Tôi không nguyền rủa hai người xem như đã tốt rồi
← Ch.035 | Ch.037 → |
"Đáp ứng tôi một điều kiện, tôi liền mang em rời đi!"
Thời điểm Đàm Dật Trạch nói câu kia, trên khóe môi lại vẽ lên một vòng cung
Cứ như vậy hắn thật sự rất ôn nhu mà đa tình...
Nhìn như vậy, Cố Niệm Hề cũng không đếm được hắn có bao nhiêu dịu dàng
Bởi vì cô biết, một khi hắn cười không có nghĩa là tốt đẹp, giống như là tín hiệu báo trước cho một cỗ nguy hiểm vậy!
"Điều kiện gì?" Cô cũng muốn biết hắn có điều kiện gì
Cố Niệm Hề hỏi
"Rất đơn giản, bắt đầu từ buổi tối hôm nay, em cùng tôi ngủ trên một cái giường!" Hắn nói ra câu này, trên khóe môi vẫn duy trì nụ cười vô cùng tà tứ
Đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm như rất trông chờ câu trả lời
Ánh mắt trong suốt, không có nửa điểm tạp chất
Giống như hắn không phải là người nói ra câu kia
Gương mặt dụ hoặc hồn nhiên kia, tại sao lại có thể nói ra những lời tà ác như vậy!
Cùng nhau ngủ trên một chiếc giường?
Nếu như là một người trưởng thành, sao có thể không hiểu được ý tứ kia
Hắn là Đàm Dật Trạch, là tham mưu trưởng của quân khu S
Vốn phải là người luôn làm cho người ta cảm giác an tâm mới đúng, hiện tại sao có thể yêu cầu mình và hắn...
Vừa nghĩ đến cảnh tượng này, gương mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề có một tầng nóng bỏng, đầu nhỏ không ngừng lắc lắc
"Không muốn"
Nói xong lời này, Đàm Dật Trạch nhìn cả thế giới trong lòng ngực của mình lắc đầu liên tục, tròng mắt ôn nhu thu lại không ít
"Kia, coi như xong!"
Chu Tử Mặc kia đúng là một bộ dạng cầm thú, bày cho hắn cách này, Đàm Dật Trạch lúc này cảm thấy chính mình thật đáng khinh bỉ, hắn càng không muốn làm cho Cố Niệm Hề khinh bỉ chính mình
Nhưng lúc này người đối mặt với Cố Niệm Hề lại không chút xấu hổ, ánh mắt tao nhã thâm trầm, tản ra bình tĩnh thong dong. Thản nhiên nở nụ cười, như là đang nắm chắc toàn cục trong tay!
Nói xong lời này, hắn liền rời tay khỏi eo của Cố Niệm Hề, xoay người bước ra ngoài
Đàm Dật Trạch trên người mặc âu phục lam tối xuất hiện, lần thứ hai lại trở thành trung tâm ở đây
Hắn trời sinh đã có dáng người hoàn mĩ, hơi thở chín chắn tỏa ra trên người hắn. Nháy mắt chiếm được sự chú ý của mọi người nơi đây...
Hoắc Tư Vũ cũng có chút kinh ngạc nhìn theo Đàm Dật Trạch. Nhưng không phải kinh ngạc bởi vì mức độ cường đại của hắn. Mà chính là kinh ngạc vì người phụ nữ đứng cách hắn không xa kia
Người đó đó chính là người mà Hoắc Tư Vũ không muốn gặp nhất___ Cố Niệm Hề!
Nếu có thể, cô thật sự không muốn gặp người này một lần nữa. Dù sao chỉ có một mình Cố Niệm Hề ở thành phố này biết thân phận thật sự của Hoắc Tư Vũ. Điều cô lo lắng nhất chính là Cố Niệm Hề sẽ nói ra toàn bộ mọi chuyện với người nhà của Đàm Dật Nam
Tuy rằng cô biết, Cố Niệm Hề không phải là người thích khua môi múa mép, nhưng cô cũng không thể không đề phòng
Cho nên, mỗi lần gặp được Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ sẽ giống như là một con nhím dựng lông
Cô bây giờ không để ý đến Thư Lạc Tâm còn đang ở bên cạnh, trực tiếp nhanh chóng tiến lên: "Niệm Hề, thật đúng là không chỗ nào không gặp!"
Lời này ngầm nói, Cố Niệm Hề là người luôn theo dõi Hoắc Tư Vũ, cho nên lúc này mới gặp nhau ở đây
Nhìn Cố Niệm Hề mặc váy trắng, thật sự giống như là một đóa hoa bách hợp tươi mát. Trên mặt tuy không trang điểm, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Hoắc Tư Vũ nhìn Cố Niệm Hề thật sự như muốn phá vỡ sự thuần khiết kia của cô
Rất nhiều người đàn ông thích bông hoa hồng xinh đẹp như Hoắc Tư Vũ. Nhưng sẽ có nhiều hơn những người đàn ông thích đóa bách hợp trong trắng như Cố Niệm Hề. Đó cũng là nguyên nhân tại sao nhiều năm như vậy, ai cũng thích Cố Niệm Hề hơn so với Hoắc Tư Vũ
"Tôi không giống như cô mệnh tốt, cả ngày đều không có việc gì làm!". Cố Niệm Hề học theo ngữ điệu phản bác của Hoắc Tư Vũ
"Đó là đương nhiên, bởi vì tôi tìm được người đàn ông tốt"
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hoắc Tư Vũ thấy được Cố Niệm Hề phản bác, khiến cho cô có chút ngoài ý muốn
Nhưng mà, Cố Niệm Hề kia căn bản không có đủ trình độ để đấu với cô. Cô không mang theo từ ngữ thô tục chế nhạo Cố Niệm Hề, khóe môi gợi lên nét cười
Như vậy trong nháy mắt, Cố Niệm Hề bị Hoắc Tư Vũ làm cho trở tay không kịp
Không thể không thừa nhận, Hoắc Tư Vũ rất biết chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác
Giờ phút này Cố Niệm Hề cảm thấy, mình giống như là bị thứ gì đó bén nhọn đâm vào tim, thật sự khó thở
Cô mang theo ánh mắt cầu cứu, nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa
Cố Niệm Hề biết, chỉ có hắn mới có thể giải cứu cho cô, chỉ có hắn mới có thể đưa cô ra khỏi hoàn cảnh khốn quẫn này
Nhưng hắn muốn cố tình nhìn cô một chút ở trong vũng bùn của sự tuyệt vọng, không chịu giúp cô
Cô biết, Đàm Dật Trạch đang chờ đợi cô thỏa hiệp.
"Tiệc đính hôn tối nay, Niệm Hề cô chắc chắn phải tới. Tôi cùng Nam rất mong sự có mặt của cô!"
Hoắc Tư Vũ rất muốn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề một lần nữa trắng xanh, cảm giác này thật sự làm cho cô thỏa mãn không ít
Nhưng cuối cùng cô sai lầm rồi, Cố Niệm Hề lúc này lại nở nụ cười
Rõ ràng chỉ đơn giản là cười, nhưng lại làm cho Hoắc Tư Vũ sợ hãi
Mà Cố Niệm Hề tiến lên, càng làm cho Hoắc Tư Vũ khủng hoảng tinh thần, vì thế cô lùi lại phía sau, hy vọng có thể tránh xa Cố Niệm Hề
"Cô hy vọng tôi đến tiệc đính hôn của hai người làm gì? Chúc phúc hai người sao? Tôi không nguyền rủa hai người xem như đã tốt rồi"
Cố Niệm Hề đang cười, nhưng Đàm Dật Trạch lại có thể nhìn thấy trong mắt cô ngập nước
Thì ra vật nhỏ đau đớn, mới có thể phản kích lại!
Hắn thật sự càng ngày càng không hiểu cô, rõ ràng trời sinh bản tính cao ngạo, nhanh mồm nhanh miệng, lại thông minh. Nếu không phải cô bị tổn thương, có phải hay không vẫn đứng ở trong góc đó, tùy ý cho Hoắc Tư Vũ nói này nói nọ!
Một màn như vậy, làm cho Đàm Dật Trạch càng ngày càng tò mò, người nhà của Cố Niệm Hề rốt cuộc là người như thế nào, có thể nuôi dưỡng được cô gái như cô
Đàm Dật Trạch liếc nhìn qua Hoắc Tư Vũ, tuy rằng cô ta không nói ra lời thô tục, nhưng lại có thể nói ra những lời vô cùng sắc bén
Nếu không phải Cố Niệm Hề phản bác lại. Thiếu chút nữa hắn đã đi đến ra tay, tự mình phá vỡ quy tắc của trò chơi...
← Ch. 035 | Ch. 037 → |