Thẻ người tốt
← Ch.0709 | Ch.0711 → |
Lạc Thanh Hàn biết muốn sống sót qua kiếp số không phải chuyện dễ dàng, nhưng khi tận tai nghe thấy Tiêu Hề Hề liều mạng dùng cổ Hóa Thân, trong lòng hắn vẫn thấy đau nhói khó tả.
Lúc hắn mắng nàng lừa gạt, không hề biết nàng đang liều mạng để quay về bên hắn.
Gặp lại sau một năm xa cách, mối quan hệ tưởng như bình yên, mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên.
Nhưng thực chất đây là thành quả mà nàng cố hết sức mới đạt được.
Lời nói của Phương Vô Tửu vẫn văng vẳng bên tai hắn.
"Ngài biết rõ tính cách của Hề Hề, muội ấy không quan tâm bất cứ thứ gì, nhưng vì muốn quay lại bên cạnh ngài, muội ấy đã cố hết sức, muội ấy chân thành đối xử với ngài, hi vọng ngài cũng sẽ đối xử với muội ấy như vậy."
Lạc Thanh Hàn ôm Tiêu Hề Hề ngày càng chặt.
Tiêu Hề Hề thấy mình sắp bị siết đến chết.
Nàng vội vỗ nhẹ vào lưng hắn, khó khăn nói.
"Bệ hạ, chàng buông ra, ta sắp không thở được rồi."
Lạc Thanh Hàn lúc này mới buông lỏng một chút.
Hắn trầm giọng nói "Xin lỗi, vừa rồi ta có hơi kích động."
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi "Rốt cuộc chàng sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn vào mắt nàng, bất chợt hỏi.
"Tại sao?"
Tiêu Hề Hề không hiểu "Hả?"
Lạc Thanh Hàn "Phương Vô Tửu đã kể ta nghe những chuyện nàng trải qua trong năm qua, bao gồm cả việc nàng liều mạng dùng cổ Hóa Thân, hắn nói nàng liều mạng như vậy là vì để có thể về bên cạnh ta, tại sao phải cố gắng như vậy? Tại sao cứ phải quay về bên cạnh ta?"
Tiêu Hề Hề thầm mắng Phương lão cẩu nhiều chuyện, vậy mà đi nói hết với Hoàng đế.
Nàng mất tự nhiên dưới ánh mắt nóng bỏng của Lạc Thanh Hàn, mặt nàng đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Còn tại sao nữa? Chẳng phải vì cuộc sống trong cung quá thoải mái sao, không chỉ có đồ ăn thức uống, còn có người hầu hạ. Bây giờ mạng sống của ta ràng buộc với chàng, không ở bên cạnh chàng, ta chắc chắn sẽ chết, để sống tiếp ta chỉ có thể trở về bên cạnh chàng."
Lạc Thanh Hàn "......"
Lý do đầy đủ, không thể bác bỏ.
Hắn không bỏ cuộc hỏi "Giả sử nàng không cần ở bên cạnh ta vẫn có thể sống tiếp, vậy nàng có quay về tìm ta không?"
Tiêu Hề Hề không do dự khẳng định "Đương nhiên có!"
Lạc Thanh Hàn vui mừng "Tại sao?"
Tiêu Hề Hề "Vì chàng là người tốt, ta thích ở cùng người tốt như chàng."
Lạc Thanh Hàn "......"
Ồ, thẻ người tốt đã phát!
Hắn không cần thẻ người tốt, hỏi tiếp "Nhưng ta không phải người tốt duy nhất trên đời, tại sao nàng cứ phải chọn ta?"
Tiêu Hề Hề "Vì chàng và ta có duyên, tục ngữ nói, nhân duyên ngàn dặm se vào một dây, chàng ... câu sau là gì nhỉ? Để ta nhớ xem."
Lạc Thanh Hàn theo bản năng cảm thấy câu tiếp theo sẽ không có gì tốt, vừa định bảo nàng đừng nói nữa thì nàng vỗ đùi hưng phấn hét lên.
"Ta nhớ ra rồi! Nhân duyên ngàn dặm se vào một dây, chàng xấu ta vĩnh viễn mù!"
Lạc Thanh Hàn "......"
Tức đến mức nghẹt thở.
Tiêu Hề Hề thấy sắc mặt hắn không ổn, vội bù đắp.
"Bệ hạ đừng giận, vừa rồi ta đùa với chàng thôi, thật ra chàngrất đẹp, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của chàng, ta đều cảm thấy hôm nay có thể ăn thêm một bát cơm!"
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng "Nàng muốn nói ta rất giống đồ ăn?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu điên cuồng "Không phải không phải! Ta muốn nói là chàng đẹp đến mức nhìn cũng đủ no rồi!"
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Ha!"
Tiêu Hề Hề "Hay ta hát một bài xin lỗi chàng nhé?"
Lạc Thanh Hàn lập tức đứng dậy, muốn đi ra ngoài.
Tiêu Hề Hề lao tới ôm lấy eo hắn "Chàng ra ngoài làm gì?"
Lạc Thanh Hàn "Không phải nàng muốn hát sao?"
Tiêu Hề Hề "Cho nên?"
Lạc Thanh Hàn "Cho nên ta phải đứng bên ngoài, tránh để người ta hiểu lầm ta đánh nàng."
Tiêu Hề Hề "......"
Giọng hát của nàng tệ đến vậy sao?!
Mặc Họa gõ cửa, cắt đứt màn tổn thương lẫn nhau của Hoàng đế và Quý phi.
"Bệ hạ, nương nương, bữa trưa đã sẵn sàng, xin hỏi có muốn dùng bây giờ không?"
Vừa nghe nói có đồ ăn ngon, Tiêu Hề Hề lập tức quên mất lời độc địa mang lại tổn thương, hưng phấn nói.
"Ăn, ăn, ăn! Ăn ngay bây giờ!"
Lúc ngồi xuống bàn ăn, Lạc Thanh Hàn bất lực nhìn Hề Hề đang ngồi đối diện ăn cơm.
Vốn hắn mang tâm trạng đầy cảm xúc về cung Vị Ương, muốn nhân cơ hội này bày tỏ lòng mình với Hề Hề, hâm nóng mối quan hệ của hai người, nhưng không hiểu sao bầu không khí lại thay đổi.
Dường như bầu không khí dù có mập mờ đến đâu, chỉ cần có Hề Hề ở đây, đều có thể khiến người ta dở khóc dở cười.
Tiêu Hề Hề múc một thìa bắp cho vào bát của hắn, thúc giục hắn mau ăn.
Lạc Thanh Hàn nói "Cung Vân Tụ sắp trùng tu xong rồi, ta sẽ bảo Khâm Thiên Giám chọn một ngày lành, tổ chức lễ sắc phong cho nàng, sau lễ sắc phong, nàng có thể danh chính ngôn thuận chuyển vào cung Vân Tụ."
Tiêu Hề Hề không mấy quan tâm những chuyện này, vừa ăn vừa gật đầu "Nghe chàng hết."
Sau khi ăn xong, hai người nằm trên giường chợp mắt, Lạc Thanh Hàn ôm nàng, trầm giọng hỏi.
"Nàng có cảm thấy làm phi tần của ta quá thiệt thòi không?"
Tuy Quý phi là cấp bậc phi tần cao nhất, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là phi, hoàn toàn khác với chính cung Hoàng hậu.
Tiêu Hề Hề ăn no rồi thấy buồn ngủ.
Lúc này nàng buồn ngủ, nghe vậy không nghĩ gì đã nói.
"Không có."
Lạc Thanh Hàn "Thật sao?"
Tiêu Hề Hề dụi mặt vào trong ngực hắn, mơ hồ nói "Đối với ta, phi tần cũng chỉ là thân phận, ta muốn chỉ có chàng, chỉ cần trong lòng chàng có ta, những thứ khác đều không quan trọng."
Trong lòng Lạc Thanh Hàn như đầy kẹo bông gòn vừa mềm vừa ngọt.
Hắn cúi đầu hôn l. ên đỉnh tóc nàng.
"Ta nhất định sẽ không phụ nàng."
......
Hết giờ nghỉ trưa, Lạc Thanh Hàn đích thân tới cung Trường Lạc.
Vừa hay Trưởng công chúa Hoa An cũng ở đây, nàng được Thái hoàng thái hậu triệu vào cung nói chuyện, thấy Hoàng đế tới, vội đứng dậy hành lễ.
"Thỉnh an bệ hạ."
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói "Cô mẫu không cần đa lễ."
Trưởng công chúa Hoa An cười nói "Ta và Thái hoàng thái hậu đang nói về bệ hạ, không ngờ bệ hạ lại đến, thật là trùng hợp."
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh Thái hoàng thái hậu, thản nhiên hỏi.
"Hoàng tổ mẫu và cô mẫu nói gì về trẫm?"
Thái hoàng thái hậu vẫn đang suy ngẫm về chuyện tối qua, vẻ mặt lúc này có hơi lạnh lùng.
"Ai gia còn có thể nói gì nữa? Chẳng qua là nói người lớn rồi, làm việc cũng dứt khoát hơn, không chút nể nang gì."
Lạc Thanh Hàn nhận ấm trà trong tay cung nữ, tự mình rót một tách trà cho Thái hoàng thái hậu, nói "Quả thật tối qua trẫm có hơi kích động, hy vọng Thái hoàng thái hậu sẽ không so đo với trẫm."
Trưởng công chúa Hoa An cười nói "Mẫu hậu xem đi, trong lòng Hoàng thượng vẫn nhớ tới người mà, người đừng nói mấy lời tức giận đó nữa."
← Ch. 0709 | Ch. 0711 → |