← Ch.14 | Ch.16 → |
Đi vào tiểu khu thấy vài chiếc xe xa lạ đậu ở dưới lầu, trong lòng tôi nghi nghờ nhìn thêm vài lần, cầm theo túi túi đi lên cầu thang.
Cách cửa nhà càng gần, tiếng nói nhao nhao ồn ào càng thêm rõ ràng, mang máng pha lẫn âm thanh của dì Nhâm.
Tôi gia tăng cước bộ, chỉ nghe cửa "Phịch" một tiếng, nặng nề đóng sầm, sau vài phút, tiếng bước chân dời đi hướng xuống dưới lầu.
"Dì Nhâm." Tôi nhìn người xuất hiên ở góc cầu thang đúng là dì, thân thể đẫy đà hơn một chút, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, vẻ mặt xấu hổ nhìn tôi.
"A. là Manh Manh a, tan học trở về?" Dì ngượng ngùng nói.
"Con đã tốt nghiệp, hiện đang đi làm." Dì ngày thường rất ít khi ở nhà, hiếm thấy còn có thể nhớ kỹ tên tôi.
"Coi trí nhớ của dì này, già hồ đồ rồi." Dì lúng túng nói, bên người dì có một người đàn ông trung niên xa lạ, y phục rất tinh tế, ông ta khoác thắt lưng của dì, "Cô bé này là hàng xóm trước đây của em?"
"Đúng vậy, cùng Nhâm Tây Cố tình cảm đặc biệt tốt. Như nghĩ tới cái gì, dì Nhâm vỗ vỗ tay của tôi, "Cháu có thời gian thì đi khuyên nhủ Tây Cố, nó rất nghe lời cháu nói, kêu nó đừng khó chịu nữa."
Dứt lời, dì cùng người đàn ông song vai xuống lầu, phía sau còn có mấy người đàn ông khiên tủ quần áo cùng vật dụng gia đình.
Tôi nhìn thấy một trận này trong đầu nguội lạnh, chạy tới trước của nhà Tây Cố mấy tạp vật tứ tung lộn xộn, tôi ấn chuông cửa, nửa ngày cũng không có trả lời, bất đắc dĩ cố sức gõ lên cửa nhà cậu, qua một lát, cũng không có phản ứng.
"Đừng gõ, ồn ào quá." Cửa nhà tôi ngược lại, dưới sự kiên trì gõ của tôi lại mở ra, mẹ già dựa vào trên cửa: "Vào đi, cho Tây Cố tự mình yên tĩnh một chút."
"Mẹ, sao hôm nay mẹ lại ở nhà?" Từ khi tôi bắt đầu đi làm, đôi vợ chồng vô lương này rốt cục xong trách nhiệm làm cha mẹ, bọn họ muốn bắt đầu thế giới của hai người. Đoán chừng hai ông bà già này chê tôi làm bóng đèn quá lâu, đến một chỗ gần đây mua một căn hộ nhỏ ngọt ngọt ngào ngào dọn đi, tuy nhiên còn có chút lương tâm cách năm ba ngày lại đến xem tôi chết chưa.
Tôi nhìn không ra bọn họ còn cất giấu tiền ở đâu mà lấy ra mua được nhà, mẹ già lại quơ dao phay nói: "Đây là tiền mua quan tài của cha mẹ con, sau này nếu mua nhà, tự bỏ tiền túi ra, nếu không căn nhà này cho con ở, con sữa chữa xong, cũng có thể làm phòng tân hôn."
Tôi thở dài, được thôi, tự mình động thủ cơm no áo ấm.
"Ít khi đi ngang qua thì lên xem con, lại thấy dì Nhâm hôm nay mang theo một đống người đến dọn nhà." Mẹ già lắc đầu "Việc này dì ấy làm mà không nói, tốt xấu gì cũng là con minh nuôi dưỡng hơn mười năm, lại trước mặt nó đem quần áo thu dọn, mấy người bên công ty dọn nhà cũng nhanh nhẹn đem đồ dùng trong nhà khiên đi phân nửa."
"Đây là chuyện gì vậy, bày ra trận chiến tranh mới?"
Mẹ tôi lập tức phát huy đầy đủ ưu thế bát quái của phụ nữ hàng xóm: "Người đàn ông đến cùng với dì ấy hôm nay con gặp qua chưa?"
Tôi gật đầu.
"Tỉnh S, trưởng phòng nhà đất dáng dấp thật tốt, dì Nhâm cũng thật lợi hại, không nói gì mà tháng sau sẽ kết hôn. Ngày hôm nay quay về để thu dọn đồ đạc." Mẹ tôi than thở "Tuy nhiên Tây Cố đứa nhỏ này không thể tiếp thu chuyện mẹ nó tái hôn, tính tình rất cố chấp, nói cái gì cũng không chịu đi theo mẹ nó."
Trong lòng tôi hồi hộp một chút: "Vậy em ấy bây giờ sao?"
"Đợi mẹ nó dọn đồ đạc xong thì đóng sầm cửa chứ sao, con không thấy vẻ mặt nó khi đó...Ai, rất đáng thương."
Lòng tôi không ổn, trước khi đi ngủ tôi lại đến trước cửa gọi cậu, cậu cũng không nói gì, gọi điện thoại, cậu lại tắt máy. Không có cách nào khác, cái hố này cậu chỉ có thể tự mình vượt qua.
Ngày hôm sau đi làm, Chung Ý gọi tôi lại: "Ngày hôm qua hoảng hốt như vậy, nhóc con kia thế nào rồi?"
"Không có việc gì." Tôi nghĩ dù sao cũng là việc nhà của cậu, vẫn là không nên truyền ra ngoài.
"Không có việc gì là tốt rồi, " anh nhìn tôi có chút tinh thần không yên, vỗ vỗ vai căn dặn: "Làm việc cho tốt."
Tôi "Ô" một tiếng, quay về phòng mình.
Buổi chiều khách hàng phần lớn tính cách đều ôn hòa, ngoại trừ một ông bác vùng khác dây dưa không rõ gọi đường dài gần một tiếng đồng hồ ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông các CEO của công ty ra thì tất cả đều tốt.
Tôi im lặng ngáp một cái, phục vụ hàngkhông thể gác máy khi khách gọi điện thoại, bởi vậy mặc dù buồn chán tôi cũng chỉ có thể tuân theo thói quen nghề nghiệp nghe ông ta không có gì mới ân cần hỏi thăm đi hỏi thăm lại CEO, sản phẩm, sau cùng là nhà sản xuất, vừa nghe ông cụ ân cần hỏi thăm khi thích hợp thì chêm vào một câu: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi sẽ lắng nghe ý kiến cải thiện của ngài."
Không có biện pháp, phục vụ khách hàng có một quy tắc khiến tôi đau đầu chính là không thể bác bỏ khách hàng. Khách hàng tất cả đều đúng, coi như là sai, bạn cũng chỉ có thể hướng dẫn, nếu như hướng dẫn không được...
Vậy thì cho khách hàng tự do phát huy đi.
Gác hết điện thoại làm tốt ghi chép tư liệu, ghi lại vấn đề, đồng nghiệp đều ra về gần hết, tôi xoa xoa cái lỗ tai, xoay người lại mới phát hiện Ngô Việt không biết từ khi nào ngồi ở phía sau tôi.
"Đi thôi, tớ đưa cậu về."
Tôi hoảng sợ chút: "Không cần đâu, tớ có thể đón xe buýt."
"Hiện tại đã quá giờ, cậu muốn đi phải đợi nửa tiếng, tớ có xe, tương đối thuận tiện."
Không biết nên nói xe buýt này rất đúng giờ là cái gì, thường ngày từ 3 - 5 giờ thì kẹt xe, không thì cũng xếp lại thành một chuỗi dài. Nhưng sập tối 6- 10 giờ, tuyến xe nội thành này đúng giờ dừng ở đối diện công ty, hơn nữa thông thường lại có hai đến ba chiếc, bỏ lỡ lúc này, phải đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mới có chuyến kế tiếp.
Tôi cũng vội vàng quay về xem Nhâm Tây Cố, nói với Ngô Việt lời cảm ơn rồi lên xe.
Đỗ xe trước cổng tiểu khu, cậu ấy tiễn tôi đến dưới lầu.
"Được rồi, mình đến nơi rồi."
Ngô Việt gật đầu với tôi, "Mình đi đây."
Tim tôi đập hơi nhanh, dọc theo đường đi lá gan đã trả lại cho ba mẹ, a a ê ê, không dám nhìn mặt cậu ấy, nghe được cậu ấy nói những lời này tôi rặng ra được một câu: "Đi đường cẩn thận."
Cậu ấy quay đầu lại tao nhã nở nụ cười với tôi, tôi cũng vội vã cười đáp lại, đột nhiên trên vai chùng xuống, quay đầu lại thấy Nhâm Tây Cố ôm lấy vai tôi: "Anh ta là ai vậy?"
Trên người Tây Cố đồng phục còn chưa thay, cặp sách còn dắt trên vai trái, đoán chừng vừa mới đi học về không lâu, thì chạm mặt.
Tôi hết sức tự nhiên nói: "Đồng nghiệp của chị." Nghe được trên người cậu có mùi rượu nhàn nhạt, tôi chau mày, "Em hôm nay trốn học phải không, không thì sao người lại có mùi rượu?"
"Ồn muốn chết, không cần chị quản." Cậu khó chịu buông vai tôi ra hướng đi lên lầu.
Tôi đuổi theo phía sau cậu: "Nhâm Tây Cố, em hôm qua gọi điện thoại cho chị nhiều như vậy là có chuyện gì, buổi tối sao lại tắt máy?"
Thiếu niên đưa lưng về phía tôi cứng người: "Tôi nhầm số thôi."
"Sao em lại không tự nhiên như vậy, có việc thì kể với chị, không chừng chị có thể giúp được ——"
Nói chưa xong, cậu bỗng nhiên quay người, kéo tay tôi qua đè lên trên tường ở hành lang.
"Chỉ cần tôi nói ra thì có thể sao?"
Tôi... Tôi hiện tại đem lời nói ra thu hồi về kịp hay không.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |