Khuyên nhủ
← Ch.0081 | Ch.0083 → |
Bạch trắc phi trước chuyện Thái tử sắp xuống phía Nam cầu mưa, sau đó nói.
"Ta nghe nói phía Nam nhiều chướng khí, còn rất nhiều thổ phỉ, độc trùng rắn rết cũng nhiều, ta sợ Thái tử tới đó sẽ gặp nguy hiểm, ta muốn khuyên ngài ấy thay đổi ý định, nhưng không gặp được ngài ấy, gần đây Thái tử Điện hạ ngày nào cũng đến điện Thanh Ca của muội, ta muốn nhờ muội giúp ta khuyên Thái tử, đừng để ngài ấy đến một nơi nguy hiểm như vậy."
Nàng một lúc nói nhiều như vậy, thân thể mỏng manh gần như chịu không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cúi đầu ho nhẹ mấy tiếng.
Tiêu Hề Hề chân thành khuyên "Ta không biết Thái tử xuống phía Nam có gặp nguy hiểm hay không, nhưng ta biết tỷ nên quay về nằm nghỉ đi."
Bạch trắc phi cười yếu ớt "Ta không sao, muội không cần lo cho ta."
Tiêu Hề Hề vẻ mặt phức tạp "Ta không lo cho tỷ, ta đang lo cho mình, ta sợ bị tỷ lây nhiễm."
Bạch trắc phi "......"
"Tỷ tỷ lúc nào cũng ho, không lẽ bị bệnh lao? Bệnh đó rất dễ lây nhiễm, tỷ không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho người xung quanh chứ. Ta đề nghị tỷ trở về nằm nghỉ đi, đừng chạy lung tung vậy nữa, đây là có trách nhiệm với bản thân, cũng là có trách nhiệm với người xung quanh."
Tiêu Hề Hề chân thành khuyên nhủ, Bạch trắc phi thấy trong lòng ngột ngạt, nhịn không được lại ho nhẹ một tiếng.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách với nàng, dùng khăn tay bịt mũi miệng lại.
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn mình đi, bệnh thành ra vậy rồi, đừng lo cho người khác nữa, mau trở về đi."
Thấy bộ dạng sợ hãi tránh né còn không kịp của nàng, Bạch trắc phi tức giận đến đau ngực.
"Muội, muội nói bậy! Thái y đã khám rồi, bệnh của ta vốn không lây nhiễm!"
Tiêu Hề Hề nghe vậy mới thấy nhẹ nhõm.
Nàng lại ngồi quỳ xuống, cười nói "Thế phải nói sớm chứ, vừa rồi dọa ta sợ chết khiếp."
Bạch trắc phi ôm ngực, tức giận muốn phất tay áo rời đi.
Nhưng mục đích không đạt được, nàng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
"Ta không ngờ Tiêu muội muội lại là người quý trọng mạng sống như vậy."
Tiêu Hề Hề bình tĩnh nói "Trên đời này có ai mà không quý trọng chứ?"
"Đúng vậy, ai cũng biết mạng sống quý giá, nhưng Thái tử Điện hạ vẫn muốn mạo hiểm tính mạng, muội là sủng phi của Thái tử, lẽ nào không nên khuyên bảo Thái tử sao?"
Bạch trắc phi nói xong, theo bản năng muốn ho hai tiếng, nhưng nàng nghĩ đến lời Tiêu Hề Hề vừa nói, nàng cứng rắn nhịn xuống.
Tiêu Hề Hề lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt "Ta từ khi nào trở thành sủng phi của Thái tử rồi?"
Với Thái tử, nàng rõ ràng chỉ là một người công cụ cùng ăn cùng uống cùng trò chuyện cùng ca hát thôi!
Bạch trắc phi cười nói "Gần đây Thái tử mỗi ngày đều ở chỗ muội, đủ thấy Thái tử yêu muội thế nào, cả Đông cung biết hết rồi, muội không cần giả ngốc nữa."
Tiêu Hề Hề thấy nàng chắc chắn như vậy, cũng không thèm giải thích nữa, bất đắc dĩ nói.
"Được thôi, tỷ nói thế nào thì là thế ấy đi."
Bạch trắc phi nhận ra mình nói rất nhiều, kết quả Tiêu lương đệ vẫn chưa cho nàng một câu trả lời chính xác.
Nàng thầm cảnh giác, nữ nhân này thật gian xảo!
Bạch trắc phi quyết định nói thẳng, không cho đối phương cơ hội lảng tránh nữa, nhìn chằm chằm đối phương hỏi.
"An nguy của Thái tử không chỉ liên quan đến đời sau của ta và muội, còn liên quan đến cả vương triều Đại Thịnh, hi vọng muội có thể ra mặt khuyên nhủ Thái tử đổi ý, muội sẽ không từ chối chứ?"
Theo lý mà nói, khi bị chụp mũ như vậy, Tiêu lương đệ dù không muốn cũng phải đồng ý.
Tiêu Hề Hề "Ta từ chối."
← Ch. 0081 | Ch. 0083 → |