Ngươi đừng hòng đưa được ai đi
← Ch.0368 | Ch.0370 → |
"Ở đây là quận Trần Lưu thì đã làm sao? Lẽ nào ngươi dám ra tay với bổn hoàng tử? Cả triều đình đều biết ta và Thái tử đang ở quận Trần Lưu, nếu chúng ta xảy ra chuyện gì ở đây, cả phủ Trần Lưu vương của ngươi không ai thoát tội được, tất cả đều phải chết!"
Cừu Lỗi tái mặt tức giận, hiện giờ hận không thể rút đao chém tên Đại hoàng tử không biết sống chết trước mặt.
Y nhìn chằm chằm khuôn mặt kiêu ngạo của Lạc Dạ Thần, cười gằn một tiếng.
"Được! Nếu ngươi nhất quyết ra mặt thay Thái tử, vậy ta toại nguyện cho ngươi, người đâu, mời Đại hoàng tử đến vương phủ làm khách!"
Lập tức, quân Xích Tiêu quân muốn bắt Đại hoàng tử.
Lạc Dạ Thần không ngờ đối phương nói là làm, tức thì sợ hãi vội lùi lại, đồng thời hét lên.
"Triệu Hiền! Mau tới cứu ta!"
Triệu Hiền với các Ngọc Lân vệ xông lên bảo vệ Đại hoàng tử.
Triệu Hiền nghiêm mặt nói "Nhị công tử, ngươi dám ra tay với Đại hoàng tử, không sợ bị Hoàng thượng trị tội sao?!"
Cừu Lỗi "Ta chỉ muốn mời Đại hoàng tử đến vương phủ làm khách, đây cũng là tội sao?"
Lạc Dạ Thần trốn phía sau Triệu Hiền, nghe Cừu Lỗi mặt dày nói, lập tức thò đầu ra hét lên.
"Ngươi nói láo! Ngươi muốn mưu hại ta!"
Cừu Lỗi lạnh lùng nói "Nếu nói đến mưu hại, thì chính các ngươi ra tay trước, nếu không phải Thái tử cố ý hại phụ vương ta, ta cũng lười lãng phí thời gian với các ngươi. Bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn, một là giao Thái tử ra đây, hai là giao Đại hoàng tử cho ta."
Lạc Dạ Thần sợ mình bị giao nộp, vội rụt đầu lại.
Triệu Hiền không chút do dự "Dù là Thái tử hay Đại hoàng tử, ngươi đừng hòng đưa được ai đi!"
Cừu Lỗi nghe vậy, trong mắt hiện lên tức giận.
"Ta đã cho các ngươi cơ hội lựa chọn, là các ngươi không biết trân trọng, vậy đừng trách ta trở mặt vô tình, người đâu, đưa Đại hoàng tử đi!"
Y mặc kệ Thái tử không ở hành cung có phải thật không, chỉ cần đưa Đại hoàng tử đi, Thái tử nhất định sẽ xuất hiện.
Thái tử hại phụ vương y, bắt Đại hoàng tử làm con tin, rất công bằng!
Dưới sự chỉ huy của Cừu Lỗi, quân Xích Tiêu không do dự xông lên, chiến đấu với Ngọc Lân vệ.
Triệu Hiền nháy mắt với một Ngọc Lân vệ bên cạnh.
Ngọc Lân vệ đó nhận được tín hiệu, tận dụng hỗn loạn lẻn ra ngoài.
Ngươi phải đi tìm Thái tử, bẩm báo tình hình ở đây để Thái tử có chuẩn bị trước.
Lạc Dạ Thần bị cảnh bạo lực trước mặt làm sợ hãi, cuống quít lùi lại muốn tìm một nơi an toàn để trốn.
Nhưng Cừu Lỗi đã nhắm vào y, y còn chưa kịp lui xa đã bị Cừu Lỗi bao vây.
Triệu Hiền muốn dẫn người lao tới cứu, nhưng quân Xích Tiêu rất đông, nhóm người Triệu Hiền bị quân Xích Tiêu cầm chân, không thể đến gần Đại hoàng tử.
Bọn họ chỉ đành bất lực nhìn Đại hoàng tử bị quân Xích Tiêu bắt đi.
Đại hoàng tử bị ném vào xe ngựa, cỗ xe bắt đầu kêu lạch cạch.
Lạc Dạ Thần thò đầu ra khỏi cửa sổ, hét khản cổ.
"Cứu ta!!"
Triệu Hiền muốn đuổi theo nhưng bị quân Xích Tiêu chặn lại.
Cừu Lỗi cười lạnh nói "Trước khi Thái tử xuất hiện, các ngươi không thể đi đâu được."
Lần này y mang theo năm ngàn quân Xích Tiêu, để lại bốn ngàn quân giám sát người trong hành cung, tránh để bọn họ ra ngoài báo tin, gọi viện binh của triều đình.
Cừu Lỗi dẫn một ngàn quân Xích Tiêu về vương phủ.
Trong vương phủ.
Cừu Viễn đang bàn bạc kế hoạch tiếp theo với thanh y lang quân.
Quản sự tâm phúc chạy nhanh vào, thấp giọng nói "Hồi bẩm Đại công tử, Nhị công tử về rồi!"
Cừu Viễn hỏi "Nhị công tử đưa Thái tử về rồi?"
"Không phải, Nhị công tử nói không tìm thấy Thái tử, nhưng y đưa Đại hoàng tử trở về."
Cừu Viễn sửng sốt, không ngờ mọi chuyện phát triển như vậy.
Gã vô thức quay đầu nhìn thanh y lang quân.
Thanh y lang quân cười nói "Nhị công tử quả là một người thú vị!"
"Y vẫn luôn như vậy, làm việc không suy nghĩ."
Cừu Viễn nói đến đây, không khỏi có hơi bực bội, cau mày hỏi "Nếu không có Thái tử, kế hoạch tiếp theo không dễ thực hiện được."
Thanh y lang quân chậm rãi nói "Thái tử hẳn là còn ở trong thành, ngươi sai người phong tỏa cửa thành, chỉ cho vào không cho ra, sau đó lấy danh nghĩa bắt thích khách lục soát toàn thành, hẳn sẽ tìm thấy hắn. Nếu thật sự không tìm được, có thể cho người truyền tin Đại hoàng tử bệnh nặng cần ở vương phủ dưỡng bệnh. Thái tử biết chuyện này, hẳn sẽ nghĩ cách cứu người, chỉ cần chúng ta sắp xếp trước thì hắn sẽ là cá nằm trên thớt."
Cừu Viễn nửa tin nửa ngờ nói "Thái tử sẽ mạo hiểm vì Đại hoàng tử thật sao? Nghe nói quan hệ giữa Đại hoàng tử và Thái tử không được tốt lắm, bọn họ vì tranh giành ngôi vị Thái tử mà xảy ra không ít xung đột."
Cừu Viễn lấy mình đánh giá người khác, nếu huynh đệ của gã bị bắt, gã nhất định sẽ không liều mạng cứu người.
Tình huynh đệ gì chứ? Đối mặt với tranh giành quyền lực, không bằng cả một trò đùa.
Thanh y lang quân bình tĩnh nói "Lần này Thái tử cùng Đại hoàng tử rời cung, nếu Đại hoàng tử chết ở quận Trần Lưu, sau khi Thái tử trở về sẽ rất khó ăn nói. Hơn nữa ta luôn cảm thấy giữa Thái tử và Đại hoàng tử chưa chắc không còn tình cảm. Nếu Đại hoàng tử chán ghét Thái tử, thì hà tất phải ra mặt thay Thái tử? Hại bản thân mình bị bắt."
Cừu Viễn cảm thấy cũng có lý, bèn gật đầu nói "Vậy cứ làm theo lời tiên sinh nói, trước tiên xem thử có thể bắt được Thái tử hay không, nếu hai cách này không thành, chúng ta lại nghĩ cách khác."
"Ừm."
......
Mà Thái tử lúc này không biết bản thân đang bị người khác nhớ thương.
Hắn đang dạo phố với Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề biết ngày mai là sinh thần của Thái tử, nên nàng muốn chuẩn bị quà cho Thái tử.
Nhưng nàng không biết tặng gì mới được?
Sáng sớm hôm nay nàng dẫn Thái tử đi dạo, muốn hắn tự chọn quà, hắn thích gì nàng sẽ tặng cái đó.
Nhưng Lạc Thanh Hàn không thiếu gì cả, suốt dọc đường cũng không nhìn trúng thứ gì.
Tiêu Hề Hề nhăn mặt hỏi "Nhiều thứ như vậy, đồ ăn, y phục thứ gì cũng có, thậm chí thứ mà Điện hạ chỉ thích một chút xíu cũng không có sao?"
Lạc Thanh Hàn thản nhiên bật ra hai chữ.
"Không có."
"Điện hạ, mắt nhìn không thể quá cao được!"
Lạc Thanh Hàn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề không muốn trở về tay không, dứt khoát nói "Nếu Điện hạ không thích thứ gì, vậy thần thiếp giúp người chọn một thứ, nhưng mà nói trước, dù thần thiếp mua gì, người không được phép từ chối!"
Lạc Thanh Hàn "Ừm."
Tiêu Hề Hề tiếp tục đi dạo.
Nàng nhìn trái nhìn phải, trong đầu thầm nghĩ.
Đây là lần đầu tiên nàng tặng quà sinh thần cho Thái tử, nhất định phải chọn món quà có ý nghĩa tốt đẹp, độc đáo, dễ mang theo và quan trọng nhất là giá cả không quá đắt!
← Ch. 0368 | Ch. 0370 → |