Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 168

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 168
Ngoại truyện: Ngày sau (14)
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sự thật chứng minh, lòng tham của nam nhân là vô tận, tỷ như Mạc Ly Triệt!

Giờ phút này, Mạc Kỳ Hàn âm trầm nhìn chằm chằm tiểu tử dính vào trong ngực Lăng Tuyết Mạn, cắn răng nói: "Mạc Ly Triệt, con có chịu dừng hay không? Nói cho con biết, sức nhẫn nại của phụ hoàng đối với con là có hạn đấy! Đã nói chỉ ngủ cùng mẫu hậu con một đêm, con đếm xem hiện tại mấy ngày rồi! Bốn ngày đó! Trẫm cảnh cáo con, lập tức trở về tẩm cung của con ngủ đi, tối nay nói gì cũng không được đâu!"

"Oa oa oa... Mẫu hậu, phụ hoàng mắng nhi thần! Mẫu hậu..." Tiếng khóc vang dội, Mạc Ly Triệt khóc kinh thiên động địa, gắt gao ôm cổ của Lăng Tuyết Mạn, như gấu koala bám trên người nàng không xuống, nước mắt nước mũi rất nhiều.

Lăng Tuyết Mạn vội dụ dỗ, "Triệt nhi không khóc, phụ hoàng chọc con cho vui một chút thôi, con..."

"Ai nói là trẫm vui? Mạc Ly Triệt, con khóc cũng vô dụng, Quế ma ma, đem Tiểu hoàng tử xuống!" Mạc Kỳ Hàn cáu kỉnh phân phó.

Quế ma ma vội vàng tiến lên, ẵm Mạc Ly Triệt, bé không chịu buông tay, càng khóc lớn tiếng, "Mẫu hậu... mẫu hậu không cần Triệt nhi rồi!"

"Triệt nhi, mẫu hậu cần con mà, chỉ là... Như vậy đi, tối nay con ngủ cùng ma ma, ngày mai mẫu hậu lại ngủ cùng con, được không?" Lăng Tuyết Mạn nhìn sắc mặt Mạc Kỳ Hàn, không tiện so đo trước mặt người hầu, đành phải lùi một bước dụ dỗ con trai.

"Mẫu hậu!" Mạc Ly Triệt thút thít, nghe thấy không còn hy vọng, lúc này mới mím miệng nói: "Được, ngày mai mẫu hậu nhất định phải ngủ với nhi thần, mẫu hậu hứa đi."

"Được..."

"Không được!"

Lăng Tuyết Mạn mới há miệng, liền bị Mạc Kỳ Hàn cắt lời, nghiêm nghị nói: "Mạc Ly Triệt, không cần lừa mẫu hậu con nữa, ban ngày mẫu hậu có thể là của con, nhưng buổi tối phải là của phụ hoàng, để cho con tiện nghi bốn ngày là không tệ rồi, nhanh đi về."

Một đám người hầu cúi đầu, hai mặt nguýt nhau, đây là chuyện bọn họ chưa bao giờ nghe, Hoàng thượng có tham muốn giữ lấy hoàng hậu mạnh đến nước này a! Cha con tranh chấp, lại là vì...

Mà Lăng Tuyết Mạn 囧, muốn tìm một cái lỗ chui vào, mặt của nàng không còn chỗ đặt!

Cuối cùng, Mạc Ly Triệt bị Quế ma ma ôm đi, ánh mắt của bé thật buồn bã đáng thương a!

Lăng Tuyết Mạn nhìn bóng lưng con trai, trong lòng rất khó chịu, không thèm để ý tới Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn cho người hầu lui ra, "Khụ khụ" hai tiếng đi tới, nâng vai Lăng Tuyết Mạn lên, nói như là đang nịnh nọt: "Mạn Mạn, trẫm đã nghĩ ra thánh chỉ rồi, sáng mai liền ban bố, trẫm hạ chỉ ban hôn cho Mộng Kiều và Hoắc Đình Nhiên, lại ban thưởng thật nhiều, thì không ai dám bàn tán sau lưng nữa, lễ tân hôn mười ngày sau sẽ cử hành, lần này nàng yên tâm nhé!"

"Hừ!" Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, vẫn chưa hết tức.

Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, tiếp tục đề tài, "Về hôn sự của Linh nhi và Cẩn nhi, trẫm cũng quyếtđịnh rồi, năm sau hai đứa sẽ cử hành hôn lễ, về phần Hiên nhi, hôm nay trẫm đã nói với nó, đồng ý chỉ hôn, nhưng nó nói phải đợi nha đầu Hoắc gia tròn mười tám tuổi mới làm đám cưới, trẫm đáp ứng, nàng nghĩ như thế nào?"

"Chàng đáp ứng rồi, ta cũng không có gì phản đối." Lăng Tuyết Mạn quay đầu về, nói.

"Ừ, tốt lắm, cứ quyết định như vậy."

Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại hỏi, "Mạn Mạn, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của thân thể này của nàng, nàng muốn tổ chức như thế nào?"

"Ừ, thật ra thì ta không muốn tổ chức, thật sự ta cũng không phải là sinh vào ngày này." Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, nói.

"Nhưng ngày này cả thiên hạ cũng biết là sinh nhật của hoàng hậu, nếu nàng không làm, không phải khiến người hoài nghi sao? Cho nên, vào ngày sinh thật sự của nàng là mùng tám tháng ba, trẫm lặng lẽ tổ chức cho nàng, được không?"

"Ha ha, được, đúng rồi, vậy mùng tám tháng ba ta múa cho chàng xem, ừ, múa dưới ánh trăng, như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn khẽ cười nói.

Mạc Kỳ Hàn gật đầu cười, "Được, trẫm thật mong chờ!" Dứt lời, liền khom lưng ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, vui mừng đi tới long sàng, cảm khái nói: "Trẫm tối nay rốt cuộc có thể đạt được ý nguyện!"

"Ha ha, xem chàng thật là không có tiền đồ a, lại vì việc riêng của mình, đuổi con trai đi!"Lăng Tuyết Mạn không khỏi trêu hắn.

"Chậc chậc, trẫm chính là không có tiền đồ, dù sao trẫm ở nàng trước mặt cũng không phải là hoàng đế, chỉ là trượng phu của nàng, cho nên, nàng phải thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của thê tử cho trẫm!" Mạc Kỳ Hàn nói lời này, chẳng những không có nửa phần tức giận, còn mơ hồ lộ ra thái độ đắc ý.

Lăng Tuyết Mạn bị sặc, đẩy cái móng dê đã đặt lên người nàng, tức giận nói: "Sắc lão đầu!"

"Ừ? Còn nói trẫm là lão đầu? Vật nhỏ, xem ra trẫm phải lấy ra hành động thực tế để chứng minh trẫm không phải là lão đầu!" Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn nổi lên tà khí, màn kéo xuống, bên trong, rất nhanh liền truyền đến giọng của Lăng Tuyết Mạn cầu xin tha thứ, "Không cần... Không cần... Tình nhân, ta sẽ làm tròn nghĩa vụ, không cần chọc léc ta..."

"Ha ha ha, nói như vậy mới được!" Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười lên, thủ pháp cực kỳ thuần thục cởi áo nới dây lưng cho cả hai người, cho đến khi cởi sạch không còn một cái.

Vừa hôn đè xuống, chỉ bốn ngày không thân thiết, nhớ nhung ập tới giống như dời núi lấp biển, bốn cánh môi kề nhau, thở dốc yêu kiều, lưu luyến triền miên...

Bàn tay nắm một bên tuyết trắng của nàng, ngón tay linh xảo xoa lấy đóa mai hồng, vẽ nên từng vòng tròn, kích thích toàn thân nàng run rẩy không ngừng, hôn đến vành tai của nàng, ngậm vào trong miệng, khẽ liếm lấy, mút, một bàn tay khác chạy loạn ở trên thân thể mềm mại trần trụi của nàng, mỗi một chỗ lòng bàn tay nóng bỏng kia xẹt qua, giống như gây nên từng trận lửa cháy...

Thở dốc, nụ hôn của hắn dời xuống tới trước ngực nàng, hết sức trêu đùa hai đóa mai hồng, ngón trỏ thon dài chui vào giữa hai chân của nàng, chậm rã vân vê nơi dải đất thần bí, sau đó xâm nhập, ra vào khi nhanh khi chậm, kích thích mỹ nhân phía dưới, trên má nàng ửng hồng một mảnh, bên môi cũng tràn ra ngâm nga say lòng người...

Một lát, hắn ngồi thẳng lên, nam tính ngạo mạn của hắn nhân hiện ở trước mắt nàng, mị hoặc nói nhỏ, "Bảo bối, lấy lòng trẫm được không?"

"Ừ."

Nàng ngượng ngùng đáp nhẹ một tiếng, miệng ngậm vào thứ của hắn, phun ra nuốt vào, đầu lưỡi khẽ liếm lấy...

Hắn không kìm hãm được phát ra rên rỉ vui vẻ, gương mặt tuấn tú, hiện đầy tình dục...

"Mạn Mạn... Ta yêu nàng..."

"Hàn... ta cũng yêu cành... Rất yêu rất yêu..."

Ẩn nhẫn đạt tới cực hạn, hắn rốt cuộc không chịu được nữa, quả quyết nâng chân trắng như tuyết của nàng lên, đặt tới hai bên bên hông hắn, gầm nhẹ một tiếng, eo trầm xuống, xuyên vào thân thể của nàng...

...

Một lát, hắn đột nhiên rút ra ngoài, nâng mông của nàng, thẳng tiến, biến đổi tư thế để cho nàng cảm thụ những khoái cảm khác nhau...

Rên rỉ say lòng người, nở rộ một phòng xuân ý...

*****

Thoáng một cái, đến lễ tân hôn của Lâm Mộng Kiều và Hoắc Đình Nhiên, xuất giá từ phủ trưởng công chúa, đại kiệu tám người nâng, phô trương tất nhiên không nhỏ, loại trường hợp náo nhiệt này, Lăng Tuyết Mạn dĩ nhiên không thể bỏ qua, nhưng ở Hoắc phủ, cho nên, chơi một chút, liền bị Mạc Kỳ Hàn xách về cung.

Năm trước, vào sinh nhật của thân thể hiện tại của Lăng Tuyết Mạn, theo như lệ nước, đãi tiệc ở trong điện Thái Hòa, Lăng Tuyết Mạn và Mạc Kỳ Hàn ngồi song song, đón nhận lời chúc mừng của triều thần, khắp chốn mừng vui, ca múa thịnh thế, rất là náo nhiệt.

Năm sau, trong trong giêng, Mạc Kỳ Hàn hạ chỉ ban lễ tân hôn cho Mạc Ly Linh và Mạc Ly Cẩn, hai người cưới Vương phi vào cùng một ngày mùng hai tháng hai.

Ngày mười lăm tháng hai, với mọi người mà nói, là một ngày đặc biệt.

Trong thái miếu, Mạc Ly Linh cùng bốn huynh đệ quỳ gối, đứng sau lưng, là Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục, Tam Vương phi, còn có Lăng Tuyết Mạn.

Dâng hương, tế bái, khấu đầu, sau đó yên lặng.

Thật lâu sau, tất cả mọi người lui ra, Lăng Tuyết Mạn vẫn ở lại.

Lòng bàn tay mở ra, là một đôi hoa tai ngọc thạch, hốc mắt dần dần ướt át, Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, nhìn linh vị màu đen, chậm rãi lẩm bẩm, "Kỳ Minh, bốn năm rồi, thời gian qua thật mau...... Ngài ở trên bầu trời, vẫn khỏe chứ? Vòng tai này ta vẫn giữ, là vật ta thắng được của ngài, cũng là ngài đuổi theo nhét vào trong tay ta... Kỳ Minh ngài biết không? Thật ra nhớ lại là một việc rất đau lòng, nhưng ta nhớ ngài... Thật... Rất nhớ ngài... Kiếp sau, nhất định có kiếp sau, chỉ là... Đừng cả đời sống trong thống khổ thù hận... Vui vẻ... Vui vẻ... Chúng ta đều muốn vui vẻ..."

Thời điểm rời đi thái miếu, ánh mặt trời thật ấm áp, nhưng trong lòng lại vắng vẻ.

Trước khi trên ngự liễn, đột nhiên ngừng động tác, quay đầu lại nhìn Từ Đường, trong hoảng hốt, lại thấy một nam tử mặc cẩm bào màu lam mỉm cười với nàng, ánh mắt thâm tình mà sáng ngời...

Chớp mắt một cái, bên ngoài Từ Đường, cảnh sắc vẫn vậy, vật vẫn còn, người đã là hôm qua... Gió xuân thổi vào mặt.

"Mạn Mạn, đi thôi." Mạc Kỳ Hàn ở phía sau nhẹ nói.

Trên đường hồi cung, Lăng Tuyết Mạn tựa vào trên đùi Mạc Kỳ Hàn ngủ thiếp đi, trong cơn mê ngủ, trên lông mi đọng một giọt nước mắt trong suốt, Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, chậm rãi hôn lên mắt của nàng.

Có chút đau đớn, một khi in dấu ấn ở trong lòng, chính là khắc cốt ghi tâm, chính là cả đời.

Tỷ như Mạc Kỳ Minh, tỷ như Lăng Tuyết Mạn.

Trong mộng, một mảnh đỏ thẫm, đưa mắt, tất cả đều là màu đỏ chói mắt... trường kiếm đâm thủng ngực, đỏ tươi xinh đẹp, như hoa bỉ ngạn trên đường đến hoàng tuyền, nở rộ đến tột cùng rồi... Một đời phong lưu của ai?

Trong mộng, bất an nỉ non, "Kỳ Minh... Không chết... Không chết được không?"

"Ta chỉ muốn... chết ở trong tay của nàng... Nhưng nàng quá thiện lương, xuống tay không được... Ta chỉ thay nàng động thủ... Mạn Mạn, đừng khóc... Đừng khóc..."

"Mạn Mạn, đời này, ta rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là tình yêu... Dốc hết thiên hạ, chỉ vì nàng... Kiếp sau, có kiếp sau hay không, kiếp sau ta còn có thể gặp nàng..."

Bên tai, loáng thoáng lại vang lên giọng nói quen thuộc đó, trước mắt, loáng thoáng lại chiếu ra khuôn mặt quen thuộc, nghiêm túc, không nói một lời, rồi lại thỉnh thoảng lộ ra chút nụ cười...

Kỳ Minh, kiếp sau ấy là bao xa, ta không biết, chúng ta còn có thể gặp nhau hay không...

*****

Mồng tám tháng ba.

Tháng ba mùa xuân ấm áp, trên xích đu trong Ngự Hoa Viên, một bóng dáng nhỏ xinh đang phiêu đãng cười vui sướng ở giữa không trung, cách đó không xa, mấy người khẩn trương đứng, đều không chớp mắt nhìn chằm chằm người trên xích đu, tùy thời chuẩn bị ra tay nghênh cứu.

"Đang êm đẹp, saoở trong ngự hoa viên lại có xích đu?" Mạc Ly Hiên cau mày hỏi.

Trên mặt Xuân Đường tràn đầy bất đắc dĩ, "Nương nương kiên trì, Hoàng thượng cũng không còn biện pháp, đành sai người gắn xích đu, cho nên, chỉ có thể theo dõi, chuẩn bị đi đỡ nương nương."

"Đại Hoàng Huynh, Triệt Nhi cũng muốn chơi!" Mạc Ly Triệt lôi áo Mạc Ly Hiên, nhìn mẫu hậu của bé giống như chim bay trong không trung, vô cùng hâm mộ.

"Triệt nhi, đệ quá nhỏ, té xuống thật không hay! Nghe lời nhé, như vậy đi, chờ mẫu hậu không chơi nữa, đại hoàng huynh dẫn đệ bay lên trên cây xem chim non, được không?" Mạc Ly Hiên ngồi xổm xuống, cười dịu nói.

"Ưm, được rồi, phụ hoàng cũng dặn không cho đệ lên xích đu, nói mẫu hậu là trẻ hư, dặn đệ không học theo mẫu hậu, phải học đại hoàng huynh mới tốt." Mạc Ly Triệt gật đầu một cái, khéo léo nói.

Mạc Ly Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, xoa mặt của Mạc Ly Triệt, "Ha ha, thật là một đứa bé hiểu chuyện."

Chơi mệt, Lăng Tuyết Mạn xuống xích đu, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có nguy hiểm, có thể hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho.

Lâm nhi cầm khăn lau mồ hôi cho Lăng Tuyết Mạn, không nhịn được nói: "Lăng tỷ tỷ, tim của chúng ta đều đập bình bịch theo tỷ! Lần sau tỷ đừng chơi loại trò chơi mạo hiểm như vậy nữa, được không?"

"Ha ha, Lâm nhi, muội cũng đi lên thử một chút, đừng sợ, không té đâu, muội túm chặt hai sợi dây, cho dù có cỡ, Đại Nội Thị Vệ này sẽ khinh công, lập tức đỡ muội!" Lăng Tuyết Mạn lơ đễnh cười nói.

"Không cần đâu, muội có phu quân rồi, làm sao để nam nhân khác đỡ?" Lâm nhi thoáng chốc đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, không nhịn được giễu giễu: "Cái này thì có cái gì chứ? Xuân Đường Thu Nguyệt người ta phóng khoáng hơn muội nhiều! Chẳng lẽ Vô Giới nhà muội lại là một bình dấm chua? Thà để muội bị té, cũng không cho nam nhân khác cứu muội sao?"

"Lăng tỷ tỷ! Tỷ đừng giễu cợt muội! Tỷ phải hỏi phu quân muội mới được!" Lâm nhi đỏ mặt nói xong, vội quay lưng.

"Ha ha ha!"

Lăng Tuyết Mạn cười lớn, đột nhiên trông thấy từ xa có người đi tới, không khỏi cười lớn hơn, "Ha ha, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Ta hỏi được rồi!"

"Tào Tháo? Người nào?" Mạc Ly Hiên thắc mắc.

"Ách... Khụ khụ, Tào Tháo là một nam nhân, a, chính xác mà nói là một nam nhân đã từng thiếu bạc của ta." Lăng Tuyết Mạn vô sỉ khoác lác.

Mạc Ly Hiên co quắp khóe miệng, còn muốn hỏi kỹ, nhưng cũng liếc thấy mấy bóng người trên hành lang, đành dừng hỏi.

Đám người vội đứng thẳng, quỳ xuống đất thỉnh an, "Tham kiến Hoàng thượng!"

"Bình thân!"

"Tạ Hoàng thượng!"

Mạc Kỳ Hàn đi tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, cẩn thận kiểm tra toàn thân nàng một lần, mới hỏi:"Hôm nay không có té chứ?"

"Không có, ha ha, hôm nay là ngày an nhàn của ta!" Lăng Tuyết Mạn đắc ý nói xong, cũng tùy ý chỉ một người thị vệ, "Vô Giới, Lâm nhi nhà ngươi mới vừa té, là hắn đỡ!"

Nghe vậy, thị vệ kia lập tức khẩn trương, bất an nhìn Vô Giới, hoàng hậu nương nương nói ra, cho dù là giả, một người thị vệ như hắn cũng là vạn lần không dám phản bác, chỉ ngóng trông, mong đợi...

Lâm nhi thất sắc, vội muốn mở miệng, lại bị Thu Nguyệt nháy mắt ra hiệu bảo nàng đừng nói chuyện, nương nương muốn chơi, họ cũng phải phối hợp a!

Vô Giới ngẩn ra, ngây người, sau vài giây, nhìn về phía Lâm nhi, giọng nói bình thản lại mang theo ân cần, "Không có sao chứ? Có bị thương không?"

"Không có, không có." Lâm nhi ngượng ngùng cúi đầu.

Vô Giới mỉm cười, mới ôm quyền hướng thị vệ kia, "Đa tạ!"

"Không... không dám nhận!" Thị vệ sợ hãi quỳ xuống.

"Ha ha, Lâm nhi, tin lời của ta chứ? Nam nhân tốt thì phải như vậy, không thể tùy tiện ăn dấm lung tung." Lăng Tuyết Mạn phun cười, một câu hai nghĩa liếc về hướng một nam nhân.

Những người khác như rơi vào trong sương mù, mà một tên nam nhân nào đó lại âm trầm gương mặt tuấn tú, dắt tay Lăng Tuyết Mạn xoay người đi về phía trước, "Hồi cung!"

"Ách... Ta còn muốn đi Nhạc công cục!"

"Một lát lại đi!"

...

Giọng hai người xa dần, đám người lúc này mới hồi hồn lại, Xuân Đường Thu Nguyệt vội đuổi theo, chờ đợi phân phó, rồi lại không dám đến quá gần, để tránh nghe được cái gì không nên nghe.

Mạc Ly Hiên dắt tay Mạc Ly Triệt, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, "Triệt nhi, mẫu hậu muốn đi Nhạc công cục làm gì?"

"Hì hì, đại hoàng huynh, đệ biết, buổi sáng đệ lén nghe được mẫu hậu cùng phụ hoàng nói chuyện! Đệ sẽ nói với huynh..." Mạc Ly Triệt kéo lỗ tai Mạc Ly Hiên xuống, lặng lẽ rỉ tai một phen.

Mạc Ly Hiên kinh ngạc một lúc sau, trong mắt dần dần lộ nét cười.

Không nhìn công khai, nhìn lén cũng có thể đi?

...........

Ánh sao đêm cực đẹp, bầu trời không có một gợn mây, một vòng trăng sáng treo cao ở trong màn đêm, lóe ra màu bạc.

Bên hồ Thúy Trà, Mạc Kỳ Hàn khoác ánh trăng mà đứng, chăm chú nhìn bóng dáng xinh đẹp động lòng người kia, khóe môi hơi vểnh, giơ lên mỉm cười ngọt ngào.

Một bộ váy dài tơ gấm màu phù dung mê ly, thêu hoa văn rực rỡ như dải ngân hà, lộ ra quý khí hoàng gia, tinh khiết rực rỡ. (đã lược bớt do có quá nhiều từ editor không hiểu nổi, dù đã có quick translator hỗ trợ)

Dưới đêm trăng, nếu nói là năm đó Lăng Tuyết Mạn mặc một bộ áo trắng tinh khiết như đóa hoa sen, xinh đẹp như tiên tử, thì tối nay nàng giống như Phượng Hoàng xinh đẹp cao quý, làm vạn vật thế gian thẹn thùng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)