Kết hôn đi
← Ch.023 | Ch.025 → |
Chẳng qua việc lo lắng của Cố Niệm Hề về Đàm Dật Trạch, tới công ty, cô liền vứt bỏ hoàn toàn
Hai ngày nay, cô một lần cũng chưa từng gặp qua Đàm Dật Trạch, thậm chí sớm đem chuyện mình "Cầu hôn" với Đàm Dật Trạch, đều đã tan biến lên mây
Nhưng ở ngày thứ ba, khi đến giờ Cố Niệm Hề tan tầm, đang định bước ra khỏi thang máy, thì đột nhiên ngoài ý muốn, cô lại gặp được bóng dáng của người đàn ông mặc quân phục xanh biếc
Tập trung nhìn vào, Cố Niệm Hề mới phát hiện ra người này không phải Đàm Dật Trạch, tâm tình luống cuống bất an cũng bớt đi một ít
Nhưng mà điều này làm cho Cố Niệm Hề cô đột nhiên nhớ lại, ngày đó nói chuyện cùng với Đàm Dật Trạch...
May mắn, người đứng trước cửa thang máy kia, không phải Đàm Dật Trạch
Không biết vì cái gì, trong lòng cô lại dâng lên một cỗ cảm giác mất mác
Cố Niệm Hề tiếp tục bước đi
Cũng không nghĩ, thời điểm cô xoay người, lại bị một cánh tay đưa ra chặn đường
Cố Niệm Hề có chút khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt
Người này đúng là người mặc quân phục xanh biếc đứng ở cách thang máy không xa
Làn da của hắn ngăm đen, nhìn ra được người này đã trải qua mưa nắng gió bão. Nhưng một chút, cũng không thể giảm bớt vẻ hiên ngang oai hùng của hắn
Nhưng, người đàn ông này, tại sao lại muốn cản đường của cô?
Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề có chút khó hiểu nhìn về phía hắn
"Tham mưu trưởng phu nhân, tôi theo mệnh lệnh của tham mưu trưởng, đến đây đón phu nhân" Dường như hiểu được vẻ mặt nghi hoặc của Cố Niệm Hề, hắn liền mở miệng giải thích
Giọng nói ôn nhu cùng với gương mặt của hắn trái ngược nhau. Hắn nhìn xung quanh thang máy, thấy rất nhiều người xuất hiện. Giờ phút trong ánh mắt của hắn có một tia kính ngưỡng nhìn cô
Đúng vậy, cô thật không nhìn nhầm
Ngay tại nơi này có một nguời mặc quân phục, nhìn cô bằng ánh mắt kính ngưỡng!
Nhất thời, Cố Niệm Hề trở lên nôn nóng. Cô có tài đức gì, lại có thể khiến cho một sĩ binh nhìn mình như vậy?
Nhưng mà, sau khi nghe sĩ binh nói, Cố Niệm Hề lại có chút mê mang
Tham mưu trưởng phu nhân?
Cô khi nào thì, thành tham mưu trưởng phu nhân rồi?
"Tôi nghĩ, anh nhận nhầm người rồi!" Cô là Cố Niệm Hề, cũng không phải là tham mưu trưởng phu nhân!
"Nếu như cô là Cố Niệm Hề tiểu thư, kia chắc chắn không thể sai!"
"Tôi là Cố Niệm Hề, nhưng, , , " Nhưng cô không phải là tham mưu trưởng phu nhân!
"Vậy thật sự không có nhầm lẫn! Chúng ta hiện giờ đi thôi!"
Người đàn ông nghe được đáp án của Cố Niệm Hề, khóe miệng cứng ngắc, cuối cùng cũng xuất hiện một tia cười nhạt
Hắn cuối cùng cũng tìm được mục tiêu chính của nhiệm vụ mà tham mưu trưởng giao, tham mưu trưởng phu nhân
Nhưng hiện tại, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành
Tham mưu trưởng nói, nhìn thấy phu nhân, mặc kệ là dùng phương pháp gì, cũng phải đem được cô đến cục dân chính. Đương nhiên, ngoại trừ phương pháp làm tổn thương phu nhân
Về điểm này, sĩ binh cũng suy nghĩ hết sức đau đầu
"Từ từ, chúng ta đi đâu?" Bị người mặc quân trang xanh biếc kia giống như cọp kéo đi ở trên hành lang nhỏ, Cố Niệm Hề cố sức dừng lại, làm cho người phía trước cũng ngừng lại theo
"Tham mưu trưởng nói, tới nơi đó rồi sẽ biết" Đàm Dật Trạch đương nhiên sẽ không để cho Cố Niệm Hề biết kế tiếp sẽ đi đâu, nếu như để cho cô biết, chuyến đi này. Cô từ "Công chúa độc thân" trở thành "Thiếu phụ đã kết hôn" kia chỉ sợ có đánh chết cô cũng không đi
"Kia có thể nói một chút, tham mưu trưởng của các người là ai?"
Trong đầu, Cố Niệm Hề cũng tự nhiên hiện lên hình ảnh của Đàm Dật Trạch
"Tham mưu trưởng cũng nói, phu nhân đến nơi đó liền biết!" Sĩ binh kia thời điểm nói, khóe miệng còn có tia cười nhạt
Cố Niệm Hề hỏi mấy vấn đề này, thật sự có phần rất buồn cười. Có người nào sắp phải kết hôn, lại không biết kế tiếp nên đi đâu, chú rể là ai?"
Nhưng vấn đề này, lại làm cho sĩ binh không thể không một lần nữa bội phục tham mưu trưởng nhà mình
Hắn, đúng là liệu sự như thần
Qủa nhiên những điều này tham mưu trưởng trước nói qua với hắn, Cố Niệm Hề đều hỏi tới
"Vậy tham mưu trưởng của các người còn nói cái gì?" Cố Niệm Hề lại hỏi
"Tham mưu trưởng nói, nếu ngày hôm nay không đem được tham mưu trưởng phu nhân đến, tôi sẽ bị trừng phạt!" Sĩ binh lần thứ hai thành thật trả lời
"Kia... chúng ta liền đi đi!"
Dù sao người hắn muốn gặp cũng là cô, việc gì phải phiền hà đến người khác như vậy?
Hơn nữa, vừa mới chỉ nói chưa đến mười câu, nhưng Cố Niệm Hề liền nhận định được người này là người tốt, thật không hy vọng làm cho hắn bị liên lụy
"Cám ơn tham mưu trưởng phu nhân!" Cái này, hắn cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ
_______
Thật sự, Cố Niệm Hề từ lúc bị mang lên xe, cô cũng không biết chính xác mình rốt cuộc đang bị đưa đi đâu
Thời điểm xe dừng lại, cô từ bên trong cửa kính của xe nhìn ra, phát hiện một tòa nhà rất lớn, mà ba chứ ở đó cũng thật lớn____ "Cục dân chính" há hốc miệng, vì kinh ngạc mà không thể ngay lập tức khép lại
Mà người đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy xe dừng lại, liền nhanh chóng đi tới
Người đàn ông này không giống như lần đầu cô gặp, hắn hôm nay không mặc quân trang xanh biếc. Nhưng Cố Niệm Hề chỉ liếc một cái có thể nhận ra được, hắn chính là Đàm Dật Trạch!
Nguyên lại, người để sĩ binh đến đón cô đi, thật đúng là Đàm Dật Trạch!
Nhưng, tại sao hắn lại lựa chọn cục dân chính là nơi gặp mặt cô?
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ ngày đó, câu nói nhất thời của cô kia, người đàn ông này tin?
Không...
Hắn sẽ không như vậy đi
Đàm Dật Trạch làm sao có thể vì câu nói đùa của mình, mà thất sự cùng mình kết hôn?
Ý tưởng vừa xuất hiện, lại bị Cố Niệm Hề mau chóng phủ định
Cửa xe được mở ra
Mà người mở ra cánh cửa này, chính là Đàm Dật Trạch
"Xuống xe đi"
Hiện tại đang lúc hoàng hôn, ánh tà chiều chiếu thẳng lên người hắn, làm cho ngũ quan của hắn càng thêm vài phần rõ ràng. Giống như là, được một nhà nghệ thuật gia tỉ mỉ tạo hình
Không biết có phải bởi vì ánh sáng nhu hòa hay không, mà giờ phút này cô lại thấy ánh mắt hắn có vài tia dịu dàng
Hắn vươn tay, đỡ lấy cô
Động tác bình thường, thế nhưng lại xuất hiện khí chất tao nhã không tầm thường
Người đàn ông như vậy, ở dưới ánh chiều tà, cao ngạo mê hoặc giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích
Mà cô, chính là cô bé lọ lem bị thất lạc chiếc giày thủy tinh
"Chúng ta... đến đây làm gì?" Có rất ít người phụ nữ đối mặt với người đàn ông như vậy, mà không yêu thích. Cố Niệm Hề biết, chính mình cũng chỉ là một cô gái bình thường, cho nên đứng trước mặt Đàm Dật Trạch, cô tuy rằng cố gắng biểu hiện thần sắc trấn định, nhưng vẫn là hiện lên một chút lo sợ bất an
"Kết hôn đi!" Hắn nhìn cô cười nhẹ, khóe miệng lộ lên vòng cung rõ ràng, ở dưới trời chiều càng trở nên mê hoặc...
← Ch. 023 | Ch. 025 → |