Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 002

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 002
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lời nói to gan, hành động phạm thượng, làm người trong sảnh lại dùng ánh mắt kinh hãi nhìn Lăng Tuyết Mạn!

Trong mắt Mạc Kỳ Diễn hiện lên một chút lo lắng cùng tán thưởng, nhưng cũng tức giận, nữ tử này phải đẩy bản thân mình vào đường cùng sao? Phụ hoàng đang cẩn thận suy nghĩ, nàng lại rỗi hơi nói lung tung làm gì? Huống hồ, hắn có chín phần nắm chắc phụ hoàng sẽ chuẩn tấu lời nói của hắn!

Vân vương tuổi xấp xỉ Hoàng đế Mạc Ngự Minh, luôn luôn bình tĩnh ổn trọng, giờ phút này thật sự bị Tứ Vương phi này làm cho kinh hãi! Thật đúng là đứa nhỏ to gan a! Ngộ nhỡ...

Nghĩ đến đây, Vân vương đang định mở miệng cầu xin Mạc Ngự Minh, trong sảnh lại có một người bước lên!

Một tiếng nói trầm thấp mang theo một ít trong sáng vang lên sau lưng Lăng Tuyết Mạn, "Khởi bẩm phụ hoàng, Tứ Vương phi mạo phạm thiên uy, bất kính với phụ hoàng, đúng là tội lớn, nhưng Tứ Vương phi trẻ người non dạ, phụ hoàng khoan dung, không so đo đi! Nhi thần cũng đồng ý với nhị ca, Tứ ca từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, cầu phụ hoàng ân chuẩn nguyện vọng lúc lâm chung!"

A... A..., Quan Âm Bồ Tát a! Trong lòng Lăng Tuyết Mạn mừng như điên, kích động quay đầu nhìn lại ân nhân, vừa thấy, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, giời ạ, lại là một soái ca cực phẩm! so sánh với Nhị Vương gia, ít hơn một phần thành thục, lại nhiều hơn một phần cương nghị cùng phong nhã hào hoa!

Đang lúc thất thần, chỉ nghe tiếng nói của Mạc Ngự Minh rốt cục vang lên, mang theo bất đắc dĩ, "Lâm nhi, con cũng cầu xin cho nha đầu này sao?"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nhìn trong mắt Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm, là tha thiết cùng cầu xin.

Mạc Kỳ Lâm bị ánh mắt chăm chú của Lăng Tuyết Mạn làm cho không được tự nhiên, xấu hổ ho nhẹ, chắp tay nói: "Hồi phụ hoàng, nhi thần cầu xin không phải vì Tứ Vương phi!"

"A? Ngươi..." bàn tay mềm mại của Lăng Tuyết Mạn chỉ vào Mạc Kỳ Lâm, kêu rên không thôi, "Ngươi tính thấy chết không cứu, cũng không cần bỏ đá xuống giếng đi!"

"Làm càn!"

Mạc Ngự Minh phun ra hai chữ, giọng điệu rõ ràng không vui.

Lăng Tuyết Mạn run rẩy, chậm rì rì quay thân lại, quỳ xuống trước mặt Mạc Ngự Minh, khóc nức nở nói: "Hoàng Thượng, Tuyết Mạn biết tội! Xin Hoàng Thượng khai ân!"

"Hoàng Thượng bớt giận!"

Trong sảnh, tất cả mọi người quỳ xuống, cùng hô lớn.

Mạc Ngự Minh càng trầm tĩnh, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.

Lăng Tuyết Mạn theo bản năng đưa thay sờ sờ cổ mình, ở cổ đại, tội chết là chặt đầu đi? Oa... Oa..., vậy không bằng ăn đạn đi!

Ý niệm muốn sống khiến nàng đem ánh mắt ao ước nhìn về phía Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn, không dám nói lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ý của mình, soái ca, chỉ cần ngươi cứu ta, ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi! Oa... Oa..., lấy thân báo đáp cũng được, ta không muốn chết a a a a!

Mạc Kỳ Diễn hơi kinh ngạc, nhìn Lăng Tuyết Mạn chớp mắt với hắn, cùng lửa nóng trong ánh mắt kia..., làm tim hắn đập nhanh một chút, khóe miệng nhẹ cong lên, nói thêm vài lời với Mạc Ngự Minh, "Phụ hoàng, Tứ Vương phi tính tình nóng nảy, không hiểu quy củ, phụ hoàng vì Tứ đệ, chớ so đo với nàng, thời gian cũng không xê xích nhiều, chúng ta nên đi nhìn mặt Tứ đệ lần cuối, phụ hoàng mệt mỏi, bảo trọng long thể quan trọng hơn!"

Ngay sau đó Mạc Kỳ Lâm chắp tay nói: "Đúng vậy phụ hoàng, ý nhi thần muốn nói chính là như lời Nhị ca, giữ mạng Tứ Vương phi là nguyện vọng Tứ ca, hơn nữa, đừng bỏ lỡ thời gian nhìn mặt Tứ ca lần cuối."

Mạc Ngự Minh quét mắt nhìn hai đứa con trai, lại nhìn đến Lăng Tuyết Mạn, thâm sâu nói: "Diễn nhi, con làm sao biết được tính tình Tứ Vương phi?"

Một câu này, cả sảnh lại cả kinh, sắc mặt Mạc Kỳ Diễn hơi thay đổi, nhưng trong nháy mắt, liền khôi phục bình thường, lạnh nhạt trả lời: "Phụ hoàng, nhi thần cũng không biết tính tình Tứ Vương phi, trước đó, nhi thần cũng chưa từng gặp qua Tứ Vương phi, chính là đối với biểu hiện của nàng hôm nay, cảm giác nàng bất quá là một nha đầu điên mà thôi, nếu có thất thố, thỉnh phụ hoàng thứ lỗi!"

Khụ khụ! Nha đầu điên? Lăng Tuyết Mạn vô cùng bội phục nuốt nước miếng.

Thôi, chỉ cần có thể giữ mạng nhỏ của nàng, soái ca kia cứ tùy tiện nói đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không ai biết Mạc Ngự Minh đang tự hỏi cái gì, tất cả mọi người cúi đầu, suy đoán vị đế vương đang trong cơn đau xót mất con này sẽ quyết định ra sao!

Hai chân Lăng Tuyết Mạn quỳ thật sự bủn rủn, thẳng lưng, cổ cứng ngắc, vô ý ngẩng đầu thoáng nhìn, mà ánh mắt sắc bén của Mạc Ngự Minh đột nhiên bắn lại, nàng sợ tới mức thốt ra, "Hoàng Thượng!"

"Cái gì?"

Mạc Ngự Minh hừ lạnh.

Lăng Tuyết Mạn thật muốn vả miệng mình, lại không bình tĩnh! Lông mi chớp vài cái, dùng sức cắn môi, nước mắt lưng tròng nói: "Hoàng Thượng, Tuyết Mạn cũng không thể nhìn Vương gia phu quân một lần sao? Con muốn vẽ dung mạo phu quân, vĩnh viễn trân quý, nếu nhớ chàng, thì có thể lấy ra xem, mỗi ngày sớm tối thắp ba nén nhang cho chàng, gửi niềm thương nhớ!"

Mạc Kỳ Diễn híp đôi mắt lại, đăm chiêu nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhếch môi.

Mạc Kỳ Lâm lặng lẽ nhìn, sau đó nhìn Mạc Ngự Minh, chờ đợi.

Mạc Ngự Minh nhàn nhạt nhìn Hoàng hậu bên cạnh nãy giờ chưa từng nói một tiếng, nói khẽ: "Hoàng hậu, ý của nàng như thế nào?"

Hoàng hậu lấy khăn lau nước mắt, nghiêm túc quan sát Lăng Tuyết Mạn, mới chậm rãi nói: "Thần thiếp muốn cho Hàn nhi đi bình yên, nếu nó không cần Tứ Vương phi chôn cùng, vậy đồng ý với nó đi! Nha đầu này tuy liều lĩnh, nhưng vừa thành hôn liền cùng phu quân âm dương cách biệt, trong lòng nàng tất nhiên là không dễ chịu, đừng trách nàng!"

"Được."

Mạc Ngự Minh luôn tôn trọng thê tử của ông, lại có hai đứa con trai cầu xin, rốt cục gật đầu, nói: "Đem con thứ của Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn, Mạc Ly Hiên làm con nuôi cho Tứ Vương gia, kế thừa tước vị, túc trực bên linh cữu! Chuẩn Tứ Vương phi nhìn mặt Tứ Vương gia, sau đó túc trực bên linh cữu ba ngày ba đêm, Tứ Vương phủ được hưởng bổng lộc như cũ!"

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!" Trong đại sảnh, mọi người dập đầu hô.

Lăng Tuyết Mạn kích động, trong mắt mang lệ, cũng dập đầu lạy ba cái, "Tạ Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương!"

"Khởi giá!"

Lý công công hô lớn một tiếng, đỡ Mạc Ngự Minh dậy, hai cung nữ đỡ Hoàng hậu, một trước một sau đi ra khỏi đại sảnh, văn võ bá quan vội đứng dậy đi theo ra.

Lăng Tuyết Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lảo đảo đứng lên.

Mạc Kỳ Diễn hờ hững đi ra khỏi đại sảnh, Mạc Kỳ Lâm đi lên vài bước lại ngừng lại, chờ đi Lăng Tuyết Mạn đi tới trước mặt, hơi nhíu mày nói nhỏ: "Nếu không muốn chết thì đừng lại phạm thượng, tâm tình phụ hoàng không tốt, cảm xúc hết sức khác thường."

Nói xong, Mạc Kỳ Lâm bước đi nhanh, không có quay đầu lại nhìn Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn chấn động, nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Diễn, nội tâm xông lên một trận ấm áp.

Nếu Tứ Vương gia không có chết, hắn sẽ là nam nhân ra sao? Là lạnh lùng hay là ấm áp như ánh mặt trời? Là lạnh nhạt hay là tươi cười ôn nhã?

Đang lúc Lăng Tuyết Mạn còn đoán, đã bất tri bất giác đi theo mọi người đến một tòa đại viện đặc biệt, hai cây quế trước viện, giờ phút này nở hoa cực đẹp, hương thơm bốn phía, làm cho không khí tươi mát.

Tấm bảng đề ba chữ thiếp vàng treo trên cửa viện: Cúc Thủy Viên.

Lăng Tuyết Mạn ngước mắt nhìn ba chữ "Cúc Thủy Viên", khóe miệng mỉm cười.

Nói vậy Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn này cũng là người tao nhã! Đáng tiếc...

Lăng Tuyết Mạn nhẹ lắc đầu, là người đã chết, thực chất cũng không có quan hệ gì với nàng!

Qua hai cái hành lang gấp khúc, lại qua ba cánh cửa, văn võ bá quan đều ngoài cửa quỳ, Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu, Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Lâm, còn có vài hoàng tử Vương gia bước vào phòng ngủ của Mạc Kỳ Hàn.

Lăng Tuyết Mạn luẩn quẩn ở cửa, thỉnh thoảng nhìn vào trong, nàng thật sự không biết khi nào thì nên đi vào, trên thực tế, bảo nàng nhìn một người chết xa lạ, nàng không đồng ýmoojtt vạn lần, chỉ là vì giữ mạng sống mới nói câu nói kia, ngẫm lại, nàng cũng đủ xui xẻo, xuyên qua liền phải lập gia đình, lập gia đình liền trở thành quả phụ, cái này còn chưa đủ xui xẻo, xuýt nữa nàng phải chôn cùng người chết, thật là tập tục xấu a!

Đang lúc suy nghĩ, trước mắt có một bóng dáng, Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, là Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn!

Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, thanh âm vừa phải, không mang theo một tia cảm tình nói: "Tứ Vương phi, phụ hoàng gọi nàng đi vào!"

"A? Được, ta đi." Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc đáp lời, nhấc chân đi vào theo.

Trên giường rộng rãi có một nam nhân trẻ tuổi nằm thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ, hai mắt khép chặt, lông mi dài buông xuống, khuôn mặt tuấn tú không một khuyết điểm tái nhợt, mũi cao thẳng, môi dày vừa phải khép lại.

Cẩm phục hoa lệ ngay ngắn chỉnh tề, nếu không phải biết nam nhân trước mắt này đã chết, Lăng Tuyết Mạn sẽ cho rằng hắn chỉ là đang ngủ, không lâu sẽ tỉnh lại, con mắt khép hờ, muốn tưởng tượng nếu hắn có thể sống đứng trước mặt nàng, sẽ là phong thái như thế nào?

"Tứ Vương phi, đây là phu quân của ngươi, ngươi ghi nhớ bộ dáng của hắn chưa?" Giọng nghẹn ngào bi thương của Mạc Ngự Minh vang lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình gật đầu, "ThưaHoàng Thượng, nhớ kỹ."

"Ừ. Các ngươi đều đi xuống đi, trẫm cùng Hoàng Hậu ở lại với Hàn nhi!"

"Vâng!"

Nửa canh giờ sau, ở hỉ đường, đổi thành linh đường, lụa đỏ kéo xuống, màn trắng đen, âm u làm cho Lăng Tuyết Mạn muốn chạy trối chết, lại bước không được, cũng nói không xong.

Cởi áo cưới đỏ tươi ra, mặc quần áo tang vào, Lăng Tuyết Mạn lại bị an bày quỳ gối ngay trước linh đường.

Mà thi thể Mạc Kỳ Hàn cũng đã nhập liệm.

Từng người tiến lên bái lạy, Lăng Tuyết Mạn giống con rối gỗ không ngừng dập đầu đáp lễ, bụng đói thầm thì kêu, nhưng nàng phải chịu đựng, thẳng đến màn đêm buông xuống, Hoàng Thượng Hoàng Hậu trở về cung, bách quan rời đi, còn lại năm huynh đệ Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Ly Hiên.

Lăng Tuyết Mạn cả ngày nay chưa uống một giọt nước, lại quỳ suốt, đầu óc lúc này đã choáng váng, tuy rằng năm huynh đệ này đều là mỹ nam tử cực phẩm, nhưng nàng làm sao có thể thưởng thức a?

Trong cổ họng khô ráp khó chịu giống như bốc lửa, Lăng Tuyết Mạn đáng thương tội nghiệp hỏi: "Xin hỏi có ăn uống này nọ hay không?"

*****

"Nàng đứng lên ngồi một chút đi, ta gọi người chuẩn bị bữa cơm cho nàng." Trong giọng nói lạnh nhạt của Mạc Kỳ Diễn nghe không ra cảm xúc, nói xong, liền xoay người đi ra khỏi linh đường.

Chỉ một câu này, Lăng Tuyết Mạn lại cảm động tột đỉnh, cái mũi đau xót, chỉ chút nữa là rơi lệ, vội vàng dùng tay lau lau mắt, đứng lên, lại phát hiện chân cẳng đều đã tê rần!

Thấy thế, Mạc Kỳ Lâm theo bản năng vươn tay muốn kéo Lăng Tuyết Mạn đứng lên, vươn đến giữa không trung, lại thấy không ổn, thu tay, nhìn nha hoàn hai bên, lạnh lùng nói: "Không có mắt sao? Còn không đỡ vương phi đứng lên?"

Hai nha hoàn sợ hãi không thôi, vội cúi người nói: "Vâng, Ngũ Vương gia!"

Lăng Tuyết Mạn rốt cục ngồi xuống ghế, xoa xoa chân cẳng như nhũn ra, ban đầu bi thương là giả vờ, hiện tại chính là bi thương không dứt!

Ánh mắt liếc đến đứa nhỏ vẫn quỳ thẳng tắp trên mặt đất, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy không đành lòng, dung mạo Mạc Ly Hiên cùng Mạc Kỳ Diễn có tám phần giống nhau, mới chín tuổi, đã là thiếu niên cực xinh đẹp, giờ phút này một mặt vẻ mặt nghiêm túc, an tĩnh nhìn quan tài Mạc Kỳ Hàn, không nói một lời.

"Ngươi ngồi một chút đi." Lăng Tuyết Mạn đợi đùi hết tê, đứng dậy đi đến bên người Mạc Ly Hiên, ngồi xổm xuống, thân thiết nói.

Ai ngờ, Mạc Ly Hiên lại kinh ngạc nhìn nàng, mở to hai mắt, trong mắt đen bóng ảnh ngược ra bóng dáng của nàng.

Lăng Tuyết Mạn nhất thời phản ứng không kịp, nhìn bốn anh em đứng phía bên kia, lắp bắp nói: "Đứa nhỏ này bị câm điếc sao?"

Lăng Tuyết Mạn bất đắc dĩ hỏi như vậy, là vì từ khi nhìn đến Mạc Ly Hiên quỳ gối nơi này, nàng không nghe được nó nói câu nào.

Nhưng lời của nàng, lại làm bốn huynh đệ kia kinh ngạc, trong đó Thất Vương gia Mạc Kỳ Dục nhỏ tuổi nhất, miệng há to có thể nhét hai quả trứng, ba người khác coi như lạnh nhạt, sau khi kinh ngạc, liền nhẹ lắc đầu.

Nhưng Mạc Kỳ Dục giật mình xong lại nhảy ra một câu nói, "Ngũ Ca, não nàng ta không bình thường phải không?"

"Thất đệ!"

Mạc Kỳ Lâm nói xong, vội nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, nàng cơ hồ là cắn răng nghiến lợi trừng mắt Mạc Kỳ Dục nói: "Ngươi mới không bình thường!"

"Haiz, tính ra nàng bây giờ là người của Tứ ca ta, nàng cũng không thể vô lễ như vậy đi?" Mạc Kỳ Dục năm nay mười tám tuổi, đúng là tuổi dễ dàng xúc động, không chút khách khí nói.

"Thất đệ!" Mạc Kỳ Lâm hơi trầm mặt, "Di thể của Tứ Hoàng huynh chưa lạnh, Tứ Hoàng tẩu mới gả đến đây, đương nhiên không hiểu quy củ, đệ bớt tranh cãi đi!"

Trong mắt Lăng Tuyết Mạn hiện lên một chút đắc ý, nhưng nàng không ngu ngốc, cũng hiểu được chuyển biến tốt hãy thu, gặp bậc thềm hãy đi xuống, cho nên rất lễ phép nói: "Tạ Ngũ Vương gia lượng thứ!"

Mạc Kỳ Lâm gật đầu, nhàn nhạt nhắc nhở: "Tứ Hoàng tẩu, Ly Hiên chính là con Nhị Hoàng huynh, hiện tại làm con nuôi cho Tứ ca, tẩu nguyên bản phải là tứ thẩm của nó, hiện tại là mẫu thân của nó!"

Mẫu thân?

Khóe mắt Lăng Tuyết Mạn co lại mãnh liệt, ta có con trai? A... A... còn là một đứa con trai lớn như vậy! Được rồi, nàng nhận biết, Lăng Tuyết Mạn xấu hổ vươn bàn tay đến trước mặt Mạc Ly Hiên, ôn hòa nói: "Ly Hiên, đứng lên nghỉ ngơi một chút đi, dùng cơm xong lại quỳ!"

"Cảm ơn mẫu thân!" Khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường của Mạc Ly Hiên nổi lên một tia cảm động, vịn tay Lăng Tuyết Mạn đứng lên.

Mạc Kỳ Dục giận dữ nghiêng mặt, cái mũi không ngừng hừ nhẹ, liếc Lăng Tuyết Mạn một cái.

Mà Lăng Tuyết Mạn lôi kéo Mạc Ly Hiên ngồi xuống, mới có thời gian thưởng thức soái ca một chút, nhìn từng người, nam nhân đứng ở trên cùng chưa bao giờ nói câu nào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không chút thay đổi, đáy mắt hiện lên một tia buồn bực cùng khinh thường, Lăng Tuyết Mạn giật mình, trực giác nói cho nàng biết, nam nhân này đối cái chết của Tứ Vương gia không có bao nhiêu bi thống!

Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, sau đó dời ánh mắt, chuyển sang mặt ba người kia.

Khuôn mặt Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm tuấn mỹ mang theo kiên cường cùng lạnh lùng, cũng có vài phần cso ngạo, Lục Vương gia Mạc Kỳ Sâm ôn nhuận lịch sự tao nhã, khiêm tốn, ách, Thất Vương gia này...

Lăng Tuyết Mạn kỳ thực rất muốn cười, nhưng trường hợp này, chỉ có chịu đựng, bất quá chính là thiếu niên thôi, tuy rằng khí chất ấm áp như mặt trời, bất quá bụng dạ không cần phải hẹp hòi như vậy đi? Nàng cũng không tức giận, tên nam nhân này còn mang bộ dáng đầy căm phẫn!

Bật cười, tay phải nắm nhẹ, miệng ho nhẹ một chút, để cho mình không cần cười ra tiếng, song khi nàng ngồi nghiêm chỉnh, tròng mắt lại quay tròn loạn chuyển, không nghĩ là khi chuyển tới trên mặt Mạc Kỳ Lâm, bị kinh hãi nhảy dựng lên!

Mạc Kỳ Lâm theo dõi Lăng Tuyết Mạn, thu hết vẻ mặt hoạt bát kia vào đáy mắt, trong con ngươi màu nâu sẫm hiện lên một tia nghiền ngẫm cùng tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt quá mức chăm chú, chính hắn cũng không phát giác.

Lăng Tuyết Mạn nhìn thấy, vẻ mặt kinh sợ, Mạc Kỳ Lâm thế này mới thu lại tâm trí thất thần, vội xấu hổ xoay mặt, cực kỳ không được tự nhiên.

Lăng Tuyết Mạn không dám nhìn lung tung, tim lại thình thịch không ngừng.

Rốt cục, Mạc Kỳ Diễn trở lại, đi theo phía sau có bốn nha hoàn, bưng bữa tối ngon miệng vào nhà ăn nhỏ sau linh đường.

"Tứ Vương phi, nàng đi dùng bữa đi, nơi này có huynh đệ chúng ta coi chừng."

Lăng Tuyết Mạn chân thành mỉm cười, "Cảm ơn ngài!"

Mạc Kỳ Diễn hơi, lắc đầu, "Tứ Vương phi nói quá lời, nhanh đi."

"Vậy, ta có thể mang theo Ly Hiên cùng đi chứ? Nó vẫn là đứa nhỏ..."

"Có thể."

"Được."

Sau khi đối đáp đơn giản, Lăng Tuyết Mạn không hề cố kỵ dắt tay Mạc Ly Hiên đi nhà ăn, đi vài bước, bỗng chợt nhớ, liền quay đầu lại nói: "Các ngài muốn ăn cùng hay không?"

Mấy người ngẩn ra, giật mình, vài giây sau, Mạc Kỳ Diễn nói nhỏ: "Không cần, chờ các người dùng xong, chúng ta sẽ thay phiên dùng bữa."

"Được"

Lăng Tuyết Mạn gật đầu, tiếp tục đi.

Trên bàn cơm, Lăng Tuyết Mạn ăn như cọp, còn Mạc Ly Hiên tao nhã, đến nửa điểm thanh âm cũng không phát ra, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết Mạn, lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng cũng không nói một câu.

Thấy vậy, Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Ta là quá đói thôi, ngộ nhỡ nửa đêm đói bụng sẽ không có mà ăn, bất đắc dĩ ta phải ăn nhiều một chút."

"Mẫu thân, chừng nào ngài đói bụng, có thể phân phó phòng ăn chuẩn bị bữa cơm. À, mẫu thân mới gả vào phủ, sợ là bọn người hầu không quá kính trọng, như vậy đi, Ly Hiên đã thừa kế tước vị của phụ vương, là chủ tử mới của Tứ Vương phủ này, về sau Ly Hiên sẽ chăm sóc mẫu thân được không?" Mạc Ly Hiên thành thật nói, giọng nói và vẻ mặt hoàn toàn không giống như một đứa nhỏ chín tuổi, mà như là một nam nhân trưởng thành.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, chất phác nói: "Ly Hiên, con, con nói thật sao?"

"Là thật." Mạc Ly Hiên gật đầu, ánh mắt trong sáng cực kỳ.

Mẹ ruột của nó mất sớm, lại là thân phận thiếp thất, ở trong Vương phủ tuy có phụ vương Mạc Kỳ Diễn chiếu cố, nhưng dù sao phụ vương thường xuyên không ở phủ, cho nên chuyện bị chính thất khi dễ là thường xảy ra, hiện tại Hoàng gia gia lại đem nó làm con nuôi cho Tứ Hoàng thúc, năm nay tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là thân vương rồi, vốn đối với Lăng Tuyết Mạn không có cảm giác gì, nhưng mới vừa rồi nàng thân thiết quan tâm nó, làm nócảm nhận được tình thương của người mẹ đã mất từ lâu, cho nên, nó muốn nhận trách nhiệm bảo vệ chăm sóc nàng!

Trên hàng mi của Lăng Tuyết Mạn dính đầy hơi nước, đồng tử trở nên mờ mịt, run run vươn tay, xoa khuôn mặt Mạc Ly Hiên, giọng nghẹn ngào, "Ly Hiên, về sau chúng ta sẽ chăm sóc cho nhau, quan tâm lẫn nhau."

Kiếp trước nàng sống hai mươi hai năm, chưa bao giờ có người nói muốn chăm sóc nàng như vậy, sống lại một đời, đứa nhỏ chín tuổi đối xử tốt với nàng như vậy, để cho nàng như với được một cây cột trụ ở nơi thời không xa lạ này.

Mạc Ly Hiên toét miệng mỉm cười, "Vâng."

"Đúng rồi, Ly Hiên, sắc mặt tương đối lạnh là Vương gia nào vậy? Ta không có nghe hắn nói chuyện nhiều." Lăng Tuyết Mạn hạ giọng hỏi.

Mạc Ly Hiên nghĩ nghĩ, nói: "Mẫu thân, ngài đang hỏi Tam Hoàng thúc sao?"

"Tam Vương gia? Ừ, có vẻ chính là hắn."

"Tam Hoàng thúc rất nghiêm túc lạnh lùng, con ít gần gũi với thúc ấy, nghe phụ vương của con nói, Tam Hoàng thúc không phải là con trai ruột của Hoàng gia gia, mà là con trai độc nhất của Lăng Vương, là huynh đệ của Hoàng gia gia. Sau khi Lăng Vương mất, Hoàng gia gia nhận Tam Hoàng thúc làm con nuôi, theo tuổi xếp thứ ba."

"Thì ra là như vậy. Vậy tại sao không nhìn thấy Đại Vương gia?"

"Mẫu thân, ngài không nên tùy tiện nhắc tới đại bá, Hoàng gia gia không thích người khác nhắc tới, bởi vì đại bá vốn là thái tử, ba năm trước đột nhiên bệnh qua đời, Hoàng gia gia thương tâm quá độ, từng bị bệnh liệt giường một tháng, hiện thời Tứ Hoàng thúc lại mất... Đại bá cùng tứ thúc đều do Hoàng nãi nãi sinh ra, hoàng nãi nãi chỉ có hai người con trai này, hiện tại một người cũng không còn..."

Mạc Ly Hiên nói đến đây, khóc nức nở, Lăng Tuyết Mạn không khỏi thương tâm theo, Hoàng Hậu thoạt nhìn dịu dàng hiền thục, lại liên tục mất hai người con, ai cũng không thể thừa nhận thống khổ như vậy!

Hai người thương tâm một chút, sau đó đi ra ngoài tiếp tục túc trực bên linh cữu.

Nhưng mà, sau nửa canh giờ, có thái giám trong cung vội vàng tới, vẻ mặt lo lắng hoảng loạn, "Nô tài tham kiến năm vị Vương gia!"

"Công công miễn lễ! Công công tới đây có việc gì?" Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt hỏi.

"Hoàng Thượng bi thương quá độ ngất đi, ngự y đến chẩn bệnh, giờ đã tỉnh, Hoàng Thượng thương Tứ Vương gia, bảo năm vị Vương gia đến thái miếu cầu phúc cho Tứ Vương gia trước mặt tổ tông!"

"Vậy tối nay túc trực bên linh cữu..."

"Hoàng Thượng lệnh cho tiểu Vương gia cùng Tứ Vương phi túc trực bên linh cữu!"

"Được, ta lập tức đi!"

Mạc Kỳ Diễn cẩn thận dặn dò xong, liền dẫn bốn người khác rời đi.

Trong linh đường, chỉ còn lại hạ nhân Tứ Vương phủ quỳ ở phía sau, phía trước là Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên.

Đêm, như một cái lưới lớn, cắn nuốt hết thảy ánh sáng, Tứ Vương phủ dưới màn đêm, nơi nơi treo đèn lồng màu trắng, yên tĩnh đến nỗi có chút quỷ dị.

Thời tiết đột nhiên trở nên âm trầm, gió nổi lên, nhánh cây xào xạc, Cúc Thủy Viên tràn đầy hơi thở tử vong, tăng thêm một phần đáng sợ.

"Rầm -"

Một tiếng sấm nổ vang trời, làm Lăng Tuyết Mạn giật nảy người, thân mình mềm nhũn ngã ngồi trên nệm, mặt trắng bệch, theo bản năng nhìn quan tài, liền "A!" kêu to một tiếng, sau đó không ngừng run rẩy thân mình.

"Mẫu thân!"

Mạc Ly Hiên hô, nắm nhẹ cánh tay Lăng Tuyết Mạn, an ủi: "Mẫu thân không phải sợ, hôm nay là đêm thất tịch, trời mưa sét đánh là bình thường, ngài không nên kêu la, để khỏi quấy nhiễu phụ vương!"

"Ta... Ta, Ly Hiên, ta sợ, đêm hôm khuya khoắt này, ở chỗ này có người chết, lại có sét đánh, ta..."

Miệng Lăng Tuyết Mạn bị tay Mạc Ly Hiên vội vàng bịt lấy, hạ giọng dặn dò: "Mẫu thân, nói năng cẩn thận! Đây không phải là nhà dân chúng bình thường, đây là hoàng gia, ngài nói sai một câu, sẽ gặp đại họa ngập đầu!"

*****

Sau một trận sấm sét, rốt cục trời cũng tí tách mưa.

Trong cơn mưa, Hương Đàn Cư đặt ở góc đông nam Tứ Vương phủ vẫn giống như trước đây, an tĩnh đáng sợ.

Nơi này là cấm địa của Tứ Vương phủ.

Không có bất cứ người nào dám bước vào Hương Đàn Cư một bước, người vi phạm đều chết không có chỗ chôn.

Nghe nói, ba năm trước đây, sau khi một pháp sư đạo hạnh cao thâm đến xem phong thuỷ Tứ Vương phủ, vì cầu phúc cho Tứ Vương gia yếu kém nhiều bệnh, liền xây tòa Hương Đàn Cư ở góc đông nam, thờ phụng tổ tiên học Mạc.

Giờ phút này, Hương Đàn Cư đứng sừng sửng ở trong mưa, nó thần bí hắc ám như một bàn tay to tràn đầy ma tính, xiết chặt toàn bộ thủ vệ, làm bọn họ cảm thấy sợ hãi hít thở không thông.

Tứ Vương gia đã chết, nhưng mà cũng không ai dám xông vào một bước, bởi vì không biết rõ cơ quan ám khí, nếu ai muốn vào, người đó chắc chắn phải chết.

Chỗ sâu nhất ở Hương Đàn Cư là một gian phòng ở rộng rãi, phòng có bốn cây cột cẩm thạch, vách tường bốn phía đều là đá trắng gọt giũa thành, màn màu xanh theo gió mà xao động, từ cửa sổ chạm trổ hoa văn có ánh trăng chiếu vào, phía góc tường là một giường gỗ mềm mại, khắc trang sức hoa lệ tinh xảo, lộ lên thú thưởng thức tao nhã của chủ phòng.

Trong bóng đêm, một nam tử đứng gần cửa sổ.

Tóc đen như mực được buộc trên đỉnh đầu, vài sợi phân tán trên vai, theo mưa bụi ngoài cửa sổ hơi hơi động lên, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc thật nổi bật dưới ánh trăng, làm người ta kinh ngạc.

Khuôn mặt trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng, lông mi dài dài, lóe ra hai tròng mắt thâm thúy giống thủy tinh đen, mũi cao thẳng, môi tuyệt mĩ, quanh thân phát ra khí chất cao quý, không chỗ nào không phô trương cao quý cùng tao nhã, lại càng lộ ra một cỗ cuồng dã tà mị, lạnh lùng cao ngạo không kiềm chế được.

Trong không khí yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hạt mưa rơi trên mái hiên, rơi trên mặt đất phát ra thanh "tí tách".

Nam tử đứng im, u ám nhìn mưa bụi, thật lâu, thở dài một hơi.

Đêm thất tịch? Vốn là một cái đêm đa tình, tối nay, lại trở nên buồn cười!

Bàn tay nắm thật chặt, kêu: "Vô Cực!"

Một bóng đen từ trong mưa phóng tới, đứng ở ngoài cửa sổ, ôm quyền, "Chủ tử, xin phân phó!"

Nam tử trầm thấp nói, "Kêu quản gia đến."

"Vâng!"

Tư Khuynh, quản gia hơn ba mươi tuổi, vội vàng tới, cũng là lấy khinh công cực cao đáp xuống ngoài cửa sổ, nhìn đến nam tử trong phòng, chắp tay cực kì cung kính, khàn khàn nói: "Chủ tử, xin phân phó!"

"Nãy giờ như thế nào?" Mặt nam tử không chút thay đổi, hỏi.

Quản gia cúi đầu trả lời: "Thưa chủ tử, năm vị Vương gia được truyền vào cung, hiện chỉ có tiểu Vương gia cùng Vương phi túc trực bên linh cữu."

"Tiểu Vương gia?" Nam tử chớp mi.

Quản gia vội nói: "Chủ tử, là con thứ Mạc Ly Hiên của Nhị Vương gia, hoàng thượng hạ chỉ đưa làm con nuôi, thừa kế tước vị, xưng là tiểu Vương gia."

"Là Hiên nhi?" Nam tử nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Đứa nhỏ này phẩm hạnh đoan chính, khiêm tốn lễ phép, bổn vương rất thích, ngươi dặn người trong Vương phủ phải hầu hạ nó cho tốt!"

"Vâng, chủ tử, nô tài hiểu rõ!"

Nam tử dừng trong chốc lát, đột nhiên mở miệng hỏi: "Vương phi như thế nào? Là nữ tử như thế nào?"

Quản gia ngẩn người, tiện đà trả lời: "Việc này nô tài khó mà nói, ngày hôm nay Hoàng Thượng muốn cho Vương phi chôn cùng, nhưng Vương phi lại giật khăn che đầu, tranh biện với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng giận dữ, Nhị Vương gia cùng Ngũ Vương gia ra mặt cầu xin, về sau Hoàng Hậu nương nương cũng nói giúp, Hoàng Thượng mới thu hồi mệnh lệnh. Còn có, vương phi tựa hồ rất quan tâm tiểu Vương gia."

Mưa vẫn tí tách không ngừng. Ngoài cửa sổ, quản gia đã ướt đẫm toàn thân, vẫn đứng yên không nhúc nhích đợi nam tử bên trong cửa sổ ra lệnh.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của nam tử không chút thay đổi, trong mắt chỉ hiện lên một chút kinh ngạc cùng khinh thường.

Thật lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng "Đứa con gái này của Lăng Bắc Nguyên thật có can đảm, còn biết mượn sức Hiên nhi để ngày sau được an ổn! Hừ! Bổn vương phải tận mắt nhìn xem đây là nữ tử như thế nào!"

"Chủ tử! Ngài muốn..." Quản gia cả kinh mở to mắt.

Nam tử nhíu mày, lãnh đạm nói: "Lệnh cho toàn bộ hạ nhân túc trực bên linh cữu rời khỏi Cúc Thủy Viên! An bài cho tiểu Vương gia nghỉ ngơi!"

"Chủ tử, ngộ nhỡ việc giả chết truyền ra, chẳng phải sẽ làm cho người ta hoài nghi sao?" Quản gia lo lắng nói.

"Cả việc này ngươi cũng làm không xong sao? Trong Vương phủ này, ngoại trừ chủ tử, nếu ai để lộ nửa lời đồn, liền tiên trảm hậu tấu!" Nam tử độc ác lạnh lùng nói.

Quản gia chấn động, chắp tay nói: "Tuân mệnh chủ tử! Nô tài lập tức đi làm!"

Dứt lời liền động thân rời Hương Đàn Cư. :

Nam tử lại yên lặng trong chốc lát, sau đó xoay người đi đến bên giường, nhấn vào cơ quan, đi vào một cái đường hầm.

Trong linh đường, Lăng Tuyết Mạn nghe tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, tâm làm thế nào cũng không thể bình tĩnh.

Mạc Ly Hiên cảm nhận được sự khẩn trương của Lăng Tuyết Mạn, trấn an nói: "Mẫu thân, ngài đừng khẩn trương. Chỉ là trời mưa mà thôi. Nơi này có nhiều người như vậy, ngài không phải sợ."

"Ly Hiên ta, ta không có cách nào khác. Chính là khẩn trương!" Lăng Tuyết Mạn run rẩy không ngừng quay đầu nhìn lại quan tài gỗ màu đen, sợ phát sinh chuyện quỷ dị như xác chết sống lại hay cương thi chui ra, phá vỡ trái tim nhỏ bé của nàng.

Mạc Ly Hiên nắm tay Lăng Tuyết Mạn, kiên định nói: "Mẫu thân, thật sự không phải sợ. Con tuy còn nhỏ tuổi nhưng con là nam tử hán. Có con ở đây, ngài sẽ không có việc gì."

"A... A... Ly Hiên..." Lăng Tuyết Mạn cảm động, hai tay ôm lấy Mạc Ly Hiên, khóc nói: "Con thật đúng là đứa bé ngoan. Hai ta về sau nương tựa lẫn nhau mà sống!"

"Mẫu thân!"

Mạc Ly Hiên bị ôm sát vào thân mình thơmm mềm của Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn phát quẫn. Lăng Tuyết Mạn bất quá mới mười sáu tuổi, hương thơm nhè nhẹ của thiếu nữ bay vào mũi làm nó không được tự nhiên. Nên biết, ngay cả mẹ ruột của nó lúc trước cũng không thân cận nó như vậy.

Nến trắng trong linh đường đột nhiên tắt sạch, toàn bộ linh đường lâm vào một mảnh tối đen.

Bọn hạ nhân không dám kêu, hoảng sợ che miệng co mình.

Lăng Tuyết Mạn kinh hãi không tự chủ được kêu to, càng ôm Mạc Ly Hiên chặt hơn, môi run rẩy không ngừng, "Ly... Ly Hiên, có phải là hồn của hắn đã trở lại không?"

"Mẫu thân chớ sợ. Phụ Vương ngày thường rất thích con. Cho dù là phụ vương trở về cũng sẽ không thương tổn chúng ta." Mạc Ly Hiên lo lắng an ủi, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa nhỏ, tuy gan lớn nhưng cũng có chút sợ hãi, bất đắc dĩ nói rất lớn tiếng để che dấu khẩn trương của bản thân mình.

Trong bóng đêm, một đôi mắt sâu ở sau màn trướng lạnh lùng theo dõi hình ảnh hai người đang ôm nhau đẹp mắt kia, hắn nhàn nhạt tức giận.

Quản gia từ ngoài phòng vội tiến vào, lớn tiếng nói: "Vương gia có thói quen không thích nhiều người. Để không quấy nhiễu đến chủ tử, toàn bộ các ngươi lui ra ngoài Cúc Thủy Viên!"

Hạ nhân ở trong cơn kinh hách nghe lời nói như thế, vội hướng về linh vị dập đầu lạy ba cái sau đó nhanh đi ra ngoài.

Lăng Tuyết Mạn vui mừng quá đỗi vội cùng Mạc Ly Hiên đứng lên chuẩn bị chạy. Ai ngờ quản gia đi đến trước mặt, nói cung kính lại không cho cự tuyệt: "Vương phi, ngài không thể đi. Ngài là chánh phi của chủ tử, nên ở chỗ này cùng chủ tử! Tiểu Vương gia vẫn còn nhỏ, quỳ lâu thân thể sẽ chịu không nổi. Nô tài đã sai người chuẩn bị xong Liễu Hương Cư cho tiểu Vương gia. Tiểu Vương gia nghỉ ngơi, chờ sau khi trời sáng lại đến túc trực bên linh cữu để Vương phi nghỉ ngơi."

"Đó không phải là còn lại một mình ta sao? Ta không muốn!" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy liền vội kêu to lên, ôm Mạc Ly Hiên chặt hơn.

"Vương phi, nô tài đưa tiểu Vương gia đi Liễu Hương Cư trước, sau đó sẽ trở lại cùng Vương phi túc trực bên linh cữu Vương gia!" Quản gia hơi nhíu mày nói.

"A... Oa... Ngươi đi bao lâu?" Lăng Tuyết Mạn mang vẻ mặt cầu xin hỏi.

Quản gia giật giật khóe miệng muốn ổn định cảm xúc Lăng Tuyết Mạn, "Rất nhanh, Vương phi không cần sợ hãi Vương gia."

"Đừng nhắc đến người chết có được không?" Lăng Tuyết Mạn theo phản xạ thét lên, cũng bất chấp tất cả bật thốt lên: "Hắn là cái nam nhân cực phẩm gì chứ? Sớm không chết muộn không chết, cố tình chết ngay lúc này làm cho ta thành quả phụ. Ta thật là xui xẻo!"

"Mẫu thân!" Mạc Ly Hiên kinh hãi bịt kín Lăng Tuyết Mạn, không an tâm nhìn quản gia.

Quản gia mang sắc mặt khó coi, trong giọng nhó mang theo phẫn nộ rõ ràng, "Vương phi, mặc dù ngài là chủ tử, nhưng xin vương phi nói năng thận trọng! Vương gia của chúng ta vừa mất, thi thể chưa lạnh. Sao ngài có thể nói ra lời nói vô tình vô nghĩa như thế? Nếu truyền đến Hoàng Thượng..."

"Quản gia!"

Mạc Ly Hiên vội vàng ngắt lời, khẩn thiết nói: "Mẫu thân do bị dọa sợ mới nói hưu nói vượn. Quản gia không thể đem lời này truyền đi, việc này rất nghiêm trọng!"

"Tiểu Vương gia, Vương phi đối đãi Vương gia như thế, tiểu Vương gia muốn bao che sao?" Quản gia tức giận nói.

Lăng Tuyết Mạn nói không ra lời nhưng cũng hiểu được hậu quả, dùng sức mở tay Mạc Ly Hiên, đáng thương kêu khóc: "Ly Hiên, miệng của ta lại chuốc họa. Thực xin lỗi, ta không phải cố ý. Ta thật sự là rất sợ thôi!"

Mạc Ly Hiên nghe vậy, nhìn quản gia, giọng nói có chút cường ngạnh: "Quản gia, ta không cho phép ngươi nói ra! Đây là mẫu thân mà Hoàng gia gia ban cho ta, ta phải bảo vệ ngài. Huống chi ngài cũng chỉ là nhìn đời chưa sâu, nói chuyện không suy nghĩ cẩn thận, nhất thời xúc động mà thôi. Phụ vương nhân từ sẽ không trách tội ngài. Ngươi không cần so đo!"

"Tiểu Vương gia!" Quản gia chưa lường trước Mạc Ly Hiên sẽ kiên định che chở Lăng Tuyết Mạn như vậy, nghĩ đến chủ tử vẫn đang chờ, liền cau mày nói: "Nô tài nghe theo tiểu Vương gia. Chỉ là xin vương phi ngày sau không cần nói lời như vậy nữa."

"Nhất định! Nhất định!" Lăng Tuyết Mạn vội vàng gật đầu đáp ứng, thở nhẹ một hơi.

Quản gia dùng tay ra dấu, "Mời tiểu Vương gia đi cùng nô tài!"

Mạc Ly Hiên lại lắc đầu nói: "Không cần. Ta ở nơi này cùng mẫu thân túc trực bên linh cữu phụ vương. Phụ vương lúc còn sống đối với ta rất tốt, ta muốn tận tâm báo hiếu!"

Quản gia nghe vậy nóng nảy, "Tiểu Vương gia, đêm nay nếu ngài quỳ đến hừng đông, ngày mai làm sao có thể thay vương phi?"

"Nếu không đêm nay ta túc trực, để mẫu thân đi ngủ trước." Mạc Ly Hiên kiên trì nói.

Lăng Tuyết Mạn cảm thấy đau xót, nước mắt tràn mi. Nàng chưa từng có anh chị em, mẹ muốn bảo vệ nàng lại hữu tâm vô lực. Xuyên qua lại khiến nàng gặp đứa nhỏ chín tuổi đối xử tốt với nàng như vậy, làm sao không khiến nàng rơi lệ?

"Mẫu thân, ngài làm sao vậy?" Mặc dù Mạc Ly Hiên thấy không rõ mặt Lăng Tuyết Mạn, lại nghe đến tiếng khóc rất nhỏ của nàng, lo lắng hỏi.

Lăng Tuyết Mạn hít mũi một cái, "Không có việc gì. Ly Hiên, con cùng quản gia đi thôi. Ta ở một mình không sao. Ta muốn kiên cường lên, về sau không chỉ có con bảo vệ ta, ta cũng muốn bảo vệ con!"

"Mẫu thân, không cần, con là nam tử hán!"

"Ly Hiên đi đi. Một mình ta cùng phu quân nói chuyện một chút." Lăng Tuyết Mạn ngắt lời Mạc Ly Hiên, nói với quản gia: "Mang Ly Hiên đi thôi."

"Vâng, Vương phi!"

Mạc Ly Hiên cắn môi, lo lắng dặn dò: "Mẫu thân, ngài cùng phụ vương dù sao cũng có nhân duyên, nói chuyện tri kỷ, phụ vương sẽ không trách tội ngài."

"Ừ, ta đã biết. Ha ha... Đi đi."

"Vâng."

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)