← Ch.05 | Ch.07 → |
Chung Ý ——
Khi ba mươi tuổi, tôi nghĩ nhận biết anh là quà tặng nho nhỏ của thần vận mệnh.
Khi hai mươi lăm tuổi, tôi nghĩ nhận biết anh có lẽ là sai lầm nho nhỏ của thần vận mệnh.
Khi hai mươi tuổi, tôi nghĩ nhận biết anh là sai lầm lớn nhất đời tôi.
Nhờ phúc của anh ta, nguyên bản chí nguyện cả đời làm một trạch nữ bình thường đã biến thành nền tảng 'bạch cốt tinh'. Mấy năm sau, đoạn thời gian giãy dụa biến đổi ở nhà tôi lại bị Nhâm Tây Cố cái ngòi nổ này đẩy về con đường 'bạch cốt tinh' không có cửa quay đầu.
Được rồi, trở lại chuyện chính.
Nguyên nhân gây ra sự tình này là một quyển H dẫn đến huyết án.
Một thân Chung Ý, trong đại học F rõ ràng mang ác danh hoa hoa công tử, người khác thường là 'thà thiếu chứ không thừa', còn anh ta là nhân vật may mắn trong truyền thuyết trăm năm khó có được 'thà thừa chứ không thiếu'.
Lão luyện lại trẻ trung, không buông tha cho ai. Thuở bình sinh thích nhất mỗi đêm trăng tròn hóa thân làm sói...Khụ, là hóa thân làm Ngưu Lang, cầm theo hoa hồng trên hàng hiên hồ Tâm Đình trong giáo khu hướng về phía mỗi một giống cái đi ngang thổ lộ.
Một thân Chung Ý, là người duy nhất bao năm qua tại đại học F làm cho chị em phụ nữ e sợ tránh né như ôn dịch. Sự tích của anh ta, đã bị đông đảo phụ nữ đại học F truyền tụng.
Trạch nữ có điểm không hay ở chỗ đó, tin tức thực sự không lưu thông.
Mỗi ngày chỉ ba địa điểm trường học, căn tin, ký túc xá một đường, chủ đề bát quái xung quanh càng xa cách với tôi. Vì vậy chạng vạng ngày đó khi tôi đang chìm đắm trong quyển truyện H ở hồ Tâm Đình vội vã chạy tới căn tin thì bị một người con trai xa lạ ngăn cản.
Anh ta hướng về tôi lộ ra nét tươi cười sáng lạn không gì sánh được, hàm răng trắng nõn chỉnh tề, mơ hồ có thể thấy được đôi răng khểnh nho nhỏ, gò má nhợt nhạt ẩn chứa lúm đồng tiền nhỏ. Trong cuộc sống hiện thực, tôi là lần đầu nhìn thấy như vậy... Người con trai như ánh dương quang.
Đúng vậy ánh dương quang.
Tôi cân nhắc thật lâu mới dùng cái này để nói về anh ta vì phẩm chất con người anh ta cùng tính từ này hoàn toàn là hai cực đối lập, mới gặp gỡ thì anh ta xác thực cho người khác cảm giác như ánh mặt trời một lần nữa mọc lên từ phương Đông soi sáng lên người mình... Đương nhiên, rất nhanh, tôi nhận thức trọn vẹn đây tuyệt đối là một hồi ảo giác. Cho tới hôm nay tôi vẫn như đinh đóng cột nhận định ngày đó là bởi vì xem qua quá nhiều tiểu thuyết cùng truyện H, mới làm cho góc nhìn văn học của tôi dâng cao sản sinh ra cảm giác sai lầm kinh khủng như vậy.
"Bạn học, xin hỏi em có thể đáp ứng một thỉnh cầu không?"
Hai mắt tôi tiếp tục dán vào trên quyển truyện H, không rời ra, mặt không đổi sách vượt qua anh ta.
"Người đẹp em đã không nói cự tuyệt, anh xem như là em ngầm đồng ý."
Tôi nhăn mày vẫn như cũ làm như không thấy tiến về phía trước.
"Xem ra em đã ngầm thừa nhận, thật là đời người khó có thể gặp gỡ, gặp được tức là có duyên, anh là Chung Ý, không biết quý tính của người đẹp?"
Tôi lãnh đạm giơ mắt lên, nhìn Chung Ý trước mặt đang cúi đầu nhìn chằm chằm tôi, mở tôn khẩu, "Bạn học, theo con đường này ra khỏi cổng trường đại học bạn quẹo bên trái, sau khoảng mười phút bạn có thể đến bệnh viện Tỉnh, bạn đi thẳng lên lầu ba quẹo bên phải bạn có thể tìm được khoa thần kinh, tạm biệt."
Anh hé miệng cười "Người đẹp, em thật hài hước."
Tôi không rõ, vì sao một người có thể đem hình tượng vốn là ánh dương quang sau một giây lại trở nên bỉ ổi như thế?
Anh cầm hoa hồng trong tay đưa cho tôi, "Mới vừa rồi chúng ta nói chuyện rất hài hòa, anh có dự cảm tính cách của chúng ta sẽ rất hợp nhau, nếu như em không phản đối, chúng ta thử gặp gỡ một chút xem."
Hai ngón tay tôi bốc lên cành hoa hồng kia, tuy rằng làm phụ nữ cuộc đời tôi lần đầu tiên được tặng hoa, nhưng thực đáng tiếc tôi thật sự không sản sinh được một tia cảm giác hư vinh vui sướng nào. Chỉ là...
"Kỳ thật, bản thân anh có rất nhiều ưu điểm, em có thể cùng với anh khai thác một mặt khác của..."
"Em đồng ý."
"Đương nhiên, bản thân em cũng hết sức nội liễm ôn nhu nữ tính, có thể tiếp thụ cảm giác yêu đương..."
"Em nói, em đồng ý."
"Có thể... Ơ?" Anh ta hai con mắt không thể tin nổi nhìn tôi, dường như tôi có thể đồng ý với anh so với từ chối anh càng là chuyện làm cho người khác kinh hãi.
Tôi suy nghĩ một chút, hai mươi năm qua, chỉ hưởng qua tư vị thầm mến, còn chưa nếm thử cảm giác yêu đương, khách quan mà nói, tiểu thuyết TV truyện tranh hơn nữa xung quanh xuân tình nảy nở, các bạn cùng phòng hun đúc, tôi cũng muốn thử xem tâm tình ngọt ngào khiến người ta mất đi khống chế tim đập gia tốc trong truyền thuyết là ra làm sao, trước mắt đây... Chung Ý? Gọi là Chung Ý đúng không? Bề ngoài cũng không tệ lắm. Cá tính... cũng xem như là hài hước, chí ít cũng là đàn ông trong thiểu số không bị tính tình lãnh đạm âm trầm của tôi hù dọa làm cho thối lui. Lực nhẫn nại cùng tính đề kháng áp chế cũng đạt tiêu chuẩn, trái tim cũng không yếu đuối đến mức không chịu được đả kích, tổng thể mà nói... Có thể cùng anh ta tập luyện một chút.
"Em có thật hay không?" Anh ta trì hoãn quá mức.
Tôi gật đầu.
Anh vuốt nhẹ mái tóc, mỉm cười: "Tốt, bạn gái mới của anh, hiện giờ anh tự giới thiệu một lần nữa. Anh là Chung Ý, Chung là chung trong chung tình, Ý là ý trong tình ý. Năm ba, chuyên ngành máy tính ứng dụng. Chí hướng là sáng tác một quyển thư tịch học thuật về tâm lý học của quảng đại phụ nữ."
"Hác Manh, năm thứ hai, bộ môn thương mại điện tử."
...
...
Hiện tại sau mấy tháng, tôi rốt cục khắc sâu thử nghiệm gì đó đúng là ngàn vàng không mua được.
Tôi nắm điện thoại di động độc ác nghiêm mặt cùng Nhâm Tây Cố một đường đi tới cửa tiểu khu, trước mắt là một người đang cầm một bó hoa hồng to lớn che phủ cả khuôn mặt.
"Cục cưng, thích không." Chung Ý đem bó hoa to lớn nhét vào tay tôi, ánh mắt thâm tình chân thành nhìn tôi.
Được rồi, tôi kỳ thật biết rằng anh ta một ngày 24 tiếng hay 48 tiếng luôn động dục không khác biệt, tôi vẫn rất nghi hoặc, đến tột cùng là cái gia đình dũng mãnh như thế nào mới có thể nuôi dưỡng anh ta thành kỳ tài trăm năm khó gặp như vậy.
Tôi cố sức tiếp nhận hoa của anh "Cảm ơn, ngài đây có thể đi về rồi."
Anh lắc lắc ngón trỏ, "Chờ một chút, gần đến sinh nhật của em, thân là bạn trai, anh đương nhiên phải chúc mừng em thật tốt, xe của anh đậu ở bên ngoài, chúng ta hiện tại có thể đi uống trà chiều, sau đó bàn bạc về quà sinh nhật của em."
"Không cần." Tôi ôm lấy tay Tây Cố đi về phía trước, "Sư huynh xin chào, gặp lại sau sư huynh."
"Cần gì vô tình như thế, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè, sư huynh chỉ là muốn quan tâm em."
"Anh xác định là em? Ngày hôm nay không phải buổi chiều anh có hẹn với sư muội bên đại học T phụ cận sao?"
"Không có, đó là sáng sớm ngày hôm nay." Chung Ý chuyên chú nhìn tôi, "Buổi chiều anh đặc biệt để trống cùng em ra ngoài."
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nhẹ nói "Sư huynh, em thật rất vinh hạnh. Tuy nhiên phiền anh có thể hay không chùi đi dấu son trên cổ."
Anh ta tự nhiên bình tĩnh móc ra cái khăn "Phương hướng nào?"
Nhâm Tây Cố cười như không cười nhìn tôi.
"Chị gái, ánh mắt của chị thật tốt."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |