Vay nóng Tinvay

Truyện:Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn - Chương 033

Quả Phi Đợi Gả – Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn
Trọn bộ 170 chương
Chương 033
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


Trong khuê phòng, nha hoàn mở tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ quần áo lụa mỏng của Lăng Tuyết Mạn mặc lúc chưa xuất giá, cầm quần áo, nha hoàn kia cũng không có đưa vội, mà là nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trên giường.

Khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, tay phải nhẹ nhàng sờ khắp bộ quần áo, sau đó lại cười quái dị, mới chậm rãi bước đi ra khỏi bình phong, cung kính nói: "Tứ Vương phi, nô tì hầu ngài thay quần áo!"

"À, được." Lăng Tuyết Mạn quay đầu, mỉm cười.

Rất nhanh, mặc xong, Lăng Tuyết Mạn nhìn vào gương, hài lòng khẽ cười: "Hoàn hảo, dáng người chưa hề thay đổi."

Nha hoàn nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng mang theo ý cười tán đồng.

"Ngươi đi làm việc của ngươi đi." Lăng Tuyết Mạn nói.

"Vâng, nô tì cáo lui!"

Nha hoàn lui xuống, Lăng Tuyết Mạn cũng đi thong thả ra cửa phòng, tới phòng khách.

Trong phòng bếp, Lưu Tam kinh hãi bước ra cửa, một gia đinh lại đến, nói: "Lưu quản sự, lão gia nói Tứ Vương phi không dùng bữa ở trong phủ!"

"Cái gì?" Lưu Tam ngẩn người, tùy tiện gật đầu, "Ừ, ta đã biết."

Gia đinh vừa đi, Lâm Mộng Thanh cau chặt mày, thầm nghĩ, sư tẩu vì sao phải đi nhanh như vậy? Đúng, nha hoàn kia có vấn đề! Từ sáng hắn chuốc thuôc mê Lưu Tam thật, sau khi dịch dung đi vào, liền luôn luôn quan sát mỗi một người trong phòng bếp, bây giờ suy nghĩ một chút, nha hoàn kia đi đường trầm ổn, hô hấp đều đều, Vương mụ phân phó nàng hái rau, nàng hái hỏng, khi bị Vương phi răn dạy, biểu tình tuy là sợ hãi, nhưng đôi tròng mắt vẫn lạnh nhạt, lúc ấy hắn chỉ kinh nghi một chút, vẫn chưa nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt kia cũng đúng là dịch dung!

Đáng chết! Hắn chỉ nghĩ tới nam nhân là hung thủ hạ độc, lại bỏ quên nữ nhân!

"Tiểu Cúc, ngươi chết nơi nào vậy? Còn có rổ rau chưa rửa kìa!"

Tiếng nói đột nhiên vang lên bên cạnh hắn, Lâm Mộng Thanh quay đầu nhìn lại, Vương mụ đang gào thét với nha hoàn bưng chậu nước đi tới cách đó không xa, Lâm Mộng Thanh định thần nhìn lại, là ả!

Ánh mắt chợt lóe, Lâm Mộng Thanh nói: "Vương mụ, ngươi đi trước đi, ta có nói mấy câu hỏi tiểu Cúc."

"Vâng, Lưu quản sự." Vương mụ lập tức nở nụ cười, xoay người đi về phòng bếp.

Tiểu Cúc nghi hoặc nhìn "Lưu Tam", bước đến gần, cúi đầu nói: "Lưu quản sự, có nô tỳ!"

"Tiểu Cúc, ngươi vào Lăng phủ đã bao lâu?" Lâm Mộng Thanh bình thản hỏi.

"Hồi Lưu quản sự, nửa năm." Tiểu Cúc đầu cúi hết sức thấp.

"Vậy ngươi vừa rồi đã làm gì? Vương mụ tìm ngươi nửa ngày cũng không thấy bóng!"

"Nô tì đi bưng nước, không cẩn thận làm đổ nước, phải múc nước lại lần nữa."

"A?" Lâm Mộng Thanh nhếch nhẹ môi, mắt nhìn tiểu Cúc đột nhiên thay đổi lợi hại, đi lên hai bước, cách tiểu Cúc không quá một tấc, hơi cong lưng, bình tĩnh nói: "Trong phòng bếp không có nước sao? Hình như còn có một cái lu đầy nước!"

Sắc mặt Tiểu Cúc hơi thay đổi, ngẩng đầu nhìn mắt Lâm Mộng Thanh, lại nhanh cúi đầu, thanh âm rất là nhát gan nói: "Lưu quản sự, là tiểu Cúc sai lầm rồi, nô tì... nô tì mệt mỏi, đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút."

"Phải không?"

Lâm Mộng Thanh kéo dài giọng nói, mắt quét bốn phía, giờ phút này yên tĩnh không người, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên tung một chưởng về phía bả vai tiểu Cúc, tiểu Cúc bất ngờ không phòng ngự, vai phải trúng chưởng, kinh hãi, liên tục lui vài bước, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình lung lay vài cái mới đứng vững, thất kinh hỏi: "Lưu quản sự, ngươi không phải Lưu quản sự, ngươi là ai?"

"Trúng của ta một chưởng, còn có thể đứng vững, trước nói cho ta biết, ngươi là ai?" Lâm Mộng Thanh thâm trầm, từng bước tới gần.

Tiểu Cúc bạch nghiêm mặt, cắn khớp hàm, nhanh chóng chạy về phía tường viện, nhảy qua.

"Đáng chết!" Lâm Mộng Thanh khẽ nguyền rủa một tiếng, cực nhanh đuổi theo.

**************

Lăng Tuyết Mạn đến phòng khách, Lăng Bắc Nguyên cùng Lăng phu nhân, Nhị phu nhân, cùng quản gia Lăng phủ đã chờ ở đó.

"Tuyết Mạn, con phải đi về sao?" Nhị phu nhân không nỡ, kéo tay Lăng Tuyết Mạn lại, khi nói chuyện, mắt lại đỏ lên.

"Nương, nếu nhớ con, có thể đến Tứ Vương phủ thăm con mà!" Lăng Tuyết Mạn cảm thấy ấm áp, thân thiết nói xong, giờ khắc này, nàng lại giật mình thấy được mẹ của nàng ở hiện đại.

Nhị phu nhân kích động nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn, "Thật không? Nương có thể đi sao?"

"Có thể, Ly Hiên còn nói, nếu nương nhớ con, đến Tứ Vương phủ ở một thời gian, như vậy chúng ta có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ." Lăng Tuyết Mạn nghẹn ngào, nhẹ nhàng ôm lấy Nhị phu nhân.

Nàng có thể không tin Lăng Bắc Nguyên, nhưng nàng tin trên đời này mẫu thân là thiện lương nhất, huống hồ bà chỉ có một con gái là nàng, sao có thể nhẫn tâm hại nàng?

"Ngọc Lan, đừng làm cho Tuyết Mạn khóc, ngày khác chúng ta cùng đi Tứ Vương phủ thăm Tuyết Mạn là được." Lăng Bắc Nguyên thản nhiên nói.

"Vâng." Nhị phu nhân lau mắt, "Tuyết Mạn, nương đưa con đến cửa lớn."

"Được."

Từ biệt xong, xe ngựa từ từ chạy, dọc theo đường phố phồn hoa, quản gia cưỡi ngựa đi theo một bên, trước sau có bốn thị vệ đi theo bảo vệ.

Nhưng mà, xe ngựa đi một hồi, quản gia dần dần cảm thấy không đúng, thị vệ đi theo cũng cảm thấy không đúng!

Một trận thanh âm "ong ong" từ xa truyền đến, thanh âm càng ngày càng vang, càng lúc càng lớn, quản gia cùng thị vệ ngửa đầu nhìn lên bầu trời! Vừa thấy, mọi người muốn nhảy dựng, dân chúng hai bên đường phố cũng đều bị thanh âm này gây chú ý, mà ngẩng đầu lên!

Chỉ thấy vô số con ong bay tới, trong không trung như một tảng mây đen lớn, vỗ cánh bay đến xe ngựa!

"Không tốt!"

Quản gia giật mình kêu một tiếng, còn chưa kịp nói câu kế tiếp, con ngựa kéo xe lẫn con ngựa hắn cưỡi đều lồng lên, vó ngựa giơ lên, chạy như điên về phía trước, mã phu bị hất khỏi, quản gia cũng bị hất xuống, rơi trên mặt đất, mà nháy mắt, xe ngựa đã chạy đi năm sáu trượng!

"Cứu Vương phi!"

Quản gia hô to một tiếng, thị vệ ngốc trệ nãy giờ mới phản ứng được, mau chóng đuổi theo!

Cùng lúc đó, từ một ngõ nhỏ nhảy ra hơn mười con chó bự, giương nanh múa vuốt phóng tới!

Dân chúng hoảng sợ thét lên, chạy trối chết, quầy hàng ngã rầm rầm, hai con ngựa điên dẫn đầu, ở giữa là quản gia cùng thị vệ đuổi theo, phía sau là mấy con chó điên, trên đỉnh đầu còn có đàn ong càng ngày càng gần!

*****

Lăng Tuyết Mạn bị ngã trái ngã phải, đầu đụng phải vách xe, nàng vốn đang ngủ gật, thẳng đến quản gia kêu gào mới thức tỉnh, kinh hãi nàng cuống quít lớn tiếng hô, "Cứu mạng a! Cứu mạng a -"

"Vương phi! Nắm chặt khung xe!"

Quản gia vội vàng hô, chân chạy nhanh hơn, vốn lấy khinh công của hắn đuổi theo xe ngựa là không thành vấn đề, nhưng hôm nay hai con ngựa này như bị chuốc thuốc, tốc độ nhanh kinh người, mà cùng lúc đó, đàn ong đuổi tới, tám gã thị vệ đều bị chích, liên tục kêu thảm thiết, "A -"

Lúc đó, bước chân chậm đi, mười con chó điên liền đuổi theo, cắn thị vệ!

Tình huống lúc này rối loạn! Quản gia chỉ có thể vừa tiếp tục đuổi theo xe ngựa, vừa quay đầu hô, "Giết chó đi!"

Thị vệ được nhắc nhở, ào ào rút kiếm đâm chó điên, nhưng mà trên có đàn ong, dưới có chó điên, căn bản đâm không tới, liên tục kêu thảm thiết, trên đùi máu thịt lẫn lộn, trên mặt bị ong ngủ chích sưng vù, mắt thấy mệnh sắp tàn, là lúc này đàn ong cùng chó điên ngoài dự đoán của mọi người, bỏ lại thị vệ, tiến lên phía trước!

Thị vệ bớt được nguy hiểm, nhưng bọn họ vừa thấy, lại đều toát ra mồ hôi lạnh, giờ mới hiểu được mục tiêu của đàn ong cùng chó điên là xe ngựa! Vừa mới công kích bọn họ, là vì xe ngựa gần bọn họ, hiện tại xe ngựa đã lao ra con đường này, chúng liền đuổi theo xe ngựa!

Lâm Mộng Thanh bởi vì đuổi theo tiểu Cúc, cũng không biết tình huống nơi này, mà Thiên Cơ lão nhân ngồi ở trên nóc phòng Lăng phủ trong chốc lát, đưa mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn lên xe ngựa ngoài cửa lớn, liền khinh công trở về bảo vệ mạng đồ đệ của hắn.

Lại nói ba người Vô Cực Vô Ngân Vô Giới phụng mệnh tiếp ứng, nhìn thấy đám người quản gia rời Lăng phủ, đều nghĩ rằng bình an vô sự, để tránh lộ hành tung, liền đi trước một bước trở về Tứ Vương phủ, bởi vì ai cũng không thể ngờ rằng, nguy hiểm thực sự sẽ xảy ra sau khi ra ngoài Lăng phủ, đường đường xe ngựa Tứ Vương phủ chạy trên đường, lại có người dám thản nhiên công khai đối phó!

Lăng Tuyết Mạn bị xe ngựa xóc nảy, từ trong bụng phun ra nước chua, hoảng loạn nhớ đến lời quản gia nói, hai tay vội nắm chặt khung xe, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mắt tràn đầy hoảng hốt, vừa khàn cả giọng hô "Cứu mạng", vừa tuyệt vọng, lại tràn ngập chờ mong chờ ai đó có thể làm cho xe ngựa dừng lại.

Tám thị vệ đều bị trọng thương trên đùi, trên eo, đuổi theo không được, toát mồ hôi lạnh, có một người chỉ bị thương nhẹ, nhảy về phía trước bắt lấy một gã nam nhân trung niên bán bánh nướng, từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc phóng tới trong tay nam nhân trung niên, quát: "Nhanh đi Tứ Vương phủ báo tin! Tứ Vương phi gặp chuyện không may, xin tiểu Vương gia phái binh cứu người!"

"Được!" Nam nhân trung niên run lên nửa ngày, mới nhảy ra được một chữ, sau đó cuống quít chạy đi Tứ Vương phủ.

Quản gia thấy xe ngựa đã sắp chạy ra thành, mà hắn cũng cách xe ngựa ngày càng xa, chỉ dựa vào bản thân mình thì rất khó có thể cứu Lăng Tuyết Mạn trở về, rối loạn, chỉ có thể từ móc ra trong tay áo một quả đạn tín hiệu phóng lên trời!

Tứ Vương phủ, Hương Đàn Cư.

Mạc Kỳ Hàn đứng yên ở trước cửa sổ, lắng nghe Thiên Cơ lão nhân truyền đạt mỗi một câu chữ nghe được ở trong thư phòng Lăng Bắc Nguyên, đang lúc trầm tư, Vô Cực gõ cửa vọt vào, hô: "Chủ tử, đã xảy ra chuyện!"

"Cái gì?"

Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, vội ngẩng đầu nhìn trời, hướng đông nam có một luồng khói xanh bốc lên, phá tan tầng mây, sắc mặt tức thời biến đổi, đây là Tư Khuynh phóng ra, không phải vạn phần nguy hiểm thì hắn sẽ không gởi tín hiệu cầu cứu, đây là phương thức liên lạc thời điểm khẩn cấp của bọn họ!

Ngực đột nhiên giống như hít thở không thông, Mạc Kỳ Hàn chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, thân hình đột nhiên quay lại, đôi mắt đã phủ một mảnh sương lạnh!

"Đáng chết! Dám ngang ngược như thế! Ám vệ ở lại, để tránh đối phương điệu hổ ly sơn ẩn vào nơi này, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới che mặt cùng bổn vương đi!"

Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng ra lệnh, biểu tình âm lãnh, lấy bộ trang phục màu đen khoác lên người, lại lấy một cái khăn đen che mặt, bên hông mang một thanh nhuyễn kiếm, dáng vẻ lạnh thấu xương.

Chủ tớ bốn người mới bước ra cửa, Thiên Cơ lão nhân vội vọt ra, "Hàn tiểu tử đợi chút, sư phụ cũng đi!"

"Vâng!"

Năm con ngựa phi nước đại hướng phía đông nam ngoài thành, tâm Mạc Kỳ Hàn nóng như lửa đốt, sớm biết như thế, hắn không cho Lăng Tuyết Mạn về Lăng gia, đáng chết, giờ khắc này, hắn hối hận không thôi!

Xe ngựa chở Lăng Tuyết Mạn đã chạy tới rừng cây ngoài thành, mà ngựa vẫn nổi điên phóng suốt nửa giờ, quản gia dần dần chống đỡ hết nổi, phía sau chó điên đuổi theo, hắn chỉ có thể dừng lại đối phó hơn mười con chó điên kia, bởi hắn là quản gia, không tiện mang kiếm trong người, giờ phút này chỉ có thể tay không đối phó, chó điên nhiều, hắn né tránh không kịp, cánh tay bị móng vuốt sắc nhọn cào rách thịt, lảo đảo lui vài bước, đàn ong lại tới!

Tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, tiếng vó ngựa từ phía sau vang lên!

"Tư Khuynh!"

Mạc Kỳ Hàn hô lớn, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới từ trên lưng ngựa nhanh chóng nhảy xuống, cầm kiếm giết chó điên, ba người võ công đều cao cường, chỉ thấy trường kiếm lóe lên, máu thịt tung bay, tiếng gào thét vang chói tai!

Quản gia thoát hiểm, chuyển mắt nhìn lên, xe ngựa đã chạy khỏi tầm mắt, mà đàn ong lại đuổi theo về phía trước!

"Tư Khuynh! Vương phi đâu?" Mạc Kỳ Hàn giục ngựa chạy vội tới trước mặt, vô cùng lo lắng hỏi.

"Chủ tử, mau cứu Vương phi! Ngài ở trong xe ngựa, ngựa điên rồi, cứ chạy về phía trước!" Quản gia bất chấp cả người vết thương chồng chất, gấp đến cả trái tim muốn bật đi ra.

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn "Giá -" một tiếng phóng ngựa thật nhanh!

Thiên Cơ lão nhân cũng cau mày, nhìn phương hướng đám ong bay đi, vung roi thúc ngựa đuổi theo!

Ba người Vô Cực giải quyết chó điên xong, cũng bay vọt lên ngựa, theo sát phía sau!

"Tư Khuynh, ngươi lưu lại, thị vệ Vương phủ sắp tới!"

Thanh âm Mạc Kỳ Hàn theo gió bay tới, quản gia dừng bước, thở hổn hển đợi cứu viện!

Trong rừng cây, khoảng cách giữa các cây cối khá gần, chỉ có thể chừa đường cho một chiếc xe ngựa chạy qua, nhưng bởi vì ngựa điên, cứ cắm đầu mà chạy, xe ngựa đụng phải một cây cổ thụ, dây cương bị đứt, chựa chạy về phía trước, còn toa xe bị lật văng ra!

"A -"

Lăng Tuyết Mạn hoảng sợ thét lên, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại!

Nhưng mà, trong nháy mắt khi thân mình nàng văng khỏi xe, một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt ở hông nàng, tiếp theo cả thân thể liền bị nâng lên, giữa không trung xoay tròn một vòng sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất!

Sống sót sau tai nạn, Lăng Tuyết Mạn không thể tin nhìn xe ngựa lật ngã kia, trừng mắt thật lâu nói không ra lời!

*****

Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, tay không ngừng vỗ ngực, bỗng dưng, cảm giác được cánh tay kia vẫn ôm eo nàng, nhướng mày, thân mình động đậy, muốn thoát khỏi ôm ấp của "ân nhân cứu mạng", nhưng, cánh tay kia không có buông nàng ra, ngược lại ôm nàng chặt hơn!

Không khỏi giận dữ, Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, bật thốt lên: "Haiz, làm đại hiệp, ngay sau đó lại giống như lưu manh, sẽ bị người ta khinh bỉ!"

"Câm miệng!"

Hai chữ rét lạnh, làm Lăng Tuyết Mạn lập tức ngậm miệng lại, hơi giật mình ngửa đầu nhìn nam nhân ôm nàng, một thân hắc y che mặt, nàng nhìn không rõ nửa phần dung mạo của hắn, chỉ có thể nhìn đến hắn có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, mắt hẹp dài, lông mi dày mà đậm, đồng tử đen như mực, như thủy tinh đen lóe ra ánh sáng chói mắt.

"Xem đủ chưa?"

Tiếng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, nam nhân thu hồi ánh mắt đang dừng ở trên mặt Lăng Tuyết Mạn, nhìn chăm chú vào khoảng không phía trước, đôi mắt sâu như vực thẳm, lợi như đao lưỡi dao, sát ý tuôn ra!

Thanh âm này rất quen thuộc!

Lăng Tuyết Mạn run lên, tim đập nhanh, tầm mắt lại vượt qua trên mặt nam nhân, khẩn trương gần như nói không nên một câu hoàn chỉnh, "Ngươi... ngươi là.... là... là... là dâm tặc?"

Nam nhân chưa ngoái đầu nhìn lại, lạnh lẽo trả lời: "Không phải!"

"Ách." Lăng Tuyết Mạn không thể tin được thò tay kéo lỗ tai, nàng không có khả năng nghe lầm a? Tối hôm qua dâm tặc còn...

Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nghĩ đến đêm thứ hai ở thiên lao, dâm tặc cũng là mặc quần áo hắc y che mặt y như vậy đến xem nàng, đêm đó nàng mơ hồ thấy được vóc người của hắn, có vẻ như cùng bây giờ nam nhân có chút tương đồng!

Phút chốc, trong đầu linh quang chợt lóe, Lăng Tuyết Mạn kiễng chân, hai tay nắm lấy bả vai nam nhân, dùng sức hít, mùi đàn hương quen thuộc bay vào mũi, nàng nhất thời giận dữ, dùng sức bấu chặt cánh tay vẫn đang ôm nàng, gầm nhẹ: "Nếu không phải, liền buông ra ta! Nam nữ thụ thụ bất thân, ai cũng biết!"

Mạc Kỳ Hàn bĩu môi một cái, nâng mày, nhẹ buông tay, dời khỏi eo Lăng Tuyết Mạn, lại kéo cả người nàng, cũng giữ lại hai tay của nàng, khiến cho nàng rốt cuộc không cách nào nhúc nhích, mới nói: "Nếu là dâm tặc thì có thể ôm nàng sao?"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn đang dùng lực giãy giụa lền dừng lại, gắt gao trừng mắt nam nhân giam cầm nàng, cắn răng nghiến lợi quát: "Đều cút cho ta!"

"A? Phải không?" Mạc Kỳ Hàn liếc xéo, không nhìn tiểu nữ nhân bốc lửa giận ngút trời trong lòng, nhìn về phía trước, hừ lạnh: "Nàng nhất định muốn ta cút sao? Nhìn phía trước xem!"

Lăng Tuyết Mạn nhìn theo hướng Mạc Kỳ Hàn chỉ, vừa thấy, sắc mặt liền trắng bệch, chỉ thấy phía trước có hơn mười sát thủ áo đen che mặt cầm trường kiếm lóe sáng đi về phía bọn họ, kiếm rà trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai! (hắc y sợ kiếm bén quá, đâm các diễn viên chính bị thương, cho nên phải kéo lê cho cùn đi)

Lăng Tuyết Mạn có bao giờ gặp qua trường hợp bị người ta tập kích như vậy đâu, cho nên cả người phát run, ôm chặt lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, "Dâm... dâm.... dâm tặc, ngươi.... ngươi chưa được cút -"

"Ta không phải dâm tặc!" Mạc Kỳ Hàn không hề giận dữ nói.

"Vậy ngươi rốt cuộc là ai đây!" Lăng Tuyết Mạn hổn hển gào thét, nam nhân chết tiệt này sao lại không sợ đây? Thực nghĩ là mình có thể lấy một chọi mười a?

Mạc Kỳ Hàn hơi liếc mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn, nghiêm túc nói: "Ta là tình nhân của nàng!"

"Tình nhân?" Lăng Tuyết Mạn thì thào lặp lại, tức thì vừa khóc vừa tức đấm mạnh vào eo Mạc Kỳ Hàn, "Coi người ta như khỉ đùa giỡn rất vui sao? Chạy nhanh, còn đứng ngốc ở đó làm gì?"

Lăng Tuyết Mạn kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, lại bị Mạc Kỳ Hàn kéo lại, lần nữa ngã vào trong lòng hắn, nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Chạy không thoát, sát thủ đã đến bên cạnh, Tuyết Mạn, nếu theo ta cùng chết, nàng có nguyện ý hay không?"

"A?" Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lại thấy sát thủ áo đen càng ngày càng tới gần, không khỏi tức giận quát: "Ai muốn với cùng chết dâm tặc ngươi? Ta hận ngươi chết đi được!"

Lăng Tuyết Mạn tức giận mắng không thèm lựa lời, tay lại vội vã kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, "Ngu ngốc! Ngươi đứng chờ người ta giết ngươi sao! Nhanh chạy đi!"

"Ha ha." Mạc Kỳ Hàn nhịn không được cười khẽ lên, hàn ý trong mắt giảm xuống, đổi thành ôn nhu sủng nịch, vươn một tay ra, nhéo nhéo gò má Lăng Tuyết Mạn, nói nhỏ: "Chỉ cần nàng ở đây với ta là tốt rồi, yên tâm, ta chết không được, nàng cũng không sẽ chết!"

"Ai thèm để ý ngươi?"

Lăng Tuyết Mạn phát quẫn, mặt đỏ ửng, đột nhiên mấy ánh sáng chói lóa đập vào mắt, vội vàng dùng tay che mắt, chỉ thấy sát thủ áo đen đứng lại cách nàng một trượng, hàn kiếm sáng rọi phản xạ ánh nắng, khiến nàng ngửi được mùi vị của tử vong gần hơn.

"Thông dâm tình nhân, chúng ta chết... chết chắc rồi!" Hai chân Lăng Tuyết Mạn như nhũn ra, răng không ngừng va nhau cồm cộp.

Lời này rơi vào trong tay sát thủ áo đen, khơi dậy vài tiếng cười nhạo, một người hừ lạnh, "Dám can đảm cùng con dâu Tứ Vương phi của đương kim Hoàng Thượng yêu đương vụng trộm, các hạ xem như cao nhân!"

Nghe vậy, thân mình Lăng Tuyết Mạn mềm nhũn, không khỏi ôm chặt Mạc Kỳ Hàn, tuyệt vọng, "Lúc này thật sự xong rồi!"

"Đừng sợ, có ta ở đây!" Mạc Kỳ Hàn cho một cái ánh mắt an tâm, vỗ nhẹ lên lưng Lăng Tuyết Mạn, chuyển mắt nhìn phía trước, nháy mắt trở nên lạnh lẽo, lấy khí thế sắc bén bức người trừng qua, lạnh lùng nhếch môi, "Phải không? Lưu lại danh tính chủ tử ngươi, có lẽ bản công tử có thể suy xét cho các ngươi toàn thây!"

Lăng Tuyết Mạn hít một hơi khí lạnh, dùng khớp hàm cố nặn ra ba chữ, "Tự đại cuồng!"

Sát thủ áo ngớ ra vài giây mới phản ứng được, người nọ chỉa trường kiếm ra, tức giận nói: "Dựa vào một mình ngươi cũng muốn nói những lời này, nằm mơ! Chủ tử có lệnh, hễ là kẻ tiếp ứng Tứ Vương phi, chắc chắn phải chết! Giết -"

"Ong ong ong ong -"

Đàn ong lúc này bay đến, lại trực tiếp bay tới hướng Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Hàn, sát thủ áo đen thấy thế, ngừng ý định tiến công, người mới vừa nói ngửa mặt lên trời cười to, "Các huynh đệ, không cần chúng ta động thủ, chờ xem cuộc vui đi!"

Lăng Tuyết Mạn liên tục bị dọa, ngước mắt nhìn đàn ong đen thui đầy đầu, hoàn toàn mệt lả, một câu cũng nói không nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy!

Mạc Kỳ Hàn cũng hơi thay đổi sắc mặt, đối phó người còn dễ dàng, đối phó thứ này -

Cảm thấy không thể suy nghĩ nhiều, Mạc Kỳ Hàn giữ chặt eo Lăng Tuyết Mạn, vội vàng lao đi về phía sau, mới né qua đợt công kích lần thứ nhất của đàn ong, đợt thứ hai ngay sau đó liền tới!

"Đồ đệ! Mau cởi áo khoác nha đầu kia!"

Một trận tiếng vó ngựa vang lên, Thiên Cơ lão nhân lập tức hô lớn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)