Mau sinh sói con cho anh
← Ch.127 | Ch.129 → |
Trong ánh nắng của buổi sáng sớm, tiếng nói của người đàn ông so với bình thường có khàn khàn hơn mấy phần.
Dưới ánh mặt trời, đường nét trên khuôn mặt của hắn so với thường ngày cũng nhu hòa hơn mấy phần.
Tuy nói rằng cằm Dật Trạch đã mọc lên vài sợi râu tua tủa, nhưng một chút râu tua tủa, chẳng những không thay đổi cảm giác của người ta đối với người đàn ông này, trái lại làn cho hắn có nhiều hơn vài phần khí tức cuồng dã.
Tròng mắt màu đen tinh khiết kia, giờ khắc này đang chuyên chú nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ngực.
Ánh mắt cấp thiết kia, dường như hắn đang lo lắng đợi cô cho phép.
Nhưng chỉ có Niệm Hề biết, người đàn ông này căn bản sẽ không để sự đáp ứng của cô vào trong mắt. Bởi vì, thân thể hắn đã tùy ý chìm xuống dưới...
Cái lão lưu manh bá đạo, mỗi một lần yêu thích đều như vậy!
Mặc kệ cô không đồng ý hành động của hắn, hắn cũng sẽ làm cô. Hơn nữa, hắn còn có thể sử dụng mười tám chiêu giống như "võ nghệ", làm cho cô chưa bao giờ đáp ứng đã biến thành đáp ứng.
"Lão già, làm cái gì không làm, thật là khó khăn nha!" Theo động tác tăng nhanh của người đàn ông, hô hấp của Niệm Hề cũng trở nên hơi gấp gáp.
"Lẽ nào đây không phải làm em? Không phải vậy, em nghĩ gọi thành cái gì?" Người đàn ông bị cấm dục một tháng, sáng sớm ngày hôm nay có thể ôm ấp thân thể nhỏ bé vô cùng nhu nhược này, tâm tình có vẻ đặc biệt tốt.
Vào lúc này, lão già mộ bên vội vàng, còn không quên cùng người phụ nữ ở dưới đùa giỡn.
"Chẳng lẽ, là làm em?" Ra sức nhấc cái đầu đang cúi của người đàn ông lên, Đàm mỗ giờ phút này, nụ cười mặc dù nhạt, nhưng tròng mắt cực kỳ chân thật.
Nhìn Đàm Dật Trạch như vậy, khả năng là chưa có người nào từng gặp qua đi.
Hắn bá đạo quàng lấy eo cô, muốn tiến thêm một bước đưa cô vào trong ngực của mình, để cho mình phát huy càng ngày càng vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà cô tựa hồ cũng xảo quyệt.
Thấy hắn chuẩn bị ôm cô, cô đột nhiên giống như là con khỉ nhỏ, nhảy lên thân thể hắn. Tuy chỉ có một cái tay có thể hoạt động như thường, nhưng Niệm Hề vẫn ghép lại hai tay mình ra đòn, đem thân thể nhỏ bé của chính mình leo lên trên người Tham mưu trưởng.
"Sẽ làm anh ngay bây giờ!" Sau khi ác báo căn vào tai của Đàm mỗ một cái, Niệm Hề liền nghiêng người mà lên, thuận thế đem người đàn ông vốn đang ngồi này ép dưới thân của chính mình.
Nắng sớm không kiêng nể gì cứ như thế chiếu trên người Đàm tham mưu trưởng, phảng phất làm người đàn ông này chìm trong một tầng vầng sáng nhàn nhạt mông lung. Có nhiều lúc, bọn họ thân thiết đều là buổi tối.
Có lúc, Niệm Hề còn cố ý tắt đèn đi, cho nên cô căn bản cũng không có cơ hội nhìn rõ thân thể của Đàm tham mưu trưởng.
Nhưng mà hôm nay, Đàm tham mưu trưởng đại đại liệt liệt (tùy tiện) nằm, mặc cô quan sát. Nên Niệm Hề khó tránh khỏi có chút thẹn.
Nhưng mà, Niệm Hề thừa nhận, vóc người của Đàm tham mưa trưởng nhà cô thật sự rất đẹp nha!
Thường ngày hắn đều một thân quân phục màu xanh lục, nhìn qua có chút gầy. Nhưng sau khi cởi quần áo, Niệm Hề mới phát hiện, người đàn ông này chỗ nào gầy?
Chỉ có điều, thân thể Đàm tham mưu trưởng rất biết chọn lựa, chỗ nào cũng cân đối. Cơ ngực phình, cơ bụng chỗ nào cũng giống vậy, mỗi chỗ sờ tới sờ lui đều rất rắn chắc.
Trước đây thời trung học, Niệm Hề cũng xem qua không ít tiểu thuyết tình cảm.
Cô còn nhớ, lúc đó đọc tiểu thuyết thường xuyên hình dung vẻ đẹp một người đàn ông, chính là nói người đàn ông này như con trai của mặt trời bước ra từ chuyện thần thoại xưa.
Lúc đó, cô còn hoài nghi, thế gian này thật sự có người đàn ông hoàn mỹ, tinh xảo như vậy sao?
Nhưng mà sau khi nhìn thấy thân thể của Đàm tham mưu trưởng nhà mình, cô đã tin tưởng. Cái gọi là vóc người hoàn mỹ, đại khái là Đàm tham mưu trưởng nhà nàng có dáng vẻ như vậy rồi.
"Vật nhỏ, đừng chỉ bất động nhìn. Không phải nói muốn làm anh sao? Làm nhanh lên một chút, tốt nhất khín anh thân tàn ma dại mới thôi!" Bị Niệm Hề một bộ dáng khúc khích cười trêu chọc, hắn chống cái trán cười.
Nhưng mà lời nói này, thật ra khiến Niệm Hề mặt đỏ tim đập nhanh lần thứ hai!
Bởi vì thời điểm nói xong mấy câu kia, Đàm tham mưu trưởng đã nằm ngửa trên giường lớn, bày ra một bộ dáng tùy cô chà đạp.
"Ai muốn xem anh! Vóc người như vậy cũng đem ra khoe khoang? Về nhà tu luyện lần thứ hai thêm vài ngày nữa, chờ em hồi phục anh mới được làm!" Kỳ thực, Niệm Hề chỉ là cảm giác được chính mình vừa mới trêu đùa, nào ngờ khi nói chuyện với Đàm tham mưu trưởng lại có phản ứng lớn tới như vậy.
Nếu sáng nay tiếp tục như thế nữa, e rằng cô một ngày có muốn cũng không thể dời giường được rồi.
Nếu xét về bản lĩnh của Đàm tham mưu trưởng, cô chắc chắn là người hiểu rõ nhất, nếu là hắn muốn cô, có thể nghiêm chỉnh cả buổi tối không ngủ! Nhưng mà người có kết cục đáng thương nhất vẫn là cô!
Tuy rằng mỗi một lần bọn họ thân thiết đều là Đàm tham mưu trưởng ra sức, nhưng mỗi một lần thống khổ không thể dời giường đều là nàng. Mà cái người khởi xướng kia thế nhưng lại biến thành một mặt sảng khoái tràn đầy khí thế đi làm...
Buôn bán không có lời như vậy, Niệm Hề kiên quyết không làm.
Thế là cô chống người đàn ông nào đó một mặt tà ác kèm theo bộ dáng đợi chờ mình chà đạp dựa vào ghế, Niệm Hề quấn chăn đơn chuẩn bị chạy trốn!
Cô không ngốc đâu!
Nếu như hắn dằn vặt cô xong liền đi làm, chẳng phải cô sẽ phải cô đơn nằm trên giường cả ngày sao?
Chỉ là Niệm Hề không có nghĩ tới, lúc mình tính toán từng chuyện nhỏ nhặt như vậy, chính đôi mắt của cô đã thẳng thắn tiết lộ những suy nghĩ ấy cho Đàm tham mưu trưởng!
Vào lúc này, bàn chân nhỏ của cô vừa mới hơi nhúc nhích chuẩn bị rút lui liền bị bàn tay tà ác nào đó kéo lại.
Là một cái kéo lại, thân thể Niệm Hề mất đi cân bằng, ngã vào trên người Đàm tham mưu trưởng.
Cũng may thân thể của hắn có đủ co dãn, lúc ngã xuống Niệm Hề vẫn cảm thấy thoải mái. Nếu không phải như vậy lấy tốc độ vừa rồi va thằng vào giường lớn, chắc chắn sẽ rất đau.
Có thể đến lúc này, Niệm Hề vẫn không có cảm giác vui mừng gì. Nhưng không thể nghĩ nổi, một giây sau đó người đàn ông kia lập tức lật người, đem cô lần thứ hai ép dưới thân.
Nhìn thấy người mình vừa ức hiếp hiện tại đang đè trên người mình, Niệm Hề có chút xấu hổ khiếp hãi: "Lão công... Đừng như vậy, trước hết anh đi làm đi biết không? Bằng không giằng co hồi lâu, anh không phải là không muốn đi làm chứ?".
"Nhưng miệng anh thèm rồi!" Cũng đã đem thân thể nhu nhược nhỏ bé của cô đặt ở dưới thân, hắn làm sao có thể rút lui đạo lý?
"Thèm ăn, đợi đến đêm nay được không?" Duỗi ra bàn tay nhỏ không bị thương, Niệm Hề nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt dễ nhìn kia của Đàm tham mưu trưởng. Cái đầu ngón tay trắng nõn kia không cẩn thận xẹt qua khóe môi bạc của Đàm mỗ, lại bị hắn ngậm lấy.
"Không được. Nếu như vào lúc này không ăn được ngay, anh sợ huynh đệ sẽ buồn bực chết!" Cũng đã một tháng rồi không phải sao?
Những tháng ngày chịu nghẹn khuất nhiều như vậy, Đàm tham mưu trưởng không sao tưởng tượng nổi mình có thể chịu đựng thêm một chút nào nữa.
Mãi cho đến lúc thân thích của vật nhỏ rời đi, hắn mới được chạm vào cô, thậm chí còn đã đem cô ép dưới thân, nếu lúc này không ăn cô, hắn thực sự cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình!
"Sao được, huynh đệ của anh rất ngoan cường mà, làm sao có thể buồn bực được chứ? Nghe lời đi làm trước. Buổi tối chúng ta trở lại." Cô gái nào đó miệng nhỏ một mực nhếch lên, đôi mắt to sáng rực cũng híp lại.
Miệng nhỏ ba hoa bên tai Đàm Dật Trạch, dùng giọng ôn nhu nhất nói với hắn, dụ dỗ hắn, trêu đùa hắn.
Chỉ là Niệm Hề không biết mình như vậy trông rất giống con cáo nhỏ. Mà những tâm tính của cô đều đã lộ rõ trong ánh mắt sáng rực của hắn, chỉ là cô không biết mà thôi.
"Vật nhỏ, anh làm sao biết huynh đệ của anh ngoan cường như vậy? Nếu không, em nói cho anh nghe một chút? Nếu như nói rõ, anh có thể cân nhắc bữa ăn sáng nay lưu đến tối!".
Hắn nhìn nụ cười tươi tắn nơi khóe miệng của cô, con ngươi khẽ đổi.
Nụ cười tà ác lần thứ hai chiếm hữu khóe môi của hắn.
Vật nhỏ, chẳng lẽ em không biết đàn ông có vài thứ cấm kị không thể đụng tới sao?
Đặc biệt, huynh đệ của bọn họ?
Nếu đây là một lời khen thưởng, hẳn là Đàm Dật Trạch hắn trong lòng nên rong ruổi một trận đi?
Như vậy, làm thế nào để tỉnh táo lại đây?
"Chuyện này..."
Bị hắn trêu đùa như thế, Niệm Hề khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
Cô không có tiềm chất lưu manh, làm sao có khả năng nói chuyện được với Đàm tham mưu trưởng da mặt dày như vậy!
Mà hắn, đây không phải là biến tướng để khích lệ cho huynh đệ mình sao?
Thông minh như Niệm Hề, như thế nào lại không biết?
"Làm sao vậy? Không nói ra được?" Hắn thấy nàng một bộ dáng cắn môi, lập tức hỏi lại.
"Vật nhỏ, anh nói rồi huynh đệ hiện tại rất yếu đuối, Nếu bây giờ không ăn được chắc chắn sẽ bị thương đấy!" Lúc nói lời này, vẻ nham hiểm của Dật Trạch lại càng lộ ra rõ ràng.
Từ cánh mũi của hắn tỏa ra hơi thở ấm nóng, từng chút một phả ra trên cổ của Niệm Hề. Như có như không, trêu chọc thần kinh yếu ớt của cô...
Một hồi này, Niệm Hề thực sự có cảm giác muốn nhắm chặt mắt lại tùy cho người đàn ông này luận động trên người mình.
Ngược lại cũng là bị "bắt nạt", không bằng ngoan ngoãn tiếp nhận đi!
"A a... Một chút nhỏ đã không chịu được? Xem ra, vật nhỏ của anh da mặt vẫn rất là mỏng!" Lúc nói lời này, từ trong miệng của Đàm Dật Trạch lại truyền ra tiếng cười sang sảng.
Hắn chính là yêu thích trêu đùa vật nhỏ của mình như vậy!
Nhìn cô từng lần từng lần một bởi vì mình mà đỏ mặt, trong lòng hắn chính là không nói ra được thỏa mãn!
"Được rồi, trước tiên cho anh một lần! Buổi tối trở về, anh lại đem em phục vụ nhiệt tình!" Nói lời này hắn dường như là đem đuôi sói xám lớn giấu đi, tha cho tiểu bạch thỏ bé nhỏ.
"Được rồi, anh muốn thì nhẹ một chút. Tuy là anh lại đi làm, sau đó chỉ có mình em cô đơn nằm bệt trên giường!" Ngược lại chạy không thoát người đàn ông này rồi, Niệm Hề chỉ có thể uất ức bị ức hiếp. (rống rống, nha đầu chết tiệt kia! Được tiện nghi còn ra vẻ!)
"Được, anh biết rồi. Anh tận lực nhẹ một chút, em cũng phải phối hợp với anh..."
Nhìn vật nhỏ nào đó ngoan ngoãn thần phục ở dưới thân mình, khóe miệng của Đàm Dật Trạch không tự chủ cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Ròng rã chờ đợi một tháng, xem ra cũng đáng.
Thế là, người đàn ông nào đó xốc lên chăn đơn ngăn cản bọn họ phát triển, chuẩn bị mạnh mẽ tàn phá bừa bãi vật nhỏ.
Chỉ là, Dật Trạch không có nghĩ đến, khi hắn từ biệt một tháng ròng rã, khi đang chuẩn bị đối với vật nhỏ của hắn tiến hành một phen "phỏng vấn thân thiết", cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa!
Sát theo đó còn có giọng nói của Đàm Dật Nam ở ngoài cửa vang lên:
"Anh, ba cùng ông nội gọi anh chuẩn bị xong xuống! Bọn họ có điều muốn nói!".
"..." Một phen nhiệt tình "phỏng vấn thân thiết" đột nhiên bị đánh gãy, sắc mặt Đàm mỗ quả quyết đổi xanh.
Thậm chí thân thể đang ở trên người Niệm Hề ức hiếp cũng căng ra đến mức có chút cương trực.
Đệt!
Vốn là muốn lợi dụng thời gian trước khi đi làm vô cùng quý giá ấy cùng vật nhỏ thân thiết, không nghĩ tới hai cái lão đầu nóc này lại tước đoạt!
Mà Đàm tham mưu trưởng đối với năng lực chiến đấu của hắn rất rõ ràng, nếu bây giờ còn dự định tiếp tục nữa, đoán chừng có thể xuống lầu cũng là chuyện của một giờ sau rồi!
"..."
"Anh!".
Ở ngoài cửa phòng ngủ, người kia tựa hồ chưa từ bỏ ý định gõ cửa.
Càng nghe âm thanh quấy rối, Đàm tham mưu trưởng sắc mặt càng trở nên đen.
Một màn này đã như là mây đen dày đặc bầu trời bao la rồi.
"Lão già, không phải em không cho anh nha! Thật sự là em họ chúng ta không nể mặt mũi!" Nhìn lão già kia mặt thối ra, Niệm Hề cười đùa vỗ vỗ, chuẩn bị đẩy hắn ra đứng dậy.
Thật không nghĩ đến, hắn thế nhưng còn không chịu tránh ra.
Đặc biệt sự buồn bực của hắn tựa hồ sau khi bị cô đẩy một cái sinh sôi tới cực điểm!
Nhìn Đàm tham mưu trưởng âm âm sâu sâu nhìn mình chằm chằm, Niệm Hề cảm giác da đầu của mình tê dại.
"Lão công... Anh nói không thể đánh em!" Nhìn tới sắc mặt không tốt bất thường như không thể ăn thịt của Đàm tham mưu trưởng, Niệm Hề phảng phất lại thấy được một ngày kia chính mình bị Dật Trạch đánh mông.
Vào lúc này, giọng nói của cô cũng trở nên hơi khúm núm.
"Vật nhỏ, anh không đánh em, anh sẽ..."
Lúc nói lời này, một độ cong tà tứ từ trên khóe miệng hắn dần dần lộ ra.
Hắn đột nhiên nụ cười nở, thậm chí còn có cảm giác giống như một trận tuyết rơi lớn, khiến người ta cảm thấy có chút chói mắt.
Mà Niệm Hề càng lúc càng bất an.
Đang định dịch chuyển cái mông nhỏ chạy trốn, nhưng không nghĩ đầu hắn cứ như vậy hướng về phía cô hạ xuống.
"A!" Tiếng kêu gào kinh sợ, đột nhiên từ phòng ngủ truyền đến.
Vào lúc này, Dật Nam đứng ở bên ngoài cảm thấy có chút sợ.
Nghe được tiếng kêu gào của Niệm Hề, chính hắn thất kinh tưởng rằng trong phòng ngủ trình diễn một loại thảm kịch nào đó.
"Anh! Niệm Hề làm sao vậy?" Ngoài cửa Dật Nam lại gõ cửa, lại xô cửa, khiến cho Niệm Hề đang nằm trên giường trong giờ phút này chính là có một loại kích động muốn cắn lưỡi tự sát.
Xoa xoa chỗ ngực bị cắn có chút đau đớn, Niệm Hề liếc mắt nhìn Đàm Dật Trạch giờ phút này đang một thân quân phục hướng về phía mình, khóe miệng co giật một cái.
Đại khái, cái từ mặt người dạ thú này, chính là dùng để hình dung Đàm tham mưu trưởng nhà bọn họ!
Đàm mỗ mặc vào một thân quân phục, xem ra hình người dáng chó. Ai có thể nghĩ tới người đàn ông này vừa mới như con sói hoang gặm cắn cô như thế?
"Vật nhỏ, đêm nay lại trừng trị em!" Lúc nói lời này, Đàm tham mưu trưởng đã đổi xong một thân quân phục lần thứ hai tới bên người Niệm Hề.
Đương nhiên, không ăn được thịt, Đàm mỗ vẫn là một mặt buồn bực, còn có chút không cam lòng vỗ vỗ một cái vào mông của vật nhỏ nào đó.
"Lão lưu manh!" Cảm giác được bàn tay nào đó đang thăm dò dưới chăn đệm, khuôn mặt nhỏ của Niệm Hề lại là một trận đỏ bừng, nhìn về phía Tham mưu trưởng la hét.
Chỉ là, người sau thế nhưng không một chút nào ảo não. Trái lại dường như là phi thường yêu thích danh xưng này, quay về phía thân thể mảnh mai dưới chăn đệm kia một phen chà đạp, sau đó mới tà ác nói:
"Em mới biết?".
Từ lúc lừa gạt cô cùng mình nằm trên giường, Đàm mỗ liền cảm giác mình là lưu manh nhất rồi. Mỗi ngày trong óc đều là tính toán nhỏ, tính toán làm như thế nào đem thân thể nhỏ bé này ép dưới thân của chính mình.
Hiện tại thật vất vả quẹo vào giường, lại còn bị một tháng cấm dục như vậy. Còn nữa, hiện tại chuyện tốt đều đã bị cắt đứt!
Dật Trạch cảm giác mình thực sự vì uất ức mà cuống lên.
Vì lẽ đó, hắn luôn nghĩ đem uất ức trên người mình từ vật nhỏ lấy trở về!
"Ô ô... Nếu sớm biết anh thật là lão lưu manh như vậy, anh sẽ không lấy anh làm chồng!" Xoa xoa mông nhỏ bị véo đau, cô gái nào đó ở trên giường khóc không ra nước mắt. Đây là lời nói thật tâm! Lúc trước nếu không phải nhìn thấy kẻ này ẩn đi hình người dáng chó, cô sẽ không ngu như vậy, bị bế lên còn sững sờ ở bên trong Cục dân chính.
Nhưng bây giờ, Niệm Hề mới biết, kẻ hình người dáng chó này càng không thể tin tưởng, cái kia chỉ là bình hoa di động!
Còn không mau lấy Đàm tham mưu trưởng nhà cô làm chứng minh tốt nhất.
Nhìn từ phía chính diện sau đó lên đến trên giường, chính là một đầu sói đói!
"Đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận! Em đã tiến vào hang sói của Dật Trạch này rồi, liền ngoan ngoãn chuẩn bị sinh sói con cho anh đi!".
Nói xong lời này, Đàm tham mưu trưởng mới buông vật nhỏ mềm mãi dưới chăn ra.
Lúc này, Đàm tham mưu trưởng khẽ run vai, một mặt khí phái đi về phía cửa lớn.
Hiện tại, phía sau cánh cửa đang chờ kia, đối với Dật Trạch hắn mà nói mới thật sự là sói đói.
Một mực nhìn chằm chằm phòng ngủ của bọn hắn, tùy thời cơ có thể bắt cóc vật nhỏ của hắn!
"Anh!" Thấy Dật Trạch đẩy cửa ra, liền thấy Đàm Dật Nam vẫn đứng chờ ở ngoài cửa phòng của bọn họ không do dự tiến lên.
Vào lúc này, hắn trừng con mắt xanh thăm thẳm, ngông cuồng quan sát phong cảnh trong phòng ngủ bọn họ!
Mà Dật Trạch đương nhiên đoán được, vật nhỏ bị chính mình trêu đùa đều có thói quen chui vào bên trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bé bị hắn trêu đùa có chút phiếm hồng.
Hình ảnh kia đối với bất kỳ người đàn ông nào đều là đánh vào thị giác.
Không phải vậy, Đàm Dật Trạch tuyệt đối sẽ không hào phóng cho Đàm Dật Nam nhìn thấy phong cảnh bên trong phòng ngủ của bọn hắn lúc này, còn cố ý tránh ra nửa người bên cạnh, làm cho hắn vừa vặn nhìn thấy một màn trên giường kia!
Trên giường lớn đệm trắng, Niệm Hề đem cả người mình từ trên xuống dưới che phủ thật nghiêm. Chỉ lộ ra một người có đầu nhỏ với mái tóc xốc xếch...
Tuy rằng những thứ này không đủ để nhìn ra chuyện gì vừa mới xảy ra.
Nhưng vấn đề nằm ở trên khuôn mặt nhỏ bé phiếm hồng của Niệm Hề...
Vừa mới bị Dật Trạch trêu đùa một trận như, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nào đó đã sớm đỏ, đã lan đến lỗ tai của cô. Mà cô vừa mới bị đùa giỡn có chút không kịp thở, môi đỏ nhẹ nhàng mở ra đóng lại!
Niệm Hề như vậy kỳ thực chưa từng làm cái gì, nhưng khi nhìn tới đều có cảm giác cái gì cũng đã làm qua!
Nói Đàm Dật Trạch hắn cũng có chút bội phục vật nhỏ nhà bọn họ rồi!
Mà vừa nhìn như thế, con mắt của Dật Nam đã thẳng.
Mới vừa rồi còn tưởng trong phòng có chuyện thảm khốc gì xảy ra, Đàm Dật Nam hắn còn vì nàng lo lắng khôn cùng, lại không nghĩ rằng nguyên lai là xảy ra chuyện như vậy...
Tuy rằng lần trước, Đàm Dật Trạch nói mấy câu kia để cho Đàm Dật Nam biết kỳ thực thân thể của Niệm Hề đã sớm trao cho Đàm Dật Trạch...
Hắn cũng đã chuẩn bị tâm tư rồi, chỉ là không có nghĩ đến, thời điểm tận mắt nhìn thấy hắn và cô thân thiết qua, Đàm Dật Nam trong lòng vẫn không cầm được cay cay, tan nát!
Tất cả những thứ này vốn nên thuộc về Đàm Dật Nam hắn mới phải...
Nhìn thân thể nhỏ bé nằm trong chăn kia, Đàm Dật Nam trong nháy mắt có cảm giác, mình tựa như là người bị thế giới này vứt bỏ...
Trong nháy mắt như vậy, hắn đưa tay ra, muốn nắm chặt chút gì, nhưng mà khi hắn vừa mới đưa tay ra, cũng vô lực trôi hết rồi.
Bởi vì, người đàn ông tà ác nào đó nhìn thấy trên mặt Đàm Dật Nam trong lúc nhất thời hiện lên vô số loại ảo não cùng hối hận, cùng với biểu hiện không cam lòng, cảm thấy Đàm Dật Trạch hắn đã đạt tới mức hiệu quả rồi, thâm chí còn hơn cả dự đoán của hắn, hắn liền nghiêng thân hình, lần thứ hai đem tình cảnh này che giấu sau lưng mình, thậm chí còn sợ này không đủ, dường như còn có khả năng để lộ vẻ đẹp vật nhỏ nhà hắn, lập tức đem cánh cửa kia đóng lại thật chặt.
Mà cũng khiến Đàm Dật Nam đang muốn lưu lại thứ gì đó ngăn cách ở thế giới bên ngoài!
Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, mà sắc mặt Đàm Dật Nam càng ngày càng âm trầm không có một tia sáng, khóe miệng người đàn ông tà ác nào đó khẽ cong lên!
Ai bảo hắn vừa mới thần phục được vật nhỏ, muốn cùng cô thân thiết trên một trận, lại bị Đàm Dật Nam hắn quẫy nhiễu đây?
Đàm Dật Trạch hắn không bồi đáp Đàm Dật nam thật tốt, vậy thì hắn cũng không phải là Đàm tham mưu trưởng "Nham hiểm giả dối" được lưu dnah trong quân đội rồi.
"Ông nội cùng ba tìm tôi có chuyện gì?" Sau một hồi hành hạ Đàm Dật Nam, tâm tình Đàm Dật Trạch hắn tương đối tốt.
Vào lúc này, hắn đã kéo vai Đàm Dật Nam, cùng hắn đi xuống tầng.
Tuy rằng hắn khóa cửa phòng ngủ lại rồi, hơn nữa hắn dám chắc Đàm Dật Nam cũng không dám làm chuyện mất tính người với vật nhỏ, nhưng Đàm mỗ vẫn cảm thấy, những chuyện này tốt nhất vẫn là nên đề phòng.
Hắn muốn vật nhỏ hoàn toàn thuộc về hắn, chia một ít cũng không, cho dù là một cảnh sắc khác người!
Đương nhiên, Đàm mỗ cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận, đây là biểu hiện hẹp hòi của mình! Hắn cảm thấy, đây chỉ là biểu hiện thể hiện sự yêu thích đối với vật nhỏ của hắn mà thôi...
________________________
"Lục tử, đi tìm cho gia chút niềm vui!".
Hiện tại, Lăng Nhị gia tùy ý dựa người vào chỗ ngồi kế bên ghế da của tài xế phá lệnh.
"Lăng Nhị gia, ngài muốn việc vui gì?" Tiểu Lục Tử đối mặt với người đàn ông chiếm xe của mình nhiều ngày, có chút bất mãn. Tốt xấu gì Tiểu Lục Tử hắn ở vùng này cũng xem như là số một số hai lưu manh, hiện tại ngược lại, bị Lăng Nhị gia một mực ức hiếp.
Nhưng đối mặt với Lăng Nhị gia này, Tiểu Lục Tử chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Bởi vì nhìn thấy tư thế nàyLăng Nhị gia, Tiểu Lục Tử liền biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của người đàn ông này.
Nếu như cùng Lăng Nhị gia dính chắc rồi, chính mình khi chết đoán chừng còn không thể minh bạch nổi.
Nếu không, hôm nay Lăng Nhị gia nói muốn ra ngoài đi dạo, Tiểu Lục Tử coi như bản lĩnh lớn lái xe mang Lăng Nhị gia đến một bụi cỏ bằng phẳng ở phía trên, để hắn mở mang kiến thức một chút về phong cảnh thiên nhiên mùa xuân tươi đẹp.
Từ kính chắn gió của bọn họ nhìn ra ngoài, đều là bãi cỏ xanh thăm thẳm. Có nhiều chỗ, còn nở rộ mấy đóa hoa nhỏ...
Ở đây, không chỗ nào không dạt dào sức sống.
Cảnh sắc mỹ lệ như vậy khiến cho một người luôn quen với màn đêm như Tiểu Lục Tử có chút say sưa chìm trong đó.
Cảnh đẹp như vậy, nếu như cũng không tính là việc vui, Tiểu Lục Tử cũng không biết phải tìm niềm vui cho vị gia này ở nơi đâu, như thế nào.
"Có thể làm cho gia vui vẻ!".
Lười biếng tựa ở ghế trên của xe Tiểu Lục Tử, người đàn ông nào đó nhìn chằm chằm về phía bãi cỏ mọc đầy hoa dại, vẻ mặt không chút hứng thú gì.
"Nếu không Lăng Nhị gia, Tiểu Lục Tử đi gọi Tô bé nhỏ đến cho ngài?".
Nghe Lăng Nhị gia nói xong, Tiểu Lục Tử con ngươi khẽ xoay chuyển.
Trong quãng thời gian gần đây, đi theo Lăng Nhị gia lâu nhất là Tiểu Lục Tử hắn. Vì lẽ đó, hiểu rõ Lăng Nhị gia nhất, phải là Tiểu Lục Tử hắn rồi.
Tiểu Lục Tử đương nhiên hiểu rõ, khoảng thời gian này Lăng Nhị gia chỉ khi nhìn thấy Tô bé nhỏ, trên khóe môi hắn mới hiện lên nụ cười tối đa.
Thế là, lúc người đàn ông nào đó muốn đi tìm niềm vui, trong đầu Tiểu Lục Tử hiện lên bóng dáng của Tô bé nhỏ đầu tiên.
"Lại là Tô bé nhỏ?".
Thời điểm nghe tới Tô bé nhỏ, Lăng Nhị gia đột nhiên xoay người qua.
Tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Tiểu Lục Tử vẫn nhận ra được, khuôn mặt yêu nghiệt ngàn năm không đổi của Lăng Nhị gia kia, khi nghe đến ba chữ "Tô bé nhỏ" này, có hơi nhúc nhích một chút. Thậm chí, khóe miệng của hắn cũng không tự chủ gợi lên độ cong.
Quả nhiên, người hiện tại Lăng Nhị gia muốn gặp nhất chính là Tô bé nhỏ của bọn hắn!
"Thế nào? Lăng Nhị gia lẽ nào không muốn gặp lại Tô bé nhỏ rồi?" Thấy Lăng Nhị gia một bộ dáng chần chờ không tiến lên, Tiểu Lục tử hỏi ngược lại.
"Không phải là không muốn gặp nhau, chính là sợ vừa thấy mặt, lại muốn lăn lên giường rồi!" Lăng Nhị gia xưa nay đều nói toạc ra.
Mặc dù là sự tình lên giường cùng Tô bé nhỏ hắn cũng không nghĩ muốn cất giấu.
"Lăn lên giường có gì không được chứ? Việc vui của đàn ông chúng ta từ trước tới nay không phải là vận động trên giường sao?".
Tiểu Lục Tử xưa nay đều hèn mọn.
Cho nên khi Lăng Nhị gia nhắc tới sự tình trên giường cùng cô nàng Tô kia, hắn liền tự mình bắt đầu bù não. Nghĩ Lăng Nhị gia làm như thế nào đem con mèo nhỏ họ Tô kia hung hăng ép dưới thân.
"Vận động này gia yêu thích không sai." Lúc nói lời này, đầu óc Lăng Thần lần thứ hai không tự chủ hiện lên tấm lưng trắng ngần cùng khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của Tô Du Du.
Tâm can lại là một trận cáu kỉnh nhảy loạn...
Điều này chính là gần đây đều quấy nhiễu cảm giác của hắn.
"Lăng Nhị gia, nếu yêu thích, vậy tại sao không tận hưởng lạc thú trước mắt?".
Tiểu Lục Tử một bộ dáng cần lời giải đáp.
Kỳ thực, Tiểu Lục Tử cũng nhìn ra được Lăng Nhị gia bất thường.
Trước kia Lăng Nhị gia, lúc nào không phải đường làm quan rộng mở sao, muốn mưa có mưa muốn gió có gió?
Hơn nữa, Lăng Nhị gia nói một tiếng, Lăng Thần hắn muốn cùng nữ nhân lên giường sao không có?
Chỉ cần hắn tùy tiện gọi điện thoại, nói hắn xuân tâm nhộn nhạo, thì có bao nhiêu cô gái to đầu cố gắng muốn cho hắn giải quyết vấn đề sinh lý!
Có thể vấn đề nằm ở chỗ này.
Nếu là lúc trước, mùa xuân tâm nhộn nhạo này, trên giường Lăng Thần tuyệt đối không thể thiếu đủ loại phụ nữ. Nhưng mà năm nay...
Mùa xuân tâm nhộn nhạo năm nay, Lăng Nhị gia mỗi ngày đều là rủ đầu xuống, một bộ dáng phờ phạc rã rời.
Tiểu Lục Tử thật sự không rõ Lăng Nhị gia này đang nghĩ tới đồ vật gì!
"Có thể then chốt chính là không có người cùng gia ở trên giường đơn đùa nghịch lưu manh!" Lăng Nhị gia nói lời này có chút dối trá.
Chính hắn nói còn có chút ngượng ngùng!
Thế là, lần thứ hai hắn xoay người nhìn về phía bãi cỏ có hoa nhỏ ngoài cửa xe!
"Lăng Nhị gia, ngài lời nói này không đúng rồi! Lăng Nhị gia muốn loại phụ nữ nào mà không có, chỉ cần ngài tùy tiện móc tay, thì có vô số phụ nữ xếp thành đội muốn phục vụ ngài đấy!".
Tiểu Lục Tử nhìn ra Lăng Thần chột dạ.
"Đúng vậy a, phục vụ thì có nhiều đi, nhưng tại sao gia vẫn cứ ghi nhớ cái đóa tường vi kia?" Tầm mắt Lăng Nhị gia dõi ra ngoài cửa sổ có chút phiêu diêu.
Tầm mắt như vậy chính là xuyên qua mọi vật để tìm thấy một thứ gì đó.
"Cây tường vi?" Tiểu Lục Tử suy nghĩ: "Lăng Nhị gia không phải là chỉ Tô bé nhỏ chứ? Nếu như ngài yêu thích Tô bé nhỏ như thế, liền đem cô ấy chống lên trong phòng của ngài? Muốn bao nhiêu lần không được?".
"Có thể mấu chốt là mỗi lần trêu nàng xong, nàng đều không phục, chung quy phải gạt tự trọng của gia chừng mấy ngày!" Giống như mấy ngày gần đây như thế!
Ngày đó rõ ràng là cô để cho mình dẫn về nhà, mà hắn sau khi tỉnh lại chẳng qua là không cẩn thận đưa cho cô gặm.
Điều này không tốt, có vài ngày như vậy, Lăng Nhị gia đều không thấy được thân ảnh của cô rồi!
Kinh nghiệm chú ý từ nhỏ của Lăng Nhị gia rốt cục ý thức được, cảm giác bị lạnh nhạt thật không tốt.
"Cô ấy nếu không phục, Lăng Nhị gia ngài liền để cô cũng như vậy với ngài vài lần, không phải hòa nhau rồi ư!" Tiểu Lục Tử lúc nói lời này, lại bắt đầu tự mình bù não.
Vừa nghĩ tới Lăng Nhị gia này thân thể yêu nghiệt như thế lại bị cô nàng Tô đặt ở dưới thân, đây tuyệt đối là một màn bành trướng khoa trương.
"Tiểu Lục Tử, ý tưởng này gia không phải là không có nghĩ tới! Có thể vấn đề nằm ở chỗ này!" Lăng Thần có chút áo não xoa xoa thái dương của chính mình."Có khả năng tình cảm ngày một đi lên rồi!".
Không phải không thừa nhận, điểm này thật sự chính là nhược điểm của Lăng Thần hắn.
Hắn yêu thích chơi, nhưng chính là không thích ràng buộc.
Vì lẽ đó, mặc dù trong nhà đều ép buộc hắn sớm ngày tìm đối tượng, hắn vẫn cà lơ phất phơ trải qua.
"Cảm tình thì có gì không được chứ? Lăng Nhị gia, nếu không ngài liền đem Tô bé nhỏ này cưới về đi. Không phải lưu lại nơi này, tuyệt đối là một tai họa!".
Thời điểm nói ra lời này, Tiểu Lục Tử cũng không không phải tính toán ý nghĩ Lăng Nhị gia mà nói ra được. Mà trong lòng hắn chân chính nói là: Tô bé nhỏ, cô hãy cưới Lăng Nhị gia yêu nghiệt này đi! Không phải vậy, kẻ này tuyệt đối là một cực phẩm tai họa!
Chỉ là không nghĩ tới, lời nói này của mình dĩ nhiên khiến Lăng Nhị gia chính diện chèn ép Tô bé nhỏ.
"Cũng đúng, Phật nói: 'Ta không vào Địa ngục thì ai vào Địa ngục'? Nếu như gia không đem tai họa như thế cưới về, nha đầu này còn không chắc sẽ gây ra bao nhiêu tai họa gì nữa!" Lúc nói lời này, Lăng Nhị gia trong đầu hiện lên chính là mỗi một lần Tô bé nhỏ say rượu đều nói với hắn những lời nói vô ý khiêu khích.
Nghĩ đi nghĩ lại, thân thể hắn thậm chí có phản ứng rồi.
Mà càng thêm minh chứng Lăng Nhị gia trong lòng ý tưởng chân thật: Tô bé nhỏ, tuyệt đối là kẻ gây họa!
Gia nếu không vào Địa ngục này, đây chẳng phải là có ngàn vạn cái xuân tâm cũng bị Tô bé nhỏ tha cho rồi sao?
Nghĩ đến Tô Du Du cô lung lay eo thon nhỏ, một mặt giận đùng đùng có ý đồ đem người đàn ông khác đè dưới, Lăng Nhị gia đột nhiên mở miệng: "Tiểu Lục tử, xuất phát! Ta hiện tại liền đi đem Tô yêu nữ này cưới về!".
"Vâng, Lăng Nhị gia!"
Thế là, một chiếc xe nào đó mang theo Lăng Nhị gia xuân tâm nhộn nhạo, trượt vào một mảnh xuân sắc bên trong...
___________________________
Hiện tại, Niệm Hề sau khi ăn sáng xong liền nhàn rỗi mở TV lên xem.
Trên ti vi, báo cáo liên quan được quốc tế đưa tin tới chính là công ty Sh.
Có người nói, bởi vì cái công ty Sh này sau một đêm liền thu mua toàn bộ siêu thị lớn nhỏ tại thành phố D, đồng thời sau đó cũng ra dáng kinh doanh, công ty này đương nhiên bị giới truyền thông xếp vào mục tiêu truy đuổi.
Mà những việc làm của công ty này đã sớm trở thành đề tài thảo luận hàng ngày của những người dân rượu chè náo nhiệt. Còn có lão đại đứng sau bức màn của công ty Sh này chính là đối tượng được giới trẻ hâm mộ nhất.
Sau một đêm, công ty này tựa hồ nổi danh.
Thậm chí có rất nhiều kênh truyền thông cũng bắt đầu tranh cướp giành giật muốn đưa tin liên quan đến lão đại đứng sau công ty này.
Chỉ là, đám chó má bất đặc dĩ này muốn đào sâu ba thước để moi móc thông tin của lão đại đứng sau công ty này nhưng trước sau như một vẫn chẳng có được chút tin tức nào.
Xem ti vi đăng báo dạo liên quan tới việc thành lập công ty này cùng với việc đào tạo nhân viên tại công ty khiến Niệm Hề hơi nhíu mi tâm.
Công ty Sh không phải có liên quan thật sự tới Đàm thàm mưu trưởng của cô chữ?
Càng nghĩ mi tâm của Niệm Hề càng nhăn thành một đoạn dài.
Mà càng xem ti vi đưa tin liên quan tới công ty này, Niệm Hề càng cảm thấy buồn bực bất an. Rất đơn giản, Niệm Hề cầm cái điều khiển ti vi nhấn một cái, đem toàn bộ những hình ảnh kia khép lại.
TV sau một cái nhấn, âm thanh hoàn toàn biến mất trong phòng khách.
Mà Niệm Hề cảm thấy dường như thế giới của mình được yên tĩnh lại.
Những thứ hỗn loạn dồn dập kia đều bị ngăn cản tại một thế giới khác.
Chỉ là muốn lợi dụng khoảng thời gian thanh tĩnh khó có được này chuyên tâm suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra thì giọng nói của Thư Lạc Tâm đã vang lên:
"Niệm Hề, có muốn đi ra ngoài phơi nắng hay không? Tay con bị thương, dì nghe người khác nói phải phơi nắng nhiều mới trợ giúp tay con khôi phục nhanh!"
"Cảm ơn Thư di, thế nhưng hôm nay chân hơi mệt chút, tôi không muốn ra ngoài!"
Nhìn thấy Thư Lạc Tâm chậm rãi hướng về phía mình đi tới, trên mặt lại mang theo độ cong dối trá, trong lòng Niệm Hề dâng lên căm ghét.
Vô đạo ân cần!
Chỉ là, lần trước cô cùng Hoắc Tư Vũ kia biểu diễn một tiết mục chẳng lẽ còn chưa giáo huấn đủ cho Thư Lạc Tâm sao?
Lẽ nào, cô còn chưa đem mọi chuyện nói rõ trắng đen sao?
"Không ra ngoài? Vậy cũng tốt. Hôm nay, dì hầm canh gà cho con, hiện tại đã gần chín rồi. Chờ một lát là có thể mang ra cho con uống. Hôm này con cùng dì Thư này nói chuyện phiếm đi."
Nói xong, Thư Lạc nTâm đã chậm rãi bước tới gần Niệm Hề.
Kỳ thực Thư Lạc Tâm đương nhiên biết Niệm Hề một hồi nói những lời này là có ý gì!
Có thể vì con của bà ta, Thư Lạc Tâm thực sự không có lựa chọn nào khác.
Khoảng thời gian này, Thư Lạc Tâm kì thực cũng giới thiệu nhiều danh môn thiên kim cho Đàm Dật Nam, hi vọng rằng hắn sẽ thích một hoặc hai người.
Tuy rằng bây giờ nói tin tức Đàm Dật Nam kết hôn vẫn chưa được xác thực nhưng thực sự vẫn có thể nói là đã một lần kết hôn. Còn về những người phụ nữ kia...
Thư Lạc Tâm ngược lại cũng không cần lo lắng.
Chỉ cần tại cái thành phố này nói đến danh thế nhà bọn họ, có nhà nào lại không muốn gả con giá mình vào đây?
Vì lẽ đó, mặc dù hiện tại Đàm Dật Nam chưa ly hôn nhưng nếu nói muốn có người làm con dâu nhà bọn họ e là điều nghi kị.
Chỉ có điều, cho dù Thư Lạc Tâm có sắp xếp nhiều tới đâu, tầm mắt của con trai bà một chút cũng không xê dịch đều đặt toàn bộ lên người Niệm Hề...
Xem ra, con trai của bà trúng độc rất sâu!
Bó tay, Thư Lạc Tâm chỉ có thể đem tiêu điểm lần thứ hai đặt trên người Cố Niệm Hề.
Ai kêu, con trai của bà không thể ở cùng một chỗ với Niệm Hề này?
"Quên đi dì Thư, tôi còn đi phơi nắng!" So sánh với việc cùng Thư Lạc Tâm ở trong phòng, Niệm Hề vẫn cảm thấy đi ra ngoài tốt hơn.
Nghĩ tới đây Niệm Hề tùy ý cầm áo khoác lên, chỉnh lại tóc của mình một chút, liền nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Không chút lưu tình bước đi không cho Thư Lạc Tâm một tí mặt mũi nào.
Mà thư rơi tâm nhìn thấy như vậy nhớ này, đương nhiên sắc mặt cũng có chút không được!
Nhưng bà ta vẫn mặt dày, cầm lên chính mình để lên bàn Bao Bao, đuổi đi theo sát tới.
"Niệm Hề, con chờ dì một chút! Dì vừa vặn cũng muốn đi ra ngoài phơi nắng!"
Lúc nói lời này, Thư Lạc Tâm đã nhanh chân theo ra ngoài.
Tuy nhiên đối với Niệm Hề, mặt mũi của bà ta coi như mất hết. Nhưng vì Tiểu Nam, Thư Lạc Tâm vẫn chỉ có thể liều mạng.
"Dì Thư, tôi chỉ là muốn đến ngoài cửa phơi nắng, lẽ nào dì cũng muốn sao?"
"Vừa vặn, dì cũng muốn đến ngoài cửa phơi nắng, con nói lời này là bất kính đấy!" Thư Lạc Tâm nhìn Niệm Hề, tren mặt đầy ý cười.
Không sai, bà ta chính là vu vạ trên người Niệm Hề!
"Thật là tốt, nhưng mà tôi hiện tại đổi ý. Dì Thư, vậy thì tốt nhất dì nên mời một người cùng ở ngoài cửa hưởng thụ ánh mặt trời!" Nói xong, Niệm Hề lại nhanh chân chuẩn bị trở về phòng.
"Đứa nhỏ này..."
Nhìn thấy bóng lưng quật cường của Niệm Hề, Thư Lạc Tâm có chút khí thế: "Chờ đã, Niệm Hề, dì lại đột nhiên muốn vào ngồi trong nhà."
Nói xong, Thư Lạc Tâm lại mau chóng chân trước chân sau bước theo.
Mà Niệm Hề cũng đã nghe thấy giọng nói của Thư Lạc Tâm từ phía sau truyền tới.
Con mẹ nó, không có cách nào!
Đối với một đống phiền toái như Thư Lạc Tâm, Niệm Hề nghĩ tới phương pháp chính là trở về gian phòng của mình.
Thừa dịp Thư Lạc Tâm không theo cô lên tầng, Niệm Hề mau chóng chui vào gian phòng của mình, từ trong tủ quần áo của mình tìm tới tìm lui một hồi cái đai áo ngủ, sau đó lại lục trong tủ quầy của mình lấy ra đôi tất đen cùng quần nhỏ, lại tìm quần nhỏ của Đàm tham mưu trưởng trong ngăn kéo của hắn, sau đó liền đem những thứ đồ này tùy ý bỏ vào trên giường lớn của bọn hắn, sau khi sửa sang xong cô lại một tay vất vả kéo loạn giường ngủ của bọn họ...
Sau đó, cô liền đem quần nhỏ của mình đặt ở tận bên trong cùng, tiếp theo lại đem tất chân đặt ở mặt trên, thế nhưng phía trên cùng chính là quần nhỏ của Đàm tham mưu trưởng!
Hết cách rồi, ai bảo Đàm tham mưu trưởng của bọn họ thuộc hạng mặt dày đỉnh cấp khiến cô cũng bị lây nhiễm?
Vì lẽ đó, xem ra quần nhỏ của Đàm tham mưu trưởng hắn cũng vào loại dày nhất chứ?
Lão lưu manh, ai bảo anh bắt nạt em! Ngày hôm nay, liền để quần nhỏ của anh làm một cái súng chiến giặc.
Đem vật sở hữu đều bày ra xong xuôi sau khi, nhớ này lại cảm thấy thiếu một chút cái gì!
Thế là cô lấy mỹ phẩm dưỡng da của mình ra, Đem mặt nạ dưỡng da khi ngủ màu trắng của mình tương đương với đồ đông lạnh, tùy ý bôi ở trên quần nhỏ Đàm tham mưu trưởng...
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Hề tràn đầy mừng thầm.
Không ngoài dự liệu của cô, mười lăm phút sau tiếng gõ cửa của Thư Lạc Tâm vang lên...
_________________________
Đôi lời của tác giả gửi tới mọi người!
Một chương này có chút tà ác nho nhỏ rồi, ha ha.
Căn bản là vẫn chưa hết thòm thèm?
Nguyên nhân căn bản là các ngươi không bỏ phiếu cho ta, gào gào...
← Ch. 127 | Ch. 129 → |