C836: Vân khả tâm
← Ch.0835 | Ch.0837 → |
Có lẽ vì nụ hôn vừa rồi quá mãnh liệt nên đôi mắt Lạc Thanh Hàn càng đen càng sâu hơn bình thường.
Nó giống như vực thẳm vô tận có thể hút con người vào bất cứ lúc nào.
Hắn cụp mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của Hề Hề, sau đó nhìn vết máu đỏ tươi trên đầu ngón tay mình, trầm giọng nói.
"Xin lỗi."
Tiêu Hề Hề "Không cần xin lỗi."
Lạc Thanh Hàn đưa đầu ngón tay lên miệng, lè lưỡi liếm sạch vết máu.
Đầu lưỡi đỏ quét qua đầu ngón tay trắng nõn, sự tương phản cực kỳ rõ ràng làm Tiêu Hề Hề cảm giác như cả người bị điện giật, cơ thể không tự chủ được hơi run lên.
Nàng gắng gượng nói "Chàng ... chàng có thể đừng như thế không?"
Lạc Thanh Hàn ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt trầm ngâm "Thế nào?"
Tiêu Hề Hề "Thì là kiểu quyến rũ thế này."
Nói xong, nàng không khỏi đỏ mặt, thấy xấu hổ vô cùng.
Lạc Thanh Hàn cong khóe miệng cười.
Nụ cười rất nhẹ nhưng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng Tiêu Hề Hề.
Nhịp tim của nàng chợt tăng nhanh.
Có lẽ do bị quyến rũ đến mất hồn, đầu óc không còn tỉnh táo nên đối phương hôn lần nữa, nàng không hề né tránh, thậm chí còn chủ động đưa tay vuốt nhẹ má hắn, lướt qua d. ái tai, rồi ôm cổ hắn.
Nụ hôn lần này rất nhẹ nhàng, không nhanh cũng không chậm, tựa như gió nhẹ thổi qua, mang theo hương nắng, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tất cả oán khí trong người Lạc Thanh Hàn đều tan trong nụ hôn này.
Nụ hôn kết thúc, hơi thở của cả hai có hơi không ổn định.
Tiêu Hề Hề có thể cảm nhận được chỗ nào đó trên người Lạc Thanh Hàn đang thay đổi.
Cả người nàng cứng ngắc, nói cũng lắp bắp.
"Chàng ... chàng có cần đi thay y phục không?"
Nói đi thay y phục, nhưng thật ra nàng muốn hắn ở một mình để bình tĩnh lại.
Lạc Thanh Hàn ôm nàng không buông, cằm tựa trên đỉnh đầu nàng, trái cổ chuyển động, giọng nói trầm thấp.
"Không cần, để ta ôm một lát, lát nữa sẽ ổn."
Tiêu Hề Hề ngồi im để hắn ôm.
Lòng bàn tay của Lạc Thanh Hàn áp vào lưng nàng, nhẹ nhàng xoa đi xoa lại.
Tiêu Hề Hề thấy thoải mái, cơ thể nàng dần thả lỏng.
Nàng tựa vào ngực Lạc Thanh Hàn, nhẹ giọng hỏi.
"Bây giờ chàng vui hơn chưa?"
Lạc Thanh Hàn thấp giọng đáp "Ừm."
Tiêu Hề Hề "Vậy ta có thể hỏi tại sao hôm nay chàng không vui không?"
Lạc Thanh Hàn "Còn không phải là vì chuyện của Lệ Khinh Ngôn."
Đêm qua, Tiêu Hề Hề đã biết chuyện Lệ Khinh Ngôn bị thổ phỉ tấn công, nàng an ủi hắn "Trên người Lệ Khinh Ngôn có bùa hộ thân của ta, y chắc chắn không sao."
Lạc Thanh Hàn "Ta phái Lệ Khinh Ngôn đi giám sát cải cách thuế, kết quả người còn chưa tới nơi đã xảy ra chuyện, đám người đó chắc chắn đang xem trò cười của ta."
Nói đến đây, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra vẻ chế nhạo.
Đám người đó càng muốn xem trò cười của hắn thì hắn càng không cho bọn họ đắc ý.
Hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện Lệ Khinh Ngôn bị tập kích, thực hiện cải cách thuế đến cùng!
Tiêu Hề Hề "Có cần ta giúp chàng tìm tung tích của Lệ Khinh Ngôn không?"
Tuy Lệ Khinh Ngôn có bùa hộ thân bảo vệ, nhưng cũng không thể cứ để mặc y lưu lạc bên ngoài, lỡ như y gặp nguy hiểm lần nữa thì xem như xong.
Suy cho cùng, bùa hộ thân chỉ có một tấm, dùng một lần sẽ hết hiệu nghiệm.
Lạc Thanh Hàn gật đầu đồng ý.
Hắn ôm Hề Hề chặt hơn, cúi đầu thì thầm vào tai nàng.
"Có nàng thật may."
Lạc Thanh Hàn sai người đi tìm cha mẹ của Lệ Khinh Ngôn lấy sinh thần bát tự của y.
Tiêu Hề Hề dựa trên sinh thần bát tự của y bắt đầu bấm quẻ.
Nàng nhắm mắt lại, đầu tiên nàng cảm nhận được vai phải đau nhức, sau đó là cảm giác cả người lạnh toát.
Xung quanh là rừng núi rậm rạp, có làn khói mờ bốc lên từ xa.
Có tiếng bước chân uyển chuyển đến gần.
Nhìn theo phía phát ra tiếng, nàng thấy một cô nương mặc đoản đả vải thô.
Tiêu Hề Hề còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo cô nương đó thì hình ảnh đột nhiên biến mất.
Tiêu Hề Hề mở mắt ra, suy nghĩ của nàng chợt tách khỏi trạng thái đồng cảm.
Cơ thể nàng không tự chủ được chao đảo.
Lạc Thanh Hàn đỡ nàng, để nàng dựa vào hắn.
Hắn thấp giọng hỏi "Nàng không sao chứ?"
Tiêu Hề Hề yếu ớt nói "Ta không sao, ta tìm thấy Lệ Khinh Ngôn rồi, y bị thương, đang ở sâu trong núi, một cô nương tìm thấy y, vị trí chính xác chắc là ... ở phía đông nam ..."
Vì khoảng cách quá xa, nàng tạm thời không thể mô tả chính xác địa điểm.
Lạc Thanh Hàn lập tức sai người mang bản đồ tới.
Tấm bảm đồ mở ra đặt trước mặt Tiêu Hề Hề.
Nàng hơi ngồi dậy, nhìn lướt qua từng địa danh trên bản đồ, cuối cùng dừng lại ở một nơi.
Nàng đưa ngón tay chỉ vào dòng chữ "Núi Hóa Phúc".
"Y ở đây."
......
Núi Hóa Phúc không phải là một ngọn núi mà được tạo thành từ nhiều ngọn núi nối liền với nhau.
Nơi này cách xa đường chính, xe ngựa đi lại không tiện, trong núi sâu cũng có nhiều chim thú hung dữ nên dân cư thưa thớt, ít người đặt chân đến đây.
Điều mà người ngoài không biết là có một thôn làng ẩn sâu trong ngọn núi này, tên là thôn Đại Phúc.
Lúc Lệ Khinh Ngôn tỉnh dậy, y thấy mình đang ở trong thôn.
Người cứu y là một cô nương tên Vân Khả Tâm.
Vân Khả Tâm năm nay mười bảy, là một cô nương xinh đẹp hoạt bát, mắt sáng răng trắng, tuy mặc đoản đả vải thô chắp vá nhiều chỗ nhưng vẻ đẹp động lòng người vẫn không che giấu được.
Điều đáng tiếc duy nhất là nàng bị câm.
Vốn nàngđịnh ra sông giặt quần áo, nhưng vô tình phát hiện Lệ Khinh Ngôn nằm bất tỉnh bên sông, lúc đó y vẫn còn bị thương, dáng vẻ thoi thóp.
Vân Khả Tâm giật mình, chạy vội về làng gọi hai chàng trai mà nàng quen cùng nhau khiêng Lệ Khinh Ngôn về thôn.
Sau đó Vân Khả Tâm mời lang trung duy nhất trong làng đến chữa trị cho Lệ Khinh Ngôn.
Lúc này Lệ Khinh Ngôn đang ngồi trên giường, y phục trước đó dính đầy máu nên đã được cởi ra.
Bây giờ y đang mặc đoản đả vải thô xám đen được chắp vá, một bộ quần áo rất bình thường của nông dân.
Dù vậy, trên người y vẫn có khí chất mọt sách khác hẳn với những nông dân bình thường, trông y còn hiền lành đẹp trai hơn những thiếu niên trong thôn.
Cánh cửa cọt kẹt bị đẩy ra.
Vân Khả Tâm bưng một bát thuốc đen bước vào.
Nàng không nói được, chỉ có thể làm dấu tay.
Cô chỉ vào bát thuốc trước, sau đó chỉ vào y, rồi làm động tác uống.
Vai phải của Lệ Khinh Ngôn quấn băng, cả cánh tay phải không cử động được, nếu cử động sẽ rất đau.
Y cầm bát bằng tay trái, uống hết bát thuốc đắng.
Y lau miệng, nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn."
Vân Khả Tâm vẫy tay, biểu thị không cần cảm ơn.
Lệ Khinh Ngôn hỏi "Cô tên gì?"
Vân Khả Tâm chỉ bầu trời ngoài cửa sổ, sau đó chỉ vào trái tim mình.
Lệ Khinh Ngôn không hiểu lắm.
Cô nương này không nói được nên giao tiếp khá khó khăn.
Y không mấy hi vọng hỏi "Cô biết viết chữ không?"
← Ch. 0835 | Ch. 0837 → |