Hoắc Tư Vũ kể lể
← Ch.064 | Ch.066 → |
"Anh họ, năm mới vui vẻ!" Lúc Đàm Dật Trạch ở trong sân cùng Thư Lạc Tâm hàn huyên một lát, sau khi tiến vào nhà, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng lẻn chạy đến trước mặt hắn.
Cô gái có làn da rất trắng, nhưng không phải là cái loại trắng mang theo bệnh hoạn. Mà là cái loại trắng hồng phấn. Một gương mặt trẻ tuổi, bởi vì vậy, càng xinh đẹp mê người.
Cô gái mặc một áo lông màu trắng, vốn là thân hình thon thả, nhưng bởi mặc áo lông nên có chút căng phồng, thoạt nhìn giống như là một quả bóng nhỏ.
Nhưng cô gái hình như cũng không ngại, lắc lắc thân thể tròn tròn đến trước mặt Đàm Dật Trạch, liền tươi cười sáng lạn với hắn.
Thật ra, nếu đổi thành người khác, cô tuyệt đối sẽ nhào tới, chào hỏi trước tiên.
Nhưng trước mặt, là Đàm Dật Trạch! Người cô vừa yêu vừa hận.
Yêu vì đây là anh họ anh tuấn có một không hai, chỉ riêng là nhìn xem cũng giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của loài người. Hận chính là, người đàn ông này từ trước đến nay không thích cùng người khác động chạm tiếp xúc thân mật. Mặc dù cô không biết rốt cuộc đụng phải cánh tay hắn hoặc là những bộ vị khác, người đàn ông này sẽ có phản ứng gì. Nhưng nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của hắn, bất cứ người nào cũng có thể biết rõ hắn không phải là một người đàn ông có tính tình tốt. Tất nhiên, ngay cả cô, cháu gái được tất cả mọi người Đàm gia nâng niu trong lòng bàn tay, cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt hắn.
"Nghiên Nghiên, năm mới vui vẻ." Hắn đối với nhiệt tình chào hỏi của cô chỉ khẽ nhếch môi.
Động tác đơn giản như vậy, đã làm cho Mạc Nghiên háo hức ngây ngốc tại chỗ.
Oa!
Là nụ cười a!
Anh họ băng sơn, thế nhưng đầu năm mùng một lại cười với cô, cũng có nghĩa là, vận khí năm nay của cô không tệ?
"Anh họ, nghe nói anh ở trong quân đội lại lập công..." Thấy Đàm Dật Trạch cùng mình cười, Mạc Nghiên cũng bắt đầu nhiệt tình cùng hắn trò chuyện.
Nhưng một màn này, lại làm cho Thư Lạc Tâm vừa rồi từ trong vườn hoa chạy theo Đàm Dật Trạch vào cửa vô cùng bất mãn.
Mạc Nghiên là cháu gái duy nhất của Đàm gia, cho nên từ nhỏ đến lớn người nhà đều vô cùng cưng chiều cô. Ngay cả ông nội Đàm một quân nhân nghiêm khắc, cũng cưng chiều cô có thừa.
Nhưng, Thư Lạc Tâm không thể chịu nổi bất luận kẻ nào cùng Đàm Dật Trạch quá thân cận.
Bởi vì điều này sẽ làm bà cảm thấy, bà cùng Đàm Dật Nam không được mọi người hoan nghênh.
"Ơ, ai vậy?" Thư Lạc Tâm đi vào, cắt đứt đối thoại của Mạc Nghiên và Đàm Dật Trạch.
"Mợ!" Mạc Nghiên tính tình rất tốt, vừa thấy người liền chào hỏi.
"Ngoan. Đúng rồi, Nghiên Nghiên mẹ con sao lại không cùng con tới đây?"
Thư Lạc Tâm ở một bên hỏi han ân cần. Đàm Dật Trạch kỳ thật cũng đoán được ý tứ của bà, liền bước vào phòng khách, trực tiếp đi tới phòng bếp.
Trong phòng bếp, cô Lưu cùng Cố Niệm Hề đang bận rộn nấu ăn.
Nhiệt độ trong phòng bếp có chút cao, Cố Niệm Hề đã cởi áo bông hồng nhạt trên người xuống, đơn độc một thân màu trắng hải mã chíp bông (Chẳng biết là áo gì nữa, ta nghĩ là áo in hình con hà mã) Mái tóc thật dài, tùy ý xõa trên vai. Những sợi tóc chắn ngang tầm mắt, được cô tùy ý vén ở bên tai.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa vặn rơi trên người cô. Cô lúc này, thuần khiết xinh đẹp, giống như là thiên sứ lạc xuống trần gian...
"Ơ, Tiểu Trạch sao lại vào đây?" Nhìn thấy Đàm Dật Trạch tiến vào phòng bếp, cô Lưu có chút ngoài ý muốn.
"Không có việc gì, đến xem một chút!" Hắn chỉ là cười nhạt, nhưng mà bước chân không tự giác đến gần Cố Niệm Hề, lại tiết lộ mục đích của hắn tới đây.
"Ha ha... cô là thấy Tiểu Trạch đang đau lòng cháu dâu đi. Niệm Hề, nếu không, cháu vẫn là nên cùng Tiểu Trạch đi ra bên ngoài một chút đi. Cô một mình làm cũng được, dù sao đồ đạc cần chuẩn bị cũng đã đầy đủ!" Cô Lưu cũng nhìn ra ý đồ của hắn, đuôi lông mày không che dấu được vui mừng.
Thật ra, cô Lưu giúp việc ở Đàm gia đã rất nhiều năm. Lúc trước khi mẹ hắn gả tới đây, vẫn là cô tự tay dạy mẹ hắn biết một chút công việc nhà. Đặc biệt lúc sinh hạ Đàm Dật Trạch, ban đầu bà ấy ngay cả tã cũng không biết quấn, vẫn là cô Lưu dạy. Đứa bé Đàm Dật Trạch này, cũng là Lưu tẩu nhìn lớn lên, không khác gì cháu trai ruột của bà.
Thật ra khi còn bé Đàm Dật Trạch, cũng không lạnh lùng giống như bây giờ. Khi hắn còn bé, thích trèo cây, nghịch đất, tinh nghịch vô cùng. Cá tính, cũng hiền hoà. Nhưng những thứ này, kể từ khi mẹ hắn qua đời, còn có mẹ mới Thư Lạc Tâm đến, tất cả đều thay đổi. Hắn trở nên nghiêm khắc, đem tâm tình của mình che dấu rất kĩ. Thậm chí, mặc kệ đối với người ngoài hay là người trong nhà, cũng tràn đầy phòng bị.
Những thứ này, cô Lưu tất cả đều nhìn ở trong mắt. Bà cũng tin tưởng, thông minh như Đàm lão tham mưu trưởng, cũng tuyệt đối nhìn thấy, đau nhức ở trong lòng. Nếu không, ông cũng không dứt khoát mua nhà, để cho Đàm Dật Trạch một mình đi ra bên ngoài sống.
Nhưng mà, Đàm Dật Trạch hiện tại dường như có chút thay đổi.
Hắn lại biết cười...
Mà tất cả những thay đổi này, cô Lưu biết là do có Cố Niệm Hề.
"Cô Lưu, không có chuyện gì, để cho cháu giúp đi. Dù sao ở nhà cũng không có mấy việc để làm, cháu cũng cực kỳ nhàn rỗi!" Hơn nữa, cô Lưu tuổi cũng đã lớn. Việc nhà nhiều như vậy để một mình bà làm, Cố Niệm Hề không bỏ qua được.
Câu nói kế tiếp, Cố Niệm Hề không có nói ra.
Nhưng cô Lưu lại nhìn ra.
Bà cảm thấy, Đàm Dật Trạch chọn đúng lão bà rồi!
Không giống Đàm Dật Nam!
Từ khi bước vào cái nhà này, cô gái kia không một lần bước vào phòng bếp. Ngẫu nhiên muốn uống nước, còn sai bà đi lấy.
Xem bộ dạng Hoắc Tư Vũ tâm cao khí ngạo, còn chưa có gả đến Đàm gia, đã giống như là nữ chủ nhân Đàm gia.
"Tiểu Trạch, lão bà của cháu thật không tệ!"
"Ha ha..." Nghe cô Lưu khen ngợi, hắn mỉm cười.
Nhưng nhu tình trong mắt, như thế nào cũng không thể che dấu được.
"Sao anh lại vào đây?" thời điểm Đàm Dật Trạch đến bên cạnh cô, Cố Niệm Hề liền hỏi.
"Không có việc gì, chỉ muốn nhìn xem em đang làm cái gì?" Tầm mắt của hắn, quét quanh người Cố Niệm Hề. Một lát sau, hắn chú ý tới một thứ diêm dúa màu đỏ trên cổ cô.
Dường như, thời điểm buổi sáng làm ác, hắn cố ý lưu lại.
Hình như cô không có phát hiện ra. Nếu không, cô tuyệt đối sẽ không mặc áo lông thấp cổ như vậy. Hiện tại ngay cả áo lông cũng không mặc, dấu vết này càng thêm rõ ràng.
Thấy dấu ấn như vậy, rất khó làm cho người ta không liên tưởng đến cái gì đó xấu xa.
Vốn Đàm Dật Trạch muốn nhắc nhở cô một chút. Nhưng thời điểm ngước mắt, hắn thấy được đứng ở bên ngoài phòng bếp, một người đàn ông đang nhìn đến Cố Niệm Hề!
Tựa hồ, hắn ta đối với Cố Niệm Hề vẫn nhớ mãi không quên! Nếu không phải, vì sao từ hôm qua hắn cùng cô đến đây, Đàm Dật Nam lại nhiều lần xum xoe Cố Niệm Hề như vậy?
Còn có hiện tại, hắn đứng chỗ nào không đứng, hết lần này tới lần khác muốn đứng ở nơi đó! Mà tầm mắt, luôn rơi vào Cố Niệm Hề bên này.
Nếu không phải lúc này hắn tiến vào, cũng không biết người đàn ông kia sẽ rình coi bao lâu!
Nếu Đàm Dật Nam nhớ mãi không quên, vậy hắn thân là anh trai, có phải hay không cũng nên cho em trai mình một chút lời khuyên? Thuận tiện cũng để cho dấu hôn đỏ trên cổ cô, thích hợp phát huy năng lực?
Sau khi ý tưởng xuất hiện ở trong đầu Đàm Dật Trạch, hắn quyết đoán đem lời mình muốn nói ra nuốt xuống.
Đàm Dật Trạch cảm thấy, chính mình cũng không phải hẹp hòi.
Chỉ là, vật nhỏ của hắn quá mức rêu rao, luôn tìm đến cho hắn một chút chuyện ngột ngạt! Cho nên, thích hợp khiển trách cô một chút, là cần thiết!
Nếu không, gia đình nhỏ của bọn họ, sẽ không có quy củ!
"Ở trong bếp đương nhiên là nấu cơm, chẳng lẽ là ngắm hoa xem tuyết? Tốt lắm, nếu rảnh rỗi, anh đi ra ngoài trước đi, nơi này nhiều dầu mỡ." Cố Niệm Hề cũng không biết ý nghĩ tà ác của hắn. Lập tức, môi của cô chu ra, ánh mắt của người đàn ông trước mặt có chút thất thần.
Vốn bị Cố Niệm Hề đẩy, Đàm Dật Trạch chuẩn bị rời đi.
Nhưng thấy bóng dáng không xa một mực không đi, hắn liền dừng bước.
Vật nhỏ giống như một bông hoa rất dễ được người khác chú ý, nếu hắn rời đi lúc, bức tường cách đó không xa chẳng phải là muốn tự động đưa tới cửa?
"Không có việc gì, anh ở lại giúp mọi người!" Đàm Dật Trạch thừa nhận, ý nghĩ của mình có thái quá. Nhưng vì phòng ngừa sự việc xấu xảy ra, hắn vẫn chủ động ở lại.
Hắn đưa tay nhận dao trên tay cô, bắt đầu thái thức ăn.
Không phải không thừa nhận, Đàm Dật Trạch mười mấy tuổi liền bắt đầu một mình sinh hoạt, thật ra thái thức ăn cũng không tệ lắm. Đặc biệt là lúc hắn giơ dao, trên người vẫn có một dòng ưu nhã cao quý, ngay cả cô Lưu nhìn cũng có chút mê mẩn.
"Này..."
Mặc dù Đàm Dật Trạch thái thức ăn rất tốt, nhưng dù sao hắn cũng là con trai chủ nhà, cô Lưu vẫn muốn ngăn cản.
"Cô Lưu, không có chuyện gì, anh ấy muốn làm để cho anh ấy làm đi. Cháu đi rửa hải sản, ba người làm càng nhanh chóng!" tính tình Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề hiểu rõ. Việc hắn quyết định làm, người khác sẽ không ngăn cản được.
"Ha ha... Vậy cũng tốt! Cô đem những thứ này đi trưng, rất nhanh sẽ chín!" Lần đầu tiên để Đàm Dật Trạch cùng mình nấu cơm, trong lòng cô Lưu cũng rất vui mừng.
So sánh với tình cảnh ấm áp trong phòng bếp, bên này Hoắc Tư Vũ ngồi ở trong phòng ngủ, giữa lúc suy nghĩ làm như thế nào thúc dục Thư Lạc Tâm mau chóng đem hôn sự của mình và Đàm Dật Nam tiến hành nhanh chóng.
Vừa lúc đó, sau lưng truyền đến một hồi thanh thúy tiếng cười dễ nghe: "Chị dâu, chi dâu! Thì ra chị ở nơi này, làm em tìm mãi!"
Mạc Nghiên thấy Hoắc Tư Vũ một mình ngồi ở trên giường suy nghĩ gì đó, liền trực tiếp chui vào
"Nghiên Nghiên, thì ra là em!" Thấy Mạc Nghiên, Hoắc Tư Vũ cũng chào hỏi. Ngoài mặt, cô là nói cười. Nhưng sau lưng, cô lại đem Mạc nghiên mắng một lần. Vừa rồi cô đang nghĩ đến chuyện tốt, bị Mạc Nghiên cắt đứt, ý tưởng gì đó trong đầu toàn bộ đều biến mất.
Nhưng mà Mạc Nghiên đúng là cô gái không có trái tim, cũng không chú ý tới trong mắt Hoắc Tư Vũ chợt lóe lên tia ác độc. Lúc này, cô còn vui cười đi theo Hoắc Tư Vũ ngồi ở trên giường lớn, vui tươi hớn hở nói: "Ngoại trừ em, còn ai vào đây!"
"Đúng rồi chị dâu, tất cả mọi người ở dưới lầu, làm sao chị không đi xuống? Em vừa rồi còn tưởng rằng chị đang ở phòng bếp, nên chạy qua một vòng, không nhìn thấy em mới tìm lên lầu tìm!"
"Gần đây phản ứng nôn oẹ thường xuyên, vừa gặp khói dầu liền chịu không được. Cho nên, chị trong khoảng thời gian này cũng không dám xuống phòng bếp!" Hoắc Tư Vũ nói mặt không đỏ hơi thở không gấp, sau khi nói xong vẫn không quên nhẹ nhàng sờ soạng cái bụng của mình, rất giống người phụ nữ đang mang thai.
Về phần phòng bếp quỷ quái kia, cô mới không muốn đi vào! Cô chỉ phải gả vào Đàm gia, sau đó trở thành thiếu phu nhân. Nếu lúc này còn xuống phòng bếp, kia chẳng phải mất hết thân phận của mình sao?
"Nhưng một mình chị, ở chỗ này ngồi không nhàm chán sao? Nếu không, em dẫn chị xuống dưới lầu trêu chọc Nhị Hoàng cho vui một chút?" Nhị Hoàng trông coi Đàm gia, ngoại trừ nghe chủ nhân của nó là - ông nội Đàm, chính là nghe lời của cô. Cho nên, Mạc Nghiên đều nghĩ cô rất có bản lãnh
"Không cần, chị... Thật sự không muốn đi xuống!"
Vừa nghĩ tới con chó bự trong nhà, Hoắc Tư Vũ liền ngăn không được mà sợ hãi. Cũng không biết đến cùng có phải xung khắc với con chó kia hay không, mà nói mỗi khi nhìn thấy cô đều sủa không ngừng
"Chị dâu sao vậy, không vui sao?" Mạc Nghiên thấy bộ dạng Hoắc Tư Vũ một bộ muốn nói lại thôi, tâm cũng treo lên.
"Cũng không có chuyện gì, Nghiên Nghiên nếu như em rảnh rỗi, thì đi xuống lâu chơi đi!" Thật ra cô không thích Mạc Nghiên ngây ngốc ở trong gian phòng này, nhiễu loạn tâm tư của mình.
"Không cần, chị dâu nếu có lời gì, hãy cùng Nghiên Nghiên nói đi! Nghiên Nghiên có thể phân ưu giải nan với chị!" Mạc Nghiên liên tục được Mạc Gia và Đàm gia bảo vệ quá kĩ, liên tục xem mình như đại hiệp giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Thật ra cô bản lãnh gì cũng không có, nhưng có một bầu nhiệt huyết. Gặp ai không vui vẻ, cô đều cảm thấy trong lòng khó chịu, đều cảm giác mình có phần trách nhiệm.
Cũng bởi vì cô có tấm lòng nhân ái không giới hạn, cho nên trong nhà cô thu dưỡng rất nhiều chó cùng mèo lang thang, quả thực so với cứu trợ trong còn nhiều hơn.
"Này..." Nhìn Mạc Nghiên nhiệt tình như thế, trong mắt Hoắc Tư Vũ chợt lóe lên quỷ kế.
Mạc Gia tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, ngay cả ông nội Đàm cũng yêu quý cô ba phần, nhường cho bảy phần. Nếu để cho cô đứng ở phe mình, thì trận đánh giữa mình và Cố Niệm Hề có phải cũng nắm chặt phần thắng hay không?
Thời điểm nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ cắn răng một cái, than thở khóc lóc. Hành động kia, quả thực so với nữ diễn viên đoạt giải Oscar còn cao hơn siêu hơn mấy phần.
"Chị dâu, chị làm sao vậy? Trước đừng khóc, có chuyện gì cùng Nghiên Nghiên nói một chút là tốt rồi. Có thể giúp, em nhất định sẽ giúp!" Thấy trong hốc mắt Hoắc Tư Vũ không ngừng trượt ra lệ nóng, Mạc Nghiên tràn lan đồng tình lại bắt đầu quấy phá.
Mà thấy Mạc Nghiên ăn nói hào khí như vậy, trên mặt Hoắc Tư Vũ lại chợt lóe lên đắc ý.
Lần này tốt lắm, Mạc Nghiên mắc câu rồi!
Đại tiểu thư ngang tàng bốc đồng, nếu cùng mình đứng chung một chiến tuyến, Cố Niệm Hề xem cô có thể xử lý tôi thế nào?
Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ lợi dụng tài ăn nói lanh lợi, cùng năng lực miêu tả siêu cường, trong suy nghĩ Mạc Nghiên miêu tả ra một người ngang ngược vô lễ, thậm chí còn chanh chua, thân phận không biết xấu hổ - tiểu tam Cố Niệm Hề! Sau đó trong từng chi tiết, rối rít phối hợp với bộ dạng nhu nhu nhược nhược của mình, giống như hình tượng nữ chính bị ức hiếp trong tiểu thuyết Quỳnh Dao.
Không phải không thừa nhận, sở trường than thở khóc lóc của Hoắc Tư Vũ diễn rất thành công.
Lập tức, Mạc Nghiên vốn còn vẻ mặt sáng lạn, dưới sự hun đúc của cô, cũng phải thay đổi phẫn nộ không thôi.
"Trên đời này sao lại có người phụ nữ không biết xấu hổ như thế? Nhúng tay vào hôn nhân của người khác còn chưa tính, bây giờ còn chen vào cùng một cái nhà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy đến quyến rũ anh hai! Em còn tưởng rằng ánh mắt anh cả từ trước đến nay rất tốt, không nghĩ tới, anh ấy cũng có lúc nhìn lầm!"
"Nghiên Nghiên, lời này trước mặt chị nói thì được! Cũng đừng làm cho người ta nghe thấy, đối với em cũng không tốt!" Hoắc Tư Vũ lại mang theo giọng nói nghẹn ngào, giọng nói này không hiểu sao làm cho người ta bận tâm.
Chỉ là Mạc Nghiên ngây thơ lại không biết, đây chỉ là cô tự biên tự diễn
Mạc Nghiên lập tức, phẫn hận không thôi.
"Chi dâu, chị nói gì vậy. Chẳng lẽ chị thật đúng là muốn mặc kệ, tùy ý cái cô gái hạ tiện này đem anh hai hồn bay phách lạc hay sao? Cho dù chị chịu nuốt cơn tức này, em cũng nuốt không trôi. Hôm nay, em muốn xem một chút, rốt cô gái đáng khinh rẻ này lớn lên có bộ dáng gì! Xem một chút, cô ta rốt cuộc là dùng thủ đoạn hạ lưu gì, đem anh hai quyến rũ không nói, ngay cả anh cả cũng thu thập dễ bảo." Mạc Nghiên bộ dạng sát khí đùng đùng, rất có phong phạm nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa!
Chỉ là, khi Mạc Nghiên tức giận không có chú ý tới, khi cô tức giận, cô gái bên cạnh nước mắt thi nhau rơi xuống, nhưng khóe miệng lại ôm lấy nụ cười đắc ý.
Xem ra, tiểu công chúa ngang ngược bốc đồng, cũng bị chính mình thu phục.
Lần này, ở Đàm gia đối phó Cố Niệm Hề, đã không còn một mình mình nữa!
Cố Niệm Hề, không biết cô đã chuẩn bị để tiếp nhận chưa?
Chương 65. 2: Cô gái thích làm tiểu tam
"Ăn cơm!"
Cô Lưu sau khi đem tất cả thức ăn bưng lên bàn, liền bắt đầu thu xếp.
Vẫn không quên lẩm bẩm: "Hôm nay không chỉ có cô dâu mới của chúng ta làm cao lương mỹ vị, còn có Tiểu Trạch tự mình làm món ăn, mọi người mau tới đây nếm thử!"
"Ơ, hôm nay Tiểu Trạch cũng ra tay? Vậy ta chắc chắn phải nếm thử!" Ông nội Đàm vừa nghe cô Lưu nói lời này, lập tức cười đi tới.
Trong Đàm gia ông yêu quý nhất là Đàm Dật Trạch.
Nhưng vì hắn đã trưởng thành, không thể không đưa hắn rời khỏi bên người mình
Cái ngày hắn trở thành Tham mưu trưởng, cũng là ngày ông nội Đàm vui vẻ nhất. Điều này làm cho ông vừa đau lòng lúc trước đưa Đàm Dật Trạch đi, đồng thời lại không để cho ông không có cơ hội hối hận!
Nhưng, ông không nghĩ tới, Đàm Dật Trạch không những trên chiến trường sách lược sâu rộng, ngay cả tài nấu nướng của hắn cũng xuất sắc như thế.
Sau khi ăn thức ăn cô Lưu nói là do hắn làm, ông liên tục tán thưởng.
Đàm Kiến Thiên mặc dù không nói ra rõ, nhưng cũng ăn rất vui. Ánh mắt nhìn vợ chồng hắn càng thêm yêu thương.
"Này, Tiểu Trạch các con nhanh chóng ngồi xuống đi. Hoạt động cả buổi sáng, chắc rất mệt!" Trong nhà khách, người mặc dù nhiều, nhưng ai cũng kém đôi vợ chồng hắn về khoản được ông nội yêu thương.
"Cái gì? Chẳng qua chỉ là làm vài món ăn. Có nhất thiết phải vui vẻ thành như vậy không?" Thấy Đàm Kiến Thiên và ông nội Đàm đều cười không khép miệng được, Thư Lạc Tâm nhịn không được nói thầm. Tầm mắt nhìn về phía Đàm Dật Nam, cũng thay đổi, hơi trách cứ: "Nhìn vợ chồng bọn họ hiểu được cách nịnh nọt hai vị chủ nhà này? Con cùng Tư Vũ sao cũng không đi theo người ta cố gắng học hỏi?"
"Mẹ, mẹ nói ít lời chút đi." Đối với bất mãn của mẹ, Đàm Dật Nam cũng chỉ lạnh lùng đáp lại. Tầm mắt bỏ qua một bên, lại lần nữa rơi vào trên người Cố Niệm Hề đang ngồi đối diện.
Cô Lưu vừa rồi nói, hôm nay có Cố Niệm Hề làm món ăn, vậy hắn cũng phải nếm thử mới được!
"Mẹ cũng chỉ nói sự thật. Nếu con cùng Tư Vũ cứ như vậy, tùy ý hai người kia 'Biểu hiện', vậy các con chờ tài sản Đàm gia lọt vào trong tay người khác đi. Còn nữa, Tư Vũ có chuyện gì vậy? Sáng sớm cũng không trông thấy bóng dáng, cho dù không làm cơm, đến phòng bếp đi lại cũng được! Tối thiểu còn có miệng lưỡi!" Thư Lạc Tâm vừa chuẩn bị động đũa, vừa vẫn không quên âm thầm cùng Đàm Dật Nam nói.
Chỉ tiếc, con trai căn bản đã sớm không để ý đến bà. Vừa bận bịu gắp sườn xào chua ngọt Cố Niệm Hề làm hướng trong miệng của mình, vừa còn trừng mắt nhìn cá trích hấp cô làm, gấp rút vô cùng cao hứng.
Về phần mẹ của mình, hắn ta căn bản không muốn để ý đến. Bà sẽ ở bên cạnh hắn kêu la vài câu, khi gặp Hoắc Tư Vũ, bà sẽ cưng chiều Hoắc Tư Vũ giống như lão phật gia. Ngay cả nửa lời khó nghe, cũng không làm sao dám nói.
Cũng chính vào lúc này, Mạc Nghiên cùng Hoắc Tư Vũ cuối cùng từ trên lầu đi xuống.
"Nghiên nghiên, sáng sớm đã không thấy mặt Có phải hay không lại lén đem Nhị Hoàng ra ngoài chơi?" Ông nội Đàm thấy Mạc Nghiên xuống, nhịn không được liền đùa với cô.
Cô là cháu ngoại gái duy nhất của ông, bản tính cũng không xấu, cho nên ông cũng rất cưng chiều.
"Không có!" Mạc Nghiên lạnh lùng quét bàn ăn một chút, tầm mắt cuối cùng rơi vào cô gái ngồi cạnh Đàm Dật Trạch!
Cánh tay rủ xuống đặt ở bắp đùi, nhịn không được nhéo chặt vài phần.
Chính là cô ta?
Người con gái không biết xấu hổ, thích làm tiểu tam!
Mạc Nghiên không thể không thừa nhận, cô gái này thật đẹp!
Không phải, hiên nay có những cô gái dựa vào kỹ xảo hoá trang cao siêu biểu hiện ra ngoài xinh đẹp xuất chúng, là một loại xinh đẹp thoát tục. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, phấn trang điểm chưa tan, lại không có nửa điểm nhòe nhoẹt. Làm cho người ta chú ý nhất chính là, đôi mắt trong suốt kia. Không phải quá to, nhưng lại vô cùng có thần. Giống như nước suối, rất dễ dàng có thể cướp đi thần trí người khác.
Không trách được, có thể đem anh hai mê hoặc đến hồ đồ, còn có thể làm cho anh cả ngây ngốc cùng cô ta kết hôn.
"Ơ, ai chọc giận tiểu công chúa của chúng ta vậy? Miệng vểnh lên cũng có thể treo hai cái bình!" Khách khứa lui tới đều biết, Mạc Nghiên là minh châu được Đàm gia nâng niu trong lòng bàn tay, cho nên cũng thường xuyên trêu ghẹo cô. Thứ nhất là cùng Đàm gia bồi dưỡng một chút tình cảm, mà thuận tiện lôi kéo quan hệ.
"Nghiên Nghiên, nhanh chóng ngồi xuống đi. Hôm nay con rất may mắn. Có chị dâu lớn làm cá trích hấp, sườn xào chua ngọt! Còn có anh cả làm thịt xào." Đàm Kiến Thiên cười, ánh mắt vẫn không quên tán thưởng đôi vợ chồng son
"Tư Vũ, con cũng ngồi xuống đi!" Cùng là con dâu, một người làm việc cả ngày, một người cả ngày không thấy mặt, giờ cơm lại xuất hiện. Điều này làm cho Đàm Kiến Thiên muốn không thiên vị, cũng khó! Nhưng ở trước mặt mọi người, ông tự nhiên không thể nào biểu hiện ra ngoài.
"Dạ ba!" Hoắc Tư Vũ ngồi xuống, Mạc Nghiên tự nhiên cũng ngồi xuống.
Chỉ là, cặp mắt kia của cô vẫn nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề, giống như là kẻ thù truyền kiếp.
Cô nhìn chằm chằm khiến Cố Niệm Hề không được tự nhiên, chỉ có thể lúng túng đối với cô nhàn nhạt cười: "Em họ đúng không! Rất vui được gặp em, chị là Cố Niệm Hề!"
Không biết vì sao, Cố Niệm Hề cảm giác, em họ lần đầu cùng mình gặp mặt, hình như rất có thành kiến với cô thì phải.
"..." Mạc Nghiên kỳ thật rất ngây thơ, cho nên chuyện gì đã nhận định, chắc chắn in sâu trong não. Bởi vì Hoắc Tư Vũ cùng cô nói những thứ kia, Mạc Nghiên đã đem Cố Niệm Hề từ đầu tới đuôi trở thành một người vô cùng bại hoại. Lập tức, Cố Niệm Hề cùng cô nói chuyện, cô cũng làm ra vẻ không nghe thấy. Mà cô chính là không muốn đáp lại Cố Niệm Hề, muốn thấy Cố Niệm Hề mất mặt.
"Này..." Cố Niệm Hề cùng cô chào hỏi, nhưng thấy cô không có phản ứng. Lúc này cô thật sự có thể khẳng định, cô bé này đúng là có thành kiến với mình.
Nhìn sang thấy Hoắc Tư Vũ ngồi ở bên người cô bé, cùng nụ cười thắng lợi trên môi cô ta, Cố Niệm Hề đại khái có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
"Nghiên Nghiên, chị dâu nói chuyện với con, tại sao con làm như không nghe thấy!" Người thứ nhất mở miệng, là ông nội Đàm.
Thật ra, ông cũng nhận ra, Mạc Nghiên không thích Cố Niệm Hề.
Nhưng ông không rõ, đứa nhỏ Cố Niệm Hề này bản tính rất tốt, Mạc Nghiên cũng đơn thuần, là kiểu gặp ai sẽ đối tốt với người đó, lúc đầu ông đoán hai người bọn họ gặp mặt sẽ thích đối phương. Nhưng đây, là thế nào? Vì sao Mạc Nghiên giống như ăn phải thuốc nổ nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề?
Nhưng đây dù sao đây cũng là cháu ngoại mình cưng chiều, ông vẫn muốn giữ mặt mũi cho cô.
Nếu là người khác, ông sớm đã lạnh lùng khiển trách một phen.
"Con nghe thấy. Chính là... Không muốn chào hỏi!" Công khai khiêu khích, đây là phong cách của Mạc Nghiên.
Cô làm việc, cho tới bây giờ cũng sẽ không cất giấu đầu đuôi.
Thích là thích, không thích là không thích!
"Đứa nhỏ này, đây là thế nào? Không hiểu quy củ!" ông nội Đàm lúc này tức giận thật. Cố Niệm Hề là cháu dâu ông vô cùng hài lòng, còn nữa, ông vẫn thương yêu Đàm Dật Trạch nhất. Có thể làm cho Đàm Dật Trạch không còn cô đơn nữa, thậm chí trên mặt có nụ cười, ông cũng nhất định cực kỳ quý trọng.
"Ông ngoại, là con không hiểu quy củ phải không? Vậy thì người cháu dâu lớn này không biết xấu hổ, người sáng suốt đều nhìn ra được!" Cô chỉ là Hoắc Tư Vũ.
"Nghiên Nghiên!" Người tức giận đầu tiên, cũng không phải là Đàm Dật Trạch, càng không phải là Cố Niệm Hề. Mà là, Đàm Dật Nam!
Vốn là hắn đang ăn thức ăn Cố Niệm Hề làm, trong đầu còn đang ảo tưởng Cố Niệm Hề vì mình mà làm thức ăn, cái tâm ý tình yêu này vẫn vô cùng tốt đẹp.
Nhưng Mạc Nghiên nói những lời này, hắn thật sự nghe không nổi nữa.
Ngay cả mẹ mình nói bậy Cố Niệm Hề cũng không thể dễ dàng tha thứ, huống chi là nghe được người khác chanh chua châm chọc Cố Niệm Hề như vậy, Đàm Dật Nam đương nhiên nhịn không nổi nữa!
Hắn buông bát đũa xuống đứng lên. Mắt lạnh nhìn Mạc Nghiên, hắn giống như là người chồng đang chuẩn bị giúp vợ mình đòi chính nghĩa.
Nhưng Đàm Dật Nam tức giận lại không ý thức được, hành vi của mình nực cười cỡ nào.
"Nghiên Nghiên, nơi này không phải là nhà của em, cũng không phải là nơi em tùy ý giương oai! Nếu như em dự định muốn ở lại nơi này ăn cơm, mong em thu hồi những lời vừa nói!"
Thái độ Đàm Dật Nam rất kiên quyết, bất kỳ ai ăn hiếp Cố Niệm Hề, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.
Mà tất cả mọi người cũng cũng không nghĩ tới vốn là bữa cơm trưa vui vẻ hòa thuận, sẽ trở nên như vậy. Ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên không mở miệng, thật ra bọn họ cũng đồng tình với lời nói của Đàm Dật Nam. Đây dù sao cũng là Đàm gia, một bữa cơm bị Mạc Nghiên làm cho thành như vậy, cho dù là ai cũng đều tức giận.
Về phần Thư Lạc Tâm, trong lòng thầm mắng Đàm Dật Nam can thiệp vào, đồng thời lại càng bất mãn cách làm của Hoắc Tư Vũ.
Mạc Nghiên không phải là người nhà này, bà chỉ cần nhìn thoáng cái cũng biết tất cả chuyện này nhất định là Hoắc Tư Vũ gây ra. Mà người ở chỗ này, tin tưởng cũng đã đoán được bảy tám phần!
Chỉ chốc lát nữa, ông nội Đàm khẳng định sẽ biết là Hoắc Tư Vũ lắm lời, thật sự là hỏng việc nhiều hơn là thành công!
Lạnh lùng trừng nhìn Hoắc Tư Vũ một cái, Thư Lạc Tâm cảm giác mình thật sự sắp bị tức nổ tung! Con trai được hồ ly tinh hôn mê đầu óc còn chưa tính, hiện tại ngay cả con dâu cũng không cố gắng!
Hoắc Tư Vũ cũng ai oán nhìn Thư Lạc Tâm, bởi vì cô cũng không nghĩ qua, Mạc Nghiên sẽ lớn mật nói ra như thế! Một chiêu mượn đao giết người này, thật sự bị Mạc Nghiên làm hỏng!
"Anh... anh hai, em thấy anh thật sự bị hồ ly tinh làm mê hoặc đầu óc! Anh bây giờ đã sắp kết hôn, anh để ý cô gái khác như vậy, chẳng lẽ anh không nghĩ qua cảm thụ của chị dâu nhỏ sao?" Mạc Nghiên từ trước đến nay là công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay, tự nhiên cũng không hiểu cách nhìn mặt mà nói chuyện. Lúc này tức giận ngập trời, đương nhiên là nghĩ gì nói đấy!
Dưới lời nói chất vấn của Mạc Nghiên, cả bàn ăn rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Ông nội Đàm cùng Đàm Kiến Thiên, sắc mặt thật sự vô cùng xấu. Mà Đàm Dật Nam bị cô nói, cũng không biết nên phải nói gì.
Nếu hắn lại lần nữa vì Cố Niệm Hề nói ra, chỉ sợ thật sự sẽ để cho cô đeo trên lưng danh nghĩa "Hồ ly tinh".
Nhưng mà, khi tất cả mọi người yên lặng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên.
"Hồ ly tinh? từ này, là ai nói với em!"
Giọng nói không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người ngồi ở đây không tự giác rét run.
Đàm Dật Trạch chính là người như vậy, trời sinh có khí chất lãnh đạo, làm cho hắn dù ở dưới tình huống nhiều người như vậy, cũng có thể làm cho người khác cảm giác được lực uy hiếp trực diện.
Cảm giác uy hiếp to lớn này, Mạc Nghiên tự nhiên cũng cảm nhận được, lập tức cô cũng thay đổi, muốn nói lại thôi: "Cái này..."
Anh cả, mặc dù bình thường cũng rất nghiêm túc. Nhưng cho tới bây giờ, sẽ không dung lời nói lạnh nhạt như thế đối với cô. Thái độ của hắn, làm cho cô cảm thấy, nếu mình nói thêm câu không tôn kính với Cố Niệm Hề nữa, hắn lập tức sẽ xé rách miệng cô!
Mà Mạc Nghiên, cũng tự nhận là người trượng nghĩa. Cô không thể, cũng sẽ không khai ra Hoắc Tư Vũ!
"Mạc Nghiên, người tới là khách, khách muốn chủ chiều. Nếu không phải hiểu được quy củ này, anh cũng không ngại thay mẹ em dạy bảo em thật tốt! Đương nhiên, còn có những người ở bên cạnh em khua môi múa mép!" Hắn lười biếng tựa vào ghế, một tay vòng quanh eo thon của Cố Niệm Hề, mắt lạnh nhìn Mạc Nghiên.
Nói xong lời cuối cùng, tầm mắt còn lại rơi vào trên người Hoắc Tư Vũ.
Lạnh lẽo đến tận xương tủy, trong nháy mắt làm cho Hoắc Tư Vũ cúi đầu tránh né.
"Anh cả..." Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên của cô Nhưng lời hắn nói, lại làm cho Mạc Nghiên cảm thấy e sợ. Lúc này, cả nhà không ai mở miệng, không ai tạo cho cô một bậc thang.
Làm cho tiểu công chúa ngang tang bốc đồng cũng cũng có chút hoài nghi, có phải hay không mình đã làm sai điều gì?
Ngược lại cuối cùng, có một giọng nữ trầm nhẹ vì cô khuyên bảo Đàm Dật Trạch, người này chính là Cố Niệm Hề: "Lão công bỏ đi. Em họ còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu cũng liền thôi, anh cùng một đứa nhỏ ra oai làm cái gì!"
Cô lôi kéo tay hắn, ngược lại đối với Mạc Nghiên, cười cười: "Em tên là Nghiên Nghiên đúng không, chị không biết em từ nơi nào nghe được những điều này, nhưng chị tin tưởng em chỉ xuất phát từ ý tốt. Nhưng có một số việc, chị phải nói trước, muốn em suy tư một chút chuyện người khác nói có bao nhiêu là sự thật. Sau đó, hãy đi làm cũng sẽ không quá mức lỗ mãng. Được rồi, hôm nay là mùng một đầu năm, người một nhà đoàn tụ cuộc sống nên vui vẻ hòa thuận, Nghiên Nghiên nhanh chóng ngồi xuống đi. Ông nội và cậu, cũng còn chờ chúng ta cùng nhau ăn đấy!"
Trên mặt Cố Niệm Hề, liên tục chồng chất ấm áp vui vẻ.
Lời nói hào phóng tự nhiên, càng làm cho mỗi người ở trên bàn cơm khiếp sợ, lại thêm một chút tán thưởng.
Đương nhiên, ngọai trừ Thư Lạc Tâm còn có Hoắc Tư Vũ. Cùng với, Mạc Nghiên vừa rồi bị Đàm Dật Trạch dạy dỗ một trận. cô cũng chỉ biết không thích chị dâu này, bởi vì cô cảm thấy Cố Niệm Hề xuất hiện, dường như ngay sự yêu quý của ông ngoại cùng cậu đối với cô, cũng bị cô ấy đoạt đi. Chỉ tiếc, chỉ có cô ấy cho cô một bậc thang, cô cũng chỉ có thể ngồi xuống. Nhưng mà cô có thể khẳng định là, sau này nếu có cơ hội, cũng chỉ biết sẽ không bỏ qua chị dâu này!
Nhưng thật may, hôm nay có Cố Niệm Hề làm món ăn, còn có Đàm Dật Trạch đích thân vào bếp, bữa cơm này mặc dù có chút không vui, nhưng rất nhanh liền bị mọi người bỏ qua.
Bữa cơm mùng một đầu năm, coi như vui mừng.
_________________________
Mấy ngày này, Đàm gia vẫn luôn tiếp đãi thân hữu tới chơi. Cố Niệm Hề ở phòng bếp bận bịu ngược xuôi, cuối cùng tất cả khánh khứa đều ra về.
Đàm Dật Trạch vừa rồi thu thập một chút, sau đó về phòng, Cố Niệm Hề tự nhiên cũng đi theo, chuẩn bị lên lầu.
Nhưng ở đầu bậc thang, cô gặp được Hoắc Tư Vũ.
"Cô ngược lại rất biết sắm vai con dâu nhu thuận?" Hoắc Tư Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Niệm Hề một cái, hai tay ôm ngực. Nhìn ra được, cô ta sớm đã chờ ở đây từ lâu.
"Tôi không giống những người khác, mỗi ngày đều diễn trò! Tôi, chỉ là làm chuyện mình nên làm!" Nếu đã gả vào cái nhà này, là một phần của cái nhà này. Chiêu đãi khách nhân, cũng là tự nhiên.
"Chuyện nên làm? Cố Niệm Hề, cô cũng quá lo chuyện bao đồng đi! Hơn nữa, cô đã gả vào cái nhà này, những chuyện vụn vặt cô lại đi làm, chẳng lẽ làm những thứ đó, cô không biết là mất thân phận của mình sao?" Cố Niệm Hề muốn vượt qua cô ta, nhưng Hoắc Tư Vũ không chịu, liền chặn cô lại.
Cô sở dĩ cùng Cố Niệm Hề nói như vậy, đương nhiên không phải là muốn đối tốt với Cố Niệm Hề. Mà là vừa rồi Thư Lạc Tâm quở trách cô một phen, để cho cô ta học Cố Niệm Hề ở trong phòng bếp giúp đỡ lúc cần, sẽ khiến cho ông nội vui vẻ.
Nếu muốn làm những chuyện nhà vụn vặt này, lúc trước Hoắc Tư Vũ cũng không cần lừa dối, muốn gả vào Đàm gia. Cô không muốn đối diện với mấy cái chuyện đáng ghét này, trải qua cuộc sống bề trên, mới là đích đến cuối cùng của cô!
Cho nên, Hoắc Tư Vũ cảm giác mình cần thiết nhắc nhở Cố Niệm Hề một chút, không cần phải làm quá nhiều chuyện. Nếu không, Cố Niệm Hề biểu hiện quá mức xuất sắc, thật sự sẽ ảnh hưởng đến địa vị của cô trong cái nhà này
"Thân phận? Cô nhắc tôi, hay là đang tự nhắc cô?" Cố Niệm Hề nhếch môi, trong lời nói dụng ý tứ hàm xúc không rõ.
Nhưng rất dễ dàng, liền chọt trúng chỗ đau của Hoắc Tư Vũ.
Để cho cô cảm thấy, Cố Niệm Hề đây là đang bới móc cô!
Nói cô giả danh thiên kim phó thị trưởng!
"Cố Niệm Hề, tôi không phải đang nói điểm này! Cô rốt cuộc nghe rõ không?" Hoắc Tư Vũ giận dữ.
"Không phải điểm này, vậy là điểm nào? Chẳng lẽ là, chuyện cô xui khiến Nghiên Nghiên, nói tôi là hồ ly tinh?" Cố Niệm Hề cảm thấy, chính mình thật không có bất kỳ khiêu khích hiềm nghi Hoắc Tư Vũ.
Bởi vì cô chứng kiến, phản ảnh của mình trong mắt Hoắc Tư Vũ, thật sự là một bộ dáng rất vô tội.
"Cô... Tôi không biết cô đang nói cái gì! Tôi mới không có xúi giục Mạc Nghiên, càng không có tại trước mặt cô ấy nói bậy cái gì!" Xúi giục Mạc Nghiên, nói Cố Niệm Hề là hồ ly tinh, đem nguyên nhân sự tình trước sau gây ra lẫn lộn đầu đuôi, vốn chính là Hoắc Tư Vũ đuối lý.
Cho nên, khi Cố Niệm Hề chất vấn, Hoắc Tư Vũ đột nhiên làm bộ không hiểu. Tạo vì sao, bởi vì là thoát khỏi hiềm nghi của mình, càng thêm, làm cho Cố Niệm Hề nguôi giận, vì chính mình bảo vệ cái bí mật chết tiệt kia!
Nhưng Hoắc Tư Vũ không ý thức được, dưới tình thế cấp bách lời chính mình nói ra, thậm chí có chút ít giống như là vừa ăn cắp vừa la làng!
"Hoắc tiểu thư, cô không cần phải ngụy biện. Bởi vì, tôi căn bản không muốn quan tâm! Còn nữa, tôi có thể rất rõ ràng nói cho cô biết một chút, nếu tôi là cô, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng trêu chọc Mạc Nghiên, khơi mào Mạc Nghiên cùng Đàm gia bất hòa." người nhà Đàm gia từ trước đến nay cưng chiều Mạc Nghiên, nếu những người khác biết rõ cô khơi mào, cho dù là ai cũng sẽ không thích!
"Cô... Cô ngậm máu phun người!" Hoắc Tư Vũ bị Cố Niệm Hề nói hoảng hốt, chỉ có thể một mặt phủ nhận.
"Cô có thể tiếp tục diễn, nhưng hậu quả hi vọng cô có thể gánh chịu được. Về phần thân phận của cô, tôi cũng không có hứng thú vạch trần, cô cũng không cần thiết khắp nơi tìm người bới móc, muốn đối phó tôi. Nhưng mà tôi ngược lại muốn xem xem, trăm ngàn chỗ hở của cô, rốt cuộc có thể diễn tới trình độ nào?" Nói những lời này, đôi môi đỏ mọng Cố Niệm Hề vẫn như cũ có độ cong đẹp mắt.
Nói xong lời nói này, cô không chút nghĩ ngợi trực tiếp gạt Hoắc Tư Vũ ra, lên lầu.
Hôm nay thật là lạnh, cô còn muốn vội vàng trở về tìm Đàm tham mưu trưởng làm lò sưởi đây!
Về phần Hoắc Tư Vũ, tìm Cố Niệm Hề nghĩ chuyện cần nói làm không được, ngược lại bị cô hung hăng chế nhạo một phen. Cô ta đương nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà, có Cố Niệm Hề vừa rồi hứa hẹn sẽ không vạch trần cô, cũng làm cho cô ta an tâm không ít.
Cố Niệm Hề là người nói là làm. Nếu cô đã nói như vậy, cô ấy tuyệt đối sẽ không vạch trần Hoắc Tư Vũ cô.
Chỉ cần Cố Niệm Hề trong khoảng thời gian này không vạch trần thân phận của mình, thì cô có thể an ổn tìm cơ hội, để mình tiến vào Đàm gia. Đến lúc đó, mình còn sợ Cố Niệm Hề hay sao?
Nghĩ tới thắng lợi sắp tới, khóe miệng Hoắc Tư Vũ giương lên đường cong quỷ dị, biến mất tại đầu bậc thang.
Nhưng mà vừa rồi hai người chính diện giao phong, cũng không kịp thời chứng kiến tin tức truyền bá trên ti vi vừa rồi chen vào - -
"Thành phố D cùng thành phố A hợp tác hoạt động, trù bị hạng mục công việc chính thức bắt đầu. Hoắc phó thị trưởng Hoắc Khải Đông của thành phố D cuối tuần trước đến vốn là tham gia lần hoạt động này."
← Ch. 064 | Ch. 066 → |