Vay nóng Tima

Truyện:Quân Sinh Ta Đã Lão - Chương 53

Quân Sinh Ta Đã Lão
Trọn bộ 83 chương
Chương 53
0.00
(0 votes)


Chương (1-83)

Siêu sale Shopee


Vừa lên xe La Lỵ bỗng nhiên nhấn ga nhanh như điện chạy vút ra ngoài.

"Nói! Lúc này bảo mình hạ thủy tiếp ứng cậu có phải có cái gian tình gì hay không."

"Cậu yên tĩnh cho mình chút, đừng đoán mò, " tôi ấn nút mở nhạc, giản lược đem sự tình nói qua một lần với La Lỵ, cuối cùng bổ sung thêm một câu, "Đến lúc nhìn thấy Chung Ý cậu đừng quá bát quái, trở về mình báo cáo với cậu sau." Tôi đối với cá tính của La Lỵ thật sự quá hiểu biết, nếu không ước pháp tam chương trước, cô ấy 9/9 sẽ quấy rối.

La Lỵ thất vọng trề môi, "Cậu cũng quá keo kiệt đi, chúng ta chính là bạn bè, cậu với anh ta quen biết nhiều năm như vậy mà mình ngày hôm nay mới biết được có một nhân vật tên như thế."

Tôi liếc mắt, "Anh ấy có cái gì tốt mà giới thiệu, năm đó anh ấy là một tên hoa hoa đại thiếu... Khụ, được rồi Chung Ý hiện tại cũng vẫn là, cho nên cậu nói mình làm sao dám thả anh ta đến gây tai họa cho cậu?"

La Lỵ bỡn cợt kéo dài giọng, "Thì ra Manh Manh cậu có mị lực như vậy, có thể làm cho hoa hoa đại thiếu đối với cậu một lòng say mê a..."

Tôi hai tay ôm ngực, tùy cô ấy múa mép khua môi.

Xe dừng lại ở gần building Kim Mậu, Chung Ý sớm đã chờ ở sẵn, ánh chiều tà đỏ rực chiếu nghiêng trên mặt biển nhuộm thành một vầng kim phấn ngất trời.

Tôi xuống xe xong La Lỵ không có lập tức đem xe chạy đi, ngồi ở ghế điều khiển ló đầu ra nhìn.

Tôi đổ mồ hôi, che ở trước Chung Ý quay đầu liếc mắt cảnh cáo La Lỵ một cái, cô ấy như thế mới có vẻ từ bỏ, không thú vị lái xe bỏ đi.

Quay đầu lại Chung Ý vuốt cằm, "Bạn của em?"

Tôi cười gượng hai tiếng, ha ha bưng bít qua.

Anh cũng không miệt mài theo đuổi, ánh mắt lại dừng ở trên mặt tôi, "Hôm xuống máy bay anh đã muốn hỏi, sắc mặt làm sao thoạt nhìn kém như vậy?"

Tôi sờ sờ mặt, "Tốt lắm mà, chỉ ngẫu nhiên choáng váng, không hề gì."

Anh đột nhiên cầm tay của tôi, khi tôi còn chưa kịp phản ứng liền buông ra, "Tay làm sao lạnh như vậy? Trong khoảng thời gian này để bị cảm sẽ rất nghiêm trọng, đừng để ngã bệnh."

Tôi có chút không được tự nhiên nghiêng đầu qua, "Không có việc gì, chúng ta trực tiếp đến hội trường đi."

Đêm nay Chung Ý là người đứng ra tổ chức, từ tháng trước triệu tập các bạn cũ xác định ngày tụ hội bạn học, tôi làm bạn gái anh, tự nhiên phải cùng với anh sớm đến hội trường chờ.

"Không sao, một chủ xị khác đã đến trước tiếp đón, " Chung Ý cười tủm tỉm nói, "Bây giờ còn có một chút thời gian có thể đi đến bác sĩ, bệnh nhẹ không trị nó thành bệnh nặng đến lúc đó kiếm bao nhiêu tiền em cũng không phúc hưởng thụ."

Tôi giãy chết, "Việc này... Ngày mai em tự mình sẽ đi khám."

Anh vẫn như cũ nụ cười trên mặt, trực tiếp coi nhẹ lời thoại của tôi, linh hoạt kéo người bước đi. Thời gian có hạn, chạy đến bệnh viện công lập quá phiền toái, tuy rằng phòng khám tư nhân giá xa xỉ nhưng hơn ở chỗ tiện lợi, trong phòng khám người bệnh không nhiều, chờ không lâu liền đến phiên tôi.

Bác sĩ nhanh nhẹn hỏi tình trạng thân thể tôi trong khoảng thời gian này, không đến nửa giờ thì kiểm tra xong, tôi nhìn nhìn tờ khai đơn thuốc, thiếu máu cường độ thấp, cùng với mệt nhọc quá độ thần kinh suy nhược.

Tôi lơ đễnh thu hồi đơn thuốc, cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là chứng bệnh phổ biến người hiện đại thường có, "Xem đi, cũng không là vấn đề gì lớn, trong khoảng thời gian này em sẽ chú ý nghỉ ngơi..."

"Manh Manh, " Chung Ý dừng bước chân, biểu tình cũng rất ngưng trọng, anh bình tĩnh nhìn tôi, nhìn mãi đến khi nụ cười trên mặt tôi dần dần biến mất, "... Cậu ta thật sự săn sóc em rất tốt?"

Tôi không nói gì, đúng là không biết nên nói thế nào mới tốt.

"Cô ngốc." Anh đột nhiên nở nụ cười, ý cười lại không có tiến vào trong mắt, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu tôi, thần sắc như thường bước đi.

Lần này tôi cũng không thể giương ra nụ cười được nữa. Bất đồng với hương bồ kết tươi mát trên người Tây Cố, trên người Chung Ý là hương nước hoa nhàn nhạt thường dùng, khoảng cách gần nhận ra được là mùi bạc hà lành lạnh.

Anh thấy tôi chưa cùng đi lên, quay đầu lại chờ tôi. Từng cảm thấy người đàn ông này nói năng rất tùy tiện không ba hoa xảo ngữ thì không yên, giờ lại làm cho người ta cảm giác thập phần tín nhiệm.

Trong nháy mắt tôi mê hoặc, ánh mắt Chung Ý rất kiên định, bả vai rộng lớn không có cảm giác an toàn như trên người Tây Cố, nhưng có thể làm cho người ta thả tâm đi nương nhờ. Nhưng tôi cũng biết rõ, nhưng như vậy không có nghĩa là anh có thể thay thế được vị trí của người trong lòng kia.

Có câu hát rất thích hợp, có người nói không rõ tốt chỗ nào, nhưng là ai cũng không thay thế được.

Tây Cố không là phải là người tình mười phân vẹn mười, anh hung dữ bá đạo, tính tình không tốt, anh có vô số khuyết điểm, tôi vẫn rất rõ ràng, chẳng qua cũng luôn rõ ràng nhìn chính mình trầm luân vào mà thôi.

Chúng tôi là đôi cuối cùng đi vào hội trường, Chung Ý kéo tôi đi vào thì không có đến thẳng chỗ Lâm Diệu, thuận thế ven đường hàn huyên hơn phân nữa bạn học cũ, tự nhiên vô cùng hướng tới chỗ Lâm Diệu.

Mượn quang cảnh của Chung Ý, đây là lần đầu tiên tôi chính thức cùng Lâm tổng đối mặt.

Anh ta cùng Chung Ý tính tình hoàn toàn trái ngược, Chung Ý ngoại phương, anh ta nội liễm, hai ngón tay cầm ly rượu dựa ở trên tường, thấy chúng tôi cùng nhau cầm tay đi tới thì ánh ở trên người tôi tùy ý quét một vòng, rồi sau đó hướng về phía Chung Ý nâng nâng ly rượu, "Đổi người mới rồi?"

Chung Ý cười cùng anh ta chạm cốc, "Bạn gái mình, bảy năm không đổi."

Anh ta hơi cười, lại tinh tế quan sát tôi một lần, "Thật sự là ngạc nhiên."

Chung Ý nhẹ hớp một ngụm rượu, giới thiệu tôi với Lâm Diệu, "Hác Manh, manh là xuân tâm nảy mầm manh..." Kiểu cười kia thật sự là dâm đãng vô cùng.

Tôi âm thầm nhéo bắp đùi Chung Ý một phen, lộ ra nụ cười khéo léo, tự nhiên đem danh thiếp đưa qua, "Lâm tổng, tôi nghĩ chúng ta không phải ngày đầu tiên nhận biết."

Anh ta tiếp nhận danh thiếp của tôi nhìn lướt qua, "Thì ra là cô..."

Chung Ý cười mà không nói, nhẹ khoác vai tôi, Lâm Diệu ý vị thâm trường nhìn tôi một cái, cười mắng, "Hay lắm Chung Ý, dám tính kế mình!"

Mọi người đều là người thông minh, mục đích của Chung Ý trong lòng hai bên đều biết rõ ràng.

Chung Ý nói, "Cũng không cho cậu oan ức gì, cụ thể ứng hay không ứng còn phải xem cậu, được thì cho người ta một cơ hội nói chuyện một lần, mình có thể buộc cậu đáp ứng hay sao."

Lâm Diệu không nói tiếp, chỉ nâng tay lại cùng anh chạm cốc, sau ly rượu ánh mắt cực kỳ lợi hại.

Không khí nhất thời khẩn trương lên, tôi âm thầm nói trong lòng, rất sợ có thể hay không biến khéo thành vụng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, bỗng dưng, Lâm Diệu ngửa đầu một ngụm uống cạn rượu trong ly, nắm tay ở trên vai Chung Ý chạm nhẹ, "Bán cho cậu chút mặt mũi, qua hết 1 tháng 5 nói cô bạn gái nhỏ của cậu mang theo bản kế hoạch đến văn phòng mình."

Tôi rốt cục thở ra một hơi, "Được. Tôi sẽ đến đúng giờ."

Lâm Diệu không có nhìn tôi, đối diện với Chung Ý lại nói, "Mình trước nói rõ, nếu là làm kém cho dù là thiên hoàng lão tử mình cũng sẽ không nể mặt."

"Sao có thể cho cậu ủy khuất, " Chung Ý vỗ vỗ vai Lâm tổng, âm thầm kéo tôi đưa ra sau người anh, sắc mặt như thường nói với anh ta:"Từ nhỏ mình có bạn gái thì để cậu gặp, trốn học cũng cùng cậu trốn, quần đùi còn cho cậu mượn mặc, cậu cứ yên tâm đi..."

Sự tình nói xong đương nhiên không thể bỏ đi, đêm càng ngày càng sâu, tôi thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa nỗ lực kéo ra nụ cười cùng Chung Ý tiếp tục xã giao với các bạn học cũ.

Sau 10 giờ tin nhắn của Tây Cố cách ba năm phút lại gởi đến, nội dung cùng một loại giục tôi trở về. Vài lần anh gọi điện thoại tới, tôi chỉ có thể tắt âm. Thật vất vả chịu đựng đến nửa đêm, tôi nhìn dãy số của La Lỵ, làm sao còn không biết xấu hổ hơn phân nửa đêm gọi cô ấy ngồi dậy lái xe chở tôi?

Chung Ý nói, "Lo lắng làm gì, anh đưa em trở về."

Tôi phun ra, "Anh không có xe làm thế nào đưa em."

"Có a."

Tôi sửng sốt, "Anh người ở thành phố F khi nào thì ở Thượng Hải còn mua xe?"

Chung Ý thần sắc tự nhiên, "Tắc xi."

"..."

Lòng tôi có vài phần bất an, sau nửa đêm Tây Cố đã không hề gọi điện thoại, tôi lo sợ nhiên nghĩ anh có phải tức giận rồi không, không biết hiện giờ anh ngủ hay chưa.

Chung Ý nói, "Làm sao vậy?"

Tôi lắc đầu, trước đó không có nói cho anh tôi gạt Tây Cố đi ra ngoài.

Anh không có hỏi nhiều, chỉ khi tôi kêu tài xế đừng xe đứng ở giữa đường thì anh ngăn lại, "Nhà em ở ngay chỗ này?"

Tôi mắt cũng không chớp nói, "Đúng vậy." Đương nhiên là không phải. Kỳ thật qua hết con phố này còn phải quẹo một cua, theo đường nhỏ đi 20 phút mới đến,

Chung Ý cũng hiểu rõ được, "Hiện tại đã trễ thế này em một phụ nữ rất không an toàn... Cậu ta cũng nên ngủ, em để cho tài xế dừng trước cửa tiểu khu, cậu ta sẽ không phát hiện."

Tôi cắn môi, cuối cùng thấp giọng báo tên tiểu khu.

Xe theo con đường nhỏ u ám chạy qua, cách tiểu khu gần trăm mét thì tôi gọi tài xế dừng lại, nhắc lên túi xách vội vàng đi xuống.

Chung Ý cũng xuống xe theo sát tôi, "Anh đưa em đi vào."

Tôi vội lắc đầu, "Không cần không cần, anh đi về trước đi."

"Vậy anh đứng đây nhìn em đi vào." Anh kiên trì.

Tôi không lay chuyển được Chung Ý, chỉ sợ bị phát giác, một đường chầm chậm đi vào, theo khoảng cách càng gần cửa lớn, càng đến gần, càng ngày càng đến...

Tôi bỗng dưng dừng lại bước chân, nháy mắt cứng đờ.

Tác giả: Hiện tại Manh Manh đại khái cao 160cm, 44kg, Tây Cố 184c, 77kg.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-83)