Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 153

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 153
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Mạn Mạn, nàng mang thai?" Mạc Kỳ Minh cười hỏi, ánh mắt dừng lại ở bụng Lăng Tuyết Mạn, cô đơn mà hiu quạnh.

Lăng Tuyết Mạn hít một hơi lạnh, lui một bước, hai tay che bụng, đề phòng nhìn Mạc Kỳ Minh, nói:"Mắc mớ gì đến ngà? Ngài muốn giết, giết cả ta cũng tốt!"

"Ha ha, lại đây!" Mạc Kỳ Minh đột nhiên cười nhẹ, tiếng nói ôn nhu như nước, trong ánh mắt, cũng là thâm tình vô hạn.

"Làm gì? Ngài... ngài không thể tổn thương con của ta!" Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, Mạc Kỳ Minh ôn nhu như vậy, khiến nàng cảm thấy sợ.

Mạc Kỳ Minh mang ý cười càng sâu, "Nàng nếu không lại đây, ta cũng không dám cam đoan."

"Ngài!"

Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên, lại không biết nói cái gì, ánh mắt nhìn Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành, lại nhìn vết máu lớn trên ngực Lương Khuynh Thành, nghĩ đến bốn chữ "mất máu quá nhiều" này, vội đi qua, lại bị Mạc Kỳ Minh thình lình ôm vào trong lòng.

"Ngài... ngài buông ta ra!" Lăng Tuyết Mạn sợ hãi, nhịn không được giằng co.

"Mạn Mạn!"

Mạc Kỳ Hàn cũng vô cùng lo lắng hô lên, "Mạc Kỳ Minh, bắt buộc một nữ nhân không yêu ngươi, ngươi có ý gì? Mạn Mạn thành tâm đối đãi ngươi, ngươi lại muốn đả thương nàng sao?"

Tay Mạc Kỳ Minh dần dần trượt xuống, che trên bụng Lăng Tuyết Mạn, sau đó không chút để ý cười khẽ, "Ngươi nói đúng, vốn là không có ý gì, nhưng, ngươi nghi ngờ, đúng là cốt nhục của ngươi, vậy liền rất có ý tứ!"

"Không cần!"

Mạc Kỳ Hàn bi hận mà rít, "Mạc Kỳ Minh, trẫm, cầu ngươi! Cầu ngươi thả bọn họ! Giang sơn của trẫm toàn bộ giao cho ngươi!"

"Thiên hạ Đại Minh này, cái gì ta cũng không cần, ta muốn nàng, chỉ có một mình nàng!" Mạc Kỳ Minh cười lạnh, quay lưng lại, cánh tay chậm rãi nâng lên, ôm trước ngực Lăng Tuyết Mạn, mà bàn tay che trên bụng nàng khẽ vuốt, tươi cười bên môi không chân thật, "Mạn Mạn, giá như nàng mang chính là con của ta, thì thật tốt... Giá như người nàng yêu là ta, lại thật tốt..."

Lăng Tuyết Mạn động cũng không dám động, ngơ ngác nhìn mặt Mạc Kỳ Minh, sợ tay hắn dùng sức, một chưởng vỗ xuống... Mà nàng, cũng không dám nói một câu kích động hắn...

Đột nhiên, có mùi máu tươi nồng đậm truyền vào trong mũi, Lăng Tuyết Mạn theo bản năng dời ánh mắt xuống dưới, lại bỗng dưng thoáng nhìn trên cánh tay Mạc Kỳ Minh, màu đỏ gần như thấm đầy cả một cánh tay...

"Đây là..." Lăng Tuyết Mạn mở miệng, yết hầu lại bị cái gì ngăn chặn, phát không ra âm.

Mạc Kỳ Minh không thèm quan tâm nói: "Là máu mẫu hậu, không cẩn thận dính vào."

"Mẫu hậu!" Chóp mũi Lăng Tuyết Mạn đau xót, nước mắt rơi như mưa, "Mạc Kỳ Minh, ngài không cần ác tâm như vậy được không? Ngài rốt cuộc muốn thế nào!"

Mạc Kỳ Minh cười nhạt, "Ta muốn nàng... hôn ta một chút."

"Ách... Như vậy sao được?" Lăng Tuyết Mạn khóc đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Ngươi không cần yêu cầu quá phận, ta có phu quân!"

"Vậy thì thế nào? Ta muốn nàng hôn ta." Môi Mạc Kỳ Minh cong lên một chút, ánh mắt mang theo đắc ý, liếc xéo Mạc Kỳ Hàn, lười nhác nói: "Ta chính là muốn Mạc Kỳ Hàn nhìn tận mắt, lại nói, môi của nàng, ta cũng không phải không hôn qua!"

Lăng Tuyết Mạn giận cắn răng, "Ngươi – "

Mà Mạc Kỳ Hàn lập tức nhớ lại chuyện đè nặng ở trong lòng hắn, trong mắt hừng hực lửa giận, trường kiếm dựng lên!

"Hàn tiểu tử!"

Hoa Mai bà bà vội hô một tiếng, gia nhập chiến đấu, hai người đối phó gần năm mươi sát thủ, tình hình chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Vô Cực chờ không kịp đạn tín hiệu phát ra, hai mươi mấy bóng đen lao đến!

Lăng Tuyết Mạn nhũn chân ra, gần như ngồi phịch ở trong lòng Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh nhìn trận đánh, lại không chút khẩn trương, cúi đầu cười, thuận thế hôn lên môi Lăng Tuyết Mạn!

Mùi máu tươi càng ngày càng nặng, Mạc Kỳ Minh hôn nàng, nàng lại cảm giác hô hấp của hắn có chút không đúng, nhưng mà, nàng hơi phản kháng, tay hắn che trên bụng nàng liền tăng thêm một phần lực đạo, nàng cũng không dám nữa động, tùy ý hắn nhẹ nhàng liếm đôi môi cánh hoa nàng, chỉ là cắn chặt khớp hàm cự tuyệt không cho lưỡi của hắn xâm nhập.

Bỗng dưng, nàng nhớ lại chủy thủ giấu ở trong tay áo!

Cổ tay phải nhẹ nhàng lay động, Lăng Tuyết Mạn cầm chủy thủ, lặng lẽ để ở bụng Mạc Kỳ Minh, quay đầu, rời môi hắn, ra vẻ hung ác nói: "Không nên động! Cử động nữa ta giết ngài!"

Mạc Kỳ Minh chậm rãi cúi đầu, nhìn chủy thủ, chẳng những không sợ hãi, ngược lại buồn cười, chế nhạo nói: "Mạn Mạn, nàng đây là giết người sao? Tay run như vậy, có thể nắm được đao sao?"

"Ngươi... Ngươi không cần khinh ta... ta đã giết người, thật sự... Ngươi nhanh thả chúng ta, nếu không... nếu không ta thật sự đâm xuống!" Lăng Tuyết Mạn ngập ngừng nói, tay phải cầm đao lại càng thêm run, nàng chỉ muốn hù dọa hắn mà thôi.

"Ha ha."

Mạc Kỳ Minh cười rộ lên, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt, Lăng Tuyết Mạn kỳ quái ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ trong phút giây này, bàn tay hắn đang che bụng nàng nâng lên, tùy tiện một phen, chủy thủ liền nằm trong tay hắn, sau đó tùy tay giương lên, cắm chủy thủ vào tảng đá.

Lăng Tuyết Mạn quá sợ hãi, nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, "Oa!" một tiếng khóc rống lên!

"Khóc cái gì? Khóc nàng không thể giết ta sao?" Mạc Kỳ Minh khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía một tên thủ hạ, "Lấy kiếm ra!"

Thủ hạ lấy kiếm từ chỗ Lương Khuynh Thành, hai tay dâng.

Mạc Kỳ Minh đem chuôi kiếm nhét vào trong tay Lăng Tuyết Mạn, ôn nhu cười nói: "Mạn Mạn, chủy thủ quá ngắn, nàng không biết dùng, sử dụng kiếm đi, thanh âm đâm vào thân thể, nghe cũng tốt!"

"Ngài... Ngài điên rồi... Ta... ta không muốn giết ngài, ta chỉ là muốn ép ngài thả chúng ta..."Lăng Tuyết Mạn dại ra, giật mình nhìn kiếm trong tay, không biết làm sao.

Đánh nhau đã ngừng, có đám người Vô Cực gia nhập, sát thủ sống sót chỉ còn lại mấy người, đã lui đến bên người Mạc Kỳ Minh, nâng kiếm trong tay, tùy thời chuẩn bị bảo vệ Mạc Kỳ Minh.

Mạc Kỳ Hàn tới gần, xem cảnh tượng trước mắt, nhìn Lương Khuynh Thành, lại đem ánh mắt dừng ở trên cánh tay không ngừng chảy máu của Mạc Kỳ Minh, nhăn mày.

Mạc Ly Linh từ trong nhà gỗ bị ám vệ mang đến đây, huyệt đạo được giải, lập tức bổ nhào qua, mở to hai mắt nhìn, nói: "Lăng nương nương, đừng giết phụ Vương con..."

Mạc Kỳ Minh luôn cười, chậm rãi nâng mũi kiếm lên, để tới lồng ngực của mình, thâm tình nhìn thiên hạ trong lòng, "Mạn Mạn, nơi này, là nơi ta vẫn muốn mang nàng tới, nơi này đã từng là nơi phụ Vương cùng mẫu thân ta đính ước, bọn họ nói, nam nữ cùng nhau đến nơi đây, sẽ gần nhau một đời một kiếp... Ta muốn cùng nàng một đời một kiếp..."

"Đừng... Kỳ Minh..."

Tay Lăng Tuyết Mạn không ngừng run, buông tay, muốn ném kiếm, lại bị Mạc Kỳ Minh cấp tốc bắt lấy, hắn nhìn nàng, không hề chớp mắt, bên môi tươi cười đơn thuần, không còn một tia nàng lừa ta gạt, sau đó, tay ôm lấy eo nhỏ của nàng đột nhiên đem nàng hướng trước người hắn, ôm chặt lấy nàng -

Ngay sau đó, có âm thanh chói tai vang lên, theo như lời hắn, thanh âm kiếm sắc đâm vào thân thể, thật kinh ngạc...

Lăng Tuyết Mạn nhìn mũi kiếm nhỏ giọt máu, đâm vào tim Mạc Kỳ Minh, mắt sẽ không còn chuyển động, trái tim có vẻ như ngừng đập, tĩnh mịch theo dõi mũi kiếm, cảm thụ độ ấm của tay hắn đang bao lấy tay nàng...

Kiếm dài đâm thủng ngực, máu thấm ướt đẫm như đóa mạn đà la nở rộ trên đường đến Hoàng Tuyền, xinh đẹp, phong lưu!

"Phụ Vương!"

"Chủ tử!"

Mạc Ly Linh bổ nhào qua quỳ xuống, ôm lấy chân Mạc Kỳ Minh, "Vì sao? Vì sao? Phụ Vương!"

Tất cả sát thủ quỳ trên mặt đất, Mạc Ngự Minh kiếm cũng rơi xuống đất...

Thân mình chao đảo, Mạc Kỳ Minh không đứng vững được, chậm rãi ngã xuống...

"Vì sao? Tất cả những điều này đến tột cùng là vì sao!" Lăng Tuyết Mạn khóc, ôm lấy đầu Mạc Kỳ Minh.

"Ta chỉ muốn... chết ở trong tay nàng... Nhưng nàng rất thiện lương, không hạ thủ được... Ta chỉ có thể tự bản thân mình động thủ... Mạn Mạn, đừng khóc... Đừng khóc..."

Mạc Kỳ Minh tái nhợt mặt, suy yếu nói, máu trên cánh tay, máu trên ngực, chảy xiết như nước sông trào ra...

Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, dán lên mặt Mạc Kỳ Minh, khóc không thành tiếng, "Không, là ta giết ngài... Là kiếm trong tay ta đâm xuyên qua thân thể của ngài... là ta... ta lại giết người... lại giết người... Không cần chết, Kỳ Minh ngài đừng chết, van cầu ngài đừng chết... Ta tha thứ cho ngài, cho dù ngài đã thương tổn ta thế nào, ta đều tha thứ, ngài không được chết... cầu ngài..."

"Mạn Mạn, đời này, ta rốt cục hiểu được cái gì gọi là tình yêu... Bỏ hết thiên hạ, chỉ vì nàng... Kiếp sau, có kiếp sau không, kiếp sau ta sẽ gặp nàng..."

Vang lên bên tai hắn tiếng nỉ non đứt quãng, nàng khóc càng thêm bi thương, nâng mặt hắn, không ngừng lắc đầu, "Đừng chết, đừng chết, ta chỉ muốn trọn đời này sống vui vẻ, đáp ứng ta không được chết..."

Ánh mắt Mạc Kỳ Minh dần dần tan rã, trong miệng máu tươi trào ra, thanh âm càng thêm suy yếu, "Kiếp sau... Không cần có thù hận... Không cần có ân oán... Linh nhi..."

"Phụ Vương, Linh nhi ở đây!" Mạc Ly Linh khóc, ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Minh, thương tâm.

"Nhớ kỹ... Phụ Vương hôm nay dặn con... không được ghi hận bất luận người nào... sống cho tốt... huynh đệ thương nhau..."

"Vâng, phụ Vương, Linh nhi nhớ kỹ, nhớ kỹ..."

Mạc Kỳ Minh khẽ động môi, miễn cưỡng cười, ánh mắt chậm rãi dời về phía Mạc Kỳ Hàn.

Mạc Kỳ Hàn động lòng, ngồi xổm xuống bên cạnh, nói: "Ngươi nói đi."

"Ta... Đem mạng trả lại cho... đại ca! Nợ ngươi... kiếp sau... ta sẽ trả lại cho ngươi!" Mạc Kỳ Minh thở từng ngụm từng ngụm, cuối cùng nói một câu, "Đêm đó ta... không có chạm vào... Mạn Mạn... nàng... trong sạch"

Giọng nói Mạc Kỳ Minh nhỏ dần, cuối cùng tay muốn xoa khuôn mặt nữ tử mình yêu thương, vươn đến giữa chừng, lại vô lực, buông xuống, vĩnh viễn nhắm mắt lại...

"Chủ tử – "

"Phụ Vương -!"

Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy trước mắt trời đất rung chuyển, tai đột nhiên nghe không được bất thanh âm nào, chỉ nhớ rõ, tự tay nàng giết hắn...

Trước mắt đột nhiên tối sầm, đầu óc dần mất đi tri giác, ngửa mặt rồi ngã xuống...

*****

Cung Đế Hoa.

Màn đêm sớm buông xuống, bên trong tẩm cung không khí khẩn trương đè nén.

"Sư phụ, Mạn Mạn rốt cuộc ra sao? Hôn mê ba canh giờ, sao còn không tỉnh?" Mạc Kỳ Hàn vô cùng lo lắng đi tới đi lui, nhịn không được lại hỏi.

Thiên cơ lão nhân bĩu môi, lại than, "Nó quá kích động, động thai khí, đứa nhỏ bây giờ có thể giữ đã là vô cùng may mắn! Chỉ sợ nha đầu không tỉnh lại, haiz, đầu óc nó bị kích thích nghiêm trọng, cho dù là tỉnh... chỉ sợ phát sinh tình huống không tốt a!"

"Cái gì? Sư phụ nói cái gì? Cái gì gọi là tỉnh xong có tình huống không tốt? Không tốt thế nào?" Mạc Kỳ Hàn nghe vậy, càng thêm kích động bổ nhào vào trước giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn hôn mê bất tỉnh, hỏi vội.

"Nói không tốt." Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, đứng dậy, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Chờ nó tỉnh kêu sư phụ."

"Mạn Mạn, nàng tỉnh đi, nàng không cần dọa trẫm, không cần trở về thời hiện đại của nàng, nơi này có trẫm, có con của chúng ta, nàng không thể nhẫn tâm bỏ lại của chúng ta, Mạn Mạn..."

Nắm tay Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, nước mắt rơi như mưa, chuyện hôm nay, xúc động hắn thật sâu, không nghĩ tới, Mạc Kỳ Minh không có chạm qua Mạn Mạn, chính tai nghe Mạc Kỳ Minh nói sự thật này, hắn kinh hỉ vô cùng, giây phút ấy, hắn thật sự cảm kích Mạc Kỳ Minh là quân tử, trả Mạn Mạn hoàn chỉnh cho hắn...

Mạng sống, trả lại cho đại ca, hắn cũng không có ý định truy cứu, hết thảy ân oán, như vậy chấm dứt đi!

"Hàn nhi!"

Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành đi đến, Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng lau nước mắt đứng lên, "Phụ hoàng mẫu hậu!"

"Mạn Mạn như thế nào? Còn chưa tỉnh sao?" Lương Khuynh Thành hỏi, đi đến bên giường ngồi xuống, sờ trán Lăng Tuyết Mạn, đau lòng nói: "Hôm nay thật sự là làm khó Mạn Mạn!"

"Mẫu hậu, Mạc Kỳ Minh không có đâm mẫu hậu phải không?" Mạc Kỳ Hàn hỏi.

"Đúng vậy, lúc ấy miệng mẫu hậu bị nhét vải, nói không được, cũng không cách nào nói cho các con biết, hắn tự đâm tay trái của hắn bị thương! Haiz! Thật sự là nghiệp chướng a!"Lương Khuynh Thành than thở, không ngừng lắc đầu.

Nghe xong, Mạc Kỳ Hàn khiếp sợ nửa ngày nói không ra lời, thật lâu sau, mới nói: "Lão quản gia kia đâu? Gọi hắn tới hỏi, Lăng Vương làm như vậy rốt cuộc mục đích là gì? Tại sao có thể đối đãi con trai ruột của mình như thế?"

"Ừ, có thể, hiện tại Linh nhi đã về Tam Vương phủ giữ đạo hiếu, linh đường cũng bố trí xong, Hàn nhi, con quyết định xử lý chuyện này như thế nào?" Mạc Ngự Minh gật đầu, sau đó hỏi.

"Phụ hoàng, hắn có thể trước khi chết bảo Linh nhi buông thù hận, điểm ấy thật hợp tâm ý nhi thần, nhi thần chính là có ý tứ này, không muốn tiếp tục kéo dài thù hận, Mạc Kỳ Minh đắc tội liền do hắn gánh vác, lột bỏ tước vị thân Vương, biếm làm thứ dân, không cần tịch thu tài sản cả nhà, phụ hoàng nghĩ như thế nào?" Mạc Kỳ Hàn nói.

Mạc Ngự Minh cau mày, ngồi ở ghế, cảm thán nói: "Thứ dân? Linh nhi đứa nhỏ này làm sao bây giờ? Còn có những đứa nhỏ khác... Haiz! Theo luật, đây đã là khai ân ngoài vòng pháp luật, nhưng phụ hoàng đau lòng lũ trẻ a! Dù sao, bọn chúng cũng là con cháu Hoàng gia!"

"Người đâu, tuyên lão quản gia Tam Vương phủ vào cung kiến giá!" Mạc Kỳ Hàn phân phó.

Từ An vội đáp, "Vâng, Hoàng thượng!"

Sau nửa canh giờ, lão quản gia hơn sáu mươi tuổi quỳ xuống đất dập đầu, "Nô tài tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Bình thân!" Mạc Kỳ Hàn nhấc tay.

"Tạ Hoàng thượng!" Lão quản gia tạ ơn đứng dậy, cúi thấp đầu, nói: "Hoàng thượng tuyên nô tài vào cung, có phải muốn hỏi về Lăng Vương cùng Tam Vương gia?"

"Không sai, ngươi thành thực nói cho trẫm cùng Thái Thượng Hoàng." Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, dứt khoát nói.

Lão quản gia chần chờ một chút, nói: "Chuyện này nô tài luôn giấu ở trong lòng, hơn ba mươi năm, đã thành một cái tâm bệnh, lại không dám nói với bất kỳ người nào. Tam Vương gia... đúng là con của Du phi nương nương. Du phi nương nương vừa đến hành cung Cảnh Châu liền có thai, mà khi đó Lăng Vương còn chưa có ở cùng nương nương."

"Cái gì?"

Mạc Ngự Minh cùng Mạc Kỳ Hàn kinh hô, Lương Khuynh Thành nghe, cũng vội đi tới, hỏi: "Có ý tứ gì? Chẳng lẽ Du phi khi rời cung đã có thai?"

"Thưathái hậu nương nương, đúng vậy, lúc ấy Du phi nương nương cũng không biết mình mang thai, sau khi Lăng Vương đến, mới phát hiện, vậy nên, Tam Vương gia không phải con của Lăng Vương, mà là cốt nhục của Thái Thượng Hoàng!" Lão quản gia cúi đầu xuống đi vài phần, giọng tuy nhỏ, lại rành mạch.

Nghe vậy, ba người đều khiếp sợ, nửa ngày không có phản ứng.

Lão quản gia nói tiếp: "Lúc ấy Lăng Vương rất tức giận, Lăng Vương đối với Du phi nương nương tình sâu như biển, bởi vì chuyện này, tranh cãi ầm ĩ vài lần cùng nương nương, mà nương nương lại nói, bà tự nguyện làm phi tử của Thái ThượngHoàng, từ đây Lăng Vương ghi hận Thái Thượng Hoàng, cho là Thái Thượng Hoàng đoạt nữ nhân của ngài, vì vậy, một mặt tư tình cùng Du phi nương nương, một mặt lên kế hoạch với hoàng nhi của Du phi nương nương, về sau nương nương bệnh chết, Tam Hoàng tử bị Lăng Vương lén mang về kinh thành."

"Lăng Vương thù hận thâm sâu với Thái Thượng Hoàng, vì vậy, khi Tam hoàng tử sinh ra, liền giáo huấn cho Tam hoàng tử phải báo thù cho mẫu thân, bản thân Lăng Vương luôn luôn mơ ước giang sơn Đại Minh, cho rằng tiên hoàng nên truy ềnngôi vị hoàng đế truyền cho ngài ấy, về sau, ý định mưu phản của Lăng Vương thất bại, Lăng Vương muốn Thái Thượng Hoàng phụ tử tương tàn, liền dặn dò Tam Hoàng tử, phải đoạt lại giang sơn, báo thù rửa hận cho mẫu thân chết thảm."

"Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng, nô tài đáng chết, nô tài vốn là nô tài bên người Lăng Vương, biết thân phận thật sự của Tam Hoàng tử, nhưng luôn luôn không dám nói, cũng vẫn cho là không có chuyện gì, mà Thái Thượng Hoàng lại thu dưỡng Tam Hoàng tử, nghĩ rằng đây là ông trời an bài Thái Thượng Hoàng phụ tử đoàn tụ, trong tâm mừng thầm. Ai ngờ, nô tài ngẫu nhiên đi qua thư phòng, nghe được Tam Vương gia cùng Mặc Thanh nói chuyện, mới biết Lăng Vương luôn không có buông tha Tam Vương gia, mà Tam Vương gia đã làm chuyện sai lầm!"

Lão quản gia lại quỳ xuống, dập đầu, rơi lệ, "Nô tài giấu diếm nhiều năm như vậy, lúc trước là không dám nói, về sau là không thể nói, nô tài không có chứng cớ, nói ra ai sẽ tin? Nhưng bây giờ Tam Vương gia đã chết, nô tài cũng không còn gì cố kị, cầu Hoàng thượng khai ân, thế tử quận chúa Tam Vương phủ đều là cốt nhục hoàng gia! Tam Vương gia, kỳ thực đáng thương nhất!"

Đêm, đã yên tĩnh.

Lão quản gia lui xuống, Mạc Kỳ Hàn, Mạc Ngự Minh, Lương Khuynh Thành khiếp sợ thật lâu.

"Thì ra, nó cũng là cốt nhục của ta! Thì ra, Lăng Vương mới là người vô cùng tàn nhẫn! Phụ tử tương tàn... Huynh đệ tương tàn..." Mạc Ngự Minh thì thào nói, nhịn không được, lệ rơi đầy mặt, "Thì ra nhiều năm như vậy nó gọi ta phụ hoàng, là phụ hoàng thật... Lê nhi, Minh nhi..."

Mạc Kỳ Hàn gắt gao nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần ức chế không ngừng run rẩy, ai cũng không ngờ tới, trận tranh đấu này, lại có âm mưu sâu như vậy! Đúng là vì tình hận, quyền lợi... Như thế liền đem một đứa bé từ trong tã lót hủy đi hơn ba mươi năm...

Lương Khuynh Thành cũng lệ như suối trào, thì thào, "Lê nhi... Lê nhi..."

Một ngày này, kinh tâm động phách!

Một ngày này, đau lòng người!

Một đêm này, khó ngủ!

Linh cữu Mạc Kỳ Minh để ở đại đường Tam Vương phủ, Mạc Ngự Minh cùng Mạc Kỳ Hàn ở linh đường yên lặng nửa canh giờ!

Mà Lăng Tuyết Mạn cũng một đêm chưa tỉnh, ngày thứ hai, vẫn hôn mê, thẳng đến buổi chiều ngày thứ ba.

"Mạn Mạn, cầu nàng, mở mắt nhìn trẫm một cái được không? Mạn Mạn, trẫm muốn nàng, rất nhớ nàng, nàng tỉnh lại được không? Chỉ cần nàng tỉnh lại, về sau trẫm không bao giờ trách móc, không thô bạo với nàng, mọi sự đối xử tốt với nàng, Mạn Mạn..."

Khóc cầu vô số lần, nhưng không có tí xíu phản ứng, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn, không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ còn lại có đau xót...

"Thông dâm... Tình nhân..."

Bên tai, mơ hồ có thanh âm yếu ớt vang lên, Mạc Kỳ Hàn chấn động, tâm nhảy dựng lên, môi khẽ gọi:"Mạn Mạn..."

"Tình nhân..." Lăng Tuyết Mạn lại nỉ non, lại lần nữa mê man.

"Mạn Mạn? Mạn Mạn!"

Vô luận Mạc Kỳ Hàn gọi thế nào, Lăng Tuyết Mạn cũng không có phản ứng.

Linh cữu Mạc Kỳ Minh, sau khi Mạc Kỳ Hàn cùng Mạc Ngự Minh bàn bạc, được đưa vào Lăng tẩm Hoàng gia.

Trên điện Kim Loan, Mạc Kỳ Hàn ban bố hai thánh chỉ.

"Hoàng đế tuyên cáo: truy phong tiền Thái tử Mạc Kỳ Lê làm Ngự Thân Vương, thế tử Mạc Ly Cẩn kế thừa tước vị! Khâm thử!"

"Hoàng đế tuyên cáo: Tam Vương gia Mạc Kỳ Minh kết bè kết cánh, bắt cóc Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu nương nương, tội đáng chết, đã tự sát tạ tội, niệm công lao ngày xưa đối với Đại Minh, trẫm khai ân, miễn tội cả nhà Tam Vương phủ, thế tử Mạc Ly Linh kế tục tước vị thân Vương, vì tội lỗi của phụ Vương, phạt bổng lộc ba năm! Khâm thử!"

Ngày hôm sau, Hình bộ phán quyết trảm Hạ Chi Tín, tội trạng trình lên, Mạc Kỳ Hàn chuẩn tấu.

Ba ngày sau, hậu cung truyền đến tin tức, Di Quí Phi bởi vì phụ thân chết thảm, suy nghĩ lo âu, thần chí không rõ, té xuống hồ mà chết.

Ngày kế, chứng bệnh phong hàn của Lệ Quý phi trầm trọng hơn, bệnh không dậy nổi, năm ngày sau, bệnh tình chuyển biến xấu, thái y bó tay, cứu giúp không có hiệu quả, đành lìa đời.

Hậu cung to lớn, chỉ còn lại Lăng Tuyết Mạn, trong lúc hôn mê, thái y chẩn ra hỉ mạch, Hoàng thượng tự mình đi đến thái miếu cầu phúc cho Lăng nương nương, thỉnh cầu trời cao phù hộ nương nương sớm ngày tỉnh lại.

*****

Cung Đế Hoa.

"Sư phụ, đã hai mươi ngày, trẫm muốn điên rồi! Mạn Mạn lúc nào mới có thể tỉnh lại!" Mạc Kỳ Hàn rống.

"Hàn nhi đừng vội, chờ một chút. Nói không chừng Mạn Mạn sắp tỉnh lại!" Lương Khuynh Thành đau lòng vỗ cánh tay Mạc Kỳ Hàn, nhìn khuôn mặt gầy yếu, không nhịn được, mũi lại đau xót.

Thiên cơ lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu, "Sư phụ làm nghề y vài thập niên, quái bệnh kỳ bệnh gặp qua vô số, lại thật sự chưa từng thấy qua loại bệnh này của Mạn Mạn, bắt đầu mạch không ổn, vài ngày sau liền hoàn toàn bình thường, nhưng vẫn là bất tỉnh, haiz, sư phụ cũng không có cách nào!"

"Sư phụ, ngài không thể không có biện pháp, ngài nếu không thể làm nàng tỉnh lại, trên đời này không còn ai có thể khiến nàng tỉnh!" Mạc Kỳ Hàn quỳ trên đất, giữ chặt tay của Thiên Cơ lão nhân, vội vàng nói.

"Hàn tiểu tử, không phải sư phụ không cứu, nhưng..."

"Hoàng thượng! Nương nương nàng... Nàng..."

Xuân Đường đột nhiên ngắt lời Thiên Cơ lão nhân, cũng là kêu sợ hãi liên tục.

Mấy người nghe tiếng vội chạy qua, đã thấy trong tay Xuân Đường nắm một luồng tóc bạc, giật mình, liếc mắt nhìn nhau, sau đó Xuân Đường hoảng loạn buông tóc Lăng Tuyết Mạn, mọi người nhất thời kinh ngạc đến ngây người!

"Đây là có chuyện gì? Đêm qua còn tóc đen, sao qua một đêm lại là tóc bạc?" Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, không thể tin được vén lên từng tầng tóc của nàng, giọng nói nhất thời nghẹn ngào, "Sư phụ, điều này nói lên cái gì? Mạn Mạn nàng..."

Tóc gần như trắng phau!

"Khụ... Khụ khụ..."

Thiên hạ trong lòng đột nhiên phát ra tiếng ho khan, làm kinh ngạc mọi người trong phòng!

"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn vui mừng kêu, vuốt mặt Lăng Tuyết Mạn, "Mạn Mạn, nàng mau tỉnh lại, trẫm ở đây! Mạn Mạn!"

"Khụ khụ... Tình nhân..."

Lăng Tuyết Mạn chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là gương mặt Mạc Kỳ Hàn, nhìn khuôn mặt hắn lõm đi, đau lòng nói: "Chàng sao lại gầy đi?"

"Mạn Mạn!" Thiên Cơ lão nhân vui vẻ kêu, nắm cổ tay của nàng xem mạch, lát sau, nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, "Đứa lớn đứa nhỏ đều tốt, tóc bạc thì tóc bạc đi, cái bệnh này sư phụ lại nghiên cứu một chút, bây giờ có thể tỉnh lại chính là chuyện tốt."

"Tóc ta bạc?" Lăng Tuyết Mạn kinh nghi mở to hai mắt nhìn, "Các người sao đều ở đây? Ta hôn mê sao? Đã bao lâu?"

Mạc Kỳ Hàn vội vàng nói: "Mạn Mạn, nàng hôn mê hai mươi ngày, té xỉu không có tỉnh lại, chúng ta mới phát hiện, tóc của nàng biến thành màu trắng, nhưng nàng không cần để ở trong lòng, sư phụ sẽ cho chữa trị tốt cho nàng, hiện tại nàng cùng đứa bé có thể bình an, trẫm đã cảm thấy vui mừng lớn lao, tóc không quan trọng, biết không?"

"Núi Vô danh? Tam... Tam Vương gia đâu? Hắn như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại, vội kích động hỏi.

Mạc Kỳ Hàn mím môi, thở dài: "Tam Vương gia đã chết, đã chôn rồi, trong cung còn có chút việc, trẫm về sau sẽ kể cho nàng. Nàng nhiều ngày như vậy không có ăn cơm, nhanh bồi bổ thân mình, Xuân Đường, lập tức lệnh ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn."

"Vâng, Hoàng thượng"

"Tình nhân, ta..." Lăng Tuyết Mạn cảm thấy khổ sở, nhìn nhiều người như vậy vây quanh trước mặt, lại lắc đầu, "Ta không sao, ta để các người phải lo lắng."

"Mạn Mạn, trẫm biết trong lòng nàng không dễ chịu, nhưng chuyện cũ đã qua, hắn yêu nàng như vậy, tất nhiên hi vọng nàng có thể vui vẻ sống, nếu nàng bởi cái chết của hắn mà không vuivẻ, hắn ở trên trời cũng sẽ không thể vui." Trong mắt Mạc Kỳ Hàn chớp động lên một tia mờ mịt, cánh tay chậm rãi ôm chặt Lăng Tuyết Mạn.

Rất nhiều tình cảm phức tạp ở trong lòng hắn dậy sóng!

Trầm mặc hồi lâu, Lăng Tuyết Mạn chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ cười, "Ta hiểu, thật sự đã hiểu, ai cũng không cần lại lo lắng cho ta... ta sẽ ổn."

"Ha ha, nha đầu ngoan." Hoa Mai bà bà nở nụ cười, vui mừng nói.

"Tình nhân, ta muốn soi gương" Lăng Tuyết Mạn nhìn sợi tóc màu trắng, tâm lí rối rắm.

"Không nên nhìn, mặc kệ tóc bạc hay là tóc đen, nàng đều là Mạn Mạn xinh đẹp." Mạc Kỳ Hàn không cho phép, cười tủm tỉm nói.

"Tình nhân ..."

"Không nhìn" Mạc Kỳ Hàn vẫn cười, nói "Thu Nguyệt, đem gương ra đi, nếu nương nương vụng trộm soi gương, trẫm liền phạt các ngươi!"

"Vâng, Hoàng thượng!" Thu Nguyệt đáp lời một tiếng, vội phân phó thái giám đi dọn bàn trang điểm.

Những người khác đều tìm cớ lui xuống, trong phòng, còn lại hai người bọn họ.

Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, chạm lên môi Lăng Tuyết Mạn, "Mạn Mạn, nàng hù chết trẫm. Về sau không thể dọa trẫm như vậy, biết không?"

"Được, tình nhân, tóc bạc khẳng định rất khó xem, tóc ta trắng hết hay trắng một phần?" Lăng Tuyết Mạn hỏi hết sức cẩn thận, gương mặt nhăn toàn bộ.

"Mạn Mạn, nàng xinh đẹp muốn cho ai xem a? Có phải muốn cho trẫm xem hay không?" Mạc Kỳ Hàn ra vẻ tức giận nhăn mày.

Lăng Tuyết Mạn trừng mắt một cái, sẳng giọng: "Đó là đương nhiên, nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm thôi! Ta đương nhiên muốn xinh đẹp trong mắt chàng."

"Ha ha, vậy là được rồi, nàng không chỉ xinh đẹp nhất trong mắt trẫm, càng là độc nhất vô nhị trong lòng trẫm! Dung mạo cũng không quan trọng, trẫm yêu chính là linh hồn hiện đại của nàng!" Mạc Kỳ Hàn sủng nịch cười nói.

"Thật sự?" Lăng Tuyết Mạn giương lên khuôn mặt tươi cười, "Chàng thật sự không ghét bỏ sao? Nếu trị không hết, chàng có một hoàng hậu tóc bạc, người khác sẽ cười chàng."

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn si ngốc cười ra tiếng, nói: "Trẫm hạnh phúc chỉ có trẫm tự mình biết, ánh mắt người khác, trẫm không quan tâm!"

"Tình nhân ..."

Lăng Tuyết Mạn cảm thấy nóng lên, nghẹn ngào, ngửa đầu, chủ động hôn lên môi Mạc Kỳ Hàn...

"Nha đầu Mạn Mạn! Hàn tiểu tử, sư phụ..."

Không đợi cung nhân bẩm báo, Thiên Cơ lão nhân kích động xông vào, lại sau một giây, "A!" vội xoay người qua!

Hai người nhanh chóng tách ra, Lăng Tuyết Mạn đỏ bừng mặt, xấu hổ cuống quít chui vào trong chăn, Mạc Kỳ Hàn cũng quẫn bách, đứng lên, tay phải nắm thành quyền, ho hai tiếng, "Khụ khụ, sư phụ!"

Thiên Cơ lão nhân từ mặt đỏ chuyển thành mặt tím, chậm rãi xoay người lại, rối rắm nói: "Hàn tiểu tử, sư phụ không cố ý, thật sự là quá kích động, sau đó không nghĩ tới các con..."

"Khụ khụ, sư phụ kích động cái gì?" Mạc Kỳ Hàn vội nói, không khỏi đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn trên giường, mắt đầy quẫn bách.

Nói chính sự, Thiên Cơ lão nhân lập tức lại kích động, "Hàn tiểu tử, sư phụ vừa rồi đi ra ngoài đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, trước kia sư phụ xem một quyển sách thuốc cổ, nói là tóc bạc dùng máu Thiên đế làm thuốc, phối hợp dùng nhân sâm ngàn năm, nửa tháng là khôi phục tóc đen."

"Thật vậy? Tốt quá! Sư phụ, vậy ngài liền cho Mạn Mạn trị a!" Mạc Kỳ Hàn cũng hưng phấn, vội thúc giục.

Lăng Tuyết Mạn cũng bị hấp dẫn, thăm dò hỏi: "Vậy máu Thiên đế là vật gì?"

Thiên cơ lão nhân quan sát Mạc Kỳ Hàn hơn nửa ngày, mới nghiêm mặt nói: "Sẽ là máu của con! Con là đế Vương nhân gian, máu của con, là được xưng là máu Thiên đế! Một ngày năm giọt trong nửa tháng, hơn nữa sư phụ cũng không thể cam đoan nhất định sẽ có hiệu quả, chỉ có thể nói thử một chút."

"Chỉ cần có một tia hi vọng, vậy thì thử! Trẫm đồng ý!" Mạc Kỳ Hàn không chút do dự nói.

"Không cần! Ta không cho phép chàng bị thương! Chàng không phải nói tóc bạc rất xinh đẹp sao? Nếu xinh đẹp còn chữa nó làm gì?" Lăng Tuyết Mạn kiên quyết phản đối.

"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tuyết Mạn nói: "Trẫm mất chút máu không có vấn đề gì, trẫm thân thể cường tráng, khôi phục rất nhanh, người luyện võ ai không bị thương chảy máu a? Coi như trẫm bị thương, chỉ cần có thể chữa khỏi tóc bạc của nàng, trẫm cái gì đều nguyện ý trả giá!"

"Ta không đồng ý!" Lăng Tuyết Mạn lại lắc đầu như trống bỏi, giận đùng đùng nói: "Đây cũng không thể khẳng định, sao có thể tùy tiện thử? Đây là máu trên người, cũng không phải nước!"

"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn thở dài, hắn vừa an ủi nàng, lập tức bị nàng chặn lại!

Phương án không thành, Thiên Cơ lão nhân buồn bực đi trở về.

Ngày hôm sau, Mạc Kỳ Hàn lại vụng trộm tìm tới, lôi kéo Thiên Cơ lão nhân, nói: "Sư phụ, trẫm nghĩ tới một biện pháp! Ngài nói với Mạn Mạn, tra lại sách thuốc, máu Thiên đế còn có thể dùng máu cọp để thay thế!"

"Sao? Máu cọp? Con là nói lấy máu của con, sau đó là máu cọp cho Mạn Mạn dùng thuốc?"Thiên Cơ lão nhân mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói.

"Như vậy Mạn Mạn có thể an tâm trị tóc." Mạc Kỳ Hàn gật đầu.

Thiên cơ lão nhân nhịn không được trợn trừng mắt, "Con tại sao không nói là máu gà? Máu gà lấy dễ, chẳng lẽ nói với Mạn Mạn mỗi ngày phái người đi đánh cọp?"

"Ách... vậy.... vậy tùy tiện đi, quản nó là máu gì, dù sao có thể giấu Mạn Mạn là được." Mạc Kỳ Hàn co rút khuôn mặt tuấn tú, vốn hắn còn muốn là máu cọp cho oai một chút, ai ngờ sư phụ hai câu liền đổi thành máu gà!

Vì thế, nửa tháng tiếp theo, Lăng Tuyết Mạn dùng "máu gà" làm thuốc dẫn, phối hợp với Thiên Cơ lão nhân trị bệnh tóc bạc, một lần còn nói, máu gà nếu dùng được, vậy giết thêm mấy con gà, thuận tiện xem có thể làm đẹp hay không...

Rốt cục chịu đựng đến nửa tháng, một đống người vây quanh Lăng Tuyết Mạn, cùng đợi kỳ tích phát sinh, kết quả, hết một ngày, vẫn là một đầu tóc bạc, không có bất kỳ thay đổi nào!

Lăng Tuyết Mạn không khỏi chán nản kêu to, "Tiếp tục giết gà! Tiếp tục trị!"

Tình nhân lại co quắp, sau đó thật quyết đoán nói: "Được! Vâng theo ý chỉ hoàng hậu nương nương, giết – gà!"

Hôm sau.

Canh năm, Mạc Kỳ Hàn mở mắt ra, chuẩn bị rời giường vào triều.

Theo thói quen nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn cuộn tròn đang ngủ say trong lòng mình, mới hôn cái trán của nàng một chút, lại bị cảnh tượng trước mắt rung động!

"Đen! Tóc đen!"

Kinh hô, Mạc Kỳ Hàn không thể tin dụi dụi mắt, lại nhìn, lập tức mừng như điên lớn tiếng kêu lên:"Mạn Mạn, tóc nàng biến thành đen!"

"Sao? Cái gì?" Lăng Tuyết Mạn mở mắt nhập nhèm, miễn cưỡng hỏi.

"Tóc! Tóc nàng biến thành đen!" Mạc Kỳ Hàn vui mừng cười, lập tức hướng ra ngoài hô: "Người đâu! Đem gương vào!"

Một cung nữ lên tiếng trả lời, đem một gương đồng trình lên, Mạc Kỳ Hàn đem đến trước mắt Lăng Tuyết Mạn, "Mau nhìn, Mạn Mạn, thật sự đen!"

"A! Đầu ta tốt lên! Nha! Thật sự biến thành tóc đen!" Lăng Tuyết Mạn vừa thấy, vén tóc lên, tóc đen đầu đầy, lập tức hưng phấn la to lên.

Việc vui vẻ này, chấn kinh toàn bộ Hoàng cung, thậm chí toàn bộ kinh thành.

"Thánh chỉ hạ – "

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: trẫm hôm nay truyền lệnh, đối với việc Vương phi Lăng Tuyết Mạn trước đây không sạch bị phế truất, trẫm không tra xét kỹ, khiến cho Vương phi chịu oan khuất, hỗ thẹn với Vương phi, trẫm tự phạt, tạ lỗi thiên hạ! Khâm thử!"

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: sắc phong con gái của Ngự Sử Lăng Bắc Nguyên – Lăng Tuyết Mạn, làm hoàng hậu của Đại Minh Hiến Tông Hoàng đế, phong làm Trinh Đức hoàng hậu! Tiến hành đại hôn! Khâm thử!"

Đại Minh hiến tông nguyên niên mùng tám tháng tư.

Hoàng đế đại hôn, thiên hạ dân chúng vui vẻ.

Kiệu hoa do Ngự Lâm quân hộ tống, ra khỏi Lăng phủ, xuyên qua ngã tư, vào cung, sau đó dừng lại trước điện Kim Loan.

Cả triều văn võ, cung tỳ, thái giám, cấm vệ quân, ngự lâm quân từng dãy đứng trang nghiêm, dàn nhạc cung đình thổi khúc vui mừng, Mạc Kỳ Hàn thay long bào màu vàng sáng, mặc lễ phục đỏ thẫm, trên mặt tuấn dật mang tươi cười ấm áp như xuân, ở mỗi một tiếng hô vang "vạn tuế", từng bước một đi đến kiệu hoa hai mươi bốn người khiêng.

Rèm ngọc nhấc lên, Mạc Kỳ Hàn nắm dãi lụa đỏ, đem một đầu lụa để vào lòng bàn tay Lăng Tuyết Mạn, ở giữa cơn mưa cánh hoa đầy trời, đi đến đại điện.

Mạc Ngự Minh ngồi ở vị trí Thái Thượng Hoàng, cùng Thái Hậu Lương Khuynh Thành tươi cười rạng rỡ nhìn đôi tân nhân chậm rãi bước vào.

Trước điện, người chủ trì hô lớn, "Hoàng thượng hoàng hậu cúi đầu bái Thiên Địa!"

Hai người quỳ lạy, trong điện ngoài điện mọi người quỳ theo, "Chúc mừng Hoàng thượng đại hôn!"

"Hoàng thượng hoàng hậu nhị bái cao đường!"

Xoay người lại bái, thanh âm chúc mừng cũng vang vọng khí thế trên đại điện to lớn.

"Hoàng thượng hoàng hậu phu thê giao bái!"

Tam bái xong, theo một tiếng "Buổi lễ kết thúc!", quần thần hoan hô, "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Dưới khăn voan đỏ thẫm, Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi.

"Đưa Hoàng hậu nương nương vào cung Đế Hoa!"

Đêm động phòng hoa chúc, Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, đôi môi cười tràn đầy hạnh phúc, "Mạn Mạn, từ đây, nàng là hoàng hậu duy nhất của trẫm! Thê tử duy nhất! Bồ thảo nhận như ti, bàn thạch vô chuyển di!"

"Tuyết ức hàn sương phát tề mi, sinh tử bất li đáo bạch đầu!" Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói.

...

Ngày hai mươi tháng tư.

Mạc Kỳ Hàn tứ hôn ba thủ hạ ngự tiền thị vệ.

Cùng một ngày, cùng một canh giờ, trong cung náo nhiệt một phen, Vô Cực cưới Xuân Đường làm vợ, Vô Ngân cưới Thu Nguyệt làm vợ, Vô Giới cưới Trần Lâm Nhi làm vợ.

Ba nam nhân mặt lạnh cũ kỹ, động phòng bị Lăng Tuyết Mạn trêu cợt một phen, nhất là Vô Giới, đối với Vô Giới quẫn bách, Lăng Tuyết Mạn cười điên cuồng không thôi, "Ngươi không phải là nguyện ý sao? Ta cũng không ép ngươi nha!"

Vô Giới xấu hổ, mặt co quắp, nhỏ giọng nói: "Khụ khụ, hồi nương nương, không phải... không phải ngày đó Lâm Nhi đưa canh cho nô tài, nô tài làm hại nàng bỏng tay sao? Nên nô tài không phải giúp nàng bôi thuốc sao? Cái đó, thường xuyên qua lại, liền..."

"Ha ha ha."

Lăng Tuyết Mạn sau khi cười xong, chân thành chúc phúc, "Mong ước ba vị bạc đầu giai lão, trăm năm hảo hợp!"

Mùng một tháng năm.

Trưởng công chúa Mạc Nhã Phi cùng phò mã Lâm Mộng Thanh đại hôn!

Kiệu hoa đỏ thẫm từ Lãm Nguyệt trai tiến ra, đến cung Phượng Thần bái kiến Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, Hoàng thượng, Hoàng Hậu, sau đó trong tiếng lễ nhạc cung đình, pháo hoa chói sáng ra ngoài cung, tới phủ trưởng công chúa.

Đêm động phòng, Lăng Tuyết Mạn vẫn ưỡn bụng náo loạn động phòng, đưa lên lễ vật kết hôn -

"Hoàng hậu! Ngươi..." Lâm Mộng Thanh nắm chặt quyền, răng cắn vang lên "khanh khách".

"Ây da, phò mã gia, bản cung chỉ là có ý tốt nha! Ngươi chớ bỏ qua ngày tốt, khụ khụ, sách giới thiệu thật toàn diện, học tập nhiều một chút, không để trưởng công chúa của chúng ta chịu khổ nha!" Lăng Tuyết Mạn rất là nghiêm chỉnh nói xong, vội vàng kéo Mạc Kỳ Hàn, "Tình nhân, nhanh chạy trốn!"

Chờ Mạc Kỳ Hàn theo Lăng Tuyết Mạn chật vật chạy ra phủ công chúa, Mạc Kỳ Hàn mới nhịn không được hỏi: "Nàng rốt cuộc tặng Mộng Thanh lễ vật gì a? Sắc mặt hắn sao khó coi như vậy?"

"Hì hì, chàng đoán a? Là một quyển sách! Chàng không phải nói Lâm Mộng Thanh vẫn là... khụ khụ, xử nam gì sao? Ta đây sợ hắn động tay động chân đem Nhã Phi... khụ, chàng biết mà!" Lăng Tuyết Mạn cười cực kỳ tà ác, đôi mắt trong veo rạng rỡ.

Mạc Kỳ Hàn đầu tiên là ngẩn ra, bất quá vài giây, phản ứng kịp, "Trời ạ! Mạn Mạn, nàng dám đưa Mộng Thanh xuân cung đồ!"

"Ha ha ha! Ta còn một quyển minh họa cẩn thận lắm, là..." Lăng Tuyết Mạn đắc ý vênh váo, vừa nói gần như nói lộ hết, vội ngậm chặt miệng.

"Từ đâu mà có?"

"Không nói"

"Rốt cuộc nói hay không?"

"Không nói. Đánh chết cũng không nói"

Quẫn! Loại sự tình này ai dám nói a!

Đại Minh hiến tông nguyên niên mùng ba tháng chín.

Một thanh âm trẻ con khóc vang dội, đột nhiên phá vỡ phía chân trời!

"Sinh! Sinh! Hoàng hậu nương nương sinh!"

"Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng hậu nương nương sinh long phượng thai!"

Mạc Kỳ Hàn vui vô cùng, mỗi tay ôm một đứa nhỏ, cười đến không khép miệng được, trầm ngâm xong, tuyên bố: "Trẫm ban thưởng tiểu hoàng tử tên là Mạc Ly Triệt! Ban thưởng đại công chúa tên là Mạc Hương Kỳ!"

"Chúc mừng tiểu hoàng tử! Chúc mừng đại công chúa!"

Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục đồng loạt chắp tay, tươi cười đầy mặt.

"Ha, tiểu Hương Hương có thể cùng chúng ta đi Lê Sơn!" Hoa Mai bà bà ôm tiểu công chúa, hưng phấn không thôi.

Thiên Cơ lão nhân ghé qua, hướng tới tiểu công chúa cười tà, "Ha ha, tiểu Hương Hương, làm công chúa không dễ, cùng sư công đi ra bên ngoài tự do tự tại, được không?"

"A-"

Trong buồng đột nhiên truyền đến một tiếng rống to, ngay sau đó là một tiếng sấm rền vang lên -

"Ai dám đoạt con gái của ta! Không cho phép!!"

"Lão bà, còn chờ cái gì? Chạy nhanh a!"

Thiên cơ lão nhân kéo Hoa Mai bà bà, vừa để đứa nhỏ xuống, hai người liền chạy đi, vừa chạy vừa nói:"Nha đầu Mạn Mạn, đứa nhỏ con nuôi tạm, lúc ba tuổi chúng ta lại đến nhận!"

******Chính văn hoàn******~

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)