Truyện:Quân Sư Phu Nhân - Chương 120

Quân Sư Phu Nhân
Trọn bộ 129 chương
Chương 120
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thủy quân Túc gia rất yếu, quân đội thường trú chỉ còn không đến ba ngìn, cho dù Túc Lăng mang đến năm vạn người, dù sao cũng không quen thuộc tác chiến trên biển càng đừng nói khống chế chiến thuyền. Như Kiều Lân Phong nói, những tướng sĩ này chỉ có thể đóng bên bờ, chờ hải tặc lên bờ rồi mới bắt bọn họ được, bọn họ không hơn bờ Túc gia quân không có biện pháp nào!

Cố Vân nhu nhu đầu bị gió biển thổi có chút trướng đau."HLV." Thanh âm của Lãnh Tiêu ở sau lưng vang lên, Cố Vân nhìn lại chỉ thấy trong tay hắn ôm áo choàng dầy màu xanh đen. Đem áo choàng phủ lên trên vai Cố Vân, Lãnh Tiêu lui về phía sau từng bước nói: "Tướng quân sai ta phủ thêm cho ngài."

Trên người bỗng nhiên ấm áp, trong tiềm thức Cố Vân đi tìm bóng dáng cao lớn kia. Đầu thuyền, hắn đón gió mà đứng nghe Kiều Lân Phong nói chuyện, thần sắc ngưng trọng, mày kiếm hơi nhíu, ưng mâu trầm lãnh nhìn phương xa.

Nàng dự đoán được Túc Lăng định cũng đã nghĩ tới. Lần hải chiến này phần thắng thật sự không cao nhưng là một lãnh tụ tinh thần hắn cũng không thể biểu hiện ra một tia kinh hoàng hoặc nhụt chí. Cố Vân có chút lo lắng, lưng Túc Lăng đeo áp lực quá lớn, kéo sát áo choàng, đi đến chỗ Túc Lăng yên lặng đứng ở phía sau hắn, không đánh nhiễu bọn họ.

Kiều Lân Phong chỉ vào xa xa nói: "Tướng quân, phía trước chính là đá ngầm, đá ngầm lộ ở mặt biển đều là bộ phân cực nhỏ, còn lại rất nhiều giấu ở đáy biển, con thuyền không quen tiến vào thực dễ dàng va phải đá ngầm."

Sóng biển không tính lớn, nơi Kiều Lân Phong chỉ trừ bỏ toát ra mặt biển mấy chỗ hoặc to hoặc bé đá ngầm cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhìn qua thật sự không thấy hung hiểm. Hàn Thúc cao giọng hỏi: "Có thể để thuyền nhỏ đi vào hay không, lấy đá ngầm lộ ra ở mặt biển làm chuẩn, phái người xuống nước vẽ bản đồ địa hình đá ngầm?"

Hắn nghĩ là dễ như vẽ bản đồ địa hình đồi núi sao? Cố Vân lắc đầu cười nói: "Khả năng rất thấp, cho dù là kỹ năng bơi tốt, cường tráng như ngưu tướng sĩ một hơi đi xuống, dài nhất non nửa khắc nhất định phải lên, xuống khoảng ba trượng ở dưới ánh sáng đã rất yếu. Bọn họ đi xuống sau ngay cả phương hướng cũng chưa định rõ đã phải trồi lên. Quan trọng nhất là thủy triều cùng khi thuỷ triều xuống đá ngầm lộ ra là không giống nhau, đến lúc đó ngươi ngay cả nguyên lai điểm chuẩn đều không tìm ra."

Kiều Lân Phong hồi đầu, phát hiện kia nữ tử không biết khi nào đứng phía sau bọn họ, âm thầm kinh ngạc, nữ tử này bất quá chỉ khoảng mười sáu tuổi không thể tưởng được cũng có chút kiến thức.

Nghe xong Cố Vân nói, Hàn Thúc không cam lòng cả giận nói: "Chẳng lẽ mặc cho bọn họ trốn ở bên trong?"

Cố Vân lắc đầu, thấp giọng thở dài: "Dựa theo phong cách hành sự kiêu ngạo của hải tặc không có khả năng trốn không ra, chính là không biết quy luật hành động của bọn họ, chúng ta bị động."

Cố Vân đang nói, tướng sĩ đứng ở trên cao phụ trách nhìn xa bỗng nhiên kinh hoảng lớn tiếng kêu lên: "Kiều tướng quân, chỗ đá ngầm hiện ra ba chiến thuyền hải tặc!"

"Thuyền hải tặc!" Kiều Lân Phong cứng đờ, vội vàng lấy vọng kính ở bên hông nhìn, ba chiến thuyền đầu thuyền từ sau một khối đá ngầm thật lớn nhanh chóng đi ra, bởi vì thuận gió tốc độ của bọn họ rất nhanh, đầu thuyền cao cao tung bay cờ trăng rằm làm cho Kiều Lân Phong ra mồ hôi lạnh, quả nhiên là hải tặc!

Buông kính, Kiều Lân Phong quát: "Truyền lệnh xuống, lập tức đi về!"

Nói xong Kiều Lân Phong lại lớn tiếng kêu lên: "Đi về, mau!"

Tới lui tuần tra cũng động, vọt tới khoang đáy cửa, gầm nhẹ nói: "Quay phải đi về! Mau!"

Cố Vân nhíu mày, chủ soái đóng ở Đông hải nhiều năm thấy thuyền hải tặc cũng không đến mức hoảng thành như vậy chứ. Cố Vân nhìn người bên cạnh trầm ổn quan sát hải tặc, hắn cũng không như Kiều Lân Phong bối rối chỉ huy, chính là lẳng lặng nhìn thuyền hải tặc càng lúc càng gần, Cố Vân có chút muốn không hiểu ý của hắn.

Bộ dáng Kiều Lân Phong thất kinh, luống cuống tay chân làm cho Hàn Thúc nhìn thực tức giận chỉ vào hắn mắng to: "Ngươi sợ như vậy làm gì! Bọn họ có ba chiến thuyền, chúng ta cũng có ba chiến thuyền, chưa chiến đã trốn, sợ chết như vậy ngươi làm chủ tướng làm gì!"

Đối mặt Hàn Thúc quở trách sắc mặt Kiều Lân Phong cũng trở nên rất khó xem, khẩu khí rất nặng trả lời: "Hải tặc cũng có trận thế vây công, hiện tại thấy là ba chiến thuyền nhưng sẽ không biết nói từ phương hướng nào sẽ toát ra mấy chiến thuyền thuyền hải tặc nữa. Một khi bị bọn họ vây quanh, muốn thoát thân liền rất khó khăn. Mạt tướng sinh tử đều không sao cả, nhưng là Túc tướng quân có cái gì sơ xuất ngài lo được sao!" Túc Vũ là như thế này khư khư cố chấp muốn quyết đấu với hải tặc, kết quả đến bây giờ sống chết còn không rõ, Túc Lăng nếu là đã ở trên biển xảy ra chuyện, hắn muôn lần chết cũng không đủ!

Hàn Thúc vẫn nhìn chằm chằm Kiều Lân Phong nhưng là liên lụy đến an nguy của Túc Lăng, hắn cũng không thể nói cái gì, hừ lạnh một tiếng quay người đi.

Kiều Lân Phong cũng không tiếp tục quan tâm hắn, tiếp tục kêu lên: "Toàn tốc về!" Thuyền đã muốn quay đầu thành công, thủy chung không nói gì Túc Lăng bỗng nhiên buông kính nhìn xa, lạnh giọng nói "Không còn kịp rồi."

Ở tiền phương, hai chiến thuyền đồng dạng mang cờ loan đao ngăn chặn đường đi của bọn họ.

Cùng trên biển, một bóng dáng màu lam nhàn nhã dựa ở rào chắn của thuyền, chán đến chết nhìn xa xa lại không thể buông tha hai đội nhân mã, Ngôn Ca khẽ cười nói: "Chậc chậc, Túc gia quân cùng hải tặc lại đánh lên."

Tùy ý nhìn thoáng qua, ngay sau đó Ngôn Ca dị thường đứng thẳng cười to nói: "Túc Lăng! Hắn thế nhưng cũng đến đây, lúc này chơi thật vui."

Nghe được tiếng cười của hắn, mấy người trong khoang thuyền cũng ra. Vô Cực như trước là một thân áo xám, vẻ mặt hờ hững. Bên cạnh Vô Cực là một nữ tử tuyệt sắc, áo choàng thuần hắc ở trên người nàng không làm cho nàng có vẻ bình thường ngược lại càng phát ra lãnh diễm, con rắn nhỏ xoay ở trên cổ tay nàng nhô đầu ra lại bị gió biển gào thét thổi lại nhanh rụt trở về.

Bán dựa vào khoang thuyền nam tử quần áo hồng y, ở trên biển phá lệ chói mắt. Mộ Dịch phượng mâu lãnh thị chiến cuộc cách đó không xa, bộ dáng âm lãnh kia làm cho người ta run sợ.

Trên mặt Vô Cực lạnh lùng không có bất cứ biểu tình nào, trong thanh âm cũng khó dấu hứng thú, "Vị mãnh hổ này phỏng chừng đấu không lại giao long trên biển." Ba chiến thuyền đã bị hải tặc vây, muốn bỏ chạy chỉ sợ là khó khăn.

Oanh! Một tiếng nổ, hải tặc oanh ở đuôi thuyền bên phải, nhất thời dấy lên chói mắt minh hỏa.

Chỉ chốc lát sau, Túc gia chiến thuyền cũng nổ pháo đánh trả, nhất thời tiếng pháo ù ù.

*****

"Đánh rồi!" Ngôn Ca vui sướng khi người gặp họa cười nói, "Chiến thần của Túc gia sẽ không cứ như vậy chết ở trên biển đi!" Lần trước Túc Lăng cùng nữ nhân xấu xíkia hủy hai trường tiên của hắn, bút trướng này hắn còn chưa hảo hảo tính đâu!

Quả nhiên là Túc Lăng, còn có nàng cũng đến đây, Mục Thương buông kính viễn vọng, sau một lúc lâu, thanh âm khàn khàn ám trầm nói: "Toàn tốc đi hướng trái."

Vô Cực sửng sốt vội la lên: "Thủ lĩnh! Người muốn bên nào?" Hải tặc cùng bọn họ không oán không cừu, Túc gia quân bọn họ tránh không kịp, sao lại nhảy vào vũng nước đục này chứ?

Mục Thương đứng ở mũi thuyền, trên mặt lạnh lùng nhìn không ra ý nghĩ của nàng nhưng đôi mắt sáng ngời cũng là thật sâu dừng ở chiến thuyền Túc gia.

Tộc nhân giương buồm, thuyền lớn hướng tới chiến trường. Ngôn Ca thật sự không hiểu ý đồ của thủ lĩnh, vội la lên: "Thủ lĩnh, Túc gia quân hại chũng ta đủ thảm, vì sao lại giúp bọn họ?" Ngôn Ca nói xong còn hung hăng trừng Mộ Dịch chạy tới bên người Mục Thương, đều là do tên yêu nghiệt này, từ hắn dính thượng bọn họ sau, thủ lĩnh liền trở nên rất kỳ dị.

Vô Cực dùng sức vỗ bả vai Ngôn Ca, thấp giọng nói: "Thủ lĩnh làm như vậy tự nhiên có ý của người. Nhanh bảo tộc nhân chuẩn bị đá lấy lửa!" Muốn đi cứu người một hồi ác chiến là không thiếu được, bọn họ không có đại pháo, hy vọng đá lấy lửa trên thuyền cũng đủ ứng phó hải tặc.

Cứ việc trong lòng có một trăm lần không muốn nhưng là mệnh lệnh của thủ lĩnh ai cũng không thể cãi lời. Ngôn Ca một bên hướng trong khoang thuyền đi một bên than thở nói: "Hoàng kim thật vất vả xong, hiện tại tội gì chui đầu vô lưới! Nói sau hỏa lực của hải tặc mạnh như vậy, đừng cứu không được lại đem chính mình cũng xả vào!"

Ngôn Ca oán giận Mục Thương nghe được rất rõ ràng, nàng nhìn chăm chú mắt vẫn kiên định như trước, chính là tay không tự giác xoa con rắn nhỏ ở cổ tay. Đây là hành động nàng đang tự hỏi hoặc là phiền táo bất an mới có. Mộ Dịch chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, thần sắc âm lãnh trên mặt đã tán đi trầm giọng nói: "Hải tặc giỏi về vây công, muốn cứu Túc gia quân tốt nhất là từ phía sau, như vậy ngươi không bị nguy hiểm khi hai mặt thụ địch lại có thể quấy rầy thế công của hải tặc vì Túc gia quân tranh thủ cơ hội phá vây."

Nam nhân y phục đỏ tóc đen, cho dù là tùy ý đứng ở đầu thuyền cũng đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, làm cho người ta muốn bỏ qua cũng không thể. Trong lồng ngực không hiểu dâng lên tức giận, Mục Thương lạnh giọng nói: "Ta không cần ngươi tới dạy ta làm như thế nào!"

Mày kiếm vi chọn, Mộ Dịch cười nói: "Hảo, thủ lĩnh đại nhân, ta đây bàng quan!"

Mục Thương ngoài miệng tuy rằng nói không cần Mộ Dịch nhiều chuyện, nhưng là hạ lệnh vẫn là dựa theo hắn nói đi làm. Mộ Dịch tà nghễ khuôn mặt vĩnh viễn lạnh lùng, bạc thần giơ lên một chút mềm nhẹ độ cong, nữ nhân này không được tự nhiên lại quật cường thật sự là đáng yêu.

Mục Thương lạnh lùng quay người đi, không nhìn nam nhân ở đầu thuyền cười đến yêu dã mị hoặc. Nàng chán ghét loại nam nhân giống lưu manh này, thực chán ghét!

Đạn pháo ở chung quanh chiến thuyền nổ mạnh, nước biển rầm rầm tràn lên sàn tàu, thuyền loạng choạng kịch liệt, người trên thuyền ngay cả đứng đều thực khó khăn, Túc Lăng kêu to với Lãnh Tiêu: "Bảo vệ nàng!"

"Rõ!" Lãnh Tiêu tới bên người Cố Vân, cầm lấy dây thừng buộc vào rào chắn đưa cho nàng cầm lấy, Cố Vân mới miễn cưỡng đứng thẳng, trong lòng âm thầm tò mò, trên chiến thuyền Túc quân bắn một đạn pháo cần vài phút, vì sao thế công của hải tặc lại giống như không có dừng lại, pháo của bọn họ vì sao có thể nhanh như vậy?

Lúc này lại một quả đạn pháo đánh trúng đuôi thuyền, đuôi thuyền nháy mắt cháy đen, ngọn lửa dọc theo rào chắn hướng trung ương lan tràn, mùi thuốc súng cùng khói sau nổ mạnh tràn ngập toàn bộ thuyền.

Đuôi thuyền bị pháo oanh hỏng một khối lớn, hỏa lực của hải tặc cơ bản đều tập trung tại đây chiếc thuyền này. Kiều Lân Phong vội la lên: "Tín hiệu! Hạ lệnh chuyển hoán trận hình, xếp dọc thành hàng!"

"Không được!" Kiều Lân Phong lời còn chưa dứt, Túc Lăng kêu lên: "Ngang, phía tây phá vây!"

Một cái là trú tướng quân, một cái là toàn quân thống soái, người giữ cờ nhất thời không biết muốn nghe ai, Túc Lăng cả giận nói: "Đây là quân lệnh!"

Tướng sĩ đó sợ run, nhanh chóng dựa theo lời Túc Lăng hạ lệnh.

Kiều Lân Phong nhìn về phía Túc Lăng, khuyên nhủ: "Tướng quân, an nguy của ngài mới là quan trọng nhất!"

Túc Lăng chuyên chú nhìn thuyền hải tặc căn bản không để ý tới Kiều Lân Phong.

Cố Vân giữ chặt lại Kiều Lân Phong đang muốn đi khuyên bảo: "Kiều tướng quân, xếp dọc thành hàng thoạt nhìn là bảo hộ Túc Lăng kì thực bằng không. Ba chiến thuyền xếp hàng dọc, bốn mươi tám pháo đài, chỉ có mười sáu cái hướng địch nhân, hỏa lực như vậy sao có thể là đối thủ của hải tặc! Môi hở răng lạnh, đến lúc đó hai chiến thuyền đều bị đánh trầm, chỉ còn chiến thuyền này một mình chiến đấu đồng dạng không có đường sống."

Kiều Lân Phong nhìn thoáng qua thuyền hải tặc đang vây quanh bọn họ, lại nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mặt không hề sợ hãi, ngay cả nàng còn không sợ, lão tử cũng bất cứ giá nào! Kiều Lân Phong hướng tới pháo binh hét lớn một tiếng: "Phía tây phá vây, toàn lực ứng chiến! '

"Rõ!"

Hàn Thúc, Kiều Lân Phong đều đi hỗ trợ giương buồm, Cố Vân vẫn đứng ở nhìn phương thức đội thuyền hải tặc tiến lên, bọn họ không ngừng biến hóa trận hình. Cố Vân bừng tỉnh đại ngộ, lửa đạn của bọn họ không dừng cũng không phải thời gian nạp đạn mới nhanh hơn mà là bọn họ lần lượt thay đổi công kích, che dấu phối hợp tốt! Khó trách bọn hắn thói quen quần công! Cố Vân nhìn chằm chằm thuyền tiền phương lớn tiếng kêu lên: "Lãnh Tiêu, cho ta khối than cùng giấy."

"Rõ." Từ phát hiện than so với bút lông phương tiện sau, Lãnh Tiêu luôn mang theo trên người một bọc nhỏ than cùng giấy, cho tay vào trong ngực tìm kiếm trong chốc lát, Lãnh Tiêu đem than đưa cho Cố Vân, mở giấy ra lại phát hiện căn bản không có nơi nào có thể để giấy, Lãnh Tiêu tay để ở đầu gối, cúi người lớn tiếng nói: "Viết ở trên lưng ta."

"Được!" Cố Vân cũng không dong dài, đem giấy đặt ở trên lưng Lãnh Tiêu, ở đầu thuyền đang lắc lư không thôi gian nan vẽ quy luật của thuyền hải tặc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-129)