Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 149

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 149
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mạc Kỳ Hàn lãnh đạm ngắt lời, "Tốt lắm, trẫm có thể không truy cứu khanh tội khi quân, nhưng chuyện đi Bình Châu, lùi lại mấy ngày đi! Trẫm sẽ hạ chiếu thư, lệnh cho Bình Châu đốc quân nguyên soái Vân Vương gia chăm sóc lão phụ của ái khanh! Ái khanh lui ra đi!"

Hạ Chi Tín ngây cả người, dập đầu, "Vâng, thần đa tạ Hoàng thượng! Thần cáo lui!"

Bên môi giơ lên một chút cười lạnh, Mạc Kỳ Hàn đứng dậy đi đến thư phòng.

"Hoàng thượng, Hạ Chi Tín muốn làm gì?" Lâm Mộng Thanh nghênh tiếp, hỏi.

"Muốn xin về Bình châu, nói là lão phụ bệnh nặng, bị trẫm nói hai ba câu không cho hắn trở về!" Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng cười, môi mỏng nhẹ cong lên nói: "Nhất định là Mạc Kỳ Minh đã biết tin!"

"Sao? Ai cho hắn biết?" Lâm Mộng Thanh ngẩn người, hỏi.

Mạc Kỳ Hàn dùng cằm chỉ chỉ cửa đá, ngậm cười nói: "Còn có thể là ai?"

"A? Có... ý tứ gì?" Lâm Mộng Thanh nhất thời phản ứng không kịp, nhìn vách tường trơn bóng nói:"Tường có vấn đề?"

"Ha ha."

Mạc Kỳ Hàn cười, thò tay ấn lên cơ quan, cửa đá từ từ mở ra, Lâm Mộng Thanh kinh ngạc, muốn lắc mình tiến vào, lại bị thân mình Mạc Kỳ Hàn khẽ ngăn, "Để sau, Mạn Mạn có thể đang nghỉ trưa, chờ bên ngoài."

"Haiz, đệ..."

Lâm Mộng Thanh còn chưa nói hết, cửa đá liền bị Mạc Kỳ Hàn đóng lại, buồn bực đấm lên tường một đấm, cắn răng nói: "Nhất định là muốn đi vào thân thiết một phen, làm cái gì a? Ban ngày đó!"

Trong mật thất, Lăng Tuyết Mạn quả nhiên đang ngủ ngon lành, Mạc Kỳ Hàn kéo màn lụa ra, ngồi xuống giường, nhìn dung nhan điềm tĩnh của Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng cười, cúi người, hôn lên cánh môi thơm mềm của nàng.

"A... Lại hôn trộm ta... Dâm tặc..." Lăng Tuyết Mạn phát ra thanh âm mềm yếu, vươn tay, sờ soạng vài cái, sau đó chuẩn xác ôm cổ Mạc Kỳ Hàn, cũng là lười không muốn mở mắt.

"Ha ha, dâm tặc đến, nàng còn có thể ngủ được? Không sợ sao?" Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ, môi lại hôn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng Lăng Tuyết Mạn, lục lọi trong miệng nàng, hôn đến nàng không ngủ được, mở mắt ra, cũng là bỡn cợt chớp lông mi, thình lình cắn lưỡi Mạc Kỳ Hàn.

"Ái!"

Mạc Kỳ Hàn ăn đau, ngẩng đầu lên, tức giận nói: "Nha đầu hư, chuyện tốt đẹp như vậy hoàn toàn bị nàng phá hủy!"

"Hì hì, dâm tặc đến đây, ta có thể ngoan ngoãn đưa tay chịu trói sao?" Lăng Tuyết Mạn đưa lý do thật đầy đủ, cười xinh đẹp.

"A, xem ra trẫm tránh không được, phải làm một lần cho xứng với danh dâm tặc, nếu không thật xin lỗi danh hiệu này phải không?" Con ngươi của Mạc Kỳ Hàn đen thẳm, bên môi cười mười phần không có ý tốt, tiếng nói vừa dứt, liền vùi đầu ở cổ Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn khanh khách cười, ngón tay vụng trộm luồn vào nách Mạc Kỳ Hàn, lại bị hắn phản công, chế trụ tay nàng ở đầu giường, bàn tay hạnh kiểm cực xấu thăm dò vào cổ áo nàng, nắm mềm mại của nàng. :

"A! sắc quỷ, không được ăn đậu hủ của ta!" Lăng Tuyết Mạn cười đùa, hai gò má đỏ hồng say lòng người.

"Ha ha, còn gọi bậy? Cho nàng cơ hội sửa một lần, kêu tốt, trẫm không hành động!" Mạc Kỳ Hàn vừa cười vừa vuốt ve đôi núi tuyết trắng trong tay, trong mắt nhè nhẹ tuôn trào tà ác.

Lăng Tuyết Mạn lập tức làm nũng nói: "Được, được, không gọi chàng sắc quỷ nữa! Hoàng đế lão công thân yêu, tha tiểu nữ tử đi!"

"Ừ, về sau cứ kêu như vậy, nếu còn dám lộn xộn kêu trẫm là sắc quỷ, trẫm liền phạt nàng ba ngày không xuống giường được!" Mạc Kỳ Hàn híp híp mắt, hài lòng gật đầu, cảnh cáo.

Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhỏ nhắn, sẳng giọng: "Ta mới không sợ chàng! Ta không xuống giường được, chàng hầu hạ ta!"

"Ha ha, được, trẫm hầu hạ nàng, cam tâm tình nguyện!" Mạc Kỳ Hàn cười to, tâm tình sung sướng hết sức.

Lăng Tuyết Mạn ngáp một cái, thuận miệng hỏi: "Chàng không vội sao? Sao lúc này còn ở đây?"

"Trẫm... Đúng rồi, Mộng Thanh còn ở bên ngoài, trẫm lại quên mất!" Mạc Kỳ Hàn vỗ ót, vội ngồi dậy, kéo Lăng Tuyết Mạn, "Mau đứng lên, sửa sang lại một chút, trẫm kêu Mộng Thanh vào."

"Ừm."

Lúc Lâm Mộng Thanh chờ đợi muốn ói máu, cửa đá rốt cục lại mở!

"Yêu tinh!"

Một tiếng toát ra, Lâm Mộng Thanh gần như không thở nổi, tay nắm thành đấm, các đốt ngón tay lồi ra, chống lại gương mặt tươi cười cảnh xuân xán lạn, thở gấp nửa ngày, nhảy ra một câu, "Hảo hán không đấu với nữ nhân!"

"Hì hì, ta là hư nữ liền thích đấu cùng yêu tinh!" Lăng Tuyết Mạn cười càng thêm xán lạn, nhưng thân mình lại từng bước dời đến trước mặt Mạc Kỳ Hàn, tìm được chỗ dựa vững chắc.

"Ai là yêu tinh? Nha đầu thối, phá hư thanh danh bản công tử, bản công tử không tha ngươi!"Lâm Mộng Thanh tức điên, nắm tay lại thị uy đứng lên.

"Hừ, dám làm gì ta... ta càng phải gọi ngươi là Yêu tinh!" Lăng Tuyết Mạn hừ cái mũi, chậc lưỡi, "Còn cái gì là biểu đệ của quản gia? Đúng rồi, quản gia thối gạt ta... ta cũng không để hắn yên!"

Lâm Mộng Thanh liếc nhìn Mạc Kỳ Hàn mím môi mỉm cười, tức giận: "Cũng tại nam nhân của ngươi làm ra, bọn ta có thể làm được gì? Ta còn bị oan đây! Ở Lê Sơn Quan sống qua ngày là tốt rồi, ai ngờ bị kéo đến kinh thành, lại lên núi đao, lại xuống biển lửa, còn bị ném ra chiến trường một năm rưỡi, mạng nhỏ suýt rơi rụng vài lần, thật vất vả trở lại, lại bị ném cho một đống công việc, suốt ngày mệt như bò, cái này cũng chưa tính, còn phải thay nam nhân ngươi chịu tiếng xấu, tính mạng cũng bị liên lụy!"

Mạc Kỳ Hàn thở dài, "Mạn Mạn, thấy được chưa? Chiếm được lợi ích to đùng bày đặt không nói, còn lấy một ít việc nhỏ râu ria đến tố khổ, haiz!"

"Sư huynh, thật quá mức đi! Nhã Phi là do ta cực cực khổ khổ theo đuổi, ta cuối cùng cũng không thể toi công đi?" Lâm Mộng Thanh vội vã giải thích.

"Ha ha, được phu nhân, đây còn không phải lợi ích lớn nhất sao?" Mạc Kỳ Hàn cao giọng cười to.

"Haiz, còn không biết bao lâu mới có thể ôm được mỹ nhân về a!" Lâm Mộng Thanh thở dài, bộ dáng như đưa đám.

Mạc Kỳ Hàn vỗ vai hắn, "Hoàng muội phu, chuyện tốt sắp đến! Chờ đệ cùng Nhã Phi đại hôn, trẫm cùng đệ không say không về!"

"Đợi một chút!" Lâm Mộng Thanh vội ngắt lời, "Sư huynh, đệ không uống cùng huynh, đệ uống say, đêm động phòng hoa chúc phải làm sao? một mình huynh uống đi!"

"Đêm động phòng hoa chúc?" Lăng Tuyết Mạn chớp mắt mấy lần, sau đó cười cực kỳ âm hiểm, giọng nói lập tức mềm mại hết sức, "Mộng Thanh, đến lúc đó chúng ta nháo động phòng nhé?"

Lần này không gọi yêu tinh, lại là giọng điệu như vậy, làm Lâm Mộng Thanh rùng mình mấy cái, một cỗ dự cảm không tốt mãnh liệt nảy lên, vội lắp bắp nói: "Không, không được, đường ai nấy đi, rất tốt, ngươi ở cùng sư huynh cho tốt, không cần chộn rộn đâu!"

"Ha ha ha!"

Mạc Kỳ Hàn cười ha hả, "Mạn Mạn, đừng quên, nàng cũng sắp đại hôn, cẩn thận việc xấu của nàng bày ra, bọn họ sẽ dùng đến trên thân nàng!"

*****

Hiến tông nguyên niên mùng hai tháng hai.

Kết án, ba mươi tám người bị tra ra, mười một người bị xử trảm, mười sáu người bị lưu đày, năm người bị xử tù mười năm, sáu người bị xử xét nhà diệt tộc.

Án lớn như thế, làm khiếp sợ cả nước Đại Minh, Đại Hoàng Minh đế phát lệnh, thông cáo cả nước, coi đây là cảnh cáo, nghiêm cấm quan viên kết đảng, quan dân cấu kết, một khi hình thành đảng phái, theo luật trị tội!

Kết quả này, Mạc Kỳ Minh đã đoán trước, chính là hắn không nghĩ tới, gió lốc sẽ đến nhanh hơn!

Mùng tám tháng hai.

Trên điện Kim Loan, Bình Dương Hầu Bạch Tĩnh An đột nhiên tố giác Bình Quốc Công Hạ Chi Tín có ý đồ mưu phản, trình chứng cớ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều đưa ra!

Mạc Kỳ Hàn mặt rồng giận dữ, "Hạ Chi Tín lớn mật! Trẫm niệm tình ngươi đóng quân ở Bình châu có công, thăng quan tiến tước, ban thưởng đại phủ, ngươi cũng không biết đáp tạ hoàng ân, làm ra việc mưu nghịch phạm thượng, thật sự là cả gan làm loạn!"

"Hoàng thượng! Thần bị oan! Thần không có mưu phản, xinHoàng thượng tra cho rõ!" Hạ Chi Tín kinh hãi "Bùm" một tiếng quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Một đội đại nội thị vệ nhanh chóng vọt vào, quỳ xuống đất dập đầu, "Hoàng thượng, nô tài đây!"

"Bắt Hạ Chi Tín, lột quan phục, áp ra khỏi kim điện, giam giữ trong thiên lao chờ thẩm tra!"

"Nô tài tuân chỉ!"

"Hoàng thượng! Bạch Tĩnh An hãm hại thần, thần không có – "

Ánh mắt Mạc Kỳ Minh như mũi tên nhọn bắn về phía Bạch Tĩnh An, thân thể run rẩy, cắn chặt khớp hàm.

Thì ra, thì ra đúng là Bạch Tĩnh An! Phản thần đúng là Bạch Tĩnh An!

"Thống lĩnh Ngự Lâm quân Vưu Trung!" Trên mặt Mạc Kỳ Hàn dầy đặc sương mù, tiếng nói lạnh như băng xuyên thấu ở đại điện, tạo nên từng trận tiếng vang.

"Vi thần ở đây!" Một nam tử to lớn đi ra, khom người ôm quyền, giọng nói vang dội.

"Lập tức dẫn binh bao vây phủ Bình Quốc Công, trên dưới từ chủ tử đến nô tài, áp giải toàn bộ tới Hình bộ giam giữ, không được bỏ sót một người!"

"Vi thần tuân chỉ!"

"Bãi triều!"

"Cung tống Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"

Mạc Kỳ Hàn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đột nhiên làm khó dễ, bắt được uy hiếp lớn nhất – Hạ Chi Tín!

Mà ba ngày sau thánh chỉ truyền đến Bình châu, tam quân Bình châu chấn động, ba gã tướng lãnh không phục, kích động năm vạn quân sĩ yêu cầu Đại Hoàng Minh đế sửa lại án sai cho Hạ Chi Tín!

Vân Vương cùng Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm điều mười lăm vạn binh vây quanh, tiên trảm hậu tấu, quyết đoán chém đầu ba tướng lĩnh kia, một này lần, mang tác dụng giết gà dọa khỉ, năm vạn binh lính như cây đổ, bầy khỉ tan, ào ào hạ binh khí xin tội.

Mà tại kinh thành Cẩm An, thế cục càng ngày càng nóng lên, Mạc Kỳ Hàn đích thân thẩm vấn Hạ Chi Tín, Hạ Chi Tín cự tuyệt không khai ra chủ mưu, Mạc Kỳ Hàn tức giận, bí mật nhốt Hạ Chi Tín vào lao, cùng lúc sai người tung lời đồn, nói trong tay đã nắm chứng cớ chủ mưu, ít ngày nữa có thể đem một lưới bắt hết!

Hôm sau, ngày mười hai tháng hai.

Cung Đế Hoa.

"Vô Giới, từ giờ trở đi, thả lỏng bảo vệ Bạch Tĩnh An, lưu lại sơ hở cho Mạc Kỳ Minh!" Mạc Kỳ Hàn tiếp nhận trà Xuân Đường dâng, khẽ nhấp một cái, phân phó.

Vô Giới hơi thắc mắc, "Hoàng thượng, đây là muốn – "

"Bạch Tĩnh An đã vô dụng, dựa vào chứng cứ trong tay hắn không cách nào ép tội chết cho Mạc Kỳ Minh, như vậy liền mượn tay Mạc Kỳ Minh trừ bỏ hắn! Trẫm lưu cho người Bạch gia hắn một mạng, coi như là đáp tạ hắn!" Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nói.

"Nô tài tuân mệnh!"

Ban đêm, giờ tý truyền đến tin tức Bạch Tĩnh An bị ám sát!

Lúc ấy, đang đọc binh thư dưới ánh đèn, Mạc Kỳ Hàn nghe nói xong, cười hài lòng. Con chó nóng nảy, còn có thể nhảy tường!

Đã bẻ gẫy vây cánh Mạc Kỳ Minh, bị cô lập như thế, hắn cũng muốn nhìn xem, Mạc Kỳ Minh còn có thể làm cái gì!

Hoặc là, hắn dụ rắn hành động, dụ hắn phạm tội mưu nghịch cũng không phải không thể!

Ngày mười bốn tháng hai.

Sau khi lâm triều, ở thư phòng.

"Các ngươi nghe cho kỹ, ngày mai là mười lăm, theo lệ thường, trẫm đi thái miếu cầu phúc, đến lúc đó, không cần canh phòng quá chặt chẽ, để lỗ hổng cho người tiến vào, nếu như đến lúc đó Mạc Kỳ Minh không ra tay, các ngươi liền buộc hắn ra tay ám sát trẫm, công việc mai phục vây bắt, giao cho các ngươi an bài, lập kế hoạch kỹ càng trình lên cho trẫm!" tiếng nói của Mạc Kỳ Hàn rét lạnh, trầm giọng nói.

Vô Cực lập tức nói: "Hoàng thượng, lúc này không quá mạo hiểm sao?"

Vô Ngân cũng phản đối nói: "Đúng vậy, Hoàng thượng, nếu có bất trắc, chính là việc lớn!"

"Trẫm sẽ không đánh nếu không nắm chắc trận, sẽ không có ngoài ý muốn, võ công của trẫm, các ngươi không tin sao?" Mạc Kỳ Hàn lắc đầu cười lạnh, "Huống hồ, còn có sư phụ trẫm ở đây, hừ, ai có thể đả thương trẫm?"

"Chúng thần tuân chỉ!"

Liễu Thiếu Bạch, ba người Vô Cực, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục, Mạc Kỳ Diễn, Lâm Mộng Thanh cùng đáp lời.

Mạc Kỳ Hàn trầm ngâm, lại nói: "Mặt khác, ngày mai phụ hoàng mẫu hậu đi đến núi Ngũ Đài, trẫm lo lắng Mạc Kỳ Minh cũng sẽ có hành động, Nhưng, trong ngoài kinh đô đã khống chế nghiêm mật, hắn sẽ không thể dẫn thiết huyết sát thủ ra khỏi kinh thành, nhưng mà, chỉ sợ có bất trắc, Lục đệ Thất đệ đi theo phụ hoàng mẫu hậu, điều một ngàn cấm vệ quân bảo vệ, biết không?"

"Thần đệ tuân chỉ!" Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục chắp tay nhận lệnh.

Mạc Kỳ Hàn chớp đôi mắt sâu thẳm, trầm giọng nói: "Hi vọng như trẫm sở liệu, Mạc Kỳ Minh hận chính là trẫm, chỉ có trẫm chết, hắn mới có cơ hội đoạt được giang sơn Đại Minh, hắn hẳn là sẽ không đặt mục tiêu ở trên người phụ hoàng mẫu hậu, dù sao, giết bọn họ không có ý nghĩa, người hắn muốn giết, vẫn là trẫm!"

Sau bữa trưa, Mạc Kỳ Hàn không yên tâm lắm đi cung Long Dương.

"Phụ hoàng, ngày mai tất cả đều phải cẩn thận!" Mạc Kỳ Hàn nghiêm trọng nói.

"Không có chuyện gì, phụ hoàng cũng không yên tâm con, sợ con sẽ có việc phát sinh ngoài ý muốn." Mạc Ngự Minh nói.

Mạc Kỳ Hàn cười, "Nhi thần càng không sao, nhi thần số mạng cao, hắn giết không nổi nhi thần."

"Ừ, bố trí nhất định phải nghiêm mật, không được để sai sót." Mạc Ngự Minh nắm tay Mạc Kỳ Hàn, trịnh trọng nói.

Mạc Kỳ Hàn gật đầu, "Vâng."

"Nha đầu Mạn Mạn còn ói sao?" Mạc Ngự Minh hơi nhíu mày, "Phụ hoàng thấy mặt sắc nó sáng nay không tốt, nói là đồ ăn sáng chưa ăn vào, lại ói ra."

"Thật không? Mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều, tại sao lại ói?" Giữa lông mày Mạc Kỳ Hàn lộ ra vài phần lo lắng, hướng Mạc Ngự Minh chắp tay nói: "Nhi thần bây giờ đi về nhìn xem."

Mạc Ngự Minh cười nói: "Đi thôi, nha đầu kia hiện tại thân mang thai, cần phải chăm sóc tốt."

"Vâng, nhi thần cáo lui!"

Mạc Kỳ Hàn quay người ra khỏi cung Long Dương, bước nhanh về cung Đế Hoa.

*****

"Mạn Mạn, sao rồi? Hôm nay lại không thoải mái sao?" Trong mật thất, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn nằm trên giường, đau lòng hỏi.

Lăng Tuyết Mạn buồn ngủ, mông lung cọ xát trong lòng Mạc Kỳ Hàn, nhếch miệng nói: "Không sao, buổi sáng không thoải mái mà thôi, giữa trưa ta ăn nhẹ, không có ói nữa."

"Ừ, đã hai tháng rồi, sư phụ nói đến ba tháng sẽ tốt hơn, Mạn Mạn, làm nàng chịu khổ!" Mạc Kỳ Hàn nắm tay Lăng Tuyết Mạn chậm rãi siết chặt, kề sát mặt nàng, nhẹ giọng nói.

"Ha ha, nữ nhân nào không khải chịu khổ một lần? Nếu ta chiếm thân thể này, liền vì nàng làm ít chuyện, lại nói, vì nam nhân mình yêu sinh em bé, là chuyện hạnh phúc!" Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, cười, nắm tay Mạc Kỳ Hàn dán lên mặt nàng, cười cười nói: "Ta cũng không thể vì sợ chịu khổ, mà mượn bụng sinh con đi?"

"Cái gì là mượn bụng sinh con?" Mạc Kỳ Hàn kỳ quái nói.

Lăng Tuyết Mạn nói: "Chính là mượn bụng nữ nhân khác sinh con cho chàng, ha ha, ta cũng không cho chàng chạm vào người khác!"

"A, không mượn, chính chúng ta sinh hoàng nhi." Mạc Kỳ Hàn ý cười thật sâu, cúi đầu, chạm nhẹ môi Lăng Tuyết Mạn một chút, nói: "Mạn Mạn, hiện tại nàng có thể tự do ra vào cung Đế Hoa, trẫm đã nhốt Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di trong cung rồi!"

"Ừ."

"Ngày mai, trẫm phải đi thái miếu, sẽ rất vội, ban ngày nàng ở cùng sư nương, Xuân Đường Thu Nguyệt, ngàn lần không được rời họ một bước, biết không?" Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt nói.

Lăng Tuyết Mạn nâng nâng mắt, chu miệng nói: "Buổi tối chàng về chưa? Không cho ta rời họ, có phải có chuyện gì sắp xảy ra hay không? Chàng sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Buổi tối sẽ trở lại, không có chuyện gì, chỉ là trẫm lo cho nàng, nàng hiện tại không chỉ có một mình, mọi chuyện đều phải cẩn thận, để tránh động thai, biết không?" Mạc Kỳ Hàn khẽ nhíu mày, nhỏ vụn dặn dò.

"Đã biết, ta sẽ nghe lời, đây là em bé đầu tiên của chúng ta... ta sẽ bảo vệ nó thật tốt." Bên môi Lăng Tuyết Mạn tràn ra tươi cười, nghiêm túc gật đầu.

Mạc Kỳ Hàn hài lòng mỉm cười, ôm sát thiên hạ trong lòng.

Nhưng mà, cơ trí như Mạc Kỳ Hàn, lại không thể lường trước, một trận chiến cuối cùng này, lại không theo dự tính của hắn, kế hoạch hoàn toàn bị phá vỡ -

...................

Bầu trời xanh biếc, không có một gợn mây, gió thổi nhè nhẹ.

Ngoài cổng Tuyên Hoa, hai chiếc ngự liễn đi song song, văn võ bá quan đứng cúi đầu, trước sau là Ngự Lâm quân, đại nội thị vệ, cấm vệ quân, khí thế anh dũng, thanh thế to lớn.

Trước ngự liễn, Mạc Ly Linh cung kính đứng ở phía dưới, Thái Thượng Hoàng Mạc Ngự Minh cùng Thái Hậu Lương Khuynh Thành mỉm cười đối mặt quần thần, Mạc Kỳ Hàn đứng trước quần thần, khí thế bức người.

"Canh giờ đến – "

"Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu nương nương khởi giá – "

Từ An cầm phất trần, cao giọng hô lên.

"Nhi thần cung tống Thái Trên Hoàng! Cung tống Thái Hậu nương nương!"

Mạc Kỳ Hàn bước ra một bước, quỳ xuống, tiếng nói vang vọng, thấu tận trời cao!

"Chúng thần cung tống Thái Thượng Hoàng! Cung tống Thái Hậu nương nương – "

Quần thần cùng quỳ, cúi đầu lạy.

Một chiếc ngự liễn chạy ra, một trăm Ngự Lâm quân đi trước mở đường, bên trái, bên phải, phía sau xe ngựa đều có cấm vệ quân bảo vệ nghiêm mật, Mạc Ly Linh được vinh hạnh cùng ngồi trong ngự liễn, Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Dục cưỡi ngựa hai bên, đại đội người ngựa từ từ ra khỏi cổng Tuyên Hoa, ra khỏi thành, hướng về núi Ngũ Đài.

Nhìn Mạc Ngự Minh rời đi, sau đó Mạc Kỳ Hàn cũng lên ngự liễn, ngồi vào trong, con ngươi thâm thúy đảo qua Mạc Kỳ Minh đứng phía trước bách quan, nhàn nhạt mở miệng, "Khởi giá đến thái miếu!"

"Hoàng thượng có chỉ! Khởi giá – "

Ngự liễn lên đường, bách quan cùng tới, trước sau có vô số Ngự Lâm quân cùng thị vệ đại nội.

Một lúc lâu sau, tới thái miếu.

Mạc Kỳ Hàn thống lĩnh văn võ bá quan khai đàn, hiến tế, đọc tế văn, ba quỳ chín lạy, cầu trời ban phúc.

"Trẫm, Đại Minh Hiến Tông Hoàng đế thứ tám Mạc Kỳ Hàn, cầu nguyện trên trời phù hộ nước Đại Minh ta, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, trăm họ an cư, biên giới an bình..."

"Cầu phúc xong! Thủ miếu – "

Từ An cao vút hô lên, bách quan dập đầu, "Thủ miếu – "

Ngay phía trước, trên nệm êm màu vàng, Mạc Kỳ Hàn nghiêm chỉnh quỳ, trước mặt là cái bình khổng lồ, bên trên ba cây nhang cháy sáng, khói lượn lờ bay lên.

Cùng lúc đó, ngự liễn chở Mạc Ngự Minh đã ra khỏi kinh thành, dọc theo Kinh An mà đi, Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Dục luôn cảnh giác, đề phòng trái phải, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Ở bên trong xe ngựa, Mạc Ly Linh hiếu thuận đấm bóp bả vai Mạc Ngự Minh, thỉnh thoảng, nhẹ nhàng hỏi: "Hoàng gia gia, lực tay của con có vừa không?"

"Ha ha, Linh nhi, rất vừa phải, thật thoải mái." Mạc Ngự Minh từ ái cười, ngừng một chút, hỏi: "Ở trong phủ, có thường xuyên bóp vai cho phụ Vương mẫu thân không?"

"Thưa Hoàng gia gia, bóp vai cho mẫu thân nhiều hơn một chút, phụ Vương ngày thường bận rôn, ít gặp, cũng ít bóp vai." Mạc Ly Linh đáp.

Thái Hậu mỉm cười, nói: "Linh nhi, trong nhận thức của con, phụ Vương con là người như thế nào? Nói thật cho hoàng nãi nãi, hoàng nãi nãi muốn nghe."

"Hồi hoàng nãi nãi, phụ Vương con..." Mạc Ly Linh chần chờ, ngừng một hồi lâu, mới rầu rĩ nói:"Ngài tương đối khô khan, có chút lạnh lùng, thật nghiêm túc, trên cơ bản con không từng nhìn thấy ngài cười, một tháng phụ Vương sẽ kiểm tra việc học văn võ huynh đệ chúng con một lần, nếu là làm tốt, ngài sẽ sờ đầu của chúng con, nói vài câu, nếu không tốt, phụ Vương sẽ rất tức giận lạnh mặt, sau đó phạt chúng con quỳ, không được ăn cơm, có khi sẽ dùng roi đánh, à, cũng có lúc dạy chúng con luyện kiếm, trong nhận thức của con, phụ Vương chính là một người đặc biệt nghiêm khắc." (Ấy thế mà với A Mạn thì hắn lại cưng chiều, lại sủng như thế. Haizz.. )

"Vậy sao? Vậy phụ Vương con bình thường hay nói về cái gì? Có nói gì đặc biệt không?" Thái Hậu nhíu mày, lại hỏi: "Ví dụ như, có đề cập tới chuyện gia gia nãi nãi con không?"

Mạc Ly Linh ngây cả người, nghĩ một lát, lắc đầu, "Không có, phụ Vương chưa bao giờ đề cập qua, Linh nhi cũng không biết."

"Vậy à!" Mạc Ngự Minh có chút buồn bã gật đầu, Mạc Kỳ Minh một chữ cũng không nói, có phải không hề muốn con hắn kế thừa thù hận của trưởng bối không?

"Hoàng gia gia, con biết trong phòng phụ Vương có một gian mật thất, nhưng phụ Vương không cho phép ai đến gần, lúc trước con vô tình phát hiện, kết quả phụ Vương rất tức giận, khiển trách con, về sau, phụ Vương nói với con mấy lời con nghe không hiểu, đại khái là bảo con không được tính tình lạnh lùng giống như ngài, không được thù hận bất kỳ người nào."Mạc Ly Linh cau mày, suy tư nói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)