Cần có người dỗ
← Ch.0072 | Ch.0074 → |
Sắc trời dần khuya, ánh trăng sáng tỏ.
Lúc này, hầu hết mọi người trong cung đã ngủ say.
Đây là thời gian yên tĩnh nhất trong ngày.
Bình thường giờ này Tiêu Hề Hề đã ôm chăn ngủ lăn quay, nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể cùng Thái tử Điện hạ ngồi dưới hiên ngắm trăng.
Tất cả là do Thái tử nói tâm trạng mình không tốt, cần có người dỗ.
Mà cách dỗ hắn là cùng hắn ngắm trăng.
Tiêu Hề Hề đã ngáp lần thứ hai mươi ba trong đêm nay, nước mắt s. inh lý tràn ra từ khóe mắt.
Nàng thật sự buồn ngủ lắm!
Lạc Thanh Hàn đoan chính ngồi thẳng, áo ngủ xanh nhạt rộng rãi, bên ngoài khoác áo choàng đen, tóc đen như mực xõa sau lưng, uốn lượn đuôi tóc rải trên sàn đá cẩm thạch trắng.
Hắn đột nhiên cảm giác vai hơi nặng, quay đầu thì thấy Tiêu lương đệ đã ngủ, đầu dựa vào vai hắn.
Hắn hơi cau mày, con ngươi đen thăm thẳm hiện lên sự bất mãn, hắn giơ tay đẩy đầu nàng ra.
"Nàng buồn ngủ thế à?"
Tiêu Hề Hề đành phải ngồi thẳng dậy, vừa dụi mắt vừa trả lời "Đúng vậy, thần thiếp rất muốn ngủ."
Lạc Thanh Hàn đêm nay cực kỳ tàn nhẫn vô tình.
"Không được ngủ."
Tâm trạng hắn không tốt, ngủ không được, nên cũng không muốn thấy người khác ngủ ngon.
Tiêu Hề Hề thút thít hỏi "Điện hạ, thần thiếp đã cùng người ngắm trăng rồi, người còn muốn thần thiếp làm sao nữa?"
Lạc Thanh Hàn nhớ giai điệu dân gian mà Triệu mỹ nhân hát tối nay, hắn lạnh lùng nói "Ta muốn nghe nàng hát."
Không phải chỉ hát thôi sao, chuyện này nàng biết!
Tiêu Hề Hề vực dậy tinh thần, giống như máy phát nhạc không có cảm xúc, chân thành hỏi "Xin hỏi người muốn nghe bài hát thế nào? Bài vui vẻ? Hay bài buồn thương?"
Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Có bài nào có thể làm tâm trạng trở nên tốt hơn không?"
"Có đó, xin hỏi có cần vũ đạo không?"
Không ngờ còn tặng kèm vũ đạo, Lạc Thanh Hàn hơi hứng thú "Được."
Tiêu Hề Hề đứng dậy, hắng giọng, hoạt động gân cốt, sau đó vừa hát vừa nhảy.
"Bạn tôi ơi, tôi muốn tự hào nói với bạn
Bạn tôi ơi, tôi muốn tự hào nói với bạn rằng, ố ô ~~
Tôi thật sự rất tốt, tôi thật sự rất tốt
Tôi thật sự thật sự thật sự thật sự, thật sự rất tốt!"
Lạc Thanh Hàn "......"
Cả đời này, hắn chưa từng làm điều gì phải khiến mình hối hận.
Nhưng giờ phút này, hắn hối hận rồi.
Hắn không nên mong đợi nữ nhân này hát được bài gì bình thường!
Sau khi hát xong, Tiêu Hề Hề đặc biệt cung kính và chuyên nghiệp cúi đầu "Cảm tạ Thái tử Điện hạ cho thần thiếp cơ hội thể hiện tài năng của mình, thần thiếp bài hát này xong, thật lòng cảm thấy tốt hơn rất nhiều."
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc "Nhưng ta chưa thấy vui."
"Hay là người cũng hát một lần đi? Xin người tin tưởng thần thiếp, chỉ cần người hát xong bài này, tâm trạng sẽ lập tức tốt lên!"
Lạc Thanh Hàn vô tình cự tuyệt "Không."
Hắn đường đường là Thái tử Đại Thịnh, dù có chết, dù có từ đây nhảy xuống, tuyệt đối cũng không hát bài hát mất mặt này!
Tiêu Hề Hề biết Thái tử thích thể diện, cũng không làm khó hắn, đưa ra một đề nghị khác.
"Hay là, thần thiếp kể chuyện cười cho người nghe nha?"
Lạc Thanh Hàn không từ chối.
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Ngày xửa ngày xưa, có một thái giám vô cùng lợi hại ..."
Lạc Thanh Hàn đợi hồi lâu, cũng không thấy nàng kể tiếp, liền sốt ruột hỏi một câu.
"Phía sau* đâu?"
Tiêu Hề Hề chớp mắt "Phía dưới? Mất rồi á."
Lạc Thanh Hàn "......"
Một sự im lặng đến nghẹt thở.
← Ch. 0072 | Ch. 0074 → |