Nguyện vọng rất tục!
← Ch.075 | Ch.077 → |
Từ lối cầu thang đi ra, Úc Tử Ân liền thấy một bóng người đứng trên hành lang, theo bản năng bước chân dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu lúc này mới tiếp tục bước tới.
Nghe được tiếng bước chân, Dịch Khiêm chậm rãi xoay người lại, ánh mắt tối tăm rơi trên người cô, vẻ mặt có hơi tái nhợt, "Ân Ân, cô không sao chứ?"
"Tôi không sao!" lắc đầu một cái, cô hơi áy náy nhìn anh, "Dịch thiếu, rất xin lỗi, quấy rầy anh rồi!"
Bữa tiệc như vậy, trường hợp như vậy, anh lại bỏ cả sảnh đường đầy khách chờ ở chỗ này, vì lo lắng cho cô, cô có chút băn khoăn.
"Sắc mặt cô không tốt lắm, tôi đưa cô về trước!" Chuyện riêng của cô anh cũng không muốn hỏi tới, chỉ là bộ dạng lúc này của cô, thật sự làm cho người ta lo lắng.
"Không cần...Tất cả mọi người vẫn còn chờ ở bên trong!" Ngẩng đầu lên, cô gượng ép cười một nụ cười tươi tắn, "Chúng ta vào đi thôi!"
"Tôi xem cô không thích những trường hợp như vậy, tôi cũng không thích, bên trong có Hạ thiếu, hắn có thể ứng phó được, chúng ta cứ đi trước thôi!" Nói xong, anh xoay người dẫn đầu bước tới hướng tháng máy.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, cô khẽ thở dài một cái, nhưng vẫn kéo váy đi theo.
Chiếc xe đen lao nhanh trên đường phố, Úc Tử Ân nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, an tĩnh không muốn nói chuyện.
Lúc đến ngã tư đường chờ đèn đỏ, cô quay đầu nhìn người ngồi ở vị trí tài xế, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Dịch thiếu, chúng ta đi uống rượu chứ?"
Nghe vậy, người ngồi trên ghế tài xế quay đầu nhìn cô một cái, yên lặng chốc lát gật đầu một cái: "Được!"
Thế nhưng xe cũng không đi về hướng quán rượu, ngược lại chạy dọc theo đường núi mà đi, trời mờ tối, hai bên đường núi ngoại trừ ánh hoàng hôn chỉ có ánh đén đường vắng lạnh.
"Chúng ta đang đi nơi nào?" Nhìn đường xá bên ngoài có chút không đúng, cô quay đầu nhìn anh, không hiểu hỏi.
Không phải nói đi uống rượu sao? Sao lại đến nơi rừng núi này?
"Dẫn cô đi tới một nơi không có ai để uống rượu." Anh nhàn nhạt đáp lại một tiếng, thả chậm tốc độ xe theo đường núi từ từ đi lên.
"Địa phương không có ai? Vậy rượu ở đâu?" Nơi này là khu vực ngắm cảnh, lên trên núi cơ bản sẽ không có chỗ có thể uống được rượu, càng không có chỗ bán rượu đâu!
Ngực chợt có một chút tức giận, cô đột nhiên muốn uống một lần thật vui vẻ, coi như say cũng tốt, khi say cái gì cũng không cần phải suy nghĩ!
"Phía sau xe có một thùng rượu đỏ bạn hữu vừa mới tặng, đợi lát nữa lên đến nơi, cô muốn uống như thế nào đều được!" giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ nghe không ra được chút tâm tình nào.
Biết rõ cô muốn tìm say nhưng anh lại không nói gì, còn đồng ý với yêu cầu vô lý của cô.
Người đàn ông này...A, anh đem mọi chuyện đều nhìn thấu đáo, cho nên cái gì cũng không cần hỏi, dung túng cô muốn làm gì thì làm!
Cũng tốt, hiện tại cô cũng chỉ muốn uống rượu, cái gì cũng không muốn nói.
Xe đến trên đỉnh núi thì ngừng lại, cô cảm thấy có chút quen thuộc, ngẩng đầu nhìn bốn phía tối mờ, khi nhìn thấy mái đình mới hiểu là đang ở đâu, chỗ này không phải là hôm so tài anh mang cô tới hay sao?
Cô còn nhớ rõ ngày hôm đó, anh dẫn theo cấp dưới tới đây thị sát, khi đó cô mới hiểu được, đàn ông khi làm việc chăm chỉ chính là lúc có sức quyến rũ nhất.
Bốn phía trống trải chỉ có vài chiếc đèn đường, dọc theo bậc thang đi lên đến bên trong mái đình là những ngọn đèn sáng ngời.
Đi lên đình, cô quay đầu nhìn người đàn ông phía sau đang xách theo một chai rượu đỏ cùng một cái ly và một bình nước, khẽ ngẩn người, "Chỉ có một cái ly, anh không uống sao?"
"Tôi uống nước, nếu cô uống say, tôi còn muốn đưa cô trở về!" Bởi vì có cô ở đây, anh không cho phép mình xuất hiện bất kỳ nguy hiểm hoặc cạm bẫy nào.
"Thật xin lỗi...tôi...tôi lại giống như lại gây thêm phiền toái cho anh rồi!" Cho tới nay, cô luôn cảm giác mình chính là gánh nặng của anh, làm chuyện gì đều gây thêm phiền toái cho anh.
"Không phiền toái, khi tôi không vui, tôi cũng sẽ muốn uống say." Chỉ là tình huống như vậy rất ít, anh không dễ dàng đem chính thân thể của mình ra giày vò.
Có lẽ bởi vì quá bận rộn, có lẽ bởi vì biết mặc dù mình thật đau, cũng sẽ không có người đau lòng, cho nên không muốn chà đạp mình.
Đem chai rượu và ly đưa cho cô, anh xoay người ngồi xuống ghế đá bên cạnh cô, bên dưới chân núi, nhà nhà đều thắp đèn sáng chói, thắp lên phồn hoa của thành phố.
Đứng ở nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của toàn thành phố, mỹ lễ sáng rực có chút ưu thương.
Ban đêm trên đỉnh núi gió lạnh, anh nhìn thấy cô ôm chai rượu run run, đứng dậy đem áo vest của mình cởi ra, đang muốn phủ lên trên người cô lại bị cô giơ tay lên cự tuyệt.
"Đợi lát nữa tôi uống say, tôi sợ làm dơ áo." Cô khẽ híp mắt, ngẩng đầu lên đưa tay sờ sợi vải nhung tổng hợp của áo vest, trên khuôn mặt xinh đẹp mềm mại quyến luyến vài phần tự hào mấy phần men say: "Đồ tôi đưa, tôi không muốn tự tay mình phá hủy! Anh mặc đi, tôi...không lạnh!"
Gật đầu một cái, anh cầm lại áo vest, lại nghe cô nói: "Anh biết không? Đời tôi chỉ làm áo quần cho ba người đàn ông, một là ba tôi, anh chiếm một, còn một người tôi muốn làm chính là con trai sau này của mình."
Nhắc tới việc này, cô ngẩng đầu lên cười với anh, rực rỡ đơn thuần: "Cho dù là Lam Mộ Duy, Đường Minh Lân, tôi cũng chưa bao giờ làm áo quần cho họ."
Uống nhiều rượu, dốc một chai rượu đỏ đắt giá xuống, tràn vào cổ họng, chất cồn chảy vào trong khoan miệng khiến cho cô muốn rơi lệ.
Từ trên cao nhìn xuống, Ức Tử Âu khẽ thở dài một cái, xoay người quay vào trong xe lấy áo choàng khoắc lên cho cô, không để ý cô giãy giụa, anh cứng rắn đem áo khoắc phủ lên người của cô.
Ấm áp truyền đến, cô cúi đầu nhìn chiếc áo khoác hồng trên người, hơi sững sờ, số đo vừa vặn, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêng đầu tò mò nhìn, dưới anh đèn lờ mờ, ánh mắt như lưu ly nhẹ nhàng: "Trong xe của anh, tại sao thứ gì cũng đều có? Tôi nhớ được hình như có ...... băng keo cá nhân, có áo choàng phụ nữ, còn có áo khoắc phụ nữ nữa, đừng nói là thường mang theo phụ nữ đi du ngoạn chứ?"
"Tôi để những thứ đó ở trong xe, chình là vì người như cô chuẩn bị!" anh khẽ cười, nhàn nhạt ngăn lại đề tài, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Anh biết cô sợ lạnh, cho nên theo bản năng để trong xe một chút đồ phòng lạnh gì đó, ngày đó để Dịch Doãn thấy được, cô bé còn tưởng rằng anh có phụ nữa, la hét muốn báo lên trên.
Phụ nữ.... anh nơi nào có phụ nữ, chỉ có một cô gái coi trọng, mà còn chưa có được mà thôi!
Trong men say, cô giống như nghĩ tới vấn đề gì, ngước đầu nhìn về bóng dáng người đang tựa trên lan can, "Dịc thiếu..... anh mới vừa cho phép nguyện cái gì vậy?"
"cô thì sao? cô có nguyện vọng gì à?" Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Tôi à... Tôi có một nguyện vọng rất tục." Nghiêng đầu, cô tự giễu, "Mong có người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng xa rời. Anh xem, có ohair rất đặc biệt tục hay không?"
"không biết!" Anh ngước mắt, an tình, bí ẩn nhìn cô, trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt tuấn tú có chút ẩn nhẫn rung động.
thật ra thì, nguyện vọng mà anh muốn cũng chính là điều này.
Mong người chỉ một lòng, đầu bạc chẳng xa rời.
Nhìn anh thần thái nghiêm túc, cô chỉ cười thật to, bộ dáng ngây ngốc như đứa bé.
Vốn không biết uống rượi, nửa chai ruợi vào bụng, cả người đều cảm thấy đầu óc đã choáng váng, nhìn dáng vẻ gật gù hả hê của cô, Dịch Khiêm bất đắc dĩ thở dài, xoay người tới ngồi vào bên cạnh cô, đưa tay lên kéo đầu cô đặt lên trên vai mình.
cô gái nhỏ không an phận hình như cũng an tĩnh rất nhiều, tụa vào bả vai anh tìm vị trí thoải mái, trong hơi thở nhàn nhạt mùi cây cỏ nghe thấy rất là thoải mái, cô nheo mặt lại, trong ánh sáng mông lung, mí mắt từ từ trở nên nặng nề, cuối cùng cũng rủ xuống.
Ôm người trong ngực, anh ngước mắt nhìn đô thị phồn hoa duwois chân núi, gương mặt tuấn tú, trầm tĩnh dụi dàng, trong lòng ấm áp như hoa nở rộ có thể nghe được cả hương thơm.
Anh cúi đầu nhìn người uống say trong ngực, cô uống say so với bình thường càng thêm an phận không quấy không nháo, an tĩnh nhắm mặt lại ngủ.
Quay đầu đi, anh dụi dàng đem mặt đặt trên đỉnh đầu cô, yên tĩnh ngồi, chỉ cần có cô bên người, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng thật sự an ổn.
Trong chốc lát, anh đứng dậy bế cô lên, từng bước từng bước đi về phía xe.
Quen việc dễ làm, đưa cô trở lại phòng, thật vất vả lấy ra chìa khóa mở cửa phòng ngủ, vừa ban đêm cô đặt lên giường, co gái ôm cổ anh thế nào cungxkhoong chịu bương.
Thân thể cứng đờ, anh trở tay của cô ra, cũng không chú ý làm cô tỉnh lại, cô gái nhỏ mơ mơ màng màng liếm giữa cô và gáy của anh, không phan biệt anh là ai, lật người đem anh đè ở trên giường!
Nằm trên đệm thịt người mềm mại, cô vẫn không quên cọ xát, tìm vị tró thoải mái mà nằm ngủ tiếp.
Cứng nhắc nằm trên giường, tròng mắt Dịch Khiêm nhìn cooo gái nằm ngủ thiếp trên ngục mình, không khỏi cười khổ. Vốn định đẩy cô dậy thay cô đắp nền, lúc nhìn thấy đôi tay bé nhỏ đang siết chặt lấy áo sơ mi của mình, anh liền bỏ qua ý nghĩ này.
Thân thể mềm mại trong ngực đầu đọc dục vọng của đàn ông, anh vuốt vuốt cái trán, cuối cùng phải cố gắng ẩn nhẫn.
Thả nhẹ động tác, anh kéo chiếc thảm mỏng một bên đắp lên trên người cô, mặc cô cô cứ nằm như vậy mà ngủ.
Thế nhưng anh lại nhìn chằm chằm trần nhà, cả đêm không chợp mắt.
______
Đau đầu mà tỉnh lại, Úc Tử Âu gõ cái đầu đang đau nhức muốn nứt ra, mơ mơ màng màng mà tỉnh.
Lúc từ trên giường đứng dậy, cô theo bản năng mở mắt ra, chợt nhìn thấy thân ảnh quan thuộc nằm ở bên giường, nhỏ giọng lên tiếng!
Tiếng gọi ầm ĩ đem người đàn ông đang trong giấc mộng đánh thức, Dịch Khiêm chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy nhìn cô gái đang cúi đầu kiểm tra mình, bóng dáng cao to thuận thế ngồi dậy.
"Chài buổi sáng!" anh mở miệng chào hỏi, ánh mắt nhìn cô hơn vài phần hứng thú.
"Chào buổi sáng ....." run run ngẩng đầu lên, cô khẩn trương nhìn anh đầy cảnh giác."Dịch Thiếu, anh .... Anh tại sao lại ở chỗ này? Tôi ...." cô cúi đầu nhìn qua mình, còn mặc dạ phục tối hôm qua, nhưng mà người đàn ông này, anh sao lại ở trên nằm trên giường mình chứ?
Híp mắt, cô vặn lông mày, một lúc lâu cũng không đứng lên, tối hôm qua cô làm sao để trở về nhỉ
← Ch. 075 | Ch. 077 → |