Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 138

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 138
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hạ Lệ Nhân không cam lòng còn muốn nói tiếp cái gì, miệng mới mở liền bị Mạc Kỳ Hàn chặn lời, "Ái phi, nha đầu này không tốt, thật sự khiến trẫm hận không thể đánh ả mấy gậy dạy ả quy củ, nhưng chung quy tính mạng của trẫm là do ả cứu, nếu không có nha đầu này, mấy năm trước trẫm đã chết, hơn nữa...... Cho nên... ai! Trẫm hôm nay sẽ tha ả một lần!"

Dứt lời liền hướng bên ngoài hô: "Từ An!"

Cái âm thanh này rất có trọng lượng, Từ An kinh hãi bước tới, mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, lập tức cúi đầu, "Hoàng thượng, nô tài ở đây!"

"Đem công văn tấu chương hôm nay tới cho trẫm." Mạc Kỳ Hàn nói.

"Nô tài lập tức đi lấy đến."

Từ An đáp một tiếng, liền giống như chạy nạn lui ra ngoài.

Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Hạ Lệ Nhân, giọng nói trở nên bình thản, "Ái phi đi xuống đi, trẫm bận chính sự!"

"Dạ, hoàng thượng, thần thiếp cáo lui!"

Hạ Lệ Nhân buồn bã không thôi nhìn Mạc Kỳ Hàn, xoay người đi ra ngoài.

"Hoàng thượng, nô tỳ cũng cáo lui!"

Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội bỏ lại một câu liền chuẩn bị nhấc chân bỏ chạy, ai ngờ cánh tay bị kéo về, Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt nói: "Đấm chân bóp vai cho trẫm, còn phải châm trà nữa!"

"Ách......" Lăng Tuyết Mạn "cầu cứu" kêu Hạ Lệ Nhân: "Lệ Quý Phi, cứu ta với!"

"Hừ!"

Hạ Lệ Nhân hất khăn trong tay, nhanh bước đi ra ngoài.

Cửa bị Xuân Đường Thu Nguyệt đóng lại, chủ tử bọn họ có thể làm gì được nương nương sao.

"Buông ta ra!"

Không có người ngoài, Lăng Tuyết Mạn mạnh mẽ đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, Mạc Kỳ Hàn từ phía sau lưng ôm lấy nàng, gấp giọng nói: "Mạn Mạn, nàng đừng đi trẫm đuổi Lệ phi đi chính là muốn nàng ở lại."

"Không cho phép đụng ta!" Lăng Tuyết Mạn tức giận không dứt, cắn răng nói: "Ta không muốn ở với chàng! Chàng thả ta đi, thả ta đi! Ta muốn về nhà, trở về hiện đại, ta hận chàng! Hận chết chàng!"

"Mạn Mạn! Không, không được đi, trẫm không cho phép nàng đi!" Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn nhất thời tái trắng, theo bản năng ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, sợ hãi nói.

Lăng Tuyết Mạn tránh không khỏi nổi giận, khóc: "Cái người khốn kiếp này! Chàng cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta, chàng cho ta là cái gì? Ta không cần với kẻ sở khanh như chàng, ta muốn trở về hiện đại, ta cũng không muốn gặp lại chàng!"

"Mạn Mạn, nàng đừng khóc, đừng khóc, thật xin lỗi, là lỗi của trẫm, là trẫm để cho nàng thương tâm, mới vừa rồi nàng có phải ở bên ngoài nghe được cái gì mà hiểu lầm hay không?" Trên trán Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ không cẩn thận ông trời sẽ thỏa mãn nguyện vọng của nàng, mang nàng về.

"Ta hiểu lầm cái gì? Ta quấy rầy chuyện tốt của chàng phải không? Đúng vậy, chàng có thể không chạm ta bởi vì chàng còn có mấy nữ nhân dự bị, tùy tiện ngoắc một cái chính là một đống lớn!" Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu gầm nhẹ.

"Không có, nàng nghĩ sai rồi, chuyện không phải như vậy!" Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, lập tức ôm Lăng Tuyết Mạn đi tới ngự tháp.

"Chàng muốn làm gì? Không cho phép đụng ta!" Lăng Tuyết Mạn nhìn nệm tơ vàng trên ngự tháp liền giãy giụa lên.

Êm ái đặt Lăng Tuyết Mạn xuống, Mạc Kỳ Hàn lấn nửa người lên chế trụ hai tay của nàng, ánh mắt nóng bỏng, trong mắt tràn đầy tình dục, môi gần sát môi của nàng, giọng nói khàn khàn: "Mạn Mạn, nàng không phải nói là muốn hầu hạ trẫm sao? Lúc này trẫm thật sự muốn nàng một lần được không?"

"Y phục cởi ra, nữ nhân đều giống nhau, đi tìm ái phi của chàng đi! Hừ, chàng chỉ là vài ngày không có đụng ta liền đụng nữ nhân khác! Buổi tối canh ba thừa dịp ta ngủ liền đi ra ngoài lâm hạnh nữ nhân khác, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!" Lăng Tuyết Mạn càng nói càng tức, đôi tay tránh không thoát liền liều mạng uốn éo người, nổi điên nói: "Chàng ghê tởm chết! Chàng bẩn! Ta mới vừa rồi hôn chàng, ta đều cảm thấy bẩn!"

Nàng uốn éo ma sát Mạc Kỳ Hàn khiến cho phía dưới hắn càng thêm bành trướng. Lăng Tuyết đụng phải chỗ cứng rắn của hắn, sắc mặt ửng đỏ, đồng thời càng thêm vội vàng uy hiếp: "Chàng dám cưỡng bức ta, ta liền tuyệt thực! Ta lập tức trở về hiện đại!"

"Mạn Mạn, trẫm...... Trẫm không có, không có!"

Mạc Kỳ Hàn rối rắm, buông Lăng Tuyết Mạn ra, đứng dậy đi tới trước bàn châm ly trà lạnh rót vào trong cổ, bình ổn ham muốn nóng bỏng trong cơ thể.

Lăng Tuyết Mạn nằm ngang thở hổn hển, mới hỏi: "Không có gì, đừng nói với ta chàng không có bẩn, không có chạm qua nữ nhân khác ngoài ta, một chữ ta cũng sẽ không tin!"

"Tùy nàng có tin hay không!" Mạc Kỳ Hàn phiền não rót tiếp ly trà lạnh.

"Chàng!" Lăng Tuyết Mạn sắp tức điên, thái độ này giống như là nàng cố tình gây sự, thở thở gấp gáp, Lăng Tuyết Mạn lật người bò dậy nhảy xuống ngự tháp, liền muốn chạy ra bên ngoài.

"Đi đâu, đứng lại!"

Mạc Kỳ Hàn nhanh nhanh kéo tay Lăng Tuyết Mạn, tức giận nói: "Nàng muốn khiến trẫm nóng chết có phải không?"

"Ta không gả cho tên lừa đảo! Nếu không, ta thà làm vợ bé cho người khác!" Lăng Tuyết Mạn xoay người lại liền nói: "Tam Vương gia yêu thích ta, Nhị Vương gia cũng yêu thích ta, ta gả cho bọn họ đi!"

"Nàng dám! Lăng Tuyết Mạn, trẫm cảnh cáo nàng lần nữa, nàng không được lui tới cùng Mạc Kỳ Minh!" Mạc Kỳ Hàn đột nhiên lo lắng vô cùng.

"Tại sao chàng không thích hắn? Các chàng không phải huynh đệ sao? Hắn không phải Tam ca của chàng sao?" Lăng Tuyết Mạn tức giận đỏ mặt, liên tục hỏi.

Mạc Kỳ Hàn chợt siết chặt cánh tay Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt càng thêm giận dữ, nói: "Hắn không xứng! Trẫm không có huynh đệ! như vậy Nhớ, nàng tuyệt không thể thổ lộ nửa câu với Mạc Kỳ Minh về quan hệ với trẫm, đáp ứng trẫm!"

"Chàng đang nói gì vậy?" Lăng Tuyết Mạn bị phản ứng dị thường của Mạc Kỳ Hàn dọa sợ, đầu lưỡi líu lại.

Mạc Kỳ Hàn ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, giọng nói nhu xuống, thì thào: "Mạn Mạn, trẫm thật muốn cho nàng một thế giới sạch sẽ, không muốn nàng thấy quá nhiều chém giết tàn nhẫn, nụ cười của nàng luôn là hồn nhiên như vậy, trong suốt như vậy, lòng của nàng thiện lương như vậy, trẫm không muốn những việc xấu xí đó làm bẩn con mắt của nàng, cho nên trẫm cái gì cũng gạt nàng, từ đầu tới cuối......"

*****

Lăng Tuyết Mạn không tự chủ được yên tĩnh lại, chờ Mạc Kỳ Hàn nói, nàng rất muốn hiểu rõ, nguyên nhân hắn giả chết, cùng với chủ mưu rất nhiều sự kiện kinh hiểm là ai, nhưng chờ thật lâu, lại không có nghe được một chữ, hắn chỉ ôm nàng, không chịu buông nàng ra.

Nàng rốt cuộc không nhịn được hỏi một vấn đề khác, "Chàng đi hơn một năm kia, chính là đi ra biên quan đánh giặc sao? Mạc Quân Lâm thật là chàng sao?"

"Ừ, là trẫm, lúc xuất chinh cùng trở về, phụ hoàng phá lệ dẫn theo nàng, chính là vì để cho trẫm nhìn nàng mấy lần, chỉ là nàng không biết mà thôi, cũng là trẫm dặn dò phụ hoàng mẫu hậu, để cho bọn họ chăm sóc cho nàng sau khi trẫm đi, cho nên, phụ hoàng liền thay đổi thành kiến đối với nàng, thêm phần sủng ái." Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, nhẹ nói.

Lăng Tuyết Mạn hiểu rõ một phần, ngẩn ra trong chốc lát, lại đột nhiên nhớ lại, hỏi: "Vậy chàng đánh giặc có bị thương không?"

"Không có, dưới tình huống bình thường không ai có thể gây tổn thương cho trẫm, sống ở biên quan, trẫm bận tâm nhất là nàng, chỉ có lúc hồi kinh, đã trải qua cửu tử nhất sinh, suýt không gặp được nàng!" Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nóng lên, cọ lên gò má của Lăng Tuyết Mạn, trong lòng chua xót vô hạn.

"Cái... cái gì cửu tử nhất sinh?" Lăng Tuyết Mạn thất kinh hỏi.

"Không nên hỏi, trẫm không muốn nói cho nàng biết, trẫm muốn để cho nàng đều là sung sướng, nhưng là... nhưng bây giờ lại mang cho nàng nhiều thống khổ, Mạn Mạn, nhìn nàng khóc, nhìn nàng thương tâm, trẫm đau hơn nàng, trong lòng giống như kim châm." Trong giọng nói của Mạc Kỳ Hàn mang theo nghẹn ngào, ôm nhân nhi trong ngực chặt hơn.

Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, trong hốc mắt tràn đầy hơi nước, "Chàng... chàng biết rõ ta sẽ thương tâm, tại sao... tại sao còn phải nạp hậu cung? Tại sao còn muốn đụng nữ nhân khác? Thật ra thì hiện tại ta nghĩ thông suốt, chàng là hoàng đế, hoàng đế phải có tam cung lục viện, nữ nhân hậu cung ảnh hưởng quan hệ của hoàng đế và triều thần, chàng có lẽ là yêu ta, có lẽ thật muốn cùng ta một đời một kiếp, nhưng là chàng... chàng có nhiều trách nhiệm, cho nên chàng hi vọng giang sơn mỹ nhân đều có được, ta có thể là nữ nhân chàng thích nhất, lại sẽ không là nữ nhân duy nhất của chàng, có đúng hay không?"

"Không, không phải vậy, Mạn Mạn, trẫm nói rồi, nàng sẽ là nữ nhân duy nhất của trẫm, nhất định là vậy, nàng phải đợi trẫm quét sạch loạn đảng, đợi trẫm cùng nàng chính thức động phòng hoa chúc, trẫm sẽ giải thích cho nàng nghe, trẫm cầu xin nàng cho trẫm thêm một thời gian được không?" Lời nói của Mạc Kỳ Hàn lại trở nên vội vàng, đưa tay lau nước mắt của Lăng Tuyết Mạn, trong mắt trừ đau lòng cùng bất đắc dĩ không còn gì khác.

Lăng Tuyết Mạn rưng rưng chê cười, "A, vậy thì như thế nào? Mặc dù chàng có ngàn vạn lý do, vậy thì có thể cải biến cái gì đây? Phản bội chính là phản bội, ta có thể hiểu chàng bày đại cục, lại không thể tha thứ cho thân thể chàng phản bội, cho nên, mặc dù chàng kiệt lực phản bác, ta cũng sẽ không đồng ý gả cho chàng, cho nên, chúng ta không có động phòng hoa chúc, ta chỉ cầu xin chàng thả ta, cầu xin chàng!"

"Không thể nào! Trẫm không thể nào thả nàng!" Mắt Mạc Kỳ Hàn tối dần, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt của nàng đang thương tâm muốn chết, trong lòng không ngừng giùng giằng, do dự, hồi lâu, mới tựa như kiên quyết hỏi: "Mạn Mạn, nàng có thể bảo đảm sẽ không bởi vì ghen mà rò rỉ bí mật không?"

"Cái gì? Ghen? Bí mật?" Lăng Tuyết Mạn mờ mịt, sau đó suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, "Ta không dám bảo đảm, ta rất bộp chộp."

"Vậy trẫm liền không thể nói cho nàng!" Mạc Kỳ Hàn trở nên nghiêm túc, "Nếu rò rỉ ra ngoài, đó chính sập trời! Cho nên, Mạn Mạn, trẫm thà bị nàng hiểu lầm trẫm, cũng không thể nói cho nàng một chữ!"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn càng nghe càng ngơ ngác, "Chàng... chàng rốt cuộc nói cài gì vậy? Hiểu lầm? Chàng nói ta hiểu lầm chàng? Vậy-" Dừng lại một chút, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nói:"Ta hiểu rõ rồi! Chàng lại đang tìm lý do gạt ta! Lúc ấy ta ở bên ngoài nghe rất rõ ràng, hai người khẳng định đang làm loại chuyện đó, chàng có thính lực tốt, nghe được có người tiến vào, cũng rất mau mặc y phục vào phải không? Còn cố ý cho là An An!"

"Nào có? Nàng nói càn cái gì?" Mạc Kỳ Hàn buồn bực tối mặt.

"Ta rõ ràng nghe được lệ Quý Phi nói nàng ta còn muốn!"

"Nàng ta muốn ăn nho!"

"Nàng ta nói cái tư thế này được không hoàng thượng, thoải mái hay không đó?"

"Nàng ta đổi lại tư thế nắn vai cho trẫm."

Lăng Tuyết Mạn cứng họng rồi, mặt đen thành than, chỉ đành giận đùng đùng nói: "Nữ nhân kia bóp vai cho chàng, phải dùng tới tư thế câu hồn như vậy sao? Cái ngực lớn đó cọ thẳng trên người chàng, ta xem chàng hưởng thụ rất!"

"Trẫm chỉ thích ngực nhỏ của nàng." Mạc Kỳ Hàn tức giận cười một tiếng, ở lúc Lăng Tuyết Mạn Lăng ngây ra, thật nhanh hôn trộm môi của nàng một cái, thỏa mãn vui vẻ nói: "Mạn Mạn, lần đầu tiên thấy được nàng ghen vì trẫm, trẫm cũng bị dọa sợ! Lá gan của nàng thật đúng là lớn a!"

"Cút! Ai ghen vì chàng? Hừ, nam nhân ta không cần, người khác cũng đừng mơ tưởng! Ta chính là muốn phá chuyện tốt của chàng, tức chết chàng!" Lăng Tuyết Mạn tức giận Mạc Kỳ Hàn đẩy một cái, cắn răng quát.

"Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp vui vẻ, nói: "Trẫm thật đúng là tự gây nghiệt a, cư nhiên yêu sư tử cái như nàng! Chỉ là, trẫm thích! Bảo bối, yên tâm đi, trẫm là Liễu Hạ Huệ, nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, mà trẫm nguyện ý giữ thân cho nàng!"

"Cút cút cút! Ta cho dù là An An, cũng không thèm đụng chàng!" Lăng Tuyết Mạn thuận miệng nói, đẩy một cái nữa, lại vẫn là đẩy không nổi.

Mạc Kỳ Hàn cau lông mày lại, gật đầu một cái như có điều suy nghĩ, "Xem ra trẫm phải tự mình cho Từ An nghiệm, bảo kính sự phòng hoạn hắn thêm lần nữa, tránh cho Mạn Mạn của trẫm sinh ra những ý tưởng khác!"

"Ách-" Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, nàng còn chưa có thổi gió bên gối! Làm sao...

"Mạn Mạn, trẫm muốn thỉnh giáo nàng một chút, nữ nhân hiện đại các nàng làm sao muốn nam nhân đây? Chỉ là đơn giản hôn sao? Nếu nam nhân kia không chút cử động thì nên làm cái gì bây giờ?" Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt, rất có tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới.

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn chớp chớp con mắt, sặc nói: "Ta tại sao phải nói cho chàng biết?"

"Trẫm là muốn theo kịp tư tưởng của nàng a, trong văn vẻ không phải nói phụ xướng phu tùy sao? Cho nên, trẫm căn cứ chuyện ngày hôm nay, mới muốn thỉnh giáo nàng." Mạc Kỳ Hàn nói vô cùng nghiêm túc, lại thêm một câu, "Dĩ nhiên, nếu như nàng chịu dạy cho trẫm, trẫm có thể suy tính thả nàng rời khỏi kinh thành."

"Thật sao? Chàng có thể suy tính?" Lăng Tuyết Mạn vui mừng hỏi.

Mạc Kỳ Hàn rất trịnh trọng gật đầu.

"Được, ta cho chàng biết, chính là to gan hơn nữ nhân nơi này một chút, có thể hôn, cũng có thể lấy tay..." Đầu óc Lăng Tuyết Mạn chậm vài nhịp, lại không nghi ngờ gì đem những hiểu biết của nàng thao thao bất tuyệt.

"Cụ thể là làm sao?" Mạc Kỳ Hàn vừa nghe, vừa học hỏi.

"Chính là như vậy."

Lăng Tuyết Mạn làm cô giáo, nghiêm túc mười phần, lại đích thân làm mẫu.

*****

Bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn chạy trước ngực hắn, mặc dù cách lớp áo, nhưng trêu đùa này đối với Mạc Kỳ Hàn mà nói vẫn là vô cùng hấp dẫn, không nhịn được nỉ non, "Mạn Mạn......"

"Ừ, có phải là có cảm giác gì không?" Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn một chút, lúng túng nói: "Thật ra thì ta không có kinh nghiệm thực tế. Hơn nữa ta ở hiện đại xuyên qua thì mới tốt nghiệp, chưa có kết hôn, cũng chưa từng yêu đương, đến kinh nghiệm hôn người khác cũng không có bao nhiêu, những thứ này đều là xem trong phim......"

"A, vậy nàng dạy không tốt, trẫm không thể suy tính......" Mạc Kỳ Hàn mân mân đôi môi khô khốc, nói có chút ngụ ý.

"Không cần!" Lăng Tuyết Mạn lập tức đỏ mặt lên, "Ta là kỷ xảo không tốt, nhưng mà ta có bản lĩnh, ta cũng dạy cho chàng không ít mà!"

Mạc Kỳ Hàn cười tà, lơ đãng nói: "Vậy trẫm dạy cho nàng thuật câu dẫn cổ đại, nàng kết hợp mấy thứ học được cùng hiện đại các nàng, lại dạy lại trẫm, như thế nào? Nếu nàng đồng ý, trẫm còn có thể suy tính, ừ, khí trời ấm áp một chút chính là thời điểm có thể ra kinh."

"Thật ra chàng để lại đi sao?" Mặt Lăng Tuyết Mạn lập tức lộ vui mừng, chỉ cần có thể cho nàng rời hắn...... Sẽ không còn thương tâm......

"Trẫm nói là có thể suy tính, vậy phải xem nàng có đồng ý làm theo lời trẫm dạy hay không."Trong đôi mắt Mạc Kỳ Hàn tràn đầy bí hiểm.

"Đồng ý, ta học với chàng." Lăng Tuyết Mạn không do dự nữa, lập tức gật đầu.

"Được."

Thở khẽ ra một chữ, Mạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực, lãnh đẩy lưng nàng dán sát vào tường, Lăng Tuyết Mạn kinh hãi muốn há mồm hỏi làm gì, môi liền bị lấp kín, cái lưỡi giảo hoạt của hắn dễ dàng tấn công vào lãnh địa của nàng, cuốn lấy mỗi tấc trong miệng nàng, nàng kinh ngạc trợn to hai mắt, đầu hơi giãy dụa liền bị hắn dùng một tay chế trụ, tựa như trừng phạt nàng không ngoan, hắn hôn càng thêm kịch liệt, không cho nàng chút xíu cơ hội lui ra. Lưỡi trơn trợt kia cuồn cuộn cuốn theo cái lưỡi phấn nộn của nàng, mang theo kích tình kìm nén đã lâu......

Quần của nàng chợt bị kéo xuống, sau đó một bàn tay lạnh như băng chui vào giữa hai chân của nàng, nàng kinh ngạc không thôi, lúc này mới chợt hiểu được nàng bị lừa!

Nhất thời trong lòng nổi giận, nhưng môi hắn vẫn gắt gao chặn miệng nàng, làm nàng muốn mắng cũng không ra âm, chỉ đành phải kẹp chặt hai chân không để cho hắn được như ý, ai ngờ hắn đưa chân phải chen vào giữa hai chân của nàng, làm nàng bất đắc dĩ phải dang rộng hai chân, tựa vào trên tường, bàn tay hắn như có chứa ma lực vê ở bụi rậm của, hoặc nhu hoặc bóp, sơ đột nhiên ngón tay duỗi vào nhụy hoa......

Thân thể Lăng Tuyết Mạn không nhịn được khẽ run, tay hắn làm nàng không thể chống đỡ được, tình dục trong cơ thể lập tức như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô, hơi nóng xông lên theo ngón tay của hắn, kích tình khó nhịn......

Toàn thân nóng bỏng, thân thể đã bủn rủn, hắn buông nàng ra, nâng cánh tay của nàng lên, khoác lên trên vai của hắn, rồi sau đó bàn tay hoàn toàn rời khỏi hạ thân của nàng, môi cũng thoáng dời đi, để cho bọn họ tự do hô hấp. Hắn nghiêng người, tay ôm ngang nàng, tự tháo thắt lưng, tình dục dâng trào trong mắt, trên trán cũng rỉ ra tầng tầng mồ hôi mịn, khàn khàn thì thầm: "Mạn Mạn, học tập là dùng thân thể làm thử, vi phu dạy nàng như vậy, hiệu quả không phải tốt hơn sao?"

Lăng Tuyết Mạn xấu hổ há mồm, "Dâm...... Tặc...... Hèn hạ vô sỉ!"

Vậy mà cái âm thanh này lại như rên rỉ, nghe vào trong lỗ tai Mạc Kỳ Hàn rất là mất hồn, không thể nghi ngờ càng kích thích hắn, nhận thấy nàng muốn đẩy hắn ra, hắn cười tà, eo chợt đẩy vào, bắt đầu ra vào......

"A...... Chàng bẩn...... Ưm... khốn kiếp...... Không cho chạm vào ta...... Không cho......"

Thân thể yêu kiều của Lăng Tuyết lại không tự chủ được nghênh đón hắn, cảm giác vui thích trong cơ thể như loại sức mạnh dời núi lấp biển đánh úp tới, nàng nắm bờ vai của hắn thật chặt ...

Động tác của hắn từ từ cuồng dã lên, kích động rên rỉ mang theo thỏa mãn, nàng ôm chặt hắn hơn, hai mắt say tình dần dần khẽ hép, trong miệng không nhịn được rên rỉ...

Lưng dựa trên vách tường cứng rắn, hắn đụng mạnh làm nàng nhíu đôi mày thanh tú, "Đau...... Nhẹ một chút......"

Tiếng kêu đau làm hắn đột nhiên dừng động tác, đáng chết, hắn không nên khinh xuất mà làm chuyện như vậy ở đây, hắn cũng quên nàng sẽ bị đau, dịu dàng liếm lên môi của nàng, hắn dịu dàng nói lời xin lỗi, "Mạn Mạn, thật xin lỗi...... Chúng ta đi lên ngự tháp......"

"Không, không muốn, chàng đi ra, chàng bẩn làm ta cũng bẩn...... An An... An An sắp đi vào đưa tấu chương......" Lăng Tuyết Mạn thở khẽ, lúc nghiêng mắt nhìn đến bức rèm che, đột nhiên nhớ lại chuyện lúc nãy, vội hướng đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, nếu để người ta thấy, nàng cũng không cần sống tiếp!

"Từ An không dám tiến vào, dám xông tẩm cung của trẫm chỉ có nàng thôi." Mạc Kỳ Hàn nói nhỏ, bên môi tràn ra cười, dán môi của nàng, lẩm bẩm: "Mạn Mạn, trẫm không bẩn...... một chút cũng không bẩn......"

"Chàng đụng nữ nhân khác đã đủ khiến cho ta ghê tởm......" Lăng Tuyết Mạn rơi nước mắt, càng nói nàng càng thấy hê tởm, trong dạ dày xôn xao, nghiêng đầu liền nôn ra một trận "Ọe......"

Lần này làm Mạc Kỳ Hàn lo lắng, vội vươn tay vỗ lưng cho Lăng Tuyết Mạn, bất đắc dĩ giải thích: "Mạn Mạn, trẫm không có chạm qua nữ nhân khác, kể từ cùng nàng, hôn trẫm cũng chỉ có nàng, Di phi Lệ phi, còn có mấy nữ nhân khác, trẫm cũng không từng chạm qua, trẫm mỗi đêm ngủ cùng nàng, làm sao có thời gian đi chạm người khác."

"Tên lường gạt!" Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, cắn răng, "Quỷ mới tin chàng. Mỗi đêm lật thẻ bài lâm hạnh, chẳng lẽ những nữ nhân đó đều diễn trò với chàng sao?"

"Mạn Mạn!"

Mạc Kỳ Hàn bất đắc dĩ, dục vọng phía dưới không ngừng ồn ào, hắn không thể nhịn được nữa, không có thời gian lôi thôi cùng nàng nữa, ôm lấy cái mông nàng, thật nhanh đi về phía ngự tháp, cả hai liền ngã xuống......

"Cút ngay! Mạc Kỳ Hàn chàng cút ngay!"

Lăng Tuyết Mạn khóc mắng, tay chân cũng bị giữ chặt, môi cũng lần nữa bị chiếm đoạt, hắn ra vào hoặc mau hoặc chậm hoặc dịu dàng hoặc kịch liệt, nhiều lần dẫn nàng lên thiên đường, nhiều lần vứt nàng vào địa ngục, làm nàng hư không khó chịu không ngừng khóc lóc cầu xin, "Chàng bại hoại...... Không cần...... Hành hạ ta......"

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)