← Ch.0299 | Ch.0301 → |
Lạc Thanh Hàn nhìn hai thứ hình thù kỳ quái trên đèn lồng, suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi.
"Nàng vẽ... trứng chiên?"
Tiêu Hề Hề tức giận nói "Là con thỏ!"
Lạc Thanh Hàn không hiểu được, nàng không phải chỉ vẽ một vòng tròn nhỏ bên trong một vòng tròn lớn sao?
Sao thành con thỏ rồi?
Hắn dùng ánh mắt thương yêu trẻ thiểu năng nhìn nàng "Nàng vui là được."
Tiêu Hề Hề cảm thấy kỹ năng hội họa của mình bị sỉ nhục.
Nàng tức giận nói "Sớm biết như vậy thì không mang đèn lồng cho người xem rồi."
Lạc Thanh Hàn thở dài.
Hắn cầm đèn lồng rồi cầm bút lông, điểm thêm vài nét trên đèn lồng.
Trong nháy mắt, hai vòng tròn đó biến thành con heo dễ thương.
Tiêu Hề Hề không phục "Đây rõ ràng là con thỏ, sao người lại vẽ thành heo?"
Lạc Thanh Hàn đặt bút xuống, trả đèn lồng cho nàng, nghiêm túc nói "Vì vật giống chủ."
Tiêu Hề Hề "......"
Nàng thấy mình bị nhắc nhở rồi.
Lạc Thanh Hàn sai người mang nước ấm, rửa sạch tay, chậm rãi nói "Ta gọi nàng tới đây là vì có chuyện cần nàng giúp."
Tiêu Hề Hề "Có chuyện gì vậy?"
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Hiền.
Triệu Hiền hiểu ra, đứng ngay cửa hét lớn với bên ngoài.
"Mang người vào đây."
Kế đó Ngọc Lân vệ khiêng hai người vào.
Tiêu Hề Hề nhìn sang, nhận ra tiểu thái giám muốn đẩy nàng xuống sông tối qua.
Nàng chưa từng gặp nam tử kia, nên không biết.
Triệu Hiền giải thích "Người này là người của Cấm quân, tên Lư Vận, tối qua xông vào phòng thay y phục ở Bích Quế các, làm Đoạn lương đệ kinh sợ, Thái tử Điện hạ lệnh mạt tướng điều tra lai lịch của gã."
Tiêu Hề Hề tức thì hiểu được ý của Thái tử.
Thái tử muốn nàng giúp điều tra vụ án!
Tiêu Hề Hề cầm đèn lồng đến cạnh Lư Vận, tỉ mỉ xem xét mặt của gã.
Lư Vận vẫn mặc trang phục hôm qua, vải nhàu nhĩ, hai tay bị trói sau lưng.
Vì quá bất an, cả tối hôm qua gã không ngủ được, trông rất phờ phạc.
Gã thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, khá đẹp trai, nhưng Tiêu Hề Hề đã nhìn quen thịnh thế mỹ nhan của Thái tử, nên yêu cầu về ngoại hình của nàng cũng cao lên nhiều, nàng không nghĩ nam nhân trước mặt này đẹp.
Tiêu Hề Hề nhìn một lúc, trong lòng đại khái có đáp án.
Nàng không vòng vo, bèn hỏi "Có phải ngươi còn có một muội muội?"
Lư Vận nghe vậy, biểu cảm tức thì thay đổi.
Gã không chút nghĩ ngợi liền thẳng thừng phủ nhận "Không có! Thuộc hạ từ nhỏ không cha không mẹ, là cô nhi, trong nhà không có người thân nào khác."
Tiêu Hề Hề "Nhưng nhìn tướng mạo, trong mệnh của người có một muội muội, năm nay mười tám."
Lư Vận gấp gáp nói "Thuộc hạ thật sự không có muội muội! Nếu nương nương không tin, có thể phái người điều tra."
Lúc này Triệu Hiền lên tiếng.
"Mạt tướng đã điều tra thông tin của Lư Vận, gã quả thật không cha mẹ, cũng không có muội muội, không tìm thấy thứ gì như thư nhà ở chỗ gã."
Lư Vận nghe vậy bèn thầm thở phào.
Lúc này, gã nghe Thái tử lạnh lùng nói một câu.
"Đi điều tra ghi chép những lần ra vào cung mấy năm gần đây, xem gã sau khi rời cung thì đi đâu?"
Triệu Hiền nhận lệnh "Mạt tướng lập tức phái người điều tra."
Triệu Hiền quay người sải bước ra ngoài.
Sắc mặt Lư Vận tái nhợt, trong mắt đầy hoảng sợ.
Tiêu Hề Hề nhìn vẻ mặt lo lắng của gã, sợ gã nghĩ quẩn giống tiểu thái giám đó, nàng cố ý nhắc nhở.
"Ngươi tự sát cũng vô dụng, đừng quên ngươi còn một muội muội, không có ngươi bảo vệ, nàng nhất định sẽ không sống tốt."
Lời này như chậu nước lạnh, dập tắt ý nghĩ muốn giải thoát trong lòng Lư Vận.
Gã ngồi phịch xuống đất, gương mặt đầy tuyệt vọng đau khổ.
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Nếu bây giờ ngươi nói sự thật, ta có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng."
Lư Vận mím chặt môi, không nói lời nào.
Tiêu Hề Hề thở dài.
Hiệu suất làm việc của Ngọc Lân vệ rất cao, chẳng bao lâu đã tìm ra ghi chép số lần xuất cung của Lư Vận trong khoảng thời gian này, còn tra được gã mua một trạch viện trong thành.
Vị trí trạch viện khá hẻo lánh, diện tích khá nhỏ, không làm ai chú ý.
Triệu Hiền thành thật trả lời "Trạch viện đó hiện giờ không có người ở, theo lời kể của hàng xóm, từng có một cô nương trẻ tuổi sống trong ở đó. Mỗi lần Lư Vận xuất cung, gã sẽ đến đó ở hai ngày. Cô nương đó tên Lư Lâm, là muội muội ruột của Lư Vận, một tháng trước Lư Lâm bị một nam tử thế gia nhìn trúng, nạp làm thông phòng, từ đó Lư Lâm không xuất hiện nữa."
Mỗi câu nói của Triệu Hiền, khuôn mặt của Lư Vận càng khó coi.
Triệu Hiền nói xong, sắc mặt Lư Vận không thể nhìn được nữa.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Lư Lâm làm thông phòng của ai?"
Triệu Hiền hạ giọng nói "Tần Khang, là thứ tử nhị phòng của Tần gia."
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn nhìn Lư Vận sắc bén hơn.
"Ngươi là người Tần gia?"
Lư Vận vẫn ngậm miệng, xem ra gã định gánh đến cùng.
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Hiền.
Triệu Hiền hiểu ra, lập tức gọi người kéo Lư Vận kéo xuống dùng hình tra khảo.
Bây giờ đã có đối tượng tình nghi, việc thẩm vấn đương nhiên sẽ thuận lợi hơn.
Đi một Lư Vận, vẫn còn một tiểu thái giám.
Tiểu thái giám bị thương ở lưỡi, không thể nói chuyện, nhưng đầu óc lại minh mẫn, giờ phút này nằm trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người không tự chủ run lẩy bẩy, xem ra đang rất sợ hãi.
Tiêu Hề Hề nhìn tiểu thái giám, rồi nói với Thái tử.
"Tướng mạo của người này không có gì khác thường, chỉ là một thái giám bình thường."
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Ta đã sai người đến Nội thị tỉnh điều tra, gã làm việc trong ngự thiện phòng của Đông cung, nghe người ở ngự thiện phòng nói, gã là đồng hương với Thải Vân bên cạnh Lý trắc phi, hai người rất thân thiết."
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Gã là người của Lý trắc phi?"
Lạc Thanh Hàn "Nhìn bề ngoài thì chính là như vậy."
"Còn bên trong thì sao?"
"Không biết."
Tiêu Hề Hề nghĩ rất đơn giản "Nếu gã có thể là người của Lý trắc phi, vậy tại sao không gọi Lý trắc phi đến hỏi thử."
Lạc Thanh Hàn gọi Thường công công vào.
"Ngươi phái người đến điện Kim Phong, gọi Lý trắc phi đến đây."
"Vâng."
Lý trắc phi đang chép kinh trong điện Kim Phong, chép như sống không bằng chết.
Nghe tin Thái tử triệu kiến mình, nàng vui mừng khôn xiết, vội vàng cất bút, trang điểm đơn giản rồi vội vã đến cung Minh Quang.
Lúc nàng bước vào cung Minh Quang, thấy ngoài Thái tử còn có Tiêu trắc phi, niềm vui trong lòng nàng lập tức biến mất một nửa.
Lý trắc phi tiến lên hành lễ "Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn trước giờ không thích hàn huyên, lúc này cũng vậy, hắn không phí lời, đi thẳng vào vấn đề.
"Nàng nhìn tiểu thái giám này, có biết gã không?"
Lý trắc phi nhìn theo tầm mắt hắn, phát hiện một tiểu thái giám nằm trên đất.
← Ch. 0299 | Ch. 0301 → |