Thượng Quan Triệt, lão nương không để yên cho anh
← Ch.018 | Ch.020 → |
Thượng Quan Triệt nói hết lời, nhưng An Linh Nguyệt vẫn không buông tha cho anh, Thượng Quan Triệt bị ép đến đau cả đầu.
Mà đúng lúc này, Vân Sở đang ngủ say bị giọng nói trong điện thoại Thượng Quan Triệt đánh thức. Vân đại tiểu thư không có gì đặc biệt nhưng mà tính khí trên giường đặc biệt lớn, nếu ai làm ầm ảnh hưởng đến giấc ngủ cô, kết cục tuyệt đối vô cùng bi thảm.
Cô mở to mắt, tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt, không thèm để ý xem anh đang nói chuyện điện thoại với ai, lớn tiếng kháng nghị: "Thượng Quan Triệt, anh có thể đi sang chỗ khác mà nói chuyện điện thoại được không, ầm ĩ đến giấc ngủ của bản cô nương."
Nghe vậy, Thượng Quan Triệt sững sờ, đồng thời, An Linh Nguyệt ở đầu bên kia cũng sững sờ, mất cả nửa ngày mới hồi phục lại được tinh thần, mở to hai mắt, kích động kêu lên: "Phụ nữ? Giọng nói phụ nữ? Thượng Quan Triệt, con không phải nói con đang ở biệt thự sao? Thành thật khai báo, trong nhà con sao lại có thể có phụ nữ?"
Vốn dĩ Thượng Quan Triệt đang đau đầu, giờ phút này lại càng thêm khổ sở hơn, trừng mắt nhìn Vân Sở một cái, đang định giải thích thì lại nghe thấy Vân đại tiểu thư nói: "Tôi mệt rồi, anh nói chuyện điện thoại nhanh một chút rồi ôm tôi đến phòng ngủ, chân tôi đau không đi được."
Vết thuơng trên chân cô vẫn chưa khỏi, động một chút là đau, cho nên cô mới không có việc gì mà tự chịu tội cả.
Nghe thấy giọng nói như thế, An Linh Nguyệt hoàn toàn sững sờ, ôm cô vào phòng sao? Chân đau không đi được sao?
Vì có tính cách sôi nổi nên vĩnh viễn Thượng Quan phu nhân vẫn còn chút trẻ con, ngay lập tức nghĩ ra cái gì đó, hai mắt sáng lên nói với Thượng Quan Triệt: "Tiểu tử chết tiệt kia, có phụ nữ khi nào vậy? Tại sao không chịu nói với lão mẹ của con?"
Thượng Quan Triệt trừng mắt liếc nhìn Vân Sở một cái rồi nói: "Mẹ, hiện tại con không rảnh, khi nào về nhà sẽ nói lại với người, cứ như vậy nhé."
Nói xong, Thượng Quan Triệt cúp máy, nhíu mày, có chút đắc ý nhìn Vân Sở nói: "Thân ái, tối nay về nhà một chuyến với ta đi."
Vân Sở cảnh giác nhìn anh: "Về nhà sao?"
Thượng Quan Triệt cười tà ác: "Đúng vậy nha, cô không phải cũng không biết, mẹ tôi đang ép tôi đi xem mắt, vừa đúng lúc tôi đang thuyết phục người thì cô lại lên tiếng, hiện tại hẳn người đã nhận định cô là người phụ nữ của tôi, nếu cô không đi về nhà với tôi thì tôi không thể ăn nói với mẹ tôi rồi."
Vân Sở nào đâu biết rằng cái tính khí trên giường đáng chết kia của cô lại có một ngày làm liên lụy đến chính cô?
Cằm rơi xuống đất, kinh ngạc nhìn Thượng Quan Triệt: "Anh đùa sao, bản tiểu thư mới có mười bảy tuổi nha, anh định dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên hay sao?"
Đùa sao, cô thật vất vả mới được sống lại lần này, mới được tự do một thời gian, nên không cần lập gia đình nhanh như vậy đâu, cô còn chưa chơi đã nha. Tuy rằng dáng vẻ đại thúc này không tồi, bề ngoài tốt, dáng người đẹp, lại có một căn biệt thự lớn để ở, gia đình hẳn cũng rất tốt. Hơn nữa, nhớ lại ngày đó khi anh đến cứu bản thân, xem ra công phu cũng không tồi, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho cô.
Nhưng mà, cô không cần đem bán bản thân sớm như vậy đâu.
Thượng Quan Triệt nhân cơ hội nắm lấy mặt cô mà xoa xoa bóp bóp nói: "Vị thành niên cũng không sao, chẳng phải chỉ còn nửa năm nữa là trưởng thành rồi, không phải sao?"
Vân Sở trợn mắt nhìn anh, kích động nói: "Thượng Quan Triệt, anh điều tra tôi."
Thượng Quan Triệt không phủ nhận, vừa hưởng thụ cảm giác tốt đẹp truyền đến từ trên tay vừa cười nói: "Nếu không điều tra cô thì tối hôm qua cô tắt điện luôn rồi."
Được rồi, Vân Sở bĩu môi, cảm thấy thật ra bị điều tra cũng không sao, thân phận của cô là Vân đại tiểu thư, cũng không phải là người khác giả mạo. Nhưng mà dù sao cảm giác bị người khác điều tra cũng không tốt cho lắm.
Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Vân Sở, Thượng Quan Triệt nói: "Quyết định như vậy đi, tối nay trang điểm cẩn thận một chút rồi theo tôi về nhà một chuyến."
Về nhà với anh sao? Đùa sao, lần đó cô giúp anh chắn hoa đào chỉ để đuổi cô gái đó đi thì còn được, nhưng lúc này đây là về nhà ứng phó với lão mẹ. Cô hoàn toàn không liên quan!
Vân Sở tức giận trừng mắt liếc nhìn Thượng Quan Triệt một cái nói: "Làm ơn đi, đại thúc, anh muốn tìm tôi chắn hoa đào, tôi thấy anh cứu tôi nên tôi giúp lại anh, nhưng lúc này là đi gặp tộc trưởng nha! Anh có thể bình thường một chút được không? Chúng ta mới biết nhau được bao lâu, mẹ anh mà tin anh thì mới là lạ đó!"
Thượng Quan Triệt nhíu mày, cảm thấy tuy rằng lời nói của Vân Sở khó nghe nhưng cũng có vài phần có lý. Đột nhiên dẫn người về nhà như vậy thì nghe vẻ có hơi gấp rút rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Thượng Quan Triệt, Vân Sở cho rằng anh vẫn còn muốn dẫn bản thân về, lập tức lôi kéo quần áo của anh làm nũng: "Triệt ca ca, anh xem hiện tại trên người tôi khắp nơi đều là vết thương, nếu cứ như vậy mà trở về mà bị mẹ anh nhìn thấy thì sẽ tưởng rằng anh bắt nạt tôi đó, có đúng hay không? Cho dù có muốn tôi về nhà với anh thì cũng phải chờ vết thương của tôi tốt lên một chút đã chứ............"
Nghe thấy lời nói của Vân Sở, Thượng Quan Triệt cúi đầu, nhìn nha đầu đáng thương này một cách đầy ái muội, gật đầu nói: "Ừ, cô nói cũng đúng, nhỡ đâu mẹ chồng tương lai của cô nói tôi không biết thương con dâu người thì chẳng phải tôi rất oan uổng sao?"
Khóe miệng Vân Sở co rút, trừng mắt nhìn anh nói: "Đại thúc thối tha, anh không chiếm được tiện nghi của tôi thì sẽ chết à?"
Thượng Quan Triệt nhíu mày, nói, "Tối hôm qua thân thể của tôi bị người nào đó chiếm hết tiện nghi rồi, hiện tại tôi chỉ nói ngoài miệng chiếm tiện nghi mà cô còn bất mãn cái gì?"
Nhớ lại tối hôm qua, mặt Vân Sở đỏ lên. Hình như, tối hôm qua giống như cô thật sự rất yên tâm dựa vào trong lòng người nào đó mà ngủ thật say.......... . Nhưng mà, nghĩ đến bộ quần áo sạch sẽ trên người bản thân cùng với vết thương ở nhiều chỗ được băng bó lại, cô cau mày, nhìn Thượng Quan Triệt một cách khó hiểu: "Cái kia, anh tắm rửa cho tôi?"
Trong mắt Thượng Quan Triệt có một tia đùa giỡn xẹt qua, đến gần cô, cười mờ ám: "Cô cho rằng trong căn nhà này còn có người khác sao?"
Sắc mặt Vân Sở trở nên có chút tái nhợt, cô trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông vô cùng yêu nghiệt này, cắn răng hỏi: "Ý của anh là, thật sự là anh sao? Thuốc cũng là anh bôi?"
Thượng Quan Triệt gật đầu, tà ác nhìn cô nói: "Có vấn đề gì sao?"
Vân Sở đứng lên, trợn mắt nhìn chằm chằm anh quát: "Thượng Quan Triệt, anh con mẹ nó là tiểu nhân đê tiện, tôi là nữ sinh nha, anh anh anh....... . anh một người đàn ông trưởng thành, sao có thể............."
Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn dáng vẻ xù lông của người nào đó, nhún nhún vai, khinh thường cười nói: "Cũng chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa cũng không có gì đẹp mắt, cô kích động cái gì chứ?"
Cái gì? Chưa phát triển hoàn toàn? Không có cái gì hay để nhìn?
Vân Sở nổi giận lôi đình, còn chưa kịp bùng nổ thì nghe thấy Thượng Quan Triệt không biết sống chết quăng vào thêm một câu nữa: "Chỉ là một cái sân bay, không có một chút cảm xúc nào............"
"A --! Thượng Quan Triệt, lão nương không để yên cho anh!" Vân Sở thật sự tức điên rồi, lập tức nhào qua, bám vào cổ Thượng Quan Triệt, há mồm cắn vào vai anh, miệng vẫn không ngừng mắng anh: "Đại thúc biên thái, sắc lang, khốn kiếp..............."
Thượng Quan Triệt khóc không ra nước mắt nhìn cô gái điên cuồng trên người này, nhưng cũng không đẩy cô ra, áo ngủ của cô khẽ mở rộng, vết thương trên người lộ ra trước mắt Thượng Quan Triệt, khiến anh cảm thấy có chút đau lòng.
Cô mới mười bảy tuổi, bởi vì sinh ra trong gia đình kia thì không thể không chịu đựng những áp lực kiểu này. Mười bảy tuổi phải đối mặt với cái chết của phụ thân và cục diện rối rắm mà phụ thân bỏ lại sau khi qua đời. Người anh trai mà cô luôn ỷ lại thì coi cô là cái đinh trong mắt, hận không thể diệt trừ cô, người bạn trai từng cho rằng có thể dựa vào lại vì lợi ích mà vứt bỏ cô, không biết là cô có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu cô độc?
Cô như vậy thật sự rất giống bản thân trước kia. Tuy rằng hoàn cảnh khác nhau nhưng bọn họ cùng sinh ra trong một gia đình không bình thường, cho nên không thể tranh cãi những chuyện này như đối với những người bình thường.
Vân Sở, thật ra cô gái này rất kiên cường. Cô không ngang ngược tùy hứng như trong lời đồn, cũng không vô dụng giống như trong lời đồn, cô, rất kiên cường, rất dũng cảm. Điểm này khiến anh thưởng thức nhưng cũng khiến anh đau lòng.............
HẾT CHƯƠNG 19
← Ch. 018 | Ch. 020 → |