Truyện:Quân Sư Phu Nhân - Chương 103

Quân Sư Phu Nhân
Trọn bộ 129 chương
Chương 103
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cố Vân cùng bọn họ chạy bộ, ở nơi mình an bài kiểm tra thấy hai bóng dáng cao lớn, Túc Lăng cùng Hàn Thúc? Cố Vân đi đến trước mặt bọn họ, hỏi: "Các ngươi sao lại đến đây?" Ánh mắt cùng đôi mắt đen Túc Lăng mang cười nhìn nhau, Cố Vân lập tức chuyển hướng.

"Nghe nói hôm nay có tỷ thí, ta đến xem." Nhìn trên biểu tình mặt nàng không quá tự nhiên, tâm tình Túc Lăng không sai, hắn có thể lý giải, nàng thẹn thùng sao?

Hàn Thúc cũng ha ha cười nói: "Ta cũng đến nhìn." Trong phủ tướng quân băng bây giờ còn có thật dày, nơi nơi đều là nước cùng băng, hắn không muốn ở trong phủ.

Cố Vân xinh đẹp tuyệt trần ngả ngớn, khóe miệng hơi hơi giơ lên, có chút bất đắc dĩ lại mang theo vài phần trêu chọc trả lời: "Ngươi vẫn là không xem thì tốt hơn." Dựa theo thành tích vừa rồi của bọn họ, một cửa này sẽ càng kém.

Có ý tứ gì? Cố Vân chính là nhún nhún vai, không giải thích. Túc Lăng cũng không hỏi nhiều, cùng Hàn Thúc lui đến một bên chờ xem kịch vui, lấy hiểu biết của hắn, tỷ thí hẳn là có chút đáng xem.

Trên sân, có mười cái bàn gỗ, trên bàn là mười cái đoản tên, bên cạnh là một cái nỗ, chính là dùng bạch bố che lại, hơn mười trượng ngoài là mười cái bia trên to dưới bé, bia ngắm chính giữa có một hồng tâm màu đỏ.

Xem trận thế này, tựa hồ một cửa này không phải rất khó, chính là trải qua lần tỷ thí vừa rồi sau, các tướng sĩ cũng không dám thả lỏng, nhất là tiên phong cùng tướng quân đều lại đây nhìn, áp lực của bọn họ còn lớn hơn nữa, ai cũng không nghĩ mất mặt.

"Thứ hai là tỷ thí nỗ." Cố Vân đơn giản nói quy tắc, "Đối diện bia sẽ chớp lêm, trước khi nó dừng, phải bắn ra mười chi đoản tên. Mười mũi tên chỉ cần trúng năm là thông qua."

Cứ như vậy? Các tướng sĩ âm thầm may mắn, đề mục lần này so với vừa rồi đơn giản hơn.

"Chuẩn bị." Cố Vân hướng đối diện Dư Thạch Quân phất tay, Dư Thạch Quân chỉ huy binh lính đem trùy hình phóng đổ, dùng gỗ thô đè nặng đầu trên.

Cố Vân kêu lên: "Tổ thứ nhất."

Mười tướng sĩ vững vàng tiến lên từng bước nóng lòng muốn thử, thanh âm Cố Vân trong trẻo nhưng lạnh lùng lại vang lên, "Trước hẳn là làm nóng người. Hít đất một trăm."

A? Còn nóng người? Tuy rằng không biết nàng muốn làm gì, nhưng các tướng sĩ vẫn là làm, hy vọng làm nhanh còn bắt đầu tỷ thí, ngay khi bọn họ hai tay chống chuẩn bị bắt đầu, thanh âm Cố Vân không nhanh không chậm lại vang lên, "Dựa theo khẩu lệnh của ta làm, một, thân thể đi xuống, hạ tay. Hai, nâng lên, một..." Theo khẩu lệnh của Cố Vân làm hơn ba mươi cái sau, bọn họ rốt cục biết dụng ý của nàng. Theo khẩu lệnh thống nhất hít đất một trăm, so với tự làm ba trăm cái còn mệt! Hơn nữa càng đến phía sau càng cố hết sức, thật vất vả làm xong một trăm lần, đứng lên tay đều run run.

"Bắt đầu." Cố Vân hướng tới binh lính nâng tay, binh lính đẩy gỗ thô đặt ở bia ngắm, mười trùy hình lập tức dựng thẳng lên, mãnh liệt lắc lư. (mọi người thông cảm chỗ này ta cũg ko hiểu gì T_T)

Các tướng sĩ vọt tới, xốc lên miếng vải, tất cả mọi người trợn tròn mắt, không vì cái gì khác đơn giản là mỗi một cái nỗ đều chưa được lắp, bọn họ trước hết đem nỗ lắp ráp mới bắn tên được, còn muốn trong thời gian quy định bắn mười mũi tên trúng năm! Khi tay bọn họ run giống như lá rụng trong gió, nhiệm vụ này hiển nhiên khó có thể hoàn thành, đối diện bia hình người đong đưa biên độ chậm dần, không chấp nhận được nghĩ nhiều, bọn họ chỉ có thể giành giật từng giây lắp ráp, đơn giản điều chỉnh, sau đó bắn tên.

*****

Một trận luống cuống tay chân, bên kia truyền đến tiếng kêu bất đắc dĩ của Dư Thạch Quân, "Đã đến giờ." Tà nghễ nhìn một loạt hồng tâm ít ỏi không có mấy đoản tên, Dư Thạch Quân ai thán, thành tích lần này chỉ có bốn chữ hình dung ——thê thảm vô cùng. Lặng lẽ nhìn thoáng qua sắc mặt tướng quân, cũng chỉ có bốn chữ hình dung, mây đen dầy đặc. Ngược lại Cố Vân so sánh bình tĩnh, hướng tới hắn hơi hơi nâng tay, thản nhiên nói: "Không cần báo, ta đều thấy."

Tổ thứ nhất buông nỗ trong tay, lui về phía sau chờ Cố Vân mắng. Cố Vân chính là liếc bọn họ nói: "Đem nỗ phân ra, sau đó về chỗ."

"Rõ."

Cố Vân thở dài, tuy rằng đã sớm dự đoán được thành tích sẽ không quá lý tưởng, nhưng là chân chính nhìn đến vẫn là thực buồn bực, quay người lại, cao giọng nói: "Dư Thạch Quân, ngươi tới."

"Rõ."

"Tổ thứ hai."

Cố Vân đi đến bên cạnh Túc Lăng, hắn thủy chung trầm mặc, ưng mâu bình tĩnh nhìn, Cố Vân hỏi: "Có gì cảm tưởng hoặc là ý kiến gì không?"

Phương thức huấn luyện của nàng mặc dù có chút xảo quyệt nhưng cũng rất thực dụng, địch nhân không phải một cái bia ngắm, không chỉ có động còn có thể đánh trả. Ở thời điểm sức cùng lực kiệt vẫn có thể bình tĩnh nhanh chóng đánh trả, mới được cho là chân chính tinh binh. Kỳ thật trụ cột của các tướng sĩ phi thường tốt, chính là còn không thích ứng mà thôi, một thời gian nữa có lẽ sẽ đạt tới yêu cầu của nàng. Nghĩ đến phương thức đào thải của Cố Vân, Túc Lăng cười nói: "Bọn họ thói quen phương thức luyện binh hành quân đánh giặc, muốn đạt tới yêu cầu của nàng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó, ta là sợ bọn họ còn không có luyện được cũng đã bị đá hết ra ngoài."

Cố Vân mặt nhăn cùng một chỗ, vấn đề đào thải có thể căn cứ tình huống thực tế rồi thay đổi, nàng hiện tại tự hỏi là, biến hóa hình thức huấn luyện như thế nào làm cho bọn họ thích ứng đồng xuất ra thực lực siêu cường.

Hai người tự suy nghĩ, Hàn Thúc ở bên cạnh nhìn lại liên tiếp lắc đầu, hắn hiện tại tin tưởng nàng đối tân binh là phi thường nhẹ nhàng, tân binh huấn luyện mệt là mệt, nhưng mệt xong là có thể nghỉ ngơi, nhưng những người này còn ở trạng thái mỏi mệt nhất phải tiến hành tỷ thí, Hàn Thúc nhịn không được thở dài: "Hô, nếu sở hữu Túc gia quân đều có thể luyện như vậy sẽ không ai địch nổi!" Tuy rằng hiện tại cũng kì phùng địch thủ.

Cố Vân hừ nhẹ:"Không cần nghĩ cũng biết không có khả năng làm được. Binh chủng không giống, phương pháp huấn luyện cũng sẽ không giống, ngươi liền đừng có nằm mơ."

Hàn Thúc bĩu môi, không nói cái gì nữa, hắn tự nhiên cũng biết là không có khả năng.

Hơn mười tổ tỷ thí xong, thành tích không nói cũng thế, một đám từng hăng hái, phong cảnh vô hạn tinh nhuệ giống gà trống giờ cúi đầu, trầm mặc đứng ở nơi đó, Cố Vân đi đến trước mặt bọn họ, nói: "Dựa theo tỷ thí như, điểm của các ngươi sẽ bị trừ hết. Hôm nay đến đây chấm dứt."

"Các ngươi làm cho ta thực thất vọng." Cố Vân không giống phía trước mắng, chính là thản nhiên lưu lại một câu lại làm cho mọi người giống bị sét giật trúng, từ đầu đến chân đau đớn nóng cháy như đứng trên đống lửa.

"Giải tán." Thành tích hôm nay như vậy, Cố Vân thật sự rất giận! Một là bởi vì bọn họ không không chịu thua kém; thứ hai, nàng cũng bắt đầu tỉnh lại hình thức huấn luyện. Đi đến bên bàn gỗ, Cố Vân tùy tay cầm nỗ, suy tư.

Đám tướng sĩ hẳn nên giải tán một cái cũng không nhúc nhích. Cố Vân nghiêng đầu nhìn lại nói: "Nói!"

"Cho chúng ta một cơ hội nữa!" Chỉnh tề mà vang dội thanh âm ở trong khu rừng trống trải quanh quẩn, trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt bi tráng. Cố Vân ngẩn ra, bọn họ sẽ không cho rằng nàng muốn thả bọn họ đi? Trong lòng âm thầm buồn cười, trên mặt lại bất động thanh sắc. Cố Vân lạnh giọng trả lời: "Được rồi, ta cho các ngươi năm ngày, các ngươi phải nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của ta mà luyện. Đến lúc đó yêu cầu của ta cũng không thấp giống lần này."

_________________

*****

"Rõ!" Âm thanh to như trút được gánh nặng làm cho khóe miệng Cố Vân cũng không tự giác khẽ giơ lên quát khẽ: "Thất thần làm gì, còn không đi thu thập tên cùng nỗ, buổi chiều tiếp tục luyện tập."

"Rõ."

Túc Lăng vẫn bàng quan phía xa, thẳng đến Cố Vân nói xong hắn mới đi qua, trầm thấp tiếng nói cười nói: "Hôm nay nàng cũng không có cáo mượn oai hùm a." Quân nhân cho tới bây giờ cũng không che dấu trong lòng yêu ghét, từ trên mặt bọn họ có thể rõ ràng nhìn ra thái độ của bọn họ, thực hiển nhiên, nàng đạt được bọn họ tôn kính.

Cố Vân cười nhẹ lại không nói cái gì, đạt được binh lính tôn kính là một điều kiện mà chủ tướng phải có, đương nhiên không có thể huấn tốt bọn họ giáo cũng là trách nhiệm của chủ tướng.

Thấy tâm tình nàng tựa hồ không tốt lắm, ánh mắt đen của Túc Lăng khẽ nhúc nhích, ở bên tai nàng nhẹ giọng cười nói: "Vậy làm phiền phu nhân lo lắng nhiều hơn."

Túc Nhậm thường trêu chọc nàng, câu phu nhân này nàng nghe đều nhanh chết lặng nhưng là từ trong miệng hắn nói ra, tim Cố Vân nhảy dựng, trên mặt bắt đầu nóng bỏng, trừng Túc Lăng, ác thanh ác khí khẽ nói: "Ngươi nói ai là phu nhân ai!"

"Đương nhiên là ——" Túc Lăng mỉm cười nhìn chằm chằm nàng, thanh âm cố ý kéo dài.

Cố Vân nóng nảy, hạ giọng kêu lên: "Túc Lăng ngươi câm miệng cho ta!" Mặt Hàn Thúc đều nhanh cười rút gân càng đừng nói ánh mắt tướng sĩ còn đang khuân vác bia ngắm thỉnh thoảng ném tới, một bộ dáng chờ xem kịch vui.

Cố Vân mạnh quay người lại, đối với kia một đám nam nhân động tác so với ốc sên còn chậm quát: "Động tác nhanh lên!Muốn nhảy ếch khiêng bia trở về có phải hay không?"

Nàng quả thực chính là hổ mẹ! Ngay cả tướng quân đều bị nàng rống, bọn họ bị mắng vài tiếng thật sự không có gì, bọn họ cân bằng. Một đám động tác nhanh chóng ôm lấy bia, cầm nỗ, tên chạy đi, nháy mắt chỉ còn lại có bọn họ ba người.

"Ách ——" Hàn Thúc cũng chạy nhanh nói, "Ta về phủ xem băng thế nào." Hắn vẫn là thức thời một ít, bằng không bị đá đi, liền khó coi.

Hàn Thúc cùng các tướng sĩ như chạy trốn một cái không thừa khiến cho Cố Vân có chút xấu hổ. Túc Lăng không nể tình cười càng làm cho nàng huyết khí bão táp, cả giận nói: "Cười đủ chưa!" Đều là vì hắn, bằng không nàng như thế nào lại luống cuống như vậy.

Giai nhân giận, Túc Lăng hạ ý cười, đôi mắt đen sâu thẳm lại thủy chung nhìn chăm chú vào nàng. Dưới ánh mặt trời, trên trán nàng đều là mồ hôi, không biết là vì phơi nắng hay là vì tính tình của nàng thật sự không tốt lắm, trên mặt thản nhiên đỏ ửng thoạt nhìn rất đẹp.

Hắn không cười nhưng là nhìn chằm chằm nàng, Cố Vân càng thêm không biết làm gì, không cam lòng mỗi lần đều là nàng thua, đón đôi mắt thâm trầm của Túc Lăng, Cố Vân cũng thẳng nhìn trở về.

Túc Lăng lại cười ha hả, "Trước kia như thế nào không phát hiện, nguyên lai bộ dáng hung hãn của nàng đẹp như vậy."

Đẹp? "Lời ngon tiếng ngọt của ngươi thực vụng về." Cũng không biết hắn là mắng nàng vẫn là khen nàng.

Mỉm cười, Túc Lăng phối hợp trả lời: "Ta về sau sẽ thường xuyên luyện tập." Hắn quả thật không biết lời ngon tiếng ngọt. Bất quá đối tượng nếu là nàng, hắn sẽ cố gắng. Cố Vân liếc trắng mắt, nàng trước kia cũng không phát hiện nam nhân này có một mặt như vậy.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Cố Vân lôi kéo tay Túc Lăng, một bên hướng tướng quân phủ đi đến, một bên hưng phấn mà nói: "Ta có việc cùng ngươi nói, ngươi theo ta đến."

Tay nàng rất nhỏ, lực còn rất lớn. Túc Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ tay hai người đang nắm, khóe miệng không tự giác nhếch càng cao, đây là nàng lần đầu tiên chủ động nắm tay hắn. Túc Lăng một lòng một dạ đều đặt ở mặt trên, hoàn toàn không chú ý, tay kia của Cố Vân, còn cầm nỗ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-129)