Lão già kia, anh là của em
← Ch.089 | Ch.091 → |
"Lão già kia anh lại không đứng đắn. Em nói cho anh biết, dì cả mẹ của em còn chưa đi, anh đừng có mà loạn tưởng" Bình thường nếu như Đàm tham mưu trưởng tới đón cô, sau khi trở về nhà điều trước tiên làm chính là ôn tồn vỗ về một phen
Cho nên hôm nay Đàm tham mưu trưởng xum xoe đến đón cô, khi dì cả mẹ vẫn còn chưa đi. Làm cho Cố Niệm Hề không thể không nghi ngờ hắn
"Ai loạn tưởng? Dường như là vật nhỏ nào đó tịch mịch khó nhịn, cho nên đối với anh nảy sinh ý đồ biến thái!" Người đàn ông vẫn cười như trước, giống như là gió nhẹ thoảng qua, dưới ánh mặt trời ngả về chiều càng thêm thâm thúy mị hoặc. Khiến cho Cố Niệm Hề trong nháy mắt thất thần
"Còn nói là anh loạn tưởng? Nhìn xem, nước miếng của em đều chảy ra rồi kia!" Thấy Cố Niệm Hề thất thần, Đàm Dật Trạch lại hé ra gương tươi cười
Bị Đàm Dật Trạch nói như thế, Cố Niệm Hề nhanh chóng đưa tay xoa xoa khóe miệng của mình
Không có!
Xem ra người đàn ông này lại bắt đầu trêu chọc cô, khiến cho cô hận đến nghiến răng nghiến lợi
"Lão già kia, đùa giỡn em vui lắm sao?"
"Được rồi được rồi, trước tiên nói chuyện chính đi!" Nhìn vật nhỏ bộ dạng tức giận. Đàm Dật Trạch liền mau chóng đổi đề tài. Bằng không lát nữa cô lại không cho hắn hôn, còn có cấm dục vài ngày. Vật nhỏ tức giận, đến lúc đó người chịu khổ chỉ có một mình Đàm Dật Trạch hắn
"Chuyện gì?"
"Là như vậy, hai ngày nữa anh được nghỉ"
"Được nghỉ? TV trong nhà chẳng phải đều bị anh chiếm lấy sao?" Về điểm này, Cố Niệm Hề có chút buồn rầu. Mỗi một lần Đàm Dật Trạch được nghỉ, TV trong nhà đều chỉ có thể bật duy nhất một kênh tin tức
"Ngày nghỉ này chúng ta sẽ không ở nhà. Chúng ta kết hôn lâu như vậy, anh cũng chưa cùng em đi ra ngoài dạo một vòng. Vốn định mang em trở về thành phố D, nhìn xem Cố thị trưởng. Nhưng gần đây trong quân đội có việc, anh không thể đi khỏi thành phố được. Cho nên anh nghĩ muốn cùng em đến chỗ Phạm Tiểu Ngũ"
"Phạm Tiểu Ngũ?" Cố Niệm Hề nhớ rõ, Đàm Dật Trạch cũng từng nhắc tới người này
Hình như là người năm đó ở bộ độ đặc chủng cùng với hắn
"Ân, phong cảnh chỗ đó không tồi. Hơn nữa Mặc lão tam sẽ mang theo vợ hắn, còn có Lăng nhị hắn nói muốn được nhìn thấy chị dâu và em dâu!"
"Chị dâu, em dâu?"
"Anh lào lão đại của bọn hắn, em đương nhiên là chị dâu của bọn họ. Về phần vợ của Mặc lão tam, chính là em dâu của bọn anh! Nhưng bọn hắn biết được tuổi của em, chắc chắn sẽ bị tức mà chết" Nói lời này, Đàm tham mưu trưởng lại nở nụ cười hãnh diện. Làm cho Cố Niệm Hề có chút sững sờ
"Tại sao?"
"Bởi vì anh lớn tuổi nhất, nhưng lão bà của anh lại trẻ nhất. Vậy mà bọn họ phải gọi em một tiếng chị dâu!"
Lão bà càng trẻ, đàn ông sẽ đều cảm thấy hãnh diện
Cố Niệm Hề thật không ngờ, Đàm tham mưu trưởng cũng có hứng thú như thế
"Lão già kia, em có thể mang theo người nhà cùng đi hay không?" Tô Du Du đến thành phố này, cũng chưa có thời gian đi du lịch, nếu mang theo cô ấy, chắc chắn nha đầu kia sẽ vui đến quên trời đất
"Anh không phải là người nhà của em sao" Đối với vấn đề của Cố Niệm Hề, Đàm tham mưu trưởng có chút bất mãn. Xe đỗ ở cửa nhà, Đàm Dật Trạch liền kéo tay cô xuống, chuẩn bị cùng cô nói cho rõ
Chẳng lẽ, Đàm Dật Trạch hắn không quan trọng với cô sao?
Ngay cả người thân cũng không tính?
Tốt xấu gì thì hắn cũng là lão công của Cố Niệm Hề, cũng là người vô cùng vô cùng thân thiết với cô nhất trên thế giới này
Sắc mặt Đàm tham mưu trưởng không tốt, Cố Niệm Hề đương nhiên cũng biết cô vừa mới giẫm phải điểm mấu chốt của người đàn ông nào đó, liền chân chó lấy lòng hắn: "Đàm tham mưu trưởng, anh không chỉ là người thân thuộc, còn là người đàn ông của em. Ý của em là dù sao chúng ta cùng một đám người đi du lịch, có thể cho em mang theo bạn tốt được không? Tô Du Du cũng chưa từng đi đến nơi đó. Cho nên em muốn mang cô ấy đi, có được hay không?"
"Được rồi, Đàm Dật Trạch anh cũng không phải là người keo kiệt, nhìn em dũng cảm thừa nhận sai lầm như vậy, anh liền đồng ý yêu cầu của em!"
Đàm tham mưu trưởng cảm thấy chính mình được khai sáng, nhưng hắn không biết khi hắn còn đang tươi cười, một cô gái nào đó đang ở trong lòng ngực hắn lấy lòng, âm thầm chửi bới: Lão già kia, còn nói mình không keo kiệt, rõ ràng là vô cùng keo kiệt. Không phải mới nói sai một câu, sắc mặt đã đột nhiên trở nên xấu hay sao?"
"Vật nhỏ, em đang nói bậy gì anh!" Không thể không thừa nhận Đàm tham mưu trưởng có công năng nhìn rõ tâm tư cô. Liếc mắt một cái, là có thể biết cô đang suy nghĩ cái gì
Nhưng vì tránh phiền toái không cần thiết, Cố Niệm Hề cũng chỉ có thể, hướng người đàn ông vô lại nào đó nói lời ngọt ngào: "Nào dám nào dám, tiểu nhân sao dám to gan lớn mật đánh chủ ý lên người Đàm tham mưu trưởng anh đây!"
Thấy vật nhỏ ánh mắt lấy lòng, Đàm tham mưu trưởng lại nở nụ cười sáng lạn: "Có cho em cũng không dám, đương nhiên cho dù em dám, Đàm Dật Trạch anh cũng có biện pháp xử phạt em!"
Nói xong lời, hắn lại đưa tay nhéo nhéo eo nhỏ của cô, ý tứ rõ ràng
Hắn ở trên giường, sẽ có biện pháp thích hợp
"Đúng vậy đúng vậy!"
Cố Niệm Hề ngoài mặt là tươi cười lấy lòng, bên trong lại không ngừng chửi rủa hắn
____
"Chị Niệm Hề, đây là hợp đồng Xí Hoa Án cuối tuần nay"
Ngày hôm đó, Trần Điềm Điềm cầm văn kiện mình đã làm tốt vào phòng Cố Niệm Hề
Lúc này Cố Niệm Hề, còn đang vùi đầu vào làm việc vô cùng bận rộn
Ánh mặt trời từ bên cửa sổ chiếu vào trong phòng, vừa lúc chiếu lên gương mặt của cô
Mái tóc đen giống như thác nước, hé ra gương mặt tinh xảo có chút không thực
"Ân, cứ đặt ở trên bàn đi, lát nữa tôi sẽ xem!" Bởi vì đồng ý cuối tuần này sẽ đi du lịch cùng Đàm Dật Trạch, cho nên trước thứ sáu Cố Niệm Hề phải hoàn thành xong công việc của mình
Nhưng mà, lượng công việc có điểm lớn
Cho nên, hôm nay ngay cả thời gian uống trà cô cũng không có
"Chị Niệm Hề, em rót cho chị một chén trà nha? Nhìn chị làm việc cả buổi chiều. Ngay cả thời gian uống một hớp nước cũng không có!" Trần Điềm Điềm, nhìn chén nước trên bàn, liền biết Cố Niệm Hề cả buổi trưa cũng không động qua. Cho nên liền mở miệng nói chuyện
"Ha hảm cám ơn. Tôi hôm nay nhất định phải làm xong chỗ này" Cố Niệm Hề cười đáp, nhưng tầm mắt của cô vẫn dừng trên văn kiện
"Tại sao phải gấp như vậy? Không phải quản lý nói thứ hai mới cần đến sao? Cho dù hai ngày làm không xong, mang về nhà làm cũng được mà!" Trần Điềm Điềm đặt chén trà trên bàn làm việc của Cố Niệm Hề rồi nói
"Đúng vậy có thể mang về nhà làm! Nhưng cuối tuần lão công dẫn tôi ra ngoài đi du lịch, cho nên chỉ có thể mau chóng làm. Như vậy đến thứ hai tôi mới không bị sếp quở trách!" Cố Niệm Hề cùng Trần Điềm Điềm nói chuyện, tầm mắt vẫn dừng trên bàn làm việc
Cũng bởi vì như vậy, nên cô mới không chú ý tới ánh mắt của Trần Điềm Điềm có một tia lạnh lẽo
Vốn tưởng rằng, Cố Niệm Hề cái gì cũng tốt, xem ra hiện tại cũng không phải
Cô ta thế nhưng còn khoe mẽ hạnh phúc trước mặt Trần Điềm Điềm cô
Cô ta có phải là đang cảnh cáo cô, ý muốn nói cô không cùng thế giới với cô ta?
Càng nghĩ, sắc mặt của Trần Điềm Điềm càng tái nhợt
Tay để ở ngang bắp đùi, cũng không tự giác nắm chặt lại
Nhưng Trần Điềm Điềm coi như lại không phát hiện hoàn toàn đau đớn nào
Bởi vì chỉ có đau đớn như vậy, mới có thể nhắc nhở cô ngày hôm nay đã chịu khuất nhục trước mặt Cố Niệm Hề
Xử lý xong vài con số, Cố Niệm Hề không nghe thấy Trần Điềm Điềm nói gì, liền ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt cười nhẹ. Cũng may tốc độ thay đổi gương mặt của Trần Điềm Điềm rất nhanh, cho nên mới không bị Cố Niệm Hề phát hiện
"Điềm Điềm, nếu không còn việc gì, cô về trước đi!" Lúc này thời gian cũng đã không còn sớm, cô phát hiện Trần Điềm Điềm vẫn còn đứng ở trong phòng làm việc của mình
"Được rồi, chị Niệm Hề em đi trước! Chị đừng về trễ quá" Trần Điềm Điềm che giấu tâm tình rất tốt
Trên mặt lúc trước còn mang vẻ mặt oán độc, lúc này liền biết mất
"Ân" Nói xong lời này, Cố Niệm Hề lại tiếp tục làm việc
Trần Điềm Điềm đi khi nào, cô cũng không biết
Tới lúc hoàng hôn, Cố Niệm Hề rốt cuộc cũng làm xong việc, lấy di động gọi cho Tô Du Du
"Nhị gia, xin hỏi anh có chuyện gì!" Bình thương vào lúc này Lăng nhị gia luôn gọi cho cô, sau đó nói cô đến đón hắn. Cho nên Tô Du Du cũng không thèm xem điện thoại, trực tiếp ấn nút trả lời
"Cái gì nhị gia? Làm mình Niệm Hề! Cố đại gia của câu" Cố Niệm Hề cầm theo túi xách, chậm rãi bước xuống lầu. Hiện tại cô muốn nhanh chóng đi đến chợ, mua thức ăn nấu cho Đàm tham mưu trưởng ăn
"Yêu... thì ra là Hề nha đầu! Cậu khi nào thì trở thành đại gia rồi? Nhiều nhất, cũng chỉ là đại thẩm thôi!"
"Hứ mình vẫn còn trẻ! Tô Du Du cậu chưa làm đại thẩm, thì cũng chưa đến lượt mình đâu!"
"Hắc, Hề nha đầu cậu đã sớm đi vào hàng ngũ những nhân sĩ kết hôn! Không gọi là đại thẩm thì gọi là gì?"
Tô Du Du bình thường không đem người ta đả kích đến hoa rơi nước chảy, cô sẽ không dừng lại
"Được rồi được rồi, nhưng mà Du Du cậu mở miệng liền thân mật gọi nhị gia, nhị gia kia là ai? Sẽ không phải là bạn trai của cậu chứ!" Cố Niệm Hề thấy Tô Du Du mở miệng đả kích hai ba lần đã cảm thấy chịu không nổi
"Cái gì mà thân mật? Đây chẳng qua là kẻ đầu đường xó chợ! Cái người đáng xấu hổ, lại đáng khinh" Đây là đánh giá của Tô Du Du dành cho Lăng nhị gia
Lần đầu tiên gặp mặt Lăng nhị gia ở bãi đỗ xe, Tô Du Du còn tưởng rằng Lăng nhị gia kia tuy rằng lớn lên mang lòng dạ giống như con cẩu, vô cùng bại hoại, đặc biệt lợi dụng lúc cô say rượu chiếm tiện nghi của cô, khiến cho giá trị con người của Lăng nhị gia trong lòng của Tô Du Du cũng bị hạ xuống không ít
Nhưng dần dần, Tô Du Du mỗi ngày đi theo Lăng nhị gia, sẽ chứng kiến rất nhiều cô gái đi qua chào hỏi hắn, sau đó cô phát hiện thì ra người đàn ông này thuộc loại hoa bướm điển hình, hơn nữa đặc biệt hạ lưu, là cái loại dựa vào phụ nữ kiếm cơm, tiểu bạch kiểm
Bởi vì mỗi lần Lăng nhị gia kêu Tô Du Du đến đón, bên cạnh hắn sẽ là một đại tiểu thư
Mà điều này khiến cho cô càng khẳng định hắn là loại tiểu bạch kiểm
Rất nhiều lần, Tô Du Du muốn nói với Lăng nhị gia: Nhân lúc cha mẹ anh còn sống, nên xin lỗi bọn họ đi
Nhưng nghĩ lại, Tô Du Du cảm thấy được mình đối với hắn không có quan hệ gì, tại sao phải khuyên bảo hắn? Hắn có xin lỗi cha mẹ hắn hay không cũng có liên quan gì đến cô?
Còn nữa, mục tiêu hiện tại của cô là đoạn video trên tay hắn!
Trong lúc này, cô không nên gây thù chuốc oán thêm với hắn
"Người bại hoại như vậy, vậy cậu còn giữ liên lạc làm gì? Cậu không sợ ở chung với anh ta lâu liền sinh ra cảm tình sao?" Trong điện thoại Cố Niệm Hề lại bắt đầu đặt ra giả thuyết
"Ân, đúng là một kẻ bại hoại! Nếu không phải hắn có thứ chị đây cần, chị đây mới sẽ không cùng hắn dây dưa"
Hai từ bại hoại này là từ có thể miêu tả Lăng nhị gia trong lòng Tô Du Du
"Hề nha đầu, chúng ta không nói đến người này. Cậu tìm mình có chuyện gì?" Cố Niệm Hề gần đây cũng bận công việc, nghe nói dự án hợp tác lần này đều do cô ấy đứng ra phụ trách. Cho nên bình thường cơ bản sẽ không tìm thấy cô. Thế nhưng hôm nay Cố Niệm Hề lại chủ động gọi điện cho Tô Du Du
"Nga, đúng rồi! Là Đàm tham mưu trưởng! Anh ấy nói cuối tuần sẽ cùng mình đi du lịch, mình muốn hỏi cậu có muốn đi với chúng mình không!"
"Được rồi, vợ chồng son các cậu đi thân thiết, mình đi làm cái bóng đèn lớn siêu cấp sao? Đến lúc đó, không chừng Đàm tham mưu trưởng nhà cậu sẽ dùng thủ đoạn xấu xa đuổi mình đi cũng lên!"
"Sẽ không, Đàm tham mưu trưởng nói, có mấy người bạn của anh ấy cũng sẽ mang theo lão bà đi cùng. Coi như là một tập thể du lịch, nghe nói còn có anh đẹp trai!"
Đối với Tô Du Du Cố Niệm Hề luốn biết điểm yếu của cô ấy
"Thật sao?" Thấy câu nói của Cố Niệm Hề, Tô Du Du cũng có chút động tâm, đặc biệt là câu cuối cùng kia của cô
Có anh đẹp trai!
Tâm tình của Tô Du Du liền thay đổi một trăm tám mươi độ
"Được, mình muốn đi!"
"Tốt, vậy cuối tuần gặp nha!" Thấy giọng nói đầy chờ mong của Tô Du Du, Cố Niệm Hề vui vẻ đáp lời
Cô biết, Tô Du Du có một chiêu không chịu nổi, chính là anh đẹp trai
Nhưng mà, lần này nhóm người đi cùng Đàm tham mưu trưởng sẽ có anh đẹp trai sao?
Xem ra, đêm nay cô phải hỏi hắn cho tốt!
Buổi tối, Cố Niệm Hề đang hầm canh xương, liền có một đôi tay gắt gao ôm cô vào ngực. Sau đó nhẹ nhàng vuốt ve cô
"Đùng phá, đợi nấu xong thứ này! Anh tốt nhất ngồi chờ trên bàn ăn cơm đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm!"
Có đôi khi Đàm tham mưu trưởng sẽ giống như một đứa trẻ
Giống như lúc này, vừa tắm rửa xong, hắn liền đem cô ôm vào trong lòng ngực, cọ cọ hai ba cái
"Vật nhỏ, thơm quá!" Hắn ghé sát tai cô, không rõ hàm xúc nói ra câu như vậy
Cố Niệm Hề nhanh chóng tránh khỏi sự nóng ấm kia của Đàm tham mưu trưởng
"Đúng vậy rất thơm, rất nhanh liền có thể ăn! Rất đói bụng sao, nếu không anh đi kiếm thứ gì đó ăn tạm trước đi" Do hôm nay phải tăng ca, cho nên cô đi chợ về muộn, canh xương hầm còn chưa nấu xong Đàm tham mưu trưởng đã trở về
"Không cần đồ ăn vặt, em trước lấp bụng cho anh là được!" Hắn nói lời này, đôi tay còn đưa vào làn váy của cô. Lúc này Cố Niệm Hề cuối cùng cũng hiểu được, hai từ "Thơm quá" trong miệng Đàm tham mưu trưởng là có ý gì
Thấy bộ dáng giống như con khỉ kia của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề có chút bất đắc dĩ
"Đừng phá! Bên này còn có nồi nước lớn, nếu đổ thì làm sao? Anh lớn như vậy, sao còn giống như trẻ con?"
"Thân thích của em khi nào mới rời đi!" Mấy ngày nay Đàm tham mưu trưởng bị nghẹn đến sắp nổ tung! Hơn nữa hắn còn đang muốn cùng vật nhỏ có thêm một vật nhỏ nữa
Thân thích nhà cô cứ không chịu đi, sao hắn có thể tiến hành đây
"Nhanh thì hai ngày nữa" Thật ra, Cố Niệm Hề thấy hắn bộ dáng như vậy cũng có chút thương tâm
"Đúng rồi lão cô, chúng ta cuối tuần đi chơi, có anh đẹp trai hay không!" Nếu đến lúc đó không có một người nào nhìn thuận mắt, chỉ sợ Tô Du Du sẽ không tha cho cô
"Anh đẹp trai? Em hỏi anh đẹp trai làm cái gì?" Nói sau không phải trước mắt cô còn có một anh đẹp trai hay sao?
Đàm tham mưu trưởng cho mình không phải là người tự kỷ, cho nên câu tiếp theo hắn cũng không nói ra
"Không làm cái gì, chỉ là muốn biết"
"Mặc lão tam lớn lên không tồi, nhưng mà đã có lão bà. Phạm Tiểu Ngũ cũng là một mầm non, nhưng mà đã bị Chu lão tham mưu trưởng giữ làm cháu rể. Tiểu Tứ năm trước đi châu phi, đều không có tin tức, năm nay trở về có bị sư tử ăn không cũng là một vấn đề. Về phần Lăng nhị, cái yêu nghiệt kia rất háo sắc, không coi trọng phụ nữ. Cho nên, em có thể chết tâm đi là vừa!"
Nói xong lời này, hắn lại nhéo nhéo lưng áo của cô. Như là thể hiện sự trừng phạt
Cố Niệm Hề lúc bắt đầu không có tâm tình gì, nhưng nghe xong lời cuối cùng kia của Đàm tham mưu trưởng liền bật cười: "Cho nên em có thể chết tâm đi là vừa!"
"Lão già kia, anh chẳng lẽ cho là em muốn tìm anh đẹp trai"
"Chẳng lẽ không đúng?" Hắn có chút tức giận nhéo nhéo hông cô
Hắn tắm rửa xong, trên người luôn có hương thơm tươi mát rất thoải mái
Mỗi lần Cố Niệm Hề ngửi thấy được mùi kia không hiểu sao lại cảm thấy an tâm
Xác định đã nấu xong nồi canh xương hầm, cô tắt bếp. Xoay người đưa đôi tay bé nhỏ của mình để vào cổ hắn
"Em không phải đã gả cho anh rồi sao? Bị một mình anh gây sức ép đã không còn tinh lực nghĩ đến việc gì, anh cho rằng em còn có thời gian đi ra ngoài tìm người đàn ông khác sao?"
Có đôi khi, Đàm tham mưu trưởng sẽ tự nhiên tức giận, điều này Cố Niệm Hề đương nhiên biết rõ
Cho nên, lúc hắn bắt đầu có hành động tức giận, cô phải mau chóng dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn
"Không có thời gian đi tìm người đàn ông khác, vậy em còn hỏi anh đẹp trai làm cái gì? Hơn nữa chẳng lẽ anh không đẹp trai sao?"
"Đương nhiên là đẹp, Đàm tham mưu trưởng của chúng ta đẹp nhất. Nhưng em là muốn hỏi anh đẹp trai cho Tô Du Du. Đàm tham mưu trưởng nhà chúng ta tuy đẹp trai, nhưng cũng không thể để cho Tô Du Du xem được!"
Nhìn Đàm tham mưu trưởng tính tình trẻ con bộc phát, khóe miệng Cố Niệm Hề lại có độ cong hoàn mỹ
Nhưng mà lòng của cô vẫn không yên. Sợ mình lừa không được hắn
Thấy ánh mắt lạnh như băng của Đàm tham mưu trưởng nhanh chóng tan ra, Cố Niệm Hề cuối cùng cũng an tâm
"Được rồi, mau thả em ra. Em nấu xong canh xương hầm rồi, chúng ta cũng nên ăn cơm!"
So với lúc trước, tâm tình của Đàm Dật Trạch khá hơn rất nhiều, đặc biệt là ánh mắt kia của hắn, sâu hun hút giống như một cái vực sâu không đáy, đang chờ thời cô ăn sạch cô
Hắn nhìn cô mỉm cười
Khóe miệng có độ cung, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn rất nhiều
Cố Niệm Hề biết hiện tại tâm tình của người đàn ông này rất tốt. Nhưng cô không biết, tâm tình của hắn tốt cũng không phải là cô nói không cần anh đẹp trai, cũng không phải là bởi vì Tô Du Du muốn tìm anh đẹp trai, mà là một câu tham mưu trưởng nhà chúng ta của cô!
Thật là tốt, vật nhỏ cũng bắt đầu để ý đến sự hiện diện của hắn!
Nhìn thân thể mềm nhũn trong lòng ngực mình, Đàm Dật Trạch thật muốn đem cô ăn vào trong bụng
"Lão già kia, anh có nghe em nói hay không, mau thả em ra. Bằng không canh sẽ nguội ăn không ngon!"
"Được, trước bỏ qua cho em. Nhưng mà chờ thân thích của em đi rồi, xem anh như thế nào thu thập em!" Đàm tham mưu trưởng nói lời này, còn không quên hung hăng bóp mông nhỏ của cô
Nhưng mà lúc sau, quả thật hắn cũng buông cô ra
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Cố Niệm Hề lại có chút mơ hồ
Đàm tham mưu trưởng nhà cô, cũng có lúc hồ đồ sao?
Cô không làm sai chuyện gì, thế như lại bị hắn trừng phạt?
Chương 90. 2: Lần thứ hai cảnh cáo
Ngày hôm sau, khi buổi huấn luyện kết thúc, Đàm tham mưu trưởng nhận được điện thoại thông báo của ông nội Đàm
Nói là muốn hắn mang Cố Niệm Hề về nhà ăn cơm!
Nghe giọng điệu của ông nội, dường như là muốn nói điều gì
Vì thế, buổi chiều tan tầm, Đàm Dật Trạch liền trực tiếp đi đón Cố Niệm Hề đến Đàm gia
Đàm gia vẫn giống như một tháng trước, trong nhà đỏ thẫm theo màu truyền thống của Trung Quốc
Chẳng qua, có rất nhiều thứ đã thay đổi
Thấy Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch tới, người vui mừng nhất đương nhiên là ông nội Đàm
Đầu tiên là nói cô Lưu, làm cho bọn họ vài thứ điểm tâm để ăn, lúc sau lại nói Đàm Dật Trạch cùng ông đánh cờ
Một mặt cùng cháu trai đánh cờ, một mặt còn không quên tán gẫu với Cố Niệm Hề
"Hề Hề, Tiểu Trạch gần đây có ức hiếp cháu hay không?" Tính tình cháu trai của ông, ông là người hiểu rõ nhất, có chút lạnh lùng, có chút bá đạo
"Ách?" Cố Niệm Hề bị hỏi như vậy, trong nhất thời cũng không biết nên nói cái gì
Mà Đàm Dật Trạch nghe được ông nói như vậy, cũng muốn nghe cô trả lời xem thế nào
Khóe môi khẽ nhếch kia của hắn, làm cho Cố Niệm Hề nghĩ lại những lần hắn ức hiếp cô
Đương nhiên là có!
Hơn nữa không phải chỉ một lần!
Nhưng mà, đều là lúc ở trên giường, sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết?
Nhìn bộ dáng do dự kia của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch lặng lẽ bóp bóp tay cô, ý bảo cô có gan thì nói ra đi
"Không... Không có!" Cố Niệm Hề hung hăng nhéo eo hắn
Nhìn hành động của đôi vợ chồng son, ông nội Đàm lại làm ra bộ dạng không nhìn thấy gì. Nhưng đôi mắt lúc này lại giống như trăng khuyết
Nhìn ra được, tình cảm của bọn họ rất tốt
"Yêu, Hề Hề đã tới?" Lúc Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch còn đang nhéo nhau, thì ở chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Ngay sau đó là giọng nói của Thư Lạc Tâm
"Ân, dì Thư, đã lâu không gặp! Ông nội nói mời chúng tôi đến đây ăn cơm!" Cố Niệm Hề cười nhẹ đáp lại
"Cũng tốt. Nhưng mà, chúng ta đã lâu không gặp rồi. Mấy ngày hôm trước dì có đưa vài thứ đồ đến công ty con, con có thích không?" Vô tình mà cố ý Thư Lạc Tâm nhắc chuyện này trước mặt Đàm Dật Trạch
Mục đích, đương nhiên là muốn châm ngòi quan hệ hắn và cô
Làm cho hôn nhân của bọn họ, nhanh một chút đi xuống nấm mồ. Sau đó thừa dịp tác hợp cho Cố Niệm Hề và Tiểu Nam nhà bà
"Thích, nhưng mà lần sau dì đừng đưa thứ đắt tiền như vậy!" Bị Thư Lạc Tâm nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Cố Niệm Hề cũng có chút mất tự nhiên
Cô không quên, lần trước vì Thư Lạc Tâm đưa đến cho cô một túi xách da. Đã làm cho cô và Đàm Dật Trạch nháo nhau vài ngày
Nói xong lời này, Cố Niệm Hề lại cẩn thận nhìn đến Đàm Dật Trạch đang ngồi bên cạnh. Thấy sắc mặt hắn không có gì khác thường. Lúc này cô mới an tâm không ít
"Đúng rồi, đúng lúc cô Lưu tối hôm nay có làm một ít huyết yến, Hề Hề dì đi lấy cho con một ít. Nghe nói thứ này rất tốt với phụ nữ" Thấy sắc mặt của Cố Niệm Hề có chút không được tự nhiên, Thư Lạc Tâm cũng ý thức được điều gì đó
Thông minh như bà, tất nhiên cũng mau chóng đổi đề tài khác
Đương nhiên mục đích chính là muốn lấy lòng Cố Niệm Hề
"Không cần, lúc nãy cùng Dật Trạch đến đây đã ăn một ít. Đến hiện tại, bụng vẫn thật no!"
Thật ra, lúc cô và Đàm Dật Trạch đến đây, đến nước cũng chưa kịp uống, làm sao có thể ăn no?
Sở dĩ nói như vậy, chỉ đơn giản là không muốn nhận ý tốt của Thư Lạc Tâm mà thôi
"Như vậy a, vậy chờ con đói bụng, dì đi lấy cho con ăn!" Thấy Cố Niệm Hề từ chối mình, Thư Lạc Tâm cũng không muốn tiếp tục nói tiếp
Nhìn lại quân nhân nhà mình, đang cùng ông nội Đàm đánh cờ, giờ phút này đưa tay nắm nhẹ tay cô, ý nói: Làm tốt lắm!
Thật ra, Đàm Dật Trạch cũng không phải không thích người khác đối xử tốt với Cố Niệm Hề
Mà là hắn không thích người khác quá mức lấy lòng cô. Giống như, Thư Lạc Tâm lúc này muốn đem huyết yến lấy lòng vật nhỏ của hắn
"Niệm Hề?"
Vừa mới tan tầm, từ cửa lớn bước vào, sắc mặt của Đàm Dật Nam không mấy tốt lắm
Cũng có thể nói gần đây sắc mặt của hắn đều như vậy. Công ty nhiều việc, không thấy được mặt của Cố Niệm Hề cũng là một nguyên nhân
Nghe thấy được giọng nói quen thuộc kia, hắn nhanh chóng bước vào vào nhà. Quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc
"Em chồng, đã trở về!" Nhìn thấy Đàm Dật Nam vào cửa, Cố Niệm Hề tự nhiên cũng đành mở miệng hỏi han hắn
Đôi mắt xinh đẹp kia, giống như là không nhìn thấy sự vội vàng của hắn
Em chồng...
Nếu không phải từ xưng hô chết tiệt kia, Đàm Dật Nam chắc chắn sẽ cảm thấy mình hiện tại sung sướng giống như là bay lên trời
"Tiểu Nam, quên lời nói lần trước của tôi rồi sao?" Nói lời này, tầm mắt của hắn cũng không rời khỏi bàn cờ. Ngay cả giọng điệu cũng không xuất hiện phập phồng gì
Nhưng không phải ai cũng phát hiện ra, ý tứ trong lời nói của hắn là gì
Ai cũng biết, người đàn ông này tính tình không tốt giống như vẻ bề ngoài
Theo lời nói của hắn, khiến cho Đàm Dật Nam có chút khó thở
Đàm Dật Nam cũng không phải không biết, thật ra Đàm Dật Trạch đang nhắc nhở hắn, thân là em chồng nên có thái độ như thế nào. Đừng làm ra những hành động quá phận, nếu không đừng trách Đàm Dật Trạch hắn vô tình
Lấy năng lực của Đàm Dật Trạch hắn, muốn giáo huấn Đàm Dật Nam cũng không cần tốn quá nhiều sức
Nhưng mặc dù hắn có nói thế nào, cũng không thể ngăn cản quyết tâm của Đàm Dật Nam đối với Cố Niệm Hề
Nếu không phải hắn nhìn thấy, đôi tay nhỏ bé kia của Cố Niệm Hề chủ động nắm lấy tay của hắn, hắn chắc chắn nhất định sẽ chủ động ôm cô vào lòng ngực của mình
"Anh..."
Nhìn bọn họ nắm chặt tay nhau, Cố Niệm Hề khẽ nở nụ cười. Đàm Dật Nam phát hiện, sự xuất hiện của hắn trong căn phòng này có điểm dư thừa
"Tiểu Nam, cháu trở về thì vào phòng bếp đi. Mẹ của cháu nói đang làm huyết yến, nếu trở về thì vào lấy ăn đi" Tầm mắt của ông nội Đàm cũng giống như Đàm Dật Trạch, vẫn dừng trên bàn cờ
Tuy rằng nói như là quan tâm hắn, nhưng nếu là người thông minh một chút đều hiểu được, ông nội Đàm đang muốn cảnh cáo hai mẹ con bọn họ
Đừng tưởng rằng, hai mẹ con bọn họ có tâm tư gì đối với Cố Niệm Hề, ông không biết
Ông đã sớm biết sau lưng bọn họ muốn làm cái gì, chẳng qua ông tin tưởng năng lực ứng phó của Đàm Dật Trạch, càng tin tưởng tình cảm vợ chồng hai người rất tốt
Đương nhiên, nếu như Thư Lạc Tâm vẫn không có chuyển biến tốt gì, ông nội Đàm cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn
Về phần huyết yến kia, ông nội Đàm đương nhiên cũng biết. Buổi trưa Thư Lạc Tâm nghe nén ông gọi điện, nên mới mau chóng nói cô Lưu làm thứ đó
Muốn Đàm Dật Nam ăn hết thứ đó, đơn giản là muốn Đàm Dật Nam tự gánh vác sai lầm của mình
"Ông nội, cháu đã biết!" Đối với lời nói của ông nội Đàm, Đàm Dật Nam không dám không nghe theo
Đương nhiên, hắn cũng biết hàm nghĩa kia trong lời nói của ông nội Đàm
Lưu luyến nhìn Cố Niệm Hề một cái, Đàm Dật Nam chậm rãi bước vào trong
"Nhị Hoàng, gần đây có nhớ ta hay không? Nếu có liền lắc lắc cái đuôi đi!" Trong sân Cố Niệm Hề cùng Nhị Hoàng vui đùa ầm ĩ
Không muốn ở trong phòng khách đối phó với từng người, Cố Niệm Hề nghĩ vẫn là ra ngoài đùa vui với động vật vui vẻ hơn
"Yêu, Nhị Hoàng muốn ngạt chết ta sao?"
Vuốt ve đầu nhỏ của Nhị Hoàng, Cố Niệm Hề cười như tiểu hồ ly
"Niệm Hề, Nhị Hoàng thấy người nó yêu thích sẽ lay động cái đuôi!" Ngay tại lúc Cố Niệm Hề đang cùng Nhị Hoàng trò chuyện, phía sau liền có giọng nói của một người đàn ông
"Tôi đương nhiên biết, chẳng qua tôi chỉ muốn trò chuyện với Nhị Hoàng một chút, ngay cả việc này em chồng cũng quản sao?"
Ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đứng phía sau mình, mi mắt của Cố Niệm Hề hơi nhăn lại
Là Đàm Dật Nam!
Cô vì muốn tránh né hai mẹ con bọn họ, nên mới đến chỗ này. Không nghĩ tới, hắn thế nhưng còn theo cô ra tận đây?
"Niệm Hề, anh không có ý này" Nghe được lời nói sắc bén của cô, ánh mắt của Đàm Dật Nam tràn ngập bi thương
Hắn và Cố Niệm Hề lúc trước, không phải như vậy
"Niệm Hề, anh chỉ muốn hỏi em, có phát hiện ra Nhị Hoàng gần đây thay đổi!"
"Nhị Hoàng? Hình như béo một chút!" Chỗ nào cũng đều có nhiều thịt ra một ít
"Hắc đúng vậy. Anh gần đây cho nó ăn một thứ. Cho nên nó mới nhanh chóng béo ra như vậy!" Nói xong, Đàm Dật Nam giống như làm ảo thuật, lấy ra từ phía sau lưng một chai sữa
Nhị Hoàng vừa thấy thứ này, cũng biểu hiện vô cùng vui vẻ
Nhìn biểu hiện của Nhị Hoàng như vậy, Đàm Dật nam cũng cảm thấy mừng thầm
Thật ra, hắn căn bản không thích gần gũi động vật. Nếu không phải vì Cố Niệm Hề, muốn cùng cô có nhiều đề tài nói đến, hắn mới không cần hao tâm tổn sức như vậy
"Khoan đã, anh cho nó ăn cái gì!"
"Cái này là sữa!"
"Sữa, sữa này là sữa nhà chúng ta uống sao?"
"Ân, Nhị Hoàng không thích ăn thức ăn khô, cho nên anh mua sữa cho nó, mỗi ngày sẽ cho nó uống"
"Dừng lại, đừng cho nó ăn!" Nhìn Nhị Hoàng chuẩn bị tiếp xúc với đĩa sữa kia. Cố Niệm Hề vội vàng nói
Vẻ mặt của Đàm Dật Nam cũng có chút xuống tinh thần: "Niệm Hề, anh chỉ muốn thân cận với Nhị Hoàng một chút mà thôi, em đừng đề phòng anh như vậy có được không!"
Thấy Đàm Dật Nam nói lời này, Cố Niệm Hề đột nhiên muốn cười: "Em chồng, tôi chỉ là muốn nói, anh mua loại sữa này có lượng đường rất cao. Đối với thân thể Nhị Hoàng không tốt, uống vào sẽ bị rụng lông. Em chồng, có phải anh nghĩ mình không sai, cho nên chỉ cần người khác nhắc tới, sẽ đều phản ứng mạnh như vậy?"
"Niệm Hề, anh..." Trong ấn tượng của hắn, Cố Niệm Hề tao nhã giống như cô gái Giang Nam trong sách cổ
Nhưng trăm triệu lần Đàm Dật Nam không ngờ, có một ngày Cố Niệm Hề sẽ mang sắc mặt nghiêm nghị nói với hắn như vậy
Giờ phút này, trong lòng hắn có bao nhiêu bất mãn, chỉ có hắn mới rõ ràng
"Hề Hề, thì ra em tới đây?" Vừa đúng lúc, Đàm Dật Trạch xuất hiện phía sau lưng bọn họ
"Lão công, anh sao cũng ra đây!" Cố Niệm Hề quay đầu phát hiện Đàm Dật Trạch đứng phía sau, tim không tự chủ được mà đập liên hồi
Thật ra, cô và Đàm Dật Nam căn bản không có chuyện gì. Nhưng nhìn thấy hắn xuất hiện, trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái
Bởi vì trong lòng cô, suy nghĩ của Đàm Dật Trạch là quan trọng nhất
"Ông nội nói anh gọi em đến ăn cơm!" Lúc này, mặt trời đã muốn xuống núi, hoàn hảo ánh sáng chiếu đến sau lưng của Đàm Dật Trạch. Khiến cho gương mặt của hắn có một mảng tối bao phủ, làm cho cô không thể thấy rõ biểu tình của người đàn ông này
"Được" Cố Niệm hề mau chóng chạy tới cọ cọ người vào hắn, trên môi còn mang theo nụ cười lấy lòng. Khi đôi tay của hắn dừng ở trên hông của cô, lúc này cô mới cảm thấy an tâm
May mắn, Đàm Dật Trạch không hiểu lầm cái gì
"Nhị Hoàng có vài thứ nên ăn, có vài thứ không nên ăn, tin tưởng trong lòng ngươi biết rõ. Nếu cứ cố chấp ăn những thứ không nên ăn, đến lúc đó tình trạng xấu đi, vậy cũng không tốt!" Đàm Dật Trạch quay đầu, nhìn hướng Nhị Hoàng đang lay động cái đuôi, sau đó liền ôm Cố Niệm Hề rời đi
Để lại một mình Đàm Dật Nam ở chỗ này, sắc mặt xấu đến cực điểm
Ai cũng biết, Nhị Hoàng chỉ là một con chó. Nó sao có thể nghe hiểu ra những từ phức tạp này
Nói cách khác, trên thực tế Đàm Dật Trạch hắn đang ám chỉ Đàm Dật Nam
Lần thứ hai hắn cảnh cáo, khuyên Đàm Dật Nam đừng nên có hành động thiếu suy nghĩ giống mẹ mình, nếu không đừng trách Đàm Dật Trạch hắn không khách khí
____
Đàm gia ăn cơm, trừ bỏ mẹ con Thư Lạc Tâm và Đàm Dật Nam, còn lại bốn người bọn họ đều rất vui vẻ
Không khí hòa hợp như vậy, mãi cho đến khi cô Lưu hoang mang rối loạn chạy vào thì chấm dứt...
← Ch. 089 | Ch. 091 → |