Ngoài ý muốn bắt gặp
← Ch.078 | Ch.080 → |
"Mấy ngày nàyđi, quyết định sớm cũng an tâm, tránh cho chậm trễ việc gieo trồng, đúng rồi, có một chuyện mà hôm qua quên hỏi em."
"Chuyện gì?"
"Ngày hôm qua em có hỏi tên của người tốt bụng ra tay cứu em không, có ân với chúng ta phải nên cám ơn người ta." Bất luận là đời trước hay đời này, Trưởng Tôn Ngưng đều là người tri ân đồ báo, chỉ do lúc trước không có cơ hội mà thôi.
"Em có hỏi.... . , nhưng anh ấy rất gấp, nói phải vội vàng đi phỏng vấn, Liễu Diệp nói một hồi mới chịu để lại danh thiếp."
"Danh thiếp đâu?"
"Hình như Liễu Diệp cất trong túi rồi."
"Vậy em nói Liễu Diệp lập tức liên lạc với người kia, nói chúng ta muốn mời anh ấy ăn cơm, dù như thế nào cô ấy cũng phải giải quyết chuyện này." Trưởng Tôn Ngưng không thích nhất là thiếu ân tình của người ta, nếu đã nợ thì phải mau chóng trả cho xong.
"Tại sao?" Muốn mời thì cũng là cậu mời mới tương đối có thành ý.
"Cứ theo chị nói sẽ không sai, nhanh đi."
"Dạ."
Trưởng Tôn Ngưng suy đoán, người nọ làm chuyện tốt không muốn để lại tên, khẳng định là không thèm để ý đến sự cảm tạ của bọn họ, tất nhiên sẽ tìm mọi cách từ chối, Trưởng Tôn Mặc quá non nớt, khẳng định là không biết ăn nói, còn Liễu Diệp lại chuyên trị mấy ca khó dây dưa loại này, nhất định có thể thành công, chính là trói cũng sẽ mời được người.
Sau khi Trưởng Tôn Mặc nói chuyện với Liễu Diệp xong, chỉ chốc lát sau, cô trả lời là đã giải quyết, thật sự nghĩ không ra cô dùng phương pháp gì mà tốc độ nhanh như vậy, vượt qua hỏa tiễn luôn rồi.
Chuyện quyết định xong, thu xếp xong, Trưởng Tôn Ngưng cùng Hoa Tử Ngang đi ra ngoài mua sắm, khu biệt thự cách trung tâm thương mại không xa, lại có đủ thời gian, hai người không lái xe, tay nắm tay tản bộ dạo mát.
"Ông xã, anh không có lời gì muốn nói à?" Ở trước mặt Trưởng Tôn Mặc thì cô không gọi thân mật như vậy, nghe vào trong tai của Hoa Tử Ngang, giống như đã lâu rất lâu, thật hưởng thụ.
"Ừ, chân Tiểu Mặc sao vậy?" Anh đã xem qua, chân của Trưởng Tôn Mặc không khác người bình thường, rõ ràng là bị gãy khi còn bé, theo thời gian càng ngày càng tệ hơn, đến hiện tại đã không còn phản ứng!
"Rất kỳ quái có đúng hay không, em cũng nghĩ không ra, vì sao một đôi chân nhìn qua thật tốt lại không có cảm giác, trước kia trong nhà quá khó khăn, không có biện pháp dẫn em ấy đi bệnh viện lớn để kiểm tra, hiện tại thì khác, chờ qua thời gian này, em dự định tìm bác sĩ giỏi khám thật kỹ cho em ấy." Thất vọng lâu như vậy, Trưởng Tôn Ngưng không muốn lanh chanh láu táu khiến cho cậu hi vọng, ngộ nhỡ kết quả như công dã tràng thì làm thế nào? Cho nên vẫn giữ trong lòng không tiết lộ ra, đây là lần đầu tiên nhắc đến cùng Hoa Tử Ngang.
"Cô của anh là chuyên gia khoa chỉnh hình." Người bình thường khám bệnh cần hẹn trước nửa năm, nhưng nếu là Trưởng Tôn Mặc, anh có thể thu xếp ngay lập tức.
"Em muốn đi Đông y thử trước." Trong lòng Trưởng Tôn Ngưng thật sự tính toán như vậy, không chút suy nghĩ đã bật thốt lên, nói xong mới nhìn thấy vẻ mặt thất bại của người nào đó, người đàn ông này thật sự là không có thương tổn đến não bộ sao? Sao vẻ mặt lại trở nên trầm trọng như vậy, hay bản tính của anh là thế, chẳng qua sau khi vào quân ngũ thì tính tình có chút đặc biệt phóng đại?
Bị chê rồi, nhưng không sao, Đông y thì anh cũng biết: "Thầy của anh trai anh, bác sĩ Bạch Thuật được không?"
Đông y nhà họ Bạch trong giới y học không ai không biết, không nào người không rõ, hành y đã mấy đời, Ông cụ Bạch Thuật lại càng được tôn xưng là 'Thái Đẩu Đông y học của Trung Hoa', từng trị liệu cho lãnh đạo nhiều quốc gia. Nếu nói về Đông y, ở Trung Hoa, Bạch Thuật tự xưng thứ hai, tuyệt đối không người nào dám xưng là đệ nhất.
Trước kia đã từng biết qua tên tuổi của ông cụ Bạch, nghe Hoa Tử Ngang nói cô kích động đến mức nhào tới hôn mạnh một cái lên mặt anh, không thèm để ý người qua đường 'Giáp Ât Bính Đinh' gì đó, không ngờ Bạch Thuật lại là thầy của Hoa Tử Nghiêu, tin rằng có Hoa Tử Ngang giật dây từ bên trong, xin anh ấy nhìn qua chân của em trai là quá tốt.
Hoa Tử Ngang thuận thế ôm vòng eo thon nhỏ của cô, không để cho cô thoát ra: "Nếu anh xin ông cụ Bạch trị chân cho Tiểu Mặc, có phải em sẽ lấy thân báo đáp làm tạ lễ không, hả? Em là người không thích nợ nhân tình mà." Đầu lưỡi của Hoa Tử Ngang vô tình hay cố ý lướt qua khóe miệng tô son nước của cô, tà khí cười cười.
"Không được." Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, trên mặt hơi nóng, nợ nhân tình, nhưng giữa bọn họ vẫn còn tồn tại từ 'nợ' sao, hiển nhiên là không, đẩy hoa Tử Ngang một cái nhưng anh vẫn không nhúc nhích, dứt khoát bỏ qua, anh muốn ôm cô đi mua sắm thì cô cũng không có ý kiến.
"Không có lương tâm." Hoa Tử Ngang cưng chìu siết chặt lỗ mũi cô, tiếp theo lại giội xuống một gáo nước nước lạnh: "Hiện giờ ông cụ Bạch không ở trong nước, hai năm trước, một nhà ba người con trai của ông ấy bị tai nạn giao thông, người lớn đều qua đời, đứa bé được cha mẹ che chở chỉ chịu chút vết thương nhẹ, nhưng từ đó về sau mắc phải tự bế chứng, ông cụ Bạch đã dẫn con bé ra nước ngoài trị bệnh, đến nay cũng chưa về, anh sẽ tận lực mau chóng liên lạc với ông ấy."
Nghe xong chuyện nhà của ông cụ Bạch, Trưởng Tôn Ngưng an tĩnh lại, ở trong ngực Hoa Tử Ngang gật đầu, việc đời khó đoán, không ai có thể dự liệu, cô không cảm thán, bởi sinh và tử, đối với cô mà nói cũng chỉ là hai loại trạng thái vật lý mà thôi.
"Tử Ngang!?"
Một giọng nữ mang theo sự không xác định hòa lẫn vui mừng kinh ngạc vang lên từ phía sau, thân thể Trưởng Tôn Ngưng không khỏi ngẩn ra, vội vàng rời khỏi ngực Hoa Tử Ngang, giơ tay gẩy gẩy trán thoáng che giấu sự lúng túng, cô len lén nhìn qua kẽ ngón tay, ôi mẹ nó, quý bà ăn mặc quý khí lại thời thượng trước mắt không phải là bà nội trong miệng Hoa San San sao, không phải là mẹ của Hoa Tử Ngang thì là ai?
Sẽ không trùng hợp thế chứ? Thành phố X nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, thật tình muốn tìm ai đó cũng đâu có dễ, ai có thể nghĩ đến đi mua sắm lại có thể đụng phải mẹ chồng tương lai, hơn nữa còn vừa vặn bị bắt ở tình huống này, Hoa Tử Ngang nói người nhà của anh cũng ở trong trụ sở quân đội, hai phương hướng hoàn toàn khác nhau, nên nói cô xui xẻo hay nói cô 'đi đêm có ngày gặp ma' đây, có điều là có gì đáng sợ đâu? Ngày hôm qua còn phiền não vấn đề đối mặt với người nhà họ Hoa, hôm nay đã gặp được, có cần nhanh như vậy hay không! Thiệt là, 囧 làm sao đây, 囧 chết rồi, đều tại Hoa Tử Ngang.
Không có gương, Trưởng Tôn Ngưng nghĩ, khẳng định là lúc này mặt mình so với tấm vải đỏ còn đỏ hơn, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, trong lòng thấp thỏm không dứt, làm thế nào đây? Nên làm cái gì đây?
"Tiểu tử thúi, trở lại cũng không về nhà, không phải con nói là có nhiệm vụ trọng yếu sao?" Văn Thiến hướng về phía Hoa Tử Ngang với dáng vẻ 'hưng sư vấn tội', nhưng không khó nghe ra trong giọng nói có sự từ ái cùng mong đợi.
Được không! Hoa Tử Ngang sững sờ, lần này trở về anh không có tiết lộ với trong nhà một chút tin tức gì về chuyện tình cảm của mình, hai đứa con trai đều là quân nhân, cơ hồ quanh năm sống ở quân đội, con lớn nhất ly dị, tâm lặng như nước, con trai nhỏ đến nay cũng không chịu cưới vợ, xem ra bà cũng là một người mẹ lao tâm.
"Đúng là có nhiệm vụ lớn." Nói xong, hoa Tử Ngang lại kéo Trưởng Tôn Ngưng vào trong ngực: "Nhiệm vụ này được không? Trận địa công không xong con nào có mặt mũi mà về nhà." Anh một bộ nghiêm trang phớt tỉnh nói.
Nghe Hoa Tử Ngang nói, Văn Thiến mới chuyển chú ý lực qua bên cạnh, Trưởng Tôn Ngưng hơn 囧 rồi, uổng công vừa rồi còn khẩn trương, căn bản là người ta không có nhìn mình, bản lãnh đả kích người chết không đền mạng của Hoa Tử Ngang là di truyền từ người này sao?
"Ngoan, ngẩng đầu lên, con dâu xấu xí cũng phải gặp mẹ chồng, huống chi em đâu có xấu, đừng sợ." Hoa Tử Ngang nửa cười giỡn nửa thật nói, dù có tránh cũng khẳng định là không tránh khỏi.
Thật sự là trong lòng chưa có chuẩn bị tốt, nhưng Trưởng Tôn Ngưng cũng không phải là người trốn tránh thực tế, từ từ ngẩng đầu lên: "Chào bác gái!" Giọng nói thanh thanh rõ ràng, ngọt ngào như nước suối chảy vào đáy lòng của người ta.
Văn Thiến là 'lão nhân tinh' đã sống nửa đời, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị mê hoặc, đến khi nhìn rõ khuôn mặt của Trưởng Tôn Ngưng thì không khỏi cả kinh: "Là cháu?" Cả ngày tiểu nha đầu trong nhà cứ treo ở khóe miệng 'chị Điềm Tâm', bà có muốn quên cũng khó, trừ Văn Thiến và Hoa San San ra, 'chị Điềm Tâm' là ai mặt mũi ra sao không có người nào trong nhà họ Hoa biết, nhưng tên tuổi của 'chị Điềm Tâm' thì bọn họ cũng đã sớm như sấm bên tai.
"Hai người quen nhau?" Lúc này, đổi lại là Hoa Tử Ngang giật mình, theo lý giải của anh, Trưởng Tôn Ngưng hẳn là không hi vọng sớm như vậy đã gặp người nhà của mình mới đúng! Mình có bỏ lỡ cái gì không?
"Xem là thế đi." Trưởng Tôn Ngưng cười cười, hiển nhiên là có chút thận trọng. Mặc dù cô đang tự nói với mình, không có gì phải sợ, coi như nhiệm vụ mục tiêu là được, nhưng không biết là do sống lại quá lâu nên tâm trạng thay đổi hay là thế nào, càng nghĩ vậy lại càng nhớ bà là mẹ chồng tương lai, gặp quỷ.
"Ừ, gặp qua một lần." Cũng không có chanh chua cay nghiệt hay lên giọng bắt bẻ chán ghét như trong tưởng tượng, Văn Thiến chỉ lẳng lặng quan sát Trưởng Tôn Ngưng, so lần gặp đầu tiên, ánh mắt bà tìm tòi nghiên cứu sâu hơn chút: "Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi."
Điều này là hiển nhiên, đúng là có chuyện cần phải nói! Cũng không biết là tốt hay xấu đây?
Hết chương 61
← Ch. 078 | Ch. 080 → |