Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 164

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 164
Ngoại truyện: Ngày sau (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dịch quán.

Lăng Tuyết Mạn đã chờ một canh giờ, dần dần đứng ngồi không yên, trong lòng tính toán, hjoj đi ra ngoài là làm chuyện gì đây?

Nếu chỉ có Mạc Kỳ Hàn cùng bọn Vô Cực đi ra ngoài, nàng cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng lại có Lâm Mộng Thanh, thì không thể trách nàng suy nghĩ lung tung! Nguyên nhân là, Lâm Mộng Thanh bây giờ đang bị nàng hoài nghi lén đi thanh lâu!

Mà bây giờ, nhất định cũng ở thuyền hoa trên hồ Khúc Giang nghe mỹ nhân đánh đàn hát khúc, say hương dịu dàng!

Lăng Tuyết Mạn cảm giác trong lồng ngực mình đang phun ra tức giận, nhịn không được chạy về phía phòng của Mạc Nhã Phi, vừa vào cửa, liền nói: "Nhã Phi, muội đi theo ta!"

Mạc Nhã Phi đang trêu chọc Tích Hữu, nghe tiếng quay đầu lại, cười nói: "Thế nào? Có phải hoàng huynh và Mộng Thanh trở lại hay không?"

"Không có, muội theo ta đi!" Lăng Tuyết Mạn không nói gì, liền kéo tay Mạc Nhã Phi đi ra ngoài, Mạc Nhã Phi nhìn thần sắc Lăng Tuyết Mạn không đúng, đành phải quay đầu lại phân phó nha hoàn:"Chăm sóc tốt thiếu gia!"

Trước cửa dịch quán có ám ảnh đứng cản, Lăng Tuyết Mạn trực tiếp tung một câu, "Cút ngay!"

Ám ảnh ngẩn người, Lăng Tuyết Mạn liền lôi kéo Mạc Nhã Phi ra khỏi dịch quán, hai ám ảnh kinh hãi vội âm thầm đuổi theo, chỉ sợ vị bà cô này chạy nữa, hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mà trong thuyền hoa, đối với lời hỏi thăm của Tô Ngưng Yên, Mạc Kỳ Hàn chỉ cười nhạt, "Mộng Kiều cô nương, đợi đến kinh thành, nàng sẽ biết."

"Kinh thành... Dưới chân thiên tử... Ta trước kia cũng có khách đến từ kinh thành, nếu cùng các người đi kinh thành, nếu bọn họ nhận ra ta... thể diện của đại ca..." Tô Ngưng Yên khe khẽ cắn môi, trên khăn gấm dính đầy nước mắt.

Mạc Kỳ Hàn vuốt vuốt mi tâm, nghe nữ nhân khóc, hắn thật sự là rất phiền não, nhưng đây là em của Lâm Mộng Thanh, cho nên... Nhẫn nại nói: "Sẽ không, đến lúc đó thân phận của nàng là muội muội của Mộng Thanh, dù người khác nhận ra nàng, cũng không dám xác định Lâm Mộng Kiều chính là Tô Ngưng Yên!"

"Thật sao?" Tô Ngưng Yên chờ mong chờ hỏi hắn, "Đại tẩu thật sẽ tiếp nhận ta sao?"

"Sẽ." Mạc Kỳ Hàn cười gật đầu.

Mặt Tô Ngưng Yên dần dần giản ra, cười dịu dàng trung mang theo rực rỡ, chống lại nụ cười nhẹ của Mạc Kỳ Hàn, trong mắt hiện lên ngượng ngùng, hơi hốt hoảng cúi đầu, châm hai ly rượu, nâng lên một ly, giọng nói mềm mại đáng yêu, "Hoàng công tử, mời uống rượu!"

"Được." Mạc Kỳ Hàn tiện tay nhận lấy, cầm lên cạn sạch.

Tô Ngưng Yên bưng chén của mình lên, cạn sạch, trên hai gò má trắng nõn không biết bởi vì rượu, hay là bởi tâm tình, dần dần đỏ ửng, khẽ rũ con mắt, nhẹ giọng nói: "Đêm qua may mắn nhìn thấy tôn phu nhân, thật là xứng đôi cùng công tử!"

"Ha ha, phu nhân ta cùng Mộng Kiều cô nương tuổi tương tự, tính tình trực sảng, thường ngày chính là thích càn quấy một chút thôi, đợi các nàng gặp mặt, sẽ dễ dàng bắt chuyện." Mạc Kỳ Hàn khẽ cười lên, trong đầu hiện lên tình cảnh lúc bình minh khi Lăng Tuyết Mạn phí sức kéo hắn đến bên trong giường...

"A, vậy tối hôm qua cô gái đúng cùng tôn phu nhân, là đại tẩu của ta sao? Ta thấy được đại ca dắt tay của nàng." Tô Ngưng Yên suy nghĩ một chút, lại hỏi.

Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng gật đầu, "Đúng vậy, đó chính là đại tẩu của nàng, là nữ nhân có tâm địa thiện lương, trước mắt bọn họ đã có một đứa con, tên gọi Lâm Tích Hữu!"

"Tích Hữu... Ha ha, Lâm gia chúng ta có hậu!" Tô Ngưng Yên cao hứng trở lại, môi đỏ mọng hơi vểnh, nghiêng đầu ngừng một lát, lại khẽ hỏi: "Như vậy công tử muốn dẫn tôn phu nhân đi miếu Tống Tử Quan Âm dâng hương, là... Là hiện tại dưới gối không con sao? Công tử rất ít thê thiếp sao?"

Mạc Kỳ Hàn nhẹ cong môi, nâng lên một nụ cười mê người, "Ha ha, ta chỉ có một phu nhân, không thiếp thất, có một trai một gái, là phu nhân sinh long phượng Thai, đi dâng hương, là do trên đường nghe dân chúng nói Kim Lăng có miếu Tống Tử Quan Âm rất linh, cho nên, muốn vào giúp vui, cũng cho phu nhân giải sầu."

"Công tử không thiếp... là... là rất thích tôn phu nhân sao?" Tô Ngưng Yên cúi đầu, trong tay cầm chặt khăn gấm.

"Ta..."

Mạc Kỳ Hàn vừa động môi, định nói chuyện, lại nghe được bên ngoài tựa hồ vang lên xôn xao!

"Phu nhân! Công... Ngài... các ngài làm sao tới rồi hả?"

"Phu quân đâu? Có phải ở bên trong hay không?"

Giọng của Vô Giới cùng Lăng Tuyết Mạn lần lượt lọt vào tai, Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, vội vàng đứng lên, vừa sải bước tới cửa, mới định mở cửa, cửa đã "xoẹt" một tiếng mở ra!

Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Nhã Phi xuất hiện!

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lăng Tuyết Mạn tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Kỳ Hàn, cắn răng chất vấn: "Chàng chính là đang bận chính sự ở chỗ này sao?"

"Mạn Mạn..."

Mạc Kỳ Hàn muốn giải thích, Lăng Tuyết Mạn cũng đã bắn ánh mắt lạnh lùng về phía Tô Ngưng Yên đứng ở phía sau hắn, cười nhạo: "Lâm Mộng Thanh tiến cử? Hắn ở đâu? Quả nhiên ánh mắt tốt! Tuyệt sắc nhất Kim Lăng, là so với hơn ta cùng Nhã Phi nhiều!"

Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, "Mạn Mạn, nàng nói lăng nhăng gì đó? Nàng ta là..."

"Là cái gì? Ta hiểu rõ, là bán nghệ không bán thân tâm sạch như đóa hoa sen phải không? Cho nên, trước mê hoặc một Lâm Mộng Thanh, hiện tại lại mê hoặc chàng!" Lăng Tuyết Mạn đau lòng cắt lời, hất tay áo lên liền muốn đi, dư quang khóe mắt lại liếc về khăn gấm quen thuộc trong tay Tô Ngưng Yên, trong mũi nhất thời chua xót, "Nhã Phi, khăn muội thêu cho Tứ ca muội, bị Tứ ca muội thương hương tiếc ngọc đưa người rồi!"

Người dân dần dần vây quanh, quơ tay múa chân nhỏ giọng suy đoán nghị luận, mặt Mạc Nhã Phi trắng như tờ giấy, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngưng Yên, hồi lâu, môi run nói không ra một câu, trên đường, Lăng Tuyết Mạn đã nói toàn bộ cho nàng nghe, nàng vốn là không tin, hiện tại...

"Đáng chết!" Mạc Kỳ Hàn khẽ nguyền rủa một tiếng, đưa tay muốn kéo Lăng Tuyết Mạn vào trong thuyền hoa giải thích, ai ngờ, Lăng Tuyết Mạn nhanh hơn hắn một bước, xoay người liền chạy!

"Mạn Mạn!"

Mạc Kỳ Hàn kinh hô một tiếng, vội vàng bỏ lại lời nói, "Vô Cực Vô Giới ở lại chỗ này chăm sóc tiểu thư, chờ cô gia trở lại!" Sau đó mũi chân điểm một cái, đuổi theo Lăng Tuyết Mạn!

*****

Bên một bụi cây phong gần hồ Khúc Giang, Mạc Kỳ Hàn giữ lại cánh tay Lăng Tuyết Mạn, né người sang, ngăn trở đường đi của nàng, cấp bách nói: "Mạn Mạn, nàng hiểu lầm!"

"Buông ta ra! Nam nhân không biết xấu hổ! Rõ ràng bị ta bắt gian, còn không thừa nhận!"Lăng Tuyết Mạn tức giận mặt đỏ lên, vừa dùng sức hất tay hắn.

Mạc Kỳ nhìn Hàn khắp mọi nơi, lại có dân chúng tới xem náo nhiệt, liếc về phố đối diện tựa hồ có khách điếm, lập tức không nói hai lời đưa hai ngón ra, điểm huyệt Lăng Tuyết Mạn, eo ôm nàng một cái, đi về hướng khách điếm.

Ban ngày, trong khách điếm không có nhiều người, tiểu nhị vội nghênh đón, Mạc Kỳ Hàn móc ra một thỏi bạc ném qua, sắc mặt lo lắng nói: "Gian phòng hảo hạng!"

"Công tử, cái này..." Chưởng quầy đã tới, nhìn đến Mạc Kỳ Hàn ôm một nữ nhân trong ngực muốn mướn phòng, hắn hơi ngần ngại.

Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, "Nhìn cái gì? Phu nhân của ta đã hôn mê, nhà xa, tạm thời tìm chỗ để cho nàng nghỉ ngơi một chút."

"Dạ dạ dạ, công tử, mời lên lầu!" Chưởng quỹ bị con mắt lạnh kia làm giật mình ở, xem ra vị khách này là người bất phàm, vội vàng gật đầu khom lưng cười nói.

Vào phòng, tiểu nhị đóng cửa lại, ân cần hỏi: "Công tử, có muốn mời đại phu hay không?"

"Không cần, đi xuống!" Mạc Kỳ Hàn không nhịn được gầm nhẹ.

"Dạ dạ dạ! Công tử nghỉ ngơi, có gì cần liền kêu tiểu nhân." Tiểu nhị bị kinh hãi bỏ lại một câu, vội đóng cửa chạy xuống lầu.

An trí Lăng Tuyết Mạn ở trên giường, Mạc Kỳ Hàn có chút nhức đầu, nàng đi bắt kẻ thông dâm?

Nghĩ đến Lăng Tuyết Mạn dùng cái từ này, Mạc Kỳ Hàn bất đắc dĩ ngồi xuống, duỗi ngón tay giải huyệt cho Lăng Tuyết Mạn, vậy mà, nàng vừa mở mắt liền giơ tay tát hắn một cái, gầm lên giận dữ, "Khốn kiếp! Lại điểm huyệt ta!"

Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc, vội linh hoạt tránh ra, nói: "Mạn Mạn, nàng thật hiểu lầm! Trẫm cùng cô nương kia không có gian tình, nàng bắt gian lầm rồi!"

"Hừ! Tuấn nam mỹ nữ, một chỗ một phòng, còn nói nữa? Mạc Kỳ Hàn, chàng gạt ta! Tên khốn Lâm Mộng Thanh kia ngày ngày đi lêu lổng cùng kỹ nữ, còn không cho ta nói với Nhã Phi, điều này cũng được đi, còn kéo chàng đi theo, hắn phụ lòng ta giúp hắn giữ bí mật sao? Đáng chết đáng chết!!"

Lăng Tuyết Mạn càng nói càng tức, không nhịn được, nước mắt tuôn rơi xuống, trong tiếng nói đã mang theo nức nở, "Tên lường gạt! Chàng đối với rất tốt ta sao? Không phụ lòng sao? Chàng không phải là ngàn dặm xa xôi tới tìm ta, chàng là tầm hoa vấn liễu mà đến thôi!"

"Mạn Mạn, thật không có!" Mạc Kỳ Hàn nắm tay Lăng Tuyết Mạn, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh kia, nói nhỏ: "Trẫm đương nhiên là tới tìm nàng, đợi nàng nửa tháng, đợi không được tin tức, thật sự quá nhớ nàng, liền phái Vô Cực đi Lê Sơn quan xem một chút, kết quả Vô Cực trở lại nói nàng cùng sư phụ sư nương trộm đi Giang Nam rồi, trẫm vừa nóng vừa giận, liền tạm thời giao chính sự cho Nhị ca xử lý, dẫn theo người chạy đi tìm, nhưng Giang Nam lớn như vậy, lại không biết các nàng đi đâu, thật may là ám ảnh khắp mọi nơi nghe được chuyện tình của các nàng ở trấn Trà Diệp, trẫm liền phán đoán các nàng đi Kim Lăng, sau đó vừa đến Kim Lăng, vốn muốn đi dịch quán hỏi thăm, nghe được dân chúng nói bờ Tùng Giang có náo nhiệt, trẫm nhớ nàng thích náo nhiệt như vậy, nhất định sẽ ở bờ Tùng Giang, cho nên, liền một đường không nghỉ tới tìm nàng, kết quả mới vừa đến liền nghe có nam nhân muốn kết hôn với nàng... Trẫm... Trẫm tức giận muốn chết!"

"Cho nên, chàng quyến rũ kỹ nữ là cố ý trả thù ta hả? Cố ý muốn chọc giận ta sao?" Lăng Tuyết Mạn cảm động, đồng thời lại khổ sở chất vấn.

"Dĩ nhiên không, là tối hôm qua Mộng Thanh nói cho trẫm, Tô Ngưng Yên đó là em gái thất lác mười tám năm của hắn, cầu xin trẫm giúp hắn xác nhận dung mạo, cho nên tối hôm qua trẫm mới ở lại nhìn Tô Ngưng Yên biểu diễn, Tô Ngưng Yên kia không chịu nhận đại ca, Mộng Thanh mấy ngày nay đi thuyền hoa khuyên bảo, hắn không nói cho các nàng, là bởi vì sợ các nàng xem thường em gái của hắn xuất thân nơi bướm hoa, Nhã Phi là công chúa, hắn càng sợ Nhã Phi khinh bỉ, cho nên... tự ti!"

Mạc Kỳ Hàn ngừng một chút, lại nói tiếp: "Chúng ta phải về kinh, Tô Ngưng Yên kia, cũng chính là Lâm Mộng Kiều không chịu đi cùng Mộng Thanh, Mộng Thanh mới nhờ trẫm giúp hắn giải quyết chuyện này, cho nên, sáng nay chúng ta mới đi thuyền hoa, mà mới vừa rồi Mộng Thanh không có ở đây, là trẫm lệnh cho hắn đi Vãn Hồng Lâu chuộc thân cho Mộng Kiều cô nương, cô nương kia sợ mình xuất thân ti tiện, mang đến sỉ nhục cho mộng thanh, mới vẫn cự tuyệt thừa nhận, sau nàng ta lại khóc, trẫm liền đưa khăn cho nàng ta, để cho nàng ta lau nước mắt. Chính là như vậy, Mạn Mạn, nàng không tin tưởng trẫm sao?"

Lăng Tuyết Mạn nghe xong ngẩn ra, ngước đầu, nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn thật lâu, mới hỏi:"Chàng nói cái gì? Tô Ngưng Yên đó là em gái của yêu tinh? Gọi là.... gọi là Lâm Mộng Kiều?"

"Đúng vậy a, bằng không, trẫm có thân phận gì? Làm sao đi nơi bướm hoa? Làm sao lại tự hạ nhục thân phận ngồi chung cùng một kỹ nữ thanh lâu?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, bĩu môi nói.

Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, "Ách... Không trách được Lâm Mộng Thanh thề thốt nói hắn không có phản bội Nhã Phi, không trách được hắn không cho phép ta gọi Tô Ngưng Yên là kỹ nữ, thì ra là..."

"Nha đầu ngốc!" Mạc Kỳ Hàn khẽ cười lên, muốn lau lệ cho Lăng Tuyết Mạn, lại phát hiện không có khăn, liền nâng tay áo nhẹ lau cho nàng, cũng nói: "Mộng Thanh là người như thế nào trẫm còn không biết sao? Nếu là hắn không chung tình, sao trẫm gả Nhã Phi cho hắn? Nếu hắn dám chung chạ thanh lâu, trẫm không ngắt đầu của hắn mới là lạ!"

"Vậy... vậy còn chàng? Mỹ nhân như vậy ở trước mặt, chàng sẽ không nổi sắc tâm sao?" Lăng Tuyết Mạn hoài nghi hỏi.

"Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn lập tức cười lên, cười không ngừng, Lăng Tuyết Mạn thẹn quá thành giận lại mạnh một quyền lên, "Cười cái gì? Nói a!"

Mạc Kỳ Hàn đáp, "Ha ha, được, trẫm nói, trẫm gặp mỹ nhân đây, dĩ nhiên nổi sắc tâm rồi!"

*****

"Đừng nóng giận, nghe trẫm nói, người làm trẫm nổi sắc tâm chính là nàng!" Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn mất tự nhiên hiện hồng, "Khụ khụ, thật ra thì sáng sớm hôm nay, trẫm thức sớm hơn nàng, vén lên chăn lại thấy nàng ngủ lõa thân ở bên cạnh trẫm, trẫm ngay lập tức liền... Liền muốn nàng! Nhưng không phải trẫm đang giận nàng sao? Cho nên liền hết sức chịu đựng, ai ngờ, nàng vẫn nằm gần sát trẫm, trẫm sợ khắc chế không được, đành dời tới bên giường, kết quả nàng đột nhiên tỉnh, trẫm vội nhắm mắt lại, nàng lo lắng trẫm sẽ rơi xuống giường, thân thể trần truồng liền ngồi chồm hổm trên giường phí sức kéo trẫm vào, ha ha, lúc trẫm cùng Mộng Kiều cô nương kia nói chuyện, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện như vậy, nghĩ tới nàng... tới thân thể có thể hấp dẫn trẫm mọi lúc!"

"Cái gì? Chàng... sắc quỷ!" Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng vô cùng, đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, ôm tay ở trước ngực, đề phòng nhìn Mạc Kỳ Hàn, gắt giọng: "Chàng được lắm đấy! Ban ngày, cùng cô nương nàh người ta nói chuyện, có thể nghĩ tới những chuyện này, quả thực là... Quả thực là Đại Dâm Tặc! Còn nữa..., buổi sáng trêu chọc ta, chàng nặng như heo, người ta có thể kéo chàng nổi sao?"

"Ha ha! Trẫm là dâm tặc, nhưng là trẫm chỉ là dâm tặc đối với bảo bối Mạn Mạn của trẫm, những nữ nhân khác cho dù xinh đẹp như Hằng Nga, cũng không vào được trẫm mắt, lòng trẫm!" Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười lớn, dán lên tai của nàng, lặng lẽ nói lời tâm tình, dứt lời, giống như trừng phạt khẽ cắn dái tai của nàng, nói rất bất mãn: "So trẫm với heo, vậy là nàng cái gì?"

"Ách..." Lăng Tuyết không còn lời để nói, hắn cắn nàng, làm thân thể nhạy cảm của nàng run lên, liền ôm chặt hắn, chu môi đỏ mọng tiếp tục oán hận nói: "Vậy chàng làm gì không nói cho ta? Hại ta còn tưởng rằng chàng đi phong lưu, tức giận chạy đi bắt gian chàng, lần này quá mức mất mặt rồi!"

"Tối hôm qua trẫm tức giận, không muốn nói với nàng, sáng nay lại vội trừng phạt nàng, không có chú ý nói cho nàng, sau suy nghĩ lại một chút, chờ khi chúng ta rời đi Kim Lăng, cùng Mộng Kiều cô nương gặp nhau, sẽ nói cho nàng biết, ai!" Mạc Kỳ Hàn buồn bực than thở, "Trẫm đối với nàng tình thâm ý trọng, thế nhưng nàng không tin trẫm, cho là trẫm lừa nàng..."

"Tình nhân, thật xin lỗi nha, ta lại..." Lăng Tuyết Mạn lúng ta lúng túng, đỏ mặt nói không được nữa.

"Ha ha, là nàng ghen, phải không?" Mạc Kỳ Hàn vừa cười, cúi đầu hôn nhẹ xuống môi Lăng Tuyết Mạn, hài lòng híp lại mắt.

Lăng Tuyết Mạn cũng không kịp ngượng ngùng, tức giận: "Đúng vậy, là ta ghen đo! Chàng đối với nàng ta vô ý, vậy nàng ta đối với chàng thì sao? Nam nhân đẹp trai như vậy, nàng ta có nổi đối sắc tâm với chàng hay không?"

"Ừ, cái này... Mạn Mạn, nàng nghĩ nhiều đi? Trẫm cùng nàng ta chỉ tùy tiện hàn huyên mấy câu, bởi vì nàng ta là em gái của Mộng Thanh thôi!" Mạc Kỳ Hàn cau mày, chần chờ nói.

"Hừ! Ta mới mặc kệ nàng ta là ai! Dù là ai cũng không được nhớ thương chồng của ta, chồng ta lại càng không được phép nhớ thương nữ nhân khác ngoài ta!" Lăng Tuyết Mạn giương cằm lên, uy hiếp rất là hung ác, "Nếu không, ta liền trở về hiện đại!"

"Không có, trẫm chỉ yêu một mình nàng, cũng không nhớ thương ai nữa, Mạn Mạn không không được hù dọa trẫm!" Mạc Kỳ Hàn vội vàng lắc đầu bảo đảm, lại nâng mặt của Lăng Tuyết Mạn lên, nói chắc chắn: "Mạn Mạn, nói nàng yêu trẫm, không muốn trở về hiện đại!"

"Hì hì, không nói!" Lăng Tuyết Mạn dí dỏm nháy mắt mắt đẹp, cũng là nhón chân lên khẽ hôn ở trên môi Mạc Kỳ Hàn, trong mắt là thâm tình vô hạn, "Tình nhân, như vậy được không?"

"Mạn Mạn..." Mạc Kỳ Hàn nhộn nhạo, tay phải dao động ở trên lưng Lăng Tuyết Mạn, mắt trở nên ám trầm, nói nhỏ mị hoặc, "Hiện tại trả nợ cho trẫm một lần, được không?"

"Ách, đúng rồi, đây là nơi nào? Không phải dịch quán phòng của ta!" Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, liếc một vòng, lúc này mới phát hiện ra không đúng, hỏi vội.

"Đây là khách điếm."

"À? Sao lại tới khách điếm? Ta còn không có tắm rửa, trên người khó chịu." Lăng Tuyết Mạn cực kỳ kinh ngạc, lôi kéo cổ áo, nói.

Mạc Kỳ Hàn liếm liếm môi, khổ sở nhìn Lăng Tuyết Mạn, ngừng một lát, thật là ủy khuất gật đầu một cái, phiền muộn nói: "Được rồi."

"Ha ha, nhìn chàng, giống như đứa trẻ không được ăn kẹo kìa!" Lăng Tuyết Mạn không nhịn được giễu cợt.

"Đúng vậy a, trẫm chính là không ăn được, chính là uất ức, chính là giống như đứa trẻ!" Mạc Kỳ Hàn bóp mũi Lăng Tuyết Mạn, tức giận nói một cái: "Đợi đến buổi tối, trẫm muốn đem viên đường quả này ăn không chừa da!"

"Hi hi... Hi hi..."

Lăng Tuyết Mạn cười càng lớn hơn, dáng vẻ Mạc Kỳ Hàn như vậy, nàng cơ hồ chưa từng gặp qua, vẫn luôn cho hắn là kiểu chững chạc kín kẽ, không nghĩ tới lại cũng có một mặt này!

Mạc Kỳ Hàn đen gương mặt tuấn tú, trừng mắt nói: "Còn cười? Di thôi, Mộng Thanh chắc trở lại rồi, một hồi xong chuyện, trẫm dẫn nàng đi miếu Tống Tử Quan Âm dâng hương, xin Bồ Tát phù hộ nàng mau sớm mang thêm long chủng cho trẫm!"

Lăng Tuyết Mạn không kịp kháng nghị đôi câu, liền bị Mạc Kỳ Hàn xách ra khỏi khách điếm, đi hướng thuyền hoa bên hồ Khúc Giang, dọc theo đường đi, Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc nói: "Lâm Mộng Thanh không phải trong nhà không có ai sao? Tại sao lại lại xuất hiện một người em gái?"

"Chuyện này chờ hắn giải thích cho các nàng đi, trẫm mặc kệ hắn, lo việc của hắn, hại trẫm suýt bị đeo cái mũ thông dâm, trẫm oan uổng chết!" Mạc Kỳ Hàn phẫn hận không dứt.

Lăng Tuyết Mạn áy náy cúi đầu, cũng không dám nói gì.

Mà bên ngoài thuyền hoa, Mạc Nhã Phi ngây người, tái mặt, không thể tin nhìn chằm chằm Tô Ngưng Yên, môi đỏ mọng mím chặt, muốn hỏi, cũng không hỏi được một câu.

Tô Ngưng Yên lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu, mới nhẹ nhàng tràn ra vẻ tươi cười, lạnh bạc vô cùng, "Lâm phu nhân, xin chào!" Dứt lời, liền xoay người vào thuyền hoa.

Vô Giới Vô Cực canh giữ ở trước mặt, lo lắng đợi Lâm Mộng Thanh trở về, thấy dáng vẻ Mạc Nhã Phi đờ đẫn, hai người vô cùng rối rắm.

Một khắc đồng hồ sau, rốt cuộc Lâm Mộng Thanh xuất hiện, Vô Giới vội nghênh đón, nhỏ giọng rỉ tai mấy câu, Lâm Mộng Thanh kinh ngạc vội chạy tới trước mặt, dắt tay Mạc Nhã Phi, vội vàng nói: "Nhã Phi, chuyện không phải như nàng nghĩ!"

"Chàng chính là... Phò mã của ta sao?" Mạc Nhã Phi thê thanh nói nhỏ, giương mắt nhìn hắn.

"Phải, vĩnh viễn đều phải, cả đời đều phải!" Lâm Mộng Thanh giật mình, vội vàng gật đầu, nói, "Nàng theo ta đi vào, ta giới thiệu muội ấy cho nàng biết."

Dứt lời, liền lôi kéo Mạc Nhã Phi vào thuyền hoa, chỉ Tô Ngưng Yên nói: "Nhã Phi, nàng xem dung mạo của muội ấy và ta giống nhau không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)