Vay nóng Tima

Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 025

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 025
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


"Liễu Thái Phó?"

Lăng Tuyết Mạn mờ mịt, "Ta biết ông ấy sao?"

Quản gia nhìn tấm thiệp vài giây, sau đó tiếp nhận, nó với gia đinh: "Lui ra đi!"

"Vâng, nô tài cáo lui!"

Gia đinh lui xuống, quản gia lại nhìn tấm thiệp trong chốc lát, thẳng đến Lăng Tuyết Mạn chờ đợi không nhịn được, mới thản nhiên nói: "Thưa Vương phi, Liễu Thái Phó chính là đương triều nhất phẩm văn uyên các đại học sĩ, từng là thầy dạy học của Hoàng Thượng và bảy vị Vương gia, rất là được Hoàng Thượng cùng các Vương gia tôn trọng. Thái Phó ngài chắc là chưa thấy qua, tấm thiệp này -"

Quản gia ngừng lại, mở ra, nhìn đến tên dự kiến bên trong, chân mày nhíu nhíu, hai tay đưa lên, không có bất luận biểu tình gì, nói: "Tấm thiệp này là Liễu tiểu thư đưa tới!"

"Liễu tiểu thư?" Lăng Tuyết Mạn lại mê mang, hồ nghi tiếp nhận, ánh mắt chuyển qua mấy hàng chữ nhỏ trên thiệp, nhất thời vui mừng kêu lên, "Thì ra là Ngô Đồng cô nương! Ha ha, xưng là Liễu tiểu thư phủ Thái Phó, làm ta không biết! Quản gia, ngươi mau phái người chuẩn bị một chút, Ngô Đồng cô nương nói là buổi chiều đến đó!"

"Vương phi, ngài nhất định phải mời Liễu tiểu thư đến Vương phủ sao?" Quản gia hỏi hết sức bình tĩnh, sắc mặt lại trầm trọng dị thường.

Lăng Tuyết Mạn vẫn đang vui mừng, nghe vậy có chút mất hứng, "Quản gia, ta không có bạn bè gì, hiện tại thật vất vả kết giao được một người, nàng còn từng giúp ta, ta đương nhiên muốn mời nàng đến đây!"

"Nhưng Vương phi, chủ tử vừa mất không lâu, nếu có người ngoài đến, chỉ sợ chủ tử sẽ mất hứng, chủ tử luôn luôn không thích nhiều người." Quản gia dùng hết khả năng nghĩ lý do.

"Ây da, các ngươi thật phiền, Vương gia nhà ngươi cũng không còn, ngươi còn quản hắn cao hứng hay không sao?" Lăng Tuyết Mạn nhíu đôi mày thanh tú, tức giận bật thốt lên: "Cái gì cũng làm theo chủ tử nhà ngươi, hắn hiện tại không chừng đã đầu thai chuyển thế! Ngươi còn muốn nghe lời hắn nói sao?"

"Vương phi, chủ tử là trời, chủ tử thích làm gì, nô tài tất nhiên là muốn mọi chuyện chu đáo, há có thể làm trái với ý nguyện chủ tử?" Sắc mặt quản gia có chút khó coi, nhìn thẳng Lăng Tuyết Mạn, giọng ddieuj chân thành.

"Ta mặc kệ, ngươi không cho ta ra phủ, lại hủy xích đu của ta, hiện tại đến bạn bè của ta ngươi cũng không cho đến, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì? Ta còn là không phải Vương phi nhà ngươi? Ta không phải là chủ tử của ngươi sao?" Lăng Tuyết Mạn đen mặt, nhướng mày chất vấn.

Quản gia mím môi, đột nhiên quỳ xuống, "Vương phi, ngài đương nhiên là chủ tử, nhưng nô tài khẩn cầu ngài từ chối không cho Liễu tiểu thư đến Vương phủ được không?"

"Không được! Ngươi không cho ta giải thích hợp lý, ta không chịu!" Lăng Tuyết Mạn tức giận, kích động, nàng đã sớm quên dâm tặc cảnh cáo, mà căn bản nàng cũng chưa từng để lời cảnh cáo của dâm tặc ở trong lòng, quay người lại đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói: "Ta tự mình đi đón Ngô Đồng!"

"Vương phi!"

Quản gia sầu muộn hô một tiếng, trong lòng không ngừng kêu khổ, dùng bạo lực ngăn chặn không phải biện pháp, ngộ nhỡ làm bị thương Vương phi, hắn không cách nào giải thích với chủ tử, nhưng chủ tử nhà hắn lại hạ lệnh, không được cho Liễu Ngô Đồng tới, đại khái là tâm hồn còn thương tổn đi, bây giờ nên làm gì?

Vừa quay đầu lại, thoáng nhìn Xuân Đường Thu Nguyệt dại ra, quản gia rống một tiếng, "Còn không mau đi theo Vương phi?"

"Vâng!"

Hai nha hoàn vội đi theo, mà quản gia cắn răng một cái, nhanh chóng đi Hương Đàn Cư.

Một khắc sau, quản gia đứng ở trước mặt Mạc Kỳ Hàn, "Xin chủ tử cho chỉ thị!"

Mạc Kỳ Hàn tối tăm khuôn mặt, nhìn quản gia, trầm thấp nói: "Vương phi sao lại ngang ngược như thế? Được rồi, không cho nàng xuất phủ, an bài ba ngày sau cho Vương phi lại về Lăng gia một chuyến, tiểu Vương gia không nên đi, ngươi đi theo, chú ý chặt chẽ Lăng Bắc Nguyên."

"Vâng, chủ tử! Vậy về Liễu tiểu thư -" Quản gia chần chờ, muốn hỏi vấn đề phỏng tay này.

Mạc Kỳ Hàn âm thầm cắn môi một chút, mắt nhắm thật chặt nói: "Nếu không còn cách nào khác ngăn Vương phi, liền chiều ý nàng đi."

"Vâng, chủ tử!"

"Có mặc áo khoác vào cho Vương phi chưa?"

"Thưa chủ tử, Xuân Đường đã hầu hạ mặc vào."

"Ừ, ngày hôm nay trời lạnh, nha đầu kia sợ lạnh, đừng để bị cảm."

Quản gia kinh ngạc nhìn Mạc Kỳ Hàn, thầm nghĩ, chủ tử cuối cùng đã không còn đặt tâm trí nơi Liễu tiểu thư, mà chuyển qua trên người Vương phi!

"Tư Khuynh, ngươi ngây ngẩn cái gì?"

Giọng không hài lòng nhàn nhạt vang lên, quản gia vội cúi đầu, "Chủ tử thứ tội! Nô tài muốn nói Liễu tiểu thư buổi chiều đến, nếu là nhìn đến áo khoác Vương phi mặc, chỉ sợ sẽ..."

Người đối diện không có lên tiếng, mặt trầm xuống nhìn không ra cảm xúc gì, đầu quản gia lại thấp một phần, chỉ yên lặng nhìn vạt áo Mạc Kỳ Hàn.

Thật lâu sau, mới nghe được một tiếng thì thầm không thể nghe thấy, "Nhìn đến thì đến đi, không cần để ý nàng."

"Vâng, nô tài hiểu rõ."

"Lui ra đi."

"Nô tài cáo lui!"

"Mộng Thanh!"

Mạc Kỳ Hàn nhẹ thở hai chữ, liếc mắt nhìn về phía bóng trắng ở cạnh cửa đang chuẩn bị chuồn êm đi ra ngoài, nhướng mày, không nhanh không chậm nói: "Đệ muốn đi đâu?"

Lâm Mộng Thanh bị bắt tại trận, chu mỏ, trở lại, một mặt nịnh nọt cười, "Sư huynh, đệ đâu có muốn đi đâu? Chính là vào trong viện đi dạo một chút, đi một chút mà thôi."

"Phải không? Không phải muốn dịch dung thành bộ dáng thị vệ nào đó, nhìn Vương phi của ta cùng Ngô Đồng gặp nhau đi?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, hừ lạnh.

"Ô, sư huynh, làm sao huynh biết? Đây là chuyện đệ mới vừa nghĩ đến, huynh là con giun trong bụng đệ sao?" Lâm Mộng Thanh buồn bực, lộn trở lại, miễn cưỡng nằm sấp ở trên bàn.

Mạc Kỳ Hàn liếc liếc mắt, ngồi xuống, cầm chén trà lên, tao nhã phẩm trà, hương trà bay vào yết hầu, uống một chút, mới chậm rãi nói: "Nếu bàn về thấy rõ lòng người, sư đệ không bằng sư huynh!"

"Ừ ừ, sư huynh tâm tư kín đáo, đệ tất nhiên là kém hơn. Nhưng, đệ chỉ xem sư tẩu chút xíu thôi sẽ trở lại, được không?" Lâm Mộng Thanh tội nghiệp ngẩng đầu lên, thương lượng.

"Không được, sớm hay muộn sẽ cho đệ nhìn thấy, gấp cái gì? Ba ngày sau, ta sẽ cho Tuyết Mạn đi Lăng gia, đệ chú ý bảo vệ nàng, đến lúc đó không phải đệ có thể thấy nàng sao?" Mạc Kỳ Hàn để chén trà xuống, nhìn Lâm Mộng Thanh, nghiêm mặt nói: "Tuyết Mạn bây giờ rất quan trọng với ta, đệ phải đem hết toàn lực bảo vệ nàng an toàn trở về, làm được không?"

Lâm Mộng Thanh tắc lưỡi, lau mồ hôi trên trán, rên: "Sư huynh, đệ cũng không lấy bạc của huynh, sao huynh lại bắt đệ làm loại chuyện lên núi đao xuống biển lửa này! Người ta còn muốn cưới vợ sinh con, lần này ngộ nhỡ phải hiến thân..."

"Nói nhảm nhiều như vậy?" Mạc Kỳ Hàn liếc mắt, trực tiếp ngắt màn biểu diễn của Lâm Mộng Thanh, nói tiếp: "Nếu đệ chết, sư huynh sẽ giúp đệ cưới một cái xác phụ nữ, đệ yên tâm đi."

"A! Sư phụ, sư huynh khi dễ con!"

Lâm Mộng Thanh tru lên như sói, chạy đi ra bên ngoài.

Nhưng, đang chăm chú xem con kiến đánh nhau, Thiên Cơ lão nhân giận dữ hét: "Gào cái gì? Chết thì chết, nhân sinh tự cổ thùy vô tử, con không đọc qua thơ a?"

*****

Đợi đến sau bữa trưa, rốt cục nghe gia đinh báo lại, nói là xe ngựa Liễu phủ đã đến cửa lớn!

Lăng Tuyết Mạn nhấc váy chạy vội ra ngoài, gấp đến độ Xuân Đường Thu Nguyệt chạy đuổi theo ở phía sau, "Vương phi, ngài chậm một chút! Trên đầu trâm cài còn chưa có đẹp đâu!"

Lăng Tuyết Mạn dừng bước, le lưỡi xin lỗi, chỉa chỉa tóc, "Mau, làm nhanh cho ta!"

"Vương phi, ngài đợi chút, nô tì muốn trang điểm cho ngài mĩ mạo vô song mới được!" Xuân Đường vừa vội vàng, vừa cười nói.

Một câu này làm Lăng Tuyết Mạn ngớ ra, "Xuân Đường, ta không phải đi thi hoa khôi, cũng không phải đi xem mắt, ngươi trang điểm cho ta làm cái gì?"

"Vương phi, chúng nô tì muốn trang điểm cho ngài xinh đẹp hơn Liễu tiểu thư!" Thu Nguyệt nháy nháy mắt, miệng nói xong, lại chọn một bộ khuyên tai trân châu đeo cho Lăng Tuyết Mạn.

"Chậc chậc, hai nha đầu hư các ngươi, Liễu tiểu thư người ta còn chưa gả đâu, đương nhiên phải trang điểm xinh đẹp một chút, để tìm một mối lương duyên a! Ta trang điểm xinh đẹp nữa có ích lợi gì? Haiz! Vương gia nhà ngươi lại nhìn không tới."

Lăng Tuyết Mạn nói xong đột phiền muộn, cổ ngữ có nói, nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm. Nàng làm đẹp như vậy cho ai xem đây?

"Vương phi, ngài đừng thương tâm, chủ tử có thể xem tới, chủ tử ở trên trời nhất định có thể nhìn đến." Xuân Đường quýnh lên, muốn an ủi Lăng Tuyết Mạn, lại thiếu chút nữa nói toạc ra.

Thấy thế, Thu Nguyệt vội xen vào nói: "Đúng vậy Vương phi, chủ tử nhất định là thích xem bộ dáng ngài vui vẻ, Vương phi phải sống vui vẻ mới tốt!"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn hít sâu một hơi, giương lên một khuôn mặt tươi cười, đem hết thảy phiền não ném ra sau đầu, khoan khoái nói: "Tốt lắm tốt lắm, đừng lo lắng cho ta, ta phải đi đón Ngô Đồng, người ta lần đầu tiên tới, để người ta chờ lâu sẽ ngại lắm!"

Nói xong, quần lụa mỏng xanh da trời giơ lên (này thì pó tay, không edit nổi), lụa mỏng chấm đất, lộ ra dây kết ở phía sau, thân mình bé bỏng trong giây lát liền chạy ra Cúc Thủy Viên.

Xuân Đường Thu Nguyệt nhìn nhau cười, bước đi theo ra ngoài.

Liễu Ngô Đồng hôm nay mặc quần áo lụa trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, trắng trong thuần khiết, tóc dài thả xuống, giữa tóc cài một đóa hoa sen trắng nhỏ, lẳng lặng đứng ở bên cửa chính Tứ Vương phủ, gió thu quất vào mặt, quần lụa mỏng bay lên, áo trắng như tuyết, xuất trần như tiên, ngạo thế mà đứng, như tiên tử hạ phàm, nói không hết mỹ lệ thanh nhã, cao quý tuyệt tục.

Mắt trong như chứa nước, nhìn con đường lát đá, hồi lâu, mắt cũng không từng chuyển động, đồng tử màu đen dần dần chứa đầy nước mắt, thẳng đến một giọt lệ hạ xuống, rơi ở trên mu bàn tay, mới giật mình hồi thần lại, vội cúi đầu dùng khăn lau lau khóe mắt.

"Ngô Đồng!"

Rất xa truyền đến một tiếng la thanh thúy dễ nghe, Liễu Ngô Đồng giật mình nhìn, liền gặp Lăng Tuyết Mạn giống một con bươm bướm nhẹ nhàng dọc theo con đường đá cuội bay múa mà đến!

Khóe miệng hơi cong lên, một chút tươi cười chua xót tràn ra ở trên môi, Liễu Ngô Đồng nhẹ bước sen đi về phía trước, đón nhận nhiệt tình của Lăng Tuyết Mạn, hơi hơi quỳ xuống, "Ngô Đồng thỉnh an Tứ Vương phi!"

"Ây da, Ngô Đồng nàng không nên khách khí với ta, ta không thích nghi thức này nọ, hì hì, nàng có thể tới tìm ta, ta đã rất cao hứng, bằng không ta sắp buồn chết rồi!"

Lăng Tuyết Mạn nắm tay Liễu Ngô Đồng, trong nháy mắt hoạt bát, trong chốc lát giận dỗi, trong chốc lát toét miệng cười, chú ý tới Liễu Ngô Đồng ăn diện, lại là một tiếng thét kinh hãi, "Oa, Tiểu Long Nữ! Ngô Đồng, nàng hôm nay quả thực chính là tiên nữ hạ phàm, rất thuần khiết đó!"

Liễu Ngô Đồng ngạc nhiên mở to mắt, "Tiểu Long Nữ là ai?"

"Ách, hì hì, chính là một nữ tử xinh đẹp không gì sánh nổi, nàng cũng mặc quần áo trắng, thuần khiết làm người ta tự thấy xấu hổ!" Lăng Tuyết Mạn nghẹn họng giải thích, bộ dáng ngốc ngốc, liên tục nhìn Liễu Ngô Đồng.

Liễu Ngô Đồng ngẩn ra, sau đó mím môi thản nhiên cười, "Tứ Vương phi khen trật rồi, Ngô Đồng nào có đẹp như thế? Nhưng thật ra Tứ Vương phi ngây thơ khả ái, hoạt bát mỹ lệ, làm người ta không dời mắt được!"

"Hì hì, da mặt ta dày, ai nói ta xinh đẹp ta sẽ tin!" Lăng Tuyết Mạn cười, dắt tay Liễu Ngô Đồng, "Đi, Ngô Đồng, chúng ta đi Cúc Thủy Viên ngồi một chút, sau đó ta dẫn nàng đi hồ Nguyệt Lượng gấp hạc giấy."

Xuân Đường cùng Thu chạy chậm lại, thở nhẹ, quỳ xuống nói: "Nô tì bái kiến Liễu tiểu thư!"

"Miễn lễ!"

"Tạ Liễu tiểu thư!"

Cúi chào xong, Xuân Đường mỉm cười đem áo khoác lên trên vai Lăng Tuyết Mạn, hơi nhíu mi nói: "Vương phi, ngài chạy quá nhanh, nô tì đi trở về cầm áo đi ra, ngài đã không thấy tăm hơi! Trời giá rét, không thể để cảm lạnh!"

"Ha ha, ta quên mặc thôi!"

Lăng Tuyết Mạn cười xin lỗi, để Xuân Đường giúp mặc, vừa quay đầu lại, đã thấy Liễu Ngô Đồng dùng đôi mắt trong veo dại ra nhìn nàng, có một chút bi thương!

"Ngô Đồng?" Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc, nhẹ giọng kêu.

"A? Tứ Vương phi, áo này của nàng thật đẹp!" Liễu Ngô Đồng cười cười cứng ngắc, ánh mắt hiện lên một chút mất tự nhiên.

Xuân Đường Thu Nguyệt mang mỉm cười trên mặt, mặc dù không nói một lời, trong lòng lại tức giận, nhớ ngày đó chủ tử nhà nàng vì Liễu Ngô Đồng này mà cáu kỉnh mấy ngày, thương tâm, ngày ngày uống rượu, các nàng hầu hạ bên cạnh, cũng chán muốn chết, hừ hừ, chờ chủ tử ngày sau sống lại làm thái tử, cho Liễu Ngô Đồng hối hận đi!

"Ngô Đồng, chúng ta đi thôi."

Lăng Tuyết Mạn không nghi ngời gì cười vui vẻ, vô cùng thân thiết nắm tay Liễu Ngô Đồng đi về phía trước, phát hiện hai nha hoàn không theo kịp, quay đầu vẫy tay, "Xuân Đường Thu Nguyệt, đi nhanh? Ngẩn người cái gì?"

"A? Vâng, Vương phi, nô tì đến đây!"

Xuân Đường Thu Nguyệt chậc lưỡi một chút, vội đi theo.

Liễu Ngô Đồng bước theo vào Cúc Thủy Viên, trong mắt ngăn không được bi thương, nơi này từng ngọn cây cọng cỏ, đều là quen thuộc như thế, cây quế trước viện, bên kia viện là một khóm hoa sơn trà lớn, trước đây chẳng bao lâu, nàng mặc váy hồng, trong biển hoa nhẹ nhàng nhảy múa, hắn cầm một cây sáo ngọc, nhu tình như nước, vì nàng mà thổi.

Cũng từng nhớ được, trắc phi của hắn ghen, gây sự với nàng, hắn giận dữ, nhốt trắc phi, hứa hẹn với nàng, Ngô Đồng, chờ nàng lớn lên, ta muốn cưới nàng làm Vương phi của ta, mười dặm hồng trang, Loan Phượng đón chào, nàng có bằng lòng hay không?

Nàng cười ngượng ngùng, hắn ôm lấy nàng rong chơi ở biển hoa, ngày đó, tiếng cười khoan khoái rải đầy toàn bộ Cúc Thủy Viên.

Một năm kia, nàng mười bốn tuổi, hắn hai mươi tuổi.

Cập kê mười lăm tuổi, nàng chờ hắn đến cưới nàng, lại chờ đến tin tức thái tử chết bệnh, hắn ốm đau ở phủ.

Nàng tiếp tục chờ, chờ hắn khỏi hẳn, là ba năm, rốt cục hắn nói, hắn muốn lấy Vương phi, nhưng hắn cũng sắp chết, nàng có nguyện ý gả cho hắn không?

Nàng khóc, ngày đó, nàng thương tâm tuyệt vọng gào thét với hắn, nàng đợi ba năm, để chờ nhận vận mệnh quả phụ sao?

Ngày đó, nàng bỏ lại hắn, rời Cúc Thủy Viên, rốt cuộc chưa từng trở lại.

Rất nhanh, thánh chỉ ban ra, chiếu cáo thiên hạ, hắn muốn lấy con gái của Lăng gia làm Vương phi, hắn cũng không từng phái người tìm nàng một lần.

Rất nhanh, liền nghe được tin tức hắn đại hôn, rất nhanh, lại nghe đến tin tức hắn không kịp bái đường đã chết vì bệnh.

*****

"Ngô Đồng, nàng làm sao vậy? Có tâm sự sao?" Lăng Tuyết Mạn nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Liễu Ngô Đồng đang có chút xuất thần, ân cần hỏi han.

Liễu Ngô Đồng phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, tươi cười nói: "Không có, chỉ là suy nghĩ cảnh trí Tứ Vương phủ còn xinh đẹp hơn phủ Thái Phó chúng ta!"

"Ha ha, như vậy ngày khác ta đi đến Thái Phó phủ, tìm nàng được không?" Lăng Tuyết Mạn sung sướng khẽ cười.

"Có thể a, từ sau ngày ấy Tứ Vương phi phê phán đại ca của ta nuôi heo, đại ca không nuôi nữa, phụ thân cùng mẫu thân ta cao hứng cực kỳ!" Liễu Ngô Đồng mím môi cười yếu ớt.

Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, cười ha hả, "Đại ca nàng, ha ha, thật sự nghe ta khuyên à? Nhất định là bị ta kích thích, muốn cưới vợ rồi!"

Khóe miệng Liễu Ngô Đồng mang ý cười, uyển chuyển cùng trang trọng, so với Lăng Tuyết Mạn không hề có hình tượng tạo thành đối lập rõ nét, nhưng ở trong mắt Xuân Đường Thu Nguyệt, là ngây thơ hồn nhiên như vậy, làm cho lòng người vui vẻ theo.

Đi lên cầu Củng Nguyệt, Lăng Tuyết Mạn mang một khuôn mặt tươi cười sáng rực như mùa xuân, vẫy tay một cái, "Ngô Đồng, đi lên, từ chỗ cao nhất này nhìn hồ Nguyệt Lượng, đặc biệt đẹp mắt!"

"Phải không?"

Liễu Ngô Đồng vừa đáp lại, vừa nhẹ nhàng bước chân đi lên cầu Củng Nguyệt, nhìn xuống, chỉ thấy trên hồ Nguyệt Lượng, ánh nắng chiếu nghiêng đến mặt hồ, làm bật ra các tia sáng vàng chói, từng tầng sóng nước lăn lộn như sóng biển, bóng cây ảnh ngược ở trong hồ, đẹp không sao tả xiết.

Rất xa, một thân ảnh cao to ở sau núi giả, nhìn phong cảnh trên cầu Củng Nguyệt, nhìn hai nữ tử kinh diễm kia.

Quần áo đen như mực, hai tay chắp ở sau người, mặt không chút biểu tình, cương nghị anh tuấn, chính là đôi tròng mắt quá mức thâm thúy, làm cho người ta nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

Trên cầu, Lăng Tuyết Mạn như một con chim vui vẻ, líu ríu nói không ngừng, Liễu Ngô Đồng cười yếu ớt hiện lên lúm đồng tiền, đôi khi trả lời một câu, đợi cho đến khi Xuân Đường cùng Thu Nguyệt cầm một xấp giấy trắng lại, Lăng Tuyết Mạn lại kích động kéo Liễu Ngô Đồng chạy tới bên hồ Nguyệt Lượng dưới cầu.

"Vương phi, ngài chạy chậm một chút, cẩn thận coi chừng ngã xuống!" Thu Nguyệt lo lắng hô, xách váy đuổi theo.

"Thu Nguyệt, ngươi rất phiền a! Giống như một bà lão vậy!"

Lăng Tuyết Mạn cười hi hi ha ha, chọn một tảng đá sạch sẽ bên hồ ngồi xuống, nhìn giấy Tuyên Thành trong tay, cau mày nói: "Xuân Đường, có thuốc màu không? Ta muốn nhuộm giấy trắng thành đủ màu."

"Vương phi, ngài đợi một chút. Nô tỳ đi lấy."

Xuân Đường cất bước đi thư phòng, Liễu Ngô Đồng tò mò hỏi: "Tứ Vương phi, không phải vẽ sao, tại sao muốn nhuộm màu a?"

"Hì hì, gấp hạc giấy a! Chúng ta có thể gấp thật nhiều, sau đó dùng dây xâu lại treo ở trên cây, tiến hành cầu nguyện!" Lăng Tuyết Mạn vừa gấp, vừa giải thích.

"Hạc giấy là vật gì?" Liễu Ngô Đồng khó hiểu, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn đùa nghịch giấy trắng trong tay.

"Nàng chờ một chút."

Lăng Tuyết Mạn mang ý cười, rất nhanh gấp được một cái, đưa lên cho Liễu Ngô Đồng xem, "Nàng xem, đây là hạc giấy! Nhưng chỉ màu trắng rất đơn điệu, cho nên mới muốn nhuộm màu."

"Ha ha, thật khá, ngàn con hạc giấy, Tứ Vương phi, dùng nó cầu nguyện, nguyện vọng có thể thực hiện sao?" Con ngươi Liễu Ngô Đồng sáng trong, chăm chú hỏi.

Lăng Tuyết Mạn gật đầu, "Có thể a, chỉ cần chân thành cầu khẩn, nguyện vọng có thể thực hiện."

"Vậy, Tứ Vương phi nàng dạy ta gấp được không?" Liễu Ngô Đồng giương lên khuôn mặt tươi cười, chờ đợi.

"Đương nhiên có thể, bất quá, nàng không nên gọi ta Tứ Vương phi, như vậy quá khách sáo, nàng kêu ta là Tuyết Mạn thì được rồi."

"Nhưng, gọi thẳng tục danh của nàng thật là bất kính" Ngô Đồng trả lời.

"Ây da, không sao, ta bất quá là chỉ là Vương phi trên danh nghĩa mà thôi, ta cũng chưa cùng Vương gia phu quân ta nói câu nào đâu, haiz, chỉ nhìn thoáng qua di dung của ngài, choáng váng a!" Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, làm vẻ mặt muốn ngất, sau đó cười ha hả, "Ngô Đồng, không nói tới hắn, không cần ảnh hưởng tâm tình của chúng ta, đến, ta dạy cho nàng gấp."

Liễu Ngô Đồng khẽ cắn môi, cầm lấy một tờ giấy, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Thời điểm Tứ Vương gia mất, có phải rất thống khổ không?"

"Hả?" Lăng Tuyết Mạn dừng tay một chút, hơi giật mình lắc đầu, "Ta không biết, lúc ngài sắp chết, kiệu hoa của ta còn ở trên đường!"

"À." Liễu Ngô Đồng thất thần gật đầu, sau đó nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói: "Tuyết Mạn, ta có thể cầu nàng một việc không?"

"Cầu ta? Chuyện gì?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc ngước mắt.

Liễu Ngô Đồng mím môi, chậm rãi nói: "Phụ thân ta của từng là thầy dạy học của Tứ Vương gia, Ngô Đồng đi theo gia phụ, ở trong cung từng gặp Tứ Vương gia vài lần, hôm nay đã đi đến Tứ Vương phủ, có thể cho ta thắp nén hương cho Tứ Vương gia không?"

"Như vậy..." Lăng Tuyết Mạn tính toán, có chút do dự nói: "Ngô Đồng, ta là không thành vấn đề, cũng không biết quản gia chúng ta có đồng ý hay không, hắn nói Tứ Vương gia không thích nhiều người, có thể sẽ-"

"Ta nói với quản gia, ta sẽ không chiếm nhiều thời gian đâu, chỉ là dâng hương mà thôi." Liễu Ngô Đồng vội vàng nói.

Lăng Tuyết Mạn hơi không hiểu, ngẩn ra nhìn Liễu Ngô Đồng, nghi ngờ nói: "Ngô Đồng, nàng cùng Tứ Vương gia có giao tình rất tốt sao?"

"Không có, Tứ Vương gia địa vị tôn quý, là con của của Hoàng Hậu, Ngô Đồng chỉ là một dân nữ, không dám nói có giao tình cùng Tứ Vương gia." Liễu Ngô Đồng cố nặn ra một chút tươi cười, cực lực che dấu sự mất tự nhiên của nàng, nhẹ nhàng nói.

"À." Lăng Tuyết Mạn hiểu rõ gật đầu, lại nhìn đến Thu Nguyệt không chút đổi sắc mặt, không khỏi sẳng giọng: "Thu Nguyệt, đứng đó làm chi? Ngươi đi nói với quản gia, Ngô Đồng muốn dâng hương cho Vương gia, hỏi xem được không?"

"Vâng, Vương phi!"

Mặt Thu Nguyệt cứng ngắt, gật đầu, lui ra.

"Haiz, Ngô Đồng, để cho nàng chê cười rồi, ta mặc dù là Vương phi, nhưng nàng có biết, ta mới gả vào Vương gia liền mất, trong Vương phủ này, tuy rằng người người đều kính trọng ta là Vương phi, ăn mặc cũng đều hầu hạ chu đáo, nhưng quản gia trông nom Vương phủ nhiều năm, trên cơ bản không tới phiên ta làm chủ, ta là vô dụng, chìa khóa từ đường còn đang ở trong tay quản gia." Lăng Tuyết Mạn cười nhạt giải thích.

"Ngô Đồng không dám."

"Đến, chúng ta gấp hạc giấy đi!"

"Được."

Nam tử áo đen sau núi giả lẳng lặng đứng như cũ, bởi vì cách nhau không xa, lấy thính lực của người luyện võ, lời hai cô gái nói chuyện liền loáng thoáng rơi vào trong tai, con ngươi u ám cụp xuống, thất thần nhìn ven hồ, tầm mắt đạt đến trên mặt Liễu Ngô Đồng, sau đó chậm rãi dừng lại.

Ngô Đồng, Ngô Đồng, Liễu Ngô Đồng.

Một thân áo tuyết trắng, hoa sen trắng giữa tóc, là tới để tang cho hắn sao?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-170)