Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 013

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 013
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong hoàng cung.

Trong cung Long Dương, Mạc Ly Hiên được an trí ở trên giường rồng của Hoàng đế Mạc Ngự Minh.

Mạc Ngự Minh ngồi ở bên giường, Hoàng Hậu cùng thần quý phi đứng ở bên cạnh. Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục đứng hai bên, phía dưới mười thái y đang quỳ.

Trong tẩm cung, không khí đè nén cứng ngắc. Trên mặt mỗi người đều là lo lắng.

"Phế vật!"

Mạc Ngự Minh trầm tĩnh nghe tập thể Thái Y Viện bẩm báo xong, sau nảy lên phẩn nộ, lớn tiếng quát: "Trẫm nuôi bọn phế vật các ngươi có tác dụng gì? Ba năm trước, Dịch thái tử tuổi còn trẻ tra không ra bệnh gì, mấy tháng trước lại không không cứu nổi Hàn nhi của trẫm. Hiện nay đến hoàng tôn của trẫm cũng không giữ được sao?"

"Hoàng Thượng, chúng thần đã cố hết sức, xin Hoàng Thượng thứ tội!" Các thái y kinh hách cuống quít dập đầu.

"Người đâu! Lột mũ mão áo quan của lũ phế vật này, nhốt vào thiên lao! Một ngày Hiên nhi của trẫm một chưa tỉnh lại thì các ngươi ở trong thiên lao một ngày. Nếu như Hiên nhi chết, toàn bộ các ngươi chôn cùng!" Mạc Ngự Minh ác lạnh trừng mắt thái y, hạ lệnh không chút lưu tình.

"Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!"

Các thái y chảy mồ hôi đầm đìa, không ngừng dập đầu nhưng Mạc Ngự Minh không có chút thương hại. Đám người Mạc Kỳ Diễn lặng im, ai cũng không dám thốt một tiếng. Ở trong thời khắc mấu chốt này, ai dám chọc giận long uy.

Đại nội thị vệ xông tới, lôi toàn bộ thái y ra.

Nhưng mà cơn giận của Mạc Ngự Minh còn chưa tiêu tan, nhìn sắc mặt Mạc Ly Hiên trắng bệch hôn mê bất tỉnh, phút chốc ánh mắt sắc bén nhìn quét qua năm người Mạc Kỳ Diễn, lại thu hồi ánh mắt nói: "Lý Đức Hậu, tuyên Đại học sĩ Lý quân!"

"Vâng, Hoàng Thượng!" Thái giám tổng quản Lý công công nhận lệnh nhanh chóng đi ra ngoài.

Rất nhanh, nam nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi mặc quan bào tiến vào quỳ xuống, "Thần Lý Quân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Thần quý phi nương nương cùng các vị Vương gia!"

"Bình thân!"

"Tạ Hoàng Thượng!"

"Lý ái khanh thay trẫm chiêu mộ danh y trong thiên hạ tiến cung, xem bệnh cho hoàng tôn của trẫm. Nếu ai có thể chữa trị tiểu Vương gia, trẫm nhất định trọng thưởng! Nhanh chóng truyền tin đi các châu phủ quận huyện nha môn cả nước!"

"Thần tuân chỉ!" Lý Quân dập đầu, vội vã lui xuống.

Ánh mắt lợi hại của Mạc Ngự Minh một lần nữa ngừng ở trên mặt năm người con, trầm giọng nói: "Trẫm quyết định lại chờ một ngày. Giờ này ngày mai Hiên nhi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, các ngươi không được lại cầu tình thay nữ nhân mang điềm xấu đó. Trẫm sẽ dùng hoả hình với Lăng Tuyết Mạn, nghiền xương ả thành tro!"

"Phụ hoàng!"

Năm người kêu lên sợ hãi, tuấn dung biến sắc.

"Thế nào? Các ngươi muốn nhìn Hiên nhi chết sao? Có lẽ chỉ khi nào nữ tử mang điềm xấu này chết đi, không khắc người khác nữa, Hiên nhi mới tỉnh lại. Yêu nữ kia đã khắc chết Hàn nhi của trẫm, hiện tại lại hại Hiên nhi bị bệnh. Trẫm không giết ả làm sao có thể hạ cơn căm phẫn?"

Mạc Ngự Minh càng nói càng giận, đứng lên quá nhanh làm đầu choáng váng, lại ngồi phịch xuống. Hoàng Hậu cùng Thần quý phi cuống quít đỡ lấy, vội la lên: "Hoàng Thượng ngài thế nào?"

"Phụ hoàng!" Năm người cùng nhau tiến đến, lo lắng nhìn Mạc Ngự Minh.

Mạc Ngự Minh hòa hoãn một chút, lắc đầu, "Trẫm không có việc gì! Truyền tổng quản Ngự Lâm quân Trần Lâm!"

"Vâng, Hoàng Thượng!"

Một tiểu thái giám lên tiếng trả lời, đi ra ngoài.

"Diễn nhi từng nói Hiên nhi trước khi hôn mê nói bụng bị gì đó phải không?" Mạc Ngự Minh chuyển mắt hỏi.

Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra, gật đầu, "Quản gia của Tứ đệ nói như thế."

"Ừ."

Trong lúc Mạc Ngự Minh suy tư, Trần Lâm tiến vào chào. Đôi mắt trầm tĩnh của Mạc Ngự Minh nhìn Trần Lâm, nói: "Lập tức mang binh bao vây Lăng Phủ. Không có ý chỉ của trẫm, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Trái lệnh chém ngay tại chỗ! Mặt khác, vào thiên lao đem thái y Vương Hải Thanh ra mang tới Lăng phủ, kiểm tra toàn bộ thức ăn ở Lăng phủ xem có bị hạ độc hay không!"

"Nô tài tuân chỉ!"

Trần Lâm đi ra ngoài, Mạc Kỳ Diễn nhíu mày nói: "Phụ hoàng, nhi thần ở Lăng phủ đã hỏi qua, Hiên nhi chỉ dùng bữa trưa cùng Tứ Vương phi. Cơ bản, mỗi món thức ăn đều có người Lăng gia cùng dùng. Nhưng những người khác đều không sao."

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Tra một phen cho trẫm an tâm!" Mạc Ngự Minh cau mày, xoay người nắm tay nhỏ bé của Mạc Ly Hiên, tay kia xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nước mắt trào ra, thì thào: "Trẫm rốt cuộc đã làm sai điều gì? Tại sao ông trời lại trừng phạt trẫm như vậy, làm cho trẫm nửa đời sau chịu tang hai con, bây giờ lại muốn..."

"Phụ hoàng, Hiên nhi sẽ tỉnh. Nhi thần không tin Hiên nhi sẽ chết. Phụ hoàng ngài giữ gìn long thể quan trọng hơn!" Mạc Kỳ Diễn kiềm nén bi thương, nhỏ giọng khuyên, nhưng trong giọng nói lại chứa nghẹn ngào không cách nào che dấu.

Thần quý phi không ngừng dùng khăn lau nước mắt, nỉ non: "Hoàng Thượng, thần thiếp nghĩ không bằng lập tức giết nữ nhân kia đi. Chỉ cần ả chết, có lẽ Hiên nhi lập tức sẽ tỉnh lại. Giữ lại nữ nhân kia một ngày, thần thiếp lo lắng Hiên nhi sẽ càng ngày càng nghiêm trọng a!"

Nghe vậy Mạc Kỳ Diễn kinh hô: "Mẫu phi, không thể!"

Mạc Kỳ Lâm cũng lo lắng nói: "Phụ hoàng, việc này chưa điều tra rõ không thể đoán bừa như thế! Phụ hoàng ngài cơ trí anh minh, sao có thể dễ dàng ban tội chết cho Tứ Vương phi? Đó không phải là trúng ác kế của người khác sao? Rốt cuộc là loại người nào có thể trong một đêm dán đầy bố cáo khắp kinh thành? Hành động của hắn lần này có dụng ý gì? Mà Hiên nhi cùng Tứ Vương phi ở chung năm mươi ngày bình yên vô sự, tại sao bố cáo vừa xuất hiện, Hiên nhi lại gặp chuyện không may?"

"Đúng vậy, phụ hoàng, rõ ràng là có người cố ý muốn đưa Tứ Vương phi vào chỗ chết! Hắn đang lợi dụng yêu thương của phụ hoàng dành cho Hiên nhi, muốn mượn tay phụ hoàng trừ bỏ Tứ Vương phi. Hiên nhi là con của nhi thần, Hiên nhi xảy ra chuyện thần đau lòng không kém phụ hoàng, nhưng nhi thần cũng không muốn oan uổng Tứ Vương phi. Xin phụ hoàng sáng suốt suy sét!" Mạc Kỳ Diễn vung cẩm bào quỳ xuống trịnh trọng nói.

Thấy thế, Mạc Kỳ Dục cũng quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, Tứ tẩu cùng Hiên nhi tình thâm. Nếu bắt Tứ tẩu chịu hoả hình, sau này Hiên nhi tỉnh sợ là thương tâm vô cùng!"

Mạc Ngự Minh trừng mắt cắn răng nói: "Thương tâm bất quá vài ngày, so với mất mạng tốt hơn nhiều! Trẫm đồng ý lý do các ngươi nói. Nhưng trẫm cũng muốn tra rõ phương diện khác. Thà giết lầm một ngàn cũng không buông tha một trăm! Vô luận nói như thế nào, Hàn nhi quả thật đã chết. Trùng hợp như vậy không cách nào làm trẫm không tin. Các ngươi không cần nói nữa. Trẫm chỉ chờ một ngày, Lăng Tuyết Mạn có thể còn mạng hay không thì chờ xem tạo hóa của ả!" (Ơ chú này hay. Con chú lúc cưới người ta đã sống dở chết dở rồi. Làm vua mà xem mạng người như rác thế? Đầu óc chú chắc toàn bã đậu thôi!)

"Phụ hoàng!" Năm người cùng nhau quỳ.

"Câm miệng! Ai còn dám nói một câu liền cút ra ngoài cho trẫm!" Mạc Ngự Minh rít gào như sấm, hai mắt đỏ bừng.

Ba người Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục vừa ra cửa cung liền bị quản gia Tứ Vương phủ Tư Khuynh đón đầu cản lại.

"Nô tài thỉnh an ba vị Vương gia!" Quản gia quỳ gối nói.

"Đứng lên đi!" Mạc Kỳ Lâm cau mày nói.

"Tạ Ngũ Vương gia!" Quản gia đứng dậy, nghiêm trọng nói: "Xin nói cho nô tài một chút về bệnh tình của tiểu Vương gia, hiện tài Vương phi nhà nô tài ra sao?"

"Hỏi nhiều như vậy làm cái gì!" Mạc Kỳ Dục không kiên nhẫn trợn mắt nói.

"Thất Vương gia thứ tội! Nô tài nóng vội, cầu Vương gia nói cho nô tài!" Quản gia vội quỳ xuống chắp tay nói.

Mạc Kỳ Lâm khoát tay thở dài nói: "Bệnh của Hiên nhi, thái y vô phương chữa trị. Tứ Vương phi sợ là dữ nhiều lành ít!"

"Cái gì?" Quản gia kinh ngạc lạc cả giọng, "Cầu ba vị Vương gia cứu Vương phi nhà nô tài đi! Ít nhất kéo dài thêm mấy ngày, biết đâu bệnh trạng của tiểu Vương gia có chuyển biến tốt."

"Hoàng Thượng nói chỉ chờ một ngày. Mấy người Bản Vương đã tận lực. Hiện tại chỉ có thể xem Hiên nhi có tỉnh lại hay không!" Mạc Kỳ Lâm hơi mím môi, trong lòng không rõ là mùi vị gì. Hắn không muốn Lăng Tuyết Mạn chết, cũng không muốn Mạc Ly Hiên chết. Nhưng hắn hoàn toàn vô lực, ai cũng cứu không được.

"Một ngày?" Quản gia ngẩn ra.

"Nếu chờ một ngày tiểu Vương gia vẫn chưa tỉnh lại, Hoàng Thượng sẽ đem Vương phi nhà ngươi nghiền xương thành tro!"

Mạc Kỳ Sâm nói xong, cùng Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Dục phiền muộn rời đi.

Có một phần tình nhẹ như hoa cúc, không phải lâu ngày sinh tình nhưng xâm nhập đáy lòng. Giờ phút này trong mắt ai cũng là đau thương, trong mắt ai cũng là đè nén đau lòng, trong mắt ai cũng là buồn bực, lòng tràn đầy lo lắng.

Hương Đàn Cư.

Mạc Kỳ Hàn đi qua đi lại, sắc mặt âm trầm dọa người, một đôi mắt chim ưng lạnh lẽo, khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra một tia tức giận, nhưng cũng không thiếu một phần lạnh nhạt.

Đột nhiên một tiếng hít thở nhẹ vô cùng lọt vào tai, Mạc Kỳ Hàn ngước mắt trầm giọng hướng ra phía ngoài nói: "Tiến vào!"

Quản gia cất bước đi vào, "Chủ tử, tình huống không ổn, tiểu Vương gia gặp nguy, Vương phi cũng gặp nguy! Hoàng Thượng cho kỳ hạn một ngày. Giờ này ngày mai, nếu như tiểu Vương gia không chuyển biến tốt đẹp, liền đem Vương phi nghiền xương thành tro!"

"Cái gì? Phụ hoàng..." Mạc Kỳ Hàn nhíu mày thật sâu, hơi nhếch môi suy tư nửa phút, trầm giọng nói: "Tư Khuynh, đi chuẩn bị ngựa. Bổn vương lập tức lên đường đi Lê Sơn Quan tìm ân sư. Lần này đi nhanh nhất cũng phải hai ngày. Đêm nay ngươi đi đến Nhị Vương phủ cầu kiến Nhị Vương gia, đem ngọc bội của bổn vương giao cho Nhị Vương gia, nói bổn vương trước khi chết từng giao cho ngươi, gặp ngọc bội như gặp bổn vương. Bổn vương không cho phép để Vương phi chết, lệnh trên dưới Tứ Vương phủ phụng dưỡng Vương phi sống quãng đời còn lại! Nếu Nhị Vương gia có hỏi nguyên nhân, hãy nói năm năm trước bổn vương ra ngoài đạp thanh từng không cẩn thận bị rắn cắn, lúc ấy Vương phi mới mười một tuổi đã hút độc cho bổn vương, bổn vương thiếu nàng một mạng nên nỗ lực bảo vệ nàng. Hiểu chưa?" (đạp thanh là lễ hội chơi xuân phải không?)

"Vâng, chủ tử nô tài nhớ kỹ!" Quản gia tiếp nhận ngọc bội, trịnh trọng gật đầu.

Mạc Kỳ Hàn thở dài một hơi, nói: "Còn có, nói khéo với Nhị Vương gia, bảo hắn giám sát thiên lao chặt chẽ để tránh kẻ chủ mưu âm hiểm, sợ đêm dài lắm mộng sẽ xuống tay với Vương phi!"

"Vâng! Chủ tử!"

Quản gia vừa đi, Mạc Kỳ Hàn liền thay đổi trang phục, mở hộp gỗ lấy ra một mặt nạ da người mỏng như cánh ve đeo lên, tức thì thay đổi gương mặt thành một người đàn ông trung niên, thông qua đường hầm đi ra khỏi Tứ Vương phủ, cưỡi ngựa phi nước đại đi ra khỏi kinh thành!

*****

Cuối mùa thu, thời tiết vào đêm lạnh như nước.

Trong thiên lao, Lăng Tuyết Mạn co rúc trên giường đá lạnh như băng.

Gió lạnh thổi vào, Lăng Tuyết Mạn càng run lợi hại, "hà" một hơi thổi lên tay, chà xát tay cho đỡ lạnh.

Từ xế chiều bị giam vào nhà tù này, nàng chưa ăn cơm, bây giờ lạnh đói đan xen, thể xác và tinh thần mỏi mệt.

Tình cảnh này, nàng ngoài vô lực cũng chỉ là vô lực, oán trời trách đất không có tác dụng, không bằng nàng yên lặng nằm một lát. Vận mệnh của nàng đã sớm là cá nằm trên thớt, cho nên nàng đã không muốn nghĩ đến sống chết của bản thân nữa.

Chính là không biết Ly Hiên ra sao, nàng thật lo lắng, lo lắng hơn cả tình cảnh của chính nàng!

Nếu Ly Hiên chết, nàng còn sống thì lương tâm của nàng cũng sẽ cả đời không được an bình, cả đời đau đớn day dứt. Nàng cảm thấy Ly Hiên gặp chuyện không may là vì nàng gây nên.

Nghĩ đến đây, một giọt nước mắt chảy xuống. Kiên cường gần một ngày, Lăng Tuyết Mạn rốt cục nhịn không được khóc lên, "Ly Hiên... Ly Hiên, mẫu thân thực xin lỗi con. Ly Hiên oa... oa... Nam nhân xấu xa đáng chết, sao ngươi còn không mau lại đây chứ! Ta muốn biết Ly Hiên thế nào oa... oa... Ta gọi ngươi tình nhân được không, ngươi không phải mỗi ngày giám thị ta sao? Vì sao không tới? Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo ba hoa nói có cái gì bản lĩnh lớn, thấy ta gặp rủi ro liền không dám tới..."

Lăng Tuyết Mạn chửi rủa lẩm bẩm. Lần đầu tiên nàng muốn gặp dâm tặc. Nhưng nàng cũng biết hắn dù có bản lĩnh thông thiên cũng không có khả năng lẻn vào thiên lao được canh giữ nghiêm ngặt, huống chi hắn chỉ là đùa bỡn thân thể của nàng, hắn nói hắn có rất nhiều phụ nữ, làm sao phải mạo hiểm vì nàng đây.

Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn khóc mệt, dán mặt vào nền đá, nhắm hai mắt lại. Mặc kệ nền đá đụng mặt nàng đau, nàng cũng không còn lòng dạ bò dậy.

Đột nhiên có tiếng nói loáng thoáng truyền vào, Lăng Tuyết Mạn giật mình dựng lỗ tai lên. Nhưng cách quá xa, nàng nghe không rõ, chỉ nghe thấy có tiếng bước chân càng ngày càng gần, có vẻ như đi tới buồng giam của nàng.

Lăng Tuyết Mạn nhanh nhắm chặt hai mắt, vì không thể xác định người đến là địch hay là bạn, nàng nhanh chóng lau nước mắt còn sót lại trên mặt, giả bộ ngủ.

Bởi vì bị nhốt vào thiên lao đều là trọng phạm triều đình, nền nhà tù đều bằng đá, cửa lao đều là sắt thép cồng kềnh. Chợt nghe một tiếng "két"-

Lăng Tuyết Mạn dựng tóc gáy, mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy không dám nhúc nhích, yên lặng nghe tiếng bước chân.

Ánh trăng lọt vào, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi, trên sườn mặt tuấn mỹ như tượng tạc, một đôi mắt sáng chớp một cái nhìn vào thiên hạ đang ngủ cuộn tròn thân mình, tâm tư khó hiểu.

Khẽ mím môi, lại đến gần một bước nhỏ, cởi cẩm bào trên người đắp lên người Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt nhìn quanh một vòng nhà tù, thấy thật sự không có chỗ ngồi, nhẹ thở dài một hơi, ngồi xuống mép giường.

Lăng Tuyết Mạn tim đập mạnh, không có nghe được cái gì khác thường, trên người có một ít hơi ấm, hơi mừng thầm. Chẳng lẽ dâm tặc mò tới sao?

Nghĩ nghĩ, vụng trộm hé mắt, liền nhìn vào một đôi mắt sâu thẳm, một giây sau liền khiếp sợ thốt ra: "Nhị Vương gia"

Mạc Kỳ Diễn kinh ngạc, sau đó hơi cười: "Nàng không ngủ?"

"Ách, ta đang giả bộ ngủ." Lăng Tuyết Mạn xin lỗi, khóe miệng giật giật, ngồi dậy, "Ta nghe có người đến, sợ là người xấu nên không dám mở mắt"

Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt lên tiếng hỏi: "Có phải rất lạnh không? Đói bụng rồi đi?"

"Ta còn được. Làm sao Nhị Vương gia đến được?" Lăng Tuyết Mạn cụp mắt, nói nhỏ.

Tim đập hơi nhanh, Lăng Tuyết Mạn thậm chí có thể cảm giác được hai gò má mình đỏ bừng, có chút bất an nắm ngón tay như thiếu nữ hoài xuân, nhìn thấy người trong lòng mà khẩn trương thẹn thùng.

Mạc Kỳ Diễn thản nhiên nói: "Tới thăm nàng một chút. Thiên lao ẩm ướt lạnh lẽo, vào đêm sợ là càng lạnh hơn. Thân nàng đơn bạc, hơn nữa nếu đói bụng, sợ sẽ sinh bệnh."

Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một cái bọc giấy, mở ra đặt trước mặt Lăng Tuyết Mạn, giọng vẫn bình thản, "Ăn chút bánh đi. Ta không biết ngày thường nàng thích ăn gì, hỏi phủ của nàng, quản gia kêu đầu bếp vội vàng làm một ít, nàng chịu khó một chút."

"Nhị Vương gia!"

Cái mũi Lăng Tuyết Mạn đau xót, suýt nữa rơi lệ. Một trận gió lạnh lại thổi vào, Lăng Tuyết Mạn run lên, cẩm y trên người tuột xuống. Nàng nhìn Mạc Kỳ Diễn, kinh ngạc thấy trên người hắn vẫn là y phục đầy đủ, khẽ nhếch miệng, cũng không biết phải nói cái gì.

Mà bộ dáng Mạc Kỳ Diễn có vẻ như là vĩnh viễn lạnh nhạt, không kinh, không giận, không hờn, không vui, giờ phút này cũng chỉ cười nhẹ, tay đem cẩm y lần nữa đắp lên cho Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói: "Ta mặc hai cái áo bào. Nàng nhanh ăn đi, ta cũng không thể ở đây lâu."

"Ừ, ta ăn."

Trong mắt Lăng Tuyết Mạn lóe ra nước mắt, cầm lấy một cái bánh, nhẹ nhàng cắn một cái. Trái tim cũng đi theo miếng bánh thơm ngọt này mà dậy sóng, "Nhị Vương gia cám ơn ngài! Cám ơn ngài tốt với ta như vậy!"

Mạc Kỳ Diễn tâm tư kín đáo lại ôn nhu săn sóc, như một luồng gió xuân, từ lần đầu tiên Lăng Tuyết Mạn cùng hắn mắt bốn mắt nhìn nhau, là lúc thổi sâu vào lòng nàng. Giờ phút này trong lòng càng tràn đầy cảm động cùng ngọt ngào.

"Lời cảm ơn nàng nói với ta nhiều lắm rồi, ta lại chưa thu được phần lễ vật nào của nàng." Mạc Kỳ Diễn hiếm khi vui đùa như lúc này, khóe miệng cũng mỉm cười nhẹ lên.

Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn Mạc Kỳ Diễn, lúng ta lúng túng mở miệng: "Ngài cười lên rất đẹp."

"Sao?" Mạc Kỳ Diễn kinh ngạc nhướng mày, tiện đà cười bật lên, "Nha đầu nàng thật là, trách không được Hiên nhi thích nàng."

"Đúng rồi, Ly Hiên thế nào? Tỉnh chưa?" Lăng Tuyết Mạn nhớ đến chuyện quan trọng nhất, nóng vội giữ chặt tay Mạc Kỳ Diễn.

Mạc Kỳ Diễn lắc đầu, "Tình huống không tốt, thái y tra không ra nguyên nhân bệnh, cũng vô pháp hốt thuốc. Phụ hoàng tìm danh y trên cả nước, hiện tại chỉ nghe theo mệnh trời!"

Lăng Tuyết Mạn chấn động, một tay che miệng, rốt cuộc ức chế không nổi khóc lên, mà tay kia nắm chặt tay Mạc Kỳ Diễn, không khống chế được cảm xúc, "Nhị Vương gia, là ta hại Ly Hiên, là ta hại nó rồi! Ngài vì sao không oán ta, không trách móc ta, vì sao còn tốt với ta như vậy? Ta không xứng, không xứng! Ly Hiên -"

"Tuyết Mạn nàng đừng như vậy. Đó là do người ác tâm rải lời đồn để đối phó nàng hoặc là đối phó Hiên nhi. Ngũ đệ đang điều tra, nàng cùng Hiên nhi sẽ không có việc gì." Mạc Kỳ Diễn bất giác thay đổi xưng hô, nói lời an ủi.

"Nhưng cuối cùng là bởi ta gây nên, ta..." Lăng Tuyết Mạn nghẹn ngào, nói không nổi nữa.

"Nha đầu ngốc!" Mạc Kỳ Diễn gượng ép mở ra một chút tươi cười, trong lòng cũng khổ sở. Con trai ruột của hắn, hắn lại không chăm sóc tốt. Nếu hắn phải để tang con trai, mặc cho ai đều không thể thừa nhận nỗi đau này.

"Đừng khóc!" Mạc Kỳ Diễn không có khăn, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt Lăng Tuyết Mạn, đạm mạc như nước, "Ăn chút bánh nữa đi, đừng để đói bụng"

Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra nhìn khuôn mặt tuấn dật của Mạc Kỳ Diễn. Khoảng cách trong gang tấc, có thể nghe đến hơi thở của hắn, bàn tay lau trên gò má nàng động tác ôn nhu, ánh mắt hơi sủng nịch làm tâm nàng từ từ say mê.

Cơ hồ là vô thức, Lăng Tuyết Mạn đưa hai tay ôm ở hai bên hông Mạc Kỳ Diễn, đem gò má lạnh lẽo dán lên vòm ngực rộng lớn. Thân mình Mạc Kỳ Diễn nhất thời cứng, căng cứng chặt đến cực điểm, đôi mắt thâm u không hề chớp, nhìn đỉnh đầu Lăng Tuyết Mạn, không nói gì nhưng cũng không có từ chối hoặc là đáp lại.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, nhà tù vốn lạnh như băng, giờ phút này từng trận ái muội dâng lên đầy buồng giam.

Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn chợt lấy lại ý thức, theo phản xạ nhanh chóng thu hồi hai tay, thẳng người lên, hai gò má đỏ hồng nóng lên lợi hại. Nhẹ liếc mắt phía trước, đụng phải ánh mắt sâu thẳm như đêm đen của Mạc Kỳ Diễn, tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vội cụp mắt xuống, lắp bắp nói: "Xin... xin lỗi, ta... ta nhất thời quên..."

Ánh mắt Mạc Kỳ Diễn lóe lóe, giấu tất cả cảm xúc vào đáy mắt, cười, giọng nói nhẹ nhàng, "Không có vấn đề gì. Tứ đệ mất, ta lớn tuổi nhất, theo lý nên chăm sóc cho nàng. Nàng mau ăn bánh đi."

"Vâng."

Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng cúi đầu, thò tay lấy bánh, không nghĩ Mạc Kỳ Diễn cũng đồng thời vươn tay. Mười ngón đụng nhau giống như có điện giật. Lăng Tuyết Mạn co rúm lại một chút, nhẹ nhàng thu hồi tay, không dám nhìn Mạc Kỳ Diễn.

Một cái bánh chuyển đến trước mặt, ngước mắt nhìn thấy Mạc Kỳ Diễn cười nhẹ, "Cho nàng."

Lăng Tuyết Mạn giật mình tiếp nhận, đặt lên miệng cắn một ngụm nhỏ nuốt xuống. Nhớ tới lời Mạc Kỳ Diễn vừa nói, có chút rầu rĩ hỏi: "Tuổi ngài rất lớn sao?"

"Lớn hơn nàng!" Mạc Kỳ Diễn thản nhiên nói.

"Rốt cuộc là bao nhiêu? Không phải bốn mươi năm mươi đi?" Lăng Tuyết Mạn có chút không kiên nhẫn.

Nghe vậy Mạc Kỳ Diễn bật cười, "Nha đầu nàng nghĩ ta già như vậy sao? Ta năm nay ba mươi, cháu gái lớn nhất của ta cũng lớn như nàng!"

"Ách, ta cũng không phải là cháu gái của ngài!" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, tức giận nói

"Nàng đương nhiên không phải. Nàng là -" Mạc Kỳ Diễn đột ngột ngừng lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, vẻ cô đơn tràn nhanh vào đáy mắt, giọng càng thêm lạnh nhạt, "- là đệ muội của ta!"

Lăng Tuyết Mạn cắn một ngụm bánh trong tay, không thèm nhắc lại, chính là một ngụm thêm một ngụm, ăn cũng không nhìn Mạc Kỳ Diễn, trong lòng nghẹn không hiểu, nói không nên lời lại giấu không được, chỉ có thể cố nhịn.

*****

Bởi vì Lăng Tuyết Mạn ăn rất nhanh, Mạc Kỳ Diễn chăm chú nhìn, không mỉm cười nhưng vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chậm một chút, ăn cẩn thận."

"Không cần ngài lo." Lăng Tuyết Mạn tức giận trả lời một câu, ăn nhanh hơn.

"Ừ." Mạc Kỳ Diễn không hiểu, mấp máy môi, "Nha đầu làm sao vậy? Không phải mới vừa vui vẻ à? Ta nói gì làm nàng mất hứng sao?"

"Đúng!" Lăng Tuyết Mạn nói không chút khách khí.

Mạc Kỳ Diễn giật mình hỏi: "Nói cái gì?"

Nhưng mà không đợi Lăng Tuyết Mạn trả lời, ở bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã. Trong nháy mắt, một thị vệ đại nội đứng ở bên ngoài cửa lao, cúi đầu hết sức thấp, giọng cũng rất nhỏ: "Bẩm Nhị Vương gia, Hoàng Thượng truyền ngài tức khắc đi Long Dương cung kiến giá!"

Mạc Kỳ Diễn rùng mình, đáp lại: "Bổn vương lập tức tới ngay!"

"Vâng!"

Tiếng bước chân đi xa, Mạc Kỳ Diễn cũng đứng lên, hơi sửa sang lại quần áo, nói: "Tuyết Mạn ngủ đừng quá say. Cái áo đó nàng lấy đắp đi, đến rạng sáng ta phái người đến lấy. Nhớ kỹ, nếu ngày mai phụ hoàng thẩm vấn nàng, nàng phải tuyệt đối bình tĩnh, không thể có chút phạm thượng. Nàng là nha đầu thông minh, chú ý phối hợp ta. Nếu làm phụ hoàng tức giận, ta có tâm cứu nàng cũng bất lực, rõ chưa?"

"Ta đã biết, ta sẽ không lỗ mãng nữa. Nhị Vương gia, ta sẽ khẩn cầu ông trời phù hộ Ly Hiên, ngài cũng cố chịu đựng một chút!" Lăng Tuyết Mạn vội gật đầu, thân thiết nhìn Mạc Kỳ Diễn.

Mạc Kỳ Diễn khẽ gật đầu, xoay người đi lên hai bước, lại ngừng lại quay đầu, nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ, nàng còn thiếu ta lễ vật, chưa có đưa cho ta."

"Chỉ cần ta không chết, Ly Hiên không chết, ta nhất định đưa cho ngài!" Lăng Tuyết Mạn đè nén tiếng khóc nói.

Mạc Kỳ Diễn lại gật đầu, đè nén không nói ra. Ngày mai Lăng Tuyết Mạn rất có khả năng sẽ bị hoả hình, hắn chỉ có dùng hết khả năng cứu nàng, nếu như thật sự cứu không được -

Đứng trước mặt Lăng Tuyết Mạn, hơi hơi cúi người, trên trán nàng lưu lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó ở bên tai nàng nói nhỏ một câu "Được." liền xoay người rời đi.

Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn chăm chú vào thân ảnh cao to đi xa, thật lâu không hoàn hồn.

Hắn vừa hôn trán của nàng. Hắn thích nàng sao?

Lăng Tuyết Mạn si ngốc mím môi cười khẽ, một lần nữa nằm xuống, đáy lòng cảm thấy ngọt ngào. Nhưng giây lát gương mặt Mạc Ly Hiên nổi lên trong lòng, áp chế phần rung động này, ưu thương chiếm cứ toàn bộ tâm nàng.

Ly Hiên sống chết chưa biết, nàng còn nghĩ cái gì thế?

Thương tâm một lúc, không nghĩ tới cảm giác khi nàng ôm Mạc Kỳ Diễn, lòng ngực rộng lớn rất giống dâm tặc đáng chết, như cùng một người!

Lăng Tuyết Mạn nhăn mày. Chẳng lẽ dâm tặc chính là Mạc Kỳ Diễn? Nhưng Lăng Tuyết Mạn rất nhanh lắc đầu, hủy bỏ cái ý nghĩ này. Giọng nói bọn họ không giống nhau, hơn nữa trên người Mạc Kỳ Diễn không có mùi đàn hương của dâm tặc, cảm giác tựa vào trong ngực Mạc Kỳ Diễn cùng dâm tặc cũng không giống.

Haiz -

Không phải!

Lăng Tuyết Mạn thở dài một hơi, có chút khinh bỉ bản thân. Nàng sao có thể đem Mạc Kỳ Diễn ôn nhu so sánh cùng dâm tặc đáng chết? Dâm tặc không chỉ bá đạo, còn lạnh lùng như băng, lòng dạ hẹp hòi, thiếu đạo đức, cường thế phúc hắc, dù sao là một đống lớn khuyết điểm không thể tha thứ!

Lăng Tuyết Mạn trước khi đi vào giấc ngủ vẫn không quên oán hận mắng một câu cuối cùng: "Dâm tặc đáng chết, âm hồn không tiêu tan, hại ta có nam nhân ngưỡng mộ trong lòng cũng không an tâm!"

Cung Long Dương.

Mạc Ngự Minh ngồi ở phía trước Mạc Ly Hiên, nhìn đến Mạc Kỳ Diễn tiến vào, vội vàng vẫy tay nói: "Diễn nhi, mau đến xem, lúc nãy Hiên nhi giống như giật mình một cái, hiện tại lại không phản ứng."

"Thật sao?"

Mạc Kỳ Diễn hơi vui lên, vội vàng đi tới trước giường kêu: "Hiên nhi, Hiên nhi, là phụ vương đến đây, con mau mở mắt nhìn phụ vương cùng Hoàng gia gia! Hiên nhi."

Mạc Ly Hiên nhắm mắt, cái gì cũng nghe không đến, không có đáp lại.

Mạc Ngự Minh lại thất vọng, rủ mắt, lo lắng nói: "Diễn nhi, nên làm thế nào đây!"

"Phụ hoàng, chúng ta lại đợi xem. Không dối gạt phụ hoàng, đêm nay quản gia của Vương phủ Tứ đệ đi gặp nhi thần. Hắn cầu phụ hoàng không giết Tứ Vương phi, nói là trước khi Tứ đệ chết có giao cho hắn, có ngọc bội của Tứ đệ làm chứng, hắn vâng lệnh hầu hạ Tứ Vương phi sống quãng đời còn lại, còn nói xin phụ hoàng cùng nhi thần yên tâm bớt buồn, Tứ đệ trên trời linh thiêng sẽ phù hộ Hiên nhi."

Lúc này trong cung Long Dương chỉ có Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Ngự Minh, thái giám cung nữ đứng ở một bên hầu hạ.

Mạc Kỳ Diễn ngừng lại, ẩn ý nhìn thái giám cung nữ. Mạc Ngự Minh chợt trầm giọng nói: "Toàn bộ lui ra!"

"Nô tì cáo lui!"

"Diễn nhi, có chuyện gì nói mau." Mạc Ngự Minh trầm tĩnh hỏi

"Vâng, phụ hoàng." Mạc Kỳ Diễn nghiêm mặt nói: "Nhi thần nghe quản gia hắn quả quyết chắc chắn Hiên nhi không có việc gì, nhi thần nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ có thể tạm thời tin hắn. Nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng trước khi Ly Hiên tỉnh, không nên bắt Tứ Vương phi chịu hoả hình, hãy chờ một thời gian."

Mạc Ngự Minh thâm thúy nhìn Mạc Kỳ Diễn, không nói một lời. Được nửa ngày mới bình tĩnh mở miệng: "Diễn nhi là đang tìm lý do cho Lăng Tuyết Mạn thoát tội sao?"

"Không phải, phụ hoàng!"

Nghe vậy Mạc Kỳ Diễn cả kinh vội quỳ xuống nói: "Phụ hoàng hiểu lầm, lời nhi thần nói là thật, thỉnh phụ hoàng minh giám!"

"Nếu như lời ngươi nói là thật, vậy trẫm thật muốn hoài nghi quản gia Tứ Vương phủ, hắn dùng cái gì mà dám nhận định Hiên nhi vô sự? Chẳng lẽ việc Hiên nhi hôn mê có liên quan đến quản gia sao?" Mạc Ngự Minh thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.

"Phụ hoàng, quản gia kia một lòng muốn cứu Tứ Vương phi, hắn làm sao có thể hại Hiên nhi? Huống chi thần biết quản gia rất trung thành và tận tâm với Tứ đệ, Tứ đệ rất là tín nhiệm hắn, cho hắn quản lý Tứ Vương phủ nhiều năm. Hắn không có lá gan dám làm ra việc phản chủ đâu!" Mạc Kỳ Diễn nhíu mày nói.

Mạc Ngự Minh suy tư, dù tóc đã hoa râm, ông vẫn phong thái như trước, cuối cùng lại bị chững đả kích luân phiên làm già hơn rất nhiều, giờ phút này tựa vào nệm, trong yên tĩnh có thê lương nhàn nhạt.

Trầm mặc hồi lâu, Mạc Ngự Minh rốt cục lạnh nhạt mở miệng: "Diễn nhi, trẫm già đi phải không?"

"Phụ hoàng sao nói lời ấy, phụ hoàng tuổi chưa cao, làm sao già được? Phụ hoàng có thể là tâm mệt mỏi, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi." Mạc Kỳ Diễn hơi hơi mở miệng nói.

"Diễn nhi, trẫm biết con một lòng muốn cứu Tứ Vương phi. Lương tâm chính nghĩa cũng tốt, động tâm thích cũng thế, ả cuối cùng có phải là nữ tử đáng để tranh luận hay không? Nhớ kỹ, ngay cả khi trẫm không giết ả, ả cũng là Vương phi thủ tiết cho Tứ đệ của con, sau trăm tuổi sẽ an táng vào lăng tẩm Tứ đệ con, không liên can đến con."

Mạc Ngự Minh luôn luôn nhắm mắt, lại thản nhiên lời nói này, đập vào trong lòng Mạc Kỳ Diễn!

Không liên can đến hắn!

Mạc Kỳ Diễn giật mình nhìn Mạc Ngự Minh, bàn tay trong tay áo nắm lại thật nhanh, tâm trống rỗng nỗi lên cơn đau âm ỉ.

Môi mỏng nhếch hồi lâu, khẽ nói: "Phụ hoàng nói rất đúng, là nhi thần quên mất."

Mạc Kỳ Diễn khép hờ con ngươi, bàn tay to nắm chặt hơn. Mới vừa rồi một màn trong thiên lao nổi lên trong lòng hắn, là bản thân mình hôn nàng, muốn nói cho nàng biết hắn thích nàng ôm hắn. Nhưng giây lát -

Lăng Tuyết Mạn ngủ rất say sưa bởi vì đã biết tâm ý Mạc Kỳ Diễn, lòng tràn đầy vui mừng, nhưng cũng ngủ hết sức không ngon bởi vì nhớ Mạc Ly Hiên, cũng bởi vì dâm tặc xuất hiện trong mộng nàng, dây dưa với nàng, nàng xem không rõ mặt hắn, lại nghe hắn ác liệt chất vấn nàng quên mất cảnh cáo của hắn, hắn không cho nàng cùng bất kỳ nam nhân nhân nào thân mật khăng khít, nàng là của hắn nữ nhân!

Thời điểm Mạc Kỳ Dục ôm chăn đứng ở bên giường đá, là lúc Lăng Tuyết Mạn ra mồ hôi đầm đìa, nói mê: "Không có, ta không có, ta không phải nữ nhân của ngươi, cầu ngươi thả ta, thả ta..."

"Tứ tẩu, Tứ tẩu, tỉnh, tỉnh!" Mạc Kỳ Dục sốt ruột hô, lay bả vai Lăng Tuyết Mạn.

Lăng Tuyết Mạn giật mình tỉnh, thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn đến nam nhân trước mặt "A!" kêu to một tiếng kinh hãi. Mạc Kỳ Dục cuống quít bịt kín miệng Lăng Tuyết Mạn, "Đừng gọi, ngươi muốn gọi thủ vệ thiên lao vào sao?"

Lăng Tuyết Mạn ra sức tháo tay Mạc Kỳ Dục ra, không hiểu hỏi: "Hơn nửa đêm rồi, sao ngươi lại tới đây?"

"Còn hỏi sao? Ta có lòng tốt, sợ ngươi ở trong thiên lao bị đông cứng chết, nên đến đưa chăn cho ngươi đây!" Mạc Kỳ Dục bĩu môi, mở chăn ra đắp cho Lăng Tuyết Mạn, phút chốc lại nhăn mày, ngón tay khều áo choàng trên người Lăng Tuyết Mạn, hồ nghi hỏi: "Áo của ai vậy?"

"Ây da, ngươi hỏi nhiều như vậy làm chi?" Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt, vội đoạt áo choàng lại, đẩy chăn ra nói: "Ta không lạnh, ngươi lấy chăn về đi."

Sắc mặt Mạc Kỳ Dục khó coi hết sức, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn giấu áo choàng vào trong lòng, nói: "Đây là áo Nhị ca đúng không? Ca ấy đã tới?"

"Ngươi làm sao biết?" Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to mắt, ôm áo của Mạc Kỳ Diễn chặt hơn.

"Buổi tối khi Nhị ca tiến cung, ta có thấy ca, lúc ấy trên người ca mặc chính là cái này." Sắc mặt Mạc Kỳ Dục âm trầm dọa người, ánh mắt dời đến trên mặt Lăng Tuyết Mạn, gằn từng chữ: "Lăng Tuyết Mạn, Nhị ca có ý gì với ngươi?"

"Có ý gì chứ? Ngươi nói bậy bạ cái gì?" Mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, lựa lời nói: "Hắn tới hỏi ta, Ly Hiên gặp chuyện không may có phải do ta hại không, về sau thấy ta chịu lạnh đáng thương mới nảy thiện tâm đem áo cho ta mượn, ngươi đừng đoán mò. Hiện tại đầu ta muốn nổ tung rồi, còn không biết Hoàng Thượng có thể giữ lại cái đầu của ta bao lâu, ngươi thêm tội danh cho ta là muốn Hoàng Thượng lập tức chém ta sao?"

"Ta..."

"Nếu ngươi muốn nói đến phương diện kia, vậy ngươi nửa đêm đưa chăn cho ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng có ý với ta sao?" Lăng Tuyết Mạn lành lạnh trừng mắt chặn họng Mạc Kỳ Dục.

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)