Tôi tin tưởng vào ánh mắt của cô
← Ch.027 | Ch.029 → |
Sau khi thu hồi điện thoại di động, Dịch Khiêm từ trên ghế salon đứng dậy, một tay đặt lên đầu cô, khóe miệng nở ra nụ cười yếu ớt.
"Bình thường quần áo của tôi đều do chuyên gia mua sắm, không khéo là gần đây hắn ta không ở trong nước. Còn tôi đây thì đang cần đồ để tham gia một hội nghị, sau hội nghị còn có dạ tiệc, nên chưa biết phải chọn đồ gì, hôm nay gặp Úc tiểu thư ở đây, cô có thể giúp tôi chứ!"
Không ngờ anh sẽ mở miệng yêu cầu cô giúp đỡ, Úc Tử Ân ngẩn người, tiếp theo là gật đầu một cái, sảng khoái đồng ý: "Được! Chẳng qua tôi chỉ cho chút ý kiến thôi."
"Úc tiểu thư là nhà thiết kế, tôi tin tưởng ánh mắt của cô." Đang nói, anh quay đầu nhìn về bóng dáng đang bước ra từ phòng thử đồ, đôi mắt phát ra chút ánh sáng, gật đầu khen, "Không tệ, rất thích hợp với nó."
Một chiếc đầm màu trắng với vai xéo, thắt lưng là nơ con bướm thật to rũ xuống, vừa lộ vẻ đáng yêu lại không mất đi phần hấp dẫn, mặc kệ là hội nghị hay dự tiệc đều đủ tiêu chuẩn, thỏa mãn hư vinh đơn thuần của một đứa bé trong cô
Quay đầu, đột nhiên Dịch Khiêm nhìn cô gái bên cạnh một cái, cười nhạt, "Cô cảm thấy như thế nào?"
Ánh mắt của cô không tồi, có thể đoán được tâm tư nha đầu kia, còn có thể chọn cho cô một bộ váy hoàn hảo khiến cô ghi dấu trong lòng người ta, về điểm này không phải nhà thiết kế nào cũng làm được.
Nghiêng người sang, Úc Tử Ân nhàn nhạt quan sát tiểu nha đầu một cái, sau đó gật đầu, "Ừ...... khá đẹp!"
Nghe cô nói như vậy, dĩ nhiên tiểu nha đầu sẽ rất vui mừng, chạy vội đến kéo cánh tay của Dịch Khiên, "Tiểu Ngũ, hôm nay cháu chà quét thẻ hơi nhiều, sẽ không đau lòng chứ? Không thể nào?!"
Xem đi, cái gì là có được tiện nghi rồi còn ra vẻ, chính là bộ dáng hiện tại của tiểu nha đầu!
Hết cách với cô, Dịch Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, tức giận giơ tay lên cú một cái cốc vào trán cô, "Mấy vị này còn phải ra sức dọn dẹp cục diện rối rắm, tôi đây chỉ ra ít tiền lại, ngược lại chẳng thấy đau lòng gì cả."
"A a, cậu không phải đau lòng là tốt rồi!" Tiểu nha đầu giảo hoạt trừng mắt nhìn Dịch Khiên, ngước mắt nhìn về phía Úc Tử Ân treo nụ cười bất đắc dĩ, mặt sùng bái: "Những quần áo này tôi đều rất thích, mắt nhìn của chị Úc thật tốt, không hổ là nhà thiết kế, bội phục!"
"Được rồi, đừng khoe mã, chúng ta còn phải đi mua ít quần áo nam, nhanh đi thay quần áo đi!"
"Hả? quần áo nam, cho ai ạ?" Tiểu nha đầu chớp chớp đôi mặt tò mò nhìn cô
Úc Tử Ân quay đầu nhìn Dịch Khiêm, còn chưa mở miệng, Dịch Khiêm đột nhiên liền vỗ vỗ vào mặt tiểu nha đầu, "Là cậu, thay quần áo đi!"
"Dạ, lập tức, lập tức"
Bước vào khu chuyên bán quần áo nam, Úc Tử Ân đi một vòng, cuối cùng tuyển chọn được vài bộ, ôm những bộ quần áo đó đến trước mặt Dịch Khiêm, "Ặc, có muốn thử một chút hay không?"
Chống lại cô là một nụ cười anh tuấn đặc biệt hơn người, cô đột nhiên cảm thấy có chút quẫn bách, trừng mắt nhìn anh, không hiểu mà hỏi: "Tại sao nhìn tôi như vậy?!"
Ánh mắt rơi vào đôi mắt lưu ly chói sáng của cô, anh cười và hỏi: "Cô không hỏi kích thước của tôi sao?"
Sau khi đi vào cửa hàng, cô chỉ hỏi phục vụ những quần áo tây để ở chỗ nào, sau đó nghiêm túc cẩn thận tìm mấy bộ quần áo tới đây, từ đầu đến cuối cũng không hỏi kích cỡ của anh, điều này làm cho anh có chút kinh ngạc.
"Cái này sao, đây là bài học quan trọng của nhà thiết kế, phải đo được kích thước người qua ánh mắt, như thế mới không có lỗi với khách hàng, không tin anh cứ thử một chút!"
Dịch Khiêm nhận lấy quần áo, gật đầu một cái, xoay người đi vào phòng thử đồ cùng với một nhân viên phục vụ.
Sau khi Dịch Khiêm đi vào phòng thay đồ, Úc Tử Ân kéo tiểu nha đầu qua một bên, tò mò hỏi ra sự nghi ngờ của mình: "Noãn, bình thường Dịch thiếu mặc quần áo là do người nào chịu trách nhiệm, cô biết không?"
"A, cái này, tôi biết rõ, hình như là gọi...... Tên gì Louie •King, tự xưng là Quốc vương, thật ra thì lão chẳng mấy tuyệt vời, thật là kỳ quái!"
"Louie •King?!" Mới nghe đến cái tên này, Úc Tử Ân ngẩn người, đây không phải là ngọn lửa đỏ trong tuần lễ thời trang Paris những năm gần đây sao. Là một nhà thiết kế đầy tài hoa?!
Hơn một năm trước, cô từng được nhìn qua tác phẩm của ông trong tuần lễ thời trang ở Paris, phong cách đặc biệt tràn đầy phong tình Trung Quốc, từ thiết kế đến nguồn gốc linh cảm cũng không bình thường, đúng là nhân vật lợi hại, lại không nghĩ rằng ông là nhà thiết kế riêng của Âu Dương Khiêm!
Điều này cũng khó trách cô cảm thấy phong cách quần áo anh mặc có chút quen thuộc, riêng những bộ quần áo được đo ni chuẩn, toàn thế giới không ra được bộ thứ hai!
← Ch. 027 | Ch. 029 → |