← Ch.09 | Ch.11 → |
Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh lại, mặt trời đã sớm phơi nắng cả cái mông, tia sáng sáng ngời đâm vào người không mở mắt ra được.
Tôi dụi dụi mắt, phát hiện mình vẫn còn ngồi trên sân thượng, áo khoác vốn là khoác trên người Nhâm Tây Cố lại quay lại ở bên mình.
"Tây Cố?" Vừa định đứng dậy, mới phát hiện bắp đùi nặng muốn chết, hầu như không có cảm giác. Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tây Cố cuộn tròn thân thể tại bên cạnh tôi, không chút khách khí lấy bắp đùi tôi làm gối đầu, ngủ đến thiên hôn địa ám.
"Nhóc con này ——" tôi mở miệng, cuối cùng nuốt xuống lời trách mắng, bất đắc dĩ đẩy đẩy bờ vai của cậu: "Tây Cố, dậy đi dậy đi."
Cậu khó chịu nhíu mày, nhắm mắt, lại trái phải che hai cái lỗ tai lại, trên đùi tôi cọ cọ, một lần nữa ngủ tiếp.
Tôi chỉ có thể gia tăng âm lượng, phe phẩy bờ vai của cậu, lại gọi thêm vài lần: "Đừng ngủ nữa, Tây Cố, đứng lên đi, mau thức dậy."
Cậu biếng nhác thấp giọng a một tiếng, lúc này mới bất mãn mở mắt ra, thanh âm khàn khàn đang bước vào thời kỳ biến đổi làm tôi nghe được mặt hơi nóng.
"Nhâm Tây Cố!" Tôi cau mày, trực tiếp đỡ người cậu ngồi dậy.
Cậu ngáp một cái, oán giận nói, "Chậc, chị thế mà giống như bộ xương, cấn tôi đau đầu cà đêm."
Tôi phẫn nộ rồi, thừa dịp cậu vừa mới tỉnh ngủ không có thời gian chuẩn bị thưởng cho cậu một cái vỗ vào đầu, "Nhóc con xấu xa, chị còn không chê cái đầu heo của em quá nặng, ngủ đến nhức cả chân chị đây nè."
Cậu che đầu trừng mắt với tôi, ánh mắt hung ác, rốt cục vẫn không lên tiếng.
Tôi đỡ thắt lưng đứng lên, hai tay xoa nắn nỗ lực lung lay thân thể cứng đờ, "Xuống lầu đi, tối hôm qua tất cả mọi người đều không ngủ ngon, giờ đi ngủ lại một giấc nữa."
Cậu hừ một tiếng, cùng tôi một trước một sau trở về nhà.
Một đêm không về, về đến nhà khó tránh khỏi bị mẹ già la một trận.
Tôi cũng là sinh viên năm thứ hai đai học rồi không phải vị thành niên, Tiểu Lâm trong lớp còn sớm sống chung với bạn trai... Tôi âm thầm oán trách, quay về phòng. Trên giường ma xui quỷ khiến thế nào lại mò ra ban công dò xét, ban công hai nhà rất gần nhau, cách âm cũng không tốt, nhưng kế bên trước sau im ắng một mảnh...
Xem ra mẹ Nhâm tối hôm qua cũng không có trở về a.
Tôi suy nghĩ, đợi lát đến bữa trưa sẽ gọi cậu qua ăn.
Ai ngờ ngủ mọt giấc, lần thứ hai mở mắt mặt trời đã lặn về hướng Tây, trên bàn cơm nước có một mảnh giấy.
Mẹ của con đêm nay muốn cùng ba con hưởng thụ thế giới hai người, cơm nước ở trong nồi, lò vi ba còn có một chén canh, con hâm nóng lên có thể ăn.
Chớ quấy rầy!
Đáng ghét, kỳ thật tôi là do hai người họ nhặt về đúng không.
Tôi gấp tờ giấy lại, rửa mặt lung tung xong lại chạy đến sát vách nhấn chuông cửa, cách lớp cửa mơ hồ nghe tiếng chuông vang vọng leng keng tùng tùng bên trong, nhưng hơn nửa ngày cũng không thấy cậu mở cửa.
"Tây Cố? Nhâm Tây Cố?" Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, vừa lớn tiếng kêu tên cậu, vừa cố sức gõ cửa phối hợp.
Rốt cục, khi tôi lo lắng có nên phá cửa mà vào hay không thì cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
Tôi sửng sốt, lạnh người, một người thân thể nóng hổi từ phía sau cửa nữa ra, cơ thể rắn chắc ngã vào trên người tôi.
"Tây Cố!"
Vừa túm vừa lôi đem người mang đến trên giường, hai gò má cậu ửng hồng, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Phỏng chừng tối hôm qua quần áo phong phanh đợi ở hành lang đến nửa đêm lại thêm một đêm hứng gió trên sân thượng, mắc phải cảm lạnh: "Trong nhà em có thuốc trị cảm cúm không?"
Cậu lắc đầu, mới nửa ngày không gặp, tinh thần uể oải không ít.
Tôi đúng là kiếp trước mắc nợ cậu, vừa lau mồ hôi vừa đưa thuốc sau cùng còn không quên đút cơm chiếu cố cậu, cậu trái lại õng ẹo, hơi có tinh thần lại thì bắt đầu kén cá chọn canh, không phải chê nước quá nóng thì lại chê cơm ăn không ngon, một chút cũng không cho tôi nghỉ ngơi.
"Chị đối xử với người khác đều thế này?" Sau khi uống thuốc, Nhâm Tây Cố nói.
Tôi nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Em điên rồi hay chị bị điên?" Nếu đối với mỗi người đều thánh mẫu như vậy tôi đã sớm cực khổ mà chết. Lại liếc mắt xem xét cậu, coi như người sinh bệnh hiếm khi cảm tính yếu đuối đi.
"Tôi nhìn ra được, chị thực sự là rất tốt với tôi..." Một hồi lâu, cậu nén ra một câu như thế.
Tôi sợ run, trong đầu có chút lên men.
Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú tôi một lát, không còn nói gì nữa.
Trận ốm này của Nhâm Tây Cố khí tới hung mãnh, đi cũng vội vã, qua vài ngày lại là một đuôi ác long.
Cậu giống như một trẻ em, thử thăm dò mẫn cảm mà đa nghi, cẩn thận từng li từng tí giao phó tín nhiệm cùng ỷ lại. Tôi và cậu đều là người nóng nảy ngạo mạn, so với những người khác cần phải tiêu tốn gấp bội thời gian mới có thể mở ra tâm lý phòng bị, nhưng một khi chúng tôi thừa nhận, suốt đời sẽ không dễ dàng thay đổi.
Thời kì đại học xoay chuyển nhanh chóng, chớp mắt năm thứ ba cũng đã qua, lên đến năm thứ tư có nghĩa là chuẩn bị bước vào xã hội, xã hội này là một chảo nhuộm thay đổi màu sắc của bản thân.
Lúc này tôi cũng không nghĩ rời khỏi thành phố F, dự định tốt nghiệp thì ở gần đây tìm một công ty nhỏ bắt đầu cuộc sống sáng 9 giờ đi làm chiều 5 giờ về. Trước khi tốt nghiệp một năm, Chung Ý đang là nửa năm thứ tư đã gia nhập vào một công ty vốn nước ngoài nổi danh ở thành phố làm thực tập sinh, nghe nói một năm này anh ta rất phong sinh thủy khởi.
Tôi không có yêu thích hay ngưỡng mộ gì, mọi người, mọi người theo đuổi những thứ khác nhau.
Sau khi nộp luận văn tốt nghiệp, tôi lung lay một vòng tại thị trường nhân tài tìm được một công việc làm nhân viên lễ tân, hiện nay công việc khó tìm, cạnh tranh càng lúc càng lớn, huống chi công ty này cách nhà tôi chỉ mười phút đi đường, phương tiện nhanh nhẹn. Tôi nghĩ vấn đề duy nhất là, công ty này... tên tràn ngập đặc sắc...
Công ty hữu hạn Kiến Nhân điện tử.
Thực sự là cái tên... Làm người ta khó mở miệng a.
"Sao hôm nay chị không có đi làm?" Nhâm Tây Cố năm nay sơ tam, đang trong lúc thi cuối kỳ, buổi sáng cuộc thi vừa kết thúc liền nhàn rỗi đánh vòng lên nhà tôi, mang theo một túi lớn đồ ăn vặt cùng truyện tranh kinh khủng chết đi được.
Tôi cây ngay không sợ chết đứng trả lời: "Chị từ chức rồi."
"Vì sao?"
Tôi khóe miệng co giật một chút, trầm mặc một lúc lâu...
Làm sao có thể nói cho cậu, thật sự là bởi vì không chịu nổi mỗi lần nhận điện thoại phải nghe cái câu khiến người ta khóc ra máu kia ——
"Xin chào, Kiến Nhân à?"
Rất bi thảm chính là tôi còn phải mỉm cười thân thiết trả lời: "Đúng vậy, đây là Kiến Nhân".
(Mình nghĩ là cái tên công ty này đồng âm với từ "tiện nhân" trong tiếng Trung. Không biết đúng không nữa?)
凸= =凸
Thời kì thất nghiệp còn chưa hưởng thụ triệt để, một đêm khuya lại vang lên tiếng điện thoại của số kiếp.
Tôi hỗn loạn lục lọi ấn phím trò chuyện, đầu điện thoại kia, thanh âm quen thuộc nói.
"Đêm dài đằng đẵng, không muốn đi ngủ, đêm nay chúng ta có thể thảo luận một chút nghệ thuật nhân sinh."
← Ch. 09 | Ch. 11 → |