Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 114

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 114
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Hồi hoàng thượng, Lăng cung nữ bị lạnh, nóng sốt dẫn đến hôn mê." Vương thái y kinh hãi, trên trán đổ mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống trả lời.

"Vậy sao?" Hai chữ, tựa như từ trong hàm răng nặn ra, mặt Mạc Kỳ Hàn như dính vào sương lạnh, nhìn Vương thái y, nặng nề khạc ra ba chữ, "Lui ra đi!"

"Dạ, vi thần cáo lui!" Vương thái y như được tha chết, vội vàng hành lễ lui ra.

Không lâu sau, từ trong cung Đế Hoa truyền ra tiếng hô giận dữ của Mạc Kỳ Hàn, bên ngoài cung, đại nội thị vệ đứng nghiêm, tất cả thái giám cung nữ đều sợ hãi cúi đầu!

"Càn rỡ! Chỉ là một cung nữ đê tiện của Hoán Y Cục, trưởng thân Vương lại tự mình đón vào cung Cảnh Hiên, là muốn bị lây bệnh sao?"

"Hoàng thượng bớt giận!"

"Người đâu! Lập tức truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho trưởng thân vương đưa Lăng Tuyết Mạn về Hoán Y Cục, giam lỏng trong phòng! Vô Cực, phái người trông chừng nghiêm, không có lệnh của trẫm, không được thả người, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần Lăng Tuyết Mạn! Nữ nhân cả gan làm loạn như thế, trẫm muốn ả tự sinh tự diệt!"

"Dạ, hoàng thượng, nô tài tuân chỉ!"

Tiếng rống giận dữ dần dần bình tĩnh, Vô Cực dẫn theo hai đại nội thị vệ vội vã ra khỏi cung Đế Hoa, đi tới cung Cảnh Hiên.

Ban đêm, vô số người bởi vì hoàng thượng giận dữ mà tim gan run sợ, đứng ngồi không yên!

Danh tiếng lại một lần nữa nhắm thẳng vào cái người vang danh khắp Đại Minh đã từng là Tứ Vương phi, bây giờ là cung nữ Hoán Y Cục——Lăng Tuyết Mạn!

Không lâu sau, một cỗ kiệu đã đi ra khỏi cung Cảnh Hiên, màn kiệu che kín, do thị vệ nhất đẳng cận thân hoàng thượng – Vô Cực mang theo Đại Nội Thị Vệ đưa Lăng Tuyết Mạn về Hoán Y Cục, nhốt vào trong phòng, sau đó toàn bộ ở lại ngoài cửa trông chừng!

Mà cùng lúc đó, Mạc Ly Hiên đi trong gió lạnh, hướng cung Đế Hoa, cầu kiến hoàng thượng, quỳ xuống đất xin tội.

Trong tẩm cung, Từ An cho thái giám cung nữ đóng cửa lui ra ngoài.

Mạc Kỳ Hàn vội nói: "Hiên nhi mau dậy đi!"

"Tạ phụ hoàng!"

Mạc Ly Hiên đứng lên, nhìn Mạc Kỳ Hàn vội la lên: "Phụ hoàng, mẫu thân sốt lợi hại, hài nhi đã đút thuốc hạ sốt cho ngài ấy, thái y nói phải dùng nước ấm tắm rửa cho mẫu thân, còm chườm băng giúp lui nhiệt, chuyện tắm rửa còn chưa kịp......"

"Trẫm!" Mạc Kỳ Hàn cắt đứt, cau mày nói: "Hiên nhi, mấy ngày nay trẫm sẽ chăm sóc mẫu thân con, từ ngày mai, mỗi ngày sau khi lâm triều con sẽ tới cung Đế Hoa cầu cạnh xin tội, còn có hoàng cô Nhã Phi của con cũng gọi theo, cầu xin cho mẫu thân con, trẫm liền có lý do danh chánh ngôn thuận thả người."

"Dạ, phụ hoàng, Hiên nhi hiểu!" Mạc Ly Hiên gật đầu.

"Được, Hiên nhi trở về đi thôi."

"Dạ, Hiên nhi cáo lui!"

Bên trong tẩm cung, vừa qua một phen quát tháo, Mạc Ly Hiên rũ đầu đi ra khỏi cung Đế Hoa, một bộ dáng như đưa đám.

"Vô Giới! Từ An!" Mạc Kỳ Hàn hướng ra ngoài hô.

Hai người vén rèm vào, "Hoàng thượng, nô tài ở đây!"

"Vô Giới, ngày mai về Tứ Vương phủ một chuyến, mang Xuân Đường Thu Nguyệt vào cung."

"Nô tài tuân chỉ!"

Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, ánh mắt vừa tỏ ý, Từ An hiểu ý, liền lớn tiếng nói: "Hoàng thượng, nô tài hầu hạ ngài đi ngủ!"

Xoay người, Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng đi về phía chỗ sâu nhất bên trong tẩm cung, Từ An mở cơ quan ra, Mạc Kỳ Hàn đi vào mật thất, lại mở ra một cái cửa khác, sau đó lắc mình tiến vào trong đường hầm.

Trong đường hầm còn chưa hoàn toàn sửa xong, dạ minh châu chiếu sáng chưa có lắp vào, Lý Công Tượng đang đẩy nhanh tốc độ nghe được tiếng bước chân, nhanh chóng đứng dậy, nến chiếu sáng, thấy là Mạc Kỳ Hàn, cả kinh vội nói: "Tham kiến hoàng thượng!"

"Thắp nến cho trẫm!"

Mạc Kỳ Hàn nói đơn giản một câu, liền bước nhanh về phía trước, Lý Công Tượng cuống quít giơ nến đi theo sau lưng, nửa khắc đồng hồ sau, không còn đường để đi, dừng ở trước một vách tường đá, Lý Công Tượng tiến lên khởi động cơ quan, giống như vách tường vô âm, không phát ra bất kỳ tiếng vang nào, Mạc Kỳ Hàn lắc mình vào, mím chặt môi, cầm lấy áo choàng trên vai hắn bọc lại thân thể nhỏ xinh vẫn đang ngủ mê man còn trên giường, êm ái ôm lấy, sau đó vào đường hầm, bước nhanh trở về.

Từ An lại đem đèn cung đình tiến vào, Vô Giới đã chuẩn bị xuống thùng tắm cùng nước ấm, khối băng, vài lò sưởi, Mạc Kỳ Hàn nhẹ đặt Lăng Tuyết Mạn trên giường, trầm giọng phân phó: "Từ An, hai canh giờ sau lại đem thuốc hạ sốt tới, nhớ, là thuốc trị ho cho trẫm, hiểu không?"

"Dạ, nô tài hiểu rõ!" Từ An lập tức cúi đầu đáp.

Mạc Kỳ Hàn lại nói: "Vô Giới, ngày mai trở về bảo Xuân Đường đem toàn bộ áo ấm của nương nương vào."

"Dạ, hoàng thượng!"

"Tốt lắm, toàn bộ lui ra bên ngoài coi chừng, chờ lệnh!"

Cửa mật thất chậm rãi đóng lại, cách mấy ngày gặp nhau, không có vui mừng, chỉ có đau lòng cùng lo lắng.

Mạc Kỳ Hàn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì phát sốt trở nên đỏ hồng, giơ tay lên khẽ xoa mặt của Lăng Tuyết Mạn, tâm phỏng đến khó nhịn, như xương mắc trong cổ họng, "Mạn Mạn, thật xin lỗi...... Là ta để cho nàng chịu khổ...... Mạn Mạn......"

Trong mơ mơ màng màng, làm như nghe được thanh âm của tình nhân, Lăng Tuyết Mạn ngọ nguậy, "Tình...... Tình nhân......"

"Mạn Mạn!"

Mạc Kỳ Hàn nửa mừng nửa lo, hơi cúi thân ôm lấy đầu Lăng Tuyết Mạn, kích động, lời nói không có mạch lạc, "Mạn Mạn, là trẫm, không, là ta... ta là tình nhân của nàng a! Mạn Mạn, mở mắt nhìn ta được không?"

"Mạn Mạn......"

Lăng Tuyết Mạn đang ngủ mê man có trong nháy mắt thanh tỉnh, rồi lại rất nhanh ngủ thiếp đi, mặc cho Mạc Kỳ Hàn kêu thế nào cũng không mở mắt.

Mạc Kỳ Hàn đau xót, trên má có nước mắt nóng bỏng chảy xuống, không chần chờ nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ áo của Lăng Tuyết Mạn, xõa tóc nàng rà, êm ái ôm lấy, đặt vào trong thùng tắm.

Vén tay áo long bào lên cao, Mạc Kỳ Hàn cầm lấy khăn dịu dàng lau thân thể trắng nõn của Lăng Tuyết Mạn, rất ít khi hắn có thể thấy thân thể nàng vào lúc có ánh sáng chiếu xuống, ngày trước chỉ có cảm giác bằng tay, chỉ nhớ rõ có một lần hắn tới vào lúc nàng đang tắm rửa, hắn mới nhìn lén lần đầu, nhưng lại chưa bao giờ như hiên tại, có thể không cố kỵ chút nào thưởng thức thân thể mềm mại của nàng, lại phát giác, thân thể của nàng là đẹp như vậy, nhẵn nhụi như sứ trắng, lung linh hấp dẫn......

Ánh mắt không kìm hãm được dời về phía ngực của nàng, bụng của nàng, chỗ riêng tư dưới thân thể của nàng, trong mũi nóng lên, Mạc Kỳ Hàn vội ngửa đầu, "Đáng chết, lại muốn chảy máu mũi rồi!"

Ngừng một lát, Mạc Kỳ Hàn lại cúi đầu xuống, khóe miệng co quắp, vừa tiếp tục lau cho Lăng Tuyết Mạn, vừa lẩm bẩm, "Mạn Mạn, nàng thật là một tiểu yêu tinh! Thời điểm không thấy rõ thân nàng, đã khiến bản công tử mê mẩn, khi thấy rõ ràng, bản công tử cũng đi tong rồi, đời này liền thua trên người nàng rồi! Nhanh hạ sốt tỉnh lại cho trẫm, sớm sinh cho trẫm một long chủng, sinh nó ra, các huynh đệ của trẫm sẽ chết tâm, là trẫm an tâm được!"

*****

Mạc Kỳ Hàn lau toàn thân Lăng Tuyết Mạn, thỉnh thoảng đưa tay đi dò cái trán của nàng, nàng phát sốt, hắn cũng không có phương diện dục vọng kia, nước ấm thoáng lần lạnh, hắn liền vội vàng lại thêm nước nóng vào, khiến nước vẫn ấm, khối băng bao ở trong khăn, chườm lên trán của nàng, ngón tay sờ nhẹ đến gương mặt của nàng, vẫn còn nóng dọa người, môi của nàng cũng khô nứt, hắn cau mày lấn đến gần, dán lên môi nàng, khẽ liếm, thấm ướt môi của nàng.

"Tình...... Nhân...... Lạnh...... Lạnh quá......"

Có tiếng rên rỉ đứt quãng từ trong miệng Lăng Tuyết Mạn phát ra, Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, ngưng thần nghe, "Mạn Mạn, nàng nói cái gì? Lạnh không?"

Lăng Tuyết Mạn có chút thanh tỉnh, muốn mở mắt, mí mắt lại nặng mở không nổi, đành phải mấp mấy, "Lạnh...... Tình nhân...... Ôm...... Ôm ta......"

"Được, ta ôm nàng lên giường." Mạc Kỳ Hàn nói xong, ôm thân thể Lăng Tuyết Mạn ra khỏi mặt nước, dùng khăn khô lau lau, sau đó vội đặt vào giường lớn mềm mại thoải mái, kéo chăn qua đắp kín cho nàng.

"Nước...... Tình nhân, nước......"

Lăng Tuyết Mạn lại gian nan phát ra âm thanh, Mạc Kỳ Hàn vội nói: "Mạn Mạn, đợi chút, ta đi lấy nước."

Vội vàng rót chén nước ấm trở lại, ngồi xuống ở đầu giường, Mạc Kỳ Hàn một tay ôm lấy đầu Lăng Tuyết Mạn, đưa bát nước đến bên miệng của nàng, dịu dàng nhẹ nói: "Mạn Mạn, nước đây, há miệng."

Uống vài ngụm nước, Lăng Tuyết Mạn lại ngủ.

"Mạn Mạn? Mạn Mạn?"

Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt lông mày, canh giữ ở bên giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn không chớp mắt, đau lòng như cắt, nàng bị lạnh, nhất định nguyên nhân là gian phòng kia quá ướt, lúc đầu cùng Lý Công Tượng thương lượng lựa chọn gian phòng, thì thấy căn phòng này gần mật thất cung Đế Hoa, cũng chỉ có căn phòng này ở vị trí vắng vẻ nhất Hoán Y Cục, sẽ không khiến cho người khác chú ý, vậy mà... Cũng là hắn hại bảo bối Mạn Mạn của hắn, khiến cho nàng mới ngủ một buổi chiều liền bị lạnh phát sốt......

Trong hốc mắt chẳng biết lúc nào lại đã đầy nước mắt, Mạc Kỳ Hàn nhắm mắt thật chặt, đứng dậy cởi áo cởi hài, vẫn theo thói quen nằm ở cạnh ngoài, sử dụng thân thể hắn ngăn nàng, tránh cho nàng ngủ tư thế bất nhã, nửa đêm không cẩn thận lăn xuống giường, đưa tay ôm nàng vào ngực, cằm chống lên tóc nàng, tâm tình đê mê tới cực điểm, hối hận lại căm hận!

"Mạn Mạn, cầu xin nàng mau tỉnh lại đi, ta thật sự muốn thay nàng chịu tất cả ốm đau, đáng tiếc, đáng tiếc...... Muốn thay...... mà thay không được...... Mạn Mạn, ta yêu nàng, nàng nghe được không? Nghe được không?"

Bàn tay ôm Lăng Tuyết Mạn không kìm hãm được siết chặt, Mạc Kỳ Hàn cố nén nước mắt, rốt cuộc không cầm được chảy xuống, rơi ở trước ngực nàng, ngón tay nàng rủ xuống ở trong mền gấm bỗng nhúc nhích, phát ra một tiếng, "Ưm......"

"Mạn Mạn!" Mạc Kỳ Hàn mừng rỡ, vội ngồi dậy, vội vàng kêu: "Mạn Mạn, ta là tình nhân, ta yêu nàng, nàng có nghe thấy không?"

"Tình nhân...... Thật..... Là chàng sao? Ta ở nơi nào?" Lăng Tuyết Mạn yếu đuối phát ra âm thanh, tiếng nói so với vừa rồi rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng chính là mắt mở không ra.

"Đúng, đúng là ta Mạn Mạn, ta ở bên cạnh nàng!" Mạc Kỳ Hàn vui mừng không thôi, đưa tay lại đi dò trán Lăng Tuyết Mạn, lông mày giương lên, mừng như điên ra tiếng, "Hạ sốt! Mạn Mạn, nàng hết sốt rồi!"

"Tình nhân!"

Lăng Tuyết Mạn đột nhiên mở mắt, nhưng, ánh sáng trong mật thất làm mắt nàng không thích ứng kịp, không thấy rõ ràng dung mạo nam nhân ngồi ở trước mặt nàng, vội nhắm mắt lại.

Mà Mạc Kỳ Hàn sau khi vui mừng là cả kinh, đột nhiên lắp trên nóc phát ra.

"Tình nhân!" Lăng Tuyết Mạn thì thầm một tiếng, chậm rãi mở mắt, trước mắt mờ mờ, nhíu mày, "Tình nhân, thật là chàng sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ? Mới vừa rồi hình như là sáng, tại sao lại tối rồi?"

Nghe giọng nói khàn khàn, Mạc Kỳ Hàn đau lòng muốn chết, lần nữa nằm xuống kéo vai Lăng Tuyết Mạn qua, dịu dàng nói: "Là ta, Mạn Mạn, nàng phát sốt té xỉu ở lầu Lãm Nguyệt, ta đón nàng từ chỗ Hoàng Thượng, đây là phòng của ta, nàng an tâm ở chỗ này dưỡng bệnh, ta sẽ ở cùng với nàng! Mạn Mạn, nàng tối nay thật muốn hù chết ta! Thật may là... thật may là hạ sốt!"

"Tình nhân, ta...... Ta cư nhiên té bất tỉnh? Ta bây giờ đang ở phòng của chàng hả? Cái này là cung nào? Chàng không để cho ta xem mặt của chàng sao?"

Lăng Tuyết Mạn vội vàng nói xong, giơ tay lên xoa àn mặt củaMạc Kỳ H, vuốt ve, cảm thụ hình dáng nàng quen thuộc, như người mù, nàng lấy tay sờ, liền biết là hắn, là nam nhân của nàng!

"Mạn Mạn, đây là một gian mật thất, thông lên phòng nàng ở Hoán Y Cục, là ta sai người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ làm xong, để buổi tối thông qua đường hầm đón nàng đến nơi ở này của ta, chưa từng nghĩ......" Mạc Kỳ Hàn mím chặt môi, vô cùng xin lỗi nói: "Thật xin lỗi Mạn Mạn, để cho nàng chịu khổ! Mà ta vẫn không thể để cho nàng biết tất cả, vẫn là câu nói kia, thời cơ chưa tới!"

"Tình nhân, phòng của chàng là mật thất?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn chung quanh, mông lung chiếu sáng, có thể mơ hồ thấy một chút bài biện, ánh mắt theo ánh sáng dời lên trên, mắt chợt trợn tròn, "Tình nhân, cái vật sáng trên nóc là vật gì?"

"Đó là dạ minh châu." Mạc Kỳ Hàn nói.

"Ách...... Dùng dạ minh châu trang trí mật thất, tình nhân chàng thật có tiền a!" Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn, liền càng thêm tò mò, "Tình nhân, làm sao chàng có mật thất? Nơi này là hoàng cung a, chàng có thể muốn như thế nào liền như thế ấy sao? Còn làm đường hầm đến Hoán Y Cục, tình nhân, Trương chấp sự phân phòng cho ta là do chàng an bài trước sao?"

"Ừ." Mạc Kỳ Hàn đáp một qua loa tiếng, chỉ sợ Lăng Tuyết Mạn hỏi nhiều không có cách nào che lấp, liền thử nói sang chuyện khác, "Mạn Mạn, nàng đi lầu Lãm Nguyệt làm cái gì? Hoàng thượng ngắm trăng ở lầu Lãm Nguyệt, nàng lại dám chạy đi đâu, nàng không sợ Đại Nội Thị Vệ bắt nàng sao?"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn buồn bực bĩu môi, "Thôi đi, ta lại không biết cái nam nhân đáng chết đó sẽ đúng lúc ở lầu Lãm Nguyệt, ta muốn đi đến cung Cảnh Hiên tìm Hiên nhi mượn áo ấm, ta tỉnh dậy cảm giác toàn thân rét run, bên cạnh ta không có mang quần áo chống lạnh, ta không thể để cho mình chết rét đi!" :

"A, là như thế này à!" Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn không nhịn được co rút, nuốt nước bọt một cái, "Mạn Mạn, gọi hoàng thượng là nam nhân đáng chết là không phải là không thích hợp sao?"

"Có cái gì không thích hợp sao? Ta cứ gọi tên khốn kiếp kia là nam nhân đáng chết! Hừ! Nam nhân thối đáng chết, bà cô đây dầu gì cũng là lão bà danh chính ngôn thuận của hắn, cho dù muốn bỏ ta, vậy cũng phải gặp mặt lẫn nhau, nhận thức lẫn nhau một chút, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay a!" Lăng Tuyết Mạn vừa nhắc tới chính là tức cành hông, nói cho cùng, nàng còn chưa gặp qua mặt chồng mình, mà đã biến thành chồng trước rồi! Mịa nó, đây là đang chơi cưới chui sao?

*****

Dưới ánh sáng mông lung, sắc mặt Mạc Kỳ Hàn không chỉ có đen như than, còn co giật lợi hại, định khép chặt môi, mặc cho Lăng Tuyết chửi mắng hăng say hả giận đi!

"Mạc Kỳ Hàn khốn kiếp đáng chết! Đã sống lại tám trăm năm rồi, còn núp ở trong cái xó xỉnh nào, nhìn bà cô làm chuyện cười, đại khái chính là chờ hắn vừa lên đài sẽ để cho bà cô đây xấu hổ, làm người đời mắng chết ta, mie nó, đến cung nữ Hoán Y Cục cũng chỉ vào mũi mắng ta không biết xấu hổ!"

"Tình nhân, chàng nói một chút, rõ ràng là tên khốn kia cầu xin chàng muốn ta, tại sao hắn vừa làm hoàng đế, liền đá ta? Đá thì đá đi, ta cũng không có ý kiến gì, hắn thôi ta... ta còn cảm kích hắn, nhưng không thể tìm lý do khác bỏ ta sao? Nói ta không khiết! Không khiết không phải do một tay hắn đạo diễn sao?"

"Hừ! Hiện tại nghĩ kỹ, tình nhân, tên khốn kiếp kia chính là từ lúc mới bắt đầu liền giăng bẫy hai ta, cố ý muốn chỉnh chết chúng ta!"

"Bốp bốp!"

Thanh âm vỗ giường vô cùng vang, Lăng Tuyết chửi mắng hào hừng, lòng đầy căm phẫn!

"Cẩu Hoàng Đế trời đánh! Nói ta là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng bây giờ hãm hại ta như vậy, móa ơi, Mạc Kỳ Hàn chính là một tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!"

"Tình nhân, cái nam nhân đáng chết đó ta vừa nhìn đã biết hắn không phải người tốt, chàng xem đi, hiện tại bản chất độc ác của hắn lộ ra hết! Tình nhân, chàng còn cùng hắn làm bằng hữu cái gì? Chàng đừng cống hiến cho hắn nữa, võ công của chàng tốt như vậy, lại có nhiều thủ hạ như vậy, không bằng chúng ta chạy trốn đi! Chúng ta vừa chạy, hừ, hi vọng trong cung có thích khách, chờ thời điểm hắn cùng nữ nhân hậu cung lăn lộn ở trên giường liền một kiếm đâm chết hắn, xem hắn còn cuồng ngạo, còn dám khi dễ bà cô đây nữa không!"

"Không được, cái ý nghĩ này không thực tế, trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, thích khách giết không được hắn, ta phải lấy một con búp bê vải, phía trên viết lên ngày sinh của hắn, ta mỗi ngày cầm châm đâm hắn một trăm lần, đâm chết hắn!"

"Mạn Mạn......" Trong mền truyền đến một tiếng gọi khẽ cực kỳ suy yếu vô lực, nhưng trực tiếp bị Lăng Tuyết cắt đứt! Vả lại vén lên chăn muốn đi xuống giường!

"Mạn Mạn, nàng làm gì đấy?" Mạc Kỳ Hàn đang nhắm mắt chợt mở ra, "Nàng không phải là muốn tự mình đi ám sát hoàng thượng đấy chứ?"

"Thôi đi, bà cô đây khinh thường tự mình đi! Không đúng, là ta không có bản lãnh giết hắn hả giận, búp bê vải nhất thời không có, ta trước tiên vẽ vòng xoáy ở trên đất nguyền rủa hắn, rủa hắn bị ba ngàn giai lệ hậu cung làm cho xuất tinh sớm! Liệt dương! Bệnh hoa liễu đầy thân! Hừ, cuối cùng nguyền rủa hắn cảm thấy thật xin lỗi nhiều nữ nhân như vậy, tự thiến mình làm thái giám!"

"Mạn Mạn......" Mạc Kỳ Hàn nghẹn, quả đấm dâng lên, trên trán nổi lên gân xanh.

"Ách...... Choáng váng đầu......" Đầu Lăng Tuyết Mạn trầm xuống, thân thể vội ngồi trở lại, hai tay chống ở trên huyệt thái dương.

"Mạn Mạn, thân nàng còn yếu, mau nằm xuống!" Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt lông mày, gân đen giăng đầy gương mặt tuấn tú, đỡ vai Lăng Tuyết Mạn để cho nàng nằm xong, không nhịn được nói: "Muốn vẽ vòng đợi ngày mai vẽ đi, thân thể đã như vậy rồi, còn có sức lực mắng chửi người, nàng không mệt mỏi sao?"

"Không mệt!" Lăng Tuyết Mạn đẩy Mạc Kỳ Hàn một cái, "Ta còn không có mắng xong! Trước kia mỗi ngày ta đều thắp ba nén nhang lạy hắn, thỉnh cầu hắn tha thứ cho việc ta cắm sừng hắn, ngày mai ta bắt đầu tiếp tục dâng hương, đổi thành thỉnh cầu ông trời nghe được nguyền rủa của ta, sớm thành toàn cho ta!"

Mạc Kỳ Hàn quay lưng, giả bộ trầm mặc không nhìn! Âm thầm cắn răng nghiến lợi, chờ trẫm chết rồi, bất lực rồi, nha đầu chết tiệt kia, nàng thật sự thủ tiết rồi!

"Ai, tình nhân, ta muốn ăn cháo bì đản, mau đi lấy cho ta! Đói bụng!" Lăng Tuyết Mạn xoa nhẹ thái dương một lát, cảm giác bụng có chút đói, há miệng ra lệnh.

Mạc Kỳ Hàn cắn chặt hàm răng hơn, mắt khép thật chặt, lấy thờ ơ để kháng nghị!

"Ai, nói chàng không nghe sao, ta muốn ăn cháo bì đản!! Nhanh lên một chút!!" Lăng Tuyết Mạn không hài lòng, mới giảm thân phận, buổi chiều đầu tiên ở chung với hắn, đã sai bảo không nổi hắn? Vậy sau này làm sao cùng hắn sống qua ngày?

Nghĩ tới đây, dùng hết hơi đá chân Mạc Kỳ Hàn một cước, "Nhanh lên một chút, chàng muốn ta đói chết phải không? Chàng đối với ta không tốt, ta liền đi... ta đi tìm con ta, tìm Nhã Phi, tìm Nhị Vương gia bọn họ đi!"

"Đáng chết!" Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khẽ nguyền rủa một tiếng, xốc chăn xuống giường, vừa mới đi mấy bước chuẩn bị mở cửa đá, đột nhiên lại nhớ không thể để cho Lăng Tuyết Mạn biết chỗ cơ quan, liền đen mặt xoay người lại, không nói hai lời vung hai ngón tay một chút, Lăng Tuyết Mạn mắt khép lại ngủ.

"Nữ nhân đáng chết lời nói ác độc! Trẫm chính là hoàng đế! Hoàng đế chính là tình nhân của nàng! Nha đầu chết tiệt kia, nàng cứ mắng trẫm nguyền rủa trẫm đi, trẫm...... trẫm đánh cái mông nàng!"

Mạc Kỳ Hàn kéo thân thể Lăng Tuyết Mạn qua, bàn tay phải giương lên sẽ chụp lên cái mông của nàng, rồi lại dừng ở giữa không trung, tiếp tục cắn răng một cái, "Thôi, trẫm quân tử không đánh nữ nhi, đánh nàng còn phải dụ dỗ nàng, rất phiền toái!"

Có một lý do như vậy, Mạc Kỳ Hàn liền bỏ qua cho Lăng Tuyết Mạn phạm phải vô số tội chết, đứng dậy mở cửa đá ra, gương mặt tuấn tú chìm lỉm, trầm giọng nói với Từ An canh giữ ở phía ngoài: "Bảo Ngự Thiện Phòng đưa thức ăn khuya cho trẫm, cháo bì đản, sủi cảo tôthủy tinh m, bắp xào, thịt viên."

"Dạ, nô tài đi ngay!" Từ An lập tức đáp, sau đó vội vã đi ra ngoài.

Quay người trở lại, Mạc Kỳ Hàn trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn một lúc lâu, mới duỗi ngón giải huyệt đạo của nàng, hỏi: "Mạn Mạn, là cung nữ nào ở Hoán Y Cục mắng nàng hả? Ai dám mặt nặng mặt nhẹ với nàng hả?"

Lăng Tuyết Mạn dụi mắt, không đáp, cau mày nói: "Chàng lại điểm ta sao? Đáng ghét chết đi!"

"Mạn Mạn, trả lời vấn đề của ta!" Mạc Kỳ Hàn lại hỏi.

Lăng Tuyết Mạn chớp lông mi, mở to hai mắt nhìn hình dáng mơ hồ của Mạc Kỳ Hàn, trong nháy mắt nghĩ tới cái chết của Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung, một cỗ cảm giác sợ hãi nổi lên trong lòng, liền lắc đầu lập tức, cười nói: "Không có, ai dám mắng ta a, là ta mắng người khác mới đúng, chàng xem ta mắng chửi người rất hung ác a!"

"Mạn Mạn, không cần tránh đề tài, không cần gạt ta, nói cho ta biết, ai khi dễ nàng?" Mạc Kỳ Hàn cúi người xuống, hai tay chống ở bên giường, hỏi rõ.

"Ai nha, thật không có á..., chàng dài dòng chết thôi, mau lấy cơm cho ta... ta rất khó chịu, chỉ mới ăn vài miếng cơm, hiện tại sắp chết đói!" Lăng Tuyết Mạn ngồi dậy, lắc cánh tay Mạc Kỳ Hàn, cong môi lên làm nũng.

Mạc Kỳ Hàn chìm gương mặt tuấn tú, "Mạn Mạn, nàng không nói ta cũng có thể tra được, nếu để cho ta tra ra là ai, đừng trách ta độc ác!"

Lăng Tuyết Mạn căng thẳng, vội nói: "Tình nhân, không cần, một chút chuyện nhỏ, không cần giết người, hiện tại ta tốt rồi, trước kia ta là Vương phi, hiện tại trở thành cung nữ giặt quần áo, người khác chế nhạo là chuyện rất bình thường, chàng đừng vì ta xuất đầu lộ diện, ta tự có biện pháp đối phó, ta cũng không phải là ngu ngốc, chàng yên tâm đi, ta mới không để cho mình bị ủy khuất."

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)