Truyện:Quân Sư Phu Nhân - Chương 115

Quân Sư Phu Nhân
Trọn bộ 129 chương
Chương 115
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thuyền chìm? Tim Cố Vân đập nhanh vội la lên: "Túc Vũ đâu?"

Sắc mặt Hàn Thúc càng ngưng trọng trầm giọng nói: "Mất tích."

Mất tích?

Giờ tý đã qua, thư phòng ở tướng quân phủ đèn đuốc sáng trưng, sắc mặt Túc Lăng trầm lãnh ngồi trước bàn, Túc Nhậm cùng Hàn Thúc ngồi hai bên, Cố Vân như trước là ngồi ở vị trí gần cửa nhất. Một nam tử hơn ba mươi tuổi cúi đầu đứng ở trước bàn.

"Vũ rốt cuộc mất tích như thế nào?" Ưng mâu lạnh lùng nhìn nam tử, thanh âm của Túc Lăng đông lạnh báo hiệu mưa gió sắp đến.

Nam tử ngẩng đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Túc Lăng, tim đập như sấm nhưng thanh âm coi như vững vàng, "Túc phó tướng đến Đông hải vừa lúc thấy hải tặc cướp bóc hàng hóa cùng con gái. Ngài giận dữ dẫn theo một vạn tinh binh tiến đến tiêu diệt hải tặc. Hải tặc liên tục bại lui trốn về biển. Thấy nơi hải tặc đi qua là một mảnh đống hỗn độn, xác chết khắp nơi, phó tướng tức giận dẫn binh rời bến truy kích, ai ngờ mới ra được mười dặm đã bị hải tặc phục kích ở đó bị tám chiếc thuyền vây. Hải tặc không biết từ nơi này có đại pháo, ba chiến thuyền không địch lại pháo, toàn bộ chìm nghỉm. Chúng tướng tới nơi thuyền đã toàn bộ chìm vào đáy biển, ở phụ cận tìm thật lâu, cũng không có tin tức của Túc phó tướng."

Hải tặc cư nhiên có pháo? Cố Vân không tự giác nhíu mày.

Túc Nhậm nắm thật chặt tay nói: "Túc Vũ có thể bị hải tặc bắt đi hay không?" Bị bắt thì...

Nam tử chần chờ trong chốc lát vẫn là chi tiết trả lời: "Không nhận được tin hải tặc có con tin."

Nếu là hải tặc bắt người tuyệt đối sẽ uy hiếp bọn họ. Hiện tại không có tin chỉ có thể nói Túc Vũ không ở trên tay bọn họ! Hàn Thúc cả giận nói: "Tướng quân, hải tặc kiêu ngạo như thế nếu không trừ, không chỉ có hủy quân uy của Khung Nhạc, dân chúng vùng duyên hải cũng không thể an bình, xin tướng quân cho mạt tướng đi giết chúng."

Túc Lăng thủy chung trầm mặc chính là sắc thái ngoan lệ trong ưng mâu dần dần dày, hắn trừng Hàn Thúc. Hải chiến hắn cũng không có kinh nghiệm gì, có thể đi giết chúng được chắc! Nhìn thoáng qua tướng sĩ tựa hồ còn muốn nói Túc Nhậm nói: "Ngươi tiếp tục nói."

Tên lính nhìn về phía nữ tử, tướng quân phủ xưa nay không có nữ nhân, nàng xuất hiện ở trong này thật sự kỳ quái. Nữ tử này rốt cuộc là người phương nào? Người này thật sự cẩn thận, Túc Nhậm nói: "Nàng là..."

Không đợi hắn nói xong, Cố Vân lớn tiếng trả lời: "Ta là Thanh Mạt."

Thanh Mạt là người nào? Tên lính vẫn là một bộ như lọt vào trong sương mù, Hàn Thúc đỉnh đạc trả lời: "Nàng là tướng quân phu nhân, ngươi cũng nhanh nói đi." Tướng quân ngay cả tướng sĩ tinh nhuệ nhất đều giao cho nàng quản còn có cái gì nàng không thể nghe.

Tướng quân phu nhân? Tướng quân thành thân? Tên lính kinh ngạc lại quay đầu nhìn, nàng ta thực gầy, ya phục là vàng nhạt sắc rất đơn giản, vật trang sức cũng rất đơn giản, tay khẽ gõ ghế, bộ dạng coi như xinh đẹp, đáng tiếc trên mặt có sẹo.

Tên lính lại nhìn Túc Lăng, tướng quân tựa hồ đang suy nghĩ cái gì cũng không phản đối những gì Hàn tiên phong nói. Được rồi, nếu là tướng quân phu nhân hắn cũng không có gì để che dấu."Mạt tướng nghĩ lần này hải tặc thường xuyên tập kích bờ biển thật sự không giống hải tặc bình thường. Bọn họ đông lại không giống hải tặc bình thường lười nhác lơi lỏng, trên thuyền trang bị binh khí đều thực hoàn mỹ mà ngay cả đại pháo đều có, hơn nữa bọn họ lên bờ cướp sạch thôn trang mục đích như không đơn giản là vì thực vật cùng nữ nhân, càng như là —— khiêu khích."

Cố Vân dừng tay một chút, có tổ chức có kỷ luật có vũ khí còn có mục đích, hải tặc này tựa hồ muốn so với sơn tặc càng khó giải quyết.

"Ngày mai ta sẽ xin Hoàng Thượng tăng binh bao vây tiễu trừ." Thủy chung trầm mặc Túc Lăng rốt cục mở miệng, nghe giọng điệu hắn là đích thân đi?

Cố Vân hỏi: "Ngươi muốn đích thân mang binh?"

Túc Lăng "Ân" một tiếng.

"Khi nào thì xuất phát?" Túc gia quân thủy sư luôn luôn không mạnh. Cho dù muốn đi cũng cần chuẩn bị đi, địch nhân hiển nhiên là loại lai giả bất thiện. Cố Vân cau mày, Túc Nhậm cũng suy nghĩ, đại ca tự mình đi hắn dự kiến được. Vũ đi Đông hải đều là vì đại ca cùng Thanh Mạt, nhiều năm như vậy, đại ca tuy rằng nghiêm túc, đối hắn cùng Vũ đều là cực dụng tâm, hiện tại Vũ xảy ra chuyện, tâm tình đại ca cực xấu.

_________________

*****

Túc Lăng không trả lời Cố Vân chính là lạnh giọng nói: "Nàng ở lại tướng quân phủ."

"Vì sao?" Cố Vân khó hiểu, tiêu diệt loạn tặc hắn cũng không để nàng lại, phá án cứu người cũng không ngăn cản, vì sao lần này không cho nàng đi?

"Ta nói nàng lưu lại."

Thanh âm Lãnh cứng rắn không có chút thương lượng đường sống, Túc Lăng giờ phút này mãnh liệt quả thực cùng lúc mới gặp giống nhau như đúc. Đáng giận đến cực điểm! Cố Vân hít sâu một hơi áp chế lửa giận trong lồng ngực, lạnh giọng nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước."

Hiểu rõ cười cười, Túc Nhậm cùng Hàn Thúc ra ngoài cửa. Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, hai người này nhất định sẽ không thể thiếu cãi nhau một trận, nói không chừng còn có thể động thủ. Binh sĩ tới báo còn thẳng tắp đứng ở nơi đó, Hàn Thúc đi qua hắn vỗ nhẹ bờ vai của hắn một chút, nói: "Đi." Binh sĩ cau mày không nhúc nhích, Hàn Thúc cùng Túc Nhậm liếc nhau ăn ý một người một bên kéo hắn ra thư phòng.

Bị mạnh mẽ kéo ra, binh sĩ kia tránh tay hai người có chút căm tức hỏi: "Thống lĩnh ngài làm cái gì vậy?" Tướng quân không mở miệng, bọn họ sao có thể nghe mệnh lệnh của một nữ nhân liền lui ra, cho dù là tướng quân phu nhân bọn họ cũng không cần phải nghe hiệu lệnh của nàng ta.

Hàn Thúc cười nói: "Có nghe nói một câu nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn chưa?"

"Nàng?" Du Đặc (tên của binh sĩ kia) hoàn toàn không tin, một nữ tử như vậy?

Vẻ mặt của Du Đặc không cho là đúng hai người cũng không nói thêm nữa. Chờ hắn có cơ hội giao thủ với Thanh Mạt tự nhiên sẽ hiểu được.

Thư phòng hai người ai cũng không nói. Cố Vân trừng Túc Lăng, Túc Lăng cũng không nhìn nàng, cúi đầu viết tấu chương. Cho dù không nhìn cũng không thể xem nhẹ lực ảnh hưởng của cặp mắt sáng kia đối với mình. Cố Vân bỗng nhiên đứng dậy, Túc Lăng ngừng một chút, nghĩ đến nàng bão nổi ai ngờ Cố Vân đi đến trước bàn, thanh âm coi như bình tĩnh hỏi: "Ngươi không cho ta đi phải có một lý do."

Ngẩng đầu liền thấy Cố Vân đang giúp mình mài mực, thần sắc tính là bình tĩnh, ánh mắt cũng là như đao rất sắc bén. Túc Lăng thầm than, đối ánh mắt như vậy, nói dối tựa hồ không có ý nghĩa gì, nàng muốn biết vì sao liền nói cho nàng.

Buông bút, Túc Lăng trầm giọng trả lời: "Khung Nhạc chỉ có phía đông là biển, Túc gia quân cơ bản không có kinh nghiệm hải chiến. Nếu hải tặc thật sự cấu kết với thế lực nào đó, mục đích của bọn họ tuyệt không chỉ có là vài cái thôn trang nhỏ bên bờ biển mà thôi. Hải tặc có hỏa lực thực mạnh, quen thuộc tác chiến trên biển hơn nữa thô bạo thị huyết, ta không cho nàng đi là vì thật sự rất nguy hiểm. Ta mười sáu tuổi đã bắt đầu ở chiến trường, mười năm không bại, không có một lần xuất chiến làm cho ta bất an như vậy. Trận này ta không nắm chắc."

Chỉ vì vậy? Cố Vân nhíu mày, "Trên đời này không có chuyện gì có thể hoàn toàn nắm chắc. Chỉ có ở nghịch cảnh vẫn ương ngạnh như cũ mới được xưng là anh hùng. Ngươi không giống như là người e ngại nguy hiểm!"

"Ta sợ."

Cố Vân sửng sốt, như gặp quỷ nhìn hắn, hắn nói ra chữ "Sợ"?

*****

Thấy nàng kinh ngạc vạn phần Túc Lăng có chút bất đắc dĩ thở dài: "Ta sợ không có năng lực đi bảo hộ nàng." Bình thường hắn chấp thuận chuyện nàng làm là những hắn đều có thể nắm trong tay, cho dù nàng gặp nguy hiểm, hắn đều có thể giúp nàng thu thập tàn cục. Lần này không giống, hải tặc cùng với quốc gia quân đội bất đồng, không có nguyên tắc người già trẻ con phụ nữ không giết, hắn thừa nhận hắn là thật sự sợ, hắn chịu không nổi nàng lại bị trọng thương.

Cố Vân dài thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ta có thể bảo hộ mình, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn ai bảo hộ ta."

"Tóm lại lần này ta sẽ không cho nàng đi, mặc kệ nàng nói cái gì. Nàng ở lại luyện binh đi, "Diều hâu" đã thành hình, nếu là tiếp tục huấn luyện không lâu có thể trở lại đội ngũ, đoản nỗ ta đã muốn cho làm tốt, còn thiếu cái gì nàng nói với Nhậm." Túc Lăng quyết tâm không cho nàng đi, cúi đầu tiếp tục viết tấu chương cũng không nhìn nàng, "Không còn sớm, nàng trở về nghỉ ngơi đi."

Cái loại nghe đứng lên là sủng ái này kỳ thật căn bản là không tôn trọng cảm giác làm cho Cố Vân không thoải mái. Nàng hiểu Túc Lăng là muốn bảo hộ nàng nhưng là hắn có hỏi qua nàng có cần loại bảo hộ này không, nàng không biết nữ nhân thời đại này có phải cảm thấy sinh hoạt trong thế giới nam nhân tạo ra có hạnh phúc hay không, dù sao nàng không cho đó là hạnh phúc, nếu là Túc Lăng cần một nữ nhân ngoan ngoãn ở nhà liền không nên lựa chọn nàng!

Cố Vân đè lại tay hắn bắt buộc hắn dừng bút. Túc Lăng thở dài một tiếng, chỉ biết nàng sẽ không dễ dàng buông tha lại buông bút, rõ ràng xoay người nghênh thị lãnh mâu của Cố Vân. Cố Vân lạnh giọng hỏi: "Ngươi lo lắng ta cùng đi sẽ có nguy hiểm, sẽ bị thương có phải hay không?"

Túc Lăng ưng mâu vi thiểm, nàng hỏi cái này để làm gì?

"Trả lời ta."

"Đúng." Sự kiên trì trong mắt Cố Vân làm cho Túc Lăng không thể không trả lời.

"Ngươi hiểu được tâm tình lo lắng vướng bận vì một người có phải hay không?"

"Đúng." Nàng rốt cuộc muốn hỏi cái gì?

"Ngươi càng biết rõ tâm trạng khi người kia trải qua nguy hiểm trong khi mình lại bất lực dày vò có phải hay không?"

"Đúng."

"Ngươi hiểu được vì sao còn muốn để ta trải qua một lần?"

"Nàng ..." Ý của nàng là hắn là người trong lòng nàng? Nhìn chằm chằm Cố Vân, Túc Lăng kịch liệt nhảy lên, cái này xem như là nàng thổ lộ sao? Cho tới nay đều là người bên ngoài cứng rắn kêu nàng là tướng quân phu nhân, cũng là hắn cứng rắn đem nàng ở lại tướng quân phủ. Hắn thật sự không biết, lòng của nàng rốt cuộc có mình hay không. Túc Lăng cơ hồ ngừng thở, chờ nàng nói tiếp. Tâm tình chờ mong này là hắn chưa từng trải qua.

Túc Lăng nhìn thẳng nàng, trong đôi mắt thâm trầm như biển là chờ mong cùng khẩn trương ủng hộ nàng, nàng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Ta cũng sẽ lo lắng cũng sẽ không yên bất an, là vì nguy hiểm của lần hải chiến này, bởi vì ngươi không nắm chắc, ta mới càng muốn cùng ngươi đối mặt, cho dù sẽ trải qua nguy hiểm cũng không bất lực, ít nhất chúng ta đều có cơ hội cố gắng bảo hộ đối phương. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành nữ nhân ngoan ngoãn trốn ở nhà chờ ngươi bảo hộ, nếu là ngươi hiện tại hối hận thì còn kịp." Tình nói muốn nàng dụng tâm đi yêu, lòng của nàng nói cho nàng nàng thích nam nhân này cho nên nàng cũng muốn bảo vệ hắn.

Nàng muốn bảo hộ mình? Túc Lăng trong nháy mắt hoảng hốt, từ hắn còn nhỏ tới nay, trách nhiệm của hắn chính là bảo hộ Khung Nhạc, bảo hộ Túc gia quân, bảo hộ huynh đệ. Chưa từng có người nói bảo vệ hắn, lời này cũng không ai dám nói, nàng lại nói muốn bảo vệ hắn, Túc Lăng có chút muốn cười lại cười không nổi, tâm bị cái gì đó chảy vào tràn đầy như sắp tràn ra.

Duỗi tay ôm thắt lưng Cố Vân đem nàng ôm ngồi trên đùi, Túc Lăng ôm chặt tựa hồ chỉ có như vậy mới bình phục gợn sóng trong lòng, "Nàng là nữ nhân của ta Túc Lăng, này sẽ không thay đổi, dù sao chuyện này ngay cả nghĩ nàng cũng không được nghĩ!" Hắn sẽ không buông tay nàng, vĩnh viễn sẽ không.

Tay ở trên lưng ôm chặt cơ hồ muốn hoà tan nàng vào trong hắn, hắn nói luôn mang theo uy hiếp cũng không phải người bình thường nhận được, Cố Vân khẽ dựa vào Túc Lăng mỉm cười hỏi: "Ta có thể cùng đi sao?" Hắn hẳn là hiểu được ý của nàng đi?

"Không được." Lần này trả lời ấm áp mà mềm nhẹ, không hề lãnh cứng rắn, nhưng ý lại vẫn giống nhau.

Cố Vân cứng đờ, từ trong lòng Túc Lăng ngẩng đầu lên, chống lại đôi măt mang cười của hắn, nàng một quyền đánh vào ngực hắn, gầm nhẹ "Túc Lăng, ngươi là tên khốn!" Đẩy hắn ra, Cố Vân cũng không quay đầu lại chạy đi.

Chết tiệt Túc Lăng, muốn chơi nàng a! Lần này không đi Đông hải được, nàng sẽ không gọi là Cố Vân!

Nàng ra tay vĩnh viễn cũng không hiểu lưu tình, Túc Lăng xoa ngực đau đớn, khóe miệng lại thủy chung mang theo sung sướng.

Tướng quân phủ, phòng khách, một nam tử mặc đồ thái giám màu tím đứng ở giữa. Có lẽ là xuất phát từ thói quen, có lẽ là vì đứng trước mặt là tướng quân chiến công hiển hách, lại có lẽ là không khí phòng này có chút quái dị, nam tử thủy chung cúi đầu, cung kính nói: "Hoàng Thượng có chỉ, ngày mai là trăng tròn của hoàng tử mở tiệc chiêu đãi quần thần, thỉnh Túc tướng quân cùng Thanh Mạt cô nương giờ Dậu vào cung dự tiệc."

Cố Vân đứng bên cạnh Túc Lăng mặt không chút thay đổi nhưng toàn thân tràn ngập hơi thở táo bạo như nói đừng ai cũng trêu chọc nàng. Túc Nhậm cùng Hàn Thúc xa xa đứng cạnh cửa, Hoàng Thượng đã ân chuẩn tấu chương của tướng quân, vừa mới bọn họ còn thương thảo quân nhu chiến tranh chuẩn bị ba ngày sau xuất phát ai ngờ công công trong cung bỗng nhiên đến tuyên chỉ, còn đặc biệt thuyết minh muốn Thanh Mạt trình diện.

Hiện tại khen ngược, toàn bộ phòng khách tràn ngập mùi thuốc súng, Cố Vân trong tay còn cầm Băng Luyện, bọn họ chỉ có thể trốn xa một chút!

Túc Lăng nhẹ nhàng nâng tay nói: "Ta đã biết, ngày mai chúng ta sẽ tới, ngươi trở về phục mệnh đi."

"Vâng, nô tài cáo lui." Giỏi về thấy gió sử đà thái giám lập tức lui ra ngoài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-129)