C1183: Ngoại truyện không bao giờ tan biến hoàn toàn văn
← Ch.1182 |
Lạc Dạ Thần đặt một xấp ngân phiếu trước mặt con trai, hùng hồn nói.
"Con đưa số tiền này cho công chúa, nhờ muội ấy bảo cung nữ kia làm bánh cho con."
Lạc Thiên Bảo "Số tiền này có lọt vào mắt công chúa không?"
Lạc Dạ Thần đầy tự tin "Trên đời này không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tiền bạc!"
Bộ Sanh Yên không muốn bình luận gì về lời nói của hai người.
Nàng đưa hộp đồ ăn cho thư đồng, bảo bọn họ nhanh chóng đưa tiểu thần thú đến học đường.
Khi đến học đường, Lạc Thiên Bảo bước đến bên cạnh Tiểu Khả Ái, rút từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, đặt thẳng vào tay cô bé.
"Ta muốn ăn bánh kem mà muội mang đến học đường lần trước, số tiền này mua được bao nhiêu?"
Tiểu Khả Ái dù còn nhỏ nhưng đã biết ngân phiếu là gì.
Lần đầu tiên cô bé thấy nhiều ngân phiếu như vậy, không khỏi mở to mắt.
"Nhiều tiền như vậy, cho muội hết sao?"
Lạc Thiên Bảo không do dự "Phải."
Dù sao nhà cậu nhóc cũng nhiều tiền, không quan tâm chút đỉnh này.
Tiểu Khả Ái lập tức cười tươi rói, nhiều tiền như vậy, đủ để cô bé mua rất nhiều thứ hay ho!
Cô bé vui vẻ cất ngân phiếu vào túi nhỏ.
Chiết Chi đã đặc biệt may cho cô bé một túi đeo nhỏ, trên túi thêu một con mèo vàng đáng yêu.
Bình thường cô bé có gì linh tinh đều nhét vào túi đeo nhỏ này.
Giờ thì cô bé nhét ngân phiếu vào túi nhỏ.
Sờ sờ túi nhỏ đầy đặn, Tiểu Khả Ái cảm thấy Ngố Ngố ca ca này dường như cũng không đến nỗi đáng ghét lắm.
Cô bé ngọt ngào hỏi "Ngày mai muội sẽ mang bánh kem đến cho huynh, huynh thích vị gì?"
Lạc Thiên Bảo không ngờ còn có thể chọn vị, lập tức nói "Ta thích ngọt một chút!"
Tiểu Khả Ái "Nhưng thái y cữu cữu nói huynh đang thay răng, không thể ăn quá ngọt."
Lạc Thiên Bảo không hài lòng hừ một tiếng "Không cần muội lo, ta cứ muốn ăn ngọt!"
Tiểu Trường Sinh đang an tĩnh ngồi bên cạnh đọc sách, bỗng dưng nhẹ giọng nói một câu.
"Huynh không sợ rụng hết răng à?"
Lạc Thiên Bảo "......"
Trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh!
Cậu nhóc vô thức che miệng mình lại, nhóc không muốn rụng hết răng!
Tiểu Khả Ái sờ cằm nhỏ, giả bộ già dặn nói "Hay là thế này, muội sẽ nhờ người cho ít đường, thêm nhiều trái cây, cũng ngon lắm."
Lạc Thiên Bảo miễn cưỡng đồng ý "Được."
Khi về đến cung Vân Tụ, Tiểu Khả Ái lấy xấp ngân phiếu ra, nói với mẫu hậu.
"Đây là tiền của Ngố Ngố ca ca cho con, huynh ấy muốn ăn bánh kem của dì Bảo Cầm làm, mẫu hậu thấy được không?"
Tiêu Hề Hề bị sốc khi nhìn xấp ngân phiếu dày cộp trước mặt.
Nhiều tiền như vậy, đừng nói là ăn một miếng bánh kem, dù ăn cả ngọn núi bánh kem cũng không vấn đề gì!
"Chuyện này do con đồng ý, phải do con tự hoàn thành, con đi hỏi dì Bảo Cầm xem dì ấy có đồng ý không?"
Tiểu Khả Ái lập tức mang ngân phiếu chạy đi tìm dì Bảo Cầm bàn bạc.
Chốc sau cô bé lại chạy về.
Cô bé vui vẻ nói "Dì Bảo Cầm đồng ý rồi, nhưng dì ấy không muốn lấy ngân phiếu này, dì ấy bảo con cất đi để sau này làm của hồi môn."
Tiêu Hề Hề "Thế con có nói cảm ơn dì Bảo Cầm chưa?"
Tiểu Khả Ái gật đầu mạnh "Con nói rồi, nói ba lần! Dì Bảo Cầm khen con là đứa trẻ ngoan."
Tiêu Hề Hề vuốt v e búi tóc nhỏ trên đầu cô bé.
Tiểu Khả Ái thuận thế rúc vào lòng mẫu hậu, cảm thán.
"Ngố Ngố ca ca nhiều tiền quá, sao huynh ấy lại có nhiều tiền như vậy?"
Tiêu Hề Hề ôm cô con gái thơm tho mềm mại, cười nói "Vì huynh ấy là cậu ấm đời thứ hai."
Tiểu Khả Ái "Cậu ấm đời thứ hai là gì?"
Tiêu Hề Hề "Cha của Ngố Ngố ca ca vô cùng nhiều tiền, nên cha của huynh ấy là cậu ấm đời đầu, còn huynh ấy là cậu ấm đời thứ hai."
Tiểu Khả Ái lập tức ngẩng đầu, đầy kỳ vọng nói.
"Con cũng muốn làm cậu ấm đời thứ hai!"
Tiêu Hề Hề cười mỉm nói "Được thôi, con bây giờ hãy bắt đầu chăm chỉ học hành, sau này lớn lên cố gắng kiếm tiền. Khi con kiếm được nhiều tiền, đưa hết số tiền đó cho mẹ, như vậy mẹ sẽ trở thành cô chiêu đời đầu, còn con là cô chiêu đời hai."
Tiểu Khả Ái nghe hiểu lơ mơ.
Lời của mẫu hậu nghe rất hợp lý, nhưng cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó?
Tiểu Trường Sinh qua nhắc nhở "Muội muội, đến giờ làm bài tập rồi."
Vừa nghe đến làm bài tập, Tiểu Khả Ái lập tức sững sờ, cả ngân phiếu trong tay cũng không còn thơm nữa.
Tiêu Hề Hề thả cô bé ra, đẩy cô bé về phía anh trai.
"Đi đi."
Tiểu Khả Ái tội nghiệp nhìn nàng "Mẫu hậu, hồi nhỏ mẫu hậu cũng phải làm bài tập à?"
Tiêu Hề Hề "Đương nhiên rồi, hồi nhỏ mẹ mỗi ngày đều phải đi học, thầy còn giao rất nhiều bài tập."
Tiểu Khả Ái vội vàng hỏi "Thế mẹ làm sao làm hết nhiều bài tập như vậy?"
Tiêu Hề Hề thản nhiên nói.
"Thật ra rất đơn giản, mẹ chỉ cần mở bài tập ra, đặt lên bệ cửa sổ là xong, đây gọi là chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu gió đông."
Tiểu Khả Ái đầu đầy chấm hỏi???
"Thế cũng làm xong bài tập sao?"
Tiêu Hề Hề thở dài "Tất nhiên là không, dù mẹ chuẩn bị rất chu đáo, nhưng cơn gió đông giúp mẹ một tay vẫn không đến, vì vậy mỗi lần lên lớp, mẹ đều bị thầy phê bình, còn bị phạt đứng làm bài tập bổ sung, không làm xong không được ăn cơm."
Tiểu Khả Ái "......"
Thật là quá chân thực!
Tiểu Trường Sinh không thể nghe nổi nữa, kéo em gái đi nhanh.
Ngày hôm sau, Tiểu Khả Ái mang bánh kem đến học đường như đã hẹn.
Lạc Thiên Bảo cuối cùng cũng được ăn bánh kem, hương vị còn ngon hơn cậu nhóc tưởng tượng!
Có lẽ vì cậu nhóc quá đắc ý, đến mức khi lên lớp vẫn còn đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của bánh kem.
Phu tử "Lạc Thiên Bảo, người giải thích xem, câu nói 'chí cao hướng rộng' có nghĩa là gì?"
Lạc Thiên Bảo không nghĩ ngợi gì đã thốt ra.
"Thế giới của anh đây, ngươi không hiểu!"
Phu tử "......"
Cả lớp "......"
Ngay lập tức, Lạc Thiên Bảo bị đứng phạt cuối lớp.
Khi tan học, Lạc Thiên Bảo cuối cùng cũng có thể về chỗ ngồi.
Tiểu Khả Ái quay lại, giơ ngón tay cái lên "Huynh giỏi thật, dám tự xưng anh đây trước mặt phu tử."
Lạc Thiên Bảo cười gượng "Lúc đó ta chỉ lỡ lời thôi."
Cậu nhóc ngay sau đó hỏi "Muội có thể bán công thức làm bánh kem cho ta không? Giá tùy muội ra."
Cậu nhóc quá thích hương vị của bánh kem, muốn ăn mỗi ngày, nhưng không thể ngày nào cũng nhờ Tiểu Khả Ái mua bánh kem, như vậy quá phiền phức, tốt nhất là mua công thức về cho đầu bếp.
Tiểu Khả Ái nghiêng đầu suy nghĩ "Chuyện này muội không quyết định được, phải về hỏi mẫu hậu đã."
Khi tan học, Lạc Thiên Bảo không quên nhắc Tiểu Khả Ái nhớ nói với mẫu hậu về công thức làm bánh.
Tiểu Khả Ái theo anh trai về cung Vân Tụ.
Cô bé nói lại lời của Ngố Ngố ca ca cho mẫu hậu nghe, xin ý kiến của mẫu hậu.
Tiêu Hề Hề không trả lời ngay, mà nhìn sang Tiểu Trường Sinh đứng bên cạnh.
"Con nghĩ em có nên đồng ý vụ làm ăn này không?"
Tiểu Trường Sinh suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói "Bán công thức làm bánh không phải là cách tốt nhất, muội muội có thể mở một tiệm bánh ở thành Thịnh Kinh, chuyên bán các loại bánh kem. Như vậy, sau này lúc Ngố Ngố ca ca muốn ăn bánh kem, huynh ấy có thể mua trực tiếp ở tiệm, rất tiện lợi, mà muội muội còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn."
Tiểu Khả Ái nói "Nhưng nếu bán công thức cho Ngố Ngố ca ca cũng có thể kiếm được nhiều tiền mà."
Tiểu Trường Sinh nói "Nếu muội bán công thức, chỉ có thể kiếm tiền một lần, nhưng nếu muội dùng công thức để kinh doanh, có thể kiếm được tiền rất nhiều lần."
Tiểu Khả Ái vẻ mặt suy tư.
Cô bé nói nhỏ "Nhưng muội không biết làm kinh doanh."
Tiểu Trường Sinh "Vậy thì để người biết kinh doanh giúp muội làm, phụ hoàng nói việc gì cũng cần người chuyên môn."
Tiểu Khả Ái lộ vẻ sùng bái.
"Ca ca giỏi thật, cái gì cũng biết!"
Tiểu Trường Sinh hơi ngượng "Đều là phụ hoàng dạy ta, phụ hoàng mới giỏi."
Tiểu Khả Ái "Nhưng ca ca học được nhiều như vậy, cũng rất giỏi rồi."
Tiêu Hề Hề nhắc nhở "Công thức làm bánh là dì Bảo Cầm nghiên cứu ra, nếu các con muốn mở tiệm bánh, phải thương lượng với dì Bảo Cầm trước."
Tiểu Trường Sinh đề nghị "Có thể cho dì Bảo Cầm một phần lợi nhuận làm thù lao."
Tiêu Hề Hề gật đầu, cho rằng ý kiến này rất được.
Tiểu Khả Ái lập tức chạy đi tìm dì Bảo Cầm thương lượng chuyện này.
Dì Bảo Cầm đồng ý mở tiệm, nhưng nàng không muốn nhận lợi nhuận, không muốn chiếm lợi của tiểu công chúa.
Tiểu Khả Ái chắp hai tay sau lưng, bắt chước dáng vẻ của anh trai, nghiêm túc nói "Đây là quyết định sau khi bàn bạc của bọn con và mẫu hậu, mẫu hậu đã đồng ý rồi, lẽ nào dì muốn làm trái ý của mẫu hậu sao?"
Dì Bảo Cầm bị dáng vẻ của cô bé chọc cười, bất đắc dĩ nói "Được rồi, nô tỳ nghe theo hai người."
Tiểu Khả Ái lập tức cười rạng rỡ.
Cô bé ôm chặt dì Bảo Cầm "Cảm ơn dì!"
Dì Bảo Cầm xoa đầu cô bé "Người nên cảm ơn là nô tỳ mới đúng."
Tối đó, Tiêu Hề Hề mặc áo ngủ mỏng nhạt màu, nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu kể lại việc Tiểu Trường Sinh giúp Tiểu Khả Ái mở tiệm bánh cho Lạc Thanh Hàn nghe.
Lạc Thanh Hàn thay đồ xong, vén chăn nằm bên cạnh nàng, ôm nàng tùy ý nói.
"Tiểu Trường Sinh quả thật trưởng thành rất nhanh, hai năm nữa ta có thể để nó vào triều nghe chính sự."
Tiêu Hề Hề "Có gấp quá không? Dù qua hai năm nữa nó cũng mới bảy tuổi."
Lạc Thanh Hàn "Bảy tuổi đã không nhỏ nữa, chuyện nên hiểu cũng hiểu rồi."
Tiêu Hề Hề thở dài "Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt con cái đã lớn thế này rồi."
Lạc Thanh Hàn "Tháng sau chúng ta rời cung đi chơi một thời gian."
Tiêu Hề Hề lập tức hào hứng "Chuyện triều đình đã sắp xếp xong hết rồi?"
"Ừ, sắp xếp xong rồi, lúc đó một nhà bốn người chúng ta sẽ ra ngoài chơi."
Tiêu Hề Hề cười nói "Trường Sinh và Khả Ái lớn thế này rồi vẫn chưa ra khỏi Thịnh Kinh, nếu các con biết sẽ được ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ rất vui."
Ngày hôm sau, Tiểu Khả Ái và Tiểu Trường Sinh đi học như thường lệ.
Tiểu Khả Ái nói ý tưởng mở tiệm bánh cho Lạc Thiên Bảo nghe.
Lạc Thiên Bảo lập tức nói "Ta cũng muốn cùng hai em mở tiệm!"
Tiểu Khả Ái ngạc nhiên "Tại sao?"
Lạc Thiên Bảo xoa tay hào hứng nói "Sau khi mở tiệm bánh, ta muốn ăn bao nhiêu bánh kem cũng được!"
Tiểu Trường Sinh nhắc nhở "Bánh trong tiệm là để bán, huynh không thể ăn hết."
Lạc Thiên Bảo hừ một tiếng "Ta bỏ tiền mua không được sao?!"
Tiểu Khả Ái nghĩ một lát "Huynh muốn tham gia cũng được, nhưng huynh phải chịu trách nhiệm tìm tiệm và nhân lực."
Lạc Thiên Bảo vỗ ngực cam đoan không thành vấn đề.
Sau khi tan học về nhà, cậu nhóc lập tức chạy đi tìm mẹ bàn chuyện mở tiệm bánh.
Bình thường cậu nhóc gây họa đều tìm cha giúp thu dọn tàn cuộc, nhưng việc quan trọng chính đáng cần giúp đỡ thế này vẫn phải tìm mẹ.
Dù sao quyền quản lý tài chính trong nhà đều do mẹ nắm giữ.
Bộ Sanh Yên không phản đối ý tưởng mở tiệm bánh của bọn trẻ.
Nàng lấy ra ba tờ khế ước đất, đặt trước mặt Lạc Thiên Bảo.
"Ba cửa tiệm này vị trí đều rất tốt, con chọn một tiệm đi?"
Lạc Thiên Bảo rất ngạc nhiên "Mẹ đồng ý luôn sao?"
Bộ Sanh Yên hỏi lại "Con làm việc chính đáng, tại sao mẹ không đồng ý?"
Lạc Thiên Bảo cũng biết mình bình thường không đàng hoàng, cậu nhóc gãi đầu cười ngượng.
"Con không biết tiệm nào tốt, con có thể bàn với tiểu công chúa và tiểu hoàng tử rồi quyết định được không?"
Bộ Sanh Yên nói không vấn đề.
"Mẹ sẽ giữ tiệm cho bọn con, bọn con quyết định xong thì có thể đến tìm mẹ bất cứ lúc nào."
"Cảm ơn mẹ."
Mười ngày sau, trong thành Thịnh Kinh khai trương một tiệm bánh tên là Bánh Kem Ngọt.
Ban đầu mọi người không biết bánh kem là gì, không ai dám bước vào.
Nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ bị hương thơm ngọt ngào từ tiệm bánh làm thèm thuồng, không kìm được mà theo hương thơm vào tiệm bánh.
Ông chủ quản lý tiệm bánh là do Bộ Sanh Yên điều từ tiệm kinh doanh nhà mình tới, là một người rất khéo léo, giỏi làm ăn, không chỉ chuẩn bị bánh thử miễn phí cho từng khách hàng vào tiệm, còn thông báo ba ngày đầu khai trương, tất cả bánh đều giảm nửa giá.
Bánh kem thơm ngon nhanh chóng chinh phục dạ dày của dân chúng Thịnh Kinh, dù sau này không còn khuyến mãi nửa giá, mỗi ngày vẫn có khách nườm nượp đến mua bánh kem.
Kinh doanh bánh kem tốt như vậy, trong kinh có người bắt đầu nhòm ngó.
Nhưng sau khi biết chủ thật sự đằng sau tiệm bánh là ai, tất cả đều thức thời rút lui, không dám dòm ngó nữa.
Hôm nay, một cỗ xe ngựa bình thường xuất phát từ hoàng cung.
Trong xe ngựa là một nhà bốn người, chính là Lạc Thanh Hàn, Tiêu Hề Hề và hai đứa con.
Đây là lần đầu tiên cặp song sinh rời thành Thịnh Kinh, lòng đầy hứng khởi.
Tiểu Khả Ái ôm tay phụ hoàng hỏi "Chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Lạc Thanh Hàn "Chúng ta đến chùa Quang Chiếu trước."
Đến chùa Quang Chiếu, Lạc Thanh Hàn dẫn cả nhà đến nơi thắp đèn.
Sau khi hắn đăng cơ, đã truy phong Thẩm chiêu nghi làm Thái hậu, lăng tẩm của bà cũng được tu sửa lại, ngoài ra, hắn còn hạ lệnh thắp đèn ở chùa Quang Chiếu cho Thẩm thái hậu, hy vọng kiếp sau bà có thể đầu thai tốt, không bị cuốn vào đấu tranh quyền lực nữa.
Tiêu Hề Hề không biết thắp đèn có hiệu quả không, nhưng nàng cũng bỏ tiền nhờ sư thầy giúp thắp hai ngọn đèn.
Hai ngọn đèn này lần lượt là cho Huyền Cơ Tử và Nam Nguyệt vương.
Nguyện kiếp sau hai người có thể sống bên nhau, không bao giờ chia lìa.
Sau khi thắp đèn xong, một nhà bốn người cùng ra ngoài.
Thật trùng hợp, bọn họ gặp ngay Tiết thị và Tiêu Tri Lam đang đi tới.
Tiết thị và Tiêu Tri Lam từng gặp Hoàng đế và Hoàng hậu, hai người lập tức muốn hành lễ, nhưng Lạc Thanh Hàn đã ngăn lại trước.
Lạc Thanh Hàn "Chúng ta đang vi hành, không muốn kinh động người khác."
Tiết thị sợ hãi, không dám động đậy.
Bà trông già hơn trước, khóe mắt xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Tiêu Hề Hề thấy Tiêu Tri Lam cứ nhìn mình chằm chằm, liền chủ động hỏi.
"Hai người đến đây làm gì?"
Tiêu Tri Lam đã lấy chồng sinh con, hiện đang búi tóc của phụ nữ đã có gia đình, khuôn mặt trông đầy đặn hơn trước, có vẻ cuộc sống không tệ.
Nàng thật thà trả lời "Chúng ta đến thắp đèn cho tỷ tỷ."
Tiết thị lập tức kéo tay áo con gái, ra hiệu đừng nhắc đến Tiêu trắc phi trước mặt Hoàng hậu, tránh làm Hoàng hậu không vui.
Tiêu Hề Hề coi như không thấy hành động của Tiết thị, cười nói "Nếu tỷ tỷ của cô ở dưới suối vàng biết hai người vẫn nhớ đến cô ấy, chắc chắn sẽ rất an ủi."
Tiêu Tri Lam mím môi.
Bây giờ người còn nhớ đến Tiêu trắc phi không nhiều, người dám nhắc đến Tiêu trắc phi lại càng hiếm.
Tiêu Tri Lam cảm thấy không đáng cho tỷ tỷ mình.
Nhưng nàng biết, có những chuyện không phải một nữ tử bình thường như nàng có thể thay đổi được.
Nàng chỉ có thể làm duy nhất một điều, đó là mãi mãi ghi nhớ tỷ tỷ của mình.
Dù cả thế giới quên đi Tiêu trắc phi, nàng vẫn phải nhớ trên đời này từng có một Tiêu trắc phi.
Tiêu Hề Hề "Vậy hai người thắp đèn đi, chúng ta đi trước."
Tiết thị và Tiêu Tri Lam cúi người tiễn cả nhà Hoàng đế.
Tiêu Hề Hề nắm tay con gái, bước qua Tiết thị và Tiêu Tri Lam.
Họ cứ thế lướt qua nhau.
Kể cả tình thân kiếp này, cũng như vậy mà lướt qua.
Tiêu Hề Hề bước đi chậm rãi, chưa từng quay đầu lại.
Dù rời khỏi Tiêu gia, nàng cũng không thấy cô đơn.
Vì nàng đã có gia đình và người yêu của riêng mình.
Một nhà bốn người ngồi vào xe ngựa.
Triệu Hiền phụ trách đánh xe, hắn và Bảo Cầm ngồi hai bên ván xe.
Bánh xe ngựa lăn đều, chầm chậm tiến về đường lớn.
Lạc Thanh Hàn nói "Chúng ta đến huyện Cam Cốc trước, xem con sông mà chúng ta đào năm xưa, sau đó sẽ đến quận Trần Lưu tế bái mẫu thân, tiện thể thăm Nhiếp Trường Bình, cuối cùng sẽ đến nước Nam Nguyệt, tế bái sư phụ và sư mẫu của nàng, thăm các sư huynh sư đệ của nàng."
Tiêu Hề Hề rất hài lòng với lịch trình này.
Tiểu Khả Ái chớp mắt tò mò hỏi "Huyện Cam Cốc ở đâu ạ?"
Lạc Thanh Hàn tiện thể ném câu hỏi này cho con trai.
"Trường Sinh, con nói cho em biết huyện Cam Cốc ở đâu."
Tiểu Trường Sinh lập tức vào chế độ học tập, nghiêm túc trả lời "Huyện Cam Cốc nằm ở quận Cảnh Thọ, là một huyện nhỏ với ba ngàn dân số."
Tiểu Khả Ái tiếp tục hỏi "Phụ hoàng nói muốn đi xem sông, huyện Cam Cốc có sông à?"
Tiểu Trường Sinh "Mười một năm trước, huyện Cam Cốc bị hạn hán, dân chúng lầm than, phụ hoàng vì cứu dân chúng địa phương, đã hạ lệnh đào một con sông, để ghi nhớ công lao của phụ hoàng, con sông đó được đặt tên là sông Thanh ..."
Giọng của tiểu thiếu niên vang ra khỏi xe ngựa, tan vào gió.
Nhưng câu chuyện của họ vẫn tiếp tục, không bao giờ tan biến.
— HẾT —
← Ch. 1182 |