← Ch.068 | Ch.070 → |
Lúc Lăng Tuyết Mạn tới, không dẫn Xuân Đường cùng Thu Nguyệt theo, Mạc Ly Hiên cũng không có theo tới, toàn bộ hạ nhân ở bên trong phòng khách đều bị nàng vẫy tay đuổi đi xuống, nàng biết, Liễu Thiếu Bạch sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến nàng, bởi vì nàng có thân phận Tứ Vương phi, hắn hôm nay đến, sẽ chỉ vì Liễu Ngô Đồng.
Ánh mặt trời xuyên qua phòng khách, chiếu vào trên sườn mặt Lăng Tuyết Mạn, hai gò má trắng nõn lung linh tràn đầy sắc màu, ở bên trong cặp đồng tử trong như nước mùa thu có ủy khuất nhè nhẹ, lông mi dài mà cong chớp một cái, đột nhiên nhẹ nhàng cười, lông mày cong cong như trăng non, thuần khiết không tỳ vết, còn có phong tình vạn chủng.
Tim Liễu Thiếu Bạch đập loạn nhịp một trận, có một khoảnh khắc nhìn khuôn mặt như ngọc này, quên mất hô hấp, quên mất ngôn ngữ, chính là nhìn nàng trong chớp mắt, như muốn đem dung nhan của nàng khắc sâu vào trong đầu, rồi xoay người lại.
Liễu Thiếu Bạch nháy một cái mắt, cười nhẹ, đau thương vô hạn, "Tứ Vương phi, nàng muốn kêu Thiếu Bạch, liền kêu đi, ta đương nhiên cũng không thích nàng kêu là Liễu công tử, chính là... Chuyện cho tới bây giờ, nàng còn muốn coi ta là bạn sao?"
"Làm sao lại không? Ta luôn luôn xem ngươi như bạn bè, tuy bình thường ta hay chọc phá ngươi, nhưng trong lòng ta thực coi ngươi là bạn! Thiếu Bạch, ngươi cũng không nên gọi ta là Tứ Vương phi, giữa bạn bè không thể có khúc mắc về thân phận, ngươi gọi ta là Tuyết Mạn giống như trước đây đi!" Lăng Tuyết Mạn nói có chút vội vàng, cho thấy quyết tâm của mình.
"Được, ta gọi nàng Tuyết Mạn." Hắn nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi gợi lên tươi cười như lúc mới gặp, như ánh mặt trời mê người.
"Ha ha, thật tốt." Lăng Tuyết Mạn thả lỏng tâm, mỉm cười.
Liễu Thiếu Bạch đi tới trên bàn, cầm lấy diều đầu heo, đưa lưng về phía Lăng Tuyết Mạn, mấp máy môi, đi trở lại, cười khẽ, "Tuyết Mạn, hôm nay đi ngang qua phố Nam, nhìn đến nó liền mua tặng cho nàng, nàng giữ lại đi, thời tiết này không thích hợp chơi diều, thân nàng cũng yếu ớt, đợi cho đến sang năm, thángba mùa xuân ấm áp, gió nhẹ, là có thể chơi diều."
"Thiếu Bạch, sao ngươi lại mua con diều đầu heo này? Hì hì, ta sẽ nhịn không được lại muốn cười ngươi." Lăng Tuyết Mạn vừa nói vừa nhận diều, vừa nhớ đến lúc bọn họ mới gặp, hắn ôm con heo trắng, ánh mắt không khỏi cong lên.
"Không có việc gì, muốn cười thì cứ việc cười đi, nàng vui vẻ là được rồi." Liễu Thiếu Bạch nhẹ giọng nói.
"Tốt, ta đây nhận, ta cất nó đi, đợi đến mùa xuân đi ra hồ Nguyệt Lượng chơi diều, hoặc là đi đạp thanh, ha ha, ngươi nếu nhìn đến trên trời có diều đầu heo này, sẽ biết là ta!" Lăng Tuyết Mạn khoan khoái cười, bỏ qua bi thương, lúm đồng tiền như hoa.
Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, "Tuyết Mạn, ta cảm giác thấy nàng không giống với những người chúng ta nơi này, không nhiễm thế tục, tinh khiết như sen, mỗi ngày vui vẻ, hoạt bát, ngày đó, ta tiến cung làm việc, đi ngang qua cung Phượng thần, nhìn đến các nàng đá bóng, nàng tựa như đứa bé trai, khoan khoái chạy, lớn tiếng kêu to, không cần kiêng kị mà biểu đạt hỉ nộ ái ố, điều này làm cho ta thật hâm mộ, cũng thật cao hứng cho nàng, nhân sinh của nàng nên như vậy, cả đời vui vẻ. Tuyết Mạn, ta hi vọng nàng vẫn như vậy, không thay đổi, được không?"
"Thiếu Bạch, ngươi... ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải có việc muốn nói cùng ta sao?"Lăng Tuyết Mạn cảm giác rất không đúng, mấy lời này sao nghe giống như để lại di ngôn?
Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng sốt ruột, trong lòng hỗn độn không thôi, có ngọt, có chát, cũng có khổ...
"Thiếu Bạch, chuyện Ngô Đồng..." Lăng Tuyết Mạn ngập ngừng, nói không lên một câu hoàn chỉnh, như xương cá nghẹn ở bên trong cổ họng, khó chịu!
"Không có, hôm nay ta tới chính là gặp nàng, và nói với nàng một câu thật xin lỗi." Liễu Thiếu Bạch vẫn cười khẽ, lại lui ra phía sau một bước, vén vạt áo quỳ xuống trước mặt Lăng Tuyết Mạn, "Tuyết Mạn, ta không phải vì Ngô Đồng mà gặp nàng cầu tình, nó phạm vào quốc pháp, nên bị trừng phạt, là ta người đại ca này không có dạy dỗ nó, làm cho nó thương tổn nàng, ta thật đau lòng, Tuyết Mạn, thực xin lỗi!"
Lăng Tuyết Mạn chấn động, lại nghe trên đất vang tiếng dập đầu, bỗng dưng bừng tỉnh, vội kéo Liễu Thiếu Bạch, "Thiếu Bạch, không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần quỳ trước mặt ta, ngươi đứng lên đi!"
"Tuyết Mạn, không nên ngăn cản ta, bằng không cả đời ta khó an!" Liễu Thiếu Bạch chưa động, tiếp tục dập đầu ba cái, mới đứng dậy, nhìn Lăng Tuyết Mạn khổ sở, cười ấm áp, "Tuyết Mạn, bảo trọng bản thân thể, ta phải đi."
Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác gật đầu, sau đó nhìn Liễu Thiếu Bạch bước ra phòng khách, rời khỏi tầm mắt nàng.
Trong lòng đột nhiên trầm xuống, nàng lập tức chạy ra ngoài, hô về phía bóng lưng của hắn: "Thiếu Bạch!"
Thân mình Liễu Thiếu Bạch bị kiềm hãm, chậm rãi quay trở lại, vẫn tươi cười ấm áp, tiếng nói vẫn nhu hòa, "Tuyết Mạn, trở về nhà đi."
Nói xong, xoay người, đi nhanh, không quay đầu lại.
Lăng Tuyết Mạn ngã ngồi dưới đất, nhìn thân ảnh kia cách nàng ngày càng xa, đến khi nhìn không thấy, trong lòng thẫn thờ, phiền chán không chịu nổi.
"Mẫu thân! Ngài đừng kích động!" Mạc Ly Hiên bước vào, khẩn trương đỡ Lăng Tuyết Mạn.
Vẻn vẹn một buổi sáng, Lăng Tuyết Mạn đều nghĩ về Liễu Thiếu Bạch, suy tư về mỗi một câu của hắn, suy đoán dụng ý của hắn, nhưng đều không rõ ràng, thẳng đến buổi trưa, quản gia mang đến một tin tức, nàng mới hoàn toàn kinh ngạc!
"A?"
Lăng Tuyết Mạn không thể tin được mở to hai mắt, hỏi: "Quản gia, ngươi lặp lại lần nữa!"
"Vương phi, nô tài nghe được tin tức, Liễu công tử đến Đại Lý tự đầu thú, nói Liễu Ngô Đồng bị hắn sai khiến mới mưu hại Vương phi, tình nguyện chịu toàn bộ tội trạng, thỉnh cầu một mình gánh vác tội mưu sát!" Quản gia cúi đầu, thần sắc khác thường lặp lại một lần.
"Tại sao có thể như vậy?" Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, sắc mặt dần dần trắng bệch, "Sẽ không, không phải Thiếu Bạch, không phải, ta không tin, ta một chút cũng không tin! Hắn nhất định là vì giúp Ngô Đồng thoát tội, hắn không muốn để cho Ngô Đồng bị xử tội chết, đúng vậy, nhất định là như vậy!"
*****
"Vương phi, ngài đi đâu vậy?"
Nhìn Lăng Tuyết Mạn lao ra cửa phòng, Xuân Đường vội hô một tiếng, đuổi theo.
Mạc Ly Hiên phản ứng kịp, liền kêu, "Mẫu thân!", sau đó vội vàng lao ra, hai tay ngăn Lăng Tuyết Mạn, Xuân Đường vội đỡ, Mạc Ly Hiên vội la lên: "Mẫu thân, ngài muốn làm gì?"
"Ta không tin Thiếu Bạch là chủ mưu, ta đi hỏi hắn!" Lăng Tuyết Mạn cực kì kích động.
"Mẫu thân, hiện tại Liễu Thiếu Bạch bị giam ở Đại Lý tự, vụ án này đã trình đến Hình bộ, trước khi định án, không cho phép thăm tù!" Mạc Ly Hiên nói.
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, càng thêm kích động, "Ta muốn nhìn, bọn họ ai dám ngăn cản ta? Hiên nhi, con là Vương gia, bọn họ dám ngăn con sao? Con dẫn ta đi được không? Nếu bị định tội, Thiếu Bạch có phải sẽ bị mất đầu không? Hắn vô tội, buổi sáng hắn còn gặp ta, đau lòng vì Ngô Đồng bóp cổ ta, quỳ xuống trước mặt ta, hắn làm sao lại là chủ mưu đâu?"
Lăng Tuyết Mạn đỏ mắt, bỗng dưng nghĩ tới lời nói lúc buổi sáng của Liễu Thiếu Bạch, nước mắt tích tụ tràn mi, "Hắn đúng là lưu lại di ngôn cho ta! Hắn đã sớm tính toán, cho nên mới đến gặp ta, nói hi vọng ta cả đời khoái hoạt..."
"Mẫu thân, ngài bình tĩnh một chút, ở trong phòng nghỉ ngơi, con sẽ đi Hình bộ đi một chuyến, hỏi tình hình một chút rồi tính tiếp, được không?"
"Được."
"Xuân Đường, nhanh đỡ mẫu thân đi vào."
Mạc Ly Hiên nhìn qua, Xuân Đường vội đỡ Lăng Tuyết Mạn đi vào trong nhà, Lăng Tuyết Mạn mặc dù gấp, cũng không có cách nào, chỉ có thể nói: "Hiên nhi, vậy con đi nhanh về nhanh, nhất định phải hỏi rõ sự tình!"
Mạc Ly Hiên vội vàng dẫn theo quản gia đi rồi, Lăng Tuyết Mạn đứng ngồi không yên, chỉ cần nàng vừa nghĩ đến Liễu Thiếu Bạch có thể sẽ bị chặt đầu, trong lòng liền rối rắm, Liễu Ngô Đồng không biết trốn đến nơi nào, nàng có biết đại ca nàng gánh tội thay nàng không?
Hai canh giờ sau, Mạc Ly Hiên mới trở lại, vừa vào nhà, liền lắc đầu thở dài, "Mẫu thân, đại nhân Hình bộ đem hồ sơ vụ án cho con xem, Liễu Thiếu Bạch nhất quyết thừa nhận hắn là chủ mưu, lý do thật đầy đủ, nguyện ý gánh vác toàn bộ tội lỗi, tuyệt không lật lại bản án, thỉnh cầu Hình bộ theo luật định tội, Hình bộ đã báo Hoàng gia gia, chờ Hoàng gia gia ra quyết định cuối cùng. Mẫu thân, ngài gặp hắn cũng không có ích lợi gì."
"Tại sao lại như vậy?" Lăng Tuyết Mạn ngã ngồi ở trên ghế, ngơ ngác nhìn một chỗ, đầu óc trống trơn, nàng không nghĩ ra, sự tình làm sao có thể diễn biến thành như vậy?
"Mẫu thân!" Mạc Ly Hiên ngồi xổm xuống bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, cầm tay nàng, nhẹ nhàng hỏi:"Mẫu thân, nàng không muốn Liễu Thiếu Bạch chết phải không?"
"Hiên nhi..."
Mạc Ly Hiên cười khổ, "Con biết, mẫu thân, ngài thiện lương, có thể dễ dàng tha thứ cho người ta, huống chi Liễu Thiếu Bạch là vô tội."
"Hiên nhi, hiện tại quyền quyết định ở trong tay Hoàng Thượng, phải không?" Lăng Tuyết Mạn khẩn trương hỏi.
Mạc Ly Hiên gật đầu, lại lắc đầu, "Vừa rồi ở Hình bộ, con gặp được Ngũ thúc, nghe Ngũ thúc nói, lời khai của Liễu Thiếu Bạch không có nhân chứng vật chứng, không thể chứng minh Liễu Thiếu Bạch vô tội, nhưng không cách nào chứng minh hắn có tội, nếu Liễu Thiếu Bạch cự tuyệt không thay đổi lời khai, liền rất khó thoát tội, theo luật pháp Minh quốc, bắt Liễu Ngô Đồng quy án là nhất định phải làm, Liễu Thiếu Bạch tạm thời giam trong đại lao, đợi bắt được Liễu Ngô Đồng, thẩm tra xử lí, tiến hành đối chất, sau đó sẽ định tội. Nhưng, hiện tại Hoàng gia gia đang nhúng tay, xử thế nào đều bởi một câu nói của Hoàng gia gia."
"Ừm." Lăng Tuyết Mạn như có đăm chiêu gật đầu, suy tư một chút, tâm tình kích động mới dần dần dịu bớt, lại hỏi: "Hiên nhi, Hoàng Thượng sẽ tự thân thẩm án sao?"
"Cái này con không rõ lắm." Mạc Ly Hiên nói.
"Con giúp mẫu thân hỏi thăm, nếu hoàng thượng đã có quyết định, con nhanh nói cho ta, ta nhất định phải cứu Thiếu Bạch ra tù, muốn ta trơ mắt nhìn hắn chết, đánh chết ta, ta cũng làm không được!" Lăng Tuyết Mạn kiên định dặn dò.
"Mẫu thân, án không có định nhanh như vậy, đều có trình tự, không thể trong vòng một hai ngày đã ra phán quyết, ngài đừng vội, chờ con trở lại nói cho ngài biết."
"Hiên nhi!" Lăng Tuyết Mạn cười, "Cảm ơn con đã lí giải cho mẫu thân."
......
Vào đêm, Lăng Tuyết Mạn bất an chờ ở trên giường, rốt cục đợi đến nến tắt, Mạc Kỳ Hàn đi tới, nàng kích động ngồi dậy, sợ hãi gọi một tiếng, "Tình nhân!"
"Ừ? Sao vậy?" Mạc Kỳ Hàn cười hỏi, đi đến ngồi xuống ôm nàng vào lòng, trầm ngâm nói: "Nàng đừng nói trước, ta đoán được nàng muốn nói cái gì."
"Chàng... chàng biết?" Lăng Tuyết Mạn từ trong ngực hắn ngẩng đầu, lòng tràn đầy chờ mong.
"Ha ha, Mạn Mạn, tâm tư của nàng dễ đoán nhất, bởi vì nàng đem mọi chuyện viết lên trên mặt, nếu ta không hiểu được, thì thật uổng công là chồng của nàng!" Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, trong giọng nói cũng không phải không vui.
Lăng Tuyết Mạn nghe, không khỏi lại thêm hi vọng, mới muốn hỏi hắn, lại nghĩ đến Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung chết như thế nào, không khỏi rùng mình một cái, hắn có thể cũng bày thủ đoạn loại trừ Ngô Đồng hay không? Hắn đã nói, hễ là người tổn thương nàng, không chừa một mống!
Còn nhớ được, lúc nàng cùng huynh muội bọn họ gặp gỡ ở phố xá sầm uất, Liễu Thiếu Bạch tranh cãi với nàng, Ngô Đồng thiện lương giúp nàng, nàng vì việc mình đi tới nơi dị thế này, kết giao được một đôi huynh muội này mà vui vẻ không thôi, ngắn ngủn mấy tháng, nhưng lại...
Như vậy, Ngô Đồng mất tích, hắn có thể... Có thể đổ tội đến trên người Liễu Thiếu Bạch hay không? Môi giật giật, nhìn hắn, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Tình nhân, chàng có muốn giết chết Thiếu Bạch báo thù không?"
"Sao? Thiếu Bạch?" Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, tức thì đen mặt, lạnh lùng nói: "Nàng tại sao gọi thân thiết như vậy?"
"Ta gọi hắn Thiếu Bạch có cái gì không đúng sao? Hắn là bạn của ta thôi, Tình nhân, chàng đừng tức giận, chỉ là một cách xưng hô mà thôi, không có gì, ta cũng muốn thân mật gọi chàng, nhưng chàng sẽ nói cho ta tên thật của chàng sao?" Lăng Tuyết Mạn vội vàng trấn an bình dấm chua trước mặt, lại có chút ủy khuất than thở.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, đây là uy hiếp hắn, nha đầu này thật biết lựa chọn thời điểm! Lập tức thở dài, cánh tay ôm nàng thật chặt, mặt nhu hòa một chút, "Tốt lắm, Mạn Mạn, không đề cập tới chuyện này nữa."
"Nhưng chàng vẫn chưa trả lời ta." Lăng Tuyết Mạn không thuận theo, nói.
"Trả lời nàng cái gì? Liễu Thiếu Bạch sao? Ta không giết hắn, với nhân phẩm của hắn, hắn không có khả năng mưu hại nàng." Mạc Kỳ Hàn nói, giọng không khỏi chua xót lên, "Hắn không phải còn đem diều tới cho nàng sao? Ta thấy thật ra hắn thích nàng rồi."
"Hừ, chàng là thùng dấm chua à? Nhìn đến nam nhân lui tới cùng ta, liền cho rằng người ta thích ta, bạn bè, bạn bè thôi chàng biết không?" Lăng Tuyết Mạn nhéo cái mũi nam nhân nào đó, để trút căm phẫn.
*****
"Được, ta biết rồi, được chưa?" Mạc Kỳ Hàn kéo dài giọng, bắt tay nhỏ bé không an phận, liếc mắt, nếu bản lĩnh hiểu lòng nàng đều không có, làm sao còn có thể cai quản trăm dân thiên hạ?
"Ừm... Vậy chàng cam đoan không xuống tay với Thiếu Bạch đi." Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội nói.
Mạc Kỳ Hàn lại chìm khuôn mặt tuấn tú, "Bản công tử nhất ngôn cửu đỉnh, nàng dám không tin sao?"
Lăng Tuyết Mạn cười mỉa, "Hì hì, tin, tin được, vậy..."
"Vậy cái gì? Nàng muốn nói cái gì, trước hầu hạ bản công tử cao hứng lại nói, bằng không cũng đừng có mà nghĩ." Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, lành lạnh ngắt lời.
"Ách..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn run rẩy, hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Được rồi, hầu hạ liền hầu hạ, đứng lên, ta hầu hạ chàng cởi áo."
"Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, nhìn bộ dáng chịu nhục của Lăng Tuyết Mạn, sung sướng cực kỳ.
Đứng dậy, nâng cánh tay, Lăng Tuyết Mạn thô lỗ tháo thắt lưng trên eo hắn, bóc áo ngoài của hắn, sau đó đẩy hắn đến bên giường, thô lỗ gào: "Nhấc chân!"
Mạc Kỳ Hàn quả thực xấu hổ, nhấc chân, lại bị nàng cực không ôn nhu cởi vớ giày của hắn, sau đó dùng sức mạnh xô đẩy hắn đến trên giường, lại sau đó, thô bạo lột quần áo trong của hắn, miệng còn nói, "Phối hợp chút, nâng cánh tay, nâng tay, nhanh chút!"
Mạc Kỳ Hàn mấp máy miệng, rốt cục chịu không nổi ngược đãi, nhịn không được gầm nhẹ: "Nàng bây giờ là đại gia hay là nha hoàn vậy? Nha hoàn của bản công tử mà dám giống nàng như vậy, bản công tử sớm dời đầu bọn họ rồi!"
Vừa rống, Lăng Tuyết Mạn dừng động tác, bồn chồn nói: "Không phải chàng bảo ta hầu hạ chàng sao? Ta hầu hạ người khác cứ như vậy, chàng không thích, vậy ta đi hầu hạ người khác!"
"Nha đầu chết tiệt kia, nàng dám đi thử xem!" Mạc Kỳ Hàn chán nản, kéo chăn ngủ đi vào, cũng nói: "Bản công tử cực kỳ mất hứng, chuyện của nàng không bàn nữa!"
"Tình nhân, vậy chàng cho lời cam đoan rõ ràng thôi, ta... ta không muốn làm cho Thiếu Bạch ngồi tù, càng không muốn hắn chết." Lăng Tuyết Mạn níu chặt ống tay áo Mạc Kỳ Hàn, gương mặt tỏ vẻ đáng thương.
"Hừ! Vận mệnh Liễu Thiếu Bạch nắm ở trong tay bản công tử, bản công tử không cho phép nàng đi gặp Hoàng Thượng, nàng đến Tứ Vương phủ cũng không thể đi ra một bước!" Mạc Kỳ Hàn tức giận trừng mắt, quay thân mình thở phì phò đi ngủ, nha đầu chết tiệt kia, chưa bao giờ hầu hạ hắn một lần, bây giờ đã được một nửa rồi, còn có thái độ này, vẫn là bởi tiểu tử họ Liễu kia!
"Ách..." Lăng Tuyết Mạn trợn tròn mắt, nàng làn tôn đại thần này giận rồi? Vừa rồi trong lòng hơi tức giận một chút thôi, không đến mức không để ý nàng như vậy đi? Âm thầm nuốt nước miếng, cân nhắc nặng nhẹ, ngẫm lại, vẫn không thể làm trễ nãi đại sự, bất cứ giá nào!
Quỳ ngồi ở trên giường, Lăng Tuyết Mạn nghĩ đến biện pháp tốt nhất hữu hiệu nhất chính là – mỹ nhân kế!
Không chút nào ngượng ngùng cởi sạch quần áo của mình thành khỏa thân, cánh tay ngọc của Lăng Tuyết Mạn liền bấu víu bò qua, lại không vòng qua cổ Mạc Kỳ Hàn, mà là nhấc chăn lên, nằm vào, dán lên thân mình to lớn kia từ phía sau lưng, lại đem tay nhỏ bé vói vào áo của hắn, xoa ngực trơn bóng của hắn, sau đó di chuyển xuống dưới...
Mạc Kỳ Hàn thét lớn một tiếng, tức giận nói: "Nàng làm cái gì?"
"Không làm cái gì a." Lăng Tuyết Mạn cố ý dán môi lên sau gáy hắn, khi nói chuyện, hơi thở như lan, nói xong, càng là lại cố ý thổi một hơi, làm Mạc Kỳ Hàn không tự chủ được cứng bụng, tình dục lập tức tập kích toàn thân, lý trí khiến hắn vừa định cắn răng từ chối, tay nhỏ bé lại thừa dịp hắn chưa chuẩn bị trợt vào quần lót của hắn, cầm của hắn...
"Đáng chết!" Mạc Kỳ Hàn thở gấp gáp, bàn tay to chế trụ tay nhỏ bé trơn mềm, giùng giằng nói:"Buông tay, không cho chạm vào bản công tử!"
"Không buông!"
"Không buông, ta liền muốn."
Lăng Tuyết Mạn chu môi, đem vật cứng trong tay nắm chặt hơn, vì thế, Mạc Kỳ Hàn bắt đầu mạnh mẽ kéo tay nàng, nàng chết sống không buông, lôi kéo này, càng thêm kích thích thứ kia bành trướng, khiến cho hắn càng là nhận lấy hành hạ không đáng phải chịu đựng, hắn cắn chặt khớp hàm, hạ xuống thông điệp cuối cùng, "Cảnh cáo nàng lần cuối, buông tay!"
"Không buông! Kiên quyết không buông!" Lăng Tuyết Mạn không khỏi co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng không phải là muốn sắc dụ sao? Thế nào thành cưỡng bức đây?
"Được, nàng không buông, vậy cũng chớ trách bản công tử không khách khí!" Lăng Tuyết Mạn còn đang suy tư hắn sẽ dùng cái biện pháp không khách khí nào, lại bị nam nhân này nhấn một cái, đè ngược ở trên giường, sau đó... Nàng bị người ta hoa hoa lệ lệ cưỡng bức!
Cả đêm ép buộc, thân thể Lăng Tuyết Mạn tan tác rã rời, trong mơ màng, thoáng nhìn Mạc Kỳ Hàn mặc quần áo, liền nhớ tới đại sự của nàng còn chưa có thành, vội giãy giụa đứng lên, sống chết ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn, nói: "Không được đi!"
"Sao? Nàng còn muốn?" Mạc Kỳ Hàn ra vẻ nghi hoặc, nghiêng mắt, nhìn bộ dáng Lăng Tuyết Mạn sau cơn kích tình vô cùng quyến rũ, đưa tay lôi kéo, thân thể trần truồng của Lăng Tuyết Mạn liền ngã vào trong lòng hắn, hôn cánh môi sưng nhẹ, cười quỷ dị nói: "Thế nào, vi phu còn chưa thỏa mãn nàng sao?"
"Chàng..." Lăng Tuyết Mạn đỏ bừng mặt, đấm một cái vào ngực Mạc Kỳ Hàn, ngửa đầu dùng sức trợn tròn mắt nhìn mặt hắn, đáng tiếc mùa đông hừng đông trễ, vẫn là thấy không rõ lắm, nhưng trong mắt tỏa sáng của hắn rõ ràng cho thấy cái kiểu cười này thật tà ác, không khỏi gắt giọng: "Chàng thật không biết xấu hổ!"
"Ha ha, nam nhân và nữ nhân ở cùng một chỗ, vậy thì phải da mặt dày chút, nếu không làm sao được việc?" Mạc Kỳ Hàn trầm thấp cười, đem Lăng Tuyết Mạn bỏ vào chăn ấm, kéo phẳng góc chăn, lại nói: "Luyến tiếc ta đi sao? Cũng được. Trời vừa sáng, nha hoàn của nàng cần phải thấy mới được."
"Hả? Không được!" Lăng Tuyết Mạn vội kháng nghị.
Mạc Kỳ Hàn than nhẹ, vuốt trán Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn, ngủ nhiều một lát, mệt mỏi cả đêm, dưỡng đủ tinh thần lại nói tiếp, đến trước mặt hoàng thượng, không nên manh động, chỉ sợ bản thân Liễu Thiếu Bạch không đồng ý để nàng lên tiếng vì hắn, mục đích của hắn là đổi cho muội muội hắn một cái mạng, Liễu Ngô Đồng tránh tội không được, hắn sẽ không muốn sống."
"Vậy làm sao bây giờ? Ngô Đồng..." Lăng Tuyết Mạn mờ mịt, nàng không biết nên làm gì bây giờ.
"Hết thảy thuận theo tự nhiên!"
Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn phức tạp cười cười, sự tình diễn biến thành như vậy, hắn cũng không ngờ tới, nhưng lại quên còn có Liễu Thiếu Bạch! Phải cứu Liễu Thiếu Bạch ra, chỉ sợ, nàng sẽ tha thứ cho Liễu Ngô Đồng đi!
"Tình nhân, nếu ta làm chuyện gì đó trái với ý muốn của chàng, chàng sẽ không cao hứng sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi dò.
"Chuyện nàng chọc tức ta còn thiếu sao?" Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, lại ôn nhu cười, hôn tiếp lên cái trán của nàng, "Tốt lắm, mau ngủ đi, ta đi rồi."
"Ừm. Chàng cẩn thận chút."
"Ha ha."
Nhắm mắt lại, trên mặt Lăng Tuyết Mạn toàn là nụ cười thỏa mãn, trong lòng ngọt ngào.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |