← Ch.04 | Ch.06 → |
Editor: Puck
Ngay lúc Ôn Uyển đang giãy giụa, truyền đến một tiếng quát: "Thằng nhóc này, mấy đứa đang làm cái gì?"
Nhóm người trẻ tuổi nghe thấy âm thanh gào lên này, cùng nhau quay đầu, chỉ thấy hai người đàn ông mặc quần áo thoải mái đang đi qua bên này, người trẻ tuổi cầm đầu kéo Ôn Uyển, hơi híp mắt lại, quát: "Ở đây không có chuyện gì của chúng mày, không muốn chết, nhanh tránh ra."
Rất hiển nhiên, cậu ta cậy vào mình nhiều người, không coi hai người đàn ông này trong mắt.
Đường Dật quay đầu nhìn Giản Dung một cái, lập tức nở nụ cười: "Tiểu Dung, nghe cháu trai này nói gì chưa?" Đường Dật giống như nghe được chuyện cười, đám nhóc này không có mắt nhìn người, quá vô pháp vô thiên * rồi.
(*) vô pháp vô thiên: coi trời bằng vung, ngang ngược nhất đời (kẻ làm càn không kiêng nể gì)
"Phí lời làm gì, huấn luyện nó!" Trời sinh tinh thần trọng nghĩa, cộng thêm nghề nghiệp đặc biệt, Giản Dung không ưa nhất là những chuyện như thế này, Giản Dung thích nhất một câu nói trong bộ đội, không phục tôi liền huấn luyện!
Đường Dật hất cằm lên với Giản Dung, chỉ thấy Giản Dung tiện tay ném áo khoác trong tay xuống đất, bước nhanh mấy bước, đi tới tiếp cận cậu nhóc đang giữ chặt Ôn Uyển.
Thuận tay kéo cậu nhóc kia, vừa kéo mạnh vừa ném qua vai, người trẻ tuổi cầm đầu này ngã ầm trên mắt đất, Ôn Uyển lập tức né qua một bên, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Người trẻ tuổi nằm trên mặt đất, rên một tiếng, bị ném không nhẹ, cậu ta không ngờ hai người này luyện võ, che cánh tay, hô to với những người khác: "Các anh em, đánh cho tôi, đánh cho đến chết, xảy ra chuyện, tôi chịu trách nhiệm."
Cậu ta lăn lộn ở đây đã lâu như vậy, hôm nay là lần đầu tiên mất mặt như thế, có thể không tức điên sao?
Tiếng nói vừa dứt, vốn mấy người trẻ tuổi đang đứng quanh chỗ khác, lập tức vây Giản Dung lại, Đường Dật thấy vậy, cũng xông vào theo.
Trong lúc nhất thời, hai bên đánh nhau, nhóm người này vốn không biết gì, hai người phía trước một là bộ đội dã chiến vô địch tán thủ *, một người là nhân vật hung ác của đoàn 731.
(*) Tán thủ: là môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ năng võ thuật Trung Hoa (còn gọi là Kungfu). Bản thân môn tán thủ được phân chia thành 3 loại: tán thủ thể thao, tán thủ dân sự, tán thủ quân sự. Tại Việt Nam hiện đang lưu hành 2 dòng là tán thủ dân sự và tán thủ thể thao. (Nguồn: Wikipedia)
Trong lúc này, hai bên đã đỏ mắt, nhóm người trẻ tuổi ỷ vào đông người, cũng không chịu thua, một người trực tiếp nhặt lấy vũ khí, đập về phía Giản Dung.
Ôn Uyển ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy giống như đang đóng phim, nhưng mỗi hình ảnh lại chân thật như vậy, rốt cuộc đám người này không đánh lại Giản Dung và Đường Dật, trong chốc lát, liền chạy trối chết.
Giản Dung nhìn đám người trẻ tuổi đang chạy trốn, mặt đen bình tĩnh: "Đã tiện nghi cho bọn chúng rồi." Lần sau mà thấy được, phải đưa toàn bộ bọn chúng về đồn cảnh sát.
Đường Dật vỗ vỗ bả vai Giản Dung, vẫn bộ mặt đào hoa như trước nở nụ cười: "Được rồi, coi như bọn chúng chạy nhanh." Đám người này chính là như vậy, để cho nhân tài Từ Sính qua đây nằm vùng, bắt lấy đám người tác oai tác quái này là được.
--- ------Puck---- -----
Giản Dung thu hồi ánh mắt, nhặt áo dưới đất lên, đi tới bên cạnh cô bé đang ngồi, mượn ánh đèn vừa nhìn, trừng mắt, không thể tin lạnh nhạt hỏi: "Ôn Uyển, tại sao lại là em?"
Ngõ nhỏ ánh đèn mờ mịt, vừa rồi ra sức đánh mấy đứa bé hỗn hào, ngược lại không nhìn rõ cô bé này là Ôn Uyển.
Ôn Uyển cúi đầu, nắm lấy gấu váy đã bị xé hư, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Giản Dung, chưa nói đến trong lòng rụt rè hơn, Đường Dật nghe tên Ôn Uyển, cũng đi qua bên này, nhìn thấy Ôn Uyển, rất kinh hãi.
"Cô nhóc này sao bây giờ còn chưa trở về? Nếu không phải tụi anh gặp phải, có thể đã xảy ra chuyện." Đường Dật khẽ nhíu mày hỏi Ôn Uyển, là em họ của tiểu Thành, chung một đại viện, khó tránh khỏi nhận biết.
Ôn Uyển cúi đầu, chân như vẫn còn nhũn ra, mắt bắt đầu đỏ lên, vẫn không nói chuyện, Giản Dung nhìn Ôn Uyển như vậy, mặt đen trầm lại: "Có biết không, cô gái tốt phải trở về nhà trước khi trời tối, nhỡ xảy ra chuyện, anh xem em làm sao bây giờ?"
Trong lòng cũng nghĩ lại mà sợ, may mà hôm nay Đường Dật tới tìm anh, nói không ngủ được, muốn ra ngoài uống một chén, bằng không, có thể Ôn Uyển đã xảy ra chuyện.
"Thôi, cậu cũng đừng trách em nó nữa, gặp phải chuyện như vậy, ai mà ngờ được, dọa sợ không nhẹ, hay là trước cứ đưa về nhà đã."
Đường Dật đưa tay kéo Giản Dung, lúc này sắc mặt Giản Dung mới hòa hoãn một chút, nhìn Ôn Uyển, thật sự mở miệng nói với Đường Dật: "Cậu đi tìm bọn tiểu Hoa trước đi, tớ đưa nha đầu này về nhà."
"Vậy được rồi, tớ đi trước, chờ cậu ở phố Tứ Phong." Đường Dật cũng không nhiều lời, xoay người rời đi trước.
Đường Dật vừa đi, Giản Dung thuận tay khoác áo khoác trong tay cho Ôn Uyển, ngồi xồm trước mặt Ôn Uyển, trầm giọng nói: "Lên đi, cõng em về nhà." Âm thanh ra lệnh trước sau như một, thật giống như đang nói chuyện với lính của anh vậy, trong lòng cũng tức giận.
Ôn Uyển nằm trên người Giản Dung, Giản Dung đứng dậy, cõng Ôn Uyển, đi tới đại viện, dọc theo đường đi, hai người cũng không nói chuyện, Ôn Uyển nằm trên lưng của Giản Dung.
Lúc này có cảm giác giống như người rơi xuống nước bắt được cây cỏ cứu mạng, bắt được liền không định buông tay, giờ phút này cảm giác của Ôn Uyển chính là như thế, ổn định, an toàn.
Giản Dung cõng Ôn Uyển đi rất nhanh, trong bộ đội, với sức nặng bốn mươi lăm ký, cũng có thể làm trang bị vượt dã, đối với Giản Dung mà nói, không phải là việc khó khăn gì.
Trở về đại viện, đến cửa nhà Ôn Uyển, Giản Dung để Ôn Uyển xuống, ánh mắt trong veo nhìn Ôn Uyển, nghiêm túc nói: "Chuyện tối nay đừng nói cho ba em biết, với tính khí của ông ấy, khẳng định..."
Tính tình ba Ôn Uyển, cực kỳ cưng chiều con gái, nhưng cũng quản lý rập khuôn, không tốt, liền giam giữ cấm đoán nha đầu này.
Nhà Giản Dung ở phía sau nhà Ôn Uyển, mặc dù hai người kém nhau bảy tám tuổi, không chơi chung một nhóm, nhưng khi còn bé cũng thường gặp, đối với chuyện nhà Ôn Uyển, anh cũng biết một chút, ở trong mắt Giản Dung, đây chính là em gái.
Giản Dung vừa định đi, Ôn Uyển kéo Giản Dung lại, Giản Dung kêu một tiếng, Ôn Uyển lập tức buông tay, hoảng sợ hô: "Anh, anh bị thương." Cô không ngờ Giản Dung sẽ bị thương, vừa rồi cũng không chú ý đến điều này.
Nhìn vết thương trên cánh tay đã rách miệng, trên mặt Giản Dung ngược lại không có biểu tình quá lớn: "Không có gì đáng ngại, trở về băng bó một chút là được, em sớm trở về nhà đi."
Nói xong, không một chút lưu luyến, Giản Dung xoay người bước nhanh rời đi, Ôn Uyển nhìn theo bóng lưng Giản Dung, từ nhỏ đã ngưỡng mộ người đàn ông này, hôm nay lại thấy một mặt xuất sắc của Giản Dung như vậy, cho dù là ai cũng động lòng, đây là anh hùng của cô.
Thu hồi cảm xúc, Ôn Uyển xoay người trở về nhà, vào cửa đã thấy ba đang ngồi trong nhà đợi cô, vừa thấy Ôn Uyển trở lại, giọng sư trưởng Ôn không tốt lắm: "Sao giờ mới trở về? Thúc giục mấy lần?"
Đứa trẻ đại viện đều ngang bướng, mặc kệ liền ngất trời, cho nên ba Ôn Uyển yêu cầu cô rất nghiêm khắc.
Ôn Uyển cúi đầu, không nói gì, cô biết ba vì muốn tốt cho mình, ba Ôn nhìn đồ rằn ri Ôn Uyển mặc, mở miệng lần nữa: "Vừa rồi người đưa con về là Giản Dung hả?" Không phải chơi cùng lũ trẻ ngang bướng là tốt rồi.
"Vâng, là Giản đại ca." Ôn Uyển khéo léo đáp một tiếng, cười ngọt ngào.
Ba Ôn gật đầu một cái, giống như đang lẩm bẩm: "Ôi, đứa bé kia cũng đã lớn thành chàng trai trưởng thành rồi, mới có mấy năm." Giọng nói kia giống như đang cảm thán năm tháng không tha bất kỳ ai.
Ôn Uyển nghe khẩu khí của ba, dò hỏi: "Ba, ba cảm thấy anh Giản Dung, anh ấy như thế nào?"
"Tốt vô cùng, nghe cha cậu ta nói ở bộ đội rất có tiền đồ, tăng thể diện cho ông ấy." Ba Ôn thuận miệng tiếp lời, ngược lại hỏi: "Sao vậy, sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Không có gì, tùy tiện hỏi một chút, con đi tắm rửa rồi ngủ." Nói xong, Ôn Uyển chạy lên tầng trên.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |