Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 142

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 142
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Đầu ta choáng váng, thôi, không học, chàng đa mưu túc trí, để thế hệ sau của ta học đi."Lăng Tuyết Mạn phiền chán khoát tay, nằm sấp ở trên bàn.

"Ha ha, đời người vốn chính là ván cờ, nàng nếu muốn trẫm tâm tư đơn giản, như vậy trẫm sớm thành bộ xương trắng trong tay người khác, làm sao còn có cơ hội làm phụ hoàng?" Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, kìm lòng không được đem lòng bàn tay phủ trên bụng Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: "Mạn Mạn, trong bụng nàng có cảm giác gì?"

"Không có." Lăng Tuyết Mạn miễn cưỡng trả lời một câu.

"Hôm nay có ói không? Hiện tại có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?" Mạc Kỳ Hàn ân cần hỏi han.

"Không muốn ăn."

"Như thế nào? Cảm xúc lại tệ như vậy?"

"Không có chuyện gì."

Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Còn phiền lòng vì lời nói của Tam Vương gia sao? Trẫm đối đãi nàng như thế nào, hắn không có tư cách đến phê phán, hắn cũng đừng mơ tưởng ở dưới mắt của trẫm mà mang nàng đi!"

Lăng Tuyết Mạn ngoái đầu nhìn lại, liếc Mạc Kỳ Hàn, lại nằm xuống lại chỗ cũ, buồn bã ỉu xìu nói:"Thích một người không có sai, các chàng là huynh đệ, các chàng đừng bởi vì ta mà huynh đệ bất hòa, yên tâm đi, ta sẽ không bỏ trốn cùng hắn."

"Ha ha, vậy được, trẫm muốn nghe chính là câu sau của nàng, muốn bỏ trốn, cũng chỉ có thể bỏ trốn cùng trẫm, sang năm đi, chờ nàng sinh tiểu hoàng tử, thân mình dưỡng tốt, trẫm dành thì giờ mang nàng ra kinh đi chơi." Mạc Kỳ Hàn cực kỳ vui mừng, nói xong thuận thế hôn trộm một cái, sau đó đắc ý nháy mắt.

"Choáng váng, không nghe câu đầu của ta!" Lăng Tuyết Mạn bực mình nói một câu, đối với Mạc Kỳ Hàn hôn trộm, cũng không kháng cự, tròng mắt quay tròn, ngẩng đầu, châm chước dùng từ, cười lấy lòng, làm nũng nói: "Tình nhân, Mạn Mạn của chàng hôm nay có ngoan không?"

"Sao? Nói tiếp!" Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, bất động thanh sắc cong khóe miệng.

Lăng Tuyết Mạn vô cùng thân thiết quay người ôm lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ tới cọ lui trước ngực hắn, nũng nịu mềm giọng nói: "Biết ta vì sao tâm tình không tốt không?"

"Vì sao?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, hỏi cực nghiêm túc.

"Ta muốn bảo vật của ta! Chàng biết đấy, ta mỗi ngày cùng chúng nó làm bạn, tình cảm rất sâu, bây giờ không có, trong lòng không có cảm giác an toàn..." Lăng Tuyết Mạn ủy khuất hít mũi một cái, trong mắt nổi lên nước mắt, ai oán nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Phu quân, ta không muốn sinh con."

"Sao? Cái gì?" Mạc Kỳ Hàn hơi thay đổi sắc mặt, ngừng một chút, đen mặt, "Nếu như trẫm trả cái rương lại cho nàng, trong lòng nàng liền có cảm giác an toàn, muốn sinh con phải không?"

"Có vẻ như... Có thể nói như vậy, nhưng không phải rất muốn sinh, vẫn là muốn bỏ đứa bé..."Lăng Tuyết Mạn nói chậm rãi, gương mặt khó xử.

"Câm miệng!" Mạc Kỳ Hàn trầm giọng ngắt lời, trừng mắt hung bạo: "Nàng bây giờ đã có thứ để uy hiếp trẫm! Nàng muốn mấy phế vật đó làm gì? Muốn để lại kỷ niệm phải không? Nói cho nàng biết, không cho! Muốn giữ, chỉ có thể giữ đồ của trẫm!"

"Được! Vậy chàng cho đi, đồ vật gì đó của chàng, lấy ra!" Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, cho là hắn sẽ cho nàng ngọc bội, khí thế liền cường hãn, vươn tay chờ mong.

"Ngày mai cho nàng, trẫm sai người tạo ra một cây trâm phù dung thuỷ tạ, ngày mai sẽ đưa tới." Mạc Kỳ Hàn mắt liếc, nói.

Lăng Tuyết Mạn hung hăng nuốt nước miếng, đen mặt, uốn éo thân, đi đến bên giường ngồi xuống.

"Mạn Mạn..." Mạc Kỳ Hàn không rõ chân tướng, mới nói chuyện, lại nghe có tiếng vang trên cửa đá, đứng dậy, mở ra, là Vô Giới.

"Nô tài quấy rầy Hoàng thượng!" Vô Giới chắp tay, thần sắc vô cùng lo lắng.

"Có việc gì?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày hỏi.

Cửa đá bị đóng lại, Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, dùng sức đi ấn cơ quan, nhưng nàng không hề có nội lực, mở không ra.

Trong dịch quán, lửa bốc lên tận trời, khắp nơi là thanh âm gào thét, kêu khóc, binh khí chạm vào nhau, còn có tiếng kêu thảm thiết của cấm vệ quân ngã vào trong vũng máu...

Vô Giới gật đầu, "Bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi hướng Tây Bắc có đạn tín hiệu phát ra, dịch quán có khả năng đã xảy ra chuyện!"

"Cái gì? Đáng chết! Nhất định là Mộng Thanh phát ra, tình huống nguy rồi!" Mạc Kỳ Hàn cả kinh, không chần chờ nói: "Vô Giới, truyền ý chỉ của trẫm, cùng Vô Cực Vô Ngân, tức khắc mang theo toàn bộ ám vệ đi tiếp viện, trẫm sẽ tới ngay!"

Vô Giới ngẩn người, vội hỏi: "Hoàng thượng, ngài không thể tự mình đi! Ngộ nhỡ..."

"Nhanh đi!" Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn phát lạnh, nói.

"Vâng, nô tài cáo lui!" Vô Giới khó xử chắp tay, nhanh chóng biến mất.

Mạc Kỳ Hàn vừa quay đầu lại, Lăng Tuyết Mạn liền đứng ở phía sau hắn, không đợi hắn mở miệng, nghiêm mặt nói: "Chàng... chàng đi đánh nhau?"

"Mạn Mạn, trẫm có việc gấp, nàng ở chỗ này, trẫm kêu Xuân Đường Thu Nguyệt vào cùng nàng, mệt hãy ngủ trước, không được chờ trẫm!" Mạc Kỳ Hàn nói xong, cũng không quay đầu lại, rời đi.

Vô số thiết huyết sát thủ như tử sĩ đánh tới, giết chết một đám, lại một đám thay vào, một ngàn cấm vệ quân trong nháy mắt, chết hơn phân nửa, một trăm vệ binh Nam Chiếu cũng ngã xuống một phần ba, sứ đoàn quan viên Nam Chiếu được cấm vệ quân cùng vệ binh bảo vệ lui ra khỏi biển lửa, ra ngoài dịch quán.

Lâm Mộng Thanh mặc áo giáp, mặt giận dữ, một kiếm đảo qua cổ họng của ba gã sát thủ, mắt thấy thái tử Nam Chiếu không địch lại, nhảy đến sau lưng trợ giúp, tuy nhiên, sát thủ có mục tiêu rất rõ ràng, lập tức chia làm hai nhóm, tấn công hắn và Hiên Viên Cốc Cẩn, cấm vệ quân thấy thế, cũng tự động chia làm hai nhóm, liều mạng phản kích!

"Bảo vệ thái tử quan trọng hơn!"

Lâm Mộng Thanh hét lớn một tiếng, một đội cấm vệ quân liền đi tiếp viện, mà hắn càng đánh càng phát hiện, lần này thiết huyết sát thủ có vẻ như không chỉ vì giết Hiên Viên Cốc Cẩn, còn giống như hạ quyết tâm muốn mạng của hắn!

"Đáng chết!"

Khẽ nguyền rủa một tiếng, Lâm Mộng Thanh xuất kiếm nhanh hơn, chiêu thức ác độc hơn, đều là mười phần lực đạo, máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu thảm liên tục, thân kiếm thấm máu, câu hồn đoạt phách, thiết huyết sát thủ kiêng kị rất nhiều, lại vẫn cố chết đánh tới!

Đang lúc đánh nhau, một ám tiễn bắn về phía Hiên Viên Cốc Cẩn, Lâm Mộng Thanh nhìn đến, thả người chắn phía trước Hiên Viên Cốc Cẩn, liền bị ám tiễn đâm vào đầu vai trái!

Hiên Viên Cốc Cẩn kinh hãi, "Lâm tướng quân! Lâm Phò mã!"

"Chịu đựng một chút! Viện binh sắp đến, chúng ta kiên trì trong chốc lát!" Lâm Mộng Thanh vặn vẹo mặt, gào lớn, lại cầm kiếm gia nhập cuộc chiến.

Thiết huyết sát thủ tất nhiên là hiểu được, muốn tốc chiến tốc thắng, vì vậy, càng bỏ mạng nhào tới!

Tại lúc nguy cấp, mười ba bóng đen từ trên trời giáng xuống, mười ba thanh kiếm lấy khí thế xuyên vân phá nguyệt vung về phía thiết huyết sát thủ!

Không sai, bọn họ đúng là Vô Cực Vô Ngân Vô Giới cùng mười ám vệ!

*****

Viện binh vừa đến, cục diện thay đổi rất nhanh. Trong tiếng kêu giết rung trời, có tiếng vó ngựa từ xa chạy tới!

"Là Ngự Lâm quân đến!"

Không biết là cấm vệ quân nào đó kích động hô một tiếng, bọn sát thủ thiết huyết thấy thế, lập tức thay đổi phương hướng công kích, toàn bộ nhanh chóng hướng về phía Lâm Mộng Thanh!

"Hỏng mất!"

Lâm Mộng Thanh chỉ còn kịp nghĩ đến hai chữ này, bốn phương tám hướng thụ địch, công kích mạnh như vậy, làm hắn vô lực chống đỡ, đánh trả càng không thể, trên vai còn không ngừng chảy máu!

"Phò mã gia, lui!"

Vô Ngân hô một tiếng, một kiếm đoạt lấy Lâm Mộng Thanh, ném hắn đến chỗ Vô Giới, nhóm ám vệ nhanh chóng thay vào, chặn thiết huyết sát thủ, Vô Cực che chở Nam Chiếu thái tử rút lui tới nơi an toàn.

Ngự Lâm quân cách không đến ba mươi thước!

Đại đội người ngựa tới, lập tức, Mạc Kỳ Hàn mặc quần áo đen, như lúc ở chiến trường, khí thế bàng bạc, quân lâm thiên hạ!

"Ám vệ nghe lệnh, đông thủ tây lấp, nam công bắc không, bao vây thích khách!"

Một tiếng thét dài, tám phương yên lặng!

Nhóm ám vệ nghe lệnh phá trận, Ngự Lâm quân thay thế cấm vệ quân mệt mỏi tấn công, thiết huyết sát thủ lập tức bị chặt đứt đường ra!

Nhưng, thiết huyết sát thủ cũng là thà chết không chịu lui, mắt thấy một đám ngã vào trong vũng máu, còn lại mười người, mà Mạc Kỳ Hàn biết rõ những sát thủ này nhận chính là lệnh chết, liền không muốn lưu người sống, nhưng thái tử Nam Chiếu ở bên cạnh, cần kẻ lấy khẩu cung, hắn liền hô: "Lưu lại người sống!"

Thiết huyết sát thủ còn dư lại nhanh chóng tấn công mấy kiếm, sau đó, đang lúc mọi người bất ngờ, đâm kiếm tự vận!

Nhiệm vụ thất bại, lấy cái chết tạ tội, cự tuyệt không tiết lộ thiên cơ của chủ tử, đây cũng là điều mà thủ hạ của Mạc Kỳ Minh phải tuân thủ!

"Trời đánh!" Lâm Mộng Thanh được Vô Giới kéo lại, thở phì phò, ngừng một chút, trên bờ vai rất đau, bỗng nhiên nhớ lại, vội kêu lên: "Hoàng thượng!"

"Vô Cực, các ngươi phụ trách dọn dẹp!"

Mạc Kỳ Hàn giao phó một tiếng, lập tức nhảy xuống ngựa, vài bước đi đến trước mặt Lâm Mộng Thanh, theo ánh lửa nhìn vai hắn, cau mày nói: "Không tốt, có vẻ như mũi tên có độc!"

"Cái gì? Không đâu, vậy còn chờ cái gì, nhanh tìm thần y đến!" Lâm Mộng Thanh cả kinh, biến sắc, túm tay áo Mạc Kỳ Hàn, kích động nói: "Hoàng thượng, vi thần chính là bị tai nạn lao động a! Thần không thể chết được, thần còn chưa thành thân đó!"

"Không có việc gì." Mạc Kỳ Hàn tiếp một câu, ra tay điểm huyệt vết thương của Lâm Mộng Thanh.

Lâm Mộng Thanh nghe vậy, trên mặt vui vẻ, kích động một chút, Mạc Kỳ Hàn lại nói tiếp: "Yên tâm đi, Nhã Phi không cần thủ tiết, cùng lắm thì trẫm tuyển thêm một phò mã cho nó!"

"Sư huynh! Huynh thế nhưng... thế nhưng... Ta... ta đây bị thương ở đâu ra? Đều là bị huynh làm hại! Ta..." Lâm Mộng Thanh vừa buồn vừa phẫn, chưa kịp phát tiết xong, hai mắt khẽ đóng, mất máu quá nhiều ngất đi rồi!

"Mộng Thanh!"

Mạc Kỳ Hàn biến sắc, thầm nghĩ, đùa hơi quá lố rồi! Nghiêng đầu, "Vô Ngân, Vô Cực, tức khắc đưa Lâm tướng quân tới Tứ Vương phủ, nhờ thần y chữa thương!"

"Vâng, Hoàng thượng!"

Vô Ngân, Vô Cực được ám vệ hộ tống, cõng Lâm Mộng Thanh, vận khởi khinh công bay đến hướng Tứ Vương phủ.

Còn lại Vô Giới cùng tổng quản Ngự Lâm quân, phó tướng cấm vệ quân đem người cứu hoả, cứu trị thương binh, thanh lí xác chết.

Thái tử Nam Chiếu Hiên Viên Cốc Cẩn chưa tỉnh hồn, quỳ xuống trước mặt Mạc Kỳ Hàn, "Thần Hiên Viên Cốc Cẩn tham kiến Hoàng thượng Đại Minh! Đa tạ Hoàng thượng kịp thời tới cứu viện!"

"Thái tử điện hạ, xin mau mau đứng lên!" Mạc Kỳ Hàn hai tay nâng dậy, chắp tay xin lỗi nói:"Làm cho điện hạ bị sợ hãi! Loạn đảng ám sát, là trẫm trị không nghiêm, trẫm vô cùng hổ thẹn!"

"Hoàng thượng, tình thế nguy cấp, may mắn được Lâm tướng quân xả thân cứu giúp, thần vô cùng cảm kích, nhưng Lâm tướng quân bị thương không nhẹ!" Hiên Viên Cốc Cẩn nghiêm trọng chắp tay nói.

"Hắn sẽ không có chuyện gì, thái tử điện hạ yên tâm đi!" Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, nói tiếp: "Thái tử điện hạ cùng trẫm vào cung, trẫm an bài điện hạ ở tạm trong cung, trẫm cam đoan sẽ không phát sinh việc ám sát lần nữa, không biết điện hạ nghĩ như thế nào?"

"Thần cẩn tuân Hoàng thượng an bài!" Hiên Viên Cốc Cẩn gật đầu.

Tứ Vương phủ, Hương Đàn Cư.

Thiên Cơ lão nhân cẩn thận kiểm tra thương thế ở bên ngoài, nhổ xong ám khí, lại một phen bận rộn, bôi thuốc băng bó kỹ, mới mệt thở hổn hển hai hơi.

Lâm Mộng Thanh tỉnh lại, nhìn Thiên Cơ lão nhân, lo lắng hỏi: "Sư phụ, mũi tên có độc không? Con không có sao chứ?"

"Có, kịch độc, sư phụ giải không được, con a, sợ là không sống được mấy ngày!" Thiên Cơ lão nhân lau mồ hôi, tức giận nói.

"Cái gì?" Lâm Mộng Thanh quýnh lên, vừa động cánh tay, đau "A!" một tiếng, vặn vẹo, mặt tru lên nói: "Đều do sư huynh đáng chết hại con! Sát thủ đều nhằm vào con, con lại thành người chịu tội thay! Không được, con muốn lấy lại trong sạch!"

"Sạch cái gì? Con tự mình chạy tới gặp Mạc Kỳ Minh đi?" Thiên Cơ lão nhân lườm hắn một cái, lắc đầu.

"Ách... Con làm sao bây giờ? Mạc Kỳ Minh nếu cách hai ngày đến giết con một lần, con còn sống nổi không?" Lâm Mộng Thanh hoàn toàn hỏng mất rồi, nhìn cánh tay để trần khóc không ra nước mắt, "Sư phụ, con hẳn là không chết được đi? Cuộc đời tốt đẹp của con còn chưa bắt đầu đâu! Còn chưa có thành hôn, không động phòng, không sinh con, con nhất định không thể chết được a!"

"Con chết cái gì? Con dài dòng như vậy, đến Diêm Vương cũng chê con phiền!" Thiên Cơ lão nhân liếc liếc.

Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh nín khóc mỉm cười, "Ha ha, con biết sư phụ làm được, ngài nếu không cứu sống con, con chết thành quỷ cũng muốn đi theo ngài!"

Thiên Cơ lão nhân đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, hai tay ôm quyền, khuôn mặt bi thương, "Quan Âm Bồ Tát a, đời ta làm chuyện sai lầm lớn nhất, đó là thu hai người đồ đệ này, cầu Bồ Tát hiển linh, đem chúng đuổi đi!"

"Khụ khụ, sư phụ chắc là nằm mơ đi? Bồ Tát người ta xinh đẹp như vậy, có thể coi trọng lão già như sư phụ sao?"

"Bốp!"

"A – "

Lâm Mộng Thanh ôm cánh tay kêu trời kêu đất, "Sư phụ, ngài là tối độc phụ nhân tâm a!"

"Tiểu tử thối, đó là sư nương ngươi!"

Thiên Cơ lão nhân hai tay nắm chặt thành quyền, hận không thể đánh nghiệt đồ trước mắt thành tổ ong vò vẽ!

Hoàng cung.

Lăng Tuyết Mạn ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó liếm mặt, nàng thò tay vỗ, nói lầm bầm: "Yêu ma quỷ quái, cút ngay!"

"Hả?" Mạc Kỳ Hàn rụt rụt khóe miệng, không vui nói: "Trẫm sao thành yêu ma quỷ quái rồi?"

Nhưng mà, thiên hạ ngủ say cũng đã ngủ sâu hơn.

Ngồi bên giường một chút, thở dài, cởi áo lên giường, lại ôm chầm Lăng Tuyết Mạn nằm xuống.

Biết được thương thế Lâm Mộng Thanh không nặng, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên lặng suy tư một hồi, liền suy đoán, nguyên nhân Mạc Kỳ Minh đột nhiên làm khó dễ, sợ là có liên quan đến việc hôm nay Lăng Tuyết Mạn từ chối đi cùng hắn!

*****

Mạc Kỳ Hàn vẫn còn suy nghĩ sâu xa, lại không biết, một đôi tay nhỏ bé đã vụng trộm mò lên thân thể hắn, ngực, cánh tay, bụng... Đôi mắt khép chặt mở ra, vui vẻ cười nói: "Không phải đang ngủ sao? Nàng bây giờ đây là đang phi lễ yêu ma quỷ quái sao?"

"Ai... Ai phi lễ chàng? Đầu óc ta không có hư hỏng đâu!" Lăng Tuyết Mạn bị bắt quả tang, xấu hổ đỏ ửng khuôn mặt nhỏ nhắn, hờn dỗi một câu, quay người đi.

"A, trẫm còn nghĩ rằng nàng..." Mạc Kỳ Hàn nghiêng người, dán vào phía sau Lăng Tuyết Mạn, cười quỷ dị ở bên tai nàng, "Nghĩ rằng nàng muốn!"

"Nghĩ muốn cái gì?" Lăng Tuyết Mạn rụt rụt khóe miệng, đầu tiên là mờ mịt, nghe đến ý cười không tốt bên tai nàng, mới hiểu được nam nhân này nói là có ý gì! Nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ giống quả táo chín, khuỷu tay thụi hắn một cái, sẵng giọng: "Đừng đem ý nghĩ xấu xa của chàng đẩy ở trên thân ta... ta không có!"

"A? Trẫm muốn chạm vào nữ nhân của mình, sao lại xấu xa? Lại nói, nàng không cho trẫm chạm vào, không biết là thật tàn nhẫn sao? Trẫm vì nàng làm việc chính đáng, bỏ hết hậu cung! Bây giờ cũng không được "ăn", chẳng phải là tuổi còn trẻ đã coi như là hòa thượng?"Mạc Kỳ Hàn níu chặt mày, nói rất là ủy khuất.

"Hừ, Hoàng đế vốn phong lưu, nhìn như đa tình lại vô tình!" Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Mạc Kỳ Hàn không nói gì, suy sụp nằm thẳng đơ, vừa dấy lên nhiệt tình lại bị dập tắt, đêm hôm khuya khoắt, buồn ngủ đánh úp lại, ngáp một cái, "Vậy thì ngủ đi."

"Để sau, trên người chàng... Không bị thương tích gì đi?" Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu, hơi mất tự nhiên hỏi, nàng trộm sờ hắn, chính là muốn kiểm tra hắn có bị thương không.

"Bị thương." Mạc Kỳ Hàn nhắm mắt lại, nhàn nhạt trả lời.

"Cái gì? Bị thương chỗ nào rồi?" Lăng Tuyết Mạn cả kinh, ngồi dậy.

Mạc Kỳ Hàn hơi hơi trợn mắt, đối với phản ứng của Lăng Tuyết Mạn rất là vừa lòng, vén chăn lên, tay phải ấn lên ngực, nghiêm trang nói: "Bị thương nơi này!"

"A? Nghiêm trọng không? Ta nhìn xem."

Lăng Tuyết Mạn biến sắc mặt, vội kéo cổ áo Mạc Kỳ Hàn ra, Mạc Kỳ Hàn kịp thời bắt lấy đôi tay nhỏ bé kia, kéo Lăng Tuyết Mạn xuống, khiến nàng nằm ở trong khuỷu tay của hắn, hắn lại nghiêng thân, ôm nàng, bên môi mang theo nụ cười thỏa mãn, "Mạn Mạn, nàng vừa rồi cũng không ngủ, là chờ trẫm trở về, phải không?"

"... Ừm." Lăng Tuyết Mạn hơi chần chờ, cuối cùng lên tiếng.

"Nàng lo lắng cho trẫm hả?" Mạc Kỳ Hàn lại hỏi, nụ cười trên mặt lại sâu thêm một phần.

"Ai lo lắng chàng? Ta mới không rảnh rỗi như vậy." Lăng Tuyết Mạn thề thốt phủ nhận, giọng điệu cực mất tự nhiên.

Mạc Kỳ Hàn "Ha ha" cười ra tiếng, "Nha đầu cứng mồm! Tốt lắm, không cần lo lắng, trẫm không bị thương, là Mộng Thanh bị thương, bất quá nàng đừng nói cho Nhã Phi, để tránh Nhã Phi lo lắng, biết không?"

"Chàng lại gạt ta!" Lăng Tuyết Mạn tức giận.

"Trẫm không có, thân thể trẫm không bị thương, nhưng mới vừa rồi bị đau lòng, bị nàng làm tổn thương." Mạc Kỳ Hàn ủy khuất lên, rất là ai oán nhìn Lăng Tuyết Mạn.

Ánh mắt như thế, làm Lăng Tuyết Mạn tức giận không nổi nữa, hơi mím môi, thay đổi vấn đề, "Yêu tinh bị thương nặng không?"

"Vai trái trúng tên, mũi tên có độc, nhưng đã được sư phụ chữa trị, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao." Mạc Kỳ Hàn đáp.

"Đã xảy ra chuyện gì sao? Dịch quán như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn nhíu mày hỏi.

"Có thích khách ám sát thái tử Nam Chiếu, phóng hỏa dịch quán, hiện tại đã không sao."

"Ừm."

"Ngủ đi, thời gian không còn sớm, canh năm trẫm còn phải lâm triều."

"Ừm."

Hết thấp thỏm, Lăng Tuyết Mạn trước khi nhắm mắt ngủ, tận lực ngắm một chút quần áo Mạc Kỳ Hàn đặt ở bên giường, đáng tiếc lúc hắn thay quần áo đi ra ngoài, hai khối ngọc bội đều không có đeo.

Hôm sau, chính là tiết nguyên tiêu.

Ban ngày, Lăng Tuyết Mạn thật là nhàm chán, đến lúc xế chiều, thật sự không chịu được, liền cùng Hoa Mai bà bà đi ngự hoa viên hái hoa, nghĩ buổi tối lấy cánh hoa tắm.

Ai ngờ, gặp hai cung nữ cũng hái hoa!

Hai cung nữ kia nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn, thật là khách sáo kêu một tiếng, "Lăng cung nữ!" :

"Ừ, thế nào, Di Quí Phi cũng muốn tắm hoa sao?" Lăng Tuyết Mạn cười nhạt nói.

"Đúng vậy, đêm nay Hoàng thượng mở tiệc ở điện Thái Hòa chiêu đãi sứ đoàn thái tử nước Nam Chiếu, có ca múa biểu diễn, nương nương chúng ta..." Một cung nữ bật thốt lên, bị người kia khều một cái, như nhớ ra cái gì đó, vội im miệng, xấu hổ, "Không, không có gì."

Lăng Tuyết Mạn giật mình, cười, kéo Hoa Mai bà bà đi nơi khác hái, "Bà bà, Di Quí Phi nhất định là muốn hiến múa hoặc là đàn, mang niềm vui cho hắn, bà bà nói có đúng hay không?"

"Ha ha, có khả năng, bất quá nàng ta muốn cũng không tới, có nha đầu con ở đây rồi!" Hoa Mai bà bà xem xét bốn phía không người, cười nhẹ nói.

Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, tự giễu nói: "Vậy thì thế nào? Con cứ như vậy không thể lộ ra ngoài ánh sáng! Nói trắng ra, chính là tình phụ! Chuyện sau này, ai có thể nói rõ được"

"Nha đầu Mạn Mạn, con phải tin Hàn tiểu tử, dựa vào bản lĩnh của nó, nhất định có thể thuận lợi, vui vẻ cưới con làm Hoàng Hậu." Hoa Mai bà bà nói.

"Thôi, đi một bước lại tính một bước." Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, cười rất là chua xót.

Lăng Tuyết Mạn đi Lãm Nguyệt trai, ở trong tẩm cung Nhã Phi thoải mái tắm táp, nàng đã không mặc quần áo cung nữ, chỉ mặc quần hồng của nữ tử, nhìn vừa không giống nhất phẩm phu nhân, cũng không giống cung nữ đê tiện, mà như là tiểu thư chưa lấy chồng.

Nhã Phi làm trưởng công chúa nên phải đi tham gia yến hội ở điện Thái Hòa, còn lại một mình Lăng Tuyết Mạn thật sự nhàm chán, cùng Hoa Mai bà bà lung tung đi dạo trong hoàng cung.

Vừa khéo chính là, ở gần Bích Hồ lại đụng phải Di Quí Phi đi hiến nghệ!

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Tử Di bởi đã được giáo huấn, liền một câu chưa nói đã đi rồi, Lăng Tuyết Mạn hiện tại cũng là gặp tình địch, đỏ mắt, trong lòng cũng không biết là mùi vị gì.

"Bà bà, bà nói ả biểu diễn xong, có ngồi cùng hắn không? Có thể hay không... ưm, chính là phi lễ hắn?" Lăng Tuyết Mạn hỏi hết sức uyển chuyển, bởi vì trên tivi thường xuyên diễn cảnh này, cho nên nàng có thể tưởng tượng đến, nghĩ vậy, trong đầu càng tức điên, đúng rồi, khẳng định còn có Lệ quý phi, như vậy, hắn là trái ôm phải ấp...

"Cái này, bà bà cũng không biết." Hoa Mai bà bà bó tay.

"Không được, con phải đi xem."

Lăng Tuyết Mạn nhíu mày một chút, liền đi đến điện Thái Hòa, con bà nó, trước khi nàng chạy trốn, nam nhân của nàng không thể để những nữ nhân khác nhúng chàm!

Đúng, về sau, buổi tối phải tỉnh một chút, đến canh ba phải cầm tù hắn, không cho hắn đi ra ngoài!

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)