Khổ tâm của Thượng Quan Triệt
← Ch.029 | Ch.031 → |
Từ Thượng Quan gia đi ra ngoài đã chạng vạng tối, không thể ngờ lại ở trong Thượng Quan gia lâu như vậy, bản thân Vân Sở cũng có chút kinh ngạc.
Thật ra, cũng do nguyên nhân là mọi người trong Thượng Quan gia đều rất dễ gần, hôm nay cô đến đây cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà, khi bọn họ đi ra đến cửa lớn, thì nhìn thấy Vân Hàn với vết thương chồng chất đang đánh nhau với một người đàn ông cao lớn chỉ mặc một chiếc áo trong ở phía ngoài cửa lớn.
Dường như là đã đánh nhau rất lâu, hai người đều đã có chút mệt mỏi, đứng đối diện nhau, không ngừng thở dốc.
Trên khuôn mặt trắng nõn và lạnh lùng của Vân Hàn giờ phút này lại bầm dập, trên người chỉ còn lại duy nhất chiếc áo đen bên trong, cũng có nhiều nếp nhăn, trên mặt dính một ít máu tươi.
Phía đối diện anh, một đại hán cao lớn dũng mãnh với hai mắt sáng như tuyết, trên người cũng có không ít vết thương, nhìn qua có chút chật vật, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, hăng hái.
Nhìn thấy Vân Hàn như vậy, trong lòng Vân Sở đau xót, cắn môi định tiến lên hỏi rõ tình hình nhưng tay lại bị Thượng Quan Triệt kéo lại: "Đừng nóng vội, không có việc gì."
Giọng nói Thượng Quan Triệt, bình thản giống như một dòng suối, có sự trong trẻo mà lại mang theo một tia đậm đà, nghe rất thoải mái.
Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ cả người đầy vết thương của Vân Hàn, Vân Sở không thể cứ tiếp tục yên lặng không làm gì.
Cô đang định hỏi Thượng Quan Triệt xem đây là chuyện gì thì lại nghe thấy đại hán phía trước cười nói: "Tiểu từ, không tệ, ha ha, trẻ con dễ dạy, đến đây, lão tử sẽ dạy cho ngươi thêm vài chiêu, ngươi có bản lĩnh thì học đi."
Nói xong, đại hán này cười phá lên, rồi hướng về phía Vân Hàn.
Tuy rằng dáng người của ông rất cao lớn và còn có chút mập mạp, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt đã vọt đến bên người Vân Hàn, tay nhanh chóng bắt được lấy tay Vân Hàn.
Động tác của Vân Hàn cũng không chậm, bay nhanh ra né tránh đòn tấn công của người đàn ông kia, tay thì đánh thẳng vào điểm yếu của người đàn ông kia.
Người đàn ông kia nhẹ nhàng trốn về phía bên cạnh, ra một chiêu giả khiến Vân Hàn bổ nhào qua, ông lại nhấc cái chân to đang đi ủng quân nhân lên đánh vào trên lưng Vân Hàn.
Vân Hàn ý thức được bản thân bị lừa, tay nhấc lên ôm lấy chân đại hán, chuyển thành tư thế ngồi đối phó với đại hán.
Đại hán nhìn thấy phản ứng của Vân Hàn, cười to: "Ha ha, không tệ không tệ. Nhìn kỹ đây."
Nói xong, ông hoàn toàn không để ý cái chân đang bị Vân Hàn ôm lấy, nhấc cái chân còn lại lên dùng sức nặng của thân thể đánh vào Vân Hàn đang ôm cái chân kia, sau đó thân thể nhảy lên, đá cái chân còn lại về phía Vân Hàn.
Vân Hàn thấy ông nhảy lên, trong phút chốc đã biết việc lớn không tốt, vội vàng bỏ cái chân kia ra, nhưng người đàn ông đã mượn lực bay lên, anh muốn thoát ra nhưng lại không thể dễ dàng như vậy.
Bằng mắt thường có thể thấy cái chân to vĩ đại của người đàn ông kia sẽ đá vào gương mặt trắng nõn của Vân Hàn, trong lòng Vân Sở hoảng hốt, không nói nhiều lời đẩy Thượng Quan Triệt ra, chạy nhanh về phía Vân Hàn.
Vốn dĩ Vân Sở đứng phía sau cách Vân Hàn không xa, cô lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, mượn lực đánh, cô giơ chân lên, cái chân thon dài bay lên chắn dưới cái chân đại hán.
"Phanh" một tiếng, đại hán cùng với sức mạnh trên chân đá vào chân Vân Sở, phát ra một tiếng va chạm rất rõ ràng.
Hai cái chân một lớn một nhỏ khác xa nhau, nhưng sức mạnh tương đương, một cước này hiển nhiên đại hán không dùng toàn bộ sức mạnh, cho nên Vân Sở có thể dễ dàng đỡ được. Tuy rằng có chút ngạc nhiên không biết vì sao đại hán này không dùng toàn lực tấn công, nhưng Vân Sở hồi phục lại tinh thần rất nhanh, dùng sức đá cái chân to kia ra, tay nâng Vân Hàn dậy.
"Vân Hàn, anh thế nào rồi?" Bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô cầm lấy bàn tay to có chút run run của Vân Hàn, kéo anh đứng lên khỏi mặt đất.
"Sở Sở, cô.......... . sao cô lại đến đây? Có bị thương hay không?" Từ lúc Vân Hàn thấy Vân Sở xuất hiện đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cho đến khi Vân Sở nắm lấy tay anh kéo anh đứng lên thì mới phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Vân Sở, có chút không biết phải làm sao.
"Tôi còn đang định hỏi anh đó, sao anh có thể ở trong này? Hơn nữa còn biến mình thành cái dạng này chứ." Nhìn thấy trên gương mặt non nớt của Vân Hàn có vài vết thương, Vân Sở cũng có chút đau lòng.
Vân Hàn lớn lên cùng với cô, là người mà cô tự mình nhặt về từ bên ngoài, từ khi anh bắt đầu đi theo bên người Vân Sở đã coi Vân Sở là chủ nhân của bản thân, hoàn toàn trung thành với cô. Vì cô, anh chăm học khổ luyện, không có người nào có thể để ý sự an toàn của Vân Sở hơn anh.
Cũng chính vì phần tâm ý này của Vân Hàn đối với Vân Sở, nên Vân Sở luôn quan tâm anh nhiều hơn mấy phần.
Mặt Vân Hàn hơi hồng lên, lắc lắc đầu nói: "Tôi không sao."
Nhưng đại hán phía sau Vân Sở, nhìn thấy dáng vẻ của Vân Sở, có chút bất mãn cười nói: "Tiểu nữ oa kia, cô không muốn sống nữa hay sao? Dám chặn một cước này của tôi, nếu tôi dùng toàn lực thì chỉ sợ cái chân này cô đã bị phế luôn rồi."
Lúc này Vân Sở mới nhớ ra người đàn ông dám bắt nạt người của cô, đứng dậy xoay người, trên mặt nở nụ cười, ánh mắt cũng lạnh lùng: "Vị đại thúc này, tuy rằng không biết Vân Hàn đắc tội với ông ở đâu, nhưng mà tôi có một câu muốn nói với ông, dám bắt nạt người của tôi, kết cục đều sẽ rất thảm."
Vị đại thúc trước mắt này hiển nhiên là một quân nhân, hơn nữa còn là một quân nhân rất mạnh, tuy rằng kiếp trước cô là át chủ bài của bộ đội đặc chủng, nhưng nếu bàn về sức mạnh thì chỉ sợ cô cũng không phải là đối thủ của người này.
Cái chính là Vân Hàn không phải là người thích gây chuyện, tại sao lại có thể đánh nhau với người đàn ông này ở đây?
"Ha ha, ha ha, tiểu nữ oa thật đáng yêu, ý của cô là, tôi bắt nạt thủ hạ của cô, cô muốn giúp anh ta báo thù rồi hả?" Người đàn ông này cười rộ lên, nhưng không mang theo địch ý, trong nháy mắt Vân Sở đã hiểu rõ đây là chuyện gì.
Chỗ này là địa bàn của Thượng Quan Triệt, đại hán này lại dám ngang nhiên đánh nhau với Vân Hàn ở đây, có lẽ đây là ý tứ của Thượng Quan Triệt. Đáng chết, tên khốn này, lại dám tìm người đến bắt nạt người của cô.
Vân Sở xoay người, bất mãn trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt, lại thấy Thượng Quan Triệt mỉm cười, sờ sờ vào đầu cô, vui vẻ nói: "Nha đầu, có ý kiến gì với tôi hả?"
"Đại thúc này do anh tìm đến có đúng hay không?" Vân Sở trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt, trong mắt tràn đầy tức giận.
Thượng Quan Triệt thở dài một hơi, cúi đầu, dùng hai tay giày xéo lên gò má trắng nõn của cô, cười nói: "Nha đầu ngốc, tiểu tử này là cận vệ của cô, năng lực chỉ có như vậy thì làm sao mà đủ được? Nếu không thể bảo vệ cô thì anh ta còn tư cách gì mà ở lại bên cạnh cô?"
Chỉ là một câu nói mà lại có thể quét sạch lửa giận của Vân Sở.
Anh nói, không thể bảo vệ cô thì không có tư cách để ở lại bên cạnh cô....... .
Ý của Thượng Quan Triệt là đại hán vừa rồi do anh tìm đến để xem xét năng lực của Vân Hàn sao? Hơn nữa, người anh tìm đến kiểm tra Vân Hàn lại có thể khiến năng lực của Vân Hàn tăng lên sao?
Nếu không phải thì vì sao vừa rồi một cước kia của đại thúc rõ ràng có thể đá bay Vân Hàn, nhưng ông lại chỉ dùng ba phần sức lực chứ?
Không biết vì sao khi nghĩ đến đây, Vân Sở cảm thấy người đàn ông trước mắt này trở nên đáng yêu hơn rất nhiều. Nhưng mà, thật ra cô cũng không hiểu lắm, số lần gặp mặt của cô và Thượng Quan Triệt có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì sao anh lại muốn giúp đỡ bản thân như vậy?
Nhớ đến chuyện lần trước bang Hồng Nghiệp bị hủy diệt, Vân Sở gần như có thể xác định đó là do Thượng Quan Triệt làm. Chỉ có anh mới có đủ năng lực làm chuyện như vậy, cũng chỉ có anh mới có thể làm đến mức một giọt nước cũng không lọt ra như vậy. Nhưng mà, vì sao chứ? Vì sao anh lại giúp đỡ cô nhiều chuyện vậy?
HẾT CHUƠNG 30
← Ch. 029 | Ch. 031 → |