử so thị vệ Vô Giới cứu nàng đẹp hơn một trăm tám mươi lần, không tin chờ ta quang minh chính đại cưới nàng xong, chính nàng hỏi hắn, nếu hắn dám nói hắn tuấn mỹ hơn ta, ta nửa đời sau sẽ hầu hạ nàng!"

"Ách, ngươi... ngươi thật muốn cưới ta à?" Lăng Tuyết Mạn co quắp.

"Vô nghĩa! Ta không phải dâm tặc thật, có thể ăn sạch sành sanh liền ném nàng sao?" Mạc Kỳ Hàn trắng trợn nói.

Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, không cho là đúng, "Chờ ngươi có bản lĩnh cưới ta rồi nói sau."

"Ha ha, nha đầu nàng chờ đi, có lẽ trong vòng một năm, hoặc là hai ba năm sau, nàng sẽ là vật trong túi bản công tử!" Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp, bàn tay to đặt ở trên lưng Lăng Tuyết Mạn bắt đầu di động, tà mị nhếch môi, "Mạn Mạn, tối nay ngày cực tốt cảnh cực đẹp, đừng sống uổng, trước hết để cho ta tận tâm yêu nàng, nhé?"

Âm cuối lười nhác giơ lên, môi lại phủ trên đẫy đà trước ngực, cảm giác tê dại cực nóng lập tức truyền khắp toàn thân, Lăng Tuyết Mạn khẽ run thân mình, kìm lòng không đậu bắt được hai vai Mạc Kỳ Hàn, miệng nhẹ dặn dò, "Tam, ngươi nhẹ chút -"

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại, thầm nghĩ, cái tên Tam thật là khó nghe, loại thời điểm này mà kêu không phải tên của hắn, cảm giác rất bực tức!

"Đừng kêu Tam, kêu là Tình nhân đi." Mạc Kỳ Hàn bất giác lên tiếng.

"Ừ." Lăng Tuyết Mạn nghe lời, không có nghĩ nhiều.

Hôn một đường xuống phía dưới, hôn khắp mỗi một chỗ trên thân mình thơm ngát của nàng, bàn tay to cũng phủ theo mỗi một tấc, từ bụng bằng phẳng trợt xuống giữa hai chân nàng, nhẹ áp sát chậm vân vê, ngón tay dài chui vào nơi u mật của nàng, chậm rãi ra vào.

Hai gò má Lăng Tuyết Mạn nhiễm lên đỏ ửng say lòng người, trong cơ thể nóng như lửa đốt, khó nhịn càng thêm gần sát thân mình Mạc Kỳ Hàn, bốn cánh môi kề nhau, hắn thở dốc dồn dập, khuôn mặt tuấn tú tuôn ra sóng tình, giờ phút này trong mắt ngoại trừ đè nén ẩn nhẫn, không còn cái khác, không nhịn được, thì thầm: "Mạn Mạn ta muốn nàng được không?"

"Ưm, ngươi... ngươi cần gì phải hỏi ta?" Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng nói không ra lời.

Mạc Kỳ Hàn đã nhịn đến trên trán đổ mồ hôi như đậu, vô cùng khàn khàn, "Đương nhiên phải hỏi, trước kia là ta chiếm đoạt nàng, về sau ta muốn nàng cam tâm tình nguyện đem thân mình cho ta."

"Ta nếu không muốn thì sao?" Lăng Tuyết Mạn giật mình mở mắt.

"Nàng sẽ không thể không đồng ý, bởi vì ta là nam nhân định mệnh của nàng." Mạc Kỳ Hàn cười quỷ dị, tự tin cuồng ngạo.

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)