Truyện:Quân Sư Phu Nhân - Chương 101

Quân Sư Phu Nhân
Trọn bộ 129 chương
Chương 101
0.00
(0 votes)


Chương (1-129)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cố Vân lắc đầu, trả lời có chút thất bại: "Không được, khả năng quá xa." Túc Lăng nói trong nửa dặm gọi Băng Luyện nó đều có thể đến bên cạnh nàng, nhưng là từ phòng khách đến Ỷ Thiên uyển, tuyệt đối không chỉ nửa dặm.

Túc Kình tiếp tục mỉm cười nói: "Dụng tâm, ở trong lòng gọi, nó hẳn có thể nghe thấy." Băng Luyện đối nàng ỷ lại cùng nhận thức vượt quá tưởng tượng của bọn họ, có lẽ nàng cùng Băng Luyện cảm ứng không chỉ như thế.

Dụng tâm? Cố Vân nhíu mày, tâm lý cảm ứng? Có cần huyền bí như vậy hay không? Chậm rãi nhắm mắt lại, ngựa chết làm ngựa sống y đi! Cố Vân ở trong lòng một lần lại một lần gọi: Băng Luyện, Băng Luyện, Băng Luyện —— gọi vài lần, hình như là không có động tĩnh gì, Cố Vân cũng có chút không kiên nhẫn —— nghe thấy hãy mau lại đây cho ta!

Vẫn là không có phản ứng.

Mở mắt ra, Cố Vân bất đắc dĩ nhìn Túc Kình vừa định nói nàng đã hết sức, một đạo bạch quang cực lượng từ xa tới gần, ở thời điểm bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một cổ lực cường đại đánh vào phá cửa sổ đang đóng chặt, chói mắt bạch quang mang theo khí thế như bão tuyết nghênh diện đánh úp lại, trong phòng tất cả mọi người trừ bỏ Cố Vân tất cả đều lùi lại mấy bước.

Đêm nay Băng Luyện thực điên cuồng, sợ nó tổn thương Cố Vân, Túc Lăng muốn hộ phía sau Cố Vân nhưng là hắn mới giật chân, băng hàn cương mãnh đánh úp lại, Túc Lăng thân thủ chắn lại nhưng lại bị bắn ra một trượng, ai cũng không thể tới gần, cho dù là Túc Lăng muốn đứng ở bên người nàng đều không được.

Thuần trắng vầng sáng đem Cố Vân cùng Băng Luyện bao quanh, Túc Lăng lo lắng Cố Vân, còn muốn tiến lên, lại bị Túc kình ngăn lại, ý bảo hắn chờ chút.

Cố Vân ngạo nghễ đối diện Băng Luyện. Túc Lăng rốt cục dừng lại, tĩnh xem biến. Cố Vân cùng Băng Luyện cứ như vậy đối diện, Băng Luyện ở trước mặt nàng, Cố Vân tự nhiên thân thủ cầm.

Ti ——tay cầm kiếm, Cố Vân cảm giác được hàn khí từ thân kiếm dũng mãnh vào, rất lạnh! So với mỗi lần nàng chạm đến Băng Luyện đều lạnh hơn rất nhiều. Cố Vân có thể cảm giác được Băng Luyện đang cáu kỉnh, cho dù tay đã bị đông lạnh bắt đầu run lên, tay nắm nó chẳng những không buông ra ngược lại càng nắm chặt.

Sau khi đánh giá, hàn khí trên Băng Luyện dần dần yếu đi, Cố Vân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáng chết, nếu đông lạnh thêm chút nữa tay nàng phỏng chừng sẽ bị phế.

Vì sao không cần ta? Tâm Cố Vân vừa mới vừa buông, một thanh âm non nớt như hài đồng tựa hồ từ cực xa truyền lại lại như ở quá gần vang lên, mang theo tiểu tính tình hỏi, tuyệt không đáng sợ, thanh âm nộn nộn còn dễ thương chết được.

Là nó nói chuyện? Một cây kiếm? Cố Vân đầu tiên là ngơ ngác, bất quá rất nhanh lại bình tĩnh, nếu nó đều có thể cáu kỉnh nói chuyện cũng không có gì quái lạ đi? Không phải sao? Thế giới này thật sự là quá điên cuồng.

Vì sao không cần ta? Cố Vân không trả lời, nó hiển nhiên rất bất mãn. Cố Vân dở khóc dở cười trả lời: "Ta không phải là không muốn ngươi a!"

Vậy ngươi lại bảo ta không cần đi theo ngươi! Cố Vân muốn giải thích lại nhất thời cũng không biết cùng một cây kiếm giải thích như thế nào, chỉ có thể trả lời có lệ: "Lòng ta phiền muộn, tùy tiện đi một chút."

Cũng may nó cũng không phải thực để ý, thanh âm non nớt tiếp tục nói: ngươi thật sự sẽ không vứt bỏ ta? Cố Vân không chút do dự trả lời: "Sẽ không."

*****

"Ngươi cam đoan!"

"Ừ, ta cam đoan sẽ không vứt bỏ ngươi, được rồi đi!" Sau hôm nay, nàng còn dám không cần nó tuyệt đối có thể tùy thời biến nàng thành băng.

Ân! Ta mệt mỏi quá a! Băng Luyện chiếm được đáp án vừa lòng rốt cục thỏa mãn, chói mắt quang mang trên người chậm rãi phai nhạt, nó không hề ở trong không trung, mà là lẳng lặng nằm trong tay Cố Vân.

Một khắc trước còn uy phong lẫm lẫm, như thế nào giờ khắc này lại vô dụng thành như vậy. Cố Vân buồn cười, "Xứng đáng." Phát hỏa cả đêm có thể không mệt sao?

Sau khi vầng sáng trên người Băng Luyện biến mất, khí băng hàn cũng tùy theo biến mất, chung quanh hàn băng vẫn còn nhưng là đã không còn làn gió sắc bén, có cũng không rét đến tận xương.

Cố Vân nắm Băng Luyện trong tay, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một đám người ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Túc Yến ngạc nhiên hỏi: "Ngươi có thể nói chuyện cùng nó?"

Cố Vân cũng thấy thần kỳ, cười nói: "Ta cũng không biết là có thể. Các ngươi không thấy nghe sao?" Thanh âm tuy rằng thực non nớt mờ mịt nhưng vẫn là thực rõ ràng.

Mọi người đồng thời lắc đầu. A? Thật sự huyền bí như vậy? Cố Vân nhìn về phía Túc Lăng, hỏi: "Ngươi có thể nói chuyện cùng Xích Huyết sao?"

"Ta không nghe thấy thanh âm của nó nhưng có thể cảm giác ý tứ của nó."

"Nga." Cố Vân có chút thất vọng, nàng còn muốn hỏi hỏi hắn, thanh âm Xích Huyết có phải cũng dễ thương như vậy hay không?

Cửa sổ đều bị Băng Luyện phá, chung quanh đều có gió rét thổi vào, Túc Yến đem áo bông kéo càng nhanh, kêu lên:"Tốt lắm tốt lắm, các ngươi đừng hàn huyên nữa. Nơi này lạnh chết người, mau bảo Băng Luyện làm tan băng đi!"

Cố Vân cúi đầu nhìn thoáng qua Băng Luyện hữu khí vô lực ở trên vai, trên người nó bạch quang mỏng manh nhấp nháy một chút, sau đó lại bình tĩnh như ban đầu, đợi một hồi lâu cũng không thấy dấu hiệu hàn băng tan rã, Cố Vân thấp giọng hỏi: "Băng Luyện?"

Ở cẩn thận lắng nghe sau, sắc mặt Cố Vân có chút quái dị, nàng ho nhẹ một tiếng cố nén cười: "Ách, nó nói nó tiêu hao lực lượng quá lớn, hiện tại không khí lực."

Không khí lực? Kia một phòng hàn băng phải giải quyết như thế nào a? Cố Vân chỉ chỉ Xích Huyết trong tay Túc Lăng, cười nói: "Xích Huyết hẳn là có thể đi." Nó không phải có được nhiệt lực mãnh liệt như dung nham sao? Lấy lửa làm tan băng nhanh hơn! Tất cả ánh mắt lại đều chuyển hướng Xích Huyết, đáng tiếc nó không hề phản ứng. Túc Yến không ôm hy vọng nói: "Ta xem cũng không có khả năng. Xích Huyết lại không chịu kích thích, không có việc gì sao có thể kích phát ra loại năng lượng này!"

Nhìn ra ngoài, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là băng cứng, Túc Nhậm đau đầu hỏi: "Kia hiện tại làm sao bây giờ?"

Cố Vân nhún nhún vai an ủi: "Chờ mặt trời đi ra."

"A?" Nói rất nhẹ nhàng! Đầu mùa đông mặt trời đem hàn băng hơn một thước toàn bộ chảy hết phải đợi tới khi nào? Ánh mắt sắc như đao lạnh như hàn băng hướng nàng phóng tới. Cố Vân lui về phía sau, cười mỉa: "Ai nha, đều đã trễ thế này, ta muốn đi quân doanh, hôm nay thật nhiều việc nga." Vừa nói, một bên hướng viện ngoại chạy trốn.

Túc Lăng bật cười lắc đầu, nàng thật biết cách trốn. Quay đầu lại, ánh mắt đảo qua Túc Vũ đang suy sút ở góc tường, hắn lạnh nói: "Túc Vũ, đến thư phòng." Nói xong, cũng không quản hắn ra sao, bóng dáng cao lớn hướng thư phòng đi đến.

Túc Nhậm lo lắng nhìn thoáng qua Túc Vũ thân thể rõ ràng cứng đờ, tâm không khỏi cũng đề lên, cuộc sống của huynh đệ ba người bọn họ lẫn nhau chiếu cố nhiều năm như vậy, hắn thật sự không thể vì Thanh Mạt mà khiến có ngăn cách trong huynh đệ a.

Túc Vũ đi đến cửa thư phòng, cửa mở ra, trong phòng cũng có băng, Túc Lăng đưa lưng về phía hắn, đứng trước bàn. Túc Vũ chần chờ trong chốc lát cuối cùng vẫn là đi vào bên trong. Túc Lăng không nói lời nào, Túc Vũ cũng không mở miệng, hai người thật lâu không nói gì, thư phòng to như vậy dị thường yên tĩnh, thanh âm giọt nước rơi xuống mặt đất cùng tiếng tim đập rõ ràng như nhau.

"Rượu tỉnh chưa?" Túc Lăng đưa lưng về phía hắn. Túc Vũ nhìn không tới vẻ mặt của hắn nhưng là nghe thanh âm cũng đã biết đại ca đang tức giận, chính là ẩn nhẫn không phát tác mà thôi.

*****

"Tỉnh." Túc Vũ hít sâu một hơi nói: "Đại ca, thực xin lỗi." Kỳ thật, hắn hiểu được, cho dù không có đại ca Thanh Mạt cũng không có khả năng thuộc về hắn. Chính là trong lòng khó chịu, vốn muốn mượn rượu tiêu sầu cho chính mình không đau như vậy không nghĩ tới lỡ mồm nói ra nhiều thứ, xảy ra chuyện như vậy.

Túc Vũ cúi đầu chờ đại ca rống giận, cho dù là một quyền đánh vào đầu hắn hắn cũng không có gì để nói, ai bảo hắn ái mộ tẩu tử chứ.

Chính là thật lâu sau Túc Lăng đều không làm gì. Túc Vũ chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy y đưa lưng về phía hắn, chẳng lẽ đại ca đã tức đến ngay cả rống hắn cũng không muốn sao? Yên lặng làm cho Túc Vũ có chút vô thố. Túc Lăng rốt cục lại mở miệng, bình tĩnh nói: "Chuyện này.. cho qua đi."

Túc Vũ nhìn bóng dáng đại ca cương lãnh, lòng chua xót nói: "Đại ca. Đệ muốn đến phía đông biển đóng một năm. Hải tặc lộng hành, Hoàng Thượng nhất định sẽ phái binh đi, đệ muốn đến đó."

Túc Lăng xoay người, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt Túc Vũ, vạn phần suy sút, trên mặt râu mọc lởm chởm, lạnh giọng hỏi: "Đã nghĩ tốt lắm?"

"Vâng." Túc Vũ kiên định gật đầu, có lẽ không thấy nàng thì có thể quên đi. Ở lại tướng quân phủ, hắn thật sự không biết đối mặt nàng, đối mặt đại ca như thế nào, không bằng rời đi.

Sắc mặt Túc Lăng thủy chung nhìn không ra hỉ giận, cũng không rõ y suy nghĩ gì, Túc Vũ khẩn trương hai tay không tự giác nắm chặt, ánh mắt vẫn kiên trì cùng lãnh mâu Túc Lăng như mắt chim ưng đối diện, ngay khi Túc Vũ cơ hồ bị kia cảm giác áp bách đánh bại, Túc Lăng bỗng nhiên thấp giọng nói: "Được rồi, lâm triều ta sẽ nói với Hoàng Thượng, cho đệ mang hai vạn binh đóng ở Đông hải."

Túc Vũ âm thầm thở dài nhẹ nhõm trả lời: "Cám ơn đại ca."

Quay người đi không hề nhìn hắn, Túc Lăng khoát tay nói: "Đi chuẩn bị đi."

"Vâng." Túc Vũ lại nhìn bóng dáng Túc Lăng lạnh lùng, xoay người bước ra thư phòng.

Khi tiếng bước chân phía sau càng lúc càng xa, Túc Lăng mới quay người lại. Trừ bỏ làm cho hắn đi, y cũng không biết đối hắn như thế nào mới là tốt nhất. Nếu là chuyện khác, y có thể giúp hắn gánh vác, nhưng là cảm tình ngay cả chính y cũng không thể nắm trong tay. Chỉ hy vọng hắn trở về lại là Tam đệ hăng hái.

Cố Vân đi đến doanh trại, trời đã sắp sáng, binh sĩ thấy nàng đầu tiên là sửng sốt, phục hồi tinh thần lại lập tức được một cái lễ cũng không ngăn đón nàng. Tướng quân nói qua Thanh cô nương phụ trách đặc huấn tinh binh, có thể tùy thời xuất nhập quân doanh, tuy rằng bọn họ không rõ dụng ý của tướng quân nhưng là này cũng không phải bọn họ quản, người ta cô nương còn có không cái gì không tiện, bọn họ đại nam nhân còn cần cố kỵ gì?

Đi đến vài cái lều trại đặc biệt chuẩn bị cho lần tập huấn tinh binh này, Cố Vân ở một khối đá sạch sẽ ngồi xuống, tinh tế quan sát Băng Luyện đã yên tĩnh, lúc này nó cùng mọi khi không có bất đồng, thân kiếm cũng chỉ là hơi hơi lạnh mà thôi, hoàn toàn không thể tưởng được nó lại có thần lực như vậy, lại có thể nói! Cố Vân cảm thấy thần khí lựa chọn nàng nhất định có nguyên nhân, mà càng kỳ quái là Túc tộc gia huy lại giống hoàng kim bát quái, trong đó có phải có liên hệ hay không?

Nàng còn có cơ hội trở về hay không? Nếu có thể, Túc Lăng...

Cố Vân nâng tay, mềm nhẹ xoa đầu một chút. Nàng luôn luôn đều là quay lại như gió nhưng là một khắc vừa rồi, bóng dáng Túc Lăng không ngờ xuất hiện ở trong đầu, nhớ đến tối hôm qua y thổ lộ, mặt của nàng vẫn là không tự giác nóng lên.

Nhớ tới một người, hoảng hốt, cảm giác quý trọng, nàng vẫn là lần đầu tiên, nếu đây là thích, cảm giác còn không quá tệ, nhưng là vì hắn mà ở lại, trước mắt nàng vẫn không hạ được quyết tâm, hết thảy đều chờ đến khi thấy hoàng kim bát quái rồi nói sau.

Crypto.com Exchange

Chương (1-129)