Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 145

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 145
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một màn này, đều rơi vào đáy mắt Mạc Kỳ Minh, đồng tử phút chốc co lại hết sức nhanh, gắt gao nhìn thẳng vào ngọc bội trong lòng bàn tay Lăng Tuyết Mạn, rồi sau đó chậm rãi nheo mắt lại.

Nếu nam nhân kia là Hoàng thượng, như vậy Hoàng thượng lung lạc hai người Hạ Bạch, mục đích là làm Hạ Chi Tín mất quân quyền, cũng đã rõ ràng!

Hết thảy, đều là vì vặn ngã hắn!

Tang Phượng để lộ bí mật! Nguyên nhân cái chết của tiền thái tử, hết thảy, Mạc Kỳ Hàn đã sớm biết!

Thì ra, Mạc Kỳ Hàn, hắn mới là kẻ thâm sâu nhất trên đời này!

Hiện thời, cho dù hắn muốn rời khỏi, người nọ cũng sẽ không để hắn lui ra, trận ám đấu nhiều năm này, rốt cục đã sắp bày ra trên mặt bàn!

Giang sơn mĩ nhân, đều muốn được sao?

Làm sao có thể!!

Lăng Tuyết Mạn vuốt vuốt ngọc bội trong tay, mặt hài lòng cười, nhìn vào trong mắt Mạc Kỳ Hàn, lại thêm vài phần nhu tình, ngọt ngào tựa sát hắn, trong đầu cũng là tính toán nàng nên bỏ chạy như thế nào.

"Mạn Mạn, chớ quên chuyện nàng đáp ứng trẫm!" Mạc Kỳ Hàn đưa một chén rượu tới bên môi, nhẹ nghiêng mặt, nói nhỏ ở bên tai Lăng Tuyết Mạn.

"Ha ha!" Lăng Tuyết Mạn thẹn thùng mỉm cười, "Hoàng thượng, Mạn Mạn mệt mỏi, muốn đi về nghỉ trước, được không?"

"Sao? Mệt mỏi? Được rồi, nàng lui ra đi!" Mạc Kỳ Hàn gật đầu.

Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt, đứng lên, quỳ xuống cáo lui.

Con ngươi đen sâu nhìn theo bóng lưng bé bỏng đi ra điện Thái Hòa, tà mị nhếch môi, chậm rãi uống xong chén rượu, mắt bất động thanh sắc dời về phía dưới đài, thật lâu sau, lạnh lùng cười, chó bị ép đến đường cùng, nên muốn nhảy tường rồi?

"Hoàng thượng!" Từ An bên cạnh, ghé lỗ tai nói nhỏ, "Nương nương lấy trộm ngọc bội của Hoàng thượng."

Tay Mạc Kỳ Hàn cầm chén rượu căng thẳng, trong mắt dần dần nổi lên ý lạnh, trầm mặc vài giây, dùng khẩu hình trả lời: "Ngươi đi theo dõi nàng."

Từ An gật đầu một cái, khom người làm lễ.

Lăng Tuyết Mạn ra khỏi điện Thái Hòa, Hoa Mai bà bà đã tới, hai người cùng nhau đi về Hoán Y Cục.

Trở về nhà, Hoa Mai bà bà đi đốt bếp lò, Lăng Tuyết Mạn ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, vuốt ngân phiếu mấy trăm lượng mà nàng đã tích góp từng li từng tí, sờ trang sức trên lỗ tai, tính toán những thứ này cũng đủ cho nàng sống mấy năm bên ngoài, như vậy, phải thừa dịp đêm nay, hắn còn ở điện Thái Hòa, đúng là cơ hội, bằng không ngọc bội sáng mai bị hắn lấy đi, mất đi cơ hội tốt.

Nghĩ nghĩ, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên che bụng, ngập ngừng, run giọng nói: "Bà bà, con đau bụng."

"Hả? Như thế nào? Nha đầu Mạn Mạn, bụng con đau nơi nào?" Hoa Mai bà bà cả kinh, vội vàng buông bó củi trong tay, đi tới, lo lắng hỏi.

"Chính là chỗ này, bà bà, làm sao bây giờ? Đứa nhỏ..." Lăng Tuyết Mạn vặn vẹo, sắc mặt hơi tái.

"Trời ạ, nha đầu, con chờ một chút, bà bà lập tức đi tìm Hàn tiểu tử!" Hoa Mai bà bà nói một câu, liền xoay người chạy đi.

Lăng Tuyết Mạn ngừng vài giây, vội xuống đất, mở rương quần áo tùy tiện lục ra mấy bộ y phục cùng một khối vải, nhanh chóng gói kỹ, sau đó ôm vào trong ngực, đóng sập cửa mà đi.

Hoa Mai bà bà có võ công, đương nhiên đi nhanh, Lăng Tuyết Mạn muốn tranh thủ thời gian, vài bước chạy ra khỏi Hoán Y Cục, hướng đến cổng Vĩnh Đức.

Mạc Kỳ Hàn không tiện rời đi, liền vẫy tay một cái về phía Xuân Đường Thu Nguyệt trong điện Thái Hòa, sau khi Lăng Tuyết Mạn đi rồi, Mạc Kỳ Minh ngồi lại trong chốc lát, liền nói nhỏ vài câu với Mạc Kỳ Diễn bên cạnh, sau đó đứng dậy rời buổi tiệc đi ra ngoài.

Mạc Kỳ Hàn vỗ trán, phân phó: "Trẫm hơi đau đầu, đi xuống pha cho trẫm trà an thần!"

Xuân Đường Thu Nguyệt giương mắt nhìn về phía cửa điện, lúc này hiểu ý, lập tức nói: "Vâng, nô tì đi ngay!"

Dứt lời, hai nha đầu đi ra, lặng lẽ theo đuôi Mạc Kỳ Minh.

Hạ Lệ Nhân nhích lại gần, thân thiết nói: "Hoàng thượng, nô tì giúp ngài xoa xoa đi!"

"Không cần, trẫm nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Mạc Kỳ Hàn dựa người ra sau, thản nhiên nói.

Bạch Tử Di thấy thế, không nói nữa, trong lòng dấy lên mùi vị không tốt, nghĩ đêm nay đại khái sẽ là Lăng Tuyết Mạn thị tẩm, siết chặt cái khăn tội nghiệp trong tay.

Trong bóng đêm, Mạc Kỳ Minh bước nhanh đi về phía Hoán Y Cục, còn chưa tới, từ xa xa đã nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn ôm cái gì đó trong lòng, chạy đi hướng tây nam.

Dưới chân dừng lại, suy tư sơ qua, Mạc Kỳ Minh liền lặng yên không một tiếng động đuổi theo.

Mà Xuân Đường Thu Nguyệt cũng không dám tiến quá gần, hai nàng võ công yếu kém, đến gần một chút, Mạc Kỳ Minh sẽ phát hiện, khoảng cách quá xa, nhất thời không nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn, chỉ ngừng hô hấp, đi theo Mạc Kỳ Minh.

Lăng Tuyết Mạn men theo lối đi, chạy đến trên hành lang, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một bóng đen, nàng kinh hãi lảo đảo lui lại, lại giẫm phải váy, mất thăng bằng muốn té xuống!

"Mạn Mạn!"

Mạc Kỳ Minh vội vàng đưa tay chụp tới, kịp thời kéo Lăng Tuyết Mạn lại, thuận thế mang nàng vào trong lòng, vội hỏi: "Mạn Mạn, nàng muốn đi đâu?"

"Tam Vương gia?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, chưa tỉnh hồn vỗ vỗ ngực, vội tránh thoát hắn, "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngài không được phi lễ ta! Mau thả ta ra!"

"Mạn Mạn, nàng nói cho ta, nàng muốn đi đâu?" Mạc Kỳ Minh không buông tay, trầm giọng hỏi.

"Ngài quản ta đi nơi nào sao? Ta muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó!" Lăng Tuyết Mạn gầm nhẹ, liều mạng giãy dụa.

Mạc Kỳ Minh nhíu mày, giữ hai tay Lăng Tuyết Mạn lại, đoạt lấy gói đồ trong ngực nàng, dưới ánh trăng, nhìn nàng, hỏi: "Nàng muốn rời khỏi hoàng cung? Rời khỏi Hoàng thượng sao?"

"Đúng vậy, ta phải đi, ngài không được đi báo!" Lăng Tuyết Mạn nói xong, dùng sức đá chân Mạc Kỳ Minh, "Trả gói đồ lại cho ta!"

"Một mình nàng có thể ra hoàng cung sao? Nàng đi ra ngoài có khả năng đi đến đâu đây?"Mạc Kỳ Minh không nhúc nhích, lạnh lùng hỏi.

"Ta đã có biện pháp, không cần ngài xen vào việc của người khác!" Lăng Tuyết Mạn tức muốn chết, quay đầu nhìn một cái, sốt ruột khó nén nói: "Ngài không cần làm chậm trễ thời gian của ta, nhanh buông ta ra!"

"Nàng muốn dùng ngọc bội của Hoàng thượng xuất cung? Biện pháp này không tốt, ngọc bội quá quý, nàng vừa đi, thị vệ sẽ lập tức bẩm báo cho Hoàng thượng, nàng rất nhanh sẽ bị bắt trở về, nếu muốn an toàn, đi theo ta!" Mạc Kỳ Minh trầm giọng nói.

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, "Ngài? Nhưng ta không nghĩ ở cùng với ngài, ta... ta muốn tự mình đi!"

"Vậy cũng được, ta đưa nàng xuất cung, đi ra ngoài lại quyết định tiếp." Mạc Kỳ Minh tạm lui một bước, nói xong, liền kéo Lăng Tuyết Mạn đi về phía tường thành tối tăm bên phải.

Xuân Đường Thu Nguyệt đã tới, gặp Từ An, ba người thương lượng, xem tình hình này, có vẻ như Lăng Tuyết Mạn đã bị mang đi, dưới tình thế cấp bách, Xuân Đường nhanh nói: "Từ tổng quản, ngài lập tức báo cho Hoàng thượng, nô tì cùng Thu Nguyệt sẽ bám theo bọn họ!"

"Được." Từ An trả lời một tiếng, vội chạy về phía điện Thái Hòa.

Xuân Đường cùng Thu Nguyệt liếc nhau, hai người nhặt lên một cục đá, kẹp giữa hai ngón tay, búng về phía Mạc Kỳ Minh!

*****

Cảm giác từ phía sau lưng bị đánh tới, ánh mắt Mạc Kỳ Minh căng thẳng, bao quát Lăng Tuyết Mạn, hai thân mình nhanh chóng nghiêng qua vừa, linh hoạt tránh được hai cục đá kia.

"A!" Lăng Tuyết Mạn hét lên một tiếng, một cái tát về phía tay che trên ngực nàng, "Ngài phi lễ ta!"

"Ta không cố ý!" Mạc Kỳ Minh nhíu mày, dời tay ôm lên vai Lăng Tuyết Mạn, muốn vận khinh công mang nàng bay về phía tường thành, ai ngờ, Lăng Tuyết Mạn lại phản kháng, kéo tay hắn ra, miệng kêu, "Ngài chính là cố ý nhân cơ hội ăn đậu hủ của ta! Ngài không biết xấu hổ!"

"Ta không có! Vừa rồi có người đánh lén, ta vô tình thôi!" Mạc Kỳ Minh giải thích trong tình thế cấp bách, vừa lôi kéo Lăng Tuyết Mạn đi về phía trước, vừa vểnh tai nghe động tĩnh phía sau, tùy thời chuẩn bị đối phó kẻ địch.

Lăng Tuyết Mạn lại cực không phối hợp, dùng sức lắc lắc thân mình về phía sau, "Ta không đi theo ngài, ngài đúng là sắc lang, đi ra ngoài ngài nhất định sẽ càng phi lễ ta!"

"Nàng không đi, là muốn bị Hoàng thượng phát hiện đuổi theo sao?"

Mạc Kỳ Minh tức giận vô cùng, giảm thấp thanh âm, vừa nói xong, hai ngón tay điểm huyệt Lăng Tuyết Mạn, thân mình Lăng Tuyết Mạn mềm nhũn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, Mạc Kỳ Minh liền ôm nàng lại, chân muốn phóng lên, sau lưng đã có thanh âm truyền đến!

Khẽ nguyền rủa một tiếng, Mạc Kỳ Minh linh hoạt chuyển người sang, Xuân Đường Thu Nguyệt đánh ra cục đá thất bại, lúc này đều tự xé quần áo, kéo xuống một khối vải, sau đó hai tay bổ ngang dọc bổ về phía Mạc Kỳ Minh!

Mạc Kỳ Minh cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu, bây giờ còn không phải thời điểm chính thức trở mặt, hắn không thể để cho người khác quang minh chính đại thấy là hắn!

Dù chưa quay lại, thân hình cũng là cực nhanh né tránh, sau đó hòa nhập vào hoàn toàn bóng đêm!

Xuân Đường Thu Nguyệt cảm thấy khốn đốn, bên này không có đèn cung đình, giơ tay không thấy năm ngón tay, hơn nữa cực kì yên lặng, đến thủ vệ cũng không có, hai nàng nào dám lại ra tay, nhỡ ngộ thương Lăng Tuyết Mạn thì sẽ là chuyện lớn!

"Nha đầu Mạn Mạn!"

Đang lúc lo lắng, chợt nghe một tiếng la dùng nội lực phát ra truyền đến, Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức vui mừng, Xuân Đường theo dõi Mạc Kỳ Minh, Thu Nguyệt vội huýt gió, Mạc Kỳ Minh thình lình phản công, một tay mang theo Lăng Tuyết Mạn, một tay vung lên, tung một chưởng bổ về phía Thu Nguyệt, Xuân Đường căn bản không có khả năng ngăn cản, Thu Nguyệt tránh không kịp, vai phải trúng chưởng, bị lực quá mạnh đẩy lui bốn năm bước, ngã xuống đất!

Xuân Đường kinh hãi, sợ làm bị thương Lăng Tuyết Mạn, lại sợ ngăn không được Mạc Kỳ Minh, vì vậy, sợ đầu sợ đuôi, mồ hôi đầu đầy, phân tâm một cái, liền trúng một chưởng, trong cổ họng nhất thời trào lên một cỗ ngai ngái, "Oa!" phun ra, thân mình bị đánh bay trở về!

Ba bóng đen cấp tốc bay đến, Vô Cực vội vàng tiếp được thân mình Xuân Đường, vừa xoay người lui, Hoa Mai bà bà không nói một lời, hai tay vung lên, thân hình nhanh như điện tấn công Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh bởi vì mang theo Lăng Tuyết Mạn, không thể xuất ra toàn lực, mà hai chiêu tung ra, hắn liền kinh hãi phát hiện, hắn không phải là đối thủ của người mới tới!

Hoa Mai bà bà cũng không ham chiến, chỉ đánh một chiêu, Mạc Kỳ Minh vội vàng nghênh chiêu, bà lại thay đổi chiêu thức cực nhanh đánh tới hắn, hắn tránh không kịp, phân tâm một cái, Lăng Tuyết Mạn bị Hoa Mai bà bà đoạt lại, rồi sau đó lại tung một chưởng hướng mặt của hắn, Mạc Kỳ Minh kinh hãi, võ công cao cường quỷ dị như vậy, cả đời hắn chưa thấy, trừ bỏ đêm nguyên tiêu hai năm trước ở ngoài thành gặp lão già kia!

Mạc Kỳ Minh rút lui, không có ràng buộc, thân pháp của hắn tất nhiên là nhanh hơn rất nhiều, mà Hoa Mai bà bà chỉ có ý đoạt lại Lăng Tuyết Mạn, thấy Mạc Kỳ Minh bỏ chạy, liền dừng truy kích, trong nháy mắt, liền không thấy người nữa.

"Mạn Mạn?"

Hoa Mai bà bà kêu một tiếng, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, Thu Nguyệt đã được Vô Ngân đỡ lên, suy yếu dựa ở trên vai Vô Ngân, gương mặt trắng bệch như giấy, nhìn đến Lăng Tuyết Mạn, vui sướng toét miệng, "May mắn... May mắn là lão tiền bối kịp đến đây!"

"Mạn Mạn bị Mạc Kỳ Minh làm gì rồi? Vì sao không phản ứng?" Hoa Mai bà bà thất kinh hỏi.

"Nương nương... bị điểm huyệt!" Thu Nguyệt yếu ót nói xong, trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi.

"Thu Nguyệt!"

Vô Ngân gọi một tiếng, vội nhìn về phía Vô Cực ôm Xuân Đường, "Làm sao bây giờ?"

"Hoàng thượng sắp tới, chờ ngài định đoạt!" Vô Cực lo lắng đáp, nhìn cô nương trong lòng, nói:"Hai nha đầu bị thương nguy hiểm, không biết chủ tử có thể khai ân, mời Thiên Cơ lão nhân chữa thương hay không!"

Hoa Mai bà bà nhìn Lăng Tuyết Mạn trong lòng, chần chờ một chút chưa giải huyệt, sợ Lăng Tuyết Mạn nhìn đến tình huống trước mắt sẽ bị dọa ngất đi, lại nhìn Xuân Đường Thu Nguyệt, ra tay phong bế huyệt đạo vết thương trên người bọn họ, phòng ngừa mất máu quá nhiều, sau đó nói: "Thật là hai nha đầu trung tâm, tiếc là võ công quá thấp!"

"Năm đó chủ tử lệnh hai chúng ta dạy bọn họ võ công, chúng ta nghĩ nam nữ khác biệt, sợ tiếp xúc tay chân sẽ gây ra bàn tán, làm hỏng danh tiết hai cô nương, nên chỉ dạy hai năm, hơn nữa không dạy cho tốt, hiện tại... Sớm biết như thế, liền..." Vô Ngân nói rất là rối rắm, vẻ mặt rất là hối hận.

Lát sau, nghe được tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, ba người vội quay đầu nhìn lại, Từ An cầm đèn lồng dẫn đường, Mạc Kỳ Hàn gấp rút chạy đến.

"Tham kiến Hoàng thượng!" Vô Cực Vô Ngân không thể quỳ, liền cúi đầu nói.

Mạc Kỳ Hàn vừa đến, chưa kịp nhìn đã lên tiếng hỏi."Như thế nào? Chặn được người sao?"

"Ở chỗ này!" Hoa Mai bà bà nói, "Mạc Kỳ Minh chạy, nha đầu bị điểm huyệt."

"Sao?" Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn, xem một cái, sau đó liếc về phía Xuân Đường Thu Nguyệt, ánh mắt căng thẳng, "Bọn họ bị thương?"

"Vâng, Hoàng thượng, thương thế cực kì nghiêm trọng, Xuân Đường trúng một chưởng vào ngực, Thu Nguyệt bị thương trên vai phải." Vô Cực đáp.

Mạc Kỳ Hàn biến sắc, trầm giọng nói: "Vô Cực Vô Ngân, lập tức lấy xe ngựa, đem Xuân Đường Thu Nguyệt về Tứ Vương phủ, giao cho sư phụ chữa thương, lệnh Vô Giới tiếp tục ở lại trông coi Hương Đàn Cư, bẩm báo tin tức."

"Vâng, nô tài tuân mệnh!" Vô Cực Vô Ngân nhận lệnh, liền đều ôm cô nương trong lòng, nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn dời đến trên mặt Lăng Tuyết Mạn, dừng lại một chút, giải huyệt đạo của nàng.

Lăng Tuyết Mạn chậm rãi mở to mắt, nhờ đèn lồng của Từ An, có thể thấy rõ khuôn mặt trên đỉnh đầu, "A -" kinh hô một tiếng, sau đó giằng co kịch liệt.

Mạc Kỳ Hàn không nói được một lời, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, buông tay, thả Lăng Tuyết Mạn xuống dưới, Lăng Tuyết Mạn không nói cái gì, quay người chạy đi, bởi vì nhớ kỹ mình mang thai, nàng chạy rất chậm, mở to hai mắt nhìn đường dưới chân, bước chân hết sức ổn định.

"Hàn tiểu tử, sao con thả nàng chạy đi?" Hoa Mai bà bà giật mình hỏi.

*****

"Để nàng chạy, trẫm cũng muốn nhìn xem, nàng có bản lĩnh chạy đến chỗ nào?" Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn âm trầm, nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn, trong mắt thâm thúy, hai tay chắp ở sau người, bỏ lại một câu, "Ở chỗ này chờ trẫm!" Sau đó liền cất bước đuổi theo.

Lăng Tuyết Mạn chỉ lo trốn chạy, gói đồ không có, thò tay sờ sờ ngọc bội nàng giấu trong cái yếm, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, nàng không để trong bao đồ a!

Nhưng chạy một chút, bước chân không khỏi chậm lại, đầu óc có chút phản ứng, Tình nhân không có ngăn nàng sao? Thế nhưng thả nàng đi rồi? Hắn... không tức giận nàng sao? Vừa nghĩ như thế, không khỏi mím môi, hừ, không cần thì không cần, ai hiếm lạ! Hắn đuổi Tam Vương gia đi, nhất định là đến chê cười nàng! Nam nhân thối, nàng có chết cũng không thể cùng mười mấy nữ nhân hầu hạ một chồng!

Mạc Kỳ Hàn yên lặng đi theo, bước chân hết sức nhẹ, nếu như nàng quay đầu lại, là có thể nhìn thấy hắn, nhưng nàng không quay đầu lại, mà từ chạy biến thành đi, thấy sắp đến cổng Vĩnh Đức, nàng lại dừng, đi đến tường thành ngồi chồm hổm xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân.

"Cửa cung mở rất rộng, sao không chạy ra?

Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên thanh âm sẳng giọng, Lăng Tuyết Mạn chậm rãi ngẩng đầu, trong bóng tối, hắn như đỉnh Thái Sơn ngăn chặn tất cả đường đi của nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, cho dù là bóng tối, nàng vẫn có thể nhìn đến cặp sáng quắc của hắn, trong con ngươi kia, trong giọng điệu kia, có tức giận sâu sắc!

Nàng ngậm miệng không nói, cắn môi nghiêng mặt.

"Lăng Tuyết Mạn, nàng câu dẫn trẫm, đùa giỡn trẫm, lên giường trẫm, mang thai long chủng của trẫm, nàng còn muốn chạy?" Mạc Kỳ Hàn gằn từng tiếng, nhìn nàng, tiếng nói rét lạnh như băng, "Trẫm nghĩ rằng, tối nay nàng nói lời ngon tiếng ngọt với trẫm, là ghen tị, là muốn cùng trẫm tiêu tan hiềm khích trước kia, không từng nghĩ, nàng đúng là nổi lên tâm kế, đùa giỡn trẫm! Lăng Tuyết Mạn, trẫm đã cho nàng ngôi vị hoàng hậu, nàng còn muốn trẫm làm gì nữa?"

Tâm, đột nhiên cảm thấy đau tê liệt, nàng bày ra tâm kế, còn hắn có bao nhiêu tâm cơ đây? Mù quáng tin hắn hai năm, nàng như người mù, hắn nói cái gì chính là cái đó, khi người mù bất thình lình hồi phục thị lực, lại phát hiện thì ra thế giới ở trong đầu chỉ là phác họa, khác hẳn hiện thực, hắn và nàng trong lúc đó, còn lại bao nhiêu tín nhiệm?

Mắt cụp xuống, Lăng Tuyết Mạn cố nén chua xót trong mũi, hít một hơi, lại ngước mắt, môi đỏ mọng mở nhẹ, tao nhã mà cười, "Thực xin lỗi Hoàng thượng, ta là nữ nhân không sạch, làm sao xứng làm hoàng hậu đây?"

"Nàng oán trẫm? Lúc ấy toàn thành mang lời đồn về nàng cùng Nhị ca, trẫm hạ chỉ nói nàng không sạch, bất quá là tương kế tựu kế, chẳng lẽ nàng sạch hay không sạch, trong lòng trẫm không biết sao?" Mạc Kỳ Hàn mím môi, giọng điệu mềm mỏng một phần.

Lăng Tuyết Mạn cười nhạo, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn, nói rõ ràng: "Mạc Kỳ Hàn, ta không muốn ở cùng một chỗ với chàng!"

"Vậy vì sao nàng không đi? Nàng đi đi! Đi ra cửa cung này, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại!" Mạc Kỳ Hàn đột nhiên không khống chế được, hai tay nắm bả vai Lăng Tuyết Mạn, kéo nàng đứng lên, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm, khàn giọng quát lên.

"Được! Ta đi!"

Môi Lăng Tuyết Mạn run rẩy, dùng sức đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, quay đầu chạy tới cửa cung.

"Cái gì vọng phu, cái gì mỗi ngày trông quân về, cái gì bồ lau sậy như tơ, cái gì kiên trinh vĩnh tùy, đều là giả! Tất cả đều là giả!"

Phía sau, Mạc Kỳ Hàn như bị bệnh tâm thần gầm lên, Lăng Tuyết Mạn đang chạy dần dừng lại, thân mình cứng ngắc, không bước nổi.

Trong trời đất, là lặng im, là tĩnh mịch trầm mặc, không còn một tiếng động nào nữa.

Cách xa cửa cung, thị vệ nghe được tiếng gầm, muốn xông tới, lại thấy được long bào màu vàng sáng kia, khiếp đảm dừng bước, sau đó coi như không thấy.

Đột nhiên, Lăng Tuyết Mạn quay lại, đứng cách ba trượng, rưng rưng kêu Mạc Kỳ Hàn, "Chàng đem Tình nhân của ta trả lại cho ta! Hắn là của ta! Hắn là người của ta!"

Mạc Kỳ Hàn chấn động, ngay sau đó, liền không chút do dự chạy vội tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, nghẹn ngào hỏi nàng, "Thế nào, nàng là muốn ở cùng một chỗ với Tình nhân của nàng sao? Hắn ở đây, luôn luôn ở đây, hắn cho tới bây giờ đều là của một mình nàng, chưa bao giờ thuộc về người khác, hắn đối với người khác lập mưu kế, làm thủ đoạn, nhưng đối với nàng, là cả trái tim, trời đất chứng giám! Nếu nàng còn có thể tin hắn, hắn vẫn nói là lời thề kia, tuyết nhớ hàn sương phát tề mi, sinh tử không rời đến đầu bạc!"

Thân mình Lăng Tuyết Mạn cũng chấn động, trên má có dòng lệ nóng bỏng chảy xuống, cũng nhịn không được nữa, nhào vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, ôm thật chặt hắn, thì thào, "Tình nhân... Tình nhân..."

"Mạn Mạn... Cho dù trẫm là Tình nhân, hay là Hoàng đế, tình yêu dành cho nàng, chưa từng giảm bớt một phần, nàng tin không? Tin không?" Mạc Kỳ Hàn cũng ướt hốc mắt, hai tay nắm lấy bả vai Lăng Tuyết Mạn, dần dần siết chặt.

"Tình nhân, ta tin... hiện tại ta tin rồi, mang ta về nhà... Có chàng, nơi đây liền là nhà của chúng ta." Lăng Tuyết Mạn khóc, nói đứt quãng, dán mình trong lồng ngực ấm áp của hắn, lòng tràn đầy quyến luyến.

"Được, về nhà, chúng ta về nhà."

Mạc Kỳ Hàn toét miệng, thỏa mãn cười, bồng người trong lòng lên, mở bước chân đi về Cung Đế Hoa.

Hoa Mai bà bà cùng Từ An buông lỏng khẩn trương, vui mừng đi theo sau.

Cung Đế Hoa.

"Đêm nay cung nữ Hoán Y Cục Lăng Tuyết Mạn thị tẩm!"

Mạc Kỳ Hàn nhìn cung nhân quỳ dưới thềm ngọc, trong giọng nói mang theo vui sướng nhè nhẹ, "Người đâu, đi đổi toàn bộ đệm chăn trong tẩm cung, hầu hạ chủ tử tắm rửa thay quần áo!"

"Vâng, Hoàng thượng!"

Một đám cung nữ thái giám quỳ lạy, "Chúc mừng Lăng nương nương!"

Lăng Tuyết Mạn có chút luống cuống, khẩn trương nhìn qua, Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, "Nàng bây giờ không có tẩm cung, tắm rửa ngay tại chổ của trẫm, đi thôi!"

"A, được." Lăng Tuyết Mạn gật đầu.

Nhìn các cung nữ giúp đỡ Lăng Tuyết Mạn vào trong điện, nụ cười trên mặt của Mạc Kỳ Hàn dần dần thu lại, "Từ An, dùng bồ câu đưa tin cho Lôi Việt, theo kế hoạch làm việc!"

"Vâng, Hoàng thượng!"

Từ An nghiêm trọng chắp tay, khom người lui ra ngoài.

Điện Thái Hòa, dạ tiệc bởi vì Hoàng thượng đau đầu nên đã kết thúc.

Thái tử Nam Chiếu cùng quan viên sứ đoàn, do Lục Vương gia cùng Thất Vương gia tiếp đãi, tạm ở trong cung.

Mà lúc Mạc Kỳ Minh xuất cung, đột nhiên bị hai thái giám truyền chỉ cản lại.

"Truyền khẩu dụ Hoàng thượng, lệnh Tam Vương gia ngày mai lâm triều, cùng thế tử lên điện, trẫm muốn khảo sát văn võ của hoàng trưởng tử Mạc Ly Hiên cùng tam Vương thế tử Mạc Ly Linh! Khâm thử!"

Mạc Kỳ Minh ngẩn người, trầm mặc một chút, chắp tay, nói "Thần tuân chỉ!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)