← Ch.49 | Ch.51 → |
Ngồi ngay ngắn ở độ cao ba vạn thước bên trong khoang máy bay, Vạn Quý Phi mở ra cái túi mà Hoắc Duẫn Đình đưa cho cô. Bên trong có mấy bao đồ ăn vặt mà cô bình thường thích ăn, còn có một phong thư.
Xé mở phong thư, cầm mảnh giấy ghi chép ra, mấy đoạn chữ ngay ngắn hiện ra trước mắt: Bùa hộ mệnh là bà nội em cầu, ngày hôm qua thời điểm rời nhà em không để ý tới bà, đành phải nhờ anh chuyển giao. Thẻ tài khoản này là anh đưa cho em, mật mã là XXXXXX. Xuất ngoại nên mang nhiều tiền một chút có vẻ sẽ an toàn hơn.
Sờ sờ phong thư, cảm thấy cứng cứng. Đem thứ bên trong đổ ra, quả nhiên là cái thẻ cùng một bùa hộ mệnh màu vàng.
Nhớ tới ngày hôm qua trước khi đi bộ dáng bà nội muốn nói lại thôi, còn có mẹ vẻ mặt lưu luyến không rời, Vạn Quý Phi nhếch miệng, hốc mắt liền ẩm ướt.
Là quật cường cũng tốt, lòng tự trọng làm khổ cũng tốt, tuy rằng đáp ứng đi Đài Loan, cô thế nhưng vẫn chưa tha thứ cho bọn họ. Vô luận có cảm kích vì việc làm của người nhà hay không, chỉ cần nghĩ đến chính mình chẳng hay biết gì, cô liền khó có thể tiêu tan. Lần này xuất hành, mang theo biết bao nhiêu là tức giận mà rời đi.
Bên người bạn học tốp năm tốp ba đi theo trò chuyện, cho dù không quen biết nhau, thế nhưng bởi vì mục đích giống nhau, gặp thêm bạn bè mới, cho nên có vẻ đặc biệt hưng phấn. Tám người chỉ có Vạn Quý Phi là nữ sinh, thỉnh thoảng có nam sinh đến gần cô, thế nhưng bởi vì cảm xúc tinh thần sa sút, cô không gia nhập vào đề tài nói chuyện của bọn họ.
Đại học Đài Loan X nằm ở Cao Hùng, Đài Loan, từ sân bay thành phố G đi qua, trên đường phải ở Hongkong chuyển cơ. Máy bay vượt qua hai bờ sông, khi đáp xuống sân bay Cao Hùng đã là buổi chiều. Bên người nghe ‘lạc lạc lạc lạc’ làn điệu của người Đài Loan, màn hình điện tử ở sân bay mấy dòng chữ phồn thể nhảy lên rất nhanh, Vạn Quý Phi mới ý thức được chính mình thật sự rời xa nhà, đi đến một địa phương hoàn toàn xa lạ.
Lão sư đón máy bay phi thường nhiệt tình, đều theo chân bọn họ ôm ôm. Cô ấy thông báo một số điều cần làm khi nhập trường, tiếp theo mang mọi người ngồi xe đi tới giáo khu X.
Trường đại học X là một khu nhà tư nhân, chia làm hai cơ sở. Vạn Quý Phi được phân tới cơ sở mới, chỗ hẻo lánh. Trường học tuy rằng không tính là lớn, thế nhưng kiến trúc hoàn cảnh tuyệt đẹp tinh xảo. Nơi này khoa y học tương đối nổi danh, gần đây là bệnh viện lớn X, về phương tiện giáo dục thì quả thật là hạng nhất.
Điều kiện ký túc xá cũng đồng dạng không tầm thường, trao đổi sinh ở X thường nhận được nhiều hậu đãi, trú ngụ đều là ký túc xá xa hoa nhất, rất có phong cách của khách sạn.
Làm tốt các loại thủ tục, Vạn Quý Phi được an bài ở cùng với một nữ sinh tên Liên Đồng Túc.
Liên cô nương là một cô gái sôi nổi, mới gặp mặt liền xèo xèo tự giới thiệu. Tương phản Vạn Quý Phi lại có vẻ phá lệ bình tĩnh, đơn giản nói tên cùng trường học chính mình, rồi đi sửa sang lại hành lý.
Sau đó Liên cô nương gọi cô đi tham quan trường học, dù sao cũng muốn mua vài thứ, Vạn Quý Phi liền đáp ứng đi cùng. Đi cùng Liên cô nương còn có hai nữ sinh khác, mấy người đang đi dạo một vòng xung quanh trường học, sau đó đến quán ăn tự phục vụ dùng cơm. Sau khi ăn xong các cô đến khu tiện lợi trong trường mua một số yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống sinh hoạt, trở lại ký túc xá sắc trời đã hoàn toàn hòa cùng bóng đêm.
Liên đi tắm rửa, Vạn Quý Phi nhanh chóng mở ra máy tính lên mạng. QQ có Thiệu Mẫn online, cô không để ý tới, con chuột đã được kéo xuống phía dưới, tìm được hình cái đầu Hoắc Duẫn Đình cư nhiên là xám tro. Nhắn lại nói cho hắn biết chính mình đã tới nơi an toàn, lại đối với hình cái đầu của anh trai phát ngốc ra trong chốc lát. Tức giận hắn, mà cho dù nhắn lại hắn cũng có khả năng không nhìn qua, cho nên vẫn là quên đi.
Phát hiện cô đang online, Thiệu Mẫn càng không ngừng gởi tin đến, cửa sổ nhấp nháy hoa cả mắt. Tám vài câu, Vạn Quý Phi liền lấy cớ muốn tắm rửa rời đi.
Sau đó từ phòng tắm đi ra, Liên đã ngồi ở trên giường dùng máy tính. Bởi vì ngày mai vẫn là ngày nghỉ, cô cùng bạn học sẽ đi dạo quanh khu ở thành phố Cao Hùng, thuận tiện mua sim điện thoại, hỏi Vạn Quý Phi có đi cùng hay không.
Đến Đài Loan tiền Vạn Quý Phi có rất nhiều kế hoạch sử dụng, trừ bỏ cố gắng học tốt đạt thành tích xuất sắc, còn muốn ở nơi nơi du ngoạn một phen. Cô lần này xuất hành trong nhà đã sớm chuẩn bị tốt phí dụng, ngân hàng chi phiếu có bốn vạn khối, trừ bỏ tiền dùng để chi trả học phí, còn lại cũng đủ cho cô hảo hảo đi tiêu xài một chút. Nhưng sau khi sự tình chân tướng rõ ràng, cô đột nhiên rất có cốt khí ngay cả tiền trong nhà cũng không muốn dùng. Khi xuống máy bay đổi sang tiền Đài Loan, ý tưởng này chợt lóe mà qua, đến sau khi vào trường lại càng thêm kiên định.
Vậy nên đối với đề nghị của bạn học Liên, cô hứng thú cảm thấy thiếu thiếu, chỉ tùy tiện trả lời qua loa một câu liền đi làm khô tóc.
Khi trở về, người trên QQ vẫn là không online. Sớm biết rằng thế này, vừa đến cô trước hết đã đi mua sim điện thoại rồi, đỡ cho hiện tại ngay cả muốn gọi một cú điện thoại trở về cũng đều không có biện pháp.
Liên đi qua đây cùng cô nói chuyện, dường như tinh lực vô cùng no đủ, nói liên miên tám chuyện từ con người đến những sự vật mới mẻ ở Đài Loan.
Đổi lại là trước kia, Vạn Quý Phi kỳ thật cùng cô không sai biệt lắm —- sáng sủa, không biết trời cao đất rộng. Nhưng xưa đâu bằng nay, hơn nữa chạy một ngày trời, thân thể mệt rủ rượi, cô cảm thấy chính mình hiện tại cả người ủ rũ ủ rũ, hoàn toàn cạn sạch sức lực.
“Này, trường học của bạn có mấy người đến? Như thế nào cũng không thấy bạn cùng đồng học liên hệ?”
“Ách? Có tám người, còn lại đều là nam sinh. ” Liên đột nhiên hỏi như vậy, Vạn Quý Phi đành phải nhỏ giọng trả lời.
“Nhân số rất ít nga, kia việc sàng chọn khẳng định thực nghiêm khắc đi? Trường học bọn tớ chọn thật nhiều đâu, có hai trăm bạn. Đại bộ phận đều ở cơ sở cũ bên kia, phân theo ngành học, học y chỉ có hai mươi người mà thôi. ”
Là thật rất nhiều. Vạn Quý Phi mặt nhăn nhíu mày.
Tựa hồ nhận thấy được cô có hứng thú, Liên vui vẻ tiếp tục: “Ai nha, tớ nói cho bạn biết nha, trường học chúng tớ có cái quy định đã thành văn, chỉ cần có tiền có quan hệ với lãnh đạo, là có thể nhận được giấy thông hành đến Đài Loan. Lãnh đạo của trường học…”
Liên quay chung quanh cái đề tài này nói một đống lớn, Vạn Quý Phi càng nghe biểu tình càng kỳ quái, cuối cùng đơn giản xoay lưng ngoảnh mặt không để ý tới người. Liên nghĩ đến chính mình không được hoan nghênh, tò mò nhìn cô liếc mắt một cái, phẫn nộ im tiếng trên giường ngủ.
Đêm đó, Vạn Quý Phi tránh người ở trong ổ chăn, bởi vì nhớ nhà, tưởng niệm người thương, còn có hồi tưởng lại thái độ khinh thường của Liên đối với người đi cửa sau, vụng trộm khóc rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, trong phòng ngủ không có bóng người, Liên đại khái đã đi ra ngoài. Vạn Quý Phi rời giường rửa mặt chải đầu xong xuôi, cũng không vội vàng kiếm cái gì mà ăn, đầu tiên liền mở laptop. Nhấn vài lần nút nguồn vẫn không có phản ứng, đại khái tối hôm qua quên tắt máy, hết pin rồi. Ở trong túi hành lý lục tìm dây sạc, cắm vào ổ điện, xong xuôi lại ấn chốt mở nguồn, vẫn như cũ không phản ứng, chỗ sạc nguồn điện trên máy không sáng căn bản không vào điện.
Chẳng lẽ phích cắm không dùng được? Cô lại tìm cái đồ sạc di động cắm vào ổ cắm điện, ‘Đô’ một tiếng, đang nạp điện, hết thảy đều bình thường. Hay là máy tính hỏng rồi?
Vạn Quý Phi nhẫn nại vẫn chưa từ bỏ ý định thử xong lại thử, bọn chúng hình như là muốn cùng cô đối nghịch, một chút cũng không có phản ứng.
Bi kịch của cuộc đời, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Kết quả cô đành phải ôm máy tính, một mình một người đến khu xung quanh thành phố Cao Hùng đi tìm bệnh viện laptop.
Bên ngoài thời tiết nóng như thiêu đốt da thịt, mặt trời tháng chín ác độc vô cùng, dưới nhiệt độ ba mươi độ C cực kỳ oi bức, Vạn Quý Phi đi bộ đi đến lưng chừng núi thì đón xe của trường. Ven đường rất nhiều phong cảnh cũng không lọt vào mắt thưởng thức, ra đến nội thành, hỏi vài người, mới tìm được một cửa hàng sửa chữa laptop máy vi tính.
Kiểm tra xem xét một hồi, nhân viên sửa chữa mới nói là bo mạch chủ* hỏng rồi, không thể kết nối với sung điện. Đáng thương cái bản kia mới mua chưa tới một năm, còn thời hạn bảo hành, hiện tại lại bởi vì đi đến địa phương xa lạ mà bị bắt vung ra tám trăm.
*Bo mạch chủ: là một bản mạch đóng vai trò là trung gian giao tiếp giữa các thiết bị với nhau. Một cách tổng quát, nó là mạch điện chính của một hệ thống hay thiết bị điện tử. Có thể tham khảo tại đây
Máy tính phải một tuần sau mới có thể lấy về, Vạn Quý Phi đành phải đi về trước. Bên ngoài ánh nắng chói chang sau giữa trưa càng thêm khắc nghiệt, chịu không nổi nhiệt độ kia, cơm trưa tùy tiện ăn FastFood. Thế nhưng so với giá cả dĩ vãng ở quê nhà đắt đỏ gấp vài lần, tiền mặt cứ thế mà chạy ra ngoài khiến cô đau lòng không thôi.
Bởi vì nhớ kỹ buổi chiều còn phải trở về trường học chọn giờ, cũng cảm thấy cửa hàng tiện lợi ở trường học so với bên ngoài mắc hơn, cho nên cô quyết định vẫn là trước mua một số đồ dùng trong cuộc sống sinh hoạt. Ai ngờ ở trên đường vòng mấy vòng, không tìm được siêu thị, cô lại lạc đường. Không tìm thấy trạm xe buýt của trường, không còn cách nào khác cô đành phải đón xe taxi. May mắn chú tài xế lái xe là người tốt, sau khi nói ra địa chỉ đại khái nghe ra cô là người mới tới, hỏi cô có phải đi du lịch hay không, khi biết được cô là trao đổi sinh, còn nói cho cô biết rất nhiều các khoản mục cần lưu ý.
Vội vàng chọn khóa học phù hợp trước 5h, ra đến khuôn viên trường nhìn thấy Liên cùng hai bạn học của cô. Đem lịch học cũng như địa điểm báo cho các cô biết, mới vừa nói xong bóng dáng ba cô gái liền vội vàng biến mất.
20 phút sau, Vạn Quý Phi lại ở căn tin gặp gỡ các cô.
“Cùng nhau đi. ” Một trong số bạn học của Liên đưa ra lời mời. Vạn Quý Phi gật gật đầu, bưng khay đồ ăn chính mình đi đến bàn của các cô.
Vài người trẻ tuổi vừa ăn vừa nói chuyện, đại đa số thời điểm Vạn Quý Phi chỉ phụ trách nghe, nếu không liền mỉm cười. Sau, Liên đi toilet, nữ sinh mời Vạn Quý Phi đi cùng kia đột nhiên nói: “Kỳ thật bạn cũng không quái gở, chỉ là rất khép kín thôi. ”
“Ách?” Miệng hàm chứa một ngụm cơm, Vạn Quý Phi ngây người. Cô khi nào thì đối với người không có hòa hợp?
“Nga, là Liên buổi sáng nói. Bởi vì bạn đối với bạn ấy giống như rất lãnh đạm, cho nên bạn ấy mới than thở việc này. Bất quá hôm nay tớ thấy bạn rất thân thiết, cũng không giống như bạn ấy nói như vậy a. ”
Cho nên cô vừa đến Đài Loan đã bị đeo trên lưng tội danh lãnh ngạo (lạnh lùng, kiêu ngạo -> kiêu ^^) sao? Vạn Quý Phi lãnh đạm cười cười, chỉ lo ăn mà không nói chuyện. Sau khi Liên trở về, cô liền lấy cớ có việc đi trước.
Đến Đài Loan ngày hôm sau, máy tính bị hỏng, sim điện thoại còn chưa có mua được. Không thể cùng thân nhân phương xa liên lạc, quan hệ với bạn cùng phòng mới cũng thật mờ nhạt.
Vận khí tựa hồ rất đen đủi đi, cô phải làm sao đây?
Thật muốn tìm người nói hết, nhưng mà… Cô ngây ngốc thật muốn khóc.
Tối nay Liên trở về, phát hiện cô ngơ ngác ngồi đó, tắm rửa xong đi ra vẫn còn là bộ dáng lúc trước, vì thế lại đây gõ gõ mặt bàn học của cô. ”Bạn không sao chứ?”
Nâng lên đôi mắt phiếm hồng, Vạn Quý Phi có chút không biết làm sao.
“Tớ nghe nói bạn hôm nay cũng đi Cao Hùng?”
“Ừm. ” Cô nho nhỏ hút hấp mũi.
“Tối hôm qua bạn đối với đề nghị của tớ rất thờ ơ, tớ liền nghĩ đến bạn không có hứng thú. Thực xin lỗi, nếu tớ biết bạn cũng muốn đi, tớ sẽ chờ bạn. ”
Liên xin lỗi tới có chút ngoài ý muốn, ngược lại làm cho Vạn Quý Phi có chút ngượng ngùng. ”Không có việc gì, máy tính của tớ hỏng rồi, mới phải đi tìm cửa hàng sửa. ”
“Nga, vậy rất thảm a. ” Liên đứng đó một hồi, bên trong yên tĩnh, không biết phải nói cái gì nữa, tình cảnh trở nên gượng gạo.
Sau đó, Liên muốn rời đi, Vạn Quý Phi mới cố lấy dũng khí hỏi: “Cái kia… các cậu đều mua được sim điện thoại sao?”
“Đúng rồi. ”
“Mua ở đâu vậy?”
“Ngay trong nội thành. Cậu còn chưa mua được?”
Vạn Quý Phi vẻ mặt đau khổ gật gật đầu.
“Cậu còn chưa có gọi điện thoại về nhà?” Liên tiếp tục hỏi, Vạn Quý Phi lại gật đầu.
Liên đi đến bên giường chính mình, từ trong túi xách lấy ra di động, đưa qua đây. ”Cho cậu mượn nè. ”
“Ách?”
“Trước gọi điện thoại về nhà báo bình an đi, bằng không trong nhà sẽ lo lắng. ”
Liên thành tâm thành ý lại giơ giơ cái di động, Vạn Quý Phi không khỏi mừng rỡ, tiếp nhận điện thoại, liền nói lời cảm tạ.
“Tớ đi ra ngoài một chút, một lát nữa sẽ về. ”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Liên lưu cho cô một không gian riêng.
Kỳ thật nhân gian hữu tình, cô vì sao phải mất hứng? Trên đời vốn không có chuyện gì khó, cần chi phải lo sợ không đâu. Vạn Quý Phi cảm khái, xem ra cô phải mau chóng lấy lại tâm tình mới được.
Tiếu: Vạn sự khởi đầu nan, chúc mọi người có khởi đầu may mắn & thuận lợi! -______-
← Ch. 49 | Ch. 51 → |