Vợ chồng son ẩu đả
← Ch.113 | Ch.115 → |
"Vật nhỏ, anh muốn em! Em không trả lời anh, coi như là đồng ý rồi nha!" Ôm ấp thân thể quen thuộc, Đàm Dật Trạch thuần thục hướng lên trên tìm kiếm
Chẳng qua, hắn biết tay Cố Niệm Hề bị thương. Cho nên thời điểm hắn cởi bỏ áo ngủ của cô đã tránh được chỗ tay đau
"Ân?" Cố Niệm Hề đang mơ mơ màng màng ngủ, chỉ cảm thấy có cái gì đó cọ cọ ở lồng ngực mình, đưa tay chuẩn bị đẩy nó ra, cũng không nghĩ lúc xoay người, liền cảm giác được hơi thở quen thuộc...
"Lão già kia, anh sao lại ở đây?"
Mở mắt, phát hiện vẫn là gian phòng của mình, Cố Niệm Hề có chút không hiểu
Nhưng đó là Cố Niệm Hề, không có nghĩa Đàm Dật Trạch không hiểu. Thấy vật nhỏ tỉnh dậy, Đàm Dật Trạch không nói hai lời liền đem cô đặt ở dưới thân
"Lão già kia, anh lại nghĩ muốn làm cái gì?" Mắt thấy tay hắn đang bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô, Cố Niệm Hề cuối cùng hiểu ra
"Này, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là muốn làm em!" Hai ba lần Đàm Dật Trạch đã có thể cởi được quần áo của chính mình, sau đó hắn lại chèn ép cô, đôi môi bắt đầu hôn lên người của Cố Niệm Hề
"Không được, đây là ở nhà ba mẹ!" Nếu như bị ba mẹ phát hiện bọn họ ở trong này yêu đương vụng trộm, đây chẳng phải là rất dọa người sao?
"Anh đương nhiên biết đây là nhà của ba mẹ, nhưng em đừng quên em chính là lão bà của Đàm Dật Trạch! Được rồi đừng nói nữa, lâu lắm không làm, đều nghẹn chết anh rồi!" Nói xong, Đàm Dật Trạch lại cúi đầu hôn Cố Niệm hề
"Lão già kia, anh nhẹ thôi!" Sự thật chứng minh, đàn ông không thể nhịn lâu được, đặc biệt là loại đàn ông thần thái khôi ngô như Đàm tham mưu trưởng, là một người tinh lực vô hạn. Lúc này mới mở trói cho hắn, người đàn ông này giống như cắt nát vai của cô!
"Anh biết, em buông lỏng một chút!" Giọng nói của hắn, khàn khàn không giống như bình thường. Nhưng lại giống như là cây thuốc phiện nở rộ, trong nhất thời cướp đi thần trí của mọi người!
Mà Cố Niệm Hề, chính là một người trong đó...
"Lão già kia, anh đúng là lão hổ mà!" Cắn như vậy, đến xương cốt của cô cũng đều bị hắn mở ra
"Thì ra em cũng biết! Nhanh lên chuẩn bị tư thế, anh muốn tiến vào!" Ỷ vào tay Cố Niệm Hề bị thương, Đàm Dật Trạch càng có thể tự do lựa chọn tư thế hắn thích
"Anh cái tên xấu xa này, ức hiệp tay em bị thương"
"Em giờ mới biết sao? Muốn báo thù, vậy làm cho tay em mau khỏi đi!" Nói xong lời này, hắn lại cúi xuống hôn cô
Mà Cố Niệm Hề chỉ có thể nhìn trời vô lệ!
Cho dù tay cô khỏi, Đàm tham mưu trưởng cũng sẽ không ức hiếp cô sao?
"Tích cực một chút, bằng không như vậy sẽ làm gia khó chịu, sẽ làm nhiều lần hơn!" Vừa nghĩ tới bộ dạng xum xoe của Sở Đông Ly mấy ngày nay, Đàm Dật Trạch liền tức giận không thôi. Đêm nay, hắn phải để vật nhỏ bồi thường cho hắn mới tốt
"Được, Đàm đại gia!" Vốn nghĩ muốn tính toán giả chết lừa dối để qua ải. Nhưng vừa nghe thấy lời của hắn, Cố Niệm Hề cũng chỉ có thể cắn răng đáp lại như vậy
Vì thế, ban đêm mê ly, trong phòng nhỏ trình diễn một màn kiều diễm...
Đợi cho mãnh liệt qua đi, Đàm Dật Trạch liền ôm thân thể mềm mại của vật nhỏ vào phòng tắm. Bởi vì tay của Cố Niệm Hề hoạt động bất tiện, cho nên ngay cả việc tắm cho chính mình, cũng đều cần hắn giúp đỡ
Đương nhiên, thân thể lả lướt của cô gái nào đó, lại làm cho Đàm tham mưu trưởng một mảnh hỗn độn!
Vì thế, một bên giúp đỡ vật nhỏ tắm, một bên vừa muốn cô một lần nữa...
Mãi cho đến khi tắm rửa sạch sẽ, đem cô lên giường, đắp chăn lên, Đàm Dật Trạch cũng lại chen vào giường nhỏ của Cố Niệm Hề
Ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng ngực, cảm nhận hơi thở quen thuộc của cô, Đàm Dật Trạch trong mê loạn liền chìm vào giấc ngủ
Tuy rằng giường nhỏ thật sự phải chen chúc để nằm. Chỉ cần hai người thoáng cử động mạnh liền có thể khiến cho đối phương ngã xuống giường. Mà bởi vì Đàm tham mưu trưởng lớn lên thân thể cường tráng, cao to rắn chắc, cho nên chân của hắn hơn phân nửa phải để ra ngoài. Nhưng chỉ cần ôm Cố Niệm Hề hắn lại ngủ rất say
Một đêm nay, tính từ lúc Đàm Dật Trạch đi làm nhiệm vụ, ngày đầu tiên được ngủ ngon như thế
Bởi vì, vật nhỏ của hắn cuối cùng cũng trở về trong lòng ngực chính mình...
Nhưng mà, ngày hôm sau, Đàm Dật Trạch tỉnh dậy, liền phát hiện không thấy bóng dáng vật nhỏ đây
Mà mặt trời sớm đã lên cao
Hắn vội vàng đứng dậy, mặc quần áo, bước ra khỏi phòng ngủ
Thật ra, đêm qua hắn vốn tính toán để Cố Niệm Hề ngủ say rồi rời đi. Hiện tại Cố thị trưởng còn chưa nguôi giận, Đàm Dật Trạch cũng không muốn đi đường tắt ở phía sau! Nhưng thật không ngờ, ôm cô ngủ, hắn lại ngủ trước cô
Hơn nữa, từ trước đến nay tinh thần của hắn cảnh giác rất cao, thế nhưng lại ngủ say như chết
Ngay cả lúc Cố Niệm Hề tỉnh dậy, hắn cũng không cảm thấy được!
Từ trong phòng đi ra, Đàm Dật Trạch phát hiện mọi người đã ngồi trên bàn ăn. Hình ảnh hòa thuận vui vẻ như vậy, cũng là cuộc sống gia đình Đàm Dật Trạch từng mơ ước qua...
"Dật Trạch, con tình rồi! Mẹ mới vừa định bảo Cố Niệm Hề đánh thức con!" Ân Thư Kỳ thấy hắn, liền nhanh chóng lấy cho hắn một chén cháo hoa
"Mẹ cứ ngồi xuống đi!"
"Ba, buổi sáng tốt lành!"
Đi đến bàn ăn, Đàm Dật Trạch trước tiên chào hỏi hai vị trưởng bối. Sau đó mới đem tầm mắt dừng trên người vật nhỏ
Chỉ thấy cô gái nào đó cầm bánh quẩy đang gặm trên tay, khóe môi có ý cười, làm cho cô thoạt nhìn giống như là kẻ tiểu nhân đắc chí!
Nhìn trong mắt Cố Niệm Hề rõ ràng hiện lên tia giả dối, Đàm Dật Trạch phát hiện, cô gái nào đó là cố ý không gọi hắn rời giường
Cô, là trả thù hắn đêm qua ức hiếp!
Nhìn vẻ mặt cười thích ý, tay của Đàm Dật Trạch lại lặng lẽ chui vào váy cô...
Trong khoảng thời gian này, bởi vì tay cô bị thương, nên Cố Niệm Hề đều mặc quần áo đơn giản. Như là hiện tại cô đang mặc một cái váy, bên ngoài khoác một cái áo
Đối với vật nhỏ, Đàm Dật Trạch hắn mỗi ngày đều quan sát tỉ mỉ. Cô mỗi ngày thích mặc loại quần áo nào, hắn so với ai khác rõ ràng hơn. Đặc biệt, tối hôm qua bộ quần áo này là tự tay hắn mặc cho cô. Đàm Dật Trạch không quên, bộ quần áo hôm nay cô mặc chính là màu trắng hắn yêu thích nhất...
Cảm giác được dưới thân có đôi tay làm điều xấu, khóe miệng đang giương cao của Cố Niệm Hề liền suy sụp xuống
Lão lưu manh này!
Thế nhưng dám ở trước mặt ba mẹ của cô giở trò "Hành hung"!
"Đến, lão công anh ăn cái này đi!" Nghĩ nghĩ, Cố Niệm Hề liền cầm bánh quẩy còn in dấu răng của mình nhét vào miệng hắn, ý đồ muốn tiếp tục trò đùa dai
Quả nhiên, Đàm tham mưu trưởng khi bị nhét bánh quẩy vào trong miệng, môi mỏng dính đầy dầu mỡ, sắc mặt cũng liền trở nên cứng ngắc. Thậm chí ngay cả tay của hắn ở dưới hai chân của cô cũng đình chỉ động tác, thành thật từ nơi nào đó chui ra!
Nhìn sắc mặt của Đàm tham mưu trưởng, khóe miệng Cố Niệm Hề lại một lần nữa giương cao
Hắc hắc, Đàm tham mưu trưởng nhà cô tuy rằng không kén ăn, nhưng hắn lại không thích ăn bánh quẩy có nhiều dầu mỡ. Điểm tâm ở nhà, hắn có thể ăn được vài cái bánh bao lớn. Nhưng nếu như đổi thành bánh quẩy, hắn liền tình nguyện không ăn cơm đi làm luôn, đương nhiên cũng sẽ không liếc bánh quẩy kia đến một cái
Hiện tại bánh quẩy đã nghiêm chỉnh ở trong miệng hắn, Đàm Dật Trạch ăn cũng không được, không ăn cũng không được!
"Lão công, ăn ngon không?" Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề mở miệng hỏi như vậy
"Ăn ngon! Rất là ngon!" Trước mặt trưởng bối, Đàm Dật Trạch không dám đem thức ăn nhổ ra, chỉ có thể nhai nhai vài lần nuốt xuống
Chẳng qua, thù này hắn nhớ kỹ!
Đêm nay, hắn nhất định khiến cho vật nhỏ phải trả giá!
Mà Ân Thư Kỳ nhìn đôi vợ chồng son ẩu đả, cũng chỉ biết mỉm cười
Đừng tưởng rằng bà không biết, bọn họ sau lưng phân cao thấp! Nên nhớ những điều như vậy, hồi còn trẻ bà cùng lão Cố cũng đã làm qua!
Cho nên, bà đương nhiên nhận ra được, bọn họ rất hạnh phúc!
Nhưng mà nhìn một màn này, Cố thị trưởng lại đột nhiên mở miệng: "Dật Trạch, đêm qua ngủ có thoải mái không?"
Một câu, làm cho cuộc "Ẩu đả" của vợ chồng son cứng lại Càng làm cho sắc mặt của Ân Thư Kỳ đỏ lên: "Lão Cố, đây là chuyện của bọn nhỏ ông quan tâm làm gì!"
Ân Thư Kỳ không quên, lúc trước Cố thị trưởng nhà bọn họ có nói qua muốn gây khó dễ cho Đàm Dật Trạch. Này cũng làm cho hắn ngủ ở ghế sa lon một tuần. Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
"Ba, tối hôm qua con nói Dật Trạch vào phòng ngủ. Ba cũng biết, hai ngày trước anh ấy phát sốt, con sợ anh ấy cảm lạnh, cho nên mới để Dật Trạch vào phòng ngủ!" Không đợi Đàm Dật Trạch trả lời, Cố Niệm Hề liền mở miệng nói trước
"Là vậy sao?" Cố thị trưởng đặt bát đũa xuống, nhìn thoáng qua Cố Niệm Hề, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Đàm Dật Trạch
"Ba, thật sư là như vậy! Không tin, ba có thể hỏi lão công!" Thật ra Cố Niệm Hề cũng có chút muốn bao che khuyết điểm, cô không muốn ai ở trước mặt mình ức hiếp Đàm tham mưu trưởng. Đương nhiên việc ức hiếp Đàm tham mưu trưởng ngoại trừ cô ra, người khác đều không thể!
Khi cô nói lời này, Đàm Dật Trạch liền gắt gao nắm chặt lấy tay cô, Hắn vỗ nhẹ tay cô, ý bảo cô an tâm, sau đó liền quay sang nói với Cố thị trưởng: "Ba, thật ra đêm qua là con đi tìm Hề Hề. Con... Nghĩ nhớ Hề Hề!"
Hắn làm, hắn sẽ nhận
Đó chính là Đàm Dật Trạch
Mà Cố Niệm Hề cũng chưa từng nghĩ qua, Đàm Dật Trạch thế nhưng lại diễn trò trước mặt ba mẹ cô, không hề giấu diếm nhớ nhung của mình nói ra...
Không biết, tiếp theo ba sẽ ra chiêu gì với Đàm Dật Trạch đây?
Ở thời điểm Cố Niệm Hề bắt đầu lo lắng, lại nghe thấy Cố thị trưởng đột nhiên nói: "Ân đồng chí, hôm nay gọi điện cho lão trần, nói ông ấy đưa đến đây một cái giường lớn"
"Cố thị trưởng, ông..." Đối với quyết định này của Cố Ấn Mẫn, không chỉ gây bất ngờ đến cho cặp vợ chồng son ngồi trước mặt, mà ngay cả Ân Thư Kỳ là người chung sống với ông cả đời nhất thời cũng không phản ứng kịp
"Đúng vậy, chính là giường lớn!" Đôi mặt với biểu lộ giật mình của mọi người, Cố thị trưởng dường như không để ý tới, chỉ thuận miệng đáp lại
Thật ra, trong mấy ngày ở chung, ông đã nhận ra được, Đàm Dật Trạch là một đứa nhỏ không tồi
Sở dĩ cường ngạnh muốn để cho hắn ngủ ở ghế sa lon, là vì ông muốn trả thù về việc hắn dám ức hiếp đứa con bảo bối của ông. Hiện giờ, để Đàm Dật Trạch ngủ ở ghế sa lon một tuần, sự tức giận của ông cũng coi như là tiêu tan. Nếu ông còn muốn gây thêm sức ép, chỉ sợ con gái bảo bối của ông sẽ không thèm để ý đến ông nữa
Chẳng qua, hôm nay Cố Ấn Mẫn cũng nhận ra được, Đàm Dật Trạch là người dám làm dám chịu! Đây là điều mà Cố Ấn Mẫn không tìm thấy được trong đám người trẻ tuổi gần đây!
____
Buổi tối
Cố Ấn Mẫn ở trong lòng làm việc xem văn kiện
"Cốc cốc cốc..." Bên ngoài có tiếng gõ cửa
Nhưng mà không chờ ông đáp lại, cánh cửa đã tự động mở ra
Không cần đoán, Cố Ấn Mẫn cũng biết được, Ân đồng chí đã đến. Nhiều năm như vậy, tính tình vội vàng xao động của Ân đồng chí cũng không sửa được!
Chẳng qua, ông lúc trước chính là thích tính cách này của Ân đồng chí, mới cùng bà ở cùng một chỗ không phải sao?
"Ân đồng chí, vội vội vàng vàng, là có chuyện gì?" Cố Ấn Mẫn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ân Thư Kỳ, sau đó lại tiếp tục nhìn xuống đống văn kiện trên bàn
"Cố thị trưởng, tôi mang trà đến cho ông!" Đối với sự lãnh đạm của Cố Ấn Mẫn, Ân Thư Kỳ một chút cũng không thèm để ý. Bởi vì bà biết Cố Ấn Mẫn vốn là con người như vậy
Mà bà cũng không có cách nào trách Cố thị trưởng được
Dù sao vợ chồng nhiều năm chung sống, ông lãnh một chút, bà liền nhiệt tình một chút! Cứ như vậy cùng nhau phối hợp
"Để đó đi!"
"Nô tỳ tuân mệnh!" Nói xong, Ân Thư Kỳ đặt chén trà xuống bàn làm việc
"Cái gì mà nô tỳ mới không nô tỳ? Lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn ham chơi!"
"Tôi ham chơi, còn không phải Cố thị trưởng ông cũng ham chơi sao. Hai ngày trước ai làm khó dễ người khác, hiện tại đột nhiên còn muốn mua giường lớn. Nói một chút đi, Cố thị trưởng ông rốt cuộc muốn thế nào?" Ân Thư Kỳ lấy thêm một cái ghế, đặt cạnh chỗ của Cố Ấn Mẫn rồi ngồi tựa đầu vào vai ông
Trong ấn tượng, bọn họ hồi còn trẻ Ân Thư Kỳ đều thích ngồi tựa vào vai ông như vậy, lúc ông xử lý công việc
Nhưng từ lúc Cố Niệm Hề ra đời, hành động thân mật như vậy, dường như cũng ít đi rất nhiều
Hôm nay không biết sao lại thế này, bà đột nhiên nhớ tới muốn dựa đầu vào vai Cố thị trưởng. Có lẽ, bị đôi vợ chồng son kia nhiễm ảnh hưởng
"Cũng không có gì, thật ra chỉ cần Hề Nhi hết giận là tốt rồi. Tại nếu cứ cố chấp gây sức ép xuống, tôi sợ Hề Nhi sẽ không để ý đến tôi!" Cố Ấn Mẫn ông cả đời này đều đối xử với Cố Niệm Hề như vậy, tuy rằng ngày thường quản giáo cô rất nghiêm khắc, nhưng không ai biết, ông coi cô như là minh châu trong lòng bàn tay...
"Trong mắt cũng chỉ có con gái!" Ân Thư Kỳ bất mãn nén giận
Thấy bộ dáng oán giận của Ân Thư Kỳ, Cố thị trưởng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười, sau đó đưa tay kéo lấy thắt lưng Ân Thư Kỳ: "Đó cũng là bởi vì, đó là đứa nhỏ tôi cùng bà sinh ra!"
Bởi vì yêu Ân Thư Kỳ, cho nên càng yêu kết tinh của hai người bọn họ hơn...
Chẳng qua là Cố Ấn Mẫn từ trước đến nay không biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm
"Tôi không phải có ý này" Ý tứ của Cố Ấn Mẫn, Ân Thư Kỳ đương nhiên hiểu, chỉ là bọn họ đã đến tuổi này, còn nói chuyện yêu đương, thật sự làm cho người ta phải thẹn thùng
"Vậy bà là muốn nói đến đứa nhỏ Đông Ly kia?" Ngay tại lúc Ân Thư Kỳ chuẩn bị nói, Cố Ấn Mẫn đã nhanh hơn một bước nói ra
"Làm sao ông biết, tôi muốn nhắc đến đứa nhỏ kia? Chẳng lẽ ông cũng nhìn ra được sao?"
"Đó là đương nhiên!" Cố Ấn Mẫn than nhẹ
Hai ngày trước, Sở Đông Ly và Đàm Dật Trạch rõ ràng phân cao thấp, nếu còn nhìn không ra, kia chẳng phải là uổng phí năng lực nhìn người nhiều năm nay của ông sao
Từ nhỏ Sở Đông Ly đối xử tốt với Hề Nhi bọn họ đã nhìn ra được
Thật ra trước kia, Cố thị trưởng cũng muốn hai bọn họ là một đôi!
Mọi người hai nhà đều quen biết nhau, đây không phải tốt sao. Mà Sở Đông Ly từ nhỏ lớn lên đã được ông thấy được. Hiện giờ hắn lại là bí thư thị ủy trẻ tuổi nhất thành phố, này thật sự là rất tốt
Chẳng qua, tất cả mọi người đều không ngờ, sinh mệnh của Cố Niệm Hề giữa đường lại xuất hiện một con hắc mã!
Mà người này, chính là Đàm Dật Trạch
Từ khi hắn xuất hiện, biểu hiện của hắn đến hiện tại trước mặt Cố thị trưởng mà nói, đều cho ông kinh diễm!
Mà điều làm cho Cố thị trưởng coi trọng, chính là Đàm Dật Trạch so với Sở Đông Ly còn muốn nặng tình hơn
Đây là điều mà bậc cha mẹ đều hy vọng
Như vậy bọn họ mới có thể yên tâm, đem con gái của mình giao cho hắn...
"Kia Cố thị trưởng, đối với đứa nhỏ kia ông tính thế nào? Nếu Hề Nhi chưa có kết hôn thì tốt rồi! Nhưng hiện tại Hề Nhi đã kết hôn, như vậy chẳng phải là lộn xộn sao?" Đó cũng là vấn đề mà Ân Thư Kỳ suy nghĩ hai ngày này
"Lộn xộn sao? Nhưng lấy tính tình của đứa nhỏ Đông Ly kia, bà cho dù khuyên nó buông tay nó cũng sẽ không nghe lời! Thật ra, nếu như trước đây phát hiện sớm một chút, đến hiện tại cũng không thành cái dạng này!"
Sở Đông Ly giấu diếm phần tình cảm này của mình quá sâu. Nếu không phải Đàm Dật Trạch xuất hiện, chỉ sợ hắn cũng không biết mình sẽ giấu diếm tình cảm này đến bao giờ
"Chúng ta nên làm thế nào mới tốt? Chẳng lẽ cứ để tùy ý ba đứa nhỏ này sao?" Ân Thư Kỳ lo lắng, hôn nhân của Đàm Dật Trạch và Cố Niệm Hề sẽ xuất hiện vết nứt, còn nữa sẽ trì hoãn tương lai của đứa nhỏ Sở Đông Ly kia
"Điểm này bà yên tâm, chẳng lẽ bà còn không biết tính tình của con gái nhà chúng ta sao? Hơn nữa hôn nhân của hai đứa nó còn có pháp luật bảo vệ!" Cố thị trưởng nói lời này vẻ mặt vẫn thoải mái như thường
Nhưng Ân Thư Kỳ ở bên cạnh, mặt vẫn cứ nhăn lại
"Ông nói cho tôi nghe một chút, miễn làm tôi lo lắng!"
Tính tình con gái của bọn họ đương nhiên Ân Thư Kỳ hiểu rõ
"Thật ra, điều này cũng rất đơn giản. Có cạnh tranh mới có thể biểu hiện chất lượng tốt. Nếu không phải vậy, sao con rể Đàm mấy ngày hôm nay lại tự tay gọt táo cho Hề Nhi ăn?" Nói lời này, khóe miệng Cố Ấn Mẫn lại hiện lên ý cười rõ ràng
Thật ra hai ngày gần đây dưới sự quan sát của Cố thị trưởng, ông phát hiện càng ngày càng hài lòng với Đàm Dật Trạch hơn. Người bình thường cơm nước xong sẽ tự giác đi ngủ. Nhưng Đàm Dật Trạch lại cầm dao nhỏ trong tay tự mình gọt vỏ táo. Vẻ mặt gọt táo của hắn so với nhà khoa học nghiên cứu vật thể quả thật không khác là mấy
Liên tiếp vài ngày, đều là cái dạng này
"Vậy đứa nhỏ Đông Ly kia thì tính sao?"
"Đứa nhỏ này trừ phi tự mình nghĩ thông suốt, bằng không chúng ta ai cũng không có năng lực thay đổi suy nghĩ của nó!" Cố Ấn Mẫn tin tưởng loại chuyện phá hoại hôn nhân của người khác, Sở Đông Ly sẽ không làm
"Kia..."
"Ân đồng chí, đừng lo lắng đến chuyện bọn nhỏ nữa. Đợt nghỉ đông lần này, chúng ta đi ngoại thành nghỉ ngơi một chuyến đi?"
"Ông nói lời này đã vài năm rồi! Khi nào thì thực hiện được?"
"Tôi cam đoan, lần này nhất định thực hiện được!"
____
"Vật nhỏ, mau tới đây xem xem, giường lớn của chúng ta nằm quả thật thoải mái hơn nhiều!" Cố Niệm Hề vừa tiến vào phòng ngủ, liền nhìn thấy một yêu nghiệt nằm trên giường lớn, tư thế giống như hình chữ đại.
← Ch. 113 | Ch. 115 → |