Chờ em, cả đời hứa hẹn (6)
← Ch.073 | Ch.075 → |
"Không vấn đề, không vấn đề, có thể có vấn đề gì chứ, chị dâu là lớn nhất, chị nói đều đúng." Thượng Quan Duệ bất đắc dĩ lắc đầu nhẹ cười, sau đó mới nghiêm mặt nói, "Buổi sáng hôm nay anh tôi đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói có việc gấp muốn ra nước ngoài một chuyến. Tôi thấy, là Triệu thủ trưởng lại hoạt động rồi."
"Ra nước ngoài?" Vân Sở mở to hai mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy ngực có chút rầu rĩ, "Vết thương cũng chưa khỏi, chuyện gì mà gấp như vậy?"
Thượng Quan Duệ nhún nhún vai, "Tôi nào biết, nhưng chị cũng đừng quá lo lắng, anh tôi làm việc luôn luôn có chừng mực, không có việc gì. Mấy ngày nay chị muốn ở đây hay về nhà?"
"Tôi tất nhiên phải về nhà rồi." Tối hôm qua không phải bị Thượng Quan Triệt bắt đi, bằng không cô đã sớm trở về.
Nhưng nghĩ đến về nhà, kỳ thật cô cũng có chút buồn bực, dù sao, trong nhà kia có Vân Cảnh. Hiện tại bọn họ đã không còn như nước với lửa, gặp mặt khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
"Về nhà, cũng được, vậy chị cẩn thận một chút. Âu Dương Tự kia gần đây có chút động tác, tôi sẽ phái người ở nhà chị giúp đỡ một tay, cũng tùy thời bảo vệ chị." Thượng Quan Triệt đã nói, mặc kệ Vân Sở muốn về nhà hay ở lại, đều theo ý cô. Cho nên Thượng Quan Duệ không giữ Vân Sở lại.
Vân Sở nhíu mi, "Cậu cũng biết Âu Dương Tự?"
Thượng Quan Duệ lắc lắc tóc ngắn, nhẹ cười, "Đương nhiên biết, chuyện về chị dâu, tôi đều biết, trừ bỏ..."
"Trừ bỏ cái gì?" Nhìn bộ dáng gian trá kia của Thượng Quan Duệ, Vân Sở biến sắc, lạnh lùng hỏi.
Thượng Quan Duệ cười càng thêm kiều diễm, cúi đầu, tiến gần bên tai Vân Sở, thấp giọng nói, "Trừ chuyện của chị và anh trai tôi tiến triển đến đâu."
"Thượng Quan Duệ, cậu muốn chết!" Vân Sở nheo mắt lại, giơ tay lên, liền cho Thượng Quan Duệ một quyền.
Thượng Quan Duệ tuy đối với chuyện của Vân Sở rõ như lòng bàn tay, nhưng vẫn là không đoán được, một quyền kia cô sẽ đánh xuống, đánh vào ngực của anh ta, anh ta lập tức ho khan vài tiếng, thống khổ trừng mắt Vân Sở.
"Chị dâu, chị muốn mưu sát 'Thân Đệ Đệ'."
Vân Sở vỗ vỗ tay, nhìn cũng không thèm nhìn Thượng Quan Duệ, nhìn quả đấm của mình cười nói, "Uhm, trong khoảng thời gian này luyện tập không uổng phí, chỉ dùng ba phần khí lực liền đánh cho Tiểu Duệ không thở nổi, có tiến bộ."
Thượng Quan Duệ nghe vậy, suýt nữa bị tức chết. Cô gái này, vẫn là con gái sao? Ba phần khí lực liền đánh anh ta thành như vậy, nếu cô xuất toàn lực, chỉ sợ rất nhiều đàn ông đều không phải là đối thủ của cô.
Giờ khắc này, Thượng Quan Duệ đột nhiên hiểu tại sao Thượng Quan Triệt lại thích một cô bé mười bảy tuổi, bởi vì, cô thật sự khác những cô gái khác, trên người cô có một thứ khí chất mà người khác không có, có thể hấp dẫn người khác, khiến người nguyện ý tiếp cận, khát vọng thân cận.
Có lẽ, rất nhanh anh ta sẽ có một người chị dâu nhỏ hơn mình bốn tuổi.
Buổi chiều, Vân Sở ngồi trên xe Thượng Quan Duệ đi học.
Đại học kỷ luật nghiêm minh, không thể lái xe tiến vào trường học, sẽ bị bắt dừng lại ở bãi đỗ xe của trường học, sau đó đi bộ tiến vào trường. Nhưng, Thượng Quan Duệ có danh tiếng rất lớn trong trường đại học, cho nên, xe của anh ta được phép đi vào trong trường.
Mà, học sinh trong trường sớm đã quen biển số xe của Thượng Quan Duệ, nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm xinh đẹp kia, mọi người đều tự giác tránh ra, hơn nữa còn dùng ánh mắt vô cùng ái mộ nhìn người trong xe.
Mặc dù trên cửa kính xe có thủy tinh màu đen ngăn cản, người bên ngoài căn bản nhìn không tới bên trong, Vân Sở vẫn cảm thấy xấu hổ, đối với loại 'chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng' này, cảm thấy không nói được gì.
Rất không dễ dàng, xe mới dừng lại ở chỗ đậu xe, Vân Sở cuống quít cầm lấy túi sách, cười nói với Thượng Quan Duệ, "Tôi đi học trước nha Tiểu Duệ, tan học không cần chờ tôi, tự tôi trở về được."
Nói thực ra, cô không thích cảm giác bị chú ý, cho nên, trong trường học vẫn nên cách xa Thượng Quan Duệ một chút mới tốt.
Thượng Quan Duệ nhíu mày, theo quán tính hất tóc, nói, "Khó mà làm được, tan học ở chỗ này chờ tôi, tôi đã đáp ứng anh trai, thời điểm anh ấy không có ở đây muốn tôi chăm sóc cho chị."
Khóe miệng Vân Sở giật giật rốt cuộc lựa chọn coi như không có Thượng Quan Duệ, đẩy mạnh cửa xe, thừa dịp không có người khác chú ý, khẩn trương chạy về phía phòng học.
Nhưng, mặc dù động tác của cô rất nhanh, nhưng vẫn bị người khác thấy được.
Lam Băng Tuyền cầm trong tay một văn kiện, vừa vặn bước ra từ phòng giáo viên, chuẩn bị đi văn phòng soạn giáo án, sau đó sẽ lên lớp dạy học cho bọn Vân Sở. Kết quả, ngẩng đầu liền nhìn thấy Vân Sở chạy ra từ chiếc Maserati maù đỏ. Trên mặt lạnh nhạt, hai mắt hơi hơi nheo lại, nghi hoặc nhìn chiếc xe màu đỏ kia, đang nghĩ ngợi, Vân Sở đến trường cùng ai, ai có quyền lực lớn như vậy, có thể lái xe vào đây? Liền nghe mấy cô gái bên cạnh nghị luận...
"Oa, đó là thiếu gia, thiếu gia lại đi học."
"Đúng vậy, muốn gặp thiếu gia thật không dễ dàng."
"Đáng tiếc vẫn không thể nào nhìn thấy chân dung của anh ấy, tôi rất muốn qua đó để thấy rõ một chút."
"Có thể đứng xa xa nhìn đã thỏa mãn, ..."
"Đúng rồi, các cậu có thấy không? Vừa mới có người nữ sinh đi ra cùng thiếu gia."
"Không phải đâu? Là ai là ai? Chẳng lẽ là bạn gái thiếu gia?"
"Bạn gái? Không thể? Không nghe nói qua thiếu gia có bạn gái. Muốn nói, nữ sinh kia mặc kệ là ai, đều sẽ xong đời, fan gặp một lần khẳng định sẽ đi tìm nữ sinh kia tính sổ."
"Đúng vậy, nghe nói trước có người nữ sinh muốn nhân cơ hội tiếp cận thiếu gia, bị fan chỉnh không còn dáng vẻ ban đầu..."
Tiếng nghị luận truyền vào tai Lam Băng Tuyền, khóe miệng anh ta gợi lên, lộ ra nụ cười lạnh, sau đó không có làm gì nữa, tiếp tục đi về phía văn phòng. Trong đầu lại nhớ rõ những câu nói kia của mấy nữ sinh.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |