← Ch.14 | Ch.16 → |
Nghiêm Chân cùng Lý Uyển liếc nhìn nhau rồi cũng chậm rãi đi lên lầu.
Cửa phòng của bạn nhỏ Cố Gia Minh đóng chặt, chìa khó cửa cũng bị tiểu gia họa mang theo vào bên trong để ngừa vạn nhất. Nghiêm Chân nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại.
"Gia Minh?" Cô kêu nhẹ một tiếng, nghe thấy ben trong truyền đến tiếng động như là kéo bàn ghế.
Chỉ chốc lát sau, từ bên kia cánh cửa truyền đến giọng nói ồm ồm của bạn nhỏ Cố Gia Minh, "Làm sao?"
"Em đem cửa mở ra đi, cô giáo có lời muốn nói với em."
"Không ra." Bạn nhỏ hừ hừ hai tiếng, nói đúng hai từ.
Nghiêm Chân nhất thời giật mình, rồi sau đó nhẹ giọng hỏi, "Vì sao?"
"Không ra, không ra chính là không ra." Tiểu tử kia lớn tiếng kêu lên, còn dùng chân đá vào cửa.
Lý Uyển đi theo lên, ý bảo Nghiêm Chân lui ra sau để bà đến gõ cửa, "Gia Minh à, là bà nội. Cháu mau mở cửa ra đi. Dưới lầu thím Trương làm trứng xa với bơ dưới cho cháu rồi kìa, cháu không phải là thích nhất ăn những món đó sao? Cháu xuống nhanh lên, nếu không ra bà nội liền để cha ông nội của cháu ăn đó."
Bên trong cửa lại một mảnh yên lặng, nội tâm của tiểu tử kia giờ phút này phỏng chừng đang rất rối rắm.
Lý Uyển cười cười với Nghiêm Chân rồi thấp giọng nói, "Đối phó với Gia Minh thì con phải lấy đồ ăn ra mà dỗ dành nó."
Nghiêm Chân nhếch khóe miệng, thản nhiên cười.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, bên trong nghe thấy tiếng của bạn nhỏ Cố Gia Minh, "Muốn cháu đi ra ngoài cũng có thể nhưng cháu muốn gọi điện cho Cố Hoài Việt."
Hả, đứa nhỏ này. Lý Uyển chau mày, "Ba cháu hiện tại đã vội vàng trở về quân ngũ tham gia huấn luyện, làm sao có thể nhận điện thoại của cháu để quản những việc nhỏ như thế này chứ."
"Mặc kệ, mặc kệ." Tiểu tai họa đập mạnh lên cánh cửa, "Cháu muốn gọi điện thoại cho ba, cháu không cần cô giáo Nghiêm làm vợ của ba, làm mẹ của cháu đâu."
Nghiêm Chân chỉ cảm thấy lạnh cả người mà Lý Uyển quả thật là hoàn toàn lạnh mặt. Gia Minh là đứa cháu mà bà nuôi lớn từ nhỏ, mẹ của thằng bé là Lê Kha đã sớm qua đời khi sinh thằng bé mà ba nó cũng không thường xuyên ở bên người. Lý Uyển luôn thương yêu thằng bé không bao giờ để nó làm khó ba mình. Mà tiểu tử kia tuy rằng nghịch ngợm nhưng lại chưa bao giờ nghe lời, ăn nói ngang ngược như ngày hôm nay vậy.
Nhất là trước người mẹ mới của nó, còn là trước mặt con dâu mới của bà.
"Vợ của ba cháu còn phải do cháu chọn lựa sao, nhanh đi ra." Lý Uyển thấp giọng nói, giọng điệu đã không còn được tốt nữa, "Bằng không lát nữa kêu chú Phùng Trạm phá cửa, cháu chờ mà ăn đòn của ông nội đi."
Nghiêm Chân nhất thời nheo mắt, "Mẹ...."
Lý Uyển xoay người vỗ tay cô, "Thời điểm mà lấy món ăn ra cũng không dỗ được nó thì phải dọa nó." Lý Uyển cười cười rồi lại nói, "Đây là ba con nói, chính sách cây gậy và của cà rốt."
(chính sách cây gậy và củ cà rốt các bạn có thể tham khảo thêm ở đây: https://vi. wikipedia. org/wiki/C%C3%A2y_g... %E1%BB%91t
Hoặc: https://vi. wikipedia. org/wiki/Th%E1%BA%A... %E1%BB%91t)
Nghiêm Chân không khỏi cười khổ, hiện tại Lý Uyển còn có tâm tư nói cho cô biết nên giáo dục Gia Minh như thế nào, mà bên trong thì tiểu tử kia chưa được ăn mà nhất thời lại còn bị dọ thế nên khóc lớn lên. Tiếng khóc kinh thiên động địa.
"Mọi người đều là người xấu. Chán ghét. Cháu muốn ba cơ. Oa oa ..." Tiểu Tử kia dường như là dùng hết sức mà khóc, "Ba ơi, ba ơi..."
Tiếng khóc này không khỏi đem hai người ngoài cửa chết lặng, cả Lương Hòa đang dỗ hai đứa trẻ cũng phải bị tiếng khóc này làm cho đi lên liền thấy mẹ chồng lạnh mặt còn bên cạnh là sắc mặt trắng bệch của Nghiêm Chân thì liền hiểu được.
Lương Hòa hướng mẹ chồng mình gật đầu rồi sau đó thử gõ cửa thăm dò.
"Gia Mình a, nghe thím út nói, cháu mở cửa ra đi."
Tiểu tử kia vội vàng bổ nhào vào cánh cửa, đập cửa mà khóc, "Huh u, cô bé ơi, cháu muốn ba, cháu muốn ba."
"Gia Minh ngoan, ba cháu đã trở về quân ngũ rồi. Cháu xem, ba sợ cháu ở nhà cô đơn nên mới cố ý đưa cô giáo Nghiêm đến chơi cùng cháu. Cháu không vui sao?"
"Không thích." Cố Gia Minh khóc hu hu mà nói, "Cháu không thích cô ấy làm vợ của ba cháu, cháu không thích cô ấy cướp ba của cháu. Không cho phép cướp ba của cháu đâu."
Lương Hòa ngượng ngùng lui trở về, Nghiêm Chân cũng đã lấy lại tinh thần nên vội ngăn Lý Uyển đang chuẩn bị xuống lầu tìm Phùng Trạm phá cửa.
"Mẹ, thôi mẹ ạ. Con nói với thằng bé vài câu."
Cô theo cánh cửa ngồi xổm xuống, bên trong cửa là khuôn mặt của Cố Gia Minh khóc đến thương tâm, bây giờ chẳng khác nào con mèo mướp. Cô gõ gõ cửa, rồi nói với cậu bé bên kia cánh cửa, "Gia Minh, em đang nghe sao?"
"Huhu..."
"Cô nói với em vài câu được không?"
"Cô không phải là cô giáo của em. Cô giáo của em đã đổi người khác rồi. , huhu..." Tiểu tử kia tiếp tục khóc.
Nghiêm Chân ngẩn ra, sau đó cười khổ, "Đúng vậy, là cô quên. Cô đã không còn là cô giáo của em nữa rồi."
"huhu.."
"Vậy cô về nhà trước, em ra ăn cơm đi có được không?"
"Huhu..." Tiếng khóc giảm nhỏ, hình như có chút đồng ý.
Nghiêm Chân nhẹ nhàng đứng dậy nhìn Lý Uyển, "Mẹ, con nên đi về trước thì hơn."
Lý Uyển nhìn cô với ánh mắt đầy ý xin lỗi, "Vậy con hãy về trước đi, thằng bé Gia Minh này không hiểu chuyện nên còn đừng để ở trong lòng."
"Con biết."
Lương Hòa cùng Nghiêm Chân cùng nhau đi ra cửa của Cố gia.
"Chị hai, chị đừng để ý. Gia Minh như vậy cũng là có nguyên nhân."
Nghiêm Chân nhìn cô, chỉ nghe cô ấy nhẹ nhàng nói, "Em nghe Hoài Ninh nói mẹ của Gia Minh vì sinh khó mà qua đời, tiểu tử kia từ sau khi sinh ra vốn đã không có mẹ, trừ bỏ Cố Viên thì cũng chỉ có ba của nó. Chị cũng biết đấy, ba của thằng bé trong cảm nhận của nó là một đại anh hùng, thời điểm ở nhà luôn dính lấy ba nó."
Nghiêm Chân mỉm cười, điểm ấy cô cũng hiểu rất rõ.
"Tiểu tử kia chính là cảm thấy nếu như anh hai có vợ, từ nay về sau sẽ có người cùng với nó tranh đoạt tình cảm của ba nó. Nó cảm thấy không được tự nhiên nên hai ba ngày tới chị cũng khoan đã tới đây."
"Chị biết, Hòa Hòa."
Cô là người đại nhân đại lượng, làm sao có thể cùng một đứa trẻ chấp nhặt được chứ. Huống chi... huống chi là.. đứa trẻ này sẽ không học được thói giả vờ, không thích chính là không thích. Gia Minh hiện tại là thật sự không thích cô.
Trở lại trường học thì cũng đã qua giờ cơm trưa. Nghiêm Chân đi thẳng lên làm việc ở thư viện trong chốc lát, đến khi có tiếng chuông vào lớp của buổi chiều vang lên.
Cô đứng ở trước giá sách do dự một lát rồi sa đó cũng quyết định đi ra ngoài xem một chút. Cô muốn đến dãy phòng học xem chiều nay Gia Minh có tới không, nhưng vừa mới ra khỏi cửa thư viện thì cô lại dừng lại. Nghĩ lại vẫn là không đi, có lẽ hiện tại cảm xúc của cậu bé kia còn chưa ổn định, cô vẫn không nên mạo hiểm mà đi tới đó.
Qua vài ngày sau cô cố ý không đi tới Cố gia, tuy rằng mẹ chồng cô có phái Phùng Trạm tới đón vài lần nhưng cô đều cự tuyệt. Mỗi lần Phùng Trạm đến đều hé ra khuôn mặt khổ sở bất đắc dĩ rồi cũng đành phải quay về.
Nghiêm Chân cũng có chút áy náy, cô nói với Phùng Trạm, "Qua một thời gian nữa đi, chờ tiểu tử kia hết giận rồi tôi lại qua bên đó."
Phùng Trạm thấp giọng than thở, "Vậy thì chị dâu cứ chờ mà xem, tên quỷ nhỏ này mang thù rất lâu đó."
Nghiêm Chân cũng chỉ biết cười khổ.
Phùng Trạm nhìn cô rồi nói, "Chị dâu, nếu không chị gọi điện thoại cho tham mưu trưởng đi. Người khác dỗ không được nhưng tham mưu trưởng dỗ thì chắc chắn sẽ được."
Nghiêm Chân nghĩ trong chốc lát rồi sau đó lắc lắc đầu, "Thôi đi."
Phùng Trạm khó hiểu, cô cười khẽ giải thích, "Đây là việc riêng của hai người, không nên làm phiền đến thủ trưởng làm gì."
Phùng Trạm vui vẻ, cũng đúng, đỡ phải để thủ trưởng ở cách xa vạn dặm còn phải quan tâm tới hậu viện nhà mình.
Tới gần giờ tan tầm, thành phố C lại đột nhiên có mưa lớn.
Nghiêm Chân từ trong đống sách báo ngẩng đầu, nhìn cơn mưa đang ào ạt xối xuống mà nhíu mày, đã là cuối mùa thu rồi sao bỗng nhiên lại mưa một trận như vậy, thật đúng là làm cho người ta phiền chán.
Cô tính đợi cho mưa nhỏ trong chốc lát nhưng vẫn không thất mưa nhỏ đi nên đành khoác lên chiếc áo khoác gió đơn giản mà đi về nhà. Về đến nhà thì người cũng đã ướt hết, đông lạnh đi ngay chìa khóa mở cửa mà cũng cầm không được. Vẫn là bà nội của cô nghe bên ngoài của tiếng động nên đi ra mở cửa.
Vừa thấy bộ dạng ướt sũng của cô, tự nhiên sẽ là giáo huấn rồi, "Mưa lớn như thế mà sao đã về rồi. Mưa lớn như vậy thì nên biết gọi xe mà về nhà chứ."
Nghiêm Chân cười cười, bước vào nhà. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy điện thoại trên bàn có người gọi tới.
"Ai gọi điện thoại tới vậy bà?" Cô vừa thay quần áo vừa hỏi.
"Là Tiểu Cố." Bà nội cười tủm tỉm, rồi gõ lên cái trán của cô, "Thay quần áo nhanh lên rồi ra mà nghe điện thoại của nó."
Nghiêm Chân nhất thời sửng sốt.
Anh ấy đi bao lâu rồi, năm này? Mười ngày? Nửa tháng. Có lẽ là chừng nửa tháng, lần đầu tiên nhận được điện thoại của anh.
Nghiêm Chân cầm lấy điện thoại, một tiếng "vâng" có giọng hơi khàn khàn một chút.
"Thành phố C đang mưa sao?" Anh hỏi.
"Vâng, mưa thật sự rất lớn." Cô bị đông lạnh, dường như có dấu hiệu bị cảm, giọng nói rầu rĩ, "có việc gì sao?"
"Không có việc gì lớn." Cố Hoài Việt hơi trầm ngâm rồi sau đó mới nói, "Ngày kia ở chỗ anh bắt đầu diễn tập hành quân đi Tây Bắc nên mấy ngày tới có lẽ không có khả năng nhận điện thoại."
Căn cứ diễn tập hạn chế thông tin rất nghiêm khắc, các loại dụng cụ cá nhân để liên lạc khi đưa vào trong căn cứ thì không thể sử dụng, chỉ được nhận điện thoại đều là quân tuyến mà thôi.
Nghiêm Chân vâng một tiếng rồi cười khẽ, "Không có chuyện gì đâu, anh yên tâm đi."
Nói xong thì cả hai người đều lâm vào tình trạng yên lặng, đánh vỡ không khí trầm mặc này tiếng thét kinh hãi của bà nội, "Tiểu Chân, cháu như thế nào chỉ mặc có bộ quần áo ngắn thế mà đã chạy tới nhận điện thoại rồi hả? Vào nhanh, đi mặc thêm quần áo vào đi."
Giọng nói cực lớn, Cố Hoài Việt đương nhiên cũng nghe được nên liền nói, "Em mau đi đi, coi chừng bị cảm lạnh."
"Vâng." Nghiêm Chân vội vàng ngắt điện thoại, đi nhanh vào phòng ngủ. Nhưng trái tim trong lồng ngực của cô đang đập rất nhanh, cơ hồ như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Ngày hôm sau, Nghiêm Chân chân chính bị ốm nhưng vẫn phải dậy đi làm, vừa đến giữa trưa cơ hồ đã cảm thấy choáng váng, chống đỡ đến căn tin ăn cơm trưa tránh cho để bụng đói mà quả tim cũng không đập được nữa.
Trong căn tin, cô ở một bên dùng chiếc đũa chọn món cá ăn tốt cho bệnh cảm của cô, một bên nghe Vương Dĩnh kể chuyện về việc gặp mặt lần đây nhất lại bị thất bại. Nghiêm Chân nghĩ, nếu giờ phút này cô nới với Vương Dĩnh rằng mình vừa mới lấy chồng thì nhất định Vương Dĩnh sẽ xông lên mà bóp chết cô. Nguyên nhân rất đơn giản, cô ấy mất đi một người bạn liên minh. Vì thế NGhiêm Chân chính là cười cười rồi ngồi nghe, cũng không chen vào nói, miễn cho không tiêu hóa được.
"Haiz, đúng rồi." Vương Dĩnh hét lên, có chút thần bí hạ giọng, "Cô có biết vì sao cô giáo Thẩm hôm nay không đến ăn cơm không?"
"Không biết." Nghiêm Chân vội hỏi, "Làm sao vậy?"
Vương Dĩnh cười hì hì, "Nói cho cô biết, cánh cửa khó khăn từ khi cô giáo Thẩm tới trường học nay là gì. Cô đoán thử xem là gì?"
Nghiêm Chân nhìn bạn liếc mắt một cái, Vương Dĩnh lập tức tự giác nói, "Là học sinh đánh nhau, ha ha, cô nói xem có vui không?"
Học sinh đánh nha, đây là chuyện tình không thể tránh được trong mỗi trường học, nhất là ở bậc tiểu học như thế này. Giáo viên xử lý mấy vấn đề này cũng đều có kinh nghiệm, biết như thế nào thì nên nghiêm khắc, biết như thế nào thì nên dỗ. Thẩm Mạnh Kiều vừa mới tới, tự nhiên là không thể thích ứng kịp.
Nghiêm Chân bật cười, "Cô chỉ vì việc này mà vui như vậy sao, cô có tiền đồ không vậy?"
Vương Dĩnh cũng không giận mà nói thẳng, "Cô, muốn biết ai không mà lại nói như vậy?"
"Ai thế?" Nghiêm Chân hỏi, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt.
"Là hai tiểu quỷ chuyên gây sự ở lớp cũ của cô, Cố Gia Minh cùng Lâm Tử."
Quả nhiên...
Xong giờ cơm trưa, Nghiêm Chân chậm rãi thong thả đi về nơi làm việc ở thư viện. Tiểu Lưu ở bàn đối diện hỏi cô có phải là thân thể không thoái mái hay không? Nghiêm Chân vội lắc đầu, ngượng ngùng tránh đi ánh mắt, hướng ánh mắt ra phía ngoài. Sau buổi trưa, ánh nắng chiếu vào rất tốt nhưng là tâm tình của cô lại không hiểu sao có chút phiền chán.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lập tức xoay người lại với Tiểu Lưu ở trước mặt, gấp đến độ làm cho cô ấy hoảng sợ.
"Tiểu Lưu, tôi có việc phải đi đến chỗ lớp học trước. Nếu có ai hỏi thì cô hãy giúp tôi giải thích một chút."
Tiểu Lưu gật gật đầu, nhìn bóng dáng NGhiêm Chân rời đi có chút buồn bực.
Giờ học buổi chiều cũng đã bắt đầu, trên hành lanh không có một bóng người. Nghiêm Chân đứng ở dãy phòng học này đã lâu còn chưa kịp cảm khái liền trực tiếp đi về phía văn phòng. Nghiêm Chân còn nhớ rõ thời khóa biểu, biết rằng giờ này Lý Viện còn có tiết dạy, như vậy văn phòng hẳn chỉ có một mình Thẩm Mạnh Kiều. Kết quả như cô dự đoán. Cô đẩy cửa vào, đối diện với đôi mắt đẹp của Thẩm Mạnh Kiều đang mang theo một chút lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Thẩm Mạnh Kiều có chút kinh ngạc, "Cô giáo Nghiêm, có việc gì sao?"
Có việc gì sao? Đương nhiên là có chuyện. Có chuyện gì? Cô còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào thì tay cũng đã đẩy cửa ra, Nghiêm Chân đành phải xấu hổ cười cười, "Tôi.."
Cô vừa nghĩ vừa di chuyển ánh mắt, không nghĩ rằng khi nhìn đến góc phòng thì thấy một cậu bé mặt mũi sáng sủa.
Cái cậu bé kia mang theo một cái mũ méo mó, trên mặt có chút bụi bẩn, giờ phút này chính là ủ rũ cúi đầu. Nghiêm Chân linh động hỏi Thẩm Mạnh Kiều, "Cô giáo Thẩm, xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Mạnh Kiều lập tức hé ra khuôn mặt đau khổ, "Học sinh đánh nhau, học sinh này chính là người bắt đầu trước. AI biết được tiểu tử này cũng ương ngạnh như thế."
Tiểu tử kia bị điểm danh thì ngẩng đầu ngay tức khắc, khi thấy Nghiêm Chân, thì lập tức hai mắt mở to rồi cuối cùng lại dỗi, nghiêng đầu sang một bên.
Nghiêm Chân không khỏi bật cười, cô lại hướng Thẩm Mạnh Kiều mà hỏi, "Cô giáo Thẩm tính xử lý như thế nào?"
Thẩm Mạnh Kiều vò vò tóc, "Tôi tính liên hệ với người nhà của học sinh này, để cho ba mẹ cậu bé đến trường một chuyến."
Nghe xong câu đó, cậu bạn nhỏ bên kia lập tức phản kháng lại một câu, "Ba em trở về quân ngũ rồi."
Thẩm Mạnh Kiều kinh ngạc mở to hai mắt, trên mặt nhất thời hiện lên thần sắc xấu hổ.
Nghiêm Chân thấy thế vội nói, "Nếu cô giáo Thẩm đồng ý thì liền nói với tôi cũng được."
Thẩm Mạnh Kiều khó hiểu nhíu mày, "Cô giáo Nghiêm, cô..."
Đón nhận ánh mắt dỗi như sắp khóc của tiểu tử kia, Nghiêm Chân nhẹ nhàng cười rồi nói, "Tôi cũng coi như người nhà của cậu bé này."
← Ch. 14 | Ch. 16 → |