← Ch.009 | Ch.011 → |
Nghe vậy, đầu Mạc Kỳ Hàn nổi gân xanh, hơi hơi nghiêng người giảm bớt áp lực cho Lăng Tuyết Mạn, nhưng vẫn cường thế nói: "Nữ nhân, ta chính là bắt buộc ngươi yêu ta. Ngươi yêu hay không yêu cũng đừng mơ tưởng yêu người khác! Ngươi muốn Mạc Kỳ Diễn mang ngươi đi, khuyên ngươi lập tức thu hồi tâm tư này. Bằng không là ngươi ép ta hủy đi Mạc Kỳ Diễn! Hơn nữa ngươi vui vẻ với hắn là hại hắn! Đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là nữ nhân của Tứ đệ hắn!"
"Ta không để Nhị Vương gia dẫn ta đi à? Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? Ta tin ngươi có bản lĩnh rất lớn, nhưng ngươi đừng đánh giá bản thân quá cao. Người ta là con đương kim hoàng thượng, là Vương gia! Ngươi cho ngươi là ai?" Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc đồng thời không quên cười nhạt.
Nàng lại lần nữa coi hắn như là một thằng điên không biết trời cao đất rộng!
Mạc Kỳ Hàn từ chối cho ý kiến, nhíu mày, hắn dám nói lời này đương nhiên là có lá bài tẩy. Minh quốc truyền ngôi không phân biệt trưởng ấu, truyền dòng chính không truyền thứ! Nếu không có con trai trưởng, sẽ chọn lựa hoàng tử có năng lực làm thái tử. Thái tử đại ca của hắn ba năm trước đây đã chết, hắn là con thứ của Hoàng Hậu, chỉ cần đứng ra là có thể kế nhiệm vị trí thái tử. Ai cũng phải cúi đầu xưng thần với hắn!
Chính là khi đại sự chưa xong, hắn còn phải lấy thân phận người chết mà che dấu!
"Ngươi nghĩ rằng Nhị Vương gia cùng ta có việc gì không dám cho người khác biết cho nên mới nổi điên đánh ta đi?" Lăng Tuyết Mạn suy đoán.
"Mọi cử động của ngươi nằm ở trong lòng bàn tay của ta. Xế chiều hôm nay các ngươi nói chuyện thật lâu đi? Ngươi đuổi theo Mạc Ly Hiên suýt nữa té ngã, hắn còn anh hùng cứu mỹ nhân đỡ ngươi đúng không? Tuyết Mạn, ngươi tin ta có bản lĩnh thông thiên chưa? Ngươi muốn giấu ta gặp gỡ tình lang là tuyệt đối không thể! Còn có, về sau nằm mơ coi chừng miệng của ngươi cho tốt, đừng làm cho ta nghe được ngươi muốn sống cùng Mạc Kỳ Diễn, muốn hắn mang ngươi đi!"
Mạc Kỳ Hàn dừng một chút, ác độc bổ sung thêm: "Không phải chỉ quản tốt miệng, là phải quản tốt lòng ngươi! Không có nam nhân nào có thể chịu được nữ nhân đứng núi này trông núi nọ! Ta muốn thể xác và tinh thần của ngươi đều hoàn toàn thuộc về ta, có nghe hay không?"
Lăng Tuyết Mạn mông lung, "Ngươi... ngươi nói cái gì? Ta nằm mơ? Ta nói nói mớ kêu Nhị Vương gia dẫn ta đi? Ách, trời ạ! Ta thật sự là mất trí rồi! Người ta có thê có thiếp, làm sao có thể dẫn ta đi? Thật là mất mặt!"
"Hừ! Hiểu được là tốt rồi!" Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh.
"Haiz, không đúng! Ngươi giám thị ta sao? Vì sao biết rõ ràng như thế? Còn có, tình cảm của ta đối với Nhị Vương gia là ngưỡng mộ, đó là bởi vì hắn đã giúp ta, ta không phải người vong ân phụ nghĩa. Nhưng ta kêu hắn dẫn ta đi chỉ là nói bậy. Lăng Tuyết Mạn ta không làm nữ nhân phá hư gia đình người ta. Ngươi nổi điên đánh ta thì ngươi phải giải thích cho ta!" Lăng Tuyết Mạn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Giải thích? Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co quắp, "Bản công tử không cần giải thích cho người khác!"
"Cái gì?" Lăng Tuyết Mạn nghiến răng, "Được, ngươi không giải thích thì nói cho ta biết ngươi tên gì!"
"Không có khả năng! Đến đúng thời điểm, ngươi tự nhiên sẽ biết. Hiện tại ngươi cái gì cũng đừng nghĩ biết!"
"Ngươi! Ngươi xếp nội ứng bên cạnh ta?"
"Không thể trả lời!"
"Xuân Đường Thu Nguyệt biết ngươi không?"
"Không thể trả lời!"
"Ta không tha thứ cho ngươi!"
Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, hô lên một câu, quay lưng, hơn nữa dùng sức kéo chăn gấm trùm kín đầu đi ngủ.
"Ta có nói cần ngươi tha thứ sao?" Mạc Kỳ Hàn nhếch mày thật cao, tiện đà nói thêm một câu càng tức chết người: "Nữ nhân của ta, chỉ có ta có thể tha thứ các nàng hay không, cũng không phải các nàng tha thứ cho ta, bởi vì không ai dám chống đối ta giống ngươi như vậy. Đối với ngươi ta thật sự đã là phá lệ khai ân rồi!"
"Ta không thèm! Ngươi nghĩ ta là những nữ nhân ngu ngốc đó của ngươi? Nói cho ngươi biết ta Lăng Tuyết Mạn tuyệt không phải là các nữ nhân ngây ngốc vâng lời nơi này! Hừ! Nam nhân thối ngươi bây giờ khi dễ ta. Một ngày nào đó ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời! Đến lúc đó ngươi khóc lóc quỳ xuống cầu ta cũng không tha!" Lăng Tuyết Mạn cắn răng nghiến lợi nói lời ác độc.
Mạc Kỳ Hàn hơi cười, gật đầu, "Được, bản công tử sẽ chờ ngươi thay đổi tình thế. Ngươi quả thật lợi hại hơn những nữ nhân khác của ta một chút!"
"Hừ hừ!" Lăng Tuyết Mạn khịt mũi, đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại, cười yêu mị, dịu dàng nói: "Nam nhân, ngươi tức giận ta qua lại cùng nam nhân khác, không phải là, ha ha, không phải là ngươi thật lòng thương yêu ta sao?"
"Sao? Ha ha, Lăng Tuyết Mạn ngươi nằm mơ hả? Bản công tử là người nào? Làm sao có thể đặt tâm ở trên thân một nữ nhân? Nếu nói thích, nữ nhân bản công tử thích cũng không chỉ có một mình ngươi! Yêu ngươi? Tuyệt không có nửa điểm khả năng!" Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nhìn Lăng Tuyết Mạn, đùa cợt.
Dứt lời, trên khuôn mặt tuấn tú nặn ra một chút cười tà tứ, đổi giọng: "Nhưng nếu ngươi có bản lĩnh mê hoặc nam nhân thì có thể!"
Thanh âm nhỏ dần, bàn tay to vén chăn chui vào, Lăng Tuyết Mạn chỉ còn kịp há miệng thở dốc liền bị chế ngự ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, giọng nói trầm thấp vang lên: "Nha đầu Tuyết Mạn, hiện tại có quen với việc ta muốn ngươi chưa?"
"Ngươi... ngươi không biết xấu hổ! Ngươi nếu không có cảm tình với ta, hơn nữa còn có nữ nhân khác, vậy tại sao còn phải muốn thân thể của ta? Ngươi coi ta như đồ chơi trong tay ngươi!" Lăng Tuyết Mạn giận đỏ mặt lên. Nam nhân thối đáng chết, nếu lời hắn nói đều là thật lòng, nàng thực là thất bại!
"Đồ chơi? Không có, Tuyết Mạn đừng hỏi ta quá nhiều vấn đề, ta trả lời không hết. Tóm lại ngươi nhận mệnh ban đêm hầu hạ ta đi!" Mạc Kỳ Hàn vươn đầu lưỡi đến trên môi đã khô máu, khẽ liếm lấy, giọng nói trầm hơn.
Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn tức giận, tay dùng sức đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, tức giận nói: "Dâm tặc đáng chết. Chờ ta có bản lĩnh, chuyện thứ nhất ta muốn làm là thiến ngươi! Ta cho ngươi hết cuồng ngạo tự đại khi dễ quả phụ!"
"Sao? Cái gì? Muốn thiến ta?" Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, tiện đà tức giận không nhẹ, "Khụ khụ, nha đầu ngươi đến loại lời nói hổ thẹn này cũng có thể nói được? Ngươi đã gặp thái giám à? Ngươi biết phương pháp hoạn sao?"
"Ta đương nhiên chưa thấy qua" Nhưng Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kịp thời dừng lại, mấp máy môi.
Nàng suýt nữa nói ra lúc học đại học nàng có biết qua!
"Nhưng cái gì?" Mạc Kỳ Hàn lại hỏi tới.
"Khụ khụ, nhưng ta sẽ không ngại học hỏi kẻ dưới, đi tìm thái giám trong cung thỉnh giáo!" Lăng Tuyết Mạn cái khó ló cái khôn, sửa lại, vẫn không khỏi sợ run cả người.
Quả nhiên trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn, màu xanh màu trắng đan xen, răng nghiến ken két, "Lăng Tuyết Mạn, ngươi dám hoạn ta? Còn dám đến hỏi thái giám? Ngươi không muốn sống phải không? Có tin ta sẽ làm ngươi sinh con đến già hay không? Hành hạ ngươi đến chết hay không?"
*****
Vừa nhắc tới con cái, Lăng Tuyết Mạn lập tức kinh hãi thay đổi sắc mặt, vội vàng nắm lấy cổ áo Mạc Kỳ Hàn: "Không cho ngươi muốn ta! Ngộ nhỡ ta mang thai làm sao bây giờ?"
"Ta sẽ không để ngươi mang thai." Mạc Kỳ Hàn tự tin cười, tiện đà còn có tâm tình rảnh rỗi chế nhạo: "Nha đầu ngươi bây giờ mới nhớ việc này không phải đã muộn sao? Nếu không phải bản công tử thủ đoạn đủ cao minh, hai lần trước ngươi đã mang thai!"
"Ngươi, ngươi dâm tặc đáng chết! Cũng tại ngươi hại ta. Nếu ta có thai là phải vụng trộm xoá sạch. Cũng đúng là ông trời không để cho dâm tặc ngươi làm nhiều việc ác mà còn có con!"
Lăng Tuyết Mạn cắn răng nghiến lợi nói xong, nghĩ đến mình bị cắn nát môi, lòng trả thù dâng lên, thình lình phủ trên môi Mạc Kỳ Hàn, sau đó sẽ thừa dịp hắn mê mang là lúc mạnh mẽ cắn không chịu buông. !
Con ngươi Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, khuôn mặt tuấn tú biến thành màu đen. Nhưng hắn thông minh không có kéo ra Lăng Tuyết Mạn mà lặng lẽ duỗi ngón tay về phía nách Lăng Tuyết Mạn nhẹ gãi một cái. Lăng Tuyết Mạn sợ ngứa, nới lỏng miệng kêu lên: "Không muốn, không muốn!"
"Còn dám cắn ta sao?" Mạc Kỳ Hàn trợn mắt nói.
"Không dám không dám." Lăng Tuyết Mạn sợ hãi liếm môi nhưng không cam lòng nói lầm bầm: "Dựa vào cái gì chỉ cho ngươi cắn ta mà không cho ta cắn lại?"
"Ta có nói không cho ngươi cắn lại sao? Ngươi nuốt giận không trôi, cắn cánh tay ta đi. Ngươi cắn nát môi của ta, bảo ta ngày mai làm sao đối mặt thủ hạ? Mặt ta để chổ nào?" Mạc Kỳ Hàn bực mình môi đau nói tiếp: "Nha đầu chết tiệt thật đúng là cắn nát môi ta!"
"Hả? Thủ hạ? Ngươi còn có thủ hạ? Ngươi là ăn cướp hả?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mắt, tiện đà đáp trả: "Vậy ngươi nói mặt ta để ở đâu? Ta ngủ một giấc, môi rách, sáng mai nha hoàn hỏi ta nói như thế nào? Chẳng lẽ là Chu công nửa đêm đến đùa giỡn ta sao?"
Mạc Kỳ Hàn trợn trừng mắt, "Bản công tử có thủ hạ nhưng không phải là ăn cướp. Sáng mai nha hoàn hỏi ngươi nói gặp ác mộng sợ hãi tự mình cắn nát."
"Lý do này thật gượng ép!" Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt.
"Ha ha, hữu dụng là được. Ngươi nói tùy tiện một câu sẽ không có người hỏi tiếp." Mạc Kỳ Hàn nảy lên ý cười nhè nhẹ, tà khí dán lên bên tai Lăng Tuyết Mạn, nhẹ thở "Nha đầu yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi mang thai. Rất phiền toái, bởi vì bây giờ còn không phải lúc. Chờ thời cơ đến, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi cũng phải sinh con nối dòng cho ta! Con của chúng ta sẽ là long phượng giữa biển người!"
"Ngươi... ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta là Tứ Vương phi, ta làm sao có thể sinh con cho ngươi? Ta thấy ngươi là điên thật rồi! Hơn nữa là điên hoàn toàn!"Lăng Tuyết Mạn trừng mắt Mạc Kỳ Hàn, quay mặt bắt đầu nhắc nhở bản thân mình nên vì tương lai tính toán một chút. Tiếp tục như vậy nữa nàng sẽ bị người điên này đùa chết!
Mạc Kỳ Hàn cười cười, cũng không tranh cãi mà chỉ nói: "Nha đầu, chúng ta lãng phí thời gian quá nhiều rồi."
"Ngươi... ngươi lại muốn..." Lăng Tuyết Mạn bảo vệ ngực, mặt đỏ lên.
"Đó là đương nhiên!" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, bàn tay to bắt đầu thuần thục cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn. Miệng hắn không nói ra lời, là nha đầu đáng chết làm hại hắn nhịn dục vọng đã lâu. Đêm đó thật vất vả có nàng, kết quả chân nàng lại bị thương, làm hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Tối nay hắn tuyệt không thể lại bạc đãi mình!
Hưởng qua dáng người ngực nhỏ của Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn bi ai phát hiện hắn đối với hai trắc phi xinh đẹp động lòng người kia không dậy nổi hưng phấn!
Thế cho nên vừa đến đêm, trong đầu hắn suy nghĩ toàn là Lăng Tuyết Mạn. Muốn con người nàng, muốn thân thể của nàng, nghĩ đến nàng rõ ràng sợ hãi lại khiêu khích hắn, luốn cố giả bộ trấn định, hắn liền mỉm cười, tâm tình thoải mái.
Nhưng mà không bao lâu trên trán Mạc Kỳ Hàn nổi gân đen! "Nha đầu ngươi mặc hai cái yếm?"
"Ha ha!" Lăng Tuyết Mạn cười đắc ý, "Bổn tiểu thư đây dùng nó để phòng dâm tặc!"
"Là – sao?" Mạc Kỳ Hàn kéo dài giọng, khinh thường nói: "Bản công tử nếu nữ nhân cũng bắt không được, còn dám nói cái khác sao?"
Nói xong, hai cái yếm liền bay ra ngoài. Nhưng nhìn đến Lăng Tuyết Mạn còn mặc một bộ quần áo kỳ quái dưới cái yếm, Mạc Kỳ Hàn trợn tròn mắt, "Ngươi... ngươi... đây là cái gì?"
"Ha ha ha! Đụng không được đi? Đây là ta nghiên cứu một ngày mới làm được!" Lăng Tuyết Mạn càng thêm đắc ý. Nàng cũng không tin hắn có thể mở!
"A? Không tệ, nha đầu biết phòng thân. Về sau lúc ta không ở bên cạnh, ngươi cứ mặc như vậy, miễn cho bị nam nhân khác khi dễ!" Mạc Kỳ Hàn gật đầu khen, nhưng lại mang theo một chút sầu lo, "Nha đầu, ta có thể sờ không tới ngực của ngươi, nhưng nơi quan trọng là ở dưới đi?"
Nói xong bàn tay to lôi lôi lột lột, tiếp theo cười lên: "Ha ha, cũng mặc hai cái? Hữu dụng sao?" Lại xé hai cái quần ném xuống mặt đất. Lúc này thật sự nhíu mày! "Ngươi gọi cái này là quần áo gì? Sao trên dưới lại dính liền như thế này?"
"Ngươi không phải nói vô dụng sao? Hì hì, cái này gọi là đồ liền, ngươi muốn cởi bỏ, sợ là đến hừng đông cũng không xong! Ha ha."
"Cao hứng như vậy sao?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.
"Đương nhiên, nhìn đến bộ dáng dâm tặc cam chịu, ai không cao hứng?" Lăng Tuyết Mạn đong đưa đầu, tâm tình thoải mái cực kỳ.
Nhưng Mạc Kỳ Hàn lại bật cười, ngồi dậy bắt đầu cởi quần áo của mình. Lăng Tuyết Mạn hồ nghi nói: "Ngươi làm gì?"
"Đương nhiên là muốn cùng ngươi hoan ái!" Mạc Kỳ Hàn nhoẻn miệng cười.
"Ngươi... ngươi không phải cởi quần áo của ta không được sao?" Lăng Tuyết Mạn cà lăm, đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên Mạc Kỳ Hàn đem quần áo bản thân mình tụt xuống, sau đó bàn tay to nhẹ nhàng từ trên bộ ngực nàng trượt xuống bụng, khóe miệng hiện ý cười, "Nha đầu, ai nói nhất định phải cởi bỏ quần áo mới có thể ăn được?"
"Không cởi thì ngươi có thể làm thế nào?" Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc.
"Ha ha!"
Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, lần thứ hai mơn trớn Lăng Tuyết Mạn. Khi lòng bàn tay ngưng tụ nội lực đi qua, vải dệt trên thân nàng toàn bộ rách ra rơi xuống.
Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn hóa đá, giật mình nhìn thân thể lõa lồ ra ngoài, môi ngọ nguậy, nghi ngờ nói "Đây là có chuyện gì? Quần áo của ta làm sao rách rồi?"
"Quần áo đương nhiên sẽ không tự rách, là ta dùng nội lực phá rách." Mạc Kỳ Hàn nhướng mày nhìn thân thể trơn bóng mềm mại, con ngươi dần dần trở nên đục ngầu, xoay người một cái áp chế nàng xuống, cười cười: "Nha đầu Tuyết Mạn, tin bản lĩnh của ta chưa? Ngươi dùng chiêu này đối phó với nam nhân biết võ công là vô dụng."
"Ách? Ngươi nói cái gì? Không đúng, ngươi làm gì? Trứng thối, không cho chạm vào ta. Không được... a... a..."
Tất cả lời nói đều bị môi mỏng bá đạo chặn mất. Chăn gấm phủ trên người, trong màn trướng ấm áp, hai cỗ thân mình cực nóng dây dưa cùng một chỗ. Nam nhân thở gấp, nữ nhân yêu kiều, giường đầy ý xuân.
Lăng Tuyết Mạn cũng không biết hạ nhân ở Cúc Thủy Viên từ khi nàng vào ở đến nay liền bị quản gia an bài ra ở ngoài viện, chỉ chừa Xuân Đường Thu Nguyệt. Lại chỉ cần Mạc Kỳ Hàn đến, Cúc Thủy Viên nhìn như bình tĩnh này lập tức có vô số hắc y ám vệ, không ai có thể đến gần Cúc Thủy Viên nửa bước!
*****
Túc trực bên linh cữu bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó là ngày Lăng Tuyết Mạn về thăm nhà.
Mà trước một đêm, trời lại mưa như trút nước. Tứ Vương phủ bị bao phủ trong mưa phùn, trên bầu trời đen kịt đan xen vài tia chớp, mắt không thể nhìn rõ cảnh quan bên ngoài.
Lăng Tuyết Mạn đứng ở trước cửa sổ, đôi mày thanh tú nhau lại.
Đêm mai có mưa lớn như vậy nữa hay không? Nếu sáng mai còn không ngừng, có phải không thể xuất phủ không?
Khẽ thở dài, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại. Xuân Đường cùng Thu Nguyệt bưng nước ấm tiến vào, tươi cười nói: "Vương phi nô tì hầu hạ ngài rửa mặt đi!"
"Xuân Đường Thu Nguyệt, các ngươi nói ngày mai nếu trời tiếp tục mưa ta có thể trở về Lăng gia không?" Lăng Tuyết Mạn hỏi thăm.
"Vương phi nếu mưa nhỏ hẳn là có thể. Nếu mưa lớn giống hiện tại, chỉ sợ không đi được." Thu Nguyệt cau mày nói.
"Vậy nếu không đi đến lúc nào mới có thể đi?" Lăng Tuyết Mạn lo lắng hỏi. Cuộc sống của nàng mỗi một ngày đều trôi qua trong lo lắng hãi hùng. Hiện tại ác ma ngày càng đến thường xuyên hơn, gần như hai ba ngày sẽ đến một lần. Nàng thật sợ sự việc bị bại lộ, bản thân mình sẽ bị hắn đùa chết!
Cho nên nàng muốn tìm cơ hội bỏ trốn. Nhưng rời đi, nàng lại luyến tiếc Ly Hiên. Nhưng để nàng gánh vác thân phận Vương phi trên danh nghĩa vì Tứ Vương gia thủ tiết, lại bị ép làm nữ nhân của nam nhân khác, khiến nàng mỗi ngày lúc thắp nhang cho Tứ Vương gia, trong lòng đều có bất an cùng áy náy. Thậm chí nàng nhiều lần mơ thấy Tứ Vương gia mặt trắng bệch chất vấn nàng, sợ đến nỗi giữa khuya tỉnh mộng.
"Vương phi ngài như thế nào? Đang suy nghĩ gì?"
Thanh âm thân thiết của Xuân Đường vang lên, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn ngượng ngùng cười cười, che dấu hoảng loạn, nói: "Không có gì."
"Vương phi ngài không vui sao?" Thu Nguyệt hỏi, nghĩ rằng Lăng Tuyết Mạn nhớ nhà, liền an ủi: "Vương phi ngài đừng có gấp. Nếu ngày mai không thể đi Lăng gia, lại chờ mấy tháng nữa sẽ đến tiết nguyên tiêu mừng năm mới. Lúc đó ngài cũng có thể về Lăng gia thăm Lăng đại nhân."
"Phải không? Vậy còn phải đợi thật lâu"
Lăng Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư hòa nhập vào cơn mưa to.
Cùng lúc này, ở trong Thấm Trúc Hiên đặt ở phía tây Tứ Vương phủ, có hai nữ nhân đang mật đàm.
"Muội muội bố trí xong chưa?"
"Tỷ tỷ yên tâm đi! Chỉ cần có bạc là có người to gan lớn mật chịu bán mạng cho chúng ta!"
"Ha ha vậy cũng chỉ cần ả ngày mai đi Lăng gia làm lễ lại mặt đi! Ta cũng không tin ả còn mạng trở về Tứ Vương phủ để đối đầu với chúng ta!"
"Là tiểu Vương gia thích ả. Chờ khi bị ả làm hại mất mạng, nhìn xem nó còn muốn che chở ả không!"
"Ha ha ha"
Mà đêm mưa tối lạnh này, trong kinh thành còn có một đôi con ngươi u ám theo dõi kỹ Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn, vì lễ lại mặt của nàng mà tính toán.
Mà hết thảy, Lăng Tuyết Mạn hồn nhiên đơn thuần không biết, chỉ tự mình giùng giằng giữa mâu thuẫn.
Cuối mùa thu, mưa đêm dần dần nhỏ giọt, phát ra tiếng vang nho nhỏ ở trên song cửa sổ.
Tâm tư Lăng Tuyết Mạn nặng nề, ngủ không được, dựa vào đầu giường chờ dâm tặc đến.
Kỳ thực nàng không thể biết lúc nào hắn sẽ đến. Hắn quả thực là tới vô ảnh đi vô tung, nàng muốn nắm bắt hành tung của hắn, muốn biết hắn làm sao có thể không kinh động thủ vệ mà lẻn vào. Đáng tiếc, mỗi lần chờ nàng mở to mắt thì hắn đều đã đứng ở bên giường hoặc là nằm bên cạnh nàng.
Xuân Đường cùng Thu Nguyệt sớm đã bị Lăng Tuyết Mạn phái đi ra. Nàng sợ bọn họ thấy mà bị nam nhân kia giết người diệt khẩu, cho nên hiện tại nàng chỉ vểnh tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh, thậm chí đang ngồi, một lát sau nhịn không được, chân trần đi xuống giường, nhẹ nhàng đến bên cạnh bình phong thò đầu ra lặng lẽ nhìn cửa sổ.
Gian ngoài không có chút đèn, nhưng bên trong có ánh nến chiếu rọi, cho dù không thể thấy rõ bộ dáng dâm tặc, ít nhất lúc hắn vừa tới nàng cũng có thể thấy đại khái.
Đáng tiếc, Lăng Tuyết Mạn vĩnh viễn không phải là đối thủ của Mạc Kỳ Hàn.
Nàng tập trung hơn nửa ngày, cổ đã mỏi cứng ngắc, vừa xoay cổ thư giãn một chút thì vách tường nhẹ nhàng di động. Một chút ánh sáng chiếu lại, đôi mắt sâu của Mạc Kỳ Hàn phút chốc căng thẳng, môi mỏng cười thâm sâu, một viên ám khí từ trong tay bay về phía bình phong!
Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một cái gì đó bay vèo tới, ngã ngồi xuống đất. Bình phong hơi động một chút, sau đó vẫn đứng như cũ giống như không có chuyện gì, nhưng nến đặt trên bàn đột nhiên tắt!
Thân mình cao lớn đi ra, từ trên cao nhìn xuống Lăng Tuyết Mạn, khóe miệng giơ lên khinh bỉ trêu tức, "Sao giờ này không ngủ, ngồi trên đất làm gì?"
"Ta... ta... ta đang đợi ngươi..." Lăng Tuyết Mạn lắp bắp trả lời.
Rình coi thất bại, nàng lại một lần nữa cảm giác mình rất ngốc!
Một bàn tay to đưa đến trước mặt, Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, ngước mắt, Mạc Kỳ Hàn thở dài, ôn nhu nói: "Đứng lên, trên đất lạnh."
Đáy mắt Lăng Tuyết Mạn đột nhiên chát chát, mấp máy môi, để tay vào trong bàn tay Mạc Kỳ Hàn, để hắn đỡ nàng đứng lên, lại cùng nhau đi đến giường, ngồi xuống.
Mạc Kỳ Hàn ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: "Nàng ở đây chờ ta là để nhìn lén ta vào bằng cách nào sao? Đừng phí công sức cho việc này. Ban ngày nàng chỉ cần kiếm gì đó giải trí, thiếu cái gì thì cứ việc sai quản gia đi mua, buổi tối ngoan ngoãn chờ ta là tốt rồi. Ta không biết khi nào thì đến, chính là lúc đến đây, chỉ nghe hơi thở sẽ biết nàng đang ở đâu, là ngủ thật hay là giả bộ ngủ. Đừng phí tâm tư nữa, về sau nàng tự nhiên sẽ biết."
"Vậy ngươi nói cho ta tên của ngươi đi. Chẳng lẽ ngươi hi vọng ta gọi ngươi là dâm tặc mãi sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi thật vô lực.
"Ách, nàng tùy tiện kêu tên gì cũng được, chỉ cần không kêu dâm tặc là tốt rồi." Mạc Kỳ Hàn rút rút môi nói.
"Ta chắc nên gọi ngươi tình nhân đi!" Lăng Tuyết Mạn giận trừng mắt.
Mạc Kỳ Hàn đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười khẽ lên: "Ha ha, tốt, tên gọi này so với dâm tặc dễ nghe hơn, ít nhất nói rõ không phải ta bắt buộc nàng, là nàng tự nguyện ở cùng ta."
"A! Không đúng, ta nói sai, không gọi tình nhân, mà gọi phạm nhân!" Lăng Tuyết Mạn kịp phản ứng, vội vươn tay che miệng Mạc Kỳ Hàn, trách móc.
Mạc Kỳ Hàn bật cười, nắm tay nhỏ bé của nàng đặt ở bên miệng hôn một cái nói: "Nha đầu đừng sửa lại, hãy kêu Tình nhân đi. Ta thích cách gọi này."
"Ngươi thích cái rắm! Ta không thích!" Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt.
"Ha ha, cứ quyết định như vậy. Xuất giá tòng phu, nàng phải nghe lời ta." Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của Lăng Tuyết Mạn.
Nhưng ngay sau đó hắn lại bị người nào đó dùng sức đẩy ra. Lăng Tuyết Mạn thở gấp, gầm nhẹ: "Đây là phòng của Vương gia tướng công ta. Ngươi không chỉ ở nơi này chiếm lấy ta, còn dám nói ta là cái gì xuất giá tòng phu. Ta chính là muốn tòng cũng là phải tòng tướng công, ta tòng ngươi cái rắm! Lại nói Lăng Tuyết Mạn ta không phải là tiểu nữ tử giáo điều ở nơi này. Cái gì tam tòng tứ đức với ta mà nói, không tồn tại!"
Đỉnh đầu bay tới vô số quạ đen, nhuộm đen khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn, ho khan hai tiếng mới nói: "Tuyết Mạn, không phải nàng không muốn thủ tiết cho Tứ Vương gia sao? Không phải nàng mắng hắn là hỗn đản sắp chết còn hại nàng sao? Sao nàng còn sinh ra tình cảm với vong phu?"
"Không cần ngươi lo! Tóm lại nếu hắn không chết, sẽ là một nam nhân thật tuấn mỹ, ít nhất đẹp trai hơn ngươi nhiều!" Lăng Tuyết Mạn cười lạnh.
"Khụ khụ!"
Mạc Kỳ Hàn đen mặt, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng. Lâm Mộng Thanh đáng chết! Dịch dung cho người chết lại đẹp trai hơn hắn sao. Lần tới gặp tiểu tử kia, thế nào cũng phải đánh hắn một trận mới được!
Bất quá Mạc Kỳ Hàn lại trừng mắt, "Nàng cũng chưa gặp qua dung mạo của ta, làm sao biết ta không đẹp bằng nam nhân của nàng?"
"Ha ha, đó là trực giác của nữ nhân! Có bản lĩnh ngươi cho ta xem mặt của ngươi coi." Lăng Tuyết Mạn khiêu khích.
"Phải không? Nha đầu, khích tướng đối với ta là vô dụng. Được rồi, xưng hô quyết định như vậy rồi, nàng đừng nghĩ sửa."
← Ch. 009 | Ch. 011 → |