Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 019

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 019
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong vạt áo bào đen như mực lộ ra thêu hoa văn màu bạc, theo tà áo đi lên là thắt lưng buộc eo, ngực rộng lớn, hai tay chắp sau người, tuấn dung thanh lãnh, đôi mắt thâm thúy rét lạnh.

"Xem đủ chưa?" Ba chữ ngắn gọn, mát lạnh trầm thấp.

Lăng Tuyết Mạn hoảng sợ, vụng trộm đánh giá từ dưới lên trên, nàng nhìn trộm rõ ràng bị người mới đến phát hiện! Xấu hổ, mặt đỏ lên, xuống giường đứng cách Mạc Kỳ Minh nửa bước, "hì hì" cười gượng hai tiếng, hơi hơi khuỵu xuống, khách khí nói: "Tuyết Mạn thỉnh an Tam Vương gia!"

"Tứ Vương phi thật biết quy củ." Mặt Mạc Kỳ Minh không chút thay đổi.

"Ách, cũng biết một chút." Lăng Tuyết Mạn khẩn trương ngước mắt nhìn nam nhân lãnh khốc đối diện, lại sợ hãi cúi thấp đầu xuống, bộ dáng chờ đợi cùng bi ai.

Mạc Kỳ Minh lặng lẽ nhìn, không có nói tiếp, mà ánh mắt như ngừng lại, dán vào trên chăn gấm, mắt sâu u tối, lạnh nhạt nói: "Tứ Vương phi ở trước mặt người khác thì không câu nệ, còn ta đến nơi này thì liền vòng vo sao?"

"Không có, ta là... là có chút.... có chút khẩn trương." Lăng Tuyết Mạn cảm giác hô hấp sắp bị nghẽn, cổ cảm giác áp bách cường đại trên người Mạc Kỳ Minh đánh úp lại làm cho nàng khó có thể chống đỡ.

"Khẩn trương?" Mạc Kỳ Minh giật mình, chợt khóe môi cong lên một chút, giọng mỉa mai: "Nếu là người khác, ngươi có khẩn trương không?"

"Người khác?" Lăng Tuyết Mạn bỗng dưng ngước mắt, bật thốt lên: "Tam Vương gia, lời này có ý gì, Tuyết Mạn nghe không hiểu."

"Phải không? Hôm nay đãi ngộ của thiên lao có vẻ như tiến bộ!" Mạc Kỳ Minh lạnh lùng nhếch môi, giơ lên một nụ cười quỷ dị.

Lăng Tuyết Mạn theo ánh mắt của hắn nhìn sang, hít một hơi lãnh khí, cuống quít nói: "Tam Vương gia, ngài muốn đi nói cho Hoàng Thượng sao?"

"Nói cho Hoàng Thượng cái gì?" Mạc Kỳ Minh không đáp mà hỏi lại, con ngươi giống như nhìn thấu hết thảy, chớp mắt một cái nhìn Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, mới giật mình thấy bản thân mình ngu dại, không khỏi khẩn trương, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, môi đỏ mọng mân mê, vừa suy nghĩ vừa nói: "Không có gì, Tam Vương gia đến gặp Tuyết Mạn có việc gì hay không?"

"Không có gì, chính là muốn đến xem thiên lao này bởi Tứ Vương phi vào ở mà có trở nên náo nhiệt hay không!" Mạc Kỳ Minh bình thản nói, con ngươi sắc bén như chim ưng khóa lại đôi mắt hoảng loạn của Lăng Tuyết Mạn.

Thân mình Lăng Tuyết Mạn mềm nhũn, lui hai bước, sau đó ngồi phịch trên mặt đất, kinh sợ nhìn Mạc Kỳ Minh, không nói được một câu.

Mạc Kỳ Minh lại chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống, nhìn Tuyết Mạn, mỉa mai: "Có vẻ như Tứ Vương phi thật thích ngồi trên đất phải không? Trời giá rét, Tứ Vương phi đứng lên đi thôi. Bổn vương cáo từ!"

Lăng Tuyết Mạn máy móc gật đầu. Mạc Kỳ Minh bỗng nhiên toét miệng, ý cười thật sâu, đến gần sát lỗ tai Lăng Tuyết Mạn nói nhỏ: "Bổn vương thật cảm thấy hứng thú đối với Tứ Vương phi!"

"A!" Miệng Lăng Tuyết Mạn mở lớn thất thố, lấy hết dũng khí nói một câu: "Ngài.... ngài bị thần kinh!"

"Ha ha ha!"

Mạc Kỳ Minh cười rộ lên, rất có thâm ý nhìn tiểu nữ nhân bị dọa sợ, xoay người bước ra nhà giam.

Lăng Tuyết Mạn ngồi dưới đất ngẩn ra, nhìn thân ảnh màu đen đi xa, thẫn thờ thật lâu!

Đợi Mạc Kỳ Lâm trở lại nàng mới có phản ứng, muốn đứng lên, lại bởi vì quá khẩn trương mà lảo đảo té xuống đất. Mạc Kỳ Lâm vội vàng đỡ một tay, cau mày nói: "Sao lại ngồi trên đất làm gì?"

"Ta... ta không sao." Lăng Tuyết Mạn dẫu môi nói.

Mạc Kỳ Lâm nhăn mày sâu hơn, đỡ Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống giường, âm thầm suy tư một phen, nói: "Tứ tẩu, ta nghĩ ta nên nhắc nhở tẩu một câu, đối với Tam ca nên để ý một chút. Tiểu Thất tẩu có thể tín nhiệm, Nhị ca, Lục đệ cũng có thể, về phần ta, tẩu tự mình phán đoán, nhưng đối với Tam ca, kỳ thực ta cũng không hiểu rõ, nhưng ta có cảm giác không tốt."

"Hả?" Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình, ngửa đầu, sau đó gật đầu, "Ta nhớ kỹ. Ngũ Vương gia, ta tin ngài, ngài nếu có tâm hại ta, khẳng định cũng sẽ không lao tâm cứu ta."

Nghe vậy, Mạc Kỳ Lâm tràn ra một chút tươi cười, nhẹ nhàng nói: "Thời gian không còn sớm, ta còn phải đi vào triều, tẩu nghỉ ngơi đi."

"Ừm, được."

Hai canh giờ sau.

Trong cung Long Dương, Mạc Kỳ Diễn cả đêm chưa ngủ, luôn canh giữ ở bên cạnh Mạc Ly Hiên. Khuôn mặt Mạc Ly Hiên càng ngày càng hồng hào, Mạc Kỳ Diễn kích động càng theo dõi không rời mắt.

Bỗng nhiên một tiếng "ưm" từ trong miệng Mạc Ly Hiên tràn ra.

"Hiên nhi!"

Mạc Kỳ Diễn mừng rỡ như điên, vội vàng ôm lấy Mạc Ly Hiên, kêu: "Hiên nhi, Hiên nhi, phụ vương ở đây, mau mở mắt nhìn phụ vương!"

Mạc Ly Hiên khép chặt mắt, lông mi run rẩy như cánh chim chậm rãi mở, ngơ ngác, mới hữu khí vô lực kêu một tiếng: "Phụ vương!"

"Hiên nhi! Hiên nhi, con thật sự đã tỉnh lại! Phụ vương thật cao hứng!" Mạc Kỳ Diễn kích động, hưng phấn, gắt gao ôm Mạc Ly Hiên vào trong ngực, thì thào: "Hiên nhi, con biết không, con làm phụ vương sợ hãi, Hoàng gia gia con cũng sắp chịu không nổi! Đúng rồi, người đâu!"

Một tiếng kêu, một thái giám lập tức khom người chạy đến, "Có nô tài!"

"Nhanh đi bẩm báo Hoàng Thượng, nói tiểu Vương gia đã tỉnh!"

"Nô tài lập tức đi!"

Tiếng nói tiếng cười vang vọng ở toàn bộ cung Long Dương, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, phi tần, năm Vương gia, Công chúa Nhã Phi, còn có nhiều công chúa lớn có, nhỏ có, nghe tin liền chạy đến!

Mạc Ly Hiên nằm ở trên giường rồng, nhẹ nhàng cười, quét mắt một vòng, sau đó nghi ngờ hỏi: "Mẫu thân của con đâu? Vì sao mẫu thân không đến thăm con?"

Một câu nói, cả điện lập tức ngừng cười, mọi người đều lặng lẽ dời mắt đến Mạc Ngự Minh. Mạc Ngự Minh hắng giọng một cái, ôn nhu nói: "Hiên nhi, con mới tỉnh lại, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt. Để Hoàng gia gia đút con ăn cháo."

"Hoàng gia gia, Hiên nhi muốn mẫu thân!" Mạc Ly Hiên nhìn Mạc Ngự Minh, nhỏ giọng nói.

Mạc Ngự Minh cau mày nói: "Hiên nhi, trẫm quyết định cho con trở về Nhị Vương phủ. Về sau không cần ở cùng nữ nhân kia, chờ con trưởng thành, kết hôn, trẫm lệnh công bộ xây vương phủ mới cho con."

"Hoàng gia gia, con sống cùng mẫu thân rất vui vẻ, tại sao muốn con chuyển về?" Mạc Ly Hiên mất hứng bĩu môi.

"Hiên nhi, đó là một nữ nhân mang điềm xấu, nàng ta hại con, suýt nữa không giữ được mạng của con, còn muốn nàng ta tới làm gì? Trẫm nhìn thấy nàng ta sẽ tức giận!" Mạc Ngự Minh trầm mặt xuống nói.

"Không phải, Hoàng gia gia, mẫu thân của con rất tốt, nếu Hoàng gia gia cùng ngài ở chung, ngài ấy có thể lúc nào cũng làm Hoàng gia gia vui vẻ. Hiên nhi không tin lời nói bậy bạ này, Hiên nhi muốn mẫu thân!"

*****

Mạc Ngự Minh muốn tức giận. Nhưng Mạc Ly Hiên ở Quỷ Môn quan đi một vòng, thật vất vả mới nhặt được mạng nó về, cho nên thật sự không đành lòng phát giận, liền nhẫn nại dịu dàng nói: "Hiên nhi nghe lời của gia gia, mặc kệ Lăng Tuyết Mạn kia có phải bị người hãm hại không, tóm lại con là bởi vì nàng ta mới hôn mê bất tỉnh, trẫm ném nàng ta vào thiên lao cũng coi như trừng phạt đúng tội, con không được nhớ tới nàng ta!"

"Cái gì? Mẫu thân của con bị giam ở thiên lao?" Mạc Ly Hiên mở mắt thật to, không thể tin được, quay đầu nhìn về phía Mạc Kỳ Diễn, "Phụ vương, mẫu thân có phải bị nhốt ở trong thiên lao không?"

Mạc Kỳ Diễn cau mày gật đầu.

Mạc Ly Hiên ngoái đầu lại nhìn Mạc Ngự Minh một hồi lâu, đột nhiên giùng giằng muốn quỳ xuống, Mạc Ngự Minh hoảng lên vội hỏi: "Hiên nhi, con muốn làm gì?"

"Hoàng gia gia, Hiên nhi dập đầu cầu ngài phóng thích mẫu thân!" Mạc Ly Hiên kiên định nói.

Sắc mặt Mạc Ngự Minh trầm xuống, "Hiên nhi, lời trẫm nói chính là thánh chỉ, trẫm nói không được là không được!"

"Hoàng gia gia, Hiên nhi cầu ngài không đem mẫu thân đi, mẫu thân sợ lạnh, sợ đau, sợ chết, sợ cô đơn, Hiên nhi đã nói phải bảo vệ mẫu thân, Hoàng gia gia ngài không được chia rẽ chúng con a!" Mạc Ly Hiên dưới tình thế cấp bách, thân mình run lên.

Nghe vậy, mấy nam nhân đều nhăn khuôn mặt tuấn tú, chuyện nữ nhân này sợ thiệt nhiều a!

"Trẫm mặc kệ nàng ta sợ cái gì. Hiên nhi, hiện tại con đã tỉnh, trẫm có thể không giết nàng ta, nhưng phải nhốt nàng ở trong thiên lao. Con tỉnh lại rồi, con ở trong tẩm cung để trẫm nuôi vài ngày, sau đó hãy cùng phụ vương con về phủ." Mạc Ngự Minh không nỡ, mặc dù giọng mềm mỏng lại vẫn kiên định không thôi.

"Hoàng gia gia, nếu Hiên nhi đi về Nhị Vương phủ, mẫu thân trở về nhìn không thấy con làm sao bây giờ? Nếu không, cho mẫu thân cùng Hiên nhi đều ở trong Vương phủ của phụ vương được không?" Mạc Ly Hiên nhất thời sốt ruột nhưng lại lớn gan nói.

Nghe vậy ánh mắt mọi người đều nhìn Mạc Kỳ Diễn như có thâm ý!

Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra vài giây, tránh được vài ánh mắt kia, khẽ nhấp môi, không còn lời nào để nói.

Nếu có thể, hắn nguyện ý, nhưng hắn cũng hiểu được đó là việc không có khả năng!

Quả nhiên Mạc Ngự Minh hoàn toàn đen mặt, trách mắng: "Hiên nhi, con nói bừa cái gì? Trẫm nhìn con cũng vô sự rồi, trẫm đi thư phòng! Lý Đức Hậu, bãi giá!"

"Vâng, Hoàng Thượng!"

Mặt rồng giận dữ, bốn nam nhân ngoài mặt không động tĩnh, trong lòng lại gấp như kiến bò trên chảo nóng. Ban đầu còn trông cậy vào Mạc Ly Hiên có thể khuyên Mạc Ngự Minh phóng thích Lăng Tuyết Mạn, hiện tại xem ra hỏng rồi!

Mạc Ly Hiên càng nóng nảy hơn, quýnh lên kêu một tiếng "Hoàng gia gia!" Sau đó mắt khẽ nhắm lại, ngã trên giường rồng hôn mê bất tỉnh!

"Hiên nhi!"

Vài thanh âm vô cùng lo lắng đồng thời vang lên!

Mạc Ngự Minh bước tới, thân mình chấn động lập tức trở về, bổ nhào vào giường, sắc mặt đột biến, cuống quít ôm lấy Mạc Ly Hiên hô: "Hiên nhi, con tỉnh, tỉnh mau. Đây là sao, tột cùng là sao?"

"Phụ hoàng, Hiên nhi cùng Tứ tẩu hai mẹ con tình thâm, phụ hoàng nhốt Tứ tẩu lại, chia rẽ bọn họ, sợ là Hiên nhi khó có thể chấp nhận mới lại hôn mê!" Mạc Kỳ Dục lo lắng nói.

"Đúng vậy, phụ hoàng, thật vất vả Hiên nhi mới nhặt về một cái mạng, không thể lại mất đi nó!" Mạc Kỳ Sâm mày nhíu thật sâu.

Mạc Kỳ Lâm vừa lắc đầu vừa thở dài "Phụ hoàng a, chúng ta mới cao hứng một chút, sao ngài lại tra tấn Hiên nhi đến hôn mê bất tỉnh? Nên làm cái gì bây giờ."

"Không phải trẫm tra tấn." Mạc Ngự Minh giận đến méo mặt, trừng mắt Mạc Kỳ Lâm, lại sốt ruột gọi hoàng tôn: "Hiên nhi, con tỉnh lại đi!"

Mạc Kỳ Diễn vô cùng lo lắng, Mạc Ly Hiên suy tư một phen, sau đó hướng Mạc Ngự Minh trịnh trọng quỳ xuống, "Phụ hoàng, ngài dạy bảo, nhi thần không dám quên, nhi thần không có ý khác, chỉ cầu phụ hoàng bảo trụ một mạng của Hiên nhi. Vừa rồi là Hiên nhi nói năng lung tung, Tứ Vương phi tất nhiên là không thể không hợp quy củ mà ở trong Vương phủ của nhi thần. Nhưng nàng là một cô gái yếu ớt, trong thiên lao giá rét, chỉ sợ thân mình sẽ không chịu nổi. Nhi thần cho rằng trải qua giáo huấn này, Tứ Vương phi sẽ nhớ kỹ. Nhi thần luôn luôn cảm kích nàng đối xử tốt với Hiên nhi, bù đắp cho tiếc nuối của Hiên nhi không có mẫu thân, cho nên mới năm lần bảy lượt ở trước mặt phụ hoàng vì Tứ Vương phi nói chuyện, xin phụ hoàng vì mạng của Hiên nhi mà bỏ qua cho Tứ Vương phi, thả nàng về Tứ Vương phủ, cũng cho Hiên nhi ở Tứ Vương phủ đi!"

"Nhị ca nói rất đúng. Mạng Hiên nhi quan trọng, phụ hoàng, ngài không thể lấy mạng Hiên nhi vui đùa a!" Ánh mắt Mạc Kỳ Dục sáng loáng, phụ họa theo.

Mạc Kỳ Minh luôn luôn trầm mặc cũng đột ngột mở miệng, "Phụ hoàng, Tứ Vương phi sống hay chết không quan trọng, nhưng cốt nhục hoàng thất phải bảo trụ. Nhi thần nghĩ nên đáp ứng thỉnh cầu của Hiên nhi đi."

Mạc Kỳ Lâm kinh ngạc nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, híp lại, con ngươi lại không dấu vết dời đi.

Mặt Mạc Kỳ Minh không chút thay đổi, chỉ chắp tay ở sau người, bàn tay to nắm thật chặt.

Sinh từ của Lăng Tuyết Mạn đương nhiên không quan trọng, quan trọng là nàng ở trong thiên lao thì hắn không có cách nào xuống tay với nàng. Nếu như nàng đi ra ngoài, sẽ càng dễ dàng hành động!

Mạc Ngự Minh trầm mặc gần năm phút, rốt cục oán hận trừng mắt nhìn năm đứa con một cái, cuối cùng ánh mắt dời đến trên người Hoàng Hậu, giọng nói lập tức trở nên mềm nhẹ, "Hoàng Hậu, nàng nói nên làm như thế nào?"

"Hoàng Thượng, tha thứ cho thần thiếp lắm miệng, thần thiếp thật sự thích Tứ Vương phi này, chỉ cần thấy nàng, thần thiếp sẽ cảm thấy Hàn nhi ngay tại bên cạnh nàng, nàng cũng ở bên cạnh thần thiếp, thần thiếp cuộc đời này không còn nó, chỉ trông mông qua hết rắc rối như vậy thì tốt rồi." Hoàng Hậu nói xong liền ảm đạm.

Mạc Ngự Minh cảm thấy tất nhiên là khổ sở, Hoàng Hậu đối với ông là thê tử kết tóc, ông có quá nhiều áy náy, hiện tại hai con lại liên tiếp chết yểu, vô luận như thế nào ông cũng không nhẫn tâm làm cho Hoàng Hậu thương tâm, huống chi Hiên nhi-

"Mà thôi, lão Ngũ truyền khẩu dụ của trẫm, phóng thích Tứ Vương phi!"

Lời vừa nói ra, không khí trong cung Long Dương nhất thời thoải mái, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Minh vẫn lạnh nhạt không biểu tình, chỉ có Mạc Kỳ Diễn hiện lên một chút kinh hỉ cùng kích động trong mắt, Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Lâm cong cong khóe miệng một chút, Mạc Kỳ Dục trực tiếp viết vui sướng ở trên mặt, hơn nữa kích động bật cười: "Ha ha, còn phải nhờ mẫu hậu nói chuyện đi!"

"Tiểu tử ngốc, con dám cao hứng!" Mạc Ngự Minh chán nản trừng mắt, "Cũng là nó cho mấy người các ngươi. Nếu Hiên nhi không tỉnh lại, trẫm lại tống nữ nhân kia vào đại lao!"

Mấy nam nhân co rút khuôn mặt tuấn tú. Mạc Nhã Phi thấy thế lại hỗ trợ kêu Mạc Ly Hiên: "Hiên nhi, có nghe được hoàng cô gọi con không? Nhanh tỉnh dậy đi, nếu không mẫu thân con không cứu được rồi!"

Mạc Ly Hiên không phản ứng, mấy người tình thế cấp bách luân phiên ra trận, rốt cục ở một tiếng sau, Mạc Ly Hiên mê man chậm rãi mở mắt, "Hoàng gia gia! Hiên nhi mơ thấy Hoàng gia gia phóng thích mẫu thân phải không?"

*****

Ở hiện đại không có hưởng thụ qua lao ngục, Lăng Tuyết Mạn sau khi đến cổ đại lại quang vinh ở trong ngục giam hoàng gia hai ngày hai đêm, rốt cục được đặc xá!

"Oa! Ta ra tù! A a a a-"

Đứng ở cửa thiên lao, Lăng Tuyết Mạn duỗi thắt lưng, kích động một trận, điên cuồng hét lên, bỗng dưng thoáng nhìn, phát hiện bốn lớn một nhỏ – năm cái khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đen trắng đan xen!

Quẫn! Quẫn quá!

Đáng chết, tại sao thái giám chết bầm tới truyền khẩu dụ không có nói cho nàng biết bên ngoài có người!

Lăng Tuyết Mạn bắn một ánh mắt như con dao nhỏ về phía tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám sợ hãi không biết làm sao, mềm nhũn nửa thân mình, trên trán lạnh ứa ra mồ hôi, "Tứ... Tứ Vương phi, nô tài.... nô tài đáng chết." Hắn không biết bản thân mình sai lầm chỗ nào nữa.

"Mẫu thân!"

Tiếng nói trẻ thơ của Mạc Ly Hiên vang lên mang theo vui mừng khôn xiết.

Lăng Tuyết Mạn kích động xoay người, bỏ lại tiểu thái giám sắp ngất đi, không hề để ý hình tượng mà nâng váy chạy vội tới, "Ly Hiên! Hai ta cũng chưa chết a... A... Thật tốt quá!"

"Mẫu thân!"

Mạc Ly Hiên buông tay Mạc Kỳ Diễn, nắm lấy tay Lăng Tuyết Mạn cười ngọt ngào. Lăng Tuyết Mạn nửa mừng nửa lo, nước mắt lộp độp rơi xuống, ôm cổ Mạc Ly Hiên, muốn kéo nó ôm lấy, thử hai lần mới phát hiện mình không đủ khí lực, liền xấu hổ lau nước mắt cười mếu nói: "Ly Hiên lớn quá, ta không ôm nổi."

"Ha ha ha!"

Mạc Kỳ Dục cười to, ba người kia cũng đều nhếch miệng. Mạc Kỳ Sâm bật cười, nói: "Nhị ca nói Tứ tẩu bị nhốt hai ngày sẽ rất thương tâm, nhưng bây giờ, chỉ sợ phụ hoàng phải thất vọng rồi!"

"Ha ha, nha đầu này, không phải, là Tứ tẩu, bản tính điên điên khùng khùng sợ là khó sửa đổi!" Mạc Kỳ Lâm thuận miệng nói, vội sửa lại, ý cười ở khóe miệng vẫn như cũ.

Mạc Kỳ Dục cười to xong lại trừng mắt nhìn, "Tứ tẩu, Hiên nhi cũng gần trưởng thành rồi, ngươi không kiêng kỵ gì mà ôm nó như vậy, cẩn thận phụ hoàng lại để ý tới ngươi!"

"Dựa vào cái gì?" Lăng Tuyết Mạn tức không khống chế được, cằm hếch cao.

"Mẹ ruột của người ta cũng không có thân mật như ngươi!" Mạc Kỳ Dục đen mặt.

Lăng Tuyết Mạn phát điên, đây là làm bẩn tình cảm của nàng cùng Ly Hiên! "Người ta là người ta, còn ta là ta, ta chính là mẹ ruột của Ly Hiên!"

Mạc Kỳ Sâm nhịn cười không được sắp hỏng hình tượng, không kịp thở, cuối cùng đỏ mặt nói: "Tứ tẩu, lời này tẩu nói không tính, tẩu phải hỏi Nhị ca đi!"

"Khụ khụ!"

Không đợi Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Diễn xấu hổ, Mạc Kỳ Dục trầm mặt, dùng sức ho lên, tức giận: "Lục ca muốn bị phụ hoàng để ý sao? Nói bậy bạ gì đó!"

"Ách, đúng, đúng, đúng, vẫn là Tiểu Thất nghĩ chu đáo. Chỉ số thông minh của ta thật là thấp hơn Tiểu Thất rồi." Mạc Kỳ Sâm ảo não sờ sờ cái trán, ai oán nói.

Nghe vậy một trận cười lại vang lên, đến Mạc Kỳ Diễn lạnh nhạt không biểu tình cũng cong khóe miệng. Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội mỉa mai: "Lục Vương gia anh minh!"

"Lục ca!"

Mạc Kỳ Dục nổi giận, nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: "Chỉ số thông minh của ta cho dù thấp thì cũng cao hơn ngươi!"

"Khụ khụ!" Mạc Kỳ Sâm hắng giọng một cái, khôi phục biểu tình lạnh nhạt quen thuộc, "Tiểu Thất, trầm tĩnh một chút, đừng để cho Tứ tẩu chế giễu!"

"Đúng đó Dục Dục à, ngươi phải sửa đổi tính cách một chút. Làm nam nhân, cho dù Thái Sơn có sập thì mặt vẫn không đổi sắc, cần thâm trầm bình tĩnh, cho dù là làm bộ cũng phải cố gắng chống đỡ, tỷ như Nhị Vương gia, tỷ như Ngũ Vương gia, còn tỷ như, khụ khụ!" Lăng Tuyết Mạn nghẹn cười nói xong, cuối cùng ngó nhìn tay phải Mạc Kỳ Sâm nắm nhẹ thành quyền, "khụ" hai tiếng, bả vai không ngừng run run.

Những lời này chọc giận cả bốn nam nhân!

Mặt Mạc Kỳ Dục xanh mét, "Không được gọi ta Dục Dục!"

Mạc Kỳ Diễn giận tái mặt, "Tỷ như ta cái gì? Ta làm sao? Ba mươi năm nay ta đều như vậy!"

Mạc Kỳ Lâm méo hết nửa mặt, "Dám nói nam nhân chúng ta như vậy chỉ có một mình tẩu! Thật là nên để cho Tứ ca sửa chữa tẩu!"

Mạc Kỳ Sâm cắn răng, "Tứ tẩu, "khụ khụ" của tẩu là nói ta sao? Ta quyết định lần tới nếu như tẩu lại bị nhốt, ta sẽ trở về nhà đóng cửa ngủ ngon!"

"A..."

Lúc này đến phiên Lăng Tuyết Mạn méo miệng không biết nên nói cái gì cho phải, cảm giác trong lòng bàn tay đụng trúng cái gì, cúi đầu nhìn lại đụng phải đôi mắt ngây thơ thuần khiết của Mạc Ly Hiên lóe ra ý cười giảo hoạt. Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, kịp phản ứng, thân mình lảo đảo giống như hoàn toàn không có khí lực, khoác tay lên trên người Mạc Ly Hiên, hữu khí vô lực nói: "Ly Hiên, mẫu thân sắp chết rồi, bụng đói quá a!"

"Mẫu thân, ngài kiên trì một chút, Hiên nhi đưa ngài trở về." Mạc Ly Hiên nghe vậy sốt ruột đỡ người Lăng Tuyết Mạn, ủy khuất ai oán nhìn bốn người kia nói: "Phụ vương, các hoàng thúc, các ngài thật ác tâm, thân thể mẫu thân suy yếu như vậy chắc chắn là hai ngày chưa có ăn gì, các ngài còn khi dễ mẫu thân!"

"Haiz, không phải, Hiên nhi, chúng ta..."

"Hiên nhi, phụ vương không có khi dễ mẫu thân a."

"Hiên nhi, con không nên để bị lừa."

Mạc Kỳ Sâm chưa đến phiên nói chuyện đã bị Mạc Ly Hiên ngắt lời, "Thất thúc, thúc đáp ứng con không khi dễ mẫu thân, ngài nuốt lời, con muốn đi nói cho Hoàng gia gia!"

"A, Hiên nhi, con không thể hại Thất thúc a. Thất thúc khi nào dám khi dễ mẫu thân con?" Mạc Kỳ Dục muốn giải thích, nhưng nhận được ánh mắt hồ nghi của ba người kia, miệng há nửa ngày mới nói: "Nhị ca, đệ là bị tiểu tử nhà ca cho vào tròng! Nó và nha đầu hư này liên hợp lại đoạt quạt lưu ly của đệ, còn ép đệ hứa hẹn, đệ... đệ muốn chết!"

"Cái gì? Hiên nhi, con lấy cây quạt bảo bối của Thất thúc?" Mạc Kỳ Diễn hơi trầm mặt hỏi.

Mạc Ly Hiên cúi đầu nhỏ giọng nói: "Phụ vương, vì mẫu thân rất thích, nhưng Thất thúc lại không cam lòng cho, con liền..."

Mạc Kỳ Diễn mấp máy môi, đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn thật có lỗi, cười cười, từ trong tay áo rút ra cây quạt, thập phần không nỡ, đặt ở trên miệng hôn một cái mới đưa tới trước mặt Mạc Kỳ Dục, đưa ra lại thu vào, khó đành lòng, lầu bầu nói: "Bảo bối, ngươi trước cùng Thất Vương gia ở vài ngày, chờ ta có tiền nhất định sẽ chuộc ngươi về, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chờ đồng bọn ta tới, ta nhất định đón ngươi về!"

"Ha ha ha!"

"Ha ha, nha đầu thật khôi hài!"

Mấy người ầm ầm cười vang, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Diễn cũng giương lên ý cười, ánh mắt hơi sủng nịch liếc qua Lăng Tuyết Mạn, nói với Mạc Kỳ Dục: "Thất đệ, cây quạt của đệ đưa cho Nhị ca đi, con nợ cha trả, Nhị ca mua lại của đệ!"

Mới nói xong liền nghe được từ phía sau, một giọng nam nhân vang lên: "Nô tài Tư Khuynh thỉnh an các vị Vương gia!"

"Miễn lễ!"

"Tạ Vương gia!"

Quản gia Tư Khuynh đứng thẳng lên, từ trong tay áo lấy ra một chồng ngân phiếu, hai tay dâng lên, "Thất Vương gia, Vương phi nhà nô tài đoạt quạt lưu ly của ngài, nô tài đã chuẩn bị một vạn hai! Nô tài xin Vương gia nhận lấy, đưa cây quạt cho Vương phi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)