Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 170 (cuối)

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 170 (cuối)
Ngoại truyện: Các nhân vật
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lăng Tuyết Mạn

Cả đời ta, có thể nói là kinh thiên động địa. Từ hiện đại xuyên qua đến Vương triều cổ đại không biết ở nơi nào, vốn tưởng rằng, là ông trời đùa cợt ta, sau mới biết, là ông trời cứu vớt ta.

Cõi đời này không có quá nhiều chuyện vừa thấy đã yêu, lại có lâu ngày sinh tình làm cho người ta quyến luyến không ngừng. Mà tình yêu của ta, đó là thuộc về người đến sau. Yêu hắn, yêu nam nhân khí phách lãnh ngạo đó, tựa hồ là chuyện nhất định của vận mệnh, ngày từng ngày say mê, ngày từng ngày lưu luyến, cho đến sống chết không chia lìa, một đời một đôi mình!

Cả đời này, ta phụ quá nhiều người, thật ra thì, những phần tình cảm này, ta đều hiểu, nhưng là ta không muốn đi tìm hiểu đến cùng, ta lựa chọn hồ đồ, mọi việc nếu hiểu rõ, ta nghĩ, tổn thương, không chỉ là bọn họ, còn có ta. Hoặc là nói, ta là ích kỷ, bởi vì ta yêu, chỉ mong cho một người, trừ một người này, đối mặt những người khác, ta chỉ có vô tận xin lỗi, chỉ có thật xin lỗi.

Về kiếp trước đời sau, ta từng nghĩ qua rất nhiều, cũng là từng một ảo ảnh, ta không biết kiếp trước, cũng không biết đời sau, cho nên, ta không cầu kiếp sau, ta nghĩ, chỉ là kiếp này phải có. Một ngày, một năm, cả đời. Tình yêu, từ khi vừa bắt đầu đến lúc cuối cùng, chính là nắm tay nhau mà chết, sinh tử không rời!

Vượt qua ngàn năm, được một người thế này, ta, cả đời không hối hận!

Mạc Kỳ Diễn

Một năm kia, đêm thất tịch.

Khăn đỏ tươi, ta gặp được một dung nhan, nữ tử như bên trong tranh vẽ đi ra, thanh nhã xinh đẹp, trong xanh phẳng lặng như đóa hoa sen.

Cũng không biết, cái nhìn đó, lại trở thành tình yêu say đắm cả đời ta.

Thời gian đẹp nhất trong cuộc đời, không phải trước hoa dưới trăng, không phải tháng ba mùa xuân ấm áp, mà là cái đêm trong thiên lao lắng đọng ở trong ký ức, khắc cốt minh tâm kia!

Cái ôm nhẹ, chấn động tâm trăm năm, một nụ hôn trên trán, như chuồn chuồn lướt nước, cũng là khoảng cách gần nhất của ta với nàng.

Rừng đào, một ngày kia, một câu kiêu ngạo, ta liền như vậy bỏ lỡ nàng, như cát chảy trong tay, chúng ta cũng không trở về ngày trước được nữa, yêu u mê, từ đó kết thúc.

Mạn Mạn, cả đời này, ta có yêu, đã từng ở trong lòng của nàng, ta thỏa mãn, đã từng không cam lòng, đã từng mất mát thống khổ, nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của nàng, ta dần dần hiểu được, buông tay cũng là một loại yêu.

Yêu một người, không phải đoạt lấy, mà là thành toàn.

Mạn Mạn, nàng có từng biết, đẹp nhất cõi đời này, chính là nụ cười của nàng, ta chỉ nguyện cuộc đời này đứng xa xa nhìn nàng, cảm thụ hạnh phúc của nàng, cùng nàng, lấy phương thức này, làm bạn đến già.

Mạc Kỳ Lâm

Mạn Mạn, một giấc mộng từng hiện hữu trong ta, chính là lấy được nàng, cùng nàng cầm tay cùng nhau, ông trời tác hợp cho ta và nàng.

Vì thế, ta một mực cố gắng, mà chưa bao giờ để cho nàng thấy qua một phân một hào.

Một năm kia, phụ hoàng nói, nàng sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào, lòng của nàng, căn bản không ở trên người ta, vì vậy bảo ta chết tâm.

Lời này, giống như một cái gai, đâm thật sâu vào lòng của ta.

Ta không muốn thừa nhận, tuy nhiên không tự lừa được mình, bởi vì, ta cũng biết, trong ánh mắt nàng nhìn ta, cho tới bây giờ đều là tinh khiết như nước, mà không có một tia tình yêu nam nữ.

Đêm hôm đó, ta uống rất nhiều rượu, ta muốn làm mình uống say, từ đó quên nàng, nhưng là trong tầm mắt mông lung, hình ảnh của nàng chung quy lại rõ ràng ngời sáng.

Sau đó, ta cuối cùng là ưa thích nửa đêm uống rượu một mình, vừa nghĩ tới nàng, vừa cười ngây ngốc, ta hiểu rõ, nàng nhất định sẽ là giấc mộng trong cuộc đời này của ta, yêu nàng, giống như ăn một quả độc dược, không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không bị thương, chỉ cả đời đau đớn.

Mạn Mạn, tình yêu của ta đối với nàng, từ mê luyến đến chờ mong, từ mất mát đến trông mong, từ tuyệt vọng đến buông tay, trong lúc này, đã trải qua đau khổ như thế nào, nàng đều không biết, mà ta lại khắc cốt ghi tâm.

Nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, ta muốn hỏi, thật muốn hỏi, nếu có kiếp sau, người nàng nhìn thấy đầu tiên có thể là ta hay không?

Nếu có thể... Ta nhất định sẽ không giống Nhị ca... Dễ dàng buông nàng ra như vậy...

Mạc Kỳ Sâm

Một năm kia, dưới một góc trời sao, ta đột nhiên phát hiện, mình đã sớm động lòng với nàng.

Mạn Mạn, ta cho là, trong tất cả huynh đệ, ta là người lý trí nhất, lạnh nhạt nhất, cho nên, ta chưa bao giờ cho là mình yêu nàng.

Vậy mà, khi trong khoảnh khắc kỹ thuật nhảy của nàng nhẹ nhàng xuất hiện ở trong mắt ta, ta nghe thấy tim của mình hung hăng đập, ta kích động, lại giống các huynh đệ khác.

Mạn Mạn, cho dù như thế, ta vẫn lựa chọn cách nàng một khoảng cách xa nhất, bởi vì ta biết, ta và nàng, cả đời này, chỉ có thể là thúc tẩu, cho dù nàng là thê tử của Tứ ca, hoặc có một ngày, gả cho Nhị ca nàng thích.

Một ngày kia, khi Tứ ca đột nhiên sống lại, hình như ta đột nhiên biết được, người nàng yêu, dĩ nhiên cũng là Tứ ca, thì ta cười cho sự ngu ngơ, cười cho sự bi ai của ta, hơn nữa cười mấy người chúng ta đáng thương, ai cũng không ngờ tới, duyên tới duyên đi, hẳn là trở lại lúc mở đầu, cũng trở lại điểm cuối, nàng là vợ Tứ ca, trước kia là vậy, về sau càng thêm là vậy, mà ta, cũng chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh vội vã của nàng mà thôi.

Mạn Mạn, mặc dù, ta chưa từng trú qua ở trong lòng nàng, nhưng là, ta cam nguyện lui ra phía sau của nàng, cười xem nàng hạnh phúc.

Đây là chuyện ta từ lúc vừa mới bắt đầu đã làm, còn dư lại nửa đời, ta vẫn tiếp tục làm.

Chỉ mong nàng, trong hồi ức cả đời này, còn có ta.

Mạc Kỳ Dục

Trong trí nhớ, luôn xuất hiện dung nhan của nàng, trong mộng, luôn là nắm tay đi cùng nàng, dọc theo đường đi, có tiếng nói tiếng cười, chơi đùa chọc cười của chúng ta.

Mạn Mạn, chuyện ta vui vẻ nhất, chính là ở chung một chỗ cùng nàng, một loại phương thức chung đụng, làm lòng ta ngọt như mật.

Mỗi một lần nàng thân mật kêu ta Dục Dục, thì lòng của ta đều không kìm hãm được rung động vì nàng, ta suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều đến một khắc kia, chính là vĩnh cửu, chính là cả đời.

Thật ra thì, từ lúc vừa mới bắt đầu, ta liền biết, nàng sẽ không thích ta, bởi vì có một Nhị ca, bởi vì ánh mắt nàng nhìn ta quá tinh khiết, khi đối mặt với Nhị ca lại có mấy phần ngượng ngùng.

Ta từng một lần cho là, tương lai nàng sẽ thuộc về Nhị ca, cho nên, ta liền bỏ qua, không hề mang hy vọng xa vời nữa, đổi lại góc độ, xem nàng như người thân nhất, nâng niu thương yêu trong lòng bàn tay.

Loại yêu này, vượt ra khỏi tình yêu, rồi lại cùng tình yêu dứt bỏ không ra.

Sau đó, chúng ta cũng sai lầm rồi, cái phút chốc khi biết Tứ ca sống lại, ta mới chợt hiểu, nàng cũng sẽ không thuộc về Nhị ca, nàng sẽ chỉ là Tứ tẩu của ta, thúc cùng tẩu, cuộc đời này đã định.

Mạn Mạn, thật cao hứng, ta đã từng mang đến cho nàng cảm giác vui vẻ, chỉ cần nàng có thể vui vẻ, ta nguyện ý làm một tên hề, cùng nàng cười, cùng nàng hạnh phúc...

Dù là, chỉ rất là ngắn ngủi khi còn sống, ta cũng cam nguyện theo đuổi.

Liễu Thiếu Bạch

Gặp gỡ nàng, là chuyện ta chưa từng nghĩ tới.

Bởi vì một câu nói của nàng, ta không giải thích được tại sao bỏ qua ham mê nhiều năm, chín chắn lên. (Ý làm ham mê nuôi heo ấy)

Vậy mà, từ cái phút chốc chúng ta gặp gỡ kia, ta liền biết, chúng ta vĩnh viễn không có kết quả.

Nàng là Vương phi của hoàng gia, ta là con của Thái Phó, quan hệ quân cùng thần.

Cho nên, ta cố ý trốn tránh, ta thống hận mình biết bao, từng ngày từng ngày bị nàng hấp dẫn, từng ngày từng ngày vì nàng mà say mê, ta thật sự là không muốn vùi lấp ở tình cảm trong nước xoáy, để cho mình trống vắng canh khuya, giãy giụa thống khổ.

Vậy mà, yêu chính là yêu, không có lý do gì, đi tới không được, cũng lùi bước không ra.

Ta vẽ cho mình một vòng tròn, ta liền đứng trong cái vòng hẹp đó, đứng xa xa nhìn nàng cười, nhìn mặt nàng vui vẻ, ta nghe thấy mình cũng đang cười, cùng vui mừng với nàng.

Thì ra là, tình yêu có rất nhiều loại, ta đã tìm được loại thích hợp của mình, đó chính là, lui bước để yêu nàng...

Mạc Ly Hiên

Mẫu thân, mẫu hậu.

Hai cách gọi, một thân phận, chúng ta, vĩnh viễn chỉ có thể là một loại quan hệ này.

Ta cũng không biết, nên định vị tình cảm đối với ngài như thế nào, trên thực tế, ta cho tới bây giờ cũng không có rõ, tình cảm kia đến tột cùng là loại nào?

Mẫu thân, tỷ tỷ, nữ nhân, cũng là, ta coi ngài là muội muội nâng niu trong lòng bàn tay, tỉ mỉ bảo vệ.

Thật ra thì, ngài lớn hơn ta bảy tuổi.

Thật ra thì, ngươi ngài làm tỷ tỷ của ta là thích hợp nhất.

Vậy mà, ta ở trước mặt ngài, vẫn để cho mình diễn một nhân vật trẻ con, kể từ khi ta chín tuổi, mặc dù khi đó ta vẫn còn là đứa trẻ, nhưng trong tiềm thức, ta cuối cùng muốn khiến mình trở thành nam nhân đầu đội trời chân đạp đáp, tới chăm sóc ngài, làm bạn với ngài.

Lòng ta trưởng thành sớm, rất sớm rất sớm, ta liền biết, phụ Vương, hoàng thúc đều thầm lặng thích ngài, nhưng là cái gì ta cũng không nói, thậm chí không muốn làm cho ngài biết, ta là ích kỷ như vậy, muốn cùng ngài sống bên nhau cả đời, cho nên, ta sợ có một ngày ngài sẽ gả cho một người trong số họ, cho dù bọn họ bao gồm cả Phụ Vương của ta.

Cho đến khi, phụ hoàng sống lại, ta len lén rơi nước mắt, ta hiểu rõ, mẫu thân, ngài không bao có thể sống cùng ta cả đời nữa, ngài phải cùng phụ hoàng sống chung cả đời, mà ta, cả đời này, cũng chỉ là con của ngài!

Mẫu thân, mẫu hậu...

Thật ra thì, ta thật là muốn, thật là muốn cũng kêu ngài một tiếng, Mạn Mạn...

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-170)