Truyện:Quân Sư Phu Nhân - Chương 105

Quân Sư Phu Nhân
Trọn bộ 129 chương
Chương 105
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiểu tướng lặng lẽ nhìn Túc Lăng chần chờ trả lời: "Hiện tại chỉ có tiền viện băng tan xong, tướng sĩ gác cổng chỉ có thể để bọn họ ở tiền viện chờ." Tướng quân công đạo bất luận là ai cũng không thể vào tướng quân phủ, cho dù người kia là Lâu tướng phu nhân, tỷ tỷ Thanh cô nương.

Cố Vân hiểu rõ gật đầu, "Đã biết, ta lập tức ra." Dù sao tướng quân phủ hiện tại thật sự không biết giải thích như thế nào. Cố Vân đứng dậy, Túc Lăng bỗng nhiên nói: "Ta cùng nàng đi." Một nam một nữ, hẳn là Ngao Thiên cùng Dạ Mị đi. Tuy rằng biết một kiếm lúc ấy hắn cũng là bất đắc dĩ mới có thể đâm, Túc Lăng vẫn không thể tha thứ hắn, vả lại Ngao Thiên là người tụ linh đảo, hắn không hy vọng Vân tiếp cận hắn.

Cố Vân cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, thuận miệng trả lời: "Đi thôi."

Hai người sóng vai đi đến tiền viện.

Hai người sóng vai đi tới tiền viện, trong viện trống trải vẫn ướt, tuy rằng đã không nhìn thấy băng nhưng là vẫn có thể cảm giác được hàn ý, cỏ đã sớm bị đông chết, hơn nữa nước trôi, bồn hoa một mảnh lầy lội, mấy cây cổ thụ trăm năm hẳn là bốn mùa xanh mát, trước mắt chỉ còn lại có trụi lủi cành, một bộ dáng phải chết không sống. Trác Tình cùng Kiền Kinh rất có hưng trí nhìn chung quanh, Dạ Mị cùng Mặc Bạch lạnh lùng đứng ở nơi đó, đôi mắt như không thấy cảnh tượng kỳ quái. Cố Vân thầm than, hai người bọn họ thật đúng là tuyệt phối, rất bình tĩnh.

Túc Lăng cùng Cố Vân đang xuất hiện, Trác Tình linh mâu vi thiểm, đi ra phía trước cười nói: "Túc tướng quân đã ở a."

Túc Lăng khẽ gật đầu, trả lời: "Lâu phu nhân." Ngao Thiên thế nhưng không tới, Túc Lăng thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời bắt đầu phỏng đoán mục đích Dạ Mị tới.

Khóe miệng mỉm cười, Trác Tình ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Khi nào thì việc đãi khách của tướng quân phủ trở nên đặc biệt như vậy a?"

Vuốt ve thân cây ướt sũng, Kiền Kinh chậc chậc cười nói: "Không chỉ có đạo đãi khách đặc biệt, liền ngay cả trang sức trong phủ cũng phá lệ bất phàm."

Cố Vân cùng Túc Lăng ăn ý không nghe thấy, Trác Tình hai tay hoàn ở trước ngực tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Chúng ta sẽ ở nơi này nói chuyện?"

"Cái kia ——" Cố Vân hướng Túc Lăng sử cái ánh mắt, hắn là chủ nhân tướng quân phủ, tốt xấu lấy cái lý do chắn bọn họ.

"Tướng quân phủ ——" Túc Lăng tuy rằng hiểu ý Cố Vân nhưng là đại tướng quân luôn luôn không cần nói dối ứng phó bất luận kẻ nào, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ được. Có lý do nào để bọn họ không đi vào đâu? Hai người kia thì không tính, Thanh Linh nhưng là tỷ tỷ của nàng, tỷ muội tình phân, đắc tội Thanh Linh tuyệt đối không được.

Túc Lăng nghẹn lời, nửa ngày không nói được câu nào. Mắt Trác Tình khẽ híp lại, nàng ra vào tướng quân phủ vài lần, tiền viện xanh um tươi tốt cũng không phải là như vậy! Hai người nhất định có vấn đề, hoặc là nói tướng quân phủ có vấn đề!

"Tướng quân phủ đang trang hoàng!" Cố Vân cắn răng nói, "Bên trong rất loạn, không tiện chiêu đãi mọi người, không bằng tìm quán trà ngồi xuống chậm rãi tán gẫu."

"Trang hoàng?" Kiền Kinh quái dị nhìn chằm chằm Cố Vân nghiêm túc còn thật sự.

"Đúng! Trang hoàng!" Cố Vân gật đầu, bình tĩnh trả lời, "Lập tức sẽ là mừng năm mới thôi, vui mừng một chút."

Trác Tình bật cười, trang hoàng? Mệt nàng nghĩ ra! Vừa thấy chỉ biết là nói dối, Trác Tình không truy vấn nữa cười nói: "Thì ra là thế. Được rồi, vậy đi ra ngoài đi." Trác Tình dẫn đầu ra tướng quân phủ, Mặc Bạch cùng Dạ Mị cũng khốc khốc xoay người rời đi, Kiền Kinh không tin lại cũng chỉ có thể đi theo Trác Tình, nơi này là tướng quân phủ, hắn cũng không lá gan xông vào tìm hiểu.

Cố Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần này nói dối thật đúng là vụng về, chính nàng đều khinh bỉ chính mình.

*****

Túc Lăng bỗng nhiên cúi người, ở bên tai nàng thấp giọng cười nói: "Nàng nói dối thực trấn định, ta rất bội phục!" Hiện tại cách lễ mừng năm mới còn có hơn một tháng, trang hoàng? Nàng thật đúng là dám nói.

Nàng là vì ai nói dối a. Cư nhiên còn trêu chọc nàng! "câm, miệng!" đồng thời, Cố Vân mạnh khúc khửu tay, một khửu tay đánh vừa ngoan lại nhanh, Túc Lăng thét lớn một tiếng, nữ nhân này xuống tay thật là ngoan, thêm vài lần nữa hắn có thể nội thương hay không?

Đi đến ngoài cửa Dạ Mị quay đầu nhìn thoáng qua hai người còn tại trong viện "Liếc mắt đưa tình", đôi mắt sáng ngời xẹt qua một chút ám sắc, đại ca chung quy là không có cơ hội.

Vài người ở tửu quán phụ cận tướng quân phủ chọn một gian phòng, Cố Vân luôn luôn sảng khoái, mấy người ngồi vào chỗ của mình nàng liền mở miệng hỏi: "Các ngươi tìm ta có việc sao?"

Trác Tình nhìn về phía Dạ Mị, nàng như trước là mặc hồng y, mặt nạ hoàng kim trên mặt che đi mọi biểu tình. Cố Vân cũng kỳ quái nhìn, chính mình cùng Dạ Mị không cái gì, nàng tìm mình có thể có chuyện gì?

Ngay khi Cố Vân âm thầm phỏng đoán, Dạ Mị bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt nàng đứng.

Túc Lăng ngồi bên cạnh Cố Vân, thân hình bất động, sắc mặt như thường, tay phía dưới bàn cũng đã nắm Xích Huyết.

Cố Vân không biết Dạ Mị muốn làm gì, nhưng cũng là theo bản năng đứng dậy nghênh thị nàng, mặt sau hoàng kim mặt nạ nàng nhìn không tới nhưng là nàng thấy được một đôi mắt tinh thuần, tuy rằng thoạt nhìn rất lạnh nhạt lại là chân thành mà bằng phẳng.

Không đợi Cố Vân hỏi nàng Dạ Mị bỗng nhiên hạ thấp, nửa quỳ ở trước mặt nàng. Cố Vân cả kinh, lúc này Kiền Kinh cũng đứng lên, trầm giọng giải thích: "Ta cùng sư tỷ đến là muốn cám ơn lần trước ân cứu mạng của ngài."

Nghe Kiền Kinh giải thích, Cố Vân thả lỏng tâm tình, nguyên lai nàng tới cảm tạ. Không tiến lên đỡ Dạ Mị, Cố Vân lui về phía sau, bình tĩnh cười nói: "Ân cứu mạng không dám nhận, các ngươi cũng không cần cám ơn ta, lúc ấy còn có rất nhiều người cố gắng, không phải ta cứu ngươi."

Cố Vân hiển nhiên không tiếp thụ lòng biết ơn của nàng. Dạ Mị chậm rãi đứng thẳng, lấy một túi gấm bên hông, phóng tới trên bàn, đưa tới trước mặt Cố Vân.

Dạ Mị thủy chung không nói, Cố Vân đoán, nàng khả năng sẽ không nói, nhìn về phía Kiền Kinh, Cố Vân hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là dược sư phụ ta điều chế, đối trị liệu thương do đao kiếm rất tốt, còn có thể trợ ngài tăng nội lực."

Cố Vân không đi nhận túi gấm, cười nói: "Cám ơn các ngươi, bất quá vết thương của ta đã tốt rất nhiều, dược này các ngươi cầm trở về đi." Tăng lên nội lực? Cố Vân bật cười, nàng cho tới bây giờ vốn không có nội lực! Tăng cái gì, lần trước ăn đại bổ hoàn Túc toàn cho, nàng không cảm thấy thân thể có cảm giác tinh lực dư thừa gì đó, nhưng lại chảy máu mũi hai ngày, từ nay về sau nàng không bao giờ nữa tin tưởng cái gì đan dược!

"Ngài không cần?" Mắt Kiền Kinh sáng ngời, tay chân cực nhanh muốn lấy túi gấm trên bàn, một bàn tay trắng nõn còn nhanh hơn đã nắm túi gấm trong tay.

Ai oán nhìn Dạ Mị, Kiền Kinh lấy lòng nói: "Sư tỷ, mọi người đều không cần, cho ta không phải rất tốt sao!" Sư phụ làm dược, một viên có thể bán thật nhiều tiền đâu!

Dạ Mị căn bản không để ý tới Kiền Kinh, đem túi gấm nhét vào trong tay Cố Vân. Cố Vân dở khóc dở cười, tính tình người này thật đúng là, xem ra nàng muốn không cần cũng không được.

"Ngươi không ăn cũng giữ đi, sư phụ ta được xưng là quỷ y, dược của hắn nhưng là vô giá, nếu không phải sư huynh đi cầu, đời này ngươi khả năng đều không có cơ hội nhận được! Lần sau có cái gì ngoài ý muốn, thuốc này còn có thể cứu ngươi một mạng." Sư huynh vì nó, ở cửa phòng luyện đan của sư phụ ước chừng quỳ ba ngày ba đêm, còn đi cực âm lấy ám dạ sinh liên (hoa sen sinh nơi tối tăm = = ta đoán thế) mới đổi được một viên dược, nàng cư nhiên còn không cảm kích.

_________________

*****

Kiền Kinh nói được thực hướng, Cố Vân dĩ vãng xuất sinh nhập tử đã thói quen cũng không có cảm giác gì, Túc Lăng cũng là lập tức đen mặt, mắt đao sắc bén bắn về phía Kiền Kinh, cho dù hắn vẫn ngồi, khả khí thế bức người đã đủ làm cho người khác kinh hồn táng đảm.

Kiền Kinh cư nhiên không chú ý việc ra ngoài ý muốn này, Trác Tình cũng rất muốn đá hắn hai cái bất quá cũng chỉ là ngẫm lại, nàng thật sợ Túc Lăng sẽ trực tiếp hành động, nam nhân này thấy thế nào cũng không dễ chọc!

Cố Vân cũng cảm giác được khí trong phòng có chút thấp, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Ngao Thiên đâu?"

Phẫn uất ngồi xuống, Kiền Kinh không nghĩ để ý Cố Vân, Trác Tình dưới bàn hung hăng đạp hắn một cái, Kiền Kinh ăn đau trừng Trác Tình một cái, lại vẫn là trả lời: "Hắn đi tụ linh đảo."

"Vì sao?" Ngao Thiên không phải nóng lòng muốn thoát đi nơi đó sao?

"Sư tỷ trúng độc tuy rằng đã bị sư phụ ngăn chặn nhưng là muốn giải dược còn phải về tụ linh đảo lấy." Khóa tâm tán thật sự quá mức âm độc, nếu là không có giải Dược, Dạ Mị tuy rằng cũng sẽ không chết nhưng là mỗi tháng đều chịu một lần tê tâm chi đau.

Cố Vân giận dữ, "Các ngươi cho hắn một người đi?!"

Cố Vân chỉ trích làm cho Kiền Kinh nhất thời phát hỏa, "Hắn vô thanh vô tức để lại tờ giấy nói phải đi ai ngăn cản được hắn! Nói sau ngươi cho là tụ linh đảo là nơi nào, muốn đi thì đi sao? Cho dù chúng ta cùng hắn, chúng ta cũng không vào được nơi đó!"

Nữ nhân này rõ ràng đều đã là nữ nhân của Túc Lăng còn quản chuyện của sư huynh làm cái gì!

Ngao Thiên nhất định là không nghĩ liên lụy người khác mới có thể rời đi một mình, nhưng là hắn một mình độc sấm tụ linh đảo như vậy chẳng phải là chui đầu vô lưới? Cố Vân cau mày, Túc Lăng cũng càng ngày càng đen, Trác Tình âm thầm kinh hãi, nữ nhân ngu ngốc lên không phát hiện nam nhân bên người đều mau bị dấm chua bao phủ.

"Ngươi cũng đừng lo lắng, bọn họ cầu Ngao Thiên trở về hắn." Trác Tình đều thấy loại an ủi thật sự này tái nhợt vô lực, ho nhẹ một tiếng, lấy ra thiệp mời màu đỏ từ tay áo, đưa tới trước mặt Cố Vân nói, "Cho ngươi."

Tiếp nhận đến thì thấy hình thức cùng thiệp mời kết hôn lúc ấy của Tình không sai biệt lắm, Cố Vân ngạc nhiên nói: "Cái gì đây?" Nàng không phải đã thỉnh hai lần rượu mừng?

Trác Tình đạm cười không nói gì. Cố Vân mở ra thì thấy, cả kinh: "Tịch Vũ cùng Cảnh Táp?" Bọn họ là một đôi nàng biết nhưng là nửa tháng sẽ không quá nhanh? Cố Vân cười nói: "Có tất yếu nhanh như vậy sao?"

Trác Tình nhún nhún vai, bất đắc dĩ trả lời: "Không có biện pháp, chờ không được."

Chờ không được? Cố Vân thấp giọng hỏi: "Phụng tử thành hôn?" Tha thứ cho sự bát quái của nàng, câu "Chờ không được" này thật sự làm cho người ta mơ màng hết bài này đến bài khác a.

Trác Tình chưa nói phải cũng chưa nói không phải, bất quá tươi cười trên mặt đã muốn cho đáp án.

Túc Lăng buồn bực, phụng chỉ thành hôn? Hoàng Thượng khi nào thì tứ hôn Lâu Tịch Vũ hắn không biết, vẫn là ban cho một thị vệ?

Cố Vân chậc chậc cười nói: "Không thể tưởng được Cảnh Táp xuống tay nhanh như vậy! Quả nhiên người không thể xem tướng mạo!" Lúc ấy nàng còn tưởng rằng Cảnh Táp là loại nam nhân chất phác, ai biết nhanh như vậy đã muốn ăn làm mạt tịnh.

Trác Tình lắc đầu, cười nói: "Không phải như ngươi tưởng."

Cố Vân nhíu mày, là nàng nói phụng chỉ thành hôn, hiện tại còn nói không phải Cảnh Táp ăn Tịch Vũ, kia rốt cuộc là cái gì? Trác Tình cười ôm bụng, Cố Vân trong đầu linh quang chợt lóe, kêu lên: "Chẳng lẽ là Tịch Vũ..."

Trác Tình liễm hạ tươi cười, trừng Cố Vân, cười nói: "Tóm lại nhớ rõ muốn đi uống rượu mừng a."

Crypto.com Exchange

Chương (1-129)