← Ch.0407 | Ch.0409 → |
Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi nói "Vì ta không muốn dẫn theo huynh dạo miếu hội."
Câu trả lời này quá thẳng thắn, suýt nữa khiến Lạc Dạ Thần nghẹn họng!
Lạc Dạ Thần tức giận đập xuống giường "Ta mặc kệ! Ta cũng đi! Dựa vào đâu mà hai người các ngươi có thể ra ngoài dạo chơi, còn ta phải ở lại dịch trạm? Ta không phục! Ta cũng muốn đi miếu hội!"
Tiêu Hề Hề nhắc nhở "Chân người còn đang bị thương, đi đứng không tiện."
Lạc Dạ Thần "Ta có thể chống nạng!"
Tiêu Hề Hề "Cần gì phải vậy?"
Lạc Dạ Thần tức giận chỉ trích "Vừa nãy cô còn nói làm bạn tốt với ta, bây giờ lại muốn bỏ rơi ta, cô có còn lương tâm không?!"
Tiêu Hề Hề "Nhưng vừa nãy không phải người từ chối làm bạn với ta rồi à?"
Lạc Dạ Thần tức giận hét lên "Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ, ta đổi ý rồi, không được sao?"
Tai Tiêu Hề Hề lại đau nhức.
Nàng rụt người về chỗ Thái tử, nhỏ giọng nói "Điện hạ, thấy ngài ấy một mình đáng thương như vậy, hay chúng ta làm việc thiện, dẫn ngài ấy đi cùng đi."
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Ta không biết quan hệ giữa hai người từ khi nào mà tốt như vậy? Chẳng lẽ hai người làm chuyện gì lén lút sau lưng ta?"
Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần đồng thời lắc đầu.
"Không có!"
Lạc Thanh Hàn "......"
Xem ra hai người đã làm chuyện gì không thể để người khác biết rồi.
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Hai người cũng ăn ý thật đó."
Tiếng cười làm da đầu tê dại, Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần đồng thời rùng mình, càng cảm thấy chột dạ.
Dù tâm tình của Thái tử Điện hạ có vẻ không tốt, nhưng vẫn đồng ý dẫn theo bóng đèn cỡ lớn Đại hoàng tử đi cùng.
Tiêu Hề Hề cảm thấy, nếu đã đón năm mới, vậy nhất định phải ăn sủi cảo, như thế mới có không khí năm mới.
Năm ngoái đón năm mới ở Đông cung, nàng còn kêu Bảo Cầm nấu một nồi sủi cảo lớn, năm nay đón năm mới ngoài cung cũng không thể thiếu tục lệ này.
Tiêu Hề Hề nhờ Thường công công đến phòng bếp tìm ít nguyên liệu gói sủi cảo.
Nàng hào hứng nói "Dù sao cũng rảnh mà, chúng ta cùng gói sủi cảo đi!"
Lạc Thanh Hàn chưa từng gói sủi cảo, cũng không thấy gói sủi cảo có ý nghĩa gì đặc biệt, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy dáng vẻ Tiêu Hề Hề lúc này rất đáng yêu, không muốn làm nàng thất vọng.
Vì vậy hắn đáp "Ừm."
Lạc Dạ Thần không thể tin nhìn họ "Không phải có ngự trù sao? Sao chúng ta phải tự gói sủi cảo?!"
Tiêu Hề Hề "Chuyện này thì người không biết rồi, sủi cảo chúng ta tự làm càng có hương vị năm mới hơn, ta còn phải thêm chút bất ngờ vào sủi cảo."
Lạc Dạ Thần cảnh giác hỏi "Bất ngờ gì? Cô lại muốn làm gì?"
Tiêu Hề Hề "Đừng sợ, ta chỉ muốn cho mọi người một điềm lành."
Nàng bày ra từng nguyên liệu.
Thường công công đứng bên cạnh giúp đỡ.
Lạc Dạ Thần tức giận nói "Các ngươi gói sủi cảo thì gói sủi cảo, tại sao cứ phải làm trong phòng ta? Các ngươi không thể đổi chỗ khác à?"
Tiêu Hề Hề không ngẩng đầu nói "Chẳng phải để chăm sóc vết thương của người sao? Chân người bị thương, không tiện đi lại, chúng ta gói sủi cảo ở đây để người có thể tham gia vào hoạt động của chúng ta, tránh cho người đợi trong cô đơn lạnh lẽo."
Lạc Dạ Thần hừ một tiếng "Ta mới không thấy cô đơn lạnh lẽo!"
Tiêu Hề Hề hỏi Thái tử bên cạnh.
"Người thích ăn sủi cảo nhân gì?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Gì cũng được."
Tiêu Hề Hề kiểm tra nguyên liệu "Chúng ta có thể gói nhân trứng hẹ, thịt heo cải thảo với nhân hải sản, ba vị chắc là đủ rồi nhỉ."
Lạc Thanh Hàn "Ừm."
Hắn hoàn toàn không biết gói sủi cảo, Tiêu Hề Hề bảo hắn làm gì thì hắn làm đó, lúc này hắn là công cụ tận tụy với công việc.
Thường công công nhỏ giọng nhắc nhở "Người cán vỏ bánh quá lớn, phải nhỏ một chút."
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Không sao, Tiêu trắc phi thích ăn sủi cảo lớn."
Tiêu Hề Hề nghe vậy, lập tức gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy, thần thiếp thích ăn sủi cảo lớn, Điện hạ có thể làm vỏ bánh lớn một chút, dày một chút, như vậy khi bỏ sủi cảo vào nồi sẽ không bị nát."
Lạc Thanh Hàn gật đầu biểu thị hiểu rồi.
Thường công công muốn nói lại thôi.
Vỏ bánh dày như vậy, cho vào nồi chín nổi không?
Thái tử cán vỏ bánh, Tiêu Hề Hề trộn sẵn nhân.
Nàng bắt đầu dạy Thái tử gói sủi cảo.
Số lần nàng gói sủi cảo không nhiều, nên tay nghề cũng không cao lắm, nhưng ít ra nàng cũng giỏi hơn Thái tử mới học.
Thường công công nhìn sủi cảo hai người làm, cái này còn to hơn cái kia, muốn nhắc nhở hai người đang gói sủi cảo chứ không phải gói bánh bao, nhưng thấy hai người mải mê chuyên chú, nghĩ ngợi một chút rồi không muốn nói nữa.
Ài, hai người vui là được!
Lạc Dạ Thần vẫn giả vờ như đang ngủ, nhưng nghe thấy hai người nói chuyện, y kiềm không được lén mở mắt xem họ đang làm gì.
Lạc Dạ Thần thấy họ đang vùi đầu gói sủi cảo, bèn rướn cổ xem sủi cảo họ làm trông ra sao.
Tiêu Hề Hề chú ý tới động tác của y, tò mò hỏi "Người nhìn cái gì?"
Lạc Dạ Thần tức thì nhìn đi chỗ khác, khinh thường khịt mũi "Ta chỉ muốn xem sủi cảo các ngươi làm xấu đến mức nào!"
Tiêu Hề Hề "Xấu chỗ nào? Sủi cảo chúng ta làm rất đẹp!"
Nàng thích ăn thịt nên cố ý làm sủi cảo hình tròn, mỗi chiếc sủi cảo đều nhồi đầy thịt.
Chỉ cần tưởng tượng mùi thơm nồng của mấy chiếc sủi cảo lớn đó sau khi được nấu chín là nàng không kiềm được mà chảy nư0c miếng.
Để có được điềm lành, Tiêu Hề Hề âm thầm nhét đồng tiền vào vài chiếc sủi cảo.
Thường công công mang sủi cảo đã gói xong vào bếp.
Sau đó có cung nữ thái giám bước vào dọn bàn.
Lạc Thanh Hàn nhàn nhã thưởng trà, trở lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách, không còn sự vụng về khi gói sủi cảo.
Tiêu Hề Hề chống cằm, mong đợi nói "Lát nữa thôi là được ăn sủi cảo chúng ta gói rồi!"
Lạc Dạ Thần không tiếc dội gáo nước lạnh vào nàng "Xét đến trình độ của các ngươi, sủi cảo làm ra nhất định cực kỳ khó ăn!"
Tiêu Hề Hề xòe ngón tay tính "Chúng ta gói tổng cộng một trăm chiếc sủi cảo, Thái tử ăn ba mươi, Đại hoàng tử hai mươi, phần còn lại thuộc về ta, hi hi hi."
Lạc Dạ Thần bất mãn "Dựa vào đâu ta chỉ có hai mươi?"
Tiêu Hề Hề "Vừa nãy không phải người nói nhất định rất khó ăn sao? Nếu vậy người ăn ít thì hơn."
Lạc Dạ Thần tức giận đến mức xì khói mũi, nhưng không thể phản bác.
Bữa trưa hôm nay là món sủi cảo.
Lúc Thường công công bưng ba bát sủi cảo vào, Lạc Dạ Thần lê cái chân bị thương nhảy ra khỏi giường, cầm lấy bát sủi cảo lớn nhất trước.
Tiêu Hề Hề bị hành động giật đồ ăn của y làm ngẩn người.
Nàng uất ức nhìn Thái tử mách tội.
"Ngài ấy cướp sủi cảo của thần thiếp."
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Đại hoàng tử "Huynh có thể nào chừa cho mình chút mặt mũi không?"
← Ch. 0407 | Ch. 0409 → |