Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 018

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 018
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trời ạ!

Lăng Tuyết Mạn cảm giác cổ lạnh lạnh, không tự chủ được run rẩy mấy cái, mạng nhỏ của nàng sắp phải chôn ở trong tay Mạc Kỳ Dục đi!

Kết quả, không đợi Lăng Tuyết Mạn thở một cái, Mạc Kỳ Dục lại nói tiếp: "Hôm nay lấy đầu đánh bạc đi cứu ngươi cũng không chỉ có một mình Nhị ca! Ân tình của bọn ta ngươi không cảm kích sao? Nếu như không có ba người chúng ta cùng đi, chỉ sợ Nhị ca chẳng những cứu không được ngươi mà còn đem mạng mình gộp vào!"

"Ai nói ta không cảm kích, muốn cảm tạ ít nhất cũng phải chờ ta có thể sống sót đi ra khỏi tù đi. Dục Dục, ách, không phải, Thất Vương gia, xin ngươi thương xót ta, đi về được không, thân thể ta có chút không thoải mái." Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu, bộ dáng thống khổ, nói chuyện cũng có chút vô lực.

Nhưng Mạc Kỳ Dục nghe vậy, khẩn trương lên, "Mạn Mạn, ngươi ngã bệnh rồi. Không thoải mái chỗ nào? Ta đi tìm thái y đến! Đúng rồi, thái y cũng đều bị phụ hoàng nhốt vào thiên lao, để ta đi gọi người!"

Tiếng nói vừa dứt, Mạc Kỳ Dục vội vàng đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng Lăng Tuyết Mạn vội kêu lên: "Đứng lại!"

"Mạn Mạn, có bệnh phải trị bệnh a. Ngươi đừng lo lắng, nếu phụ hoàng biết, ta sẽ chịu trách nhiệm, phụ hoàng sẽ không trị tội ngươi." Mạc Kỳ Dục lo lắng quay đầu lại, bàn tay to đặt lên cái trán Lăng Tuyết Mạn, lộ ra một chút vui mừng, tươi cười: "Còn tốt, không phát sốt."

"Thất Vương gia.

"Gọi tên ta."

"Dục Dục."

Mạc Kỳ Dục đen mặt, thở dài: "Quên đi. Hôm nay không so đo với ngươi, tùy tiện ngươi gọi tên gì, trước xem bệnh quan trọng hơn."

"Không được, bệnh của ta thái y xem không ra." Lăng Tuyết Mạn nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, dùng sức nghĩ lý do.

Mạc Kỳ Dục nghe vậy, cau chặt mày, "Mạn Mạn, ngươi đừng nản lòng. Ta cho ngươi biết, bệnh của Hiên nhi có khởi sắc, nói không chừng đột nhiên sẽ tỉnh lại, chỉ cần Hiên nhi tỉnh, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ cầu phụ hoàng thả ngươi. Ngươi bây giờ không chịu khám bệnh, đến lúc đó bệnh tình tăng thêm không phải sẽ thua thiệt sao?"

"Ta... ta không phải, ta là.... bệnh của ta là.... là bệnh nữ nhân, ngươi làm sao có thể gọi thái y xem cho ta a!" Rốt cục Lăng Tuyết Mạn đã nặn ra được một cái lý do, mà mặt cũng đỏ như quả táo.

"Bệnh nữ nhân gì?"

Mạc Kỳ Dục nghe không hiểu, nghi ngờ hỏi, vừa nói ra đột nhiên kịp phản ứng. Hắn dù chưa cưới chính phi nhưng hắn đã khôn sớm. Trong cung vào ba năm trước đã ban thị thiếp cho hắn, cho nên tất nhiên là biết ý tứ của Lăng Tuyết Mạn là cái gì, lúc này khuôn mặt tuấn tú xanh đỏ lẫn lộn, xấu hổ vô cùng, mắt cũng không dám nhìn thẳng Lăng Tuyết Mạn, chỉ cà lăm: "Muốn ta phái ma ma đưa cho ngươi đưa thứ ngươi cần gì đó không?"

"Không cần." Lăng Tuyết Mạn kéo kéo khóe môi, "Ngươi đi trước đi, ta thật sự nằm một lát là tốt rồi."

"Vậy ngươi đắp kín chăn, ngàn vạn lần đừng để bị lạnh. Nếu ngươi cần cái gì, hãy kêu thủ vệ bên ngoài, ta sẽ phân phó bọn họ một tiếng." Mạc Kỳ Dục khôi phục vẻ mặt, thân thiết nói.

Lăng Tuyết Mạn gật đầu cảm kích nói: "Ta hiểu, cám ơn ngươi, Dục Dục."

"Ta cũng không được cần ngươi cảm tạ, ta là đau lòng quạt lưu ly của ta, không muốn nó hủy ở trong tay ngươi!" Mạc Kỳ Dục cực kỳ mất tự nhiên nặn ra một câu, xoay người đi ra ngoài, đến cửa lao lại quay đầu nói: "Ta nghe nói nữ nhân tới thời điểm cái gì kia nếu không thoải mái có thể uống nhiều nước đường đỏ một chút, ngươi muốn hay không?"

May mắn là trong phòng giam tương đối tối, Mạc Kỳ Dục có thể cảm giác được mặt mình vừa đỏ vừa nóng. Đáng chết, hắn khi nào lại quan tâm đến những chuyện xấu hổ này?

Mà mặt Lăng Tuyết Mạn cũng lại đỏ, "Ngươi... làm sao ngươi biết nhiều như vậy? Ta không muốn, ngươi không cần phí tâm."

"Ngươi quản ta làm sao mà biết được làm gì? Ngươi không cần, ta liền đi!"

Mạc Kỳ Dục hổn hển nói xong, chạy như muốn trốn, rời thiên lao.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra hơn nửa ngày, lẩm bẩm: "Không phải Tiểu Thất là bị mình chỉnh choáng váng đi, tặng cây quạt còn cộng thêm hai đêm đưa chăn cho mình."

"Ngốc cái gì?"

Một tiếng nói rét lạnh vang lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình nhìn về phía cửa lao. Mạc Kỳ Hàn không gây ra một chút âm thanh đã đứng ở đó!

"Ngươi... ngươi là người hay là quỷ a? Đi cũng không có tiếng động." Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên nói

"Ai nói nhất định phải đi?"

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, đến gần, ngồi xuống, thình lình kéo Lăng Tuyết Mạn vào lòng, trầm giọng nói: "Đêm qua Thất Vương gia cũng tới thăm nàng sao?"

"Ách, đúng vậy." Vẻ mặt Lăng Tuyết Mạn mang theo cầu xin.

"Hừ, không nhìn ra nàng rất có năng lực, có thể làm cho bốn Vương gia vì nàng mà thản nhiên công khai đối lập với Hoàng Thượng, còn có thể làm cho bọn họ nửa đêm không ngủ được, vụng trộm vào tù thăm nàng. Lăng Tuyết Mạn, ta quả nhiên là coi nhẹ nàng rồi!" Mạc Kỳ Hàn nói không nóng không lạnh, giọng nói kia có chứa ghen tuông mà hắn chưa phát giác.

"Tình nhân, ngươi oan uổng ta. Ta cái gì cũng không có làm a, ta vốn chính là như vậy. Ta nào biết sẽ trêu chọc nhiều chuyện như vậy, lại nói Thất Vương gia này ta nhìn hắn thật là thú vị, ta thích quạt lưu ly của hắn, ta lại không có tiền, cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn đoạt lấy, ai ngờ hắn a... A... Ngươi cũng nghe rồi, hắn là lo lắng cho cây quạt của hắn mới đưa chăn cho ta, ta cũng không đào hoa như vậy."

Lăng Tuyết Mạn buồn bực giải thích, nói xong lại bưng kín mặt, "Tình nhân, thật sự không phải lỗi của ta, nếu ngươi có thể cho ta một vạn hai để ta trả nợ, ta có thể cây ngay không sợ chết đứng liền đuổi người! Bất quá người ta tốt xấu vẫn là một trong các ân nhân cứu mạng của ta, ngươi không thể làm quá!"

"Được rồi, ta không đánh, nàng lấy tay ra!" Mạc Kỳ Hàn đen mặt, không vui nói.

"Ừ."

Mạc Kỳ Hàn mân mê môi mỏng, trầm mặc thật lâu làm Lăng Tuyết Mạn có chút sợ. Theo lệ thường, nam nhân này nên hù dọa nàng cho tốt, chỉ một Ly Hiên nhỏ xíu cũng làm cho hắn bất mãn, huống chi còn thêm vài đại nam nhân đây?

Nhịn thật lâu, Lăng Tuyết Mạn rốt cục nhịn không được, mở miệng: "Ngươi... ngươi nếu không có tiền hoặc là không muốn cho ta, coi như xong. Dù sao Thất Vương gia này cũng không tính toán kỹ như vậy, huống chi thêm một người bạn cũng không phải chuyện xấu."

"Tại sao nàng gọi Tiểu Thất là Dục Dục? Thân mật như vậy sao? Còn có, Mạn Mạn, gọi hắn còn thân hơn ta a!" Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt mở miệng hỏi.

Lăng Tuyết Mạn vui vẻ, "Ha ha, ngươi cũng gọi là hắn Tiểu Thất sao? Hắn nói chỉ có phụ hoàng và hoàng huynh hắn mới gọi hắn như vậy."

Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, không có lên tiếng trả lời.

Lăng Tuyết Mạn bỉu môi nói: "Ta chọc hắn chơi thôi, cũng bởi vì gọi hắn là Dục Dục, hắn suýt nữa bị ta làm tức chết, hì hì, nhìn bộ dáng hắn phát điên đặc biệt khôi hài."

Giọng kích động lại tiêu biến đi, Lăng Tuyết Mạn nhìn vào cặp con ngươi sắc bén kia, nuốt nước miếng, "Hắn gọi ta Mạn Mạn cũng là bởi vì giận ta gọi hắn Dục Dục."

"Về sau bảo hắn gọi nàng là Tứ tẩu!" Khóe môi Mạc Kỳ Hàn gợi lên một chút độ cong thâm trầm.

*****

Lăng Tuyết Mạn không tự chủ cúi đầu xuống, "Ta không quản được, người ta là Vương gia, ta đây chỉ là cái Tứ tẩu không có Tứ ca của hắn làm chỗ dựa, ai nhận thức ta chứ?"

"Đó là nàng không có lợi dụng danh vọng của Tứ Vương gia hợp lý một chút!" Mạc Kỳ Hàn âm u nhắc nhở.

"Vậy ta thử xem."

Tim Mạc Kỳ Hàn đập loạn nhịp, trong chốc lát thản nhiên nói: "Tuyết Mạn, về sau cách Liễu Thiếu Bạch xa một chút, ta không muốn nàng dính dáng đến người Liễu gia."

"Người Liễu gia? Sáng sớm hôm qua ta biết Liễu Thiếu Bạch cùng muội muội của hắn Liễu Ngô Đồng a, ta còn mời bọn họ đến Tứ Vương phủ tìm ta chơi, ngươi đừng thần kinh, ta đối với Liễu Thiếu Bạch một chút ý tứ đều không có, ta là thật thích Ngô Đồng, cô nương xinh đẹp lại hiền lành -"

Lăng Tuyết Mạn đang kích động nói, lại đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt đầy phẫn nộ chất vấn: "Ngươi phái người theo dõi ta sao? Làm sao ngươi biết rõ ràng như thế!"

"Ta không phái người đi theo nàng sao có thể biết nàng xảy ra chuyện, sao có thể đi cứu Mạc Ly Hiên?" Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh hỏi ngược lại.

"Ngươi-" Lăng Tuyết Mạn bị nghẹn, buồn bực nói: "Dù sao lý do của ngươi nhiều hơn ta! Vậy ngươi nói vì sao không cho ta qua lại với huynh muội Liễu gia?"

"Không tại sao cả, chính là không muốn." Mạc Kỳ Hàn nghiêng mặt, cặp con ngươi nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

"A..." Miệng Lăng Tuyết Mạn mở mở.

"Còn có, không được mời Liễu Ngô Đồng đến Tứ Vương phủ."

"A..."

Mạc Kỳ Hàn phút chốc đứng dậy, đưa lưng về phía Lăng Tuyết Mạn, thản nhiên nói: "Ta phải đi rồi, nàng ngủ đi."

"A..."

Lăng Tuyết Mạn ngoài há mồm là ngốc trệ.

Mạc Kỳ Hàn đi tới cửa lao lại dừng lại, lộn trở lại gắt gao ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, cằm để lên tóc của nàng, tay phải nhẹ vỗ về gò má non mềm của nàng, trong tiếng nói mang theo cô đơn nồng đậm, "Tuyết Mạn, không được phụ ta, không được rời ta, nếu không ta thực sẽ nhẫn tâm giết chết nàng."

Đầu óc của Lăng Tuyết Mạn ong ong, đến lúc phục hồi tinh thần, nam nhân kia chẳng biết lúc nào đã đi rồi, chỉ để lại buồng giam trống rỗng cho nàng.

Mạc Kỳ Hàn đi, chạy như bay trong bóng đêm, gió đêm lạnh như băng thổi bay sợi tóc, phất phơ ở trên mặt, khóe mắt đau thương.

Làm như lơ đãng, vừa tựa như ngựa quen đường cũ, thân ảnh cao to chậm rãi đáp lên trên một nóc nhà cao cao trong đại viện.

Con ngươi bình tĩnh nhìn đến một gian phòng, tối đen, trông không đến thiên hạ đã từng yêu say đắm, nhưng hắn lại biết nàng đang ngủ yên ở bên trong.

Ngẩng đầu, trăng rằm, tóc đen ở trong gió đêm tùy ý đảo qua khóe môi, lướt qua bên tai, quần áo đen như mực tán loạn, chua chát, mắt bắt đầu mê mang, mắt ai tâm ai.

Tối nay không ngủ cũng vì nàng.

Trường tương tư dục dữ khanh đồng tại – biệt tình y hi trường nhập mộng – tung sơn thu nguyệt minh không tha đà hà – xử mịch phương tung đãn đắc giang sơn – thành đại nghiệp bôi tửu ánh chúc hồng. (chịu, bó tay, bó chân, bó cẳng, không edit nổi)

Ngô Đồng, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi. Cuối cùng cũng phải về trong thế giới hiện thực, cũng chỉ có thể tan tác.

Tiếng tiêu nhàn nhạt vang lên ở trong gió đêm, mắt đục ngầu nhắm chặt, chỉ có mười ngón tay cùng cổ họng đang động.

Trong giấc ngủ, tiếng tiêu quen thuộc, khúc quen thuộc lọt vào tai, Liễu Ngô Đồng đột nhiên thức tỉnh, lắng nghe, mới giật mình thấy mình không phải đang nằm mơ, thật sự có người thổi tiêu!

"Là... là Hàn ca ca, là Hàn ca ca!"

Liễu Ngô Đồng kinh hỉ, vội vàng mặc quần áo xuống giường đẩy cửa ra, chạy tới trong viện, ngẩng lên bầu trời đêm hô to: "Hàn ca ca! Hàn ca ca, là chàng phải không, chàng mau đi ra đi!"

Nam tử đứng ở nóc nhà chấn động, chỉ si ngốc nhìn nữ tử trong viện, mặc cho nàng hô tê tâm liệt phế, hắn chưa từng nói một tiếng, thật lâu sau kiên quyết chuyển mắt, bay người rời đi.

"Hàn ca ca! Bọn họ nói hồn phách chàng đã trở lại, chàng bây giờ là trở về nhìn ta có phải không, Hàn ca ca -"

"Hàn ca ca chàng trở về -"

"Tiểu muội!"

Liễu Thiếu Bạch khoác áo khoác, chạy vội ra, ôm lấy Liễu Ngô Đồng ngồi chồm hổm trên mặt đất, vội vàng nói: "Muội đang làm cái gì, có phải là nằm mơ hay không? Nhanh trở về nhà, chút nữa sẽ bị cảm lạnh mất!"

"Đại ca nghe được tiếng tiêu không? Là tiếng tiêu của Hàn ca ca, nhất định là chàng đã trở lại. Nhưng muội không nhìn thấy chàng, chàng không đến gặp muội, chàng đang giận muội."

Liễu Ngô Đồng thương tâm khóc, dựa vào trên vai Liễu Thiếu Bạch không ngừng khóc. Liễu Thiếu Bạch ngước mắt nhìn mọi nơi, lại trống rỗng, cái gì cũng không có, vừa rồi tiếng tiêu kia hắn quả thật cũng nghe đến, nhưng Tứ Vương gia rõ ràng đã chôn gần hai tháng a!

"Chẳng lẽ là hồn phách trở về thật sao?"

Liễu Thiếu Bạch lạnh run, nuốt nước miếng, "Tiểu muội, đại ca đưa muội trở về nhà đi."

Thân ảnh đi trong gió đêm, rốt cục ngừng lại tại Hương Đàn Cư. Trong phòng ngủ, Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh đang ngủ.

Thay đổi quần áo trắng, đứng yên trước cửa sổ, một ngụm rượu trôi vào yết hầu, tâm loạn.

"Vô Cực, ngày mai theo dõi động tĩnh của Vương phi, nếu như nàng về phủ lập tức đến bẩm báo."

"Vâng, chủ tử! Nô tài nhớ kỹ!"

"Ừ, hi vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trong lao thật không phải là nơi có thể ở lâu, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt."

"Chủ tử, ngài hai ngày không nghỉ ngơi, nô tài hầu hạ ngài nghỉ ngơi đi!"

"Ngươi đi ra ngoài đi, bổn vương muốn yên tĩnh một chút."

"Nô tài cáo lui!"

Hôm đó trời hơi sáng là lúc một thân ảnh mặc cẩm bào màu lam bước vào thiên lao u ám.

Nhóm thủ vệ kinh ngạc rất nhiều, cung kính hành lễ thỉnh an, sau đó lui đi.

Đợi thân ảnh tôn quý đi xa, thủ vệ quỳ dưới đất mới đứng lên, một đám lau mồ hôi trên trán, khiếp sợ không thôi,

Một cái quả phi mất đi ô dù, bị tống vào thiên lao hai ngày, nhưng lại nhiều chủ tử đến thăm như vậy.

Lăng Tuyết Mạn bởi vì nháo cùng Mạc Kỳ Hàn đến nửa đêm, lại cùng Mạc Kỳ Dục giằng co một chút, ngủ trễ, giờ phút này người đến đứng ở bên đầu nàng đã lâu, mà nàng đến nửa phần phản ứng cũng không có.

Mà người đến nhìn thấy chăn gấm trên người Lăng Tuyết Mạn, mày nhăn lại thật sâu, thầm than một tiếng, mới nhịn không được kêu: "Tứ tẩu, Tứ tẩu."

"Ừm..." Lăng Tuyết Mạn lầm bầm một câu, "Dục Dục đáng chết chớ quấy rầy ta!" Sau đó chuyển người lại ngủ tiếp.

"Dục Dục?"

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Lâm co rút, "Nàng đang gọi Tiểu Thất, vậy chăn này là Tiểu Thất đưa tới đi!"

Trong mắt sâu xông lên một tia phức tạp, lại nhìn nữ nhân ngủ ngon lành, một lúc sau tính tính thời gian, lại kêu: "Tứ tẩu, tỉnh, tỉnh, ta có việc nói với tẩu."

*****

Lăng Tuyết Mạn bị người ở trong cơn tức giận vỗ lên vai làm tỉnh!

"Ngài đánh ta làm gì, nam nhân đối đãi với nữ nhân là cần phải ôn nhu, Ngũ Vương gia ngài như vậy coi chừng nữ nhân của ngài hồng hạnh vượt tường a!"

Trên trán Mạc Kỳ Lâm dày đặc gân đen, tức giận đến xanh xao khuôn mặt tuấn tú, dùng sức bình phục cảm xúc kích động, mới nói: "Tứ tẩu, khổ nỗi chúng ta là em chồng tẩu, tốt xấu cũng không so đo với tẩu, nếu Tứ ca ta khoẻ mạnh, sợ là hắn khó dung túng tẩu làm càn!"

Cạc cạc!

Lăng Tuyết Mạn rút rút khuôn mặt nhỏ nhắn, bỉu môi nói: "Ngài nói như vậy, chẳng lẽ chỉ có nữ nhân quy củ mới là nữ nhân tốt sao? Thật không hiểu nam nhân các ngài nơi này nghĩ như thế nào, cả ngày đối mặt với một nữ nhân nghe lời như tượng gỗ thì tâm tình mới tốt sao? Muốn cho ta giả vờ như vậy cũng có thể a, thật đơn giản!"

Mạc Kỳ Lâm ngẩn ra, còn suy nghĩ lời Lăng Tuyết Mạn nói đã thấy nàng vén chăn xuống giường, đứng trước mặt hắn, dịu dàng mỉm cười, sau đó quỳ xuống đúng chuẩn, tiếng nói mềm mại: "Vấn an Ngũ Vương gia! Không biết Ngũ Vương gia tảng sáng tới chơi có gì chỉ bảo?"

"Khụ khụ!"

Mạc Kỳ Lâm bị kinh hãi nhảy dựng lên, không tự chủ run lẩy bẩy thân mình, nuốt nước miếng nói: "Tẩu, tẩu vẫn là nói chuyện bình thường đi, tẩu giả vờ làm cho người ta khó chịu."

"Hì hì, ngài không phải thích như vậy sao?" Lăng Tuyết Mạn cười trêu nói.

"Ai nói ta thích?" Mạc Kỳ Lâm cau mày bác bỏ.

Lăng Tuyết Mạn vẫn đang mang theo ý cười, trở lại ngồi xuống giường, ngửa đầu cười đùa: "Ngũ Vương gia, ngài thật là mâu thuẫn, đối với ta như thế nào cũng đều có ý kiến a?"

Mạc Kỳ Lâm nhìn chung quanh một chút, không có gì có thể ngồi, liền đứng nói: "Tứ tẩu, ta đến nhắc nhở tẩu một chút, nhóm huynh đệ chúng ta liều mạng cứu tẩu, tẩu đừng cản chúng ta được không? Ta thấy tẩu là một nha đầu thật thông minh, sao không chịu dùng đầu óc một chút."

"Ta không có a, ta thật quý trọng cái mạng nhỏ của ta, chính là ta rất xui, đầu tiên là làm quả phụ, lại suýt chôn cùng, hiện tại lại thành như vậy. Haiz! Số ta khổ a -" Lăng Tuyết Mạn thở dài thở ngắn, ngã lệch ở một bên, ngáp một cái thật to, "Buồn ngủ quá a!"

Mạc Kỳ Lâm nhìn, trợn tròn mắt, khuôn mặt tuấn tú co quắp, hồi lâu mới nói: "Tẩu... tẩu thật đúng là không phải nữ nhân! Xem ra ta năm lần bảy lượt giúp đỡ cho tẩu coi như có chút đáng giá, bất quá -"

"Bất quá cái gì?" Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu hiếu kỳ nói.

"Ha ha, không có chuyện gì, về sau ở trước mặt phụ hoàng nhớ chú ý một ít quy củ, cứ duy trì như vậy là rất tốt." Mạc Kỳ Lâm nhịn không được cười khẽ lên, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, vượt qua gò má của hắn, thoáng cười lô ra sáng rọi mê người.

Lăng Tuyết Mạn thất thần trong nháy mắt, Mạc Kỳ Diễn cười rộ lên lại đẹp như vậy, còn dâm tặc, nàng chưa bao giờ thấy rõ nụ cười của hắn, không biết cũng có để cho tim nàng đập nhanh như vậy không.

"Chăn này là ai đưa tới?"

Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hoàn hồn, mắt phượng khẽ nâng, liền gặp Mạc Kỳ Lâm hình như có thâm ý nhìn mình, trong con ngươi kia có cảm xúc nàng xem không hiểu.

"Ách, là... là Thất Vương gia đưa tới." Nếu bị bắt gặp, còn không bằng nói thật đi.

Mạc Kỳ Lâm thật lâu không nói gì, chính là nhìn chăn, sau đó nhàn nhạt nhìn Lăng Tuyết Mạn, thẳng đến khi Lăng Tuyết Mạn có chút sợ hãi, cà lăm: "Ngài... ngài muốn nói cái gì, ta quang minh lỗi lạc!"

"Ta có nói tẩu không đúng sao?" Mạc Kỳ Lâm nhàn nhạt hỏi lại, tiện đà bĩu môi mỏng một cái, khẽ cười nói: "Tiểu Thất sẽ chăm sóc người rất tốt! Mới đầu ta còn lo lắng Tiểu Thất xúc động, không hợp với tẩu, làm phụ hoàng tức giận sẽ không tốt, không nghĩ tới tẩu rất có nhân duyên."

"Ách, Ngũ Vương gia, ngài là đang khen ta hay là châm chọc ta? Nếu là châm chọc ta coi như không nghe thấy." Lăng Tuyết Mạn buồn bã ỉu xìu nói.

"Ha ha, nha đầu nàng thật hoạt bát hết sức!" Vẻ mặt Mạc Kỳ Lâm phấn khởi, trên tuấn nhan lại hiện lên ý cười sâu đậm, bản thân vô tình thay đổi xưng hô.

Lăng Tuyết Mạn cũng không để ý, dù sao nhiều người cũng gọi nàng là nha đầu, chỉ bỉu môi nói: "Ngũ Vương gia, ngài nói ta có thể sống tới cuối năm không?"

"Ừ, đương nhiên, không chỉ có sống đến lễ mừng năm mới, còn có thể sống thật nhiều năm, sống đến cả đời!" Mạc Kỳ Lâm kinh ngạc một chút, tức thì an ủi.

"Sống thật là khó a! Ta hiện tại sống thêm một ngày đã là thật vui mừng a!"

Lăng Tuyết Mạn mặc kệ, nói như thế nào vẫn không tin lời dâm tặc nói, vừa nhớ đến việc này liền ngồi thẳng thân mình, nghiêm túc hỏi: "Ngũ Vương gia, Ly Hiên tỉnh chưa? Nếu Ly Hiên tỉnh, Hoàng Thượng có thể thả ta hay không?"

"Không biết." Mạc Kỳ Lâm lắc đầu, Lăng Tuyết Mạn lập tức ảm đạm thất sắc, ngậm miệng. Mạc Kỳ Lâm thấy thế, cảm thấy có chút khó chịu, nhẹ thở ra một hơi, lại an ủi: "Đừng lo lắng, Hiên nhi đã có chút khởi sắc. Ngay bây giờ ta sẽ đi đến cung Long Dương thăm nó, nếu nó tỉnh lại, chúng ta sẽ xin phụ hoàng thả tẩu ra ngoài."

"Vâng." Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, cái mũi đau xót hít hít cảm kích nói: "Cám ơn Ngũ Vương gia, ta biết các ngài kháng chỉ vào pháp trường cứu ta là mạo hiểm rất nhiều, ta cũng biết ta có đôi khi không chịu để tâm nói hưu nói vượn, nhưng thực ra ta đều ghi tạc trong lòng, đại hôn ngày đó ngài đã giúp ta, bây giờ lại tiếp tục giúp ta, phần ân tình này Tuyết Mạn nhớ kỹ."

"Ha ha, không có gì, cứu tẩu là việc phải là mà thôi, huống chi ta cũng không phải ta toàn tâm giúp tẩu, có một phần là do ta cũng không đồng ý việc đem người sống chôn cùng Tứ ca." Mạc Kỳ Lâm lắc đầu cười nhẹ.

Nói xong lại nghe được tiếng bước chân vội vả vang lên, trong giây lát một đại nội thị vệ chạy vội vào, chắp tay nói: "Bẩm Ngũ Vương gia, Tam Vương gia tới!"

"Ừ." Đôi mắt Mạc Kỳ Lâm trầm xuống, hôm qua bốn người huynh đệ bọn họ thảo luận phải làm sao mới có thể cứu Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Minh cũng không có tời. Lúc này hắn tới làm cái gì?

"Tam Vương gia?" Lăng Tuyết Mạn cũng mê mang, "Ta cùng Tam Vương gia không có giao tình gì a!"

"Tứ tẩu an tâm ngủ, đừng nói ta tới. Ta ở cách vách nhà tù chờ một chút." Mạc Kỳ Lâm quyết đoán, nói xong lại phân phó thị vệ: "Đi ra ngoài dặn thủ vệ thiên lao không được để lộ tin tức của bổn vương!"

"Vâng, Ngũ Vương gia!"

Lăng Tuyết Mạn có chút không rõ ràng lắm, mờ mịt nằm xuống chờ Mạc Kỳ Minh đến.

Chẳng biết tại sao nghe tiếng bước chân đang đến gần kia, Lăng Tuyết Mạn có chút khẩn trương!

Nàng gần như không có giao tiếp với Tam Vương gia, hoàn toàn không biết được tính tình của hắn, hắn tìm đến nàng làm cái gì?

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)